Ái Thiếp Thật Khó Đối Phó
Chương 131: Uỷ thác



Lên xe ngựa, Hạ Ngữ Mạt rốt cuộc ngủ không được, nàng hưng phấn giống như con thỏ cắn cổ con gà, tựa vào màn xe ngựa, tò mò nhìn đèn đuốc cảnh đêm chung quanh đường.
“Phu quân, sao lại đột nhiên quyết định ra đi ?” Nàng bám lên bả vai Tư Đồ Hoàng Vũ cười, nàng còn tưởng rằng ít nhất phải đợi năm sau bắt đầu chuẩn bị, thật không ngờ nhanh như vậy.
“Bởi vì đã xảy ra một chút chuyện.” Không thể không đi.
Tư Đồ Hoàng Vũ ôm nàng vào trong người,“Về sau có thể sẽ có một khoảng thời gian bôn ba nhiều nơi, nàng có thể cảm thấy vất vả hay không?”
“Làm sao có thể?!”, Hạ Ngữ Mạt dùng miệng phỉ nhổ hắn một phen,“Đã nhiều năm, ta là nữ bá vương cả một phố, có đôi khi phải chạy theo kẻ trốn nợ, thế là phải chạy hết mấy cái phố!”
Tư Đồ Hoàng Vũ cười, hiện tại cũng không phải là đuổi theo người khác, mà là bị người đuổi theo.
Đợi cho trong phủ phát hiện nhà trống không còn người, người trong thiên hạ này muốn đuổi theo bọn họ quả thực rất nhiều.
Bây giờ không đi, thì khả năng sau này đi cũng không còn.
Người khác cũng dự đoán được, hắn phải dùng trăm phương ngàn kế mới có thể bỏ đi được. Tuy rằng hiện tại mà đi, thực có lỗi với nhiều người, nhưng hắn thật sự không thể gánh vác được những tranh giành đen tối, hoặc là nói, hắn không muốn Vật nhỏ nhìn thấy bộ mặt đen tối của hắn mà thôi.

“Phu quân, chỉ là bây giờ sống an nhàn sung sướng đã lâu, nên bị chàng dưỡng thành trư mất rồi .” Hạ Ngữ Mạt trừng mắt, liếc một cái về cái người cười vô tâm vô phế (không tim không phổi) kia, đang cười lộ ra hàm răng trắng như thỏ.
“ Đâu chỗ nào giống trư, nàng nhẹ như vậy?” Dùng một bàn tay là có thể nhắc lên, nhẹ nhàng tựa như lông chim.“Cho dù có, tên bán thịt cũng sẽ không muốn, bởi vì nàng không có thịt, bán không được nhiều tiền.” (Editor: Vừa edit vừa lằm bằm, bà nó có thằng nào mỗi ngày nói với mình những câu jong xay chắc mình cũng nhắm mắt chạy theo)
“Phu quân!” Hạ Ngữ Mạt thở phì phò, hai má ửng đỏ.
Tư Đồ Hoàng Vũ buồn cười, đưa tay nựng nịu khuôn mặt mềm mại kia thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
“Khánh Minh?” Hắn không vui kêu lên.
“Gia, phía trước có hai người”
“Bắt bọn họ tránh ra.”
“. . . Nhưng mà. . . Hình như là ảnh vệ của đại điện hạ. . . Còn có…” Khánh Minh dừng một chút, không biết nên nói như thế nào, rõ ràng hành động của bọn họ đã rất cơ mật, mà vẫn là bị phát hiện .
Tư Đồ Hoàng Vũ dừng một chút, sau đó kéo cái đầu đang vươn ra nhìn của Hạ Ngữ Mạt xuống, vén màn lên rồi đi ra ngoài. Sương Nhi lập tức chui vào xe ngựa, cùng Hạ Ngữ Mạt “Tâm sự”, mà Khánh Minh liền chắn ở cửa, đánh chết cũng không dám để cho Vương phi đi ra ngoài “Quậy”.
“Tại hạ Quân Võ, ra mắt Thập Tam điện hạ.” Hắc y nam tử quỳ một gối xuống , làm một cái quân lễ (lễ nghi nhà binh).
Mà bên cạnh là một đứa nhỏ còn đang đứng mặc y phục màu đen, ánh mắt quật cường cùng với đầu tóc hỗn loạn thảm hại, hình thành một hình ảnh vô cùng đối lập.
“Các ngươi tìm ta chuyện gì?” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói. Hắn nhớ rõ cái đứa nhỏ kia chính là con của đại ca.
“Thập Tam điện hạ, thái tử là bị kẻ khác hãm hại !” Hắc y nam tử có chút kích động nói.
“Vậy thì sao? Chủ tử đã chết, vì sao ảnh vệ còn sống?”
“. . . Ta còn có một chút chuyện chưa làm xong, sau khi hoàn thành nguyện vọng của thái tử điện hạ, ta nhất định đi xuống dưới tháp tùng cho người!” Hắc y nam tử không tự giác xiết chặt nắm tay:“Thái tử điện hạ là bị sát hại ! Bị đệ đệ ngoan độc của hắn!”
“Ta lúc đó chẳng phải là đệ đệ của hắn sao?”
“Nhưng ngài không giống! Ngài không phụ thuộc vào bất cứ một thế lực gì, cũng là người duy nhất có năng lực biết được chân tướng!!”
“Ta vì sao muốn biết chân tướng?!”
“Hắn không phải ca ca ruột thịt của ngài sao?”
“ Nhưng người hại hắn cũng là đệ đệ ruột thịt của hắn a” Tư Đồ Hoàng Vũ thở dài:“Nếu các ngươi chính là vì vậy đến cầu ta vậy thì miễn, ta còn phải gấp rút lên đường, không tiễn hai vị …”

“Thập Tam thúc!” Đột nhiên đứa nhỏ vẫn luôn trầm mặc kia kêu lên, từ trong thiên kim cao quý trở thành nghèo túng đến bước này, hắn khẳng định cần một khoảng thời gian dài để thích ứng.
Trong đáy mắt hắn vẫn còn vẻ bướng bỉnh không cam chịu khuất phục,“Thập Tam thúc! Ngươi rõ ràng biết chân tướng, ngươi vì sao thấy chết mà không cứu?! Rõ ràng chỉ cần một câu của ngươi, phụ hoàng sẽ không phải chết!!” Hắn giống như một con sư tử nhỏ phẫn nộ, cả bộ lông đều dựng thẳng lên:“Thập Tam thúc! Thật không ngờ! Ngươi cũng là dạng người ti bỉ vô sỉ, hy vọng phụ hoàng ta chết! Các ngươi! Nhất định sẽ bị báo ứng !”
“Tỉ điện hạ!” Hắc y nam tử gầm nhẹ một tiếng, bọn họ hiện tại là tới cầu người , nếu chọc giận vị hoàng tử này, ai cũng không biết hậu quả.
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nhìn, liếc mắt đứa nhỏ kia một cái, mới chậm rãi nói:“Một người ngay cả tự mình rửa sạch oan khuất cũng làm không được, thì như thế nào lại có năng lực gánh vác trọng trách tương lai của Thương Vân Quốc?”
“Vậy người hại chết phụ hoàng là có thể?!” Đứa nhỏ nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi thiếu kiên nhẫn như vậy, một ngày nào đó sẽ bị chính mình hại chết.”
“Ngươi không có tư cách giáo huấn ta!” Đứa nhỏ phẫn nộ kêu đứng lên:“Ta nói cho ngươi! Một ngày nào đó! Ta sẽ thay phụ hoàng báo thù! Đem những người đó đều bầm thây vạn đoạn! Bao gồm ngươi!”
“Tỉ điện hạ!” Hắc y nam tử muốn che cái miệng của hắn, lại bị hắn giãy bỏ, sau đó liền thấy hắn từ trong thắt lưng rút ra một cây tiểu đao, hướng về Tư Đồ Hoàng Vũ mà đâm.
Nhưng mà chỉ quay người một cái, hắn liền bị Tư Đồ Hoàng Vũ đánh bay ra ngoài,“Báo thù?!” Tư Đồ Hoàng Vũ cúi đầu cười nhạo một tiếng:“Ngươi ngay cả năng lực bảo hộ chính mình cũng không có, nếu không phải có ảnh vệ bảo hộ ngươi, ngươi sớm đã chết.”
Nam hài cắn răng theo từ trên mặt đất đứng lên, lại tìm không ra lời nào để phản bác.
“Nếu ngươi muốn báo thù, phải dựa vào năng lực chính mình mà sống sót.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.
“Thập Tam điện hạ, vừa rồi nếu có chút mạo phạm xin thứ cho tội, thái tử điện hạ muốn nhờ người hỗ trợ, chiếu cố đứa nhỏ này một chút”
“Uỷ thác? Các ngươi tìm lầm người.”
“Nhưng mà…”
“Ta sẽ không đi bảo hộ một phế vật không có giá trị.” Hắn dường như khiêu khích nhìn về phía đứa nhỏ kia:“Nếu muốn dựa vào ta, vậy thì phải trở thành một cái quân cờ có giá trị sử dụng. . .ở trước mặt ta, có lẽ, ta còn có thể cân nhắc cứu ngươi một mạng.”
“Không cần!!” Hài tử kéo tay Hắc y nhân:“Chúng ta đi, hắn cũng chỉ là một kẻ vô tình vô nghĩa, chúng ta không cần cầu hắn!”
“Tỉ điện hạ!” Sắc mặt Hắc y nhân lo lắng, sau đó đột nhiên quỳ xuống trên hai đầu gối, hướng Tư Đồ Hoàng Vũ dập đầu xuống đất thật mạnh vang lên một cái,“Thỉnh điện hạ thu lưu Tỉ điện hạ, hắn nhất định sẽ trưởng thành, biến thành một quân cờ mà người có thể sử dụng đến!”
“Quân Võ!!” Người giật mình là Tư Đồ tỉ, hắn không có thấy qua Quân Võ dập đầu cho bất cứ người nào trừ bỏ phụ hoàng hắn.
“Ngươi cũng làm!” Quân Võ kéo nam hài tới, sau đó đánh trúng ngay đầu gối hắn, cứng rắn bắt hắn cũng quỳ xuống. Giờ phút này, hắn không chỉ là một cái ảnh vệ, mà là một người thân muốn ra sức bảo hộ đứa nhỏ.

“Hắn không thể nào nguyện ý đâu” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.
“Không! Tỉ điện hạ nguyện ý!”
Tư Đồ tỉ đang muốn phản bác, lại nhìn trúng ánh mắt thật sự bi thiết của Quân Võ, hắn ngây cả người, sau đó mới cắn răng, cũng đụng đầu một cái:“Ta nguyện ý! Ta sẽ trở thành một quân cờ, để cho Thập Tam thúc vừa lòng mới thôi!”
“. . . Bắt đầu từ hôm nay, ta không phải là Thập Tam thúc của ngươi.” Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn thoáng qua con sư tử nhỏ đang khuất phục trên mặt đất,“Ta sẽ đem ngươi giao cho ảnh vệ đội của ta huấn luyện, Quân Võ, không được hỗ trợ.”
“Dạ!” Hắc y nam tử kích động nói, vô luận thế nào, chỉ cần Thập Tam điện hạ nguyện ý, tính mạng của tỉ điện hạ liền được bảo vệ.
“Vô ảnh.” Tư Đồ Hoàng Vũ cúi đầu gọi một tiếng, một bóng đen màu đen liền hiện đi ra,“Đem này đứa nhỏ mang đi, ban cho tên là Vô Hỉ, để cho hắn tự thân tự diệt, nếu không chịu nổi, thì ném đi.”
“Dạ.”
Vô ảnh gật đầu, liền bắt lấy cánh tay của Tư Đồ Tỉ.
Quân Võ cắn răng, thối lui ra xa, không hề nhìn Tư Đồ Tỉ một cái.
“Ngươi bây giờ còn quá yếu, đợi cho đến một ngày ngươi có đủ năng lực, ta tự nhiên sẽ dùng đến ngươi.”
“Là.” Tư Đồ tỉ mím môi nói. Thân ảnh nho nhỏ lúc này thoạt nhìn đột nhiên trưởng thành hơn lúc trước.
“Vô ảnh, dẫn bọn hắn đi xuống.”
“Dạ!” Chỉ trong nháy mắt, ba người liền đồng thời biến mất ngay trước mặt Tư Đồ Hoàng Vũ .
Hắn dừng một chút, sau đó mới trở lại xe ngựa, đem cái vật nhỏ đang làm ầm ĩ kia bế đi ra,“Vứt xe, đi đường nhỏ.” Nếu bọn họ có thể tìm được tung tích của mình, vậy người khác cũng có thể.
“Phu quân, chúng ta bây giờ muốn đi đâu?” Hạ Ngữ Mạt thò đầu ra nhìn một chút, rõ ràng vừa rồi còn nghe thấy có người, thế nhưng bây giờ đã muốn biến mất vô tung vô ảnh.
“Đi đến một nơi mà nàng từng quen thuộc.” Hắn ôm chặt nàng, sau đó xuất khinh công, hướng về nơi sâu nhất trong rừng rậm mà đi.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương