Allkuro Chiếc Bóng Thất Lạc
63: Nghỉ Phép Gì Đó


"Chiếu tướng." Theo quân cờ rơi xuống, kết cục đã định.
"Ai." Kuroko nhẹ nhàng thở dài một hơi, cũng không phải đối với kết cục như vậy không hài lòng, mà là thời gian dài "Chiến đấu" liền xuất hiện ra mỏi mệt.

Một buổi sáng đều tiêu phí cùng đội trưởng đại nhân đem cờ ra đánh, mà kết quả vĩnh viễn đều chỉ có một.

Điểm số là 37:0, Kuroko hoàn toàn bại trận.
"Akashi-kun, tớ cảm thấy chơi tiếp nữa thì kết quả vẫn là tớ thua thôi." Kuroko nhìn Akashi hơi đắc ý- nói, "Không ai có thể chơi cờ thắng quá Akashi-kun mà."
Này cũng không phải lời khách sáo, Akashi có thiên phú giống như chơi bóng rổ làm Kuroko vô pháp phủ nhận, hơn nữa......!tính cách của Akashi thì sẽ để người khác thắng sao? Sao có thể! Đối với Akashi, "Thắng lợi chính là tất cả".

Cho nên, mặc kệ dùng tới thủ đoạn gì hắn đều phải thắng! Bất quá, Kuroko sở dĩ sẽ nói như vậy nguyên nhân vẫn là......!Chơi một buổi sáng thật mệt mỏi, muốn nhanh lên kết thúc!!! Cậu bị ép chơi cờ, chán lắm rồi!!!!
"Tetsuya, nhanh như vậy đã nhận thua không giống cậu nha." Akashi thành thạo xếp đặt quân cờ.
"Akashi-kun, đừng nói vậy." Kuroko đoan chính dáng ngồi, bình thản trả lời, "Hơn nữa là một tay già đời môn cờ bắt nạt một người mới nhập môn, cậu cảm giác rất thành tựu chứ gì."
"Tetsuya gần đây nói chuyện càng ngày càng không khách khí."
"Cũng không có, đây là ảo giác của cậu, Akashi-kun."
"A." Nhìn thiếu niên tóc lam đối diện bảo trì khuôn mặt ngốc ngốc vô cảm xúc, Akashi cười khẽ ra tiếng.

Không biết vì cái gì, cảm thấy Kuroko giận dỗi thật đáng yêu.
Bru...Bru...!Điện thoại rung lên, Akashi nhìn thoáng qua, sau đó tỏ vẻ không có gì thu hồi tầm mắt.

"Ở trong phòng khá lâu rồi, Tetsuya cùng tôi ra ngoài đi dạo chút đi."
"Được, Akashi-kun."
Bị Akashi nắm tay tựa hồ đã thành thói quen, nhưng bao nhiêu lần thì Kuroko vẫn theo phản xạ ngượng ngùng muốn rút tay lại.

Cậu nghĩ hai nam sinh nắm tay nhau đi lại rất kỳ quái.

Akashi hoàn toàn chưa từng có loại băn khoăn này.
Trời đã vào đông, ở chỗ này đi dạo gió thổi có chút lạnh lẽo.

Tuy rằng không đến mức lạnh thấu xương nhưng quần áo không kín lắm, sẽ làm cho người hơi run rẩy.

Kuroko không thể không thừa nhận, được Akashi nắm tay lúc này rất ấm.

Cho nên từ lúc bắt đầu ra cửa Kuroko lâm vào trạng thái phát ngốc trực tiếp dẫn tới hậu quả đó là......!Kuroko không chú ý tới con đường dưới chân đã xảy ra biến hóa, cậu lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, may mắn kịp thời phản ứng nhanh lấy lại ổn định.
"Làm sao vậy, Tetsuya?" Đi ở phía trước Kuroko, Akashi quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người cậu.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy......"
"Hửm?"
"Rất ít nhìn thấy Akashi-kun như thế này." Kuroko dừng bước chân.


Trong ấn tượng của cậu Akashi luôn là một người mặc đồng phục xanh trắng, hoặc ngồi ở băng ghế yên tĩnh xem thế cục, hoặc đứng ở trên sân bóng khống chế toàn trường; còn nữa đó là đem đồng phục ăn mặc sạch sẽ hào phóng, quý khí ưu nhã.

Mặc kệ là trước đây hay vẫn là hiện tại, Kuroko đều là lần đầu tiên nhìn thấy Akashi mặc áo tắm, so trong tưởng tượng càng thích hợp hơn rất nhiều, thập phần đẹp trai.
"Thời gian nhàn nhã tản bộ đích xác rất ít." Tựa hồ là lý giải không giống Kuroko nghĩ, Akashi như thế trả lời.
"Bởi vì Akashi-kun thoạt nhìn luôn là dáng vẻ rất bận." Từ rất sớm phía trước bắt đầu Kuroko liền muốn hỏi, rõ ràng mọi người đều giống nhau, chẳng qua là học sinh trung học thôi, vì cái gì Akashi-kun lại bận rộn như thế? Danh môn gia tộc nên phải gánh vác nhiều như vậy sao? Như thế...!có phải rất mệt không?
"Không có việc gì." Phảng phất xem thấu ý tưởng cùng lo lắng của Kuroko, Akashi trấn an.

Trên thế giới này, bởi vì thân phận, chúng ta đều có chút thân bất do kỷ.
Kuroko có thể thấy được một mảnh nhu hòa ôn nhu trong đôi mắt khác màu của Akashi, cậu âm thầm nghĩ nếu ngày thường Akashi cũng như này thì tốt rồi, chỉ là...
"Akashi-kun, vì sao muốn mang tớ tới nơi này?" Mặc kệ thế nào, Kuroko cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Cậu rất để ý, về "Chuyện này" Akashi rốt cuộc biết nhiều hay ít.

"Bởi vì Tetsuya muốn đến."
Nhìn gương mặt có ý cười nghiền ngẫm của Akashi, Kuroko hơi nhíu mày, nói:
"Đừng nói giỡn, Akashi-kun.


Tớ rất nghiêm túc."
"Tôi cũng nghiêm túc mà, Tetsuya." Ánh mắt Akashi không chút nào che lấp trực tiếp đối mắt với đôi mắt trong suốt màu lam, màu đỏ thâm trầm, màu vàng trong sáng, tâm Kuroko bỗng chốc run lên.
"Kỳ thật là khi nhìn thấy ảnh chụp đó, tôi cảm thấy nơi này quen thuộc, liền nghĩ đi một chuyến." Akashi dời tầm mắt, bắt đầu nhìn quét cảnh sắc đình nội, "Rõ ràng là lần đầu tiên đến, lại có cảm nhận đã từng đã tới."
Đôi mắt Kuroko lóe lóe, đôi tay không tự giác nắm chặt.
"Tetsuya biết là vì sao không?" Lại lần nữa nhìn về phía Kuroko, Akashi sâu không lường được không tiếng động mà ám chỉ chuyện gì đó.
"Tớ sao có thể biết được, Akashi-kun." Kuroko tránh đi tầm mắt hắn, nói chuyệ hơi chút nhanh như muốn chạy trốn.

"Ồ.

Phải không?" Akashi suy tư kéo dài ngữ điệu, đột nhiên hắn cất bước, lôi kéo Kuroko nhanh chóng đi tới trước một thân cây.

Hình dạng độc đáo của cây xuất hiện, Kuroko hơi hơi mở to hai mắt.
Cây này đã trụi lủi, khô khốc, hình dáng giống một ông lão khom lưng, gian nan bước về phía trước.

Trong đầu có hình ảnh ẩn ẩn hiện lên, tựa hồ đồ vật sắc bén cắm ở trên cây, sắc mặt Kuroko biến đổi.

Không, những chuyện không tốt đẹp đã qua, không cần lại nhớ đến!!!
"Tetsuya, cậu xem." Akashi đột nhiên vươn tay phủ lên thân cây thô ráp, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt lại đột nhiên trở nên lạnh thấu xương, "Không biết vì cái gì, tôi luôn có một loại dục vọng đem cây này hủy diệt."
"Xin không cần nói nữa! Akashi-kun!" Kuroko hơi hơi nhăn lại mi, từ trước đến nay xử sự không thất thố, cư nhiên cũng có cái loại cảm giác nóng nảy này,muốn nhanh lên kết thúcđề tài! Muốn nhanh lên rời đi địa phương này!
"Tetsuya, cậu......" Akashi mới vừa tính toán nói gì, di động vang lên, nhìn thoáng qua màn hình, Akashi bình tĩnh tắt đi, "Tetsuya, chúng ta trở về đi, có hơi đói bụng."
"Được." Gãi đúng chỗ ngứa, Kuroko không có chút nào do dự liền đáp ứng.
"Đúng rồi, bắt đầu từ buổi sáng di động của Akashi-kun vẫn luôn reo chuông, không thành vấn đề sao?" Gọi điện thoại nhiều như vậy, có phải trong nhà có chuyện gì muốn xử lý không? Vạn nhất trì hoãn thì làm sao bây giờ?

"Tetsuya về phòng trước đi, đã bảo người đưa cơm qua, tôi xử lý xong bên này sẽ trở về." Akashi lắc lắc di động trong tay.
Kuroko không có bất luận ý kiến gì.

Nhưng mà......!Là chính cậu ảo giác sao? Sao cảm thấy Akashi-kun vừa rồi cười thực vui vẻ, thậm chí còn có một ít......!Khoe khoang? Rốt cuộc là ai điện thoại?
Đúng rồi, nói đến "Gọi điện thoại" Kuroko mới đột nhiên phát giác một sự kiện, đó chính là......!"Di động của mình đâu?" Hình như từ lúc cùng Akashi-kun lên xe sau đó đã không thấy tăm hơi......!A?!
Đẩy cửa ra, Kuroko vừa lúc nhìn đến người phụ trách đồ ăn bày biện xong đang định lui ra, nhìn thấy Kuroko, người phụ nữ hơi hơi mỉm cười.

Kuroko do dự một hồi, cuối cùng đón nhận: "Fujimaki phu nhân, nhớ rõ cháu sao?"
"Nhớ rõ, Kuroko Tetsuya, Tetsu a." Vị phu nhân mặt đầy từ ái, "Thật mừng vì cậu có thể lại lần nữa trở lại nơi này."
"Phu nhân, ngài......!cháu......" cảm xúc của Kuroko đột nhiên kích động, trong lúc nhất thời nói năng lộn xộn, không biết nên nói gì.
Có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chính là thời cơ đã đến, rồi lại không biết mở miệng từ đâu.
"Làm sao vậy, không thích nơi này sao?" Phu nhân còn nói thêm.

"Không, cháu rất thích ở chỗ này, thật ấm áp." Kuroko thành thật trả lời, "Chỉ là cảm thấy......!có vẻ quá mức an tĩnh một chút."
Phu nhân bất đắc dĩ cười cười: "Đó là bởi vì lần này chỉ có hai người các cậu tới thôi."
Kuroko sửng sốt......!Tức khắc bừng tỉnh.
Là từ khi nào bắt đầu, đã thành thói quen bên người cậu luôn có một đám người làm phiền, ồn ào nhốn nháo?
"Fujimaki phu nhân, đang nói cái gì cùng Tetsuya?" Lúc này, đi xử lý công việc, Akashi đã trở lại.
"Akashi thiếu gia, bạn học Kuroko cảm thấy ở chỗ này hơi nhàm chán." Phu nhân thong dong tự nhiên trả lời, "Đường bên ngoài có trung tâm thú vị, các cậu có thể đi nhìn xem."
"Được, vậy đi thôi." Akashi cười cười, sau đó chuông điện thoại lại không ngừng vang lên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương