Jungkook được đưa đến 1 nhà hoang cũ kĩ ngoại ô thành phố. Còn mơn màng vì cơn buồn ngủ, cậu mở mắt ra nhìn xung quanh. Nơi đây chỉ toàn những con côn trùng gớm ghiếc, ngoài cửa còn có 5-6 tên bảo vệ.

Bản thân cậu đang bị trói cả 2 tay 2 chân, miệng dán băng keo và đang ngồi trên một chiếc ghế cũ kĩ.

Chợt, cậu giật mình khi nghe tiếng mở cửa cọt kẹt:

- A! Tỉnh rồi sao?

Là giọng nữ.

Cậu ngước mặt lên nhìn người đang ỏng ẹo đi tới, ả tháo mạnh miếng băng keo trên miệng cậu:

- Cô muốn gì? - Cậu không hề sợ sệt trả lời.

- Ồ, không có gì đâu! Chỉ là muốn tiễn mày về chầu ông bà thôi. Haha - Ả cười độc ác.

- Tại sao? - Vẫn bình tĩnh

- MẸ NÓ! MÀY CÒN HỎI TẠI SAO NỮA À? Là tại chính mày đấy, đang yên lành tại sao mày lại quay về? Sao không chết luôn đi? Các anh ấy đang sắp yêu tao vậy mà, khi mày về họ không thèm nhìn lấy tao 1 cái. Mày là cái thá gì mà được mọi người yêu mến như vậy? Còn tao....Ha - Ả nói rồi tát vào mặt cậu thật mạnh.

Khóe môi chảy máu nhưng cậu vẫn không khóc mà nói:

- Sắp yêu? Nghĩa là chưa yêu. Cô ở trước mặt tôi mạnh miệng nói họ là người yêu cô cơ mà? Bỉ ổi...

”CHÁT”

Lại 1 bên má cậu sưng đỏ...

-----------Trong khi đó------------

- CHÚNG MÀY PHẢI TÌM RA EM ẤY CHO TAO!! KHÔNG XONG THÌ CHUẨN BỊ ĐI!! - Namjoon mất bình tĩnh quát lớn.

- Mày bình tĩnh đi. - Yoongi vỗ vai Namjoon nói.

Bỗng lúc đó, có một cậu nhóc chạy lại chỗ các anh, cậu bé níu vào gấu áo Jimin:

- Anh không giỡn đâu nhé bé! - Jimin nhẹ giọng với cậu bé.

- Dạ, em tìm anh kẹo ngọt cơ! Em thấy lúc nào các anh cũng đi chung với anh ấy mà? Sao lúc nãy anh ấy đi các anh không đi theo? - Cậu nhóc ngây thơ trả lời.

Thì ra cậu bé là trẻ mồ côi, được Jungkook cho kẹo hằng ngày nên bé quen mặt cậu.

- Anh ấy đi đâu? Em thấy anh ấy à? - Tae nghe vậy, nắm vai cậu bé lắc mạnh làm cậu bé sợ hãi. Jin phải lên tiếng:

- Mày xê ra đi, mày làm em ấy sợ kìa. Em nói cho anh biết, anh kẹo ngọt đi đâu rồi.

- Dạ, lúc nãy em thấy có 1 người đàn ông dắt anh ấy đi đường đó á anh. - cậu bé vừa nói vừa lấy tay chỉ con đường lúc nãy cậu đi.

- À, anh cám ơn nhóc nhé! - Yoongi cười nhẹ với cậu bé rồi trở về trạng thái ban đầu.

- Đi! - Lại 1 chữ nhưng nó đáng sợ hơn lúc sáng nhiều lần.

Rồi cả lũ đi lên chiếc McLaren ( không biết đúng hông nựa). Phóng thẳng ra ngoại ô thành phố.

Trong xe bây giờ, mặt người nào người nấy lạnh băng:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương