Kuroko vội trở về nhà ngay sau khi tạm biệt Akashi. Đóng cửa phòng cái "rầm", cô nhóc tóc xanh ngồi sụp xuống, ôm đầu, mặt đỏ bừng bừng. First kiss của cô đã bị một tên con trai cướp, mà người đó không ai khác lại là Boss của đội bóng rổ. Kuroko lảo đảo đứng dậy, bước đến gần giường rồi ngã phịch xuống. Nhìn lên trần nhà, Kuroko nhớ lại cảnh vừa nãy, đưa tay lên bờ môi. Ngọt quá! Ra vậy là hôn.
- Điên đầu chết mất! - Cô lẩm bẩm. Mệt mỏi ngồi dậy, lết thân vào phòng tắm. Đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước chảy. Bây giờ cô đang loạn trí chỉ vì nụ hôn của Akashi. Mai sao gặp cậu ta được bây giờ?
Kuroko tắm xong, tắt vòi hoa sen. Trước đây, khi còn là con trai, cô chỉ quấn mỗi cái khăn tắm quanh hông sau khi tắm xong. Còn giờ thì bị biến thành con gái rồi, không thể như thế được nữa.
- Trời ơi, tôi đã gây ra tội gì mà bị như vậy chứ? - Kuroko thầm than. Vơ lấy cái khăn, quấn quanh người, mở cửa ra rồi bước ra ngoài, Kuroko lấy quần áo mặc vào. May mà Momoi đã mang cho cô vài bộ quần áo nữ chứ không thì.... Momoi chu đáo ghê! Đúng là quản lí có khác.
"Kính coong"
Tiếng chuông cửa vang lên. Kuroko chạy ra mở cửa. Ai đến giờ này nhỉ?
- Yo, Tetsuya! - Là Akashi. Muộn rồi cậu ta đến làm gì vậy?
- Akashi - kun? Sao cậu lại đến đây? - Kuroko thắc mắc. Akashi đang ngơ ngẩn ngắm nhìn thiếu nữ có mái tóc và đôi mắt băng lam trước mặt mình. Kuroko trong bộ váy màu trắng dài đến ngang đùi, mái tóc xanh vừa gội xong thơm mùi dầu hơi bết vào mặt, làm tăng thêm vẻ quyến rũ hiếm có.
- Akashi - kun? Akashi - kun? - Kuroko thấy Akashi đứng ngẩn người ra thì gọi.
- Hả? - Người con trai với mái tóc đỏ giật mình.
- Sao đứng thần người ra vậy? Vào đi kẻo lạnh. - Kuroko khẽ nhắc. Akashi nghe theo, cởi giầy bước vào. Nhà Kuroko khá rộng nhưng trống trải so với con người nhỏ bé này.
- Cà phê đây! - Kuroko từ trong bếp bước ra, tay cầm cốc cà phê còn nghi ngút khói. Đặt trước mặt Akashi, cô lịch sự mời.
- Cảm ơn cậu Tetsuya. - Akashi cười - Mà cậu sống một mình ở đây à?
- Ừm! - Kuroko đáp lại. Chỉ vỏn vẹn một từ.
- Sao vậy? Trông cậu có vẻ không vui. - Akashi quan sát nét mặt cô. - Hay là vẫn nhớ tới nụ hôn đó?
- Ơ... Đâu có! - Kuroko giật thót. Trúng tim đen luôn. Mặt cô nhóc bất giác đỏ bừng.
- Haha! Vậy là vẫn nhớ rồi! - Akashi thích thú quan sát biểu cảm của cô nhóc, bật cười thành tiếng. Kuroko đơ một lúc. Akashi lúc nào cũng nghiêm nghị vậy mà giờ lại cười thoải mái như thế này.
- Akashi - kun đẹp trai quá! - Kuroko vô thức bật ra câu nói. Chợt nhận ra mình lỡ mồm, cô lấy tay che miệng lại.
- Hể? Cậu vừa nói gì vậy Tetsuya? - Dù đã nghe rõ nhưng Akshi vẫn cố tình hỏi lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười gian.
- Tớ... Tớ có nói gì đâu! Cậu nghe nhầm rồi! - Kuroko chối.
- Nhưng rõ ràng tớ nghe thấy ai bảo tớ đẹp trai mà! - Akashi nói khích. Kuroko mím chặt môi, cúi gằm mặt xuống. Chợt nhận ra mình hơi quá đáng, Akashi vội dỗ dành cô nhóc tóc xanh.
- Cậu thật quá đáng. - Kuroko sụt sùi.
- Tetsuya, tớ xin lỗi mà. Tớ không làm vậy nữa đâu! - Akashi lúng túng. Đối với con trai, con gái khóc là sợ nhất. Akashi cũng không phải ngoại lệ. Và đây cũng là lần đầu tiên, cậu mở miệng nói xin lỗi một người.
- Cậu thật đáng ghét! - Kuroko lấy tay lau nước mắt. Cô nhóc không thích bị trêu đùa quá đáng. Akashi lại càng lúng túng hơn. Anh vội ôm cô vào lòng, vỗ về như đang dỗ dành một đứa bé mới lên ba.
- Tớ xin lỗi! Xin lỗi mà! - Akashi chỉ có thể nói câu đó. Trước mặt bao người khác, kể cả lớn tuổi hơn, anh vẫn giữ nguyên hình tượng là một con người hoàn hảo về mọi mặt. Vậy mà trước mặt cô nhóc yếu đuối này, anh chỉ có thể nói duy nhất một câu "Xin lỗi".
- Ừm! - Kuroko khẽ đáp. Cô dựa vào ngực Akashi, mắt khép lại.
- Tetsuya? - Akashi ngạc nhiên cúi xuống. Ngủ rồi sao? Cô nhóc này thật là... Akashi bế Kuroko lên, đưa cô vào phòng, đặt lên giường và đắp chăn ngay ngắn. Nhìn dáng vẻ khi ngủ của Kuroko, trong lòng Akashi dâng lên cảm giác gì đó. Sự thèm khát con người trước mặt anh.
- Akashi - kun... Đồ ngốc. - Kuroko nói mớ. Akashi đen mặt.
- Tetsuya, cậu...
- Ngốc nhất quả đất luôn. Hihi. - Lại còn cười khúc khích nữa chứ! Mơ cái gì vậy hả cô bé kia? Mặt Akashi đen như cái đít nồi.
- Tetsuya, cậu định trêu tôi à?
- Nhưng... Akashi - kun thật sự rất đẹp trai, và tuyệt vời nữa. Tớ rất thích cậu ấy! - Kuroko nói ra một câu khiến Akashi đang trong trạng thái tức muốn xì khói trở lại trạng thái dịu dàng. Anh khẽ cười.
- Tớ cũng thích cậu, nhóc! - Anh dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Thế là Second kiss của Kuroko lại bị cướp mất mà chính chủ không hay biết gì. Akashi đắp chăn ngay ngắn cho cô rồi ra về. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng.
------------------------- Time Skip --------------------------
- Tetsuya, dậy đi! - Bên tai Kuroko vang lên giọng nói quen thuộc. Cô mở mắt, quay sang.
- Akashi - kun?
- Chào buổi sáng, Tetsuya! - Akashi dịu dàng.
- Chào buổi sáng. - Cô nhóc lơ mơ tỉnh dậy, khẽ dụi mắt. Mái tóc dài rối xù lên. Nhìn không khác gì con mèo con.
- Nhanh lên. 6h30 rồi đấy!
- Ukm! - Kuroko đứng dậy. Không biết có phải do còn ngái ngủ không mà chân cô đứng không vững. Thân ảnh nhỏ bé đổ người về phía trước.
- Cẩn thận. - Người con trai tóc đỏ vội đỡ lấy cô nhóc tóc xanh. Kuroko dựa vào ngực Akashi. Khuôn mặt đỏ bừng lên. Hơi thở gấp gáp. Mồ hôi cũng chảy ra nhiều. Thấy biểu hiện lạ của Kuroko, anh lấy trán mình áp lên trán Kuroko.
- Nóng quá! Chắc sốt rồi! - Anh giật mình nói, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
Akashi bế Kuroko lên, đặt vào giường rồi đi gọi bác sĩ, trong lòng không khỏi lo cho cô nhóc. Đợi một lúc thì ông bác sĩ vác cái cặp đen to đùng hớt hải chạy vào. Ông ngồi trên ghế cạnh Kuroko. Ngồi khám cho cô một lúc thì ông lấy ra một chiếc lọ có chứ thuốc màu trắng.
- Cậu là anh trai của cô bé này? - Ông quay sang Akashi.
- Vâng! Tetsuka có làm sao không ạ? - Anh hỏi.
- Chỉ là sốt nhẹ thôi. Cô bé ổn. Cho cô bé uống thuốc này sẽ hạ sốt ngay. - Bác sĩ đưa cho Akashi cái lọ ấy. - Nhưng vẫn cần nghỉ ngơi.
- Vâng! Cảm ơn ngài! - Akashi cúi đầu nói cảm ơm. Đợi bác sĩ ra về, anh lấy nước và thuốc cho cô nhóc tóc xanh.
- Tetsuya, uống đi! - Anh đưa thuốc cho cô. Nhưng Kuroko lại trùm chăn kín mít, quay đi.
- Không uống đâu. Đắng lắm.
- Uống thì mới hạ sốt được chứ! - Anh dỗ cô.
- Không! - Kuroko kiên quyết không uống. Căn bản hồi bé cô nhóc đã bị sốt một lần và bắt uống thuốc đắng. Thế là sợ luôn từ đấy.
- Tetsuya. - Dỗ ngọt không được, anh quay sang nạt cô. Kuroko bỏ chăn ra, ngồi dậy, ngoan ngoãn như con mèo. Akashi hài lòng. Anh đưa viên thuốc cho cô. Nhắm mắt, cô nhóc uống một hơi hết sạch.
- Đắng quá! - Kuroko nhăn mặt. Cô bé đấm vào ngực Akashi. - Bắt đền Akashi - kun! Không uống thuốc nữa đâu!
- Rồi rồi! Tetsuya không cần uống thuốc nữa đâu! - Anh xoa đầu cô. - Giờ thì nằm nghỉ đi.
- Ukm! - Kuroko nghe theo, nằm xuống.
- Tớ đi học nhé! Chiều gặp. - Anh đứng dậy cầm cặp sách định bước ra ngoài. Nhưng...
- Akashi - kun! Đừng đi! - Kuroko nắm lấy tay anh. Đôi mắt băng lam nhìn anh.
- Nhưng tớ còn phải học! Chiều tớ lại đến mà. - Akashi cười nhẹ.
- Sei - kun! Tớ không muốn ở một mình đâu. Cô đơn lắm! - Tiếng " Sei - kun " vang lên một cách ngọt ngào đến nỗi Akashi cũng ngạc nhiên. Anh há hốc mồm.
- Cậu vừa gọi tớ là gì? - Anh hỏi lại. Cứ ngỡ mình nghe nhầm.
- Sei - kun! Ở lại với tớ nha! - Giờ thì không nhầm nữa rồi. Akashi sung sướng đến nỗi muốn đè thân ảnh băng lam này ra mà ăn sạch.
- Rồi! Tớ sẽ ở lại với cậu! - Anh mỉm cười. Kuroko được đà kéo anh vào giường. Giờ hai người đang trong tình trạng " nam trên nữ dưới ". Akashi nuốt nước bọt. Nhìn kĩ thì Kuroko xinh hơn bất cứ người con gái nào đấy chứ. Không kìm nổi lòng mình, Akashi cúi xuống, vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn lên đấy.
- Sei - kun, nhột! - Kuroko hơi đỏ mặt. Akashi rời khỏi cái cổ trắng ngần còn in rõ một vết hôn.
- Nhột sao? - Anh liếm mép cười gian.
- Ừm! - Con cừu non ngây thơ đáp lại mà không biết ý định của con sói. Cười thầm một tiếng, Akashi trùm chăn qua đầu cả hai, mặt đối mặt với Kuroko. Anh tiếp tục hôn lên cái cổ trắng mịn ấy. Ba bốn vết hôn hiện ra. Không chỉ vậy, môi của anh còn lướt xuống vai và dừng lại ở ngực. Bộ ngực so với Momoi thì còn quá bé nhưng anh không quan tâm.
- Tetsuya, tớ "ăn" cậu nhé!
- Ăn... tớ? - Kuroko đơ. Akashi sững người. Cô bé này ngây thơ trong sáng đến mức nào vậy?
- Ừm! - Anh cười. Tay phải vuốt tóc cô, tay trái lần mò xuống hạ bộ. Áp môi mình vào môi cô, anh hôn Kuroko một cách mãnh liệt. Ai ngờ cô bé này từng là con trai đâu nhỉ?
- A... Sei - kun, tay cậu... - Kuroko bật ra một tiếng rên nhẹ khi Akashi chạm vào chỗ kín đáo của mình. Anh khẽ vuốt ve nó bên ngoài.
- Đừng sợ. Không sao đâu! - Anh dịu dàng.
- Ừm! - Kuroko cũng không nói gì thêm. Tay anh xoa nhẹ vùng ẩm ướt của Kuroko, chỉ cách nó một lớp quần mỏng.
- A~~ - Cô nhóc khẽ rên. Nó càng kích thích con sói hoang trong anh. Mắt trái xuất hiện một tia màu vàng.
- Ổn thôi mà. - Bây giờ thì quần của cô đã ướt đẫm dịch trắng. - Cậu nhạy cảm quá!
- Sei - kun... Dừng lại đi! - Kuroko đẩy Akashi ra. Thấy cô có vẻ không muốn, anh đành tiếc nuối dừng lại. Nằm xuống cạnh cô, anh khẽ cười.
- Vậy tớ sẽ đợi cho đến khi cậu lớn.
- Ừm! - Kuroko rúc vào ngực anh, cuộn tròn như chú mèo. Anh vòng tay ôm cô. Cả hai chìm vào giấc ngủ. Căn nhà trở nên tĩnh lặng.
- Điên đầu chết mất! - Cô lẩm bẩm. Mệt mỏi ngồi dậy, lết thân vào phòng tắm. Đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước chảy. Bây giờ cô đang loạn trí chỉ vì nụ hôn của Akashi. Mai sao gặp cậu ta được bây giờ?
Kuroko tắm xong, tắt vòi hoa sen. Trước đây, khi còn là con trai, cô chỉ quấn mỗi cái khăn tắm quanh hông sau khi tắm xong. Còn giờ thì bị biến thành con gái rồi, không thể như thế được nữa.
- Trời ơi, tôi đã gây ra tội gì mà bị như vậy chứ? - Kuroko thầm than. Vơ lấy cái khăn, quấn quanh người, mở cửa ra rồi bước ra ngoài, Kuroko lấy quần áo mặc vào. May mà Momoi đã mang cho cô vài bộ quần áo nữ chứ không thì.... Momoi chu đáo ghê! Đúng là quản lí có khác.
"Kính coong"
Tiếng chuông cửa vang lên. Kuroko chạy ra mở cửa. Ai đến giờ này nhỉ?
- Yo, Tetsuya! - Là Akashi. Muộn rồi cậu ta đến làm gì vậy?
- Akashi - kun? Sao cậu lại đến đây? - Kuroko thắc mắc. Akashi đang ngơ ngẩn ngắm nhìn thiếu nữ có mái tóc và đôi mắt băng lam trước mặt mình. Kuroko trong bộ váy màu trắng dài đến ngang đùi, mái tóc xanh vừa gội xong thơm mùi dầu hơi bết vào mặt, làm tăng thêm vẻ quyến rũ hiếm có.
- Akashi - kun? Akashi - kun? - Kuroko thấy Akashi đứng ngẩn người ra thì gọi.
- Hả? - Người con trai với mái tóc đỏ giật mình.
- Sao đứng thần người ra vậy? Vào đi kẻo lạnh. - Kuroko khẽ nhắc. Akashi nghe theo, cởi giầy bước vào. Nhà Kuroko khá rộng nhưng trống trải so với con người nhỏ bé này.
- Cà phê đây! - Kuroko từ trong bếp bước ra, tay cầm cốc cà phê còn nghi ngút khói. Đặt trước mặt Akashi, cô lịch sự mời.
- Cảm ơn cậu Tetsuya. - Akashi cười - Mà cậu sống một mình ở đây à?
- Ừm! - Kuroko đáp lại. Chỉ vỏn vẹn một từ.
- Sao vậy? Trông cậu có vẻ không vui. - Akashi quan sát nét mặt cô. - Hay là vẫn nhớ tới nụ hôn đó?
- Ơ... Đâu có! - Kuroko giật thót. Trúng tim đen luôn. Mặt cô nhóc bất giác đỏ bừng.
- Haha! Vậy là vẫn nhớ rồi! - Akashi thích thú quan sát biểu cảm của cô nhóc, bật cười thành tiếng. Kuroko đơ một lúc. Akashi lúc nào cũng nghiêm nghị vậy mà giờ lại cười thoải mái như thế này.
- Akashi - kun đẹp trai quá! - Kuroko vô thức bật ra câu nói. Chợt nhận ra mình lỡ mồm, cô lấy tay che miệng lại.
- Hể? Cậu vừa nói gì vậy Tetsuya? - Dù đã nghe rõ nhưng Akshi vẫn cố tình hỏi lại, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười gian.
- Tớ... Tớ có nói gì đâu! Cậu nghe nhầm rồi! - Kuroko chối.
- Nhưng rõ ràng tớ nghe thấy ai bảo tớ đẹp trai mà! - Akashi nói khích. Kuroko mím chặt môi, cúi gằm mặt xuống. Chợt nhận ra mình hơi quá đáng, Akashi vội dỗ dành cô nhóc tóc xanh.
- Cậu thật quá đáng. - Kuroko sụt sùi.
- Tetsuya, tớ xin lỗi mà. Tớ không làm vậy nữa đâu! - Akashi lúng túng. Đối với con trai, con gái khóc là sợ nhất. Akashi cũng không phải ngoại lệ. Và đây cũng là lần đầu tiên, cậu mở miệng nói xin lỗi một người.
- Cậu thật đáng ghét! - Kuroko lấy tay lau nước mắt. Cô nhóc không thích bị trêu đùa quá đáng. Akashi lại càng lúng túng hơn. Anh vội ôm cô vào lòng, vỗ về như đang dỗ dành một đứa bé mới lên ba.
- Tớ xin lỗi! Xin lỗi mà! - Akashi chỉ có thể nói câu đó. Trước mặt bao người khác, kể cả lớn tuổi hơn, anh vẫn giữ nguyên hình tượng là một con người hoàn hảo về mọi mặt. Vậy mà trước mặt cô nhóc yếu đuối này, anh chỉ có thể nói duy nhất một câu "Xin lỗi".
- Ừm! - Kuroko khẽ đáp. Cô dựa vào ngực Akashi, mắt khép lại.
- Tetsuya? - Akashi ngạc nhiên cúi xuống. Ngủ rồi sao? Cô nhóc này thật là... Akashi bế Kuroko lên, đưa cô vào phòng, đặt lên giường và đắp chăn ngay ngắn. Nhìn dáng vẻ khi ngủ của Kuroko, trong lòng Akashi dâng lên cảm giác gì đó. Sự thèm khát con người trước mặt anh.
- Akashi - kun... Đồ ngốc. - Kuroko nói mớ. Akashi đen mặt.
- Tetsuya, cậu...
- Ngốc nhất quả đất luôn. Hihi. - Lại còn cười khúc khích nữa chứ! Mơ cái gì vậy hả cô bé kia? Mặt Akashi đen như cái đít nồi.
- Tetsuya, cậu định trêu tôi à?
- Nhưng... Akashi - kun thật sự rất đẹp trai, và tuyệt vời nữa. Tớ rất thích cậu ấy! - Kuroko nói ra một câu khiến Akashi đang trong trạng thái tức muốn xì khói trở lại trạng thái dịu dàng. Anh khẽ cười.
- Tớ cũng thích cậu, nhóc! - Anh dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Thế là Second kiss của Kuroko lại bị cướp mất mà chính chủ không hay biết gì. Akashi đắp chăn ngay ngắn cho cô rồi ra về. Căn nhà chìm trong tĩnh lặng.
------------------------- Time Skip --------------------------
- Tetsuya, dậy đi! - Bên tai Kuroko vang lên giọng nói quen thuộc. Cô mở mắt, quay sang.
- Akashi - kun?
- Chào buổi sáng, Tetsuya! - Akashi dịu dàng.
- Chào buổi sáng. - Cô nhóc lơ mơ tỉnh dậy, khẽ dụi mắt. Mái tóc dài rối xù lên. Nhìn không khác gì con mèo con.
- Nhanh lên. 6h30 rồi đấy!
- Ukm! - Kuroko đứng dậy. Không biết có phải do còn ngái ngủ không mà chân cô đứng không vững. Thân ảnh nhỏ bé đổ người về phía trước.
- Cẩn thận. - Người con trai tóc đỏ vội đỡ lấy cô nhóc tóc xanh. Kuroko dựa vào ngực Akashi. Khuôn mặt đỏ bừng lên. Hơi thở gấp gáp. Mồ hôi cũng chảy ra nhiều. Thấy biểu hiện lạ của Kuroko, anh lấy trán mình áp lên trán Kuroko.
- Nóng quá! Chắc sốt rồi! - Anh giật mình nói, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
Akashi bế Kuroko lên, đặt vào giường rồi đi gọi bác sĩ, trong lòng không khỏi lo cho cô nhóc. Đợi một lúc thì ông bác sĩ vác cái cặp đen to đùng hớt hải chạy vào. Ông ngồi trên ghế cạnh Kuroko. Ngồi khám cho cô một lúc thì ông lấy ra một chiếc lọ có chứ thuốc màu trắng.
- Cậu là anh trai của cô bé này? - Ông quay sang Akashi.
- Vâng! Tetsuka có làm sao không ạ? - Anh hỏi.
- Chỉ là sốt nhẹ thôi. Cô bé ổn. Cho cô bé uống thuốc này sẽ hạ sốt ngay. - Bác sĩ đưa cho Akashi cái lọ ấy. - Nhưng vẫn cần nghỉ ngơi.
- Vâng! Cảm ơn ngài! - Akashi cúi đầu nói cảm ơm. Đợi bác sĩ ra về, anh lấy nước và thuốc cho cô nhóc tóc xanh.
- Tetsuya, uống đi! - Anh đưa thuốc cho cô. Nhưng Kuroko lại trùm chăn kín mít, quay đi.
- Không uống đâu. Đắng lắm.
- Uống thì mới hạ sốt được chứ! - Anh dỗ cô.
- Không! - Kuroko kiên quyết không uống. Căn bản hồi bé cô nhóc đã bị sốt một lần và bắt uống thuốc đắng. Thế là sợ luôn từ đấy.
- Tetsuya. - Dỗ ngọt không được, anh quay sang nạt cô. Kuroko bỏ chăn ra, ngồi dậy, ngoan ngoãn như con mèo. Akashi hài lòng. Anh đưa viên thuốc cho cô. Nhắm mắt, cô nhóc uống một hơi hết sạch.
- Đắng quá! - Kuroko nhăn mặt. Cô bé đấm vào ngực Akashi. - Bắt đền Akashi - kun! Không uống thuốc nữa đâu!
- Rồi rồi! Tetsuya không cần uống thuốc nữa đâu! - Anh xoa đầu cô. - Giờ thì nằm nghỉ đi.
- Ukm! - Kuroko nghe theo, nằm xuống.
- Tớ đi học nhé! Chiều gặp. - Anh đứng dậy cầm cặp sách định bước ra ngoài. Nhưng...
- Akashi - kun! Đừng đi! - Kuroko nắm lấy tay anh. Đôi mắt băng lam nhìn anh.
- Nhưng tớ còn phải học! Chiều tớ lại đến mà. - Akashi cười nhẹ.
- Sei - kun! Tớ không muốn ở một mình đâu. Cô đơn lắm! - Tiếng " Sei - kun " vang lên một cách ngọt ngào đến nỗi Akashi cũng ngạc nhiên. Anh há hốc mồm.
- Cậu vừa gọi tớ là gì? - Anh hỏi lại. Cứ ngỡ mình nghe nhầm.
- Sei - kun! Ở lại với tớ nha! - Giờ thì không nhầm nữa rồi. Akashi sung sướng đến nỗi muốn đè thân ảnh băng lam này ra mà ăn sạch.
- Rồi! Tớ sẽ ở lại với cậu! - Anh mỉm cười. Kuroko được đà kéo anh vào giường. Giờ hai người đang trong tình trạng " nam trên nữ dưới ". Akashi nuốt nước bọt. Nhìn kĩ thì Kuroko xinh hơn bất cứ người con gái nào đấy chứ. Không kìm nổi lòng mình, Akashi cúi xuống, vùi đầu vào hõm cổ cô, hôn lên đấy.
- Sei - kun, nhột! - Kuroko hơi đỏ mặt. Akashi rời khỏi cái cổ trắng ngần còn in rõ một vết hôn.
- Nhột sao? - Anh liếm mép cười gian.
- Ừm! - Con cừu non ngây thơ đáp lại mà không biết ý định của con sói. Cười thầm một tiếng, Akashi trùm chăn qua đầu cả hai, mặt đối mặt với Kuroko. Anh tiếp tục hôn lên cái cổ trắng mịn ấy. Ba bốn vết hôn hiện ra. Không chỉ vậy, môi của anh còn lướt xuống vai và dừng lại ở ngực. Bộ ngực so với Momoi thì còn quá bé nhưng anh không quan tâm.
- Tetsuya, tớ "ăn" cậu nhé!
- Ăn... tớ? - Kuroko đơ. Akashi sững người. Cô bé này ngây thơ trong sáng đến mức nào vậy?
- Ừm! - Anh cười. Tay phải vuốt tóc cô, tay trái lần mò xuống hạ bộ. Áp môi mình vào môi cô, anh hôn Kuroko một cách mãnh liệt. Ai ngờ cô bé này từng là con trai đâu nhỉ?
- A... Sei - kun, tay cậu... - Kuroko bật ra một tiếng rên nhẹ khi Akashi chạm vào chỗ kín đáo của mình. Anh khẽ vuốt ve nó bên ngoài.
- Đừng sợ. Không sao đâu! - Anh dịu dàng.
- Ừm! - Kuroko cũng không nói gì thêm. Tay anh xoa nhẹ vùng ẩm ướt của Kuroko, chỉ cách nó một lớp quần mỏng.
- A~~ - Cô nhóc khẽ rên. Nó càng kích thích con sói hoang trong anh. Mắt trái xuất hiện một tia màu vàng.
- Ổn thôi mà. - Bây giờ thì quần của cô đã ướt đẫm dịch trắng. - Cậu nhạy cảm quá!
- Sei - kun... Dừng lại đi! - Kuroko đẩy Akashi ra. Thấy cô có vẻ không muốn, anh đành tiếc nuối dừng lại. Nằm xuống cạnh cô, anh khẽ cười.
- Vậy tớ sẽ đợi cho đến khi cậu lớn.
- Ừm! - Kuroko rúc vào ngực anh, cuộn tròn như chú mèo. Anh vòng tay ôm cô. Cả hai chìm vào giấc ngủ. Căn nhà trở nên tĩnh lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook