Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời
-
Chương 49: Bi kịch ngược chiều (3)
Mưa vẫn rơi mãi không thôi. Cô nuốt nước bọt, bỏ qua ý cười trên mặt Kỷ Thành Minh. Thậm chí, cô còn dõi theo anh, cô nghĩ, tốt nhất đây sẽ là lần cuối cùng phải đối mặt với nhau. Gương mặt anh vẫn tràn đầy bình tĩnh, thật khiến người ta muốn phát điên lên, rất muốn tát thẳng vào cái bản mặt ấy.
Cô đúng là càng ngày càng chẳng tử tế nữa.
Ánh đèn trong xe nhàn nhạt, xuyên qua lớp kính thủy tinh bên ngoài, có thể thấy được màn mưa không ngớt, từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa rõ ràng vừa sáng rực.
Đêm đã về khuya, trên đường còn rất ít xe qua lại.
Ngoài tiếng mưa, chỉ còn âm thanh của hơi thở.
Cô nhắm mắt lại, tay cô túm chặt lấy quần áo, trên gương mặt lại không hề thể hiện rõ thái độ. Thoạt nhìn, cô giống như đang bị áp giải vào tù, còn anh, hứng trí bừng bừng như đang đi xem hội, biểu hiện đều thật giả dối. Tiếng mưa vang lên ầm ầm, ánh đèn xe vẫn xuyên qua màn mưa, như đang lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn.
Cô ngồi dựa vào cửa sổ, cái lạnh như băng đá trên cửa kính vực dậy tinh thần cô, cô muốn đến gặp anh ấy, cô muốn đến gặp người ấy.
Bỗng nhiên, Kỷ Thành Minh đỗ xe lại giữa đường.
Động tác của anh thuần thục lấy ra một điếu thuốc, anh vừa cười vừa châm thuốc, gương mặt anh hiện lên với ngũ quan vô cùng tinh xảo lẩn khuất trong làn khói thuốc mỏng manh, giống như một ảo ảnh trong một câu chuyện đồng thoại nào đó. Thật đáng tiếc là, đã từ lâu cô không còn là một đứa trẻ tin vào những câu chuyện đồng thoại như thế nữa.
Hút vài hơi, anh mới liếc sang nhìn cô:
- Tôi cho em một cơ hội, để khỏi tự rước nhục vào thân, quay về nhà thôi, đương nhiên, đó hoàn toàn dựa vào quyết định của em.
Thật dân chủ làm sao.
- Ồ, anh lại có trò gì khác nữa à? – Cô cũng không thèm cảm ơn.
Kỷ Thành Minh lại liếc nhìn cô:
- Có cần để tôi nhắc nhở em, tại sao thông thường các nhân vật nam chính có bao giờ tình nguyện chôn vùi hiện tại của mình không?
- Tôi chỉ biết là, tôi đã làm thì sau này sẽ không hối hận, và cũng sẽ không bao giờ phải nuối tiếc vì trước đây đã không làm. – Cô thản nhiên nói.
Kỷ Thành Minh cảm thấy có nói gì thêm cũng vô ích, anh vứt tàn thuốc, khởi động xe.
Kỷ Thành Minh lái xe vào tập đoàn quốc tế Long Giang. Gần đây Giang Thừa Dự có một dự án lớn, để có thời gian dành cho hôn lễ, hai ngày nay anh đều phải tăng ca đến tận nửa đêm, chuyện này Kỷ Thành Minh rất rõ. Xe dừng lại, cô hít thật sâu, cuối cùng mới xuống xe. Đứng từ vị trí của cô cũng không thể nhìn tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Cô đã từng rất nhiều lần tìm đến nơi đây, nhưng không có dũng khí đi lên.
Có một lần cô có được dũng khí đó, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
Kỷ Thành Minh cũng xuống xe:
- Tôi có thể giúp cô lên đó.
Vẫn cái giọng của Thượng Đế đấy, cô cũng chẳng thèm cảm ơn đâu.
- Sau hôm nay, tôi sẽ không còn liên quan đến anh nữa.
Đối với sự tự tin của cô, anh từ chối nêu ý kiến:
- Chúc em may mắn.
Không biết Kỷ Thành Minh đã gọi một cú điện thoại đi đâu, chung quy, họ có thể thoải mái đi lên. Đứng trong thang máy, cả hai đều lặng im không nói. Anh biết cô đang rất lo lắng, tuy rằng cô vờ như chẳng có gì xảy ra. Nếu như không phải vì Giang Thừa Dự thật sự kết hôn, cô hẳn sẽ vẫn giả vờ như không bận tâm, xem ra hôn lễ của Giang Thừa Dự đã ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Một người mất khả năng khống chế, hóa ra là như thế này đây.
Anh bất giác nhếch miệng cười, anh thật sự cảm thấy hứng thú.
Anh cũng đang tự thách đố với chính bản thân mình, đợi một lát nữa thôi, liệu cô có khóc lóc chạy ra không nhỉ.
Có, hẳn là có nhỉ.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, rất nhiều nhân viên vẫn ở lại tăng ca. Kỷ Thành Minh nói với thư ký vài câu, sau đó bảo cô cứ vào phòng.
Cô không để ý thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của những người đứng ngoài.
Cô cũng không thấy rằng, Kỷ Thành Minh đang đứng bên cạnh nhìn cô. Sao anh có thể nghĩ rằng cô sẽ thất bại? Sao anh có thể chắc chắn như thế? Có lẽ chính anh cũng chẳng thể trả lời.
Kỷ Thành Minh ngồi trên sofa bên ngoài, anh tự nói với bản thân rằng, anh làm cái việc nhàm chán này chẳng qua chỉ để xác định suy nghĩ thật sự của chính mình. Điều này chẳng hề liên quan đến bất cứ ai, cũng chẳng hề có ý nghĩa gì hết.
Kỷ Niệm Hi bước từng bước vào văn phòng, mỗi bước chân cô như ngày một nặng thêm, cô biết cô sắp phải đối mặt với điều gì.
Cô đẩy cửa ra.
Một hình ảnh quen thuộc, đang ngồi trên ghế, cúi đầu xem tài liệu. Hình ảnh ấy vẫn thân quen như nhiều năm trở về trước. Cô há miệng, nhưng lại chẳng phát ra nổi một âm thanh. Thời gian như ngừng lại, trở về với những năm tháng ấy, cô cũng từng bước vào văn phòng của anh như thế này, lúc đó anh cũng đang cúi đầu phê duyệt công văn.
Dường như mọi thứ vẫn y nguyên, anh vẫn là anh, cô vẫn là cô, vậy họ có thể trở lại bên nhau được nữa không?
Cô bước từng bước tới bên anh, ánh mắt cô chăm chú nhìn anh.
Anh ngẩng đầu lên, anh có ngẩng đầu lên.
Lòng cô hoảng loạn, cô không thể khống chế nổi bản thân được nữa.
- Anh… - Cuối cùng cô đã có thể gọi anh, cuối cùng cô đã có thể đứng trước mặt anh… Cô cắn cắn môi.
Khuôn mặt vẫn in đậm trong trí nhớ, chậm rãi ngẩng lên.
Đôi mắt anh sâu thăm thẳm, nhẹ nhàng xuyên thẳng về phía cô, không nói một lời.
- Em đã trở về. – Cô chậm rãi nói.
Bốn năm, cô đã trở về, cô đã trở về đứng trước mặt anh.
Giang Thừa Dự buông chiếc bút trên tay xuống, đôi mắt anh ánh lên một cảm xác khác lạ:
- Cô không phải người đầu tiên cải trang thành em gái tôi, mặc dù rất giống đấy.
Cải trang ư? Cô thật sự sợ hãi.
Thậm chí cô không thể tin nổi, mắt cô chùng xuống.
- Em là… Giang Lục Nhân đây.
Anh sẽ biết, anh hẳn là sẽ biết, cô nhìn anh, ánh mắt cô không dám động đậy.
Giang Thừa Dự nhìn cô, nhưng chỉ cười cười:
- Kể cả cô cải trang có giống như thế nào, tôi vẫn phải nói rằng, cô tính toán nhầm rồi, tôi không có em gái.
Cô vuốt nhanh môi, cô không thể tin được vào cảnh tượng đang diễn ra, cô lao đến trước mặt anh:
- Nhìn em đi, nhìn em thật kỹ vào, hãy nhìn em xem…. – Cô nắm lấy tay anh, đặt lên mặt mình: - Hãy nhìn em thật kỹ mà xem, sau đó hãy nói xem rốt cuộc có thật là em không….
Giang Thừa Dự lấy tay xuống, ánh mắt anh sắc nhọn:
- Cô đây hẳn tốt nghiệp khóa diễn viên chuyên nghiệp nhỉ?
Tay cô lại ôm lấy tay anh, cô nắm lấy đầu ngón tay anh:
- Ở đây… Trước đây em đã từng đeo vào đây một cái nhẫn…
Họ đã từng thân mật với nhau đến thế, những điều cả hai đã cùng làm cùng nhau, chỉ chính họ mới biết được.
- Thật xin lỗi, tôi không biết lại có những chuyện như vậy. – Ánh mắt của Giang Thừa Dự càng lạnh lùng. – Xin mời cô ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.
- Anh… Thật sự không nhận ra em là ai ư? - Cô vẫn không thể tin được, cô nhìn anh:
- Thật sự anh không hề nhận ra cô gái đã từng thêu bức tranh chữ thập hình thiếu nữ cho anh? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng ôm vào lòng, từng thề hẹn sẽ cưới ư? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng hôn về hứa sẽ trọn đời bên nhau ư?
Giang Thừa Dự chỉ nhìn cô, không nói.
Cô đến gần anh, đối diện với cái nhìn của anh:
- Bốn năm, chẳng lẽ chúng ta đã không còn quan hệ gì sao? Tại sao anh lại có thể quên được em? Tại sao anh lại không cần em nữa… Tại sao lại như thế?
- Em gái tôi Giang Lục Nhân. – Giang Thừa Dự ngừng lại một chút rồi nói. – Bốn năm trước đã qua đời.
Giống như là một lời phán rất bình thường của Diêm Vương.
Cô lại mỉm cười, trong đôi mắt ngập tràn lệ.
- Đã chết ư? Em chết rồi ư? Bốn năm trước em đã chết rồi ư?.... sao anh còn nhìn thấy được em sừng sững đứng ở đây.
Giang Thừa Dự bất động, nhưng cũng không nhìn cô nữa.
- Nhìn em đi, sao anh không dám nhìn em chứ?
- Nhìn em và nói rằng em đã chết rồi đi. – Cô ôm lấy bờ vai anh, thậm chí còn ôm chặt lấy anh: - Hãy nói rằng em đã chết đi…
Anh đẩy cô ra:
- Xin hãy tự trọng…. – Ánh mắt anh sắc như kiếm đâm thẳng vào trái tim cô. – Bốn năm nay, tôi đã không còn có em gái nữa rồi.
Nước mắt, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà tuôn rơi.
Cô ho mạnh, nước mắt như sương mù vương trên đôi mắt cô, chân cô không ngừng run lên.
Nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc, trên gương mặt anh không hề thể hiện bất kỳ thái độ nào.
- Anh nói em chết… Hay là anh hy vọng em đã chết? - Giọng cô thật thê lương. – Bởi vì nếu em chết đi, anh có thể danh chính ngôn thuận nhận được 20% cổ phần công ty, anh có thể danh chính ngôn thuận cưới Mông đại tiểu thư, anh đương nhiên có thể quên đi lời thề ước dài lâu của chúng ta, anh đương nhiên có thể quên đi sự tồn tại của em… - Cô lại càng cố ho khan. – Cho nên, em đáng phải chết, em hẳn là đã chết, có phải vậy không?
- Đi ra ngoài ngay.
Cô lại mỉm cười:
- Em vốn tưởng rằng anh vẫn còn nhớ anh từng nói, suốt cuộc đời này, anh chỉ cưới em thôi…anh từng nói chúng mình sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái… vẫn nhớ rõ, sau khi chúng mình kết hôn, anh sẽ mua tặng em một căn nhà bên bờ biển… anh còn nhớ anh nói sẽ đưa em đến Địa Trung Hải.
Hóa ra người còn nhớ chỉ có mình cô, chỉ mình cô tình nguyện ôm ấp những kỷ niệm ấy thôi.
Giang Thừa Dự lạnh lùng nhìn cô:
- Tôi nói rồi, xin mời ra ngoài cho, em gái tôi đã chết từ bốn năm về trước, đừng nghĩ cải trang thành em gái tôi xuất hiện ở đây sẽ kiếm được lợi lộ gì, vô ích thôi.
- Anh vờ như không biết em và vì sợ em phá hoại hôn lễ của anh đúng không? … Anh không muốn cưới em, cho nên mới không thừa nhận em đúng không? Có phải vậy không? Có phải vậy không?
Giang Thừa Dự gọi bảo vệ đến:
- Sao lại để cho người ngoài công ty vào văn phòng tôi, các anh làm việc thế nào thế, không muốn làm nữa à?
Anh dập máy:
- Biến ngay trong vòng năm phút, nếu không, tôi sẽ thi hành biện pháp cưỡng chế.
Cô nhìn anh, sương mù vẫn giăng trên hai mắt cô, đôi mắt ấy đang tràn đầy thất vọng.
- Giang Thừa Dự, đây là tình yêu của anh đối với em sao?
Đây là điều cuối cùng anh dành cho em sao?
Lại là như vậy sao?
Vẫn luyến tiếc, nhưng không thể có được.
Cô liều lĩnh ôm lấy anh:
- Đừng cưới người khác, em xin anh đấy, đừng cưới người khác, em cầu xin anh…
Anh hùng hổ đây cô ra.
- Đừng cưới người khác, đừng cưới người khác…
Mãi đến khi có người đi vào, lôi cô ra.
Đừng cưới người khác, sao anh có thể như thế, sao anh có thể quên mất sự tồn tại của em.
Cô đúng là càng ngày càng chẳng tử tế nữa.
Ánh đèn trong xe nhàn nhạt, xuyên qua lớp kính thủy tinh bên ngoài, có thể thấy được màn mưa không ngớt, từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa rõ ràng vừa sáng rực.
Đêm đã về khuya, trên đường còn rất ít xe qua lại.
Ngoài tiếng mưa, chỉ còn âm thanh của hơi thở.
Cô nhắm mắt lại, tay cô túm chặt lấy quần áo, trên gương mặt lại không hề thể hiện rõ thái độ. Thoạt nhìn, cô giống như đang bị áp giải vào tù, còn anh, hứng trí bừng bừng như đang đi xem hội, biểu hiện đều thật giả dối. Tiếng mưa vang lên ầm ầm, ánh đèn xe vẫn xuyên qua màn mưa, như đang lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn.
Cô ngồi dựa vào cửa sổ, cái lạnh như băng đá trên cửa kính vực dậy tinh thần cô, cô muốn đến gặp anh ấy, cô muốn đến gặp người ấy.
Bỗng nhiên, Kỷ Thành Minh đỗ xe lại giữa đường.
Động tác của anh thuần thục lấy ra một điếu thuốc, anh vừa cười vừa châm thuốc, gương mặt anh hiện lên với ngũ quan vô cùng tinh xảo lẩn khuất trong làn khói thuốc mỏng manh, giống như một ảo ảnh trong một câu chuyện đồng thoại nào đó. Thật đáng tiếc là, đã từ lâu cô không còn là một đứa trẻ tin vào những câu chuyện đồng thoại như thế nữa.
Hút vài hơi, anh mới liếc sang nhìn cô:
- Tôi cho em một cơ hội, để khỏi tự rước nhục vào thân, quay về nhà thôi, đương nhiên, đó hoàn toàn dựa vào quyết định của em.
Thật dân chủ làm sao.
- Ồ, anh lại có trò gì khác nữa à? – Cô cũng không thèm cảm ơn.
Kỷ Thành Minh lại liếc nhìn cô:
- Có cần để tôi nhắc nhở em, tại sao thông thường các nhân vật nam chính có bao giờ tình nguyện chôn vùi hiện tại của mình không?
- Tôi chỉ biết là, tôi đã làm thì sau này sẽ không hối hận, và cũng sẽ không bao giờ phải nuối tiếc vì trước đây đã không làm. – Cô thản nhiên nói.
Kỷ Thành Minh cảm thấy có nói gì thêm cũng vô ích, anh vứt tàn thuốc, khởi động xe.
Kỷ Thành Minh lái xe vào tập đoàn quốc tế Long Giang. Gần đây Giang Thừa Dự có một dự án lớn, để có thời gian dành cho hôn lễ, hai ngày nay anh đều phải tăng ca đến tận nửa đêm, chuyện này Kỷ Thành Minh rất rõ. Xe dừng lại, cô hít thật sâu, cuối cùng mới xuống xe. Đứng từ vị trí của cô cũng không thể nhìn tới tầng cao nhất của tòa nhà.
Cô đã từng rất nhiều lần tìm đến nơi đây, nhưng không có dũng khí đi lên.
Có một lần cô có được dũng khí đó, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản.
Kỷ Thành Minh cũng xuống xe:
- Tôi có thể giúp cô lên đó.
Vẫn cái giọng của Thượng Đế đấy, cô cũng chẳng thèm cảm ơn đâu.
- Sau hôm nay, tôi sẽ không còn liên quan đến anh nữa.
Đối với sự tự tin của cô, anh từ chối nêu ý kiến:
- Chúc em may mắn.
Không biết Kỷ Thành Minh đã gọi một cú điện thoại đi đâu, chung quy, họ có thể thoải mái đi lên. Đứng trong thang máy, cả hai đều lặng im không nói. Anh biết cô đang rất lo lắng, tuy rằng cô vờ như chẳng có gì xảy ra. Nếu như không phải vì Giang Thừa Dự thật sự kết hôn, cô hẳn sẽ vẫn giả vờ như không bận tâm, xem ra hôn lễ của Giang Thừa Dự đã ảnh hưởng rất lớn đến cô.
Một người mất khả năng khống chế, hóa ra là như thế này đây.
Anh bất giác nhếch miệng cười, anh thật sự cảm thấy hứng thú.
Anh cũng đang tự thách đố với chính bản thân mình, đợi một lát nữa thôi, liệu cô có khóc lóc chạy ra không nhỉ.
Có, hẳn là có nhỉ.
Trên tầng cao nhất của tòa nhà, rất nhiều nhân viên vẫn ở lại tăng ca. Kỷ Thành Minh nói với thư ký vài câu, sau đó bảo cô cứ vào phòng.
Cô không để ý thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của những người đứng ngoài.
Cô cũng không thấy rằng, Kỷ Thành Minh đang đứng bên cạnh nhìn cô. Sao anh có thể nghĩ rằng cô sẽ thất bại? Sao anh có thể chắc chắn như thế? Có lẽ chính anh cũng chẳng thể trả lời.
Kỷ Thành Minh ngồi trên sofa bên ngoài, anh tự nói với bản thân rằng, anh làm cái việc nhàm chán này chẳng qua chỉ để xác định suy nghĩ thật sự của chính mình. Điều này chẳng hề liên quan đến bất cứ ai, cũng chẳng hề có ý nghĩa gì hết.
Kỷ Niệm Hi bước từng bước vào văn phòng, mỗi bước chân cô như ngày một nặng thêm, cô biết cô sắp phải đối mặt với điều gì.
Cô đẩy cửa ra.
Một hình ảnh quen thuộc, đang ngồi trên ghế, cúi đầu xem tài liệu. Hình ảnh ấy vẫn thân quen như nhiều năm trở về trước. Cô há miệng, nhưng lại chẳng phát ra nổi một âm thanh. Thời gian như ngừng lại, trở về với những năm tháng ấy, cô cũng từng bước vào văn phòng của anh như thế này, lúc đó anh cũng đang cúi đầu phê duyệt công văn.
Dường như mọi thứ vẫn y nguyên, anh vẫn là anh, cô vẫn là cô, vậy họ có thể trở lại bên nhau được nữa không?
Cô bước từng bước tới bên anh, ánh mắt cô chăm chú nhìn anh.
Anh ngẩng đầu lên, anh có ngẩng đầu lên.
Lòng cô hoảng loạn, cô không thể khống chế nổi bản thân được nữa.
- Anh… - Cuối cùng cô đã có thể gọi anh, cuối cùng cô đã có thể đứng trước mặt anh… Cô cắn cắn môi.
Khuôn mặt vẫn in đậm trong trí nhớ, chậm rãi ngẩng lên.
Đôi mắt anh sâu thăm thẳm, nhẹ nhàng xuyên thẳng về phía cô, không nói một lời.
- Em đã trở về. – Cô chậm rãi nói.
Bốn năm, cô đã trở về, cô đã trở về đứng trước mặt anh.
Giang Thừa Dự buông chiếc bút trên tay xuống, đôi mắt anh ánh lên một cảm xác khác lạ:
- Cô không phải người đầu tiên cải trang thành em gái tôi, mặc dù rất giống đấy.
Cải trang ư? Cô thật sự sợ hãi.
Thậm chí cô không thể tin nổi, mắt cô chùng xuống.
- Em là… Giang Lục Nhân đây.
Anh sẽ biết, anh hẳn là sẽ biết, cô nhìn anh, ánh mắt cô không dám động đậy.
Giang Thừa Dự nhìn cô, nhưng chỉ cười cười:
- Kể cả cô cải trang có giống như thế nào, tôi vẫn phải nói rằng, cô tính toán nhầm rồi, tôi không có em gái.
Cô vuốt nhanh môi, cô không thể tin được vào cảnh tượng đang diễn ra, cô lao đến trước mặt anh:
- Nhìn em đi, nhìn em thật kỹ vào, hãy nhìn em xem…. – Cô nắm lấy tay anh, đặt lên mặt mình: - Hãy nhìn em thật kỹ mà xem, sau đó hãy nói xem rốt cuộc có thật là em không….
Giang Thừa Dự lấy tay xuống, ánh mắt anh sắc nhọn:
- Cô đây hẳn tốt nghiệp khóa diễn viên chuyên nghiệp nhỉ?
Tay cô lại ôm lấy tay anh, cô nắm lấy đầu ngón tay anh:
- Ở đây… Trước đây em đã từng đeo vào đây một cái nhẫn…
Họ đã từng thân mật với nhau đến thế, những điều cả hai đã cùng làm cùng nhau, chỉ chính họ mới biết được.
- Thật xin lỗi, tôi không biết lại có những chuyện như vậy. – Ánh mắt của Giang Thừa Dự càng lạnh lùng. – Xin mời cô ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.
- Anh… Thật sự không nhận ra em là ai ư? - Cô vẫn không thể tin được, cô nhìn anh:
- Thật sự anh không hề nhận ra cô gái đã từng thêu bức tranh chữ thập hình thiếu nữ cho anh? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng ôm vào lòng, từng thề hẹn sẽ cưới ư? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng hôn về hứa sẽ trọn đời bên nhau ư?
Giang Thừa Dự chỉ nhìn cô, không nói.
Cô đến gần anh, đối diện với cái nhìn của anh:
- Bốn năm, chẳng lẽ chúng ta đã không còn quan hệ gì sao? Tại sao anh lại có thể quên được em? Tại sao anh lại không cần em nữa… Tại sao lại như thế?
- Em gái tôi Giang Lục Nhân. – Giang Thừa Dự ngừng lại một chút rồi nói. – Bốn năm trước đã qua đời.
Giống như là một lời phán rất bình thường của Diêm Vương.
Cô lại mỉm cười, trong đôi mắt ngập tràn lệ.
- Đã chết ư? Em chết rồi ư? Bốn năm trước em đã chết rồi ư?.... sao anh còn nhìn thấy được em sừng sững đứng ở đây.
Giang Thừa Dự bất động, nhưng cũng không nhìn cô nữa.
- Nhìn em đi, sao anh không dám nhìn em chứ?
- Nhìn em và nói rằng em đã chết rồi đi. – Cô ôm lấy bờ vai anh, thậm chí còn ôm chặt lấy anh: - Hãy nói rằng em đã chết đi…
Anh đẩy cô ra:
- Xin hãy tự trọng…. – Ánh mắt anh sắc như kiếm đâm thẳng vào trái tim cô. – Bốn năm nay, tôi đã không còn có em gái nữa rồi.
Nước mắt, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà tuôn rơi.
Cô ho mạnh, nước mắt như sương mù vương trên đôi mắt cô, chân cô không ngừng run lên.
Nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc, trên gương mặt anh không hề thể hiện bất kỳ thái độ nào.
- Anh nói em chết… Hay là anh hy vọng em đã chết? - Giọng cô thật thê lương. – Bởi vì nếu em chết đi, anh có thể danh chính ngôn thuận nhận được 20% cổ phần công ty, anh có thể danh chính ngôn thuận cưới Mông đại tiểu thư, anh đương nhiên có thể quên đi lời thề ước dài lâu của chúng ta, anh đương nhiên có thể quên đi sự tồn tại của em… - Cô lại càng cố ho khan. – Cho nên, em đáng phải chết, em hẳn là đã chết, có phải vậy không?
- Đi ra ngoài ngay.
Cô lại mỉm cười:
- Em vốn tưởng rằng anh vẫn còn nhớ anh từng nói, suốt cuộc đời này, anh chỉ cưới em thôi…anh từng nói chúng mình sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái… vẫn nhớ rõ, sau khi chúng mình kết hôn, anh sẽ mua tặng em một căn nhà bên bờ biển… anh còn nhớ anh nói sẽ đưa em đến Địa Trung Hải.
Hóa ra người còn nhớ chỉ có mình cô, chỉ mình cô tình nguyện ôm ấp những kỷ niệm ấy thôi.
Giang Thừa Dự lạnh lùng nhìn cô:
- Tôi nói rồi, xin mời ra ngoài cho, em gái tôi đã chết từ bốn năm về trước, đừng nghĩ cải trang thành em gái tôi xuất hiện ở đây sẽ kiếm được lợi lộ gì, vô ích thôi.
- Anh vờ như không biết em và vì sợ em phá hoại hôn lễ của anh đúng không? … Anh không muốn cưới em, cho nên mới không thừa nhận em đúng không? Có phải vậy không? Có phải vậy không?
Giang Thừa Dự gọi bảo vệ đến:
- Sao lại để cho người ngoài công ty vào văn phòng tôi, các anh làm việc thế nào thế, không muốn làm nữa à?
Anh dập máy:
- Biến ngay trong vòng năm phút, nếu không, tôi sẽ thi hành biện pháp cưỡng chế.
Cô nhìn anh, sương mù vẫn giăng trên hai mắt cô, đôi mắt ấy đang tràn đầy thất vọng.
- Giang Thừa Dự, đây là tình yêu của anh đối với em sao?
Đây là điều cuối cùng anh dành cho em sao?
Lại là như vậy sao?
Vẫn luyến tiếc, nhưng không thể có được.
Cô liều lĩnh ôm lấy anh:
- Đừng cưới người khác, em xin anh đấy, đừng cưới người khác, em cầu xin anh…
Anh hùng hổ đây cô ra.
- Đừng cưới người khác, đừng cưới người khác…
Mãi đến khi có người đi vào, lôi cô ra.
Đừng cưới người khác, sao anh có thể như thế, sao anh có thể quên mất sự tồn tại của em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook