"Thì ra là Aominecchi!!!"
"Nhìn Aomine vui vẻ như thế thì chắc không sai rồi"
"Mine-chin à"
"Daiki sao......"
Đưa Kuroko đến trường Meiko xong, lưng Aomine bỗng dưng lạnh toát.

Hắn xoay người lại nhìn, dòng người qua lại không có gì bất thường hết.

Sao hắn vẫn cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm nhỉ? Aomine gãi gãi cái ót, ngáp lớn tiếp tục đi về hướng Teiko.

....!
"Aominecchi ~ chúng ta chơi one on one đi ~"
Aomine chân trước vừa mới bước vào sân vận động, Kise tóc vàng liệt bay lại ngay.

"Sáng sớm đã nhiệt tình vậy"
Aomine hai mắt buồn ngủ, tơ máu trong mắt có thể cho người ta biết đêm qua hắn không ngủ ngon.

"Đúng vậy.

Tớ khát vọng muốn đấu 1 chọi 1 với Aominecchi ngay bây giờ"
Ánh mắt Kise sắc bén, nhưng Aomine không phát hiện ra được.

"Ừm.

Được thôi" Aomine tỏ vẻ không sao cả.

Kise càng tức giận, hừ hừ, Aominecchii, dù là trong bóng rổ hay Kurokocchi, tớ nhất định cũng sẽ đánh bại cậu.

Sau khi khởi động làm nóng cơ thể, Aomine và Kise vào giữ sân chuẩn bị tư thế.

Vừa mới bắt đầu, Aomine đã dùng động tác giả đánh lừa Kise, sau đó vượt qua cho bóng vào rổ lấy điểm đầu tiên.

Kise thật sự ngạc nhiên, Aomine đã xem thấu chiêu thức của hắn lúc trước, thậm chí tốc độ sắp ngang hắn luôn.


Quan trọng nhất là, ánh mắt Kise tối lại, trước mắt hắn là một Aomine tràn đầy quyết tâm chưa từng xuất hiện.

"Satsuki, tình huống thế nào?" Akashi đứng ngoài xem, lên tiếng hỏi.

"Dai-chan và Ki-chan tốc độ đều tăng lên rất nhiều." Momoi ghi chép bảng phân tích - "Mà tốc độ của Dai-chan càng nhanh hơn nữa."
Là bởi vì hiện giờ cộng sự của Tetsuya là Daiki sao? Daiki vượt Ryota cũng rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn.

Akashi khoanh tay trước ngực, ngẫm nghĩ.

Mục đích của hôm nay không phải chỉ đơn thuần là huấn luyện.

Murasakibara đang ngồi ăn vặt, cảm nhận được ánh nhìn của Akashi liền bỏ bì snack xuống, đứng dậy đi vào sân.

"Kise-chin, Mine-chin, không ngại thêm tớ chứ?"
"Cậu á? Với lại 3 người thì đấu kiểu gì?" Aomine bất mãn cao giọng.

"Có.

Đương nhiên là..." Kise chống nạnh cười ranh mãnh - "tớ với Murasakibaracchi một đội"
Hơi bất ngờ nhưng Aomine cũng không để bụng, hắn có chút chờ mong đấu một lúc hai người mạnh.

"Được thôi.

Tới đây"
"Ai nói là hai đấu một đâu" Kise lại cười, hướng ánh mắt về phía Midorima đang đi vào.

"Hai đấu hai sao?" Aomine nheo mắt nghi ngờ hỏi.

"Tất nhiên không phải rồi Aominecchi" Kise hưng phấn và đắc chí.

Aomine có dự cảm không tốt, đừng nói là...!
"Đúng như Aominecchi đang nghĩ đó.

Là ba đấu một"
Đối diện với ba đối thủ mạnh, Aomine cũng không cảm thấy gì.

Nhưng ba tên này tràn đầy sát khí khiến hắn hơi áp lực.

Hôm nay bọn họ bị gì thế? Aomine hét lớn trong lòng, buồn bực nhìn về phía Akashi.

"Này là sao?"
Akashi cười đáng sợ.

"Daiki, cậu nhìn tôi làm gì.

Hay là cậu muốn bốn đấu một?"
Aomine Daiki, sau 3 năm tham gia CLB bóng rổ trường Teiko, lần đầu tiên cảm nhận đồng đội "thân thiết quan tâm" như vậy.

Hắn chỉ biết oan ức kêu trời.

Kise tinh thần phấn chấn rời sân vận động, ngửa đầu cười lớn.

Sau đó hắn còn nổi hứng vẫy tay chào fan mà không trốn tránh.

"Chà, hôm nay trời đẹp quá ta"
"Ừm.

Có thể ăn snack vị umaibo nữa" Murasakibara cũng vui không kém, đưa tay bốc snack.

"Atsushi, rửa tay đã" Akashi vội ngăn cản.


Nhìn bàn tay dơ hầy đen thui của Murasakibara bốc đồ ăn, hắn chịu không nổi.

Midorima quay đầu nhìn thoáng quá Aomine nằm trên đất nghỉ ngơi.

Hắn đẩy đẩy mắt kính, lạnh lẽo nói.

"Đúng rồi Aomine, quên nói cho cậu.

Chòm sao xử nữ hôm nay vận khí kém nhất.

Hơn nữa, thầy giáo dạy toán nhờ tôi chuyên lời nếu trước ngày mai cậu không nộp bài tập thì coi chừng.

Hừ"
Aomine: "...." khóc không ra nước mắt.

Ai mà muốn làm toán chứ?
Sau buổi sáng bị "hành", cộng thêm thầy toán giữ lại lải nhải, Aomine chạy như điên tới căn tin.

Mãi mới tìm thấy chỗ CLB bóng rổ ngồi.

"Aominecchi sao tới muộn thế? Là vì luyện bóng hả?" Kise biết rõ còn giả vờ hỏi, giọng nói còn nghẹn cười.

"Luyện cái đầu cậu" Aomine khó chịu chửi một câu.

- "cơm đâu?"
Kise nhanh chóng đẩy mâm đồ ăn chuẩn bị sẵn qua, sau đó nhìn trộm.

Quả nhiên Aomine la làng lên.

"Vì sao chỉ có cơm trắng với ra xanhhhh"
Ai cũng biết Aomine chủ nghĩa ăn thịt, vậy mà cơm như thế này chỉ có thể là cố ý làm khó hắn.

"Tại Mine-chin mãi không tới, tớ giúp Mine-chin ăn hết thịt luôn rồi"
Murasakibara tham ăn làm vẻ mặt vô tội.

Aomine ngây ngốc nhìn đồ ăn.

"Cho cậu"
Midorima đẩy một hôm vuông đậy kín qua.

Aomine nghi ngờ mở ra...!toàn là đậu.


Aomine: cậu tốt quá nhỉ? Đồ điên
Aomine không biết mình đã làm thế nào để vượt qua ngày hôm nay.

Quá đáng sợ.

Chẳng lẽ đúng như lời Midorima nói, cung hoàng đạo của hắn hôm nay không tốt? Hừ.

Cái tên mê tín kia, không tin được đâu.

Aomine đúng là một nam sinh vô tư đến ngây thơ, hắn vẫn không nghĩ rằng các đồng đội của hắn đang cố ý "xử" hắn, chỉ cho rằng bản thân hôm nay đen đủi thôi.

Ngẩng đầu nhìn hoàng hôn buông xuống, Aomine vui mừng, sắp hết giờ huấn luyện rồi.

Rất nhanh sẽ được nhìn thấy Tetsu, cậu ấy chắc đang chờ mình ở trường học.

Aomine đứng một góc ngây ngô cười.

"Dai-chan, Akashi-kun giao nhiệm vụ"
Nghe được câu này, nụ cười của Aomine cứng đờ.

Nhìn Momoi chậm rãi đi đến gần, hắn cảm thấy cả người phát lạnh.

Không, Satsuki, đừng lại đâyy.

"Dai-chan, Akashi nói hôm nay cậu phải ở lại quét sân vận động"
Aomine cảm thấy trước mắt tối sầm, cả thế giới như sụp đổ.

"Đó là nhiệm vụ của sinh viên năm nhất cơ mà.

Đâu liên quan gì tới tớ"
"Akashi-kun nói đây là trừng phạt của cậu ngày hôm nay"
"...." Hắn đã làm sai điều gì?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương