[Allkook] Em Là Để Chúng Tôi Yêu Thương
-
Chương 80: Phiên ngoại 2
Jimin quản lí công ty cha để lại đã được một năm. Thành tựu không ít. Có thể nói, chỉ có lớn mạnh và phát triển chứ không hề điêu đứng hay gặp bất cứ trở ngại nào.
Vì cả 6 công ty, PT, MT, KT, TT, HT, ST, NT, còn có cả JT nên chuyện bị đánh bại là không thể. Bảy công ty hợp tác với nhau tạo nên một kỉ lục mà khó ai có thể phá vỡ.
Hôm nay là ngày tất cả phải đi gặp ba mẹ để bàn về chuyện gì đó đến tối mai mới có thể về. Chỉ ngoại trừ Jimin. ( Thật ra là có mưu kế cả đấy -.-)
Bảo bối của anh phải ở nhà từ sáng đến chiều nên có vẻ buồn lắm. Jimin anh hôm nay sẽ phá lệ.
Ngồi trên chiếc ghế giám đốc, anh chăm chú hoàn thành công việc. Khuôn mặt điềm tĩnh đến quyến rũ. Mái tóc vàng che đôi mắt. Cặp kính làm vẻ đẹp không những không thuyên giảm mà ngược lại còn tăng lên.
Hiện tại đã là 9h30 tối, nhân viên công ty đều đã về. Chỉ có một số người tăng ca ở lầu dưới.
”Cạch”
Đặt cây viết xuống bàn, anh mệt mỏi ngã người ra sau, tay day nhẹ thái dương. Chợt nhớ đến chuyện quan trọng, anh cầm điện thoại, ấn số:
- Alo? Jiminie? Có chuyện gì không?
- Anh đói bụng rồi, hôm nay lại phải ở công ty, em đem cơm đến đây giúp anh nhé? Anh sẽ cho xe tới rước.
- Vâng.
Cúp máy, anh cười tà. Hôm nay anh muốn ăn thịt thỏ......
Nữa tiếng sau, anh nhận được cuộc gọi của tiếp viên rằng JungKook đã tới.
”Cạch. Két”
Cửa phòng mở, anh chăm chú nhìn vào thân ảnh nhỏ bé đang vui vẻ nhảy chân sáo vào:
- Cơm của anh này. Còn chuyện gì nữa không?
Đặt hộp cơm lên bàn, cậu cười rạng rỡ. Ngay lúc này, cậu muốn nghe đối phương trả lời “còn” a. Ở nhà rất chán, có thể ở đây chơi với Minie thì vui biết bao! ( Hm vô tội)
- Hết chuyện rồi. Nhưng mà anh lại thấy ngán cơm.
Cậu buồn bã cụp mắt, nghe câu sau lại bực bội mà đanh đá đến đáng yêu. Tay chống nạnh, môi chu lên mắng:
- Ai cho anh ngán? Lại muốn giữ “sicula” nữa chứ gì? Anh đói xỉu rồi ai đỡ? Em đỡ không nổi đâu!
Anh bụm miệng cười, đáng yêu là bản chất!
- Anh có nói không ăn đâu? Chỉ là anh muốn ăn thịt thỏ.
Anh đứng dậy, đi về phía cậu đứng, dang tay ôm trọn cơ thể nhỏ bé.
Cậu vùng vẫy. Không muốn ăn nhưng lại bắt cậu làm. Rõ ràng muốn hành xác cậu đây mà. ( -.-)
- Giờ này làm gì còn ai bán thịt thỏ? Muốn ăn vậy để em kiếm mua cho.
Cậu đẩy anh ra, xoay đầu định bước ra cửa thì lại bị ôm chặt. Đầu anh cọ cọ vào hõm cổ cậu, cắn nhẹ.
- Ở đây có thỏ, sao phải mua? Hơn nữa, con thỏ này rất “ngon“. Cũng rất xinh đẹp...
Rùng mình, cậu có dự cảm chẳng lành. Jimin hôm nay bị gì thế nhỉ? Bảo muốn ăn thỏ, đi mua thì lại cản. Phòng làm việc lại nuôi động vật. Chẳng giống ai cả.
- Minie? Tránh ra em mới đi mua được chứ?
- Đã nói không cho đi rồi mà. Em lì nhỉ?
Jimin hôn lướt trên gò má cậu, tay lần mò xuống vùng eo, siết chặt.
Cậu mơ hồ, trán đã sớm túa mồ hôi. Đến giờ đầu óc mới thông ra. Jimin ý tứ làm cậu chẳng thể hiểu nổi. Lần này chỉ có nước liệt...
- Hiểu rồi chứ? Giờ em cần phải làm gì?
- Em.....không biết.
- Nói dối! Phải phạt thật nặng tay!
Anh nhấc bổng cậu vào phòng nghỉ. Phòng làm việc các anh rất tiện nghi. Máy lạnh, phòng tắm, phòng ngủ, kể cả......tủ lạnh.
Ném cậu xuống giường rồi nhanh chóng áp đè lên. Môi anh nhanh chóng tìm đến môi cậu mà quấn quít. Cậu chỉ biết nhắm tịt mắt, chống cự khiến anh giận thì đứng dậy cũng đừng hòng chứ nói gì đến đi lại.
Cạy răng cậu, anh tiến lưỡi vào trong, tìm lấy lưỡi cậu mà mút mạnh. Âm thanh. “Chùn, chụt” vang lên khắp phòng.
Khó thở, cậu đẩy anh ra. Nhưng sức yếu nên đành buông thỏng.
Thả môi cậu ra, anh nhìn xung quanh rồi lấy một sợi dây thừng màu xanh, cộng thêm tháo dây nịch của mình. Một sợi cột tay cậu vào thành giường, dây còn lại trói một chân vào góc giường phía dưới.
- Minie, thả em ra, đau lắm ấy. - Cậu mếu máo.
- Không được. Thích yêu em như thế này hơn.
___________________
End ngoại truyện 2:) Cắt H:)))))))) Dẹp H:)) Tui thật yếu lòng:((
Vì cả 6 công ty, PT, MT, KT, TT, HT, ST, NT, còn có cả JT nên chuyện bị đánh bại là không thể. Bảy công ty hợp tác với nhau tạo nên một kỉ lục mà khó ai có thể phá vỡ.
Hôm nay là ngày tất cả phải đi gặp ba mẹ để bàn về chuyện gì đó đến tối mai mới có thể về. Chỉ ngoại trừ Jimin. ( Thật ra là có mưu kế cả đấy -.-)
Bảo bối của anh phải ở nhà từ sáng đến chiều nên có vẻ buồn lắm. Jimin anh hôm nay sẽ phá lệ.
Ngồi trên chiếc ghế giám đốc, anh chăm chú hoàn thành công việc. Khuôn mặt điềm tĩnh đến quyến rũ. Mái tóc vàng che đôi mắt. Cặp kính làm vẻ đẹp không những không thuyên giảm mà ngược lại còn tăng lên.
Hiện tại đã là 9h30 tối, nhân viên công ty đều đã về. Chỉ có một số người tăng ca ở lầu dưới.
”Cạch”
Đặt cây viết xuống bàn, anh mệt mỏi ngã người ra sau, tay day nhẹ thái dương. Chợt nhớ đến chuyện quan trọng, anh cầm điện thoại, ấn số:
- Alo? Jiminie? Có chuyện gì không?
- Anh đói bụng rồi, hôm nay lại phải ở công ty, em đem cơm đến đây giúp anh nhé? Anh sẽ cho xe tới rước.
- Vâng.
Cúp máy, anh cười tà. Hôm nay anh muốn ăn thịt thỏ......
Nữa tiếng sau, anh nhận được cuộc gọi của tiếp viên rằng JungKook đã tới.
”Cạch. Két”
Cửa phòng mở, anh chăm chú nhìn vào thân ảnh nhỏ bé đang vui vẻ nhảy chân sáo vào:
- Cơm của anh này. Còn chuyện gì nữa không?
Đặt hộp cơm lên bàn, cậu cười rạng rỡ. Ngay lúc này, cậu muốn nghe đối phương trả lời “còn” a. Ở nhà rất chán, có thể ở đây chơi với Minie thì vui biết bao! ( Hm vô tội)
- Hết chuyện rồi. Nhưng mà anh lại thấy ngán cơm.
Cậu buồn bã cụp mắt, nghe câu sau lại bực bội mà đanh đá đến đáng yêu. Tay chống nạnh, môi chu lên mắng:
- Ai cho anh ngán? Lại muốn giữ “sicula” nữa chứ gì? Anh đói xỉu rồi ai đỡ? Em đỡ không nổi đâu!
Anh bụm miệng cười, đáng yêu là bản chất!
- Anh có nói không ăn đâu? Chỉ là anh muốn ăn thịt thỏ.
Anh đứng dậy, đi về phía cậu đứng, dang tay ôm trọn cơ thể nhỏ bé.
Cậu vùng vẫy. Không muốn ăn nhưng lại bắt cậu làm. Rõ ràng muốn hành xác cậu đây mà. ( -.-)
- Giờ này làm gì còn ai bán thịt thỏ? Muốn ăn vậy để em kiếm mua cho.
Cậu đẩy anh ra, xoay đầu định bước ra cửa thì lại bị ôm chặt. Đầu anh cọ cọ vào hõm cổ cậu, cắn nhẹ.
- Ở đây có thỏ, sao phải mua? Hơn nữa, con thỏ này rất “ngon“. Cũng rất xinh đẹp...
Rùng mình, cậu có dự cảm chẳng lành. Jimin hôm nay bị gì thế nhỉ? Bảo muốn ăn thỏ, đi mua thì lại cản. Phòng làm việc lại nuôi động vật. Chẳng giống ai cả.
- Minie? Tránh ra em mới đi mua được chứ?
- Đã nói không cho đi rồi mà. Em lì nhỉ?
Jimin hôn lướt trên gò má cậu, tay lần mò xuống vùng eo, siết chặt.
Cậu mơ hồ, trán đã sớm túa mồ hôi. Đến giờ đầu óc mới thông ra. Jimin ý tứ làm cậu chẳng thể hiểu nổi. Lần này chỉ có nước liệt...
- Hiểu rồi chứ? Giờ em cần phải làm gì?
- Em.....không biết.
- Nói dối! Phải phạt thật nặng tay!
Anh nhấc bổng cậu vào phòng nghỉ. Phòng làm việc các anh rất tiện nghi. Máy lạnh, phòng tắm, phòng ngủ, kể cả......tủ lạnh.
Ném cậu xuống giường rồi nhanh chóng áp đè lên. Môi anh nhanh chóng tìm đến môi cậu mà quấn quít. Cậu chỉ biết nhắm tịt mắt, chống cự khiến anh giận thì đứng dậy cũng đừng hòng chứ nói gì đến đi lại.
Cạy răng cậu, anh tiến lưỡi vào trong, tìm lấy lưỡi cậu mà mút mạnh. Âm thanh. “Chùn, chụt” vang lên khắp phòng.
Khó thở, cậu đẩy anh ra. Nhưng sức yếu nên đành buông thỏng.
Thả môi cậu ra, anh nhìn xung quanh rồi lấy một sợi dây thừng màu xanh, cộng thêm tháo dây nịch của mình. Một sợi cột tay cậu vào thành giường, dây còn lại trói một chân vào góc giường phía dưới.
- Minie, thả em ra, đau lắm ấy. - Cậu mếu máo.
- Không được. Thích yêu em như thế này hơn.
___________________
End ngoại truyện 2:) Cắt H:)))))))) Dẹp H:)) Tui thật yếu lòng:((
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook