Ai Thấy Con Rồng Của Tôi Đâu Không
Chương 47: Tiểu hoàng tử Osborne của chúng ta

Editor: AmiLee

Một người cảnh sát giật mình nói: "Làm nửa ngày hóa ra là một con dơi nhỏ!"

Một người khác vẻ mặt mờ mịt: "Nhưng mà, con dơi không phải động vật có vú sinh con sao?"

"Vậy hả, đó rốt cuộc là cái gì? Tôi còn trước nay chưa từng thấy qua."

"Anh hỏi tôi, tôi đi hỏi ai đây, tôi cũng chưa thấy qua loại sinh vật không rõ này nha!"

"Ngu xuẩn, đó là rồng, là Tiểu hoàng tử Osborne của chúng ta!"

"Cái gì rồng hả mà tiểu hoàng tử nào cơ? Nói đùa cái gì vậy, Bệ hạ còn chưa có kết hôn đâu!"

"Đúng vậy, người anh em này có phải chưa tỉnh ngủ hay không, tám phần còn đang nằm mơ đi!"

Kỷ Dao không còn quan tâm nhóm cảnh sát tranh luận cái gì, kinh ngạc và vui mừng đan xen mà nhào vào trong lòng Louis, nước mắt rơi lấp lánh nói:

"A Huyền, A Huyền phá xác!"

Louis ôm lấy vai của cậu, trên môi nổi lên ý cười vui vẻ và tự hào:

"Đúng vậy. Bảo bối, chúc mừng em, cũng chúc mừng bản thân anh, rốt cuộc chính thức được thăng cấp lên làm cha rồi."

Trên sân thượng lầu hai, Douglas vô cùng khiếp sợ, dùng con mắt nâu nhạt chưa từng chịu qua tổn thương của mình nhìn chằm chằm vào con thú nhỏ hình thù kỳ lạ trên tay.

Con thú nhỏ cũng mở một đôi mắt thú ánh vàng rực rỡ, ngây thơ trong sáng nhìn Douglas.

Một thành viên đội cận vệ hoàng gia không khỏi lo lắng mà nhỏ giọng nói thầm:

"Hỏng rồi, ánh mắt đầu tiên của tiểu hoàng tử nhìn thấy chính là tên cướp, sẽ không nhận tặc làm cha chứ?"

Đội viên bên cạnh nhanh tay che miệng anh ta lại và nói:

"Đừng nói bậy bạ, nếu như để Bệ hạ nghe được sẽ phải cuốn gói ra đi đó!"

Có người nhìn thấy trong lòng sốt ruột, nhịn không được ở phía dưới kêu:

"Chạy nhanh đi nhóc con, đó là người xấu!"

Còn có người thở dài nói:

"Còn nhỏ như thế, vừa mới phá xác, làm sao biết phân biệt tốt xấu chứ?"

Lúc mọi người toát một phen mồ hôi lạnh, con thú nhỏ đen thùi lùi kia đột nhiên lập tức từ trong một nửa vỏ trứng vỡ vụn nhảy ra ngoài.

Mang theo cái đuôi móc câu thon dài vung lên giống như một cái roi, không sai lệch chút nào mà quất thẳng vào giữa mắt Douglas.

Douglas hét lên một tiếng thảm thương, dao găm lập tức rời tay rơi xuống mặt đất.

Bé rồng nhỏ duỗi dài cổ, nỗ lực phát ra một tiếng rống giận sau khi nó vừa phá xác:

"Ngao, ngao ô!"

Cảnh sát dưới lầu đồng thời sửng sốt hai giây, tiếp theo không hẹn mà cùng lớn tiếng hét lên.

"Đánh, đánh đi!"

"Wow, lợi hại quá!"

"Con dơi này là chủng loại gì, mới phá xác đã hung hăng như thế, lớn lên về sau không phải càng không quản được sao!"

"Đã nói đó không phải là dơi mà là rồng, đồ ngu ngốc này!"

"Là rồng sao? Trời ạ không thể nào, Bệ hạ sinh trứng lúc nào nhỉ?"

"Đầu óc anh bị vô nước sao? Bệ hạ là rồng đực sao mà sinh trứng, là người khác sinh cho ngài ấy!"

"Vậy là do ai sinh?"

"Anh không thấy được sao? Xa tận chân trời gần ngay trước mắt.."

Một đám mồm năm miệng mười, Douglas đau đớn khó nhịn, kinh sợ đan xen, một tay che lại mắt sưng đỏ, một cái tay khác dùng sức vung lên, đem bé rồng nhỏ từ trên sân thượng ném ra ngoài.

Con thú nhỏ đen thùi lùi kia ở giữa trời cuộn thành một quả cầu, ở trong mắt mọi người vẽ ra một đường parabol màu đen lóe sáng.

Một mảnh la hét.

Yalman từ đằng sau cột xi măng xuất kỳ bất ý* lắc mình lao ra, một cú đá bay mạnh mẽ đem Douglas tầm mắt mơ hồ ngã xuống đất.

* Xuất kỳ bất ý: Nhân lúc kẻ địch không chú ý mà đánh bất ngờ.

Douglas đột nhiên không kịp phòng bị, đầu ở lan can sân thượng đập mạnh một cái, mắt trợn trắng ngất đi, bị thành viên đội cận vệ mới đuổi tới trói lại.

Cùng lúc đó, dưới lầu đợi mệnh đã lâu các thành viên đội cận vệ hoàng gia và cảnh sát nhanh chóng triển khai căng võng, ở trên bãi đất trống chạy tới chạy lui, chuẩn bị nghênh đón Tiểu hoàng tử Osborne từ trên trời rơi xuống.

Kỷ Dao cũng sợ bé con sẽ té bị thương, theo bản năng mà giang hai tay ra cũng muốn tiến lên đón, lại bị Louis kéo lại:

"Bảo bối mau nhìn xem!"

Kỷ Dao ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện bé rồng mở ra đôi cánh nhỏ, ở trên không trúc trắc vụng về mà đập cánh, lúc cao lúc thấp, lúc trái lúc phải, còn bị gió thổi đến xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, nhìn thấy vậy tâm cậu cũng bất an theo giống như bị sợi dây vô hình lôi kéo.

Nhưng mà, chung quy bé không có bị rơi xuống, mà ra sức vỗ cánh nhỏ, từ từ càng bay càng ổn định, càng bay càng vui vẻ, thân thể nhỏ xíu cũng ở trong gió dần dần giãn ra.

Phía dưới mọi người rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ bộ dạng "Sinh vật không rõ" kia, cả người bao trùm toàn vảy đen như mặc ngọc đang phát sáng, cái đuôi thon dài mang theo móc câu, trên cánh có màng, ở giữa đỉnh đầu có một chiếc sừng, một đôi đồng tử ánh vàng rực rỡ dựng thẳng trầm tĩnh đặc biệt có thần.

Tuy rằng tuổi và hình thể còn nhỏ, lại có tướng mạo uy vũ và khí phách, làm người ta tuyệt đối không dám khinh thường.

Cảnh sát lúc trước nghĩ lầm là con dơi xoa xoa mắt, không thể tin nổi nói: "Đây, đây thật là rồng sao?"

Rất giống với khi Louis đại đế biến thành rồng bắt phản quân trong video, nhưng mà không phải nói Bệ hạ rất có khả năng chính là con rồng cuối cùng trên tinh cầu Alpha sao, vậy con rồng nhỏ này từ đâu mà tới?

"Đúng vậy, là rồng, là con trai ta."

Louis khóe môi khẽ nhếch, khẳng định mà trả lời, sau đó thân thể bắt đầu phát sinh biến hóa kỳ dị, vảy màu đen như thủy triều bao trùm toàn thân.

Ở đây mọi người cảm nhận được lực chấn nhiếp cường đại không gì sánh kịp, bất ngờ mà lui lại về phía sau, kính sợ và sùng bái mà nhìn con rồng lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, cao chừng ba bốn tầng lầu.

Rồng đen ngay sau đó dùng một bên cánh nhọn kéo Kỷ Dao nói:

"Bảo bối, leo lên đi."

Kỷ Dao sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại dùng cả tay lẫn chân bò lên trên lưng rồng.

Người không quen biết Kỷ Dao đồng thời há hốc miệng, cằm đều rớt xuống đất.

Tuy rằng mọi người đều nhìn thấy người thiếu niên tóc đen này tới cùng Louis đại đế, nhưng vừa rồi tình huống khẩn trương cũng không có nghĩ nhiều, cứ tưởng là người có cấp bậc cao trong hoàng cung, bây giờ thì sao nào?

Ngay cả quan lớn cũng không có tư cách ngồi trên lưng Louis đại đế đâu ha, huống chi là Hoàng đế bệ hạ đích thân mời!

Robert mặt xám mày tro mà ngồi dưới đất, ngơ ngác mà nhìn một người một rồng kia, trong lòng một mảnh tro tàn.

"A Dao, ngồi vững!"

Rồng đen tung cánh bay lên, nháy mắt đã xông lên trời cao.

Kỷ Dao phản xạ có điều kiện nằm sấp xuống, ôm chặt lấy cổ Rồng đen.

Cách gần năm tháng, cậu rốt cuộc lại một lần nữa cưỡi trên lưng rồng bay lên bầu trời, kiến trúc trên mặt đất nhanh chóng thu nhỏ lại, nghe tiếng gió gào thét ở bên tai, trong lòng kích động không thôi.

Bé rồng nhỏ hưng phấn kêu lên pi pi, dùng hết sức lực bú sữa bay theo lên trên, nỗ lực lên cao mười mấy mét, lại bị luồng khí mà rồng lớn vỗ cánh thổi bay đảo tới đảo lui, cánh nhỏ cũng không cử động nổi nữa.

Giống như quả bóng cao su rơi vào trong cơn lốc xoáy đang chuyển động quay tròn, trông vừa buồn cười lại vừa đáng thương.

Kỷ Dao vừa lo lắng vừa buồn cười, vỗ vỗ cổ rồng nói:

"Đừng đùa A Huyền nữa, con sắp bay không nổi rồi."

Rồng đen phát ra tiếng cười trầm thấp, lao xuống dưới một cái, từ bên cạnh bé rồng nhỏ xẹt qua, Kỷ Dao đúng lúc duỗi tay tiếp được bé.

Bé rồng nhỏ đầu óc choáng váng mà nằm ở trên tay Kỷ Dao, một lát sau mới dịu lại, nâng lên cái đầu nhỏ nhìn Kỷ Dao, nhỏ giọng ủy khuất hướng ba ba mà kêu một tiếng: "Ô."

Kỷ Dao tâm đều mềm nhũn, ở trên trán bé rồng nhỏ dùng sức hôn chụt một cái, khen hết lời:

"A Huyền giỏi quá, chẳng những trợ giúp mọi người bắt được tên bắt cóc, vừa rồi còn bay cao ổn định đến như vậy, cha cùng ba ba đều cảm thấy rất kiêu ngạo vì con!"

Rồng đen phát ra một tiếng gầm vang tận mây xanh, tựa như đồng ý.

Mắt bé rồng nhỏ tạch một cái sáng lên, lăn lộn một chút ở trên tay Kỷ Dao rồi xoay người bò dậy, cái đuôi nhỏ giơ lên thật cao, khí thế hiện ra như thật, học cha bé gào lên một tiếng: "Ngao ô --"

"Ngoan." Kỷ Dao cười đến mi mắt cong cong, đem bé rồng nhỏ để lên trên đầu cậu.

"A Huyền, ngồi vững nha."

Bé rồng nhỏ dùng bốn cái móng vuốt bé xíu nắm lấy tóc cậu, vui vẻ mà múa may cái cánh nhỏ.

Vì thế một nhà ba người một người chở một người, ở trên bầu trời bay lượn trong gió, vui vẻ vô cùng.

Một lát sau Rồng đen ở giữa trời vung vẫy cái đuôi lớn, trực tiếp bay về phía hoàng cung.

Trên mặt đất, gần ngàn người bao gồm cả cảnh sát và quần chúng vây xem tận mắt chứng kiến một màn kỳ tích xảy ra thì tất cả đều sôi trào, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, thật lâu không tan.

* * *

"Tiểu hoàng tử đã trở lại!"

"Tiểu hoàng tử đã phá xác!"

"Tiểu hoàng tử vừa phá xác đã biết bay, còn bay lên cao mấy tầng lầu!"

"Tiểu hoàng tử chẳng những vừa mở mắt đã biết bay, còn đại phát thần uy chế phục được một bộ đội đặc chủng về hưu cực kỳ hung dữ!"

Trên dưới hoàng cung một đám so với lễ hội còn cao hứng hơn, một tiếng lại một tiếng mà truyền ra tin vui.

Sophia dùng khăn tay chấm chấm khóe mắt ướt, dẫn đám nữ hầu ở trước cửa tẩm cung đồng thời khụy gối hành lễ:

"Hoan nghênh Tiểu hoàng tử điện hạ hồi cung."

"Tiểu hoàng tử ngủ rồi."

Kỷ Dao nhẹ giọng cười nói, nhìn bé rồng nhỏ ghé vào trong ngực mình ngủ say, lại một lần nữa cảm nhận được tâm tình vui vẻ khi mới làm ba ba.

Osborne đại khái là vừa mới phá xác đã bay nửa ngày trời tiêu hao quá nhiều thể lực, chờ cha bé vừa hạ cánh xuống đất trong hoa viên hoàng cung đã lăn ra ngủ, thu cánh nhỏ ở trên lưng, bốn cái móng vuốt nhỏ ôm ngực Kỷ Dao, ngủ đến ngon lành.

Người trong cung thoáng chốc yên tĩnh lại, không dám thở mạnh, sợ quấy rầy tiểu hoàng tử đang ngủ ngon.

Sau khi lên đến lầu hai, theo lý Kỷ Dao nên đem Osborne đặt ở trên giường nhỏ trong phòng ngủ của bé, nhưng lại luyến tiếc buông bé con ra.

Huống chi cậu vừa động hơi chút, bé rồng nhỏ tựa như cảm ứng được ôm đến càng chặt.

Nếu mà mạnh mẽ đặt xuống làm không khéo bé con sẽ tỉnh dậy mất, Kỷ Dao lại càng luyến tiếc, đành phải dựa vào nệm trên mép giường tiếp tục ôm bé ngủ.

Louis ý cười tràn đầy trong mắt, nhìn bé rồng lại nhìn Kỷ Dao đang ôm con, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, cũng đơn giản ở trên giường ngồi xuống, duỗi tay đem Kỷ Dao ôm vào trong lòng.

Ừm, như vậy mới đúng.

Kỷ Dao không khỏi mỉm cười.

Louis hôn lên trán Kỷ Dao, thấp giọng nói: "Bảo bối, vừa rồi lo lắng hãi hùng nửa ngày, em cũng ngủ một lát đi, chờ Osborne tỉnh lại sẽ bận rộn lắm."

Kỷ Dao lúc trước thần kinh căng thẳng quá độ, bây giờ thả lỏng lại đích xác có chút hơi mệt, vì thế dựa vào ngực Louis nhắm mắt lại.

Nhìn mặt người trong lòng điềm tĩnh ngủ ngon, còn tản ra mùi hương cỏ cây thoang thoảng tươi mát dễ ngửi, trong lòng Louis liền có chút nhộn nhạo.

Nhưng lúc này là ban ngày ban mặt thời cơ không đúng, con trai cũng đang ở đây, muốn làm cái gì đó thì không tiện lắm, vẫn nên chờ đến buổi tối thì hơn.

Từ khi đem Kỷ Dao vào cung, cho tới hôm nay đã qua hơn hai tháng, mà hai người chỉ dừng ở bước ôm ấp, hôn hít và dắt tay nhau, quả thực giống tình yêu ngây thơ của học sinh trung học, anh nhịn đến bây giờ dễ dàng lắm sao!

Hiện tại Kỷ Dao rốt cuộc dưỡng tốt thân thể, Osborne cũng phá xác, không cần phải ấp trứng, là thời điểm mở ra thế giới của hai người!

Tưởng tượng đến đêm nay là có thể gỡ bỏ lệnh cấm, có thể như vậy như vậy, Louis ngăn không được tâm viên ý mãn*, thân thể hợp với lửa nóng trong lòng cùng bùng lên.

*Tâm viên ý mã: Tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa.

Kỷ Dao đã ngủ rồi có lẽ cảm giác được dưới thân mình có dị vật, có chút không thoải mái động đậy.

Louis nhanh chóng chặt đứt suy nghĩ thoát đang cương không thể miêu tả trong đầu, tiện tay cầm lấy một quyển truyện cổ tích thiếu nhi trên bàn bên cạnh, biểu tình nghiêm túc đọc.

Thời điểm chưa tới, còn phải nhịn thêm chút nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương