[AllTake] Comeback
-
Chương 54
Author: ThatNghiep
Kazutora đã ngừng khóc nhưng vẫn ôm chặt Takemichi, hắn thì thầm: "Cảm ơn mày... Takemichi."
Hơi nghiêng người cho đỡ đau lưng, Takemichi vui vẻ nói:
"Không sao, bản thân tao tự nguyện mà."
Kazutora lúc này mới nhận ra hắn đã khóc đến ướt cả áo Takemichi, bọn họ đã ôm nhau tận nửa tiếng không buông, hai tai Kazutora bắt đầu đỏ lên, ngại ngùng buông người trong lòng ra dù thâm tâm chỉ muốn hai người ôm nhau cả đời.
Takemichi được tự do cũng thầm thở phào một hơi. Có trời mới biết cậu gượng người ngồi thẳng nãy giờ cũng muốn chuột rút cả chân. Takemichi thấy mặt Kazutora đỏ bừng, cả vành mắt cũng đỏ hoe sưng lên, thế là đưa tay lau sạch nước mắt còn đọng trên mi mắt của hắn.
Kazutora khựng người, chớp mắt cũng không dám, cứ thế nín thở nhìn bàn tay đối phương áp lên mặt hắn nhẹ nhàng lau sạch nước mắt.
"Rồi đó, mày đi đi."
Kazutora nuốt nước bọt, muốn ở bên cạnh đối phương cả đời không buông, nhưng hắn phải nghe lời.
Takemichi chớp chớp mắt, tự nhiên thấy Kazutora đang chuẩn bị rời đi bỗng xoay người, cầm lấy tay cậu đặt lên đầu hắn rồi lẩm bẩm như đang cầu nguyện, sau đó mới luyến tiếc rời đi.
Cách tiếp thêm sức mạnh mới sao?
Takemichi nghiêng đầu khó hiểu.
Cậu chậm chạp đứng dậy, kiếm một chiếc áo bệnh nhân khác để thay thì cửa chợt mở ra, chẳng lẽ Kazutora quay trở lại?
"Mày không kiếm được Mikey à?"
Quay đầu nhìn, Takemichi tròn mắt, là Sanzu.
Takemichi còn đang trần nửa thân trên, trước khi cậu kịp bối rối thì Sanzu chợt quay người, hình như quên mất đã đóng cửa hay sao mà liền đâm sầm đầu vào cánh cửa sắt.
Tiếng đập to đến nỗi làm Takemichi cũng giật mình, đối phương vẫn đứng ôm đầu tựa lên cánh cửa không nhúc nhích.
Chẳng nghe tiếng người kia nói gì, Sanzu nhắm chặt hai mắt rồi siết chặt nắm đấm, chậm chạp quay người. Vừa mở mắt ra đã thấy đối phương vẫn trần nửa thân trên đang nhíu mày đứng ngay trước mặt, dáng vẻ lo lắng giơ tay chạm vào phần trán sưng đỏ của hắn:
"Có đau lắm không?"
Hai mắt Sanzu mở to, lập tức quay đầu, một lần nữa quên mất cửa đã đóng, tiếp tục đâm thẳng đầu vào cửa một tiếng vang dội.
Takemichi cũng ngẩn người theo. Rồi là bị sao vậy?
Sanzu ôm đầu ngồi thụp xuống, Takemichi còn vết thương ở bụng nên không tiện ngồi xổm, đành đứng đưa tay chạm lên đỉnh đầu của Sanzu xoa xoa:
"Này... mày ổn không? Sao cứ vội vàng làm gì để bị tung cửa?"
Sanzu trước sau như một ngồi xổm trước cửa phòng bệnh ôm đầu chứ không nói tiếng nào, hai vai run run. Takemichi còn không biết làm sao, cửa lại chợt mở. Là Mitsuya, Smiley, Angry và Peyan.
Hành động tiếp theo tóm tắt bằng những hình ảnh sau: Nụ cười trên môi Mitsuya cứng đờ. Smiley rút điện thoại chụp một tấm. Sanzu đang ngồi ôm đầu bỗng đứng bật dậy chắn trước Takemichi. Pe nổi điên siết cổ Smiley vừa tóm lấy điện thoại. Angry nhảy lên siết cổ Pe giành lại chiếc điện thoại với tấm ảnh.
Thấy tình hình có vẻ sắp loạn, Takemichi chớp chớp mắt, bình tĩnh quay người mặc áo thật nhanh rồi trở lại giường bệnh.
Pe luôn tỏ ra mạnh mẽ vậy mà lúc này ôm Takemichi khóc một trận, Takemichi không nỡ đẩy cậu ấy đi, đành cầu mong cái áo cũ kịp khô để lát nữa cậu còn thay. Smiley cười Pe khóc lóc, Pe lập tức quay đầu mắng chửi một tràng.
Mitsuya tóm cổ áo Pe kéo ra xa rồi cầm lấy tay Takemichi hỏi han cậu đã ăn gì chưa. Angry hất tay Mitsuya, hỏi Takemichi vết thương còn đau không, giơ tay sờ sờ bụng cậu. Sanzu đứng dậy gạt phăng cái tay của Angry, Angry quay đầu trừng mắt, Smiley cũng xắn tay áo chuẩn bị đánh lộn chung với em trai.
Pe và Sanzu tuy không ưa nhau nhưng hợp tác đã gần ba tháng liền chung phe đánh lại hai anh em song sinh kia. Mitsuya nổi điên đấm vào đầu hai anh em nhà Kawata, sau đó tiếp tục đấm vào đầu Pe và Sanzu, năm người nhìn nhau đều không vừa mắt, giơ tay đấm loạn ngay tức khắc.
Takemichi còn đang không biết xử lý cái đám hỗn loạn này thế nào thì cửa tiếp tục mở, là Draken, Emma, Chifuyu, Hakkai và Mutou.
Takemichi vô thức hít một hơi thật sâu, cái phòng bệnh của cậu sắp thành chiến trường rồi. Takemichi thầm cầu trời cho cái tổ hợp khủng bố nhất này mau mau về đi, lén lút bấm điện thoại nhắn tin cho Hina gọi cô y tá dữ nhất đến cứu cậu khỏi đám người này.
Emma vừa thấy Takemichi ngồi trên giường bệnh liền hất văng Mitsuya đang ngồi ở vị trí gần đầu giường Takemichi nhất, nhào đến ôm chầm lấy cậu khóc một trận. Mitsuya tròn mắt đứng ngẩn người một bên, lần đầu tiên biết được em gái của Mikey cũng có sức lực khủng bố không kém anh trai, chẳng lẽ trước giờ vẫn luôn giấu nghề?
Hakkai đến cạnh Mitsuya cười ha hả một trận, Smiley muốn kéo Emma ra thì Draken nổi giận đấm một cái, Smiley với Angry cùng quay lại tung đấm vào bụng Draken.
Chifuyu với Mutou mỗi người đặt một giỏ trái cây lên bàn nhỏ đầu giường, bình tĩnh kiếm một cái ghế ngồi hỏi Takemichi thế nào, dáng vẻ chuẩn mực của một người thăm bệnh bình thường. Takemichi thầm khóc trong lòng, giá như ai cũng có thể bình tĩnh như hai người này thì thật tốt quá.
Takemichi còn chưa kịp cảm động xong thì Mutou đã quát cả đám ồn ào như mấy con khỉ trong sở thú, im miệng hết đi, quả nhiên một câu nói đã tập trung hận thù, Smiley, Angry, Mitsuya, Pe và Draken còn đang đánh lộn lẫn nhau lập tức nhào sang đấm Mutou. Hakkai đứng giữa cố gắng giải hoà nhưng rồi cũng bị kéo vào vòng chiến hỗn loạn.
Chifuyu nắm lấy tay Takemichi xin lỗi chuyện ngày hôm qua, Takemichi chưa kịp nói không sao, Sanzu đã đấm vào mặt Chifuyu, lạnh nhạt bảo trả lại cú đấm với Takemichi vào ngày hôm qua Chifuyu nổi cáu quay lại đấm một cái, nói sao hôm qua mày không cản lại đi, đồ vô dụng. Thế là hai người cũng gia nhập đoàn hỗn chiến đấm lẫn nhau.
Emma thì vẫn ôm cậu vừa khóc vừa mắng Mikey, Baji và Kazutora, sau đó quay lại quát cái đám hỗn chiến đằng sau câm miệng hết đi.
Takemichi bơ phờ ngồi trên giường bệnh, thầm nghĩ cậu không chết vì vết thương trên bụng mà là chết vì kiệt sức với cái đám người điên khùng này.
Cửa lại mở, lần này là cô y tá chăm sóc cậu và Hina đang đứng sau nhìn đám người hỗn loạn. Cô y tá quát một trận, cả đám hỗn chiến lập tức im thin thít cúi đầu xin lỗi, sau đó bị cô đuổi sạch ra ngoài không còn một mống.
Takemichi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn cô y tá. Cô xắn tay áo, hùng dũng nói nếu đám đấy còn vào ồn ào thì cứ nói cho cô, cô sẽ cho cái đám nhóc đấy biết thế nào là lễ hội. Takemichi tròn mắt, Hina mím môi im lặng dẫn cô y tá rời đi.
Trong phòng tức khắc yên tĩnh trở lại, Takemichi nhìn áo cậu, vai trái là nước mắt của Pe, vai phải là nước mắt của Emma. Mấy người này có tuyến lệ còn tốt hơn cả cậu, Takemichi đành đứng dậy cởi áo, chậm chạp đi đến phòng vệ sinh đang phơi cái áo cũ dính nước mắt của Kazutora.
Lại tiếp tục nghe tiếng cửa mở, Takemichi giật thót tim, chưa kịp mặc áo mà phải đi ra ngoài xem thử ai vào.
Có một người duy nhất mà thôi, Takemichi thầm nhẹ nhõm trong lòng.
Baji nhíu mày nhìn chiếc giường bệnh trống không, chợt nghe bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc:
"Mày nói chuyện với Kazutora xong rồi à?"
Baji giật mình quay đầu, thiếu niên tóc vàng đang cười với hắn, trong tay cầm áo bệnh nhân, nửa thân trên cởi trần thấy được hai điểm hồng hồng trên ngực. Baji đứng đờ ra trong giây lát, mặt mũi tức khắc đỏ bừng, vội quay người tức tốc muốn bỏ chạy nhưng hình như cũng quên mất cửa đã đóng, đâm sầm vào cửa phòng bệnh đùng một tiếng vang dội.
Takemichi tiếp tục đứng ngẩn tò te.
Rồi rốt cuộc là bị sao vậy?
Cái cửa đã làm gì sai?
Đưa tay ôm trán, Baji nghiến răng mở cửa rầm một tiếng, tức khắc bỏ chạy ngay cả trước khi Takemichi kịp nói lời nào. Cánh tay Takemichi cứng đờ giơ giữa không trung, trên đầu có cả chục dấu chấm hỏi. Cậu cúi đầu nhìn nửa trên trần của mình, chẳng lẽ là do cậu không mặc áo?
Nhưng con trai với nhau cả, có gì đâu mà ngại?
Có điều ai vào cũng đâm đầu vào cửa thế này thì không ổn, Takemichi nhanh chóng vào phòng vệ sinh thay áo.
Lại nghe tiếng cửa mở, Takemichi nhìn bản thân trong gương mặc áo ổn thoả, còn vuốt vuốt tóc cho đỡ xù, thấy không còn điểm gì khác biệt so với bình thường mới bước ra ngoài.
Ngón tay Mikey hơi run, hắn sợ gặp đối phương, trái tim đập mạnh liên hồi. Cứ nhớ đến hình ảnh ngày hôm qua, Mikey sợ rằng hắn sẽ không kiềm được mà bật khóc. Sau khi kết thúc nói chuyện với Kazutora và Baji, nghe Baji xuống thăm Takemichi, Mikey bối rối nửa muốn chạy trốn, nửa lại muốn đến ôm người kia vào lòng, vĩnh viễn không rời xa.
Hoang mang với mớ cảm xúc hỗn loạn và suy nghĩ của bản thân, đứng trốn ở một góc bệnh viện suy nghĩ tới lui nửa buổi, Mikey cuối cùng cũng gom đủ dũng khí một mình vào phòng bệnh của đối phương. Ngơ ngác nhìn giường bệnh trống không, trái tim Mikey hụt một nhịp.
Takemitchy đã đi với Baji rồi sao?
"Mikey?"
Cả người Mikey tức khắc cứng đờ như tượng.
"Mikey?"
Mikey mím môi, cảm giác hít thở không thông.
"Mikey...? Sao mày không nói gì hết vậy?"
Takemichi khó hiểu nghiêng đầu, sao tên này nghe cậu gọi mà vẫn ngơ người không đáp gì cả? Takemichi nhíu mày, đi đến trước mặt Mikey thấy cả mặt hắn đang đỏ lên, đưa tay sờ trán thấy nóng hừng hực. Sốt sao?
Gọi tên Mikey mãi mà cái tên này cứ đứng đờ ra như động cơ chết máy, Takemichi đành ngập ngừng hồi lâu rồi hỏi nhỏ:
"Manjirou, mày ổn không?"
Tức khắc cái trán của Mikey mà Takemichi đang sờ bỗng nóng hơn nữa, đôi mắt đen láy tràn ngập hoảng loạn bối rối. Takemichi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, vừa chớp mắt đã thấy đối phương quay người, đùng một cái đâm thẳng đầu vào cửa phòng bệnh.
Tiếng đụng to đến nỗi cảm giác như cái cửa sắp gãy khỏi bản lề, thế mà người tung vào dường như mất cảm giác đau, cuống cuồng mở cửa bỏ chạy như ma đuổi.
Takemichi trân trối hai mắt không nói được lời nào.
Cậu đến trước cái cửa, hoang mang đưa tay sờ thử.
Chẳng lẽ cái cửa này bị nguyền rủa?
Tôi chỉ muốn nói là...
Trên đời không có cái nhục nào bằng cái nhục bị crush nhìn thấy cảnh mình đâm đầu vào cửa :))
Đúng nghĩa là lúc đấy chỉ muốn quật đầu vào cửa mà chết cho xong chứ nhục quá sống sao nổi :)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook