Ái Tình Chưa Dứt
Chương 46: Hàn Giang Khuyết, tôi rất nhớ mẹ

Văn Kha bước nhanh vào phòng vệ sinh, giống như trốn tránh mà nhanh chóng khoá cửa lại, cho đến khi không gian chỉ còn lại một mình, anh mới cảm thấy bình tĩnh lại một chút.

Anh lặng lẽ nhìn vào chiếc gương lớn phía trên bồn rửa tay, trong đó phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt đầy mệt mỏi.

Hai mươi tám tuổi, thật ra không tính là già, chỉ là mười năm nay có quá nhiều quá nhiều chuyện bất đắc dĩ, khiến cuộc sống của anh bị đè nén quá mức nặng nề.

Anh thật sự rất yêu Hàn Giang Khuyết, cho nên có vài lúc sẽ không nhịn được mà hy vọng bản thân là một Văn Kha hoàn toàn mới.

Một bản thân như vậy khi ở bên hắn, có lẽ hạnh phúc sẽ thuần khiết hơn một chút.

Không có quá nhiều những chuyện đã qua buồn bã mệt mỏi, không có quá nhiều những vết thương lòng mà đôi bên đều biết quá rõ.

Văn Kha không biết mình nên làm gì lúc này, mặc dù nói là muốn tắm rửa, nhưng lại uể oải đến mức chẳng muốn cởi quần áo ra.

Vì vậy anh mới hơi mông lung mà đứng yên trong thoáng chốc, cuối cùng chỉ quay người lại mở vòi nước trong bồn tắm lớn của khách sạn ra.

Cho dù là trong tình huống như vậy, nhưng đầu óc của anh vẫn dấy lên suy nghĩ sẽ chuẩn bị nước cho Hàn Giang Khuyết vừa mới thi đấu xong, để lát nữa hắn tắm nước nóng cho cơ thể được thư giãn.

Đợi đến khi nước đã gần đầy, Văn Kha chỉ ngồi ngẩn ra trên sàn phòng vệ sinh lạnh lẽo.

Trong tiếng nước chảy ào ào, anh chợt nghe thấy hai tiếng cộc cộc rất nhỏ, giọng nói của Hàn Giang Khuyết từ bên ngoài truyền vào: "Văn Kha..."

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa kia, vẫn chần chừ không ra mở cũng không lên tiếng đáp lại.

Văn Kha rất ít khi phản ứng tiêu cực đối với Hàn Giang Khuyết như thế này, không phải vì tức giận mà là bởi kìm lòng không đặng nỗi xót xa, mặt khác bản thân cũng đang không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

"Văn Kha,"

Hình như Hàn Giang Khuyết lại cách xa hơn một chút, âm sắc cũng càng ngày càng không rõ ràng, nhưng anh vẫn nghe ra được sự chán chường của người kia, hắn ngừng lại một lát, rồi mới cách cánh cửa ấy, nói rằng: "Tôi sai rồi."

Văn Kha không nhịn được mà đột nhiên hít mũi một cái.

Không biết tại sao, mỗi khi Hàn Giang Khuyết xin lỗi, trong lòng anh sẽ dâng lên sự tự trách và nỗi tiếc thương vô hạn, vì thế còn quẳng toàn bộ sự ấm ức của bản thân ra đằng sau.

Anh không nỡ để Hàn Giang Khuyết "sai".

Văn Kha hít sâu hai cái, dùng sức mà xoa vào đôi mắt của mình mới gắng gượng đứng dậy mà đi ra mở cửa.

Hàn Giang Khuyết đang đứng ở ngoài cửa chờ anh.

Bóng dáng cao lớn của Alpha tuy đã ưỡn lên đến mức thẳng tắp, nhưng vẫn giống hệt như chú chó bự bị vứt bỏ.

"Tôi không sao cả."

Văn Kha cố gắng duy trì bình tĩnh, muốn giải thích rằng: "Vừa nãy đang mở nước, nên không nghe thấy——"

"Xin lỗi em." Chưa đợi anh nói hết lời, Hàn Giang Khuyết đã ôm chặt Văn Kha vào lòng mình, trong giọng nói trầm thấp của hắn tràn đầy hối hận và đau khổ, lặp đi lặp lại: "Xin lỗi Văn Kha, tôi sai rồi, tôi sai rồi, đừng không để ý đến tôi, đừng bỏ lại tôi một mình."

Trái tim của hai người đang kề sát vào nhau, giống như có thể nghe thấy được tiếng tim đập của đối phương vậy.

Văn Kha cũng vòng tay qua ôm lấy cổ Hàn Giang Khuyết, dường như có thể chạm được vào nỗi sợ hãi không giống như bình thường trong ngữ điệu của hắn, anh chỉ có thể lẩm bẩm: "Tôi không giận đâu mà, không sao cả, Hàn Giang Khuyết tôi vẫn đang ở đây, không sao rồi."

Hàn Giang Khuyết của cái thời niên thiếu ấy sẽ không như thế này——

Yếu đuối mà nói lời xin lỗi, còn giống như hoàn toàn mất đi khí khái mà cầu xin tha thứ.

Trong nháy mắt Văn Kha liền hiểu rõ, Hàn Giang Khuyết trước đây sẽ không như vậy, là bởi khi đó hắn tin tưởng rằng anh vĩnh viễn sẽ luôn ở đó, tin tưởng rằng cho dù bọn họ có cãi nhau, có giận dữ, giữa hai người cũng sẽ không có gì thay đổi.

Nhưng câu chuyện kia cuối cùng đã khiến hết thảy đều đổi thay.

Có lẽ kể từ sau chuyện đó trong mười năm chia cách này, đã khiến Hàn Giang Khuyết mất đi sự tự tin khi đứng trước mặt anh, vậy nên đến hiện tại, dù cho chỉ là một chút không hoà hợp nho nhỏ, cũng sẽ khiến hắn sợ sệt đến mức này.

Hàn Giang Khuyết thật sự sợ anh sẽ bỏ đi.

Văn Kha cảm thấy đau đớn đến mức hô hấp cũng trở nên run rẩy, anh chẳng nghĩ đến điều gì nữa mà chỉ muốn khiến Hàn Giang Khuyết yên tâm.

Hai người họ cứ ôm chặt lấy nhau như vậy, không biết bắt đầu từ bao giờ đã chuyển từ đang đứng thành ngồi dựa sát vào nhau trên sàn nhà, vuốt ve tấm lưng vuốt ve những sợi tóc của đối phương, qua một lúc rất lâu rất lâu, mãi đến khi cảm xúc của cả hai ổn định lại.

Văn Kha vẫn dịu dàng vuốt tóc Hàn Giang Khuyết, mà Alpha cao to tựa như vì biểu hiện yếu đuối khi nãy của bản thân mà thấy hơi lúng lúng, thế nên hắn mới gắng hết sức chỉ vào bồn tắm đã sắp tràn đầy, giống như muốn chuyển hướng chú ý, mà hỏi rằng: "Văn Kha, em muốn tắm trước không?"

"Nước này là chuẩn bị cho cậu đó." Văn Kha nói nhỏ: "Cậu đã thi đấu cả một buổi tối rồi, các cơ bắp khẳng định đều đang đau nhức, cho nên tôi nghĩ là... để cậu ngâm mình trong nước ấm một lát rồi mới đi ngủ."

"Chuẩn... chuẩn bị cho tôi à?"

"Ừm."

Hàng lông mi thật dài của Hàn Giang Khuyết, theo động tác chớp mắt mà rung lên một cái.

Cho dù vừa nãy Văn Kha ở trong tâm trạng như vậy, nhưng lại vẫn muốn chuẩn bị nước tắm cho hắn. Ý nghĩ đó, khiến Hàn Giang Khuyết cảm thấy chua xót đồng thời cũng cực kỳ hạnh phúc. Trái tim của hắn giống như từ trong sự khủng hoảng cực độ, thoáng chốc đã có thể bình tĩnh lại được.

Hàn Giang Khuyết đặt một nụ hôn lên trán Văn Kha, thì thầm rất nhỏ: "Vậy chúng ta cùng nhau ngâm mình, có được không em?"

"Được rồi, được rồi..."

Mặc dù có hơi thẹn thùng, nhưng Văn Kha cũng muốn ở bên Hàn Giang Khuyết, muốn cùng hắn ôm lấy nhau, không muốn tách nhau ra dù chỉ một centimet.

Sau khi Hàn Giang Khuyết nằm vào trong bồn nước ấm áp, mới để Văn Kha hoàn toàn ở trần ngồi lên chân mình, cái tư thế này ít nhiều có chút thân mật đến mức hơi xấu hổ một xíu.

"Hàn Giang Khuyết,"

Văn Kha dựa vào lồng ngực của Alpha, nắm lấy tay hắn, có lẽ bởi vì phải nghiêng đầu qua mà không thể nhìn vào nhau, vậy nên trong lòng anh mới chợt dấy lên sự kích động muốn nói ra hết.

Anh thì thào: "Mẹ tôi, bà ấy... khi đó bà bị ung thư vú."

"Tỷ lệ nữ giới bị mắc ung thư vú trong nước rất cao, khoảng 25-35%, nhất là độ tuổi từ 45-60 từ trung niên đến cao tuổi, độ tuổi này được xem như thời kỳ ung thư vú phát triển nhiều nhất."

Văn Kha chậm chạp nói: "Mẹ tôi năm ấy cũng vừa đúng bốn mươi lăm tuổi."

Hàn Giang Khuyết lặng lẽ ôm chặt lấy Omega vào lòng, nghe thấy Văn Kha nói những lời này liền khiến hắn đột nhiên cảm thấy rất đau lòng.

Là bởi vì trong đầu người ấy hẳn là đã từng nghĩ đến chuyện này vô số lần, cho nên mới có thể vào mười năm sau, vẫn nói ra được những dữ liệu đó một cách khẳng định như vậy.

"Đầu tiên bà phải làm phẫu thuật cắt bỏ khối u ở bầu ngực, khi đó chúng ta đều cho rằng làm như vậy là có thể kiềm chế khả năng lan ra của tế bào ung thư, nhưng sau lần giải phẫu đó, mẹ tôi đã không còn dám nhìn vào cơ thể của mình. Mỗi lần tôi thay thuốc cho mẹ, vết thương đó... Hàn Giang Khuyết, vết thương đó..."

Anh cố gắng đè nén ngữ điệu, không để bản thân mất không chế.

Trong một đời người khi phải đối mặt với một nỗi đau quá lớn, trái lại sẽ trở bên ngắt ngứ càng khó nói hơn.

Đây là lần đầu tiên anh nói ra lời những chuyện này, trong quá trình đó, Văn Kha như thể một lần nữa lại trở thành cậu thiếu niên phải chịu sự sợ hãi khủng khiếp kia.

"Nơi đó trống không, Hàn Giang Khuyết à."

Văn Kha cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại được, mà nói: "Lúc bà còn trẻ khi trở thành một người mẹ, bầu ngực là nơi sản sinh ra sữa mẹ để nuôi tôi, sau khi về già còn mắc loại bệnh này, nơi đó cứ như vậy bị cắt bỏ, cái gì cũng không còn nữa, trở thành một mảng hoàn toàn trống không."

"Điều đó thật sự rất tàn nhẫn, sau khi con người bị bệnh giống như chẳng còn gì là quan trọng cả, vẻ đẹp, sự tôn nghiêm, một cơ thể hoàn chỉnh, đều chẳng còn gì cả, chỉ là vì muốn tiếp tục sống mà thôi, cảm giác đó nhất định là rất đau khổ."

Văn Kha nói đến đây thì ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đỏ hoe, nắm lấy tay Hàn Giang Khuyết đặt lên đầu ngực nhỏ bé của mình, khẽ nói: "Sau đó có lúc tôi sẽ không nhịn được mà chạm vào nơi này của mình, tuy biết bản thân là con trai, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy rất sợ hãi cũng rất... thương mẹ."

Hàn Giang Khuyết quả thật không thể nào tưởng tượng ra được, năm đó Văn Kha còn chưa đầy mười tám tuổi đã làm thế nào để vượt qua sự đả kích lớn lao như vậy, bởi vì cho dù là ngày hôm nay của mười năm sau, khi hắn nghe thấy những lời nói kia, vẫn sẽ cảm thấy có thứ gì đó đè nén trong lồng ngực mình, nặng nề đến mức dường như không thể thở nổi.

Hắn không nhịn được mà khẽ hỏi: "Sau, sau đó thì sao?"

"Cho dù đã trải qua phẫu thuật, nhưng tế bào ung thư vẫn nhanh chóng lan tràn tới tuyến dịch lympho (*), bởi vì tình huống đã rất nguy hiểm cho nên phải lập tức bắt đầu chạy hóa chất, mà dù có làm như vậy thì cũng không thể chống đỡ được quá lâu. Thế nhưng khi đó... trong nhà tôi thật sự không còn tiền nữa, sau khi mẹ tôi đến bệnh viện lấy báo cáo, bà đã hỏi tôi rằng: Hay là, đừng điều trị nữa được không con?"

Văn Kha nắm lấy bàn tay của Hàn Giang Khuyết, lặp lại thêm một lần: "Khi đó bà đã nắm lấy tay tôi như thế này, rất dè dặt mà hỏi tôi như vậy."

"Hàn Giang Khuyết..."

Văn Kha nhìn vào khuôn mặt của hắn, đôi môi anh run rẩy dữ dội, cho dù đã gắng đè nén đến như vậy, nhưng nước mắt vẫn cứ lã chã rơi xuống.

"Hàn Giang Khuyết, bà không nói rằng đừng chữa bệnh nữa mà là đang hỏi tôi... hỏi tôi có muốn từ bỏ hay không. Thật ra từ tận đáy lòng bà vẫn muốn được sống, dù như thế nào cũng vẫn muốn được tiếp tục sống, cậu đã hiểu chưa?"

Văn Kha vừa khóc vừa nói.

"Tôi hiểu, tôi hiểu mà..."

Khoé mắt của Hàn Giang Khuyết cũng không kiềm được mà ửng đỏ.

Thời gian đã trôi qua mười năm, nhưng những chấn động khiến lòng người khiếp sợ đó, đến lúc này mới giống như đang phơi bày ra trước mắt hắn.

Lựa chọn của người trước khi ra đi mãi mãi, thật sự có thể khiến người đau lòng đến xúc động.

Cho đến giờ phút này, Hàn Giang Khuyết mới coi như thật sự hiểu được, Omega trong lòng hắn này đã phải trải qua năm mười tám tuổi như thế nào.

Ở trong một tình huống như vậy, bất luận đưa ra lựa chọn gì cũng hoàn toàn có thể hiểu được.

Thậm chí cho dù chỉ là sống sót, bản thân cũng đã là kỳ tích về sự kiên cường mạnh mẽ rồi.

"Sau đó trước khi bà mất đã không còn nói được nữa, nhưng mẹ vẫn nhìn tôi bằng dáng vẻ dịu dàng như cũ. Mẹ tôi là một người rất nhẹ nhàng, rất sợ liên luỵ đến người khác, bà nhất định đã cảm thấy rất có lỗi với tôi. Nhưng thật ra... cho dù chuyện đó có lặp lại thêm một trăm lần, cho dù đã biết rõ kết quả vẫn là như thế thì tôi vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Phải điều trị, dù cho mẹ chỉ sống thêm được một tháng, một tuần thì cũng nhất định phải tiếp tục chữa bệnh."

"Hàn Giang Khuyết, tôi nhớ mẹ lắm."

Văn Kha vùi mặt mình vào sâu trong lồng ngực của hắn: "Cho đến tận bây giờ... mỗi ngày tôi đều nhớ đến bà."

Đây là lần đầu tiên anh giống như một đứa trẻ mà khóc lên thành tiếng, bờ vai của Văn Kha mãnh liệt run rẩy, nước mắt giống như vỡ đê mà ào ạt chảy xuống.

Văn Kha chưa từng khóc như thế này bao giờ.

Cùng với tình yêu, thì sinh, lão, bệnh, tử là những nỗi đau bất đắc dĩ nhất trong đời mỗi người.

Năm mười tám tuổi ấy, anh đã trải qua nỗi đau mất mát nặng nề nhất mà một người có thể chịu đựng, so sánh như vậy thì đả kích của tình yêu lại trở nên nhỏ bé đi nhiều lắm.

Những điều quá nặng nề đó, đều được anh giữ mãi ở một nơi sâu thẳm tận đáy lòng, đây là cách để anh có thể tiếp tục sống——

Cách ly với những tình cảm thật sự của mình một tầng an toàn mỏng manh, khiến những cảm xúc đó chậm chạp tê dại, thế nhưng anh vẫn còn sống.

Mãi đến tận khi ở trước mặt Hàn Giang Khuyết, Văn Kha mới xé đi tấm màng mỏng đó.

Cuối cùng anh mới có thể để cậu thiếu niên cô độc, khi đứng trước giường bệnh nhìn mẹ mình ra đi mà chưa từng chảy xuống một giọt nước mắt ấy, lúc này đây đã được tuỳ ý khóc lên khi ở trước mặt người mà mình yêu nhất.

(*)= Hạch bạch huyết hay hạch lympho là một trong vô số các cấu trúc trơn, hình bầu dục dẹp, rải rác dọc theo các mạch bạch huyết, là một phần của hệ bạch huyết. Các hạch bạch huyết có mặt ở khắp cơ thể, tập trung nhiều ở một số vùng như cổ, nách, bẹn. Hạch bạch huyết đóng vai trò quan trọng đối với hoạt động của hệ miễn dịch. Chúng chứa các tế bào bạch huyết và có chức năng làm bộ lọc hoặc bẫy giữ lại các phần tử ngoại lai, có thể bị viêm và sưng khi làm nhiệm vụ này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương