Ái Thê
-
Chương 19
Edit: Tiểu An | Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Thẩm Tranh nghĩ thầm, đều nói trong bụng Tể tướng có thể chống một cái thuyền [1], nhưng mấy vị chính thất còn lợi hại hơn tể tướng nhiều, trong bụng không biết có thể chống được bao nhiêu cái thuyền, cùng chồng với người khác còn có thể nhịn. Nếu so ra, lòng của hắn còn nhỏ hơn cả đầu kim, ai mà dám có suy nghĩ không an phận với nương tử, hắn tuyệt đối sẽ khiến người đó hối hận suốt đời.
[1] Ý muốn nói, làm người phải có tấm lòng rộng lớn, biết khoan dung độ lượng.
Mộ Thiền thấy hình như hắn có tâm sự nặng nề: "Rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy, không tập trung gì cả."
Thẩm Tranh dùng lời lẽ chính đáng đáp: "Nàng chỉ cần nói nếu ta nạp thiếp, lòng nàng sẽ không thoải mái, mà ta sao có thể khiến nàng đau buồn được, vì vậy từ nay về sau ta sẽ chỉ có một nữ nhân là nàng."
Hắn nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hy vọng có thể thấy sự cảm động ẩn giấu được hiện ra.
Không ngờ, ánh mắt nàng lại hiện vẻ mờ mịt rồi theo sau là sự thờ ơ lạnh nhạt.
Mộ Thiền mỉm cười nói: "Ừ, ta biết rồi."
Mẹ nó, căn bản là nàng không tin! Nhìn giọng điệu thản nhiên này đi, ý tứ ẩn ý rõ ràng là: Ta biết bây giờ ngươi đang muốn làm ta vui nhưng về sau sẽ thất hứa.
Thẩm Tranh lập tức nói thêm: "Nếu nàng không tin, ta có thể thề."
Nàng nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của hắn, dịu dàng nói: "Được rồi được rồi, đừng gấp, ta biết rồi. Không cần thề đâu, ai biết được về sau sẽ xảy ra chuyện gì."
Nương tử dịu dàng và săn sóc như vậy, sợ hắn sau này thất hứa, ngay cả hứa cũng không cần. Thẩm Tranh kìm nén: "Rõ ràng là nàng không tin ta."
"Không phải mà, ngươi nghĩ xem, lỡ như sau này ta không có con, vậy thì ngươi sẽ phải nạp thiếp, thần linh ở trên cao, không nên nói lời sẽ chặt đứt con đường về sau đâu."
Thẩm Tranh nghe vậy, cảm giác hoảng hốt khi thấy cảnh cỏ khô bị đốt chẳng được tính là gì, giờ hắn thấy sợ như bị người đánh chỉ còn mỗi cái xác vậy.
Bởi vì Thẩm Tranh nhớ rõ ràng hắn với Mộ Thiền ở chung năm năm mà nàng không hề mang thai.
Chỉ sợ lời của nàng sẽ thành hiện thực.
"Chuyện này sao có thể nói lung tung được, mau rút lại lời nói đi!" Thẩm Tranh cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Mộ Thiền đáp: "Chuyện này vốn rất phổ biến, có rất nhiều vương phi công chúa không có con trai, nếu tính cả gia đình công hầu thì càng nhiều, quan hệ gần với phủ Vanh Vương có phủ Lương quốc công, mười đời quốc công chỉ có hai đứa con do chính thất sinh. Ta có vài cô cô cả đời cũng không có con ruột."
"Đó là điều đương nhiên, công chúa quận chúa nhà các nàng rất kiêu ngạo, phò mã quận mã nửa năm một năm cũng không được lên giường của các nàng, có hài tử mới là lạ." Về phần vương phi với các phu nhân quốc công đều là thông gia, tính tình lạnh nhạt, đương nhiên trượng phu muốn đi ngủ với đám thiếp thất biết nũng nịu rồi.
Mộ Thiền ít nhiều cũng biết chuyện giường chiếu có liên quan đến hài tử, không ngăn được gò má đỏ lên: "Cũng có phải đâu, dù sao ta đâu có kiêu ngạo..."
Ý là mình có thể lên giường của nàng, Thẩm Tranh bị nàng dụ dỗ thì mở cờ trong bụng, tiến lên muốn ôm nàng.
Mộ Thiền lách mình né tránh, cười nói: "Nhìn ngươi đi, để ta rót cho ngươi một ly trà hạ hoả."
"Không cần đâu." Sợ bị hạ độc, Thẩm Tranh một miệng từ chối.
Mộ Thiền sửng sốt, trong lòng không hiểu, nhưng hắn không muốn uống thì cũng không ép, nàng ngồi xuống, mắt thấy mâm trái cây trên bàn liền hỏi: "Vậy để ta bóc cho ngươi quả quýt."
Có vỏ chắc không sao đâu, Thẩm Tranh vội gật đầu, vô cùng mong chờ nhìn thê tử dùng ngón tay non mềm giúp mình bóc vỏ quýt. Đột nhiên, nàng như bị đau tay, cau mày, quả quýt rơi xuống.
"Nàng sao thế?"
"Cổ tay đau quá."
"Đang bình thường sao lại đau cổ tay, có phải là vì chăm sóc phụ vương của nàng đến mệt quá không?"
"Không phải, là vì chép sách thuốc, hơi nhiều chữ."
Thẩm Tranh không nghĩ nhiều: "Chép sách thuốc làm gì?"
"Đương nhiên là vì ngươi rồi." Nàng cúi đầu, bĩu môi nói.
Gần đây Thẩm Tranh vô cùng bận rộn nên nào nhớ được lời nói dối trước kia, nhất thời ngớ ra: "Ta làm sao?"
Mộ Thiền nheo mắt nhìn hắn: "Không phải là mắt của ngươi nhìn không rõ sao?"
Chết thật, sao hắn lại quên vụ này chứ: "Nàng không nói ta cũng quên mất vì gần đây không bị như vậy nữa rồi. Nàng vì bệnh của ta nên chép sách thuốc?"
"Không phải chép sách thuốc, chỉ là viết lại những điều hữu ích thôi." Mộ Thiền cầm lấy chiếc túi để ở một bên, lấy ra một chồng giấy đầy nét mực: "Ngươi xem thử có dùng được không?"
Mũi Thẩm Tranh chua xót, tâm tự hỏi có phải nàng bị ngốc không, ta thuận miệng nói một câu nàng lại tin là thật. Hắn vội cầm lấy nói: "A, làm gì có nét mực nào, rõ ràng là tâm huyết của nương tử ta."
"Chỉ là thuận tay viết vài chữ thôi." Mộ Thiền cười nói: "Mặc kệ nói như thế nào, ngươi hồi phục rồi thì tốt, ta vẫn luôn ghi nhớ, hôm nay gọi ngươi đến đây cũng là vì xem xem tình hình dạo gần đây của ngươi."
Thẩm Tranh lập tức đưa mặt đến gần: "Ta đến rồi đây, nàng nhìn kỹ vào."
Nàng vội đẩy hắn ra: "Từ lúc ngươi vừa đến, ta đã quan sát rồi. Lúc ta che mắt ngươi chơi trốn tìm, sau khi buông tay cũng không thấy ngươi dụi mắt, cũng không có gì khác thường thì ta cũng đoán ngươi đã ổn rồi."
Thẩm Tranh thấy rất xúc động, không ngờ cũng có ngày bản thân có thể khiến nàng lo lắng khôn nguôi.
Đời trước, nàng không hề quan tâm đến sống chết của hắn nhưng trọng điểm lại là cái "chết" kia.
Mà đời này lại khác hoàn toàn.
Nếu nàng có thể thích mình như mình thích nàng thì tốt rồi.
"Nhìn ngươi kìa, lại thất thần rồi!" Mộ Thiền mỉm cười, chạm vào trán của hắn: "Đang nghĩ cái gì đấy?"
"Ta đang nghĩ... khi nào mới nghênh thánh giá hồi kinh, người trở lại mới tứ hôn được." Trong mắt Thẩm Tranh, hoàng đế khá quan trọng, rốt cuộc cũng không thể trông mong ở nhạc phụ nữa rồi, đảm bảo quan trọng nhất giữa hắn và Mộ Thiền chính là hoàng đế: "Ta điểm binh mã cũng chính là vì chuyện này."
Mộ Thiền hoàn toàn không biết ngoài kia chuẩn bị đánh nhau: "Ngài làm chủ thiên hạ này, một ngày ngài chưa hồi kinh, thiên hạ này vẫn còn không ổn, ngươi vốn là công thần giành lại được kinh thành, việc tự mình nghênh đón thánh giá vốn là điều hiển nhiên. Khi nào ngươi khởi hành?"
Nhìn đi, lại nữa rồi, vừa nghe bản thân cần đi lập công, nàng liền lập tức thôi thúc lên ngựa.
Được thôi, Thẩm Tranh ta là anh hùng của nàng: "Hai ngày nữa đi."
"Hoàng thượng hồi kinh nhất định sẽ khen thưởng ngươi." Mộ Thiền nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Trước đó ta đã nói qua với phụ vương, Tranh lang của chúng ta vô cùng lợi hại."
"Ta còn rất nhiều chỗ lợi hại!" Thẩm Tranh nói xong, sau đó "không có ý tốt" nhìn nàng: "Có một vài chỗ... chỉ có nàng biết."
Mộ Thiền nghe không hiểu hắn nói cái gì, vì vậy trả lời một cách đầy thắc mắc: "Làm sao có thể, ta sẽ tuyên bố với mọi người giúp ngươi để cả thiên hạ đều biết."
Thẩm Tranh không nhịn được, quay mặt về phía khác cười.
"Sao vậy, ta nói sai rồi?"
"Không có."
"Thế sao ngươi lại cười."
Ngay lúc này, một nha đầu đến báo nói Lỗ thống lĩnh cầu kiến.
Thẩm Tranh vừa nghe, cũng biết là đi gọi mình trở về, đúng là mình đã ra ngoài được một lúc: "Ta phải trở về rồi, có thể trước khi nhổ trại ta sẽ không đến được. Nhưng nếu hai chúng ta ở lâu dài, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau, nàng phải bảo trọng đấy."
Mộ Thiền thấy lần này chỉ là đi tiếp Hoàng đế, không như lần trước cần đánh với phản quân, vì vậy cũng không lo lắng: " Ngươi cũng vậy, chú ý sức khỏe, ta đợi ngươi trở về."
"Lần trước nàng tặng ta khuyên tai, lần này nàng tặng ta cái gì?" Mặt dày muốn chút quả ngọt từ nương tử của mình là chuyện vô cùng bình thường không thể tranh cãi, giọng điệu của hắn còn rất hùng hồn.
Mộ Thiền cũng có chuẩn bị. Tẩu tử nói nếu lần trước đã tặng nội y thì lần này không thể tặng nữa, phải đổi chiêu, thầm thì với nàng một phen, nàng nghe xong đề nghị của tẩu tử thì gật đầu liên tục, chiêu này còn hay hơn việc đưa nội y nhiều.
"Ngươi nhắm mắt lại."
Không phải là gạt ta, sau đó bỏ chạy đấy chứ? Thẩm Tranh tự nhủ trong lòng nhưng vẫn nhắm mắt lại. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng càng lúc càng gần, đến gần khiến lỗ tai hắn ngứa ngứa, giống như lần nàng gọi Tranh lang khiến tim hắn đập thình thịch trong lòng.
Đột nhiên, nàng cắn nhẹ vành tai trái của hắn một cái, Thẩm Tranh liền cảm thấy một ngọn lửa trỗi dậy, nửa thân dưới tê cứng.
Hắn mở choàng mắt, một tay bịt lỗ tai, ngược lại bắt đầu tránh nàng: "Nàng, nàng ---" ban ngày ban mặt mà nàng dám "dụ dỗ" ta, không sợ ta ăn nàng à.
Mộ Thiền thấy hắn không giống keo dính như ngày thường thì vô cùng hồi hộp bất an, trong lòng nghĩ thầm xem ra không phải cái gì tẩu tử cũng biết mà cũng có lúc tính sai.
"Làm đau ngươi à?"
"Không phải, nàng biết bản thân đang làm gì không?" Lỗ tai Thẩm Tranh nóng lên, tim đập như đánh trống, rồi lui vài bước về phía cửa, sợ bản thân không kiềm chế được sẽ "ăn sạch" nàng.
Mộ Thiền đối mặt với chất vấn của hắn thì có phần lúng túng, bĩu môi nói: "Ngươi không thích cứ việc nói thẳng, cần gì phải hỏi. Không phải có người gọi ngươi sao, ta cũng có chuyện, không tiếp ngươi nữa." Nói xong, nàng thật sự rẽ vào hậu đường, rời đi từ cửa hông.
Thẩm Tranh muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, cầm lấy giấy trên bàn, rời khỏi phòng phía đông.
Trên đường đụng phải Vương phi, Vương phi vô cùng thân thiết hỏi: "Con rể mới cưỡi ngựa đến đây sao? Hôm nay trời lạnh, sao lại không đeo bịt tai vào cho ấm, lỗ tai lạnh đến nỗi đỏ hết lên rồi kìa."
Thẩm Tranh không thể nói mình mới từ trong nhà đi ra, không bị lạnh nên pha trò nói: "Đúng là lạnh thật, nhạc mẫu đại nhân. À... ta còn có việc đi trước, ngài cũng bảo trọng, trời thật lạnh, gió thật lớn." Nói xong, lui lại vài bước, chớp mắt một cái người liền chạy mất.
Vương phi khó hiểu nói: "Con rể bị sao vậy, nói chuyện lộn xộn quá."
Thẩm Tranh vừa đến cửa Vương phủ liền phân phó Lỗ Tử An: "Nhân tiện đang ở trong thành, ngươi phái người cầm những cái này đóng lại đi." Nói rồi, đưa bản chép sách thuốc của Mộ Thiền chép cho hắn ra.
"Vâng!" Lỗ Tử An nhìn liền thấy bút tích này là của nữ tử, không cần phải nói, nhất định là nét mực của quận chúa: "Không biết phải đóng thành kích cỡ nào?"
"Đương nhiên là cuốn dài cất giữ tất cả các văn tự, loại có thể bảo tồn vài trăm năm ấy."
Lỗ Tử An như có điều suy tư, hẳn là ngài muốn truyền những trang giấy này cho đời sau, hắn nhìn tờ giấy trên tay, phát hiện đều liên quan đến y thuật, trong lòng chợt nghĩ lẽ nào đại nhân bị bệnh rồi, không khỏi liếc mắt nhìn kỹ Thẩm Tranh một cái.
Lỗ Tử An lập tức phát hiện khác thường: " Đại nhân, sao lỗ tai của ngài đỏ thế?"
"Câm miệng!" Thẩm Tranh bị nói trúng tim đen, tức giận mắng: "Mắt của ngươi để đi đâu đấy, đỏ chỗ nào?"
"Vâng vâng vâng, không đỏ không đỏ, là mắt của thuộc hạ bị tật, nhìn đồ vật đổi màu." Lỗ Tử An nhanh chóng phụ hoạ.
"Còn nữa sao trời lại lạnh và gió lại to như thế!"
"Vâng, trời lạnh gió to..." Lỗ Tử An lẩm bẩm, trong lòng nghĩ rõ ràng hôm nay là ngày ấm áp nhất từ khi mùa đông đến.
Thẩm Tranh nghĩ thầm, đều nói trong bụng Tể tướng có thể chống một cái thuyền [1], nhưng mấy vị chính thất còn lợi hại hơn tể tướng nhiều, trong bụng không biết có thể chống được bao nhiêu cái thuyền, cùng chồng với người khác còn có thể nhịn. Nếu so ra, lòng của hắn còn nhỏ hơn cả đầu kim, ai mà dám có suy nghĩ không an phận với nương tử, hắn tuyệt đối sẽ khiến người đó hối hận suốt đời.
[1] Ý muốn nói, làm người phải có tấm lòng rộng lớn, biết khoan dung độ lượng.
Mộ Thiền thấy hình như hắn có tâm sự nặng nề: "Rốt cuộc ngươi có chuyện gì vậy, không tập trung gì cả."
Thẩm Tranh dùng lời lẽ chính đáng đáp: "Nàng chỉ cần nói nếu ta nạp thiếp, lòng nàng sẽ không thoải mái, mà ta sao có thể khiến nàng đau buồn được, vì vậy từ nay về sau ta sẽ chỉ có một nữ nhân là nàng."
Hắn nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, hy vọng có thể thấy sự cảm động ẩn giấu được hiện ra.
Không ngờ, ánh mắt nàng lại hiện vẻ mờ mịt rồi theo sau là sự thờ ơ lạnh nhạt.
Mộ Thiền mỉm cười nói: "Ừ, ta biết rồi."
Mẹ nó, căn bản là nàng không tin! Nhìn giọng điệu thản nhiên này đi, ý tứ ẩn ý rõ ràng là: Ta biết bây giờ ngươi đang muốn làm ta vui nhưng về sau sẽ thất hứa.
Thẩm Tranh lập tức nói thêm: "Nếu nàng không tin, ta có thể thề."
Nàng nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay của hắn, dịu dàng nói: "Được rồi được rồi, đừng gấp, ta biết rồi. Không cần thề đâu, ai biết được về sau sẽ xảy ra chuyện gì."
Nương tử dịu dàng và săn sóc như vậy, sợ hắn sau này thất hứa, ngay cả hứa cũng không cần. Thẩm Tranh kìm nén: "Rõ ràng là nàng không tin ta."
"Không phải mà, ngươi nghĩ xem, lỡ như sau này ta không có con, vậy thì ngươi sẽ phải nạp thiếp, thần linh ở trên cao, không nên nói lời sẽ chặt đứt con đường về sau đâu."
Thẩm Tranh nghe vậy, cảm giác hoảng hốt khi thấy cảnh cỏ khô bị đốt chẳng được tính là gì, giờ hắn thấy sợ như bị người đánh chỉ còn mỗi cái xác vậy.
Bởi vì Thẩm Tranh nhớ rõ ràng hắn với Mộ Thiền ở chung năm năm mà nàng không hề mang thai.
Chỉ sợ lời của nàng sẽ thành hiện thực.
"Chuyện này sao có thể nói lung tung được, mau rút lại lời nói đi!" Thẩm Tranh cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Mộ Thiền đáp: "Chuyện này vốn rất phổ biến, có rất nhiều vương phi công chúa không có con trai, nếu tính cả gia đình công hầu thì càng nhiều, quan hệ gần với phủ Vanh Vương có phủ Lương quốc công, mười đời quốc công chỉ có hai đứa con do chính thất sinh. Ta có vài cô cô cả đời cũng không có con ruột."
"Đó là điều đương nhiên, công chúa quận chúa nhà các nàng rất kiêu ngạo, phò mã quận mã nửa năm một năm cũng không được lên giường của các nàng, có hài tử mới là lạ." Về phần vương phi với các phu nhân quốc công đều là thông gia, tính tình lạnh nhạt, đương nhiên trượng phu muốn đi ngủ với đám thiếp thất biết nũng nịu rồi.
Mộ Thiền ít nhiều cũng biết chuyện giường chiếu có liên quan đến hài tử, không ngăn được gò má đỏ lên: "Cũng có phải đâu, dù sao ta đâu có kiêu ngạo..."
Ý là mình có thể lên giường của nàng, Thẩm Tranh bị nàng dụ dỗ thì mở cờ trong bụng, tiến lên muốn ôm nàng.
Mộ Thiền lách mình né tránh, cười nói: "Nhìn ngươi đi, để ta rót cho ngươi một ly trà hạ hoả."
"Không cần đâu." Sợ bị hạ độc, Thẩm Tranh một miệng từ chối.
Mộ Thiền sửng sốt, trong lòng không hiểu, nhưng hắn không muốn uống thì cũng không ép, nàng ngồi xuống, mắt thấy mâm trái cây trên bàn liền hỏi: "Vậy để ta bóc cho ngươi quả quýt."
Có vỏ chắc không sao đâu, Thẩm Tranh vội gật đầu, vô cùng mong chờ nhìn thê tử dùng ngón tay non mềm giúp mình bóc vỏ quýt. Đột nhiên, nàng như bị đau tay, cau mày, quả quýt rơi xuống.
"Nàng sao thế?"
"Cổ tay đau quá."
"Đang bình thường sao lại đau cổ tay, có phải là vì chăm sóc phụ vương của nàng đến mệt quá không?"
"Không phải, là vì chép sách thuốc, hơi nhiều chữ."
Thẩm Tranh không nghĩ nhiều: "Chép sách thuốc làm gì?"
"Đương nhiên là vì ngươi rồi." Nàng cúi đầu, bĩu môi nói.
Gần đây Thẩm Tranh vô cùng bận rộn nên nào nhớ được lời nói dối trước kia, nhất thời ngớ ra: "Ta làm sao?"
Mộ Thiền nheo mắt nhìn hắn: "Không phải là mắt của ngươi nhìn không rõ sao?"
Chết thật, sao hắn lại quên vụ này chứ: "Nàng không nói ta cũng quên mất vì gần đây không bị như vậy nữa rồi. Nàng vì bệnh của ta nên chép sách thuốc?"
"Không phải chép sách thuốc, chỉ là viết lại những điều hữu ích thôi." Mộ Thiền cầm lấy chiếc túi để ở một bên, lấy ra một chồng giấy đầy nét mực: "Ngươi xem thử có dùng được không?"
Mũi Thẩm Tranh chua xót, tâm tự hỏi có phải nàng bị ngốc không, ta thuận miệng nói một câu nàng lại tin là thật. Hắn vội cầm lấy nói: "A, làm gì có nét mực nào, rõ ràng là tâm huyết của nương tử ta."
"Chỉ là thuận tay viết vài chữ thôi." Mộ Thiền cười nói: "Mặc kệ nói như thế nào, ngươi hồi phục rồi thì tốt, ta vẫn luôn ghi nhớ, hôm nay gọi ngươi đến đây cũng là vì xem xem tình hình dạo gần đây của ngươi."
Thẩm Tranh lập tức đưa mặt đến gần: "Ta đến rồi đây, nàng nhìn kỹ vào."
Nàng vội đẩy hắn ra: "Từ lúc ngươi vừa đến, ta đã quan sát rồi. Lúc ta che mắt ngươi chơi trốn tìm, sau khi buông tay cũng không thấy ngươi dụi mắt, cũng không có gì khác thường thì ta cũng đoán ngươi đã ổn rồi."
Thẩm Tranh thấy rất xúc động, không ngờ cũng có ngày bản thân có thể khiến nàng lo lắng khôn nguôi.
Đời trước, nàng không hề quan tâm đến sống chết của hắn nhưng trọng điểm lại là cái "chết" kia.
Mà đời này lại khác hoàn toàn.
Nếu nàng có thể thích mình như mình thích nàng thì tốt rồi.
"Nhìn ngươi kìa, lại thất thần rồi!" Mộ Thiền mỉm cười, chạm vào trán của hắn: "Đang nghĩ cái gì đấy?"
"Ta đang nghĩ... khi nào mới nghênh thánh giá hồi kinh, người trở lại mới tứ hôn được." Trong mắt Thẩm Tranh, hoàng đế khá quan trọng, rốt cuộc cũng không thể trông mong ở nhạc phụ nữa rồi, đảm bảo quan trọng nhất giữa hắn và Mộ Thiền chính là hoàng đế: "Ta điểm binh mã cũng chính là vì chuyện này."
Mộ Thiền hoàn toàn không biết ngoài kia chuẩn bị đánh nhau: "Ngài làm chủ thiên hạ này, một ngày ngài chưa hồi kinh, thiên hạ này vẫn còn không ổn, ngươi vốn là công thần giành lại được kinh thành, việc tự mình nghênh đón thánh giá vốn là điều hiển nhiên. Khi nào ngươi khởi hành?"
Nhìn đi, lại nữa rồi, vừa nghe bản thân cần đi lập công, nàng liền lập tức thôi thúc lên ngựa.
Được thôi, Thẩm Tranh ta là anh hùng của nàng: "Hai ngày nữa đi."
"Hoàng thượng hồi kinh nhất định sẽ khen thưởng ngươi." Mộ Thiền nghiêng đầu nhìn hắn, cười nói: "Trước đó ta đã nói qua với phụ vương, Tranh lang của chúng ta vô cùng lợi hại."
"Ta còn rất nhiều chỗ lợi hại!" Thẩm Tranh nói xong, sau đó "không có ý tốt" nhìn nàng: "Có một vài chỗ... chỉ có nàng biết."
Mộ Thiền nghe không hiểu hắn nói cái gì, vì vậy trả lời một cách đầy thắc mắc: "Làm sao có thể, ta sẽ tuyên bố với mọi người giúp ngươi để cả thiên hạ đều biết."
Thẩm Tranh không nhịn được, quay mặt về phía khác cười.
"Sao vậy, ta nói sai rồi?"
"Không có."
"Thế sao ngươi lại cười."
Ngay lúc này, một nha đầu đến báo nói Lỗ thống lĩnh cầu kiến.
Thẩm Tranh vừa nghe, cũng biết là đi gọi mình trở về, đúng là mình đã ra ngoài được một lúc: "Ta phải trở về rồi, có thể trước khi nhổ trại ta sẽ không đến được. Nhưng nếu hai chúng ta ở lâu dài, cần gì sớm sớm chiều chiều thấy nhau, nàng phải bảo trọng đấy."
Mộ Thiền thấy lần này chỉ là đi tiếp Hoàng đế, không như lần trước cần đánh với phản quân, vì vậy cũng không lo lắng: " Ngươi cũng vậy, chú ý sức khỏe, ta đợi ngươi trở về."
"Lần trước nàng tặng ta khuyên tai, lần này nàng tặng ta cái gì?" Mặt dày muốn chút quả ngọt từ nương tử của mình là chuyện vô cùng bình thường không thể tranh cãi, giọng điệu của hắn còn rất hùng hồn.
Mộ Thiền cũng có chuẩn bị. Tẩu tử nói nếu lần trước đã tặng nội y thì lần này không thể tặng nữa, phải đổi chiêu, thầm thì với nàng một phen, nàng nghe xong đề nghị của tẩu tử thì gật đầu liên tục, chiêu này còn hay hơn việc đưa nội y nhiều.
"Ngươi nhắm mắt lại."
Không phải là gạt ta, sau đó bỏ chạy đấy chứ? Thẩm Tranh tự nhủ trong lòng nhưng vẫn nhắm mắt lại. Cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng càng lúc càng gần, đến gần khiến lỗ tai hắn ngứa ngứa, giống như lần nàng gọi Tranh lang khiến tim hắn đập thình thịch trong lòng.
Đột nhiên, nàng cắn nhẹ vành tai trái của hắn một cái, Thẩm Tranh liền cảm thấy một ngọn lửa trỗi dậy, nửa thân dưới tê cứng.
Hắn mở choàng mắt, một tay bịt lỗ tai, ngược lại bắt đầu tránh nàng: "Nàng, nàng ---" ban ngày ban mặt mà nàng dám "dụ dỗ" ta, không sợ ta ăn nàng à.
Mộ Thiền thấy hắn không giống keo dính như ngày thường thì vô cùng hồi hộp bất an, trong lòng nghĩ thầm xem ra không phải cái gì tẩu tử cũng biết mà cũng có lúc tính sai.
"Làm đau ngươi à?"
"Không phải, nàng biết bản thân đang làm gì không?" Lỗ tai Thẩm Tranh nóng lên, tim đập như đánh trống, rồi lui vài bước về phía cửa, sợ bản thân không kiềm chế được sẽ "ăn sạch" nàng.
Mộ Thiền đối mặt với chất vấn của hắn thì có phần lúng túng, bĩu môi nói: "Ngươi không thích cứ việc nói thẳng, cần gì phải hỏi. Không phải có người gọi ngươi sao, ta cũng có chuyện, không tiếp ngươi nữa." Nói xong, nàng thật sự rẽ vào hậu đường, rời đi từ cửa hông.
Thẩm Tranh muốn đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, cầm lấy giấy trên bàn, rời khỏi phòng phía đông.
Trên đường đụng phải Vương phi, Vương phi vô cùng thân thiết hỏi: "Con rể mới cưỡi ngựa đến đây sao? Hôm nay trời lạnh, sao lại không đeo bịt tai vào cho ấm, lỗ tai lạnh đến nỗi đỏ hết lên rồi kìa."
Thẩm Tranh không thể nói mình mới từ trong nhà đi ra, không bị lạnh nên pha trò nói: "Đúng là lạnh thật, nhạc mẫu đại nhân. À... ta còn có việc đi trước, ngài cũng bảo trọng, trời thật lạnh, gió thật lớn." Nói xong, lui lại vài bước, chớp mắt một cái người liền chạy mất.
Vương phi khó hiểu nói: "Con rể bị sao vậy, nói chuyện lộn xộn quá."
Thẩm Tranh vừa đến cửa Vương phủ liền phân phó Lỗ Tử An: "Nhân tiện đang ở trong thành, ngươi phái người cầm những cái này đóng lại đi." Nói rồi, đưa bản chép sách thuốc của Mộ Thiền chép cho hắn ra.
"Vâng!" Lỗ Tử An nhìn liền thấy bút tích này là của nữ tử, không cần phải nói, nhất định là nét mực của quận chúa: "Không biết phải đóng thành kích cỡ nào?"
"Đương nhiên là cuốn dài cất giữ tất cả các văn tự, loại có thể bảo tồn vài trăm năm ấy."
Lỗ Tử An như có điều suy tư, hẳn là ngài muốn truyền những trang giấy này cho đời sau, hắn nhìn tờ giấy trên tay, phát hiện đều liên quan đến y thuật, trong lòng chợt nghĩ lẽ nào đại nhân bị bệnh rồi, không khỏi liếc mắt nhìn kỹ Thẩm Tranh một cái.
Lỗ Tử An lập tức phát hiện khác thường: " Đại nhân, sao lỗ tai của ngài đỏ thế?"
"Câm miệng!" Thẩm Tranh bị nói trúng tim đen, tức giận mắng: "Mắt của ngươi để đi đâu đấy, đỏ chỗ nào?"
"Vâng vâng vâng, không đỏ không đỏ, là mắt của thuộc hạ bị tật, nhìn đồ vật đổi màu." Lỗ Tử An nhanh chóng phụ hoạ.
"Còn nữa sao trời lại lạnh và gió lại to như thế!"
"Vâng, trời lạnh gió to..." Lỗ Tử An lẩm bẩm, trong lòng nghĩ rõ ràng hôm nay là ngày ấm áp nhất từ khi mùa đông đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook