[AllTake] Comeback
-
Chương 112
Author: ThatNghiep
"Takemichi!"
Giọng nữ quen thuộc ấp úng hô lên, Takemichi đang đi cùng bố mẹ liền bị tiếng gọi kia làm dừng bước.
Là Hina.
Cô vẫn y như ký ức của cậu, mặc trên mình bộ váy kimono xinh đẹp không thể rời mắt, Takemichi ngây ngẩn trong một giây phút. Từ ngày chia tay đến giờ, cậu vẫn chưa gặp lại Hina. Takemichi có chút bối rối, thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Hina, mọi nặng nề trong lồng ngực đều tan đi.
Takemichi nhẹ giọng gọi: "Hina."
Đôi bên nhìn nhau chốc lát, sau đó cùng cười rạng rỡ. Tuy không gặp nhau nhưng Takemichi đã nhắn tin cho Hina, hi vọng hai người vẫn có thể làm bạn. Và kết quả là đây, tuy vẫn ngại ngùng, vẫn bối rối, không còn là người yêu nhưng cảm xúc đôi bên dành cho nhau vẫn ấm áp như cũ.
Takemichi ngượng ngùng khen ngợi: "Hôm nay nhìn em đẹp lắm."
Đối phương mặc kimono đen, mái tóc vàng mềm mại hơi xù lên vì gió lạnh, trên cổ quàng khăn len màu trắng làm gương mặt có vẻ nhỏ đi, đôi mắt một màu xanh sáng khiến người ta vui theo. Chẳng hiểu sao Hina bỗng thấy người này đáng yêu y như con cún nhỏ, tim gan đều mềm nhũn.
Cô cười đáp: "Anh nhìn lạ lắm... trông nghiêm túc quá, đẹp trai hẳn."
Tự nhiên khen nhau có vẻ quái dị, hai người không chịu nổi liền cùng phì cười. Takemichi cũng nhận ra Hina đi với bố mẹ cô ấy lẫn thằng nhóc Naoto, cậu vội cúi đầu chào.
Bố của Hina gượng cười, có lẽ ông vẫn cảm giác tội lỗi vì phá vỡ chuyện tình của con gái. May mà mẹ của Hina hiểu tâm sự của ông, bà cười hỏi với Takemichi vài câu rồi mở chuyện với bố mẹ của Takemichi.
Hina cúi đầu chào bố mẹ của Takemichi, sau đó lén lút kéo tay áo cậu hỏi nhỏ: "Bố mẹ anh... cùng đi?"
Takemichi mỉm cười, nhìn bố mẹ cậu nói chuyện cùng bố mẹ Hina, trái tim bỗng nóng lên, khẽ đáp: "Ừm... Chẳng biết sao năm nay lại vậy nữa..."
Phụ huynh hai nhà tâm đầu ý hợp đến kì lạ, nói chuyện rôm rả với nhau không ngừng. Takemichi với Hina liếc mắt nhau lén lút trao đổi, không muốn nghe mấy chuyện người lớn đau đầu liền vui vẻ kéo tay nhau đi chơi riêng.
Naoto bị ông anh bạn trai cũ của chị gái nắm tay kéo đi theo cũng ngơ ngác hồi lâu, nó chẳng muốn đi đến mấy nơi ồn ào, thế nhưng thấy đôi mắt xanh kia sáng lấp lánh như ngày đầu gặp gỡ, Naoto cứ thế im lặng đi theo.
Chỉ là để bảo vệ chị gái mà thôi.
Không có ý định gì khác cả.
Hai vành tai thằng em trai ương bướng đỏ bừng, Hina khó hiểu. Lại thấy thằng em ghét đụng chạm cơ thể vẫn để bạn trai cũ của cô nắm tay, Hina trợn mắt, hoang mang một hồi lâu vẫn không dám tin bản thân vừa nghĩ gì.
"Takemichi!!!"
Một nam một nữ mừng rỡ gọi tên cậu vừa giơ cao tay vẫy như không thể giấu được phấn khích khi tình cờ gặp nhau. Hai mắt Takemichi với Hina cũng sáng rực, hai bên tay bắt mặt mừng. Maiko và Hina đã là bạn thân, hai cô gái vội ôm chầm lấy nhau kể đủ thứ chuyện hẹn nhau đi chơi vào dịp năm mới. Daki nhìn Hina một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi:
"Hina kể cho Maiko... Tao... có nghe Maiko nói lại rồi. Mày với Hina quyết định như vậy thật?"
Takemichi gượng cười: "Ừ. Nhưng bọn tao vẫn là bạn. Mày với Maiko vẫn tốt mà đúng không?"
Daki gật đầu, hắn muốn nói rằng bản thân đã từng tưởng Takemichi với Hina thậm chí sẽ đi đến xa hơn cả hắn với Maiko, hai người này cho hắn cảm giác tình cảm sâu đậm đến mức hắn cũng ngưỡng mộ. Ngày nghe tin hắn chẳng thể tin nổi, trong lòng Daki không khỏi hụt hẫng buồn bã một thời gian.
Có lẽ chỉ là chút chuyện không thể bên cạnh bây giờ, tương lai rồi sẽ lại bên nhau thôi đúng không?
Daki tự hỏi, vì đây là người đã nói với hắn rằng "Người có tình rồi sẽ bên nhau", có lẽ Takemichi và Hina chỉ đang tách ra để xây dựng cuộc sống riêng tốt đẹp rồi mới quay trở về...
Thấy ánh mắt dịu dàng ấm áp của người tóc vàng bên cạnh với cô gái tóc nâu xinh đẹp kia, Daki thở nhẹ một hơi, buồn bã trong lòng biến mất. Hắn dịu dàng nhìn Maiko, cười nói:
"Takemichi, tương lai rồi sẽ tốt đẹp mà đúng không?"
Takemichi ngắm nhìn Hina cười nói vui vẻ với Maiko, hàng mi hơi rũ xuống che đi tâm tình trong mắt, cậu mỉm cười:
"Ừ... Tương lai sẽ tốt đẹp lắm."
"Akkun! Takuya!"
Takemichi gọi lớn, hai tên một vuốt tóc lên cao, một xoã tóc dài ngang vai liền quay đầu. Quả nhiên là hai thằng bạn chí cốt của bộ ngũ Mizochu. Hai tên kia vừa thấy Takemichi đã sáng rực hai mắt, mừng rỡ chạy ào đến quàng vai bá cổ cậu. Yamagishi với Makoto đút tay túi quần lững thững đi đến, thấy Takemichi mặc kimono cũng chỉ trỏ cười ha hả một trận:
"Takemichi! Mày mặc như đám cưới vậy?! Nhìn buồn cười quá ha ha ha!!!"
Akkun với Takuya tức khắc lớn giọng phản bác: "Đẹp mà! Hai đứa mày mù hai gì?"
Yamagishi với Makoto nghẹn họng, lòng thầm nghĩ có hai thằng ngu bọn mày mê người ta như điếu đổ mới nhìn người tình hoá Tây Thi thì có.
Daki phì cười ha hả, hắn gia nhập bộ ngũ Mizochu này đã lâu, cũng thành bạn bè thân thiết với bốn tên đần này, lần nào gặp nhau cũng có chuyện cười.
Takemichi ngơ ngác, không hiểu sao Akkun với Takuya bỗng nhiệt huyết bừng bừng với chuyện cậu mặc Kimono đến thế, hai tên này rút điện thoại chụp cả chục tấm đủ góc độ, cậu đành đứng ngốc một chỗ cho họ chụp.
Chuyện Takemichi cùng Hina chia tay gần như bạn bè ai cũng biết, Yamagishi với Makoto gượng cười chào với Hina, cô cũng chào lại, kéo cả đầu thằng em trai đang bực bội đứng một bên cúi chào theo.
Yamagishi với Makoto bất lực trước hai thằng bạn u mê quên lối về, Hina đứng cạnh hoang mang một lúc. Ba người bỗng giao tầm mắt, tức khắc hiểu ra ý nghĩ của nhau. Hina mở to mắt đưa tay che miệng, Yamagishi với Makoto mím môi rồi chậm chạp gật đầu.
Là vậy đó.
Xuyên qua dòng người đông đúc qua lại, Takemichi bỗng thấy một người tóc trắng dài đứng im ở một chỗ quan sát cậu từ xa. Thân hình cao gầy, mặc áo thun trắng, áo khoác đen, dưới mặc quần jean đen, hai vết sẹo bên khoé miệng cũng chẳng làm giảm lực hút với phái nữ.
Takemichi tròn mắt, vẫy tay một cái. Người kia tức khắc đi nhanh về phía cậu, từ xa cũng thấy được đôi mắt xanh nhạt kia đang sáng lên, hàng mi trắng dày như tuyết chớp vài lần khi đứng trước mặt cậu, y hệt như con cún mong được chủ nhân khen thưởng.
Sanzu tự nhiên cúi đầu, Takemichi cũng vô thức đưa tay xoa đầu hắn, nhẹ hỏi:
"Mày không đi chơi năm mới với gia đình sao? Sao đi một mình vậy?"
Sanzu hơi cụp mắt xuống, thấp giọng dáp: "Không có ai cả."
Hắn bỗng cầm lấy tay người kia áp lên bên tai đeo khuyên hồng tím rồi dụi nhẹ đầu. Takemichi có chút đau lòng, cũng mặc kệ tên đần này có đang diễn hay là thật, cậu vuốt nhẹ vành tai ửng hồng của Sanzu để dỗ dành rồi kéo hắn đi.
"Vậy đi chơi với tao đi."
Sanzu nghiêng đầu nhìn hội người bên kia, phút trước còn tỏ vẻ tội nghiệp với người tóc vàng mà giây sau đã cười nhạt đầy ẩn ý khiêu khích. Akkun với Takuya cầm điện thoại bóp rắc một cái, Daki, Yamagishi với Makoto vội giữ tay trước khi hai thằng đần này thật sự quăng điện thoại xuống đất.
Hina thở dài một hơi. Quả nhiên trước đây cô không nghĩ sai...
Naoto cũng trợn mắt, lần đầu tiên thấy một người lật mặt nhanh đến vậy. Ông anh bạn trai cũ của chị gái quá ngốc nghếch, mang theo một tên hai mặt như vậy mà chẳng hay biết gì.
Maiko đã quen với thái độ lật lọng của Sanzu, cô ngập ngừng một lúc rồi quyết định ghé tai Hina nói nhỏ vài chuyện của Sanzu làm trò với Takemichi. Hina ngơ ngác, trong lòng không khỏi lo lắng cho cậu bạn trai cũ ngốc nghếch ngây thơ.
Hình ảnh đôi mắt màu xanh nhạt cùng hàng mi trắng dày như phủ tuyết, Takemichi chợt nhớ ra một thằng nhóc y hệt Sanzu như phiên bản thu nhỏ của tên này, cậu hơi rướn cổ lên hỏi nhỏ:
"Này Haruchiyo, mày có anh em gì không vậy? Em trai ấy?"
Sanzu cúi đầu cho vừa tầm đối phương, bình thản đáp: "Không. Tao là con một."
Takemichi ồ một tiếng, im lặng một lúc mới nói: "Hay là anh em họ có vẻ ngoài giống mày?... Tên là Kawaragi? Tao tình cờ gặp, thằng bé kì lạ đó có đôi mắt y hệt mày ấy."
Ngón tay Sanzu giật nhẹ, thế nhưng trước sau vẫn giữ vẻ mặt vô cảm đáp lại: "Không, tao không biết."
Takemichi im lặng, nhớ về thằng nhóc kì quặc tên "Kawaragi" mà cậu gặp sau khi chia tay với Hina. Có lẽ chỉ là người giống người mà thôi, bèo nước gặp nhau, cậu cũng không để tâm chuyện đó nữa.
Vừa đi được một đoạn, tiếng ríu rít của con gái vang lên ồn ào làm Takemichi cũng phải chú ý. Phía trước có một nhóm năm, sáu cô gái xinh đẹp mặc kimono đứng tụm lại, ai nấy đều đỏ mặt cầm điện thoại xin liên lạc, mà trung tâm vòng tròn đó là một tên mặt mày vô cảm không đáp lời một lần.
Người cao ráo y như cột nhà giữa đám con gái, cạo đầu đinh nhuộm lam đậm, bên thái dương cạo xoắn ốc vừa lạ vừa đẹp, vì mím chặt môi mà vết sẹo bên miệng thành một đường liền thẳng tắp. Mặt mày tên này vô cảm nhưng Takemichi biết chắc là hắn đang hoảng lắm rồi.
Chẳng biết Mitsuya với Yuzuha ở đâu mà lại để trẻ lạc ở đây.
Chẳng ai biết bí mật của tên này, Takemichi đành đi tới giải vây cho cậu ấm nhà Shiba, thành viên của liên minh em út, tương lai người mẫu nổi tiếng mà lại sợ con gái.
"Hakkai!! Người yêu mày đang tìm mày kìa!"
Takemichi chen giữa mấy cô gái vừa nói to vừa kéo cái tên trẻ con to xác kia đi. Mấy cô gái nghe "người yêu" liền giận dữ mắng Hakkai cứ im im không nói làm mất thời gian của họ. Takemichi mặc kệ, trong lòng buồn cười không tả nổi:
"Không sao chứ? Yuzuha với Mitsuya đâu rồi mà để mày một mình?"
Hakkai ngơ ngác, định cảm kích người vừa cứu hắn nhưng câu từ thoáng cái đã bay biến sạch, trong đầu chỉ còn hình ảnh mái tóc vàng mềm mại cùng đôi mắt xanh sáng tràn ngập ý cười với hắn.
Nhìn tay người kia đang nắm lấy tay hắn dắt đi, cả người Hakkai bỗng nóng bừng như đốt lửa, trái tim đập thình thịch muốn nổ khỏi lồng ngực, đầu ong ong rồi chịu hết nổi mà khuỵu gối xuống đất ôm tim.
Takemichi hết hồn, tên này sợ gái đến mức độ này luôn?
Cậu vội ngồi xuống đưa tay sờ trán hắn, nóng rực như bị sốt, Takemichi không khỏi hoang mang:
"Mày sợ gái đến vậy? Có sao không vậy? Mày sốt hả?"
Hakkai lúc này mới hiểu nỗi lòng của Mitsuya, hoá ra đây là cảm giác thích một người đến điên cuồng. Bàn tay kia đặt trên trán chỉ khiến người hắn thêm nóng, tiếng tim đập đến điên đảo cả đầu.
Trước đây hắn vẫn luôn khó hiểu một đám người luôn cao ngạo của Touman lại cứ khùng điên quanh đối phương, nhưng bây giờ hắn hiểu rồi... Vì bản thân hắn cũng gia nhập đội quân đó, thân thể không chịu nghe lời mà gục ngay tại chỗ chỉ với một cái ánh nhìn của đối phương.
Trước cổng đền thờ, một người gục trên nền tuyết lạnh mà mặt mày đỏ bừng như nhỏ máu, một người bối rối lo lắng chẳng hiểu chuyện gì. Sanzu cười nhạt nhưng trong mắt lạnh băng, Takuya cùng Akkun nghiến răng, Yamagishi với Makoto trợn mắt mà thì thầm:
"Chết rồi... Thêm một thằng nữa rồi..."
Maiko cũng ngẩn người, sao thêm một người nữa hay vậy?
Hina đứng cạnh nghe rõ mồn một, thấy đôi mắt hoảng loạn lẫn vành tai đỏ bừng của cái cậu đẹp trai cạo đầu đinh kia chỉ vì một cái sờ trán của Takemichi, cô không kiềm được mà hỏi nhỏ:
"Rốt cuộc... là bao nhiêu người lận?"
Yamagishi có nghề tay phải là thiên tài lịch sử bất lương Nhật Bản, nghề tay trái là thiên tài lịch sử những thằng u mê Takemichi, hắn nhanh chóng giơ bàn tay ra đếm, sau đó đưa tay che miệng đáp:
"Trên dưới mười lăm thằng rồi."
Hina: "..."
Makoto nhíu mày, bắt chước thằng bạn ra vẻ bí hiểm nói tiếp: "Mà đó là biết rõ... chứ còn chưa biết, như tên này mới xuất hiện chẳng hạn... Có lẽ còn nhiều lắm?"
Hina: "...!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook