Ai Yêu Ai
-
Chương 47: Cái tát
Từ trong chính viện đi ra, Quan Tố Y cúi người xuống đầu gối, nói với Mộc Mộc, “Tiểu Mộc Mộc, tới nhà giữa ở với mẫu thân có được không?”Mộc Mộc lập tức trốn đến sau lưng Nguyễn thị, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt làn váy của nàng, thò nửa cái đầu ra sợ hãi nhìn xem, rồi sau đó không hiểu lắc đầu. Quan Tố Y lường trước được nó sẽ không dỡ xuống phòng bị với mình nhanh như vậy, đứa trẻ giống như nó, ở biên quan còn rất nhiều, thường cần có hơn mười năm, thậm chí hơn nửa đời người, mới có thể từ bị thương trong chiến tranh khôi phục lại.
Mộc Mộc còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, chỉ cần dịu dàng an ủi, sớm muộn có một ngày có thể khỏi hẳn. Nàng cũng không vội, mỉm cười nói, “Vậy mẫu thân đành phải trở về một mình rồi.” Dứt lời nâng người lên, nghiêm mặt nói, “Đệ muội, muội có đưa nó tới tộc học không?”
Nguyễn thị bất đắc dĩ thở dài, “Đưa rồi, nó không chịu nổi, không phải bản thân nó trốn đi, mà là bị bọn bạn nhỏ trong tộc học bắt nạt khiến cả người toàn bụi đất. Tẩu tử có chỗ không biết, nghĩa huynh quả thực không ra gì, có một lần cởi hết áo ngoài của Mộc Mộc, đổ đầy nước lên người nó. Mộc Mộc không biết phản kháng, về đến nhà làm ta bị dọa kinh khủng, một đứa bé đen sì, nếu như không há mồm thì chỉ nhìn thấy một đôi mắt đảo tới đảo lui thôi, khiến ta vừa bực mình vừa buồn cười lại đau lòng.”
Nói tới Triệu Vọng Thư, Nguyễn thị tất nhiên là đầy bụng oán hận. Trên đường về nàng đã nghe rõ ràng, vị tân tẩu tử này chính là xuất thân văn hào thế gia, đối phó với đứa trẻ hư hỏng rất có thủ đoạn, vừa tới đã khuyến khích Hầu gia đánh Triệu Vọng Thư một trận, còn bắt hắn học bài biết chữ, còn có hiệu quả. Vì vậy, nàng mới dám nói vài thật lòng, nếu không sớm đã mang Mộc Mộc tránh đi rồi.
“Triệu Vọng Thư và Triệu Thuần Hi dù sao cũng không phải là con ruột của ta, hôm nay Diệp gia lại nhét một Diệp di nương tới, ta vốn nên nghiêm khắc quản giáo, hiện tại sợ là không được rồi. Nếu đệ muội không ghét bỏ thì mỗi ngày đưa Mộc Mộc đến nhà giữa đi, ta tự mình dạy nó học bài, bữa tối lại tới đưa trở về. Cô giờ đây bụng càng lúc càng lớn, sức lực không đủ, ngay cả bản thân đều không chăm được, chớ nói chi đến Mộc Mộc. Chúng ta một người trông ban ngày, một người trông ban đêm, chậm rãi cho nó thích ứng, đợi năm sáu tháng sau thân thể cô nặng nề hơn, ta sẽ hoàn toàn nhận nó, cô cũng có thể an tâm chờ sinh.”
Nguyễn thị vui mừng quá đỗi, liên tục nói được. Có thể bái nhập môn hạ của Quan thị, đó thiên đại phúc khí của Mộc Mộc, cũng chỉ có quần là áo lượt như đại thiếu gia mới muốn dùng mọi biện pháp tránh né. Haizz, có một số người tuy là mệnh tốt, nhưng lại ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Quan Tố Y nhận được đồng ý của Nguyễn thị, cũng không quên hỏi thăm ý kiến của Mộc Mộc, “Lời vừa rồi Tiểu Mộc Mộc có nghe thấy không? Ngày sau con ban ngày tới chỗ nghĩa mẫu đọc sách, buổi tối chơi đùa cùng Nhị thẩm, được không?”
Mộc Mộc đường đường chính chính cân nhắc một lát, rồi gật đầu nhẹ một cái.
—
Hai chị em dâu đều cảm thấy mỹ mãn, từng người trở về. Quan Tố Y đi đến chính cửa phòng thì thấy trên đất có hoa rơi trộn lẫn rất nhiều vỏ hạt dưa, không biết là nô bộc nào lười biếng dùng mánh lới tiện tay vứt bỏ, lại đi thêm hai bước, trong nội viện không có một bóng người, chỉ có ở đầu cửa sổ phía đông có một tiểu nha hoàn tám chín tuổi đang đứng, đang kiễng mũi chân, cầm khăn lau lau chỗ cao nhất của song cửa sổ.
“Làm sao chỉ có một mình ngươi? Những người còn lại đều đi đâu rồi?” Minh Lan từ phía sau lưng tiếp nhận khăn lau của tiểu nha hoàn, giúp nàng lau sạch sẽ song cửa sổ.
Tiểu nha hoàn lại càng hoảng sợ, nơm nớp lo sợ hành lễ nói, “Nô tỳ bái kiến phu nhân, nô tỳ phụ trách vẩy nước quét nhà, bởi vì tay chân chậm chạp, gần đến buổi trưa còn chưa làm xong việc, xin phu nhân thứ tội. Những người khác đi phòng bếp nhận cơm rồi, lập tức sẽ trở lại.”
“Ngươi đừng che lấp thay bọn họ. Ta vừa mới ban xuống quy củ, trong sân thời khắc không thể thiếu người, cho dù là đi nhận cơm cũng phải thay phiên đi lấy, không được đi hết toàn bộ, nếu không chủ tử có phân phó, chẳng phải sẽ không có người ứng phó sao? Ta thấy ngươi không phải tay chân chậm chạp, mà là chịu khó quá mức, ôm cả việc của những người khác lên người mình.” Quan Tố Y thấy mặt mày tiểu nha hoàn nhăn nhúm, tựa hồ sắp khóc, không khỏi buồn cười, “Mau thu lại nước mắt đi, ta không có ý trừng trị ngươi. Ta dùng người chỉ có một nguyên tắc, việc của ngươi ngươi cứ làm cho tốt, không phải của ngươi thì đừng nhúng tay. Làm nhiều hơn ta sẽ không khen ngươi chịu khó, ngược lại còn ghi một tội cho ngươi, chỉ vì ngươi làm hỏng quy củ mà ta định ra. Lần này thì thôi, không được có lần sau. Minh Lan, mang nàng đi dọn dẹp một chút, sau này nâng lên thành nha hoàn nhị đẳng, hầu hạ trong phòng của ta, ngươi lúc rảnh rỗi thì dạy quy củ cho nàng ta.”
Minh Lan nhu thuận đồng ý, mang theo tiểu nha hoàn ngàn ơn vạn tạ đi thính phòng rửa mặt.
Quan Tố Y đi đến thư phòng, trải rộng giấy Tuyên Thành ra, vẽ xuống bố cục Diệp phủ mà Minh Lan thăm dò được, dùng son đỏ khoanh lại vị trí cây san hô, bốn phía vẽ mô phỏng gia đinh, khách khứa, đông chủ, rồi sau đó vắt hết óc mà cân nhắc.
Lúc chuyển ra nhà kho kiểm tra một lần, lúc đóng rương khóa lại kiểm tra một lần, đều không tổn hại. Ở giữa hai mươi bốn gia đinh trẻ trung cường tráng không hề nhúc nhích mà bao vây giám sát, chưa từng ly khai một lát, nhưng mở rương bảo vật lại vỡ vụn, đám người ồn ào, quả nhiên là gặp quỷ rồi!
Chuyện này không cân nhắc thì thôi, càng cân nhắc càng thấy kỳ quái. Quan Tố Y đấm bóp cái gáy, lục phủ ngũ tạng khó chịu giống như bị mèo cào. Nàng có cái tật xấu, đó là gặp phải chuyện nghi ngờ thì nhất định phải cởi bỏ, nếu không sẽ thành cả đêm không ngủ, nghiên cứu kiệt sức mới thôi. Cũng bởi vậy, nàng học luôn không theo đúng một sở trường nào, luôn học chui học lệch sang những đường khác, khiến Quan lão gia tử đau đầu không thôi.
Giờ đây đã qua hai đời, cái bệnh cũ này không thấy chuyển biến tốt, ngược lại càng nặng hơn, khiến nàng đánh dấu lên cây san hô, hận không thể nhận luôn việc của bộ khoái, đi tới Diệp phủ điều tra một phen. Nhưng nàng cảm thấy hứng thú với thủ pháp gây án, về phần người phạm án, tám chín phần mười chính là vị trong Vị Ương Cung kia.
Ngoại trừ gõ ngoại thích, trấn an Đế sư, hắn còn mượn cớ lần này chỉnh đốn bộ úy đô thành, Liên phòng ngự phủ tư, ba quân cấm vệ tả trung hữu, thanh trừ sạch sẽ dư nghiệt tiền triều và bộ hạ cũ của hai Vương từ trong phòng ngự kinh đô và vùng lân cận, bên cạnh bảo vệ giường cột an ổn, thuận tiện ngăn chặn triều thần kết bè kết cánh làm lệch uy phong, có thể nói một lần hành động làm hết. Dưới uy áp trùng trùng kia lại chưa từng kinh động tới bất luận dân chúng nào, cũng không khiến kinh thành hỗn loạn, đủ thấy lòng hắn nhân hậu và thực sự tàn nhẫn.
Xuất đầu cái rui nát trước, mặc dù không có Diệp gia, mặc kệ nhà ai nhảy ra trước, đều có kết quả giống nhau.
Quan Tố Y lắc đầu cười khẽ, cũng tràn ngập hiếu kỳ với vị đế vương vừa nhân từ vừa tàn nhẫn kia. Nhưng người này không phải nàng có thể tiếp xúc tới, chỉ nghĩ tới một lát thôi, lại tiếp tục cân nhắc tình tiết vụ án. Một lát sau, Minh Lan mang tiểu nha hoàn tới, cười đùa nói, “Tiểu thư người xem này, nàng rửa mặt sạch sẽ đi cứ như đứa bé ngọc ấy, đáng yêu cực kỳ này.”
Hai má tiểu nha hoàn ửng đỏ, hành lễ nói, “Nô tỳ Ngân Tử bái kiến phu nhân.”
“Ngươi tên là Ngân Tử? Tên đẹp đấy!” Quan Tố Y mỉm cười, “Hay là trong nhà còn có tỷ muội tên là Kim Tử? Ta nhớ nguyên quán của ngươi ở Liêu Đông, người nhà hôm nay vẫn còn ở biên quan ư?”
[*Ngân: Bạc, Kim: vàng → sau này có một nha hoàn tên Kim Tử nữa, hay là cứ để thuần việt là Vàng, Bạc nhể???]
“Đúng vậy ạ, bọn họ đều đi theo hầu hạ bên người Nhị lão gia, bởi vì đường xá xa xôi không chịu được tới nơi. Nô tỳ trong nhà nghèo, có được một lượng bạc vụn cũng đã cao lắm rồi, nào dám muốn vàng. Nô tỳ có năm tỷ tỷ, một đệ đệ, phân biệt gọi Đại Ny Nhi, Nhị Ny Nhi, Tam Ny Nhi, Tứ Ny Nhi, Ngũ Ny Nhi và Phú Quý.”
Tiểu nha hoàn vạch lên đầu ngón tay đếm, làm cho Quan Tố Y lại buồn cười một trận. Minh Lan có chút không yên lòng, đợi tiểu thư khép khóe miệng, cúi đầu nhìn bản vẽ, mới tức giận nói, “Tiểu thư, Diệp di nương còn chưa tới đâu, cái đám kia đã dám lạnh nhạt với người, nô tỳ đi gọi người về phạt thật nặng mới được!”
“Không cần đi gọi. Trải qua một đêm chuẩn bị, lại có người trợ giúp, chuyện Diệp gia xui xẻo đến đổ máu lúc này chắc hẳn đã truyền ra. Phòng bếp nhiều người nhiều miệng, tin tức hội tụ lưu thông, một truyền mười, mười truyền một trăm, không tới một lát, những người kia sẽ quay lại thôi. Chúng ta cũng không cần phạt nặng, mà thành toàn ý nghĩ của bọn họ thôi. Cái viện này của ta thà rằng không có người hầu hạ, cũng không cần nô tài hai mặt.”
Ngân Tử lặng lẽ trốn sau lưng Minh Lan, cảm thấy phu nhân vừa mới ôn nhu thanh tao lịch sự, lúc này uy nghiêm vô cùng, đợi lát nữa, những người lười biếng dùng mánh lới kia chắc chắn hối hận tới xanh ruột.
Quả nhiên không tới một lát có nô bộc lục tục quay lại, mang trên mặt biểu lộ chột dạ nghĩ mà sợ, thấy Minh Lan chống nạnh đứng ở hành lang, lập tức tiến lên xin lỗi, nhưng không được khoan dung, ngược lại gọi người môi giới tới, bán đi những người tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng ký văn tự bán đứt, gia sinh tử thì cho đi làm người hầu ở biệt trang, vú già tuổi già thể yếu hoặc hạ nhân ký văn khế cầm cố thì đưa cho từng người một ít bạc vụn cho về quê nhà, tự tìm đường khác.
Chỉ gần nửa canh giờ thôi, một tòa viện to như vậy, mười mấy miệng ăn, chỉ còn lại ba chủ tớ, gió nhẹ cuốn hồng tàn lá héo lên, thật là có chút thê lương thảm đạm. Lão phu nhân không mở miệng nói, cứ để người cáo trạng cầu tình quỳ nát đầu gối, ngược lại còn tăng cường rất nhiều nha hoàn bà tử tướng mạo đoan chính, trung thực bổn phận tới cho phu nhân chọn lựa.
Quan Tố Y chỉ hỏi bốn vấn đề, một, biết chữ hay không; hai, có năng khiếu gì; ba, gia cảnh như thế nào, nguyên quán ở đâu; bốn, có ý định gì cho tương lai của mình. Trong đó có một nha hoàn hai mười ba tuổi tiểu vốn làm gõ mành thông truyền chỗ Lão phu nhân, vừa biết chữ lại tinh thông y thuật, là cô nhi người nhà đều vong, hi vọng đến lúc mười tám, mười chín, phu nhân có thể khai ân trừ nô tịch cho nàng, lập nữ hộ, tự lực cánh sinh.
Quan Tố Y nói liên tục ba chữ “được”, lúc này đề bạt nàng làm nhất đẳng nha hoàn, thay vị trí trống của Minh Phương, lưu lại mấy hộ viện giỏi giang giữ nhà, còn lại mọi người trở lại giữ cương vị cũ ở chỗ Lão phu nhân. Một loạt các giải quyết, nhà giữa vốn phô trương thật lớn tựa hồ tiêu điều đi không ít, trên thực tế đã ngăn lại lộn xộn, đuổi đi con mọt, cao thấp đồng lòng, siết chặt trong ngoài viện cứng như thùng sắt.
Cứ như thế thêm một canh giờ, mới coi như làm xong tục vụ, Quan Tố Y tiếp tục cầm bản vẽ cân nhắc tình tiết vụ án, thấy Triệu Lục Ly vội vàng đi đến, bờ môi khô nứt, sắc mặt tối tăm phiền muộn, vải chỗ đầu gối mài mòn hai mảnh, lộ ra áo mỏng màu trắng, cũng biết đích thị là quỳ cùng Diệp lão gia tử ở Thừa Đức điện, bị chịu không ít tội.
“Hầu gia, khách quý ít gặp.” Trải qua mấy ngày nay bị làm nhục, Quan Tố Y không thể giả bộ với hắn được nữa, buông bút trào phúng một câu.
Triệu Lục Ly lộ sắc mặt xấu hổ, nhớ lại Diệp Trăn sinh tử chưa biết, lại nhanh chóng ổn định tâm thần, khẩn cầu, “Chuyện của Diệp gia, phu nhân chắc hẳn đã biết phải không? Hiện tại Diệp Tiệp dư bệnh nặng ở giường, nhạc, Diệp lão gia đóng cửa tự suy nghĩ, Diệp phủ trên dưới hoảng loạn, thần hồn nát thần tính. Việc này đều bởi vì Quan gia mà lên, thỉnh cầu phu nhân trở lại nhà mẹ đẻ một chuyến, van cầu Đế sư và Thái thường khanh đại nhân. Bọn họ đang được lòng Đế, quang vinh sủng cực thịnh, nếu như chịu cầu xin cho Diệp phủ một câu, kiếp nạn lần này chắc chắn sẽ mau qua. Quan gia xưa nay nổi danh nhân đức, lúc này đều là quan hệ thông gia, đều là người nhà, nên là sanh khánh* cùng âm, mọi chuyện hòa thuận mới phải.”
[*Sanh khánh: hai loại nhạc cụ]
Quan Tố Y bình tĩnh nhìn hắn rất lâu, bỗng nhiên vung một cái tát sang, chấn đến xà nhà cũng rơi xuống rất nhiều tro bụi.
Mộc Mộc còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, chỉ cần dịu dàng an ủi, sớm muộn có một ngày có thể khỏi hẳn. Nàng cũng không vội, mỉm cười nói, “Vậy mẫu thân đành phải trở về một mình rồi.” Dứt lời nâng người lên, nghiêm mặt nói, “Đệ muội, muội có đưa nó tới tộc học không?”
Nguyễn thị bất đắc dĩ thở dài, “Đưa rồi, nó không chịu nổi, không phải bản thân nó trốn đi, mà là bị bọn bạn nhỏ trong tộc học bắt nạt khiến cả người toàn bụi đất. Tẩu tử có chỗ không biết, nghĩa huynh quả thực không ra gì, có một lần cởi hết áo ngoài của Mộc Mộc, đổ đầy nước lên người nó. Mộc Mộc không biết phản kháng, về đến nhà làm ta bị dọa kinh khủng, một đứa bé đen sì, nếu như không há mồm thì chỉ nhìn thấy một đôi mắt đảo tới đảo lui thôi, khiến ta vừa bực mình vừa buồn cười lại đau lòng.”
Nói tới Triệu Vọng Thư, Nguyễn thị tất nhiên là đầy bụng oán hận. Trên đường về nàng đã nghe rõ ràng, vị tân tẩu tử này chính là xuất thân văn hào thế gia, đối phó với đứa trẻ hư hỏng rất có thủ đoạn, vừa tới đã khuyến khích Hầu gia đánh Triệu Vọng Thư một trận, còn bắt hắn học bài biết chữ, còn có hiệu quả. Vì vậy, nàng mới dám nói vài thật lòng, nếu không sớm đã mang Mộc Mộc tránh đi rồi.
“Triệu Vọng Thư và Triệu Thuần Hi dù sao cũng không phải là con ruột của ta, hôm nay Diệp gia lại nhét một Diệp di nương tới, ta vốn nên nghiêm khắc quản giáo, hiện tại sợ là không được rồi. Nếu đệ muội không ghét bỏ thì mỗi ngày đưa Mộc Mộc đến nhà giữa đi, ta tự mình dạy nó học bài, bữa tối lại tới đưa trở về. Cô giờ đây bụng càng lúc càng lớn, sức lực không đủ, ngay cả bản thân đều không chăm được, chớ nói chi đến Mộc Mộc. Chúng ta một người trông ban ngày, một người trông ban đêm, chậm rãi cho nó thích ứng, đợi năm sáu tháng sau thân thể cô nặng nề hơn, ta sẽ hoàn toàn nhận nó, cô cũng có thể an tâm chờ sinh.”
Nguyễn thị vui mừng quá đỗi, liên tục nói được. Có thể bái nhập môn hạ của Quan thị, đó thiên đại phúc khí của Mộc Mộc, cũng chỉ có quần là áo lượt như đại thiếu gia mới muốn dùng mọi biện pháp tránh né. Haizz, có một số người tuy là mệnh tốt, nhưng lại ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.
Quan Tố Y nhận được đồng ý của Nguyễn thị, cũng không quên hỏi thăm ý kiến của Mộc Mộc, “Lời vừa rồi Tiểu Mộc Mộc có nghe thấy không? Ngày sau con ban ngày tới chỗ nghĩa mẫu đọc sách, buổi tối chơi đùa cùng Nhị thẩm, được không?”
Mộc Mộc đường đường chính chính cân nhắc một lát, rồi gật đầu nhẹ một cái.
—
Hai chị em dâu đều cảm thấy mỹ mãn, từng người trở về. Quan Tố Y đi đến chính cửa phòng thì thấy trên đất có hoa rơi trộn lẫn rất nhiều vỏ hạt dưa, không biết là nô bộc nào lười biếng dùng mánh lới tiện tay vứt bỏ, lại đi thêm hai bước, trong nội viện không có một bóng người, chỉ có ở đầu cửa sổ phía đông có một tiểu nha hoàn tám chín tuổi đang đứng, đang kiễng mũi chân, cầm khăn lau lau chỗ cao nhất của song cửa sổ.
“Làm sao chỉ có một mình ngươi? Những người còn lại đều đi đâu rồi?” Minh Lan từ phía sau lưng tiếp nhận khăn lau của tiểu nha hoàn, giúp nàng lau sạch sẽ song cửa sổ.
Tiểu nha hoàn lại càng hoảng sợ, nơm nớp lo sợ hành lễ nói, “Nô tỳ bái kiến phu nhân, nô tỳ phụ trách vẩy nước quét nhà, bởi vì tay chân chậm chạp, gần đến buổi trưa còn chưa làm xong việc, xin phu nhân thứ tội. Những người khác đi phòng bếp nhận cơm rồi, lập tức sẽ trở lại.”
“Ngươi đừng che lấp thay bọn họ. Ta vừa mới ban xuống quy củ, trong sân thời khắc không thể thiếu người, cho dù là đi nhận cơm cũng phải thay phiên đi lấy, không được đi hết toàn bộ, nếu không chủ tử có phân phó, chẳng phải sẽ không có người ứng phó sao? Ta thấy ngươi không phải tay chân chậm chạp, mà là chịu khó quá mức, ôm cả việc của những người khác lên người mình.” Quan Tố Y thấy mặt mày tiểu nha hoàn nhăn nhúm, tựa hồ sắp khóc, không khỏi buồn cười, “Mau thu lại nước mắt đi, ta không có ý trừng trị ngươi. Ta dùng người chỉ có một nguyên tắc, việc của ngươi ngươi cứ làm cho tốt, không phải của ngươi thì đừng nhúng tay. Làm nhiều hơn ta sẽ không khen ngươi chịu khó, ngược lại còn ghi một tội cho ngươi, chỉ vì ngươi làm hỏng quy củ mà ta định ra. Lần này thì thôi, không được có lần sau. Minh Lan, mang nàng đi dọn dẹp một chút, sau này nâng lên thành nha hoàn nhị đẳng, hầu hạ trong phòng của ta, ngươi lúc rảnh rỗi thì dạy quy củ cho nàng ta.”
Minh Lan nhu thuận đồng ý, mang theo tiểu nha hoàn ngàn ơn vạn tạ đi thính phòng rửa mặt.
Quan Tố Y đi đến thư phòng, trải rộng giấy Tuyên Thành ra, vẽ xuống bố cục Diệp phủ mà Minh Lan thăm dò được, dùng son đỏ khoanh lại vị trí cây san hô, bốn phía vẽ mô phỏng gia đinh, khách khứa, đông chủ, rồi sau đó vắt hết óc mà cân nhắc.
Lúc chuyển ra nhà kho kiểm tra một lần, lúc đóng rương khóa lại kiểm tra một lần, đều không tổn hại. Ở giữa hai mươi bốn gia đinh trẻ trung cường tráng không hề nhúc nhích mà bao vây giám sát, chưa từng ly khai một lát, nhưng mở rương bảo vật lại vỡ vụn, đám người ồn ào, quả nhiên là gặp quỷ rồi!
Chuyện này không cân nhắc thì thôi, càng cân nhắc càng thấy kỳ quái. Quan Tố Y đấm bóp cái gáy, lục phủ ngũ tạng khó chịu giống như bị mèo cào. Nàng có cái tật xấu, đó là gặp phải chuyện nghi ngờ thì nhất định phải cởi bỏ, nếu không sẽ thành cả đêm không ngủ, nghiên cứu kiệt sức mới thôi. Cũng bởi vậy, nàng học luôn không theo đúng một sở trường nào, luôn học chui học lệch sang những đường khác, khiến Quan lão gia tử đau đầu không thôi.
Giờ đây đã qua hai đời, cái bệnh cũ này không thấy chuyển biến tốt, ngược lại càng nặng hơn, khiến nàng đánh dấu lên cây san hô, hận không thể nhận luôn việc của bộ khoái, đi tới Diệp phủ điều tra một phen. Nhưng nàng cảm thấy hứng thú với thủ pháp gây án, về phần người phạm án, tám chín phần mười chính là vị trong Vị Ương Cung kia.
Ngoại trừ gõ ngoại thích, trấn an Đế sư, hắn còn mượn cớ lần này chỉnh đốn bộ úy đô thành, Liên phòng ngự phủ tư, ba quân cấm vệ tả trung hữu, thanh trừ sạch sẽ dư nghiệt tiền triều và bộ hạ cũ của hai Vương từ trong phòng ngự kinh đô và vùng lân cận, bên cạnh bảo vệ giường cột an ổn, thuận tiện ngăn chặn triều thần kết bè kết cánh làm lệch uy phong, có thể nói một lần hành động làm hết. Dưới uy áp trùng trùng kia lại chưa từng kinh động tới bất luận dân chúng nào, cũng không khiến kinh thành hỗn loạn, đủ thấy lòng hắn nhân hậu và thực sự tàn nhẫn.
Xuất đầu cái rui nát trước, mặc dù không có Diệp gia, mặc kệ nhà ai nhảy ra trước, đều có kết quả giống nhau.
Quan Tố Y lắc đầu cười khẽ, cũng tràn ngập hiếu kỳ với vị đế vương vừa nhân từ vừa tàn nhẫn kia. Nhưng người này không phải nàng có thể tiếp xúc tới, chỉ nghĩ tới một lát thôi, lại tiếp tục cân nhắc tình tiết vụ án. Một lát sau, Minh Lan mang tiểu nha hoàn tới, cười đùa nói, “Tiểu thư người xem này, nàng rửa mặt sạch sẽ đi cứ như đứa bé ngọc ấy, đáng yêu cực kỳ này.”
Hai má tiểu nha hoàn ửng đỏ, hành lễ nói, “Nô tỳ Ngân Tử bái kiến phu nhân.”
“Ngươi tên là Ngân Tử? Tên đẹp đấy!” Quan Tố Y mỉm cười, “Hay là trong nhà còn có tỷ muội tên là Kim Tử? Ta nhớ nguyên quán của ngươi ở Liêu Đông, người nhà hôm nay vẫn còn ở biên quan ư?”
[*Ngân: Bạc, Kim: vàng → sau này có một nha hoàn tên Kim Tử nữa, hay là cứ để thuần việt là Vàng, Bạc nhể???]
“Đúng vậy ạ, bọn họ đều đi theo hầu hạ bên người Nhị lão gia, bởi vì đường xá xa xôi không chịu được tới nơi. Nô tỳ trong nhà nghèo, có được một lượng bạc vụn cũng đã cao lắm rồi, nào dám muốn vàng. Nô tỳ có năm tỷ tỷ, một đệ đệ, phân biệt gọi Đại Ny Nhi, Nhị Ny Nhi, Tam Ny Nhi, Tứ Ny Nhi, Ngũ Ny Nhi và Phú Quý.”
Tiểu nha hoàn vạch lên đầu ngón tay đếm, làm cho Quan Tố Y lại buồn cười một trận. Minh Lan có chút không yên lòng, đợi tiểu thư khép khóe miệng, cúi đầu nhìn bản vẽ, mới tức giận nói, “Tiểu thư, Diệp di nương còn chưa tới đâu, cái đám kia đã dám lạnh nhạt với người, nô tỳ đi gọi người về phạt thật nặng mới được!”
“Không cần đi gọi. Trải qua một đêm chuẩn bị, lại có người trợ giúp, chuyện Diệp gia xui xẻo đến đổ máu lúc này chắc hẳn đã truyền ra. Phòng bếp nhiều người nhiều miệng, tin tức hội tụ lưu thông, một truyền mười, mười truyền một trăm, không tới một lát, những người kia sẽ quay lại thôi. Chúng ta cũng không cần phạt nặng, mà thành toàn ý nghĩ của bọn họ thôi. Cái viện này của ta thà rằng không có người hầu hạ, cũng không cần nô tài hai mặt.”
Ngân Tử lặng lẽ trốn sau lưng Minh Lan, cảm thấy phu nhân vừa mới ôn nhu thanh tao lịch sự, lúc này uy nghiêm vô cùng, đợi lát nữa, những người lười biếng dùng mánh lới kia chắc chắn hối hận tới xanh ruột.
Quả nhiên không tới một lát có nô bộc lục tục quay lại, mang trên mặt biểu lộ chột dạ nghĩ mà sợ, thấy Minh Lan chống nạnh đứng ở hành lang, lập tức tiến lên xin lỗi, nhưng không được khoan dung, ngược lại gọi người môi giới tới, bán đi những người tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng ký văn tự bán đứt, gia sinh tử thì cho đi làm người hầu ở biệt trang, vú già tuổi già thể yếu hoặc hạ nhân ký văn khế cầm cố thì đưa cho từng người một ít bạc vụn cho về quê nhà, tự tìm đường khác.
Chỉ gần nửa canh giờ thôi, một tòa viện to như vậy, mười mấy miệng ăn, chỉ còn lại ba chủ tớ, gió nhẹ cuốn hồng tàn lá héo lên, thật là có chút thê lương thảm đạm. Lão phu nhân không mở miệng nói, cứ để người cáo trạng cầu tình quỳ nát đầu gối, ngược lại còn tăng cường rất nhiều nha hoàn bà tử tướng mạo đoan chính, trung thực bổn phận tới cho phu nhân chọn lựa.
Quan Tố Y chỉ hỏi bốn vấn đề, một, biết chữ hay không; hai, có năng khiếu gì; ba, gia cảnh như thế nào, nguyên quán ở đâu; bốn, có ý định gì cho tương lai của mình. Trong đó có một nha hoàn hai mười ba tuổi tiểu vốn làm gõ mành thông truyền chỗ Lão phu nhân, vừa biết chữ lại tinh thông y thuật, là cô nhi người nhà đều vong, hi vọng đến lúc mười tám, mười chín, phu nhân có thể khai ân trừ nô tịch cho nàng, lập nữ hộ, tự lực cánh sinh.
Quan Tố Y nói liên tục ba chữ “được”, lúc này đề bạt nàng làm nhất đẳng nha hoàn, thay vị trí trống của Minh Phương, lưu lại mấy hộ viện giỏi giang giữ nhà, còn lại mọi người trở lại giữ cương vị cũ ở chỗ Lão phu nhân. Một loạt các giải quyết, nhà giữa vốn phô trương thật lớn tựa hồ tiêu điều đi không ít, trên thực tế đã ngăn lại lộn xộn, đuổi đi con mọt, cao thấp đồng lòng, siết chặt trong ngoài viện cứng như thùng sắt.
Cứ như thế thêm một canh giờ, mới coi như làm xong tục vụ, Quan Tố Y tiếp tục cầm bản vẽ cân nhắc tình tiết vụ án, thấy Triệu Lục Ly vội vàng đi đến, bờ môi khô nứt, sắc mặt tối tăm phiền muộn, vải chỗ đầu gối mài mòn hai mảnh, lộ ra áo mỏng màu trắng, cũng biết đích thị là quỳ cùng Diệp lão gia tử ở Thừa Đức điện, bị chịu không ít tội.
“Hầu gia, khách quý ít gặp.” Trải qua mấy ngày nay bị làm nhục, Quan Tố Y không thể giả bộ với hắn được nữa, buông bút trào phúng một câu.
Triệu Lục Ly lộ sắc mặt xấu hổ, nhớ lại Diệp Trăn sinh tử chưa biết, lại nhanh chóng ổn định tâm thần, khẩn cầu, “Chuyện của Diệp gia, phu nhân chắc hẳn đã biết phải không? Hiện tại Diệp Tiệp dư bệnh nặng ở giường, nhạc, Diệp lão gia đóng cửa tự suy nghĩ, Diệp phủ trên dưới hoảng loạn, thần hồn nát thần tính. Việc này đều bởi vì Quan gia mà lên, thỉnh cầu phu nhân trở lại nhà mẹ đẻ một chuyến, van cầu Đế sư và Thái thường khanh đại nhân. Bọn họ đang được lòng Đế, quang vinh sủng cực thịnh, nếu như chịu cầu xin cho Diệp phủ một câu, kiếp nạn lần này chắc chắn sẽ mau qua. Quan gia xưa nay nổi danh nhân đức, lúc này đều là quan hệ thông gia, đều là người nhà, nên là sanh khánh* cùng âm, mọi chuyện hòa thuận mới phải.”
[*Sanh khánh: hai loại nhạc cụ]
Quan Tố Y bình tĩnh nhìn hắn rất lâu, bỗng nhiên vung một cái tát sang, chấn đến xà nhà cũng rơi xuống rất nhiều tro bụi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook