Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời
-
Chương 43: Hiện tại (17)
Thời gian gần đây, thành phố Yên Xuyên trở thành thành phố có mức độ tăng trưởng kinh tế đứng đầu cả nước, gây được sự chú ý đối với những ưu đãi của thiên nhiên đối với địa danh này trên khắp cả nước, vì nơi đây được thiên nhiên ưu đãi với điều kiện khí hậu tuyệt vời, là địa điểm du lịch xứng đáng được lựa chọn nhất trong thời điểm hiện tại. Đồng thời thành phố này còn mang một lịch sử hào hùng, bất kỳ người Yên Xuyên nào đều nắm rõ sơ lược lịch sử thành phố và có thể dễ dàng kể lại những truyền thuyết lịch sử hào hùng đó.
Một thành thị đang trên đà phát triển như vậy, hẳn sẽ thu hút rất nhiều nhà đầu tư đến tìm kiếm lợi nhuận.
Trên tay Kỷ Niệm Hi cầm một tập tài liệu, cô đưa mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình, Kỷ Thành Minh. Cô muốn biết vì sao anh bắt cô cùng đi, nhưng cô không muốn tùy tiện hỏi.
Đến thời điểm thích hợp, mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Tập đoàn Long Giang dường như đang hợp tác cùng tập đoàn Minh Thành, có lẽ Kỷ Thành Minh sợ rằng khi anh đi khỏi, cô sẽ chạy đến chỗ Giang Thừa Dự, nhưng rồi cô lại thấy suy nghĩ của mình không đúng lắm, cô nên đứng từ góc độ của Kỷ Thành Minh để cân nhắc về vấn đề này.
Có lẽ cứ nên như thế thì hơn, con người rất khó có thể nắm chắc được một ai đó, thậm chí họ còn chẳng thể cam đoan bất cứ điều gì về chính bản thân mình.
Mà cô cũng chẳng phải là gì của Kỷ Thành Minh, anh vừa quay đi cô đã vội trộm nhìn thái độ của anh, thật đúng là một kẻ phải khiến người khác ngửa mặt lên mà than trời.
- Anh có muốn xem giới thiệu về thành phố Yên Xuyên không?
Cô phất phất quyển tạp chí du lịch trong tay. Trên máy bay, cô nữ tiếp viên hàng không có phát cho mỗi người một quyển tạp chí du lịch như vậy, quyển tạp chí tuy nhỏ, nhưng được thiết kế rất tinh tế và trang nhã, hoàn toàn có thể lưu giữ lại như một cuốn sách.
- Cảm ơn. – Anh không thèm mở mắt, thẳng thừng từ chối “ý tốt” của cô.
- Trên tạp chí có viết, sở dĩ thành phố này được gọi là Yên Xuyên vì cách đây mấy trăm năm từng có một vị tướng quân đã trấn giữ ở đây, cả đời ông không lập gia đình, ông lấy tên người con gái mình yêu thương nhất để đặt cho mảnh đất nơi đây.
Kỷ Niệm Hi kể lại một vài ý quan trọng nhất trong quyển sách hướng dẫn du lịch.
Kỷ Thành Mình cười lạnh, họ định dùng những truyền thuyết như thế này để hấp dẫn khách du lịch ư?
- Sân bay Yên Xuyên là một trong những thắng cảnh đẹp nhất ở đây, mọi khách du lịch đều đến chỗ một cây cổ thụ nghìn năm tuổi để ước nguyện, cái cây đó được gọi là yêu thụ.
- Cây như vậy nơi nào chẳng có chứ?
- Không giống nhau. – Cô chỉ vào hình ảnh cái cây trên tạp chí. – Hình như cái cây này có gì đó không giống với bình thường …
Cô nghiêng đầu, anh vừa vặn nhìn qua.
Khuôn mặt cô đang nghiêng nghiêng về phía bên kia, mái tóc dài buông xõa tự nhiên rủ về bên đó, mái tóc ấy đen như mực, lạnh tựa hơi sương.
- Có điểm gì không giống bình thường?
Cô sửng sốt, cô không ngờ anh lại có hứng thú với vấn đề này:
- A…. Cái cây này xấu hơn các chỗ khác nhiều.
Anh lại hiểu rõ ý tứ của cô, cái cây yêu thụ này hoàn toàn tự nhiên, không hề bị ảnh hưởng bởi bàn tay nhân tạo của con người, thuộc kiểu cây cổ thụ nguyên sinh.
- Cô muốn đến đó không?
Cô nở nụ cười.
- Tôi không nghĩ ra có ai xứng đáng với lời cầu nguyện của tôi không.
Anh đảo mắt qua quyển tạp chí, trên trang bìa có viết : “Hãy cầu nguyện một điều ước cho người thân của mình, để họ được trọn đời bình an.”
Không ai xứng đáng.
Cô, vốn không có người thân, đồng thời cũng chẳng có người yêu.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh ở thành phố Yên Xuyên.
Khi vừa hạ cánh, không biết có phải ảo giác, cô dường như có thể hoàn toàn lý giải tại sao những kẻ có tiền lại chạy đến thành phố Yên Xuyên này, nơi đây quả thật là một vùng đất thích hợp để an cư lạc nghiệp. Thế nhưng, thời điểm hiện tại, thành phố này đã bắt đầu thực thi các chính sách hạn chế đối với khách vãng lai, đồng thời thực hiện nghiêm khắc chính sách khống chế số lượng nhân khẩu hiện có tại Yên Xuyên, các chính sách này không chỉ mới được ban bố ngày một ngày hai mà bắt đầu hình thành từ vài năm gần đây, không thể không ca ngợi sự sáng suốt của nhà nước trong việc dự liệu chính xác sự phát triển trong tương lai của thành phố. Hơn nữa hoàn toàn có thể xoa dịu mọi băn khoăn của du khách, ngoại trừ giá cả hàng hóa ở sân bay và ga tàu đắt hơn các nơi khác một chút, ở đây hoàn toàn không có hiện tượng “chặt chém” khách du lịch, cũng không hề tồn tại sự phân biệt đối xử, từ vài năm trở lại đây hoàn toàn không xuất hiện các tin tức về bãi công hay biểu tình.
Thành phố này hoàn toàn khác biệt.
Nên thật khó để không nảy sinh hảo cảm với nơi đây.
Hàng ngô đồng hai bên đường xanh mát rì rào trong gió, bỏ quên hàng loạt xe cộ lướt qua với biết bao khí thải.
Tất cả những tòa cao ốc trên đường, không kể cũ mới đều vô cùng sạch sẽ như tân.
Không biết phải bỏ ra bao tâm huyết, chính phủ mới có thể thực thi các chính sách cải tạo hàng loạt toàn bộ các tòa nhà nơi đây, để đổi lấy một khung cảnh tuyệt vời như thế.
- Em thích nơi này à? - Kỷ Thành Minh kín đáo nhìn cô.
- Ừ. – Một nơi không hề tồn tại bất kỳ vấn vương lo lắng.
- Nếu có cơ hội, sẽ thường xuyên ghé qua.
Cô chỉ cười, cũng không biết bao giờ có thể quay lại đây, thành phố này dù sao cũng chẳng phải là cố hương của cô, mà Đông Xuyên cũng chẳng phải, đó cũng chỉ là nơi cô an ổn sống qua ngày.
Có lẽ, anh không hề biết rằng, chính bản thân anh cũng chỉ là một “thảo khấu vào rừng làm cướp”, từ Nam Thành đến Đông Xuyên gây dựng sự nghiệp.
Sự bình thản của anh lúc này, khiến cô nóng lòng muốn thử dò hỏi:
- Vì sao lại đưa tôi đến đây?
- Tôi còn nghĩ em sẽ không mở miệng hỏi cơ.
Sau đó, cô nhanh chóng hiểu được vì sao Kỷ Thành Minh lại đến nơi này.
Tất cả mọi phòng ốc ở đây đều mang đến một cảm giác đơn giản và sạch sẽ, giống như thủy tinh, dù ở trong nhà vẫn khiến người ta hoàn toàn được thoải mái.
Tại một khu biệt thự hoành tráng tọa lạc tại khu vực nổi danh nhất Yên Xuyên, đương nhiên nơi đây hoàn toàn có thể khiến khách quan phải kinh ngạc.
Ít nhất từ trước đến nay, Kỷ Niệm Hi chưa từng được nhìn thấy một khu biệt thự sang trọng đến vậy, toàn bộ các gian nhà đều được xây bằng tre hoặc gỗ lim, và đá ong kết lại, nên nơi đây mang một vẻ đẹp rất tự nhiên, nhưng đủ khiến người xem không sao quên được.
Chủ nhân nơi này không hề che giấu sự sùng bái đối với thiên nhiên.
Người chiêu đãi họ hôm đó, nghe nói là nhà họ Lộ ở Yên Xuyên.
Để có thể hình dung được thế lực của nhà họ Lộ ở Yên Xuyên, cũng giống như thế lực của Kỷ Thành Minh ở Đông Xuyên vậy.
Lần đầu tiên Kỷ Niệm Hi được tham dự một trường hợp như vậy, cô không thể phân biệt được đâu là mục đích thực sự của Kỷ Thành Minh, đành phải đứng bên cạnh Kỷ Thành Minh cười cười làm lành.
Đối với các truyền thuyết về gia tộc họ Lộ, người nối nghiệp của họ tất nhiên không hề tầm thường.
Tiếp đón họ là tam thiếu gia nhà họ Lộ, Lộ Ngang Thịnh, nghe nói đại thiếu gia đã được đưa ra nước ngoài, nhị thiếu gia cũng đang du học ở nước ngoài, nên chỉ có tiểu thiếu gia ở nhà tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Hiện nay, Lộ Ngang Thịnh đã hoàn toàn tiếp nhận tập đoàn Hoàn Quang và phát triển cơ nghiệp ngày một huy hoàng hơn.
Kỷ Niệm Hi đang ngồi đối diện Lộ Ngang Thịnh, cô đưa mắt nhìn Kỷ Thành Minh.
Ngang tài ngang sức, trong đầu cô lập tức hiện ra câu nói này.
Hai người đàn ông này, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều không lọt khỏi mắt đối phương, thế nhưng không khí bữa ăn vẫn vô cùng sôi nổi.
Được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, chỉ có thể kích động mà nghĩ vậy.
- Để hoàn toàn thành tâm hợp tác với chúng tôi. – Lộ Ngang Thịnh chớp chớp mi, lạnh lùng nói. – Thành Minh huynh có nguyện ý hi sinh gì không?
- Tôi là người làm ăn công bằng, nếu đối phương đã thể hiện sự thành tâm hợp tác, phía tôi tất nhiên cũng tình nguyện chi ra không ít.
Kỷ Thành Minh nhẹ nhàng cười, tay cầm một ly rượu lên mời Lộ Ngang Thịnh.
- Thói quen này không tồi. – Lộ Ngang Thịnh uống cạn ly rượu trên tay. – Thế nhưng tôi không thích.
- Những chuyện trên thế gian này để người ta thích quả là ít. – Kỷ Thành Minh dường như vẫn không thỏa hiệp. – Chính phủ tất nhiên cũng không thích bị thương nhân chiếm hết thị phần.
Có tất cả mọi thứ, đều là công bằng.
Mắt Lộ Ngang Thịnh hơi nheo lại, xem ra lần này Kỷ Thành Minh đến đây đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
- Từ khi nào Thành Minh huynh lại nảy sinh hứng thú với làng du lịch vậy? - Lộ Ngang Thịnh đơn giản đi thẳng vào vấn đề chính.
- Lộ huynh đây cũng có thể chuyển từ hứng thú với khách sạn sang làng du lịch, vì sao tôi lại không thể?
…
Kỷ Niệm Hi quan sát từng cử chỉ , lời nói của họ, cô cảm thấy đau đầu vô cùng.
Hai người này âm thầm giao chiến, đại khái là Lộ Ngang Thịnh đang muốn đầu tư một hạng mục, còn Kỷ Thành Minh cũng rất có hứng thú với hạng mục này, nhưng vì anh ở một thành phố khác, có thể gọi chính xác công ty anh thuộc loại di lương, mà tất nhiên chính phủ không hề hi vọng một di lương đến khai phá thành phố Yên Xuyên này. Vài năm gần đây thành phố đang phát triển với tốc độ rất tốt, nên áp lực từ tỉnh ủy với nơi đây càng cao hơn, nếu như có thể để Kỷ Thành Minh ra mặt, chính phủ sẽ thúc đẩy hạng mục này nhanh hơn, mà mối quan hệ bên phía Kỷ Thành Minh cũn trở nên vô cùng tốt đẹp.
Điều không tốt chỉ là, người ta đều không muốn đối phương cướp mất miếng thịt ngon trong miệng mình mà thôi.
Một thành thị đang trên đà phát triển như vậy, hẳn sẽ thu hút rất nhiều nhà đầu tư đến tìm kiếm lợi nhuận.
Trên tay Kỷ Niệm Hi cầm một tập tài liệu, cô đưa mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh mình, Kỷ Thành Minh. Cô muốn biết vì sao anh bắt cô cùng đi, nhưng cô không muốn tùy tiện hỏi.
Đến thời điểm thích hợp, mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Tập đoàn Long Giang dường như đang hợp tác cùng tập đoàn Minh Thành, có lẽ Kỷ Thành Minh sợ rằng khi anh đi khỏi, cô sẽ chạy đến chỗ Giang Thừa Dự, nhưng rồi cô lại thấy suy nghĩ của mình không đúng lắm, cô nên đứng từ góc độ của Kỷ Thành Minh để cân nhắc về vấn đề này.
Có lẽ cứ nên như thế thì hơn, con người rất khó có thể nắm chắc được một ai đó, thậm chí họ còn chẳng thể cam đoan bất cứ điều gì về chính bản thân mình.
Mà cô cũng chẳng phải là gì của Kỷ Thành Minh, anh vừa quay đi cô đã vội trộm nhìn thái độ của anh, thật đúng là một kẻ phải khiến người khác ngửa mặt lên mà than trời.
- Anh có muốn xem giới thiệu về thành phố Yên Xuyên không?
Cô phất phất quyển tạp chí du lịch trong tay. Trên máy bay, cô nữ tiếp viên hàng không có phát cho mỗi người một quyển tạp chí du lịch như vậy, quyển tạp chí tuy nhỏ, nhưng được thiết kế rất tinh tế và trang nhã, hoàn toàn có thể lưu giữ lại như một cuốn sách.
- Cảm ơn. – Anh không thèm mở mắt, thẳng thừng từ chối “ý tốt” của cô.
- Trên tạp chí có viết, sở dĩ thành phố này được gọi là Yên Xuyên vì cách đây mấy trăm năm từng có một vị tướng quân đã trấn giữ ở đây, cả đời ông không lập gia đình, ông lấy tên người con gái mình yêu thương nhất để đặt cho mảnh đất nơi đây.
Kỷ Niệm Hi kể lại một vài ý quan trọng nhất trong quyển sách hướng dẫn du lịch.
Kỷ Thành Mình cười lạnh, họ định dùng những truyền thuyết như thế này để hấp dẫn khách du lịch ư?
- Sân bay Yên Xuyên là một trong những thắng cảnh đẹp nhất ở đây, mọi khách du lịch đều đến chỗ một cây cổ thụ nghìn năm tuổi để ước nguyện, cái cây đó được gọi là yêu thụ.
- Cây như vậy nơi nào chẳng có chứ?
- Không giống nhau. – Cô chỉ vào hình ảnh cái cây trên tạp chí. – Hình như cái cây này có gì đó không giống với bình thường …
Cô nghiêng đầu, anh vừa vặn nhìn qua.
Khuôn mặt cô đang nghiêng nghiêng về phía bên kia, mái tóc dài buông xõa tự nhiên rủ về bên đó, mái tóc ấy đen như mực, lạnh tựa hơi sương.
- Có điểm gì không giống bình thường?
Cô sửng sốt, cô không ngờ anh lại có hứng thú với vấn đề này:
- A…. Cái cây này xấu hơn các chỗ khác nhiều.
Anh lại hiểu rõ ý tứ của cô, cái cây yêu thụ này hoàn toàn tự nhiên, không hề bị ảnh hưởng bởi bàn tay nhân tạo của con người, thuộc kiểu cây cổ thụ nguyên sinh.
- Cô muốn đến đó không?
Cô nở nụ cười.
- Tôi không nghĩ ra có ai xứng đáng với lời cầu nguyện của tôi không.
Anh đảo mắt qua quyển tạp chí, trên trang bìa có viết : “Hãy cầu nguyện một điều ước cho người thân của mình, để họ được trọn đời bình an.”
Không ai xứng đáng.
Cô, vốn không có người thân, đồng thời cũng chẳng có người yêu.
Máy bay nhanh chóng hạ cánh ở thành phố Yên Xuyên.
Khi vừa hạ cánh, không biết có phải ảo giác, cô dường như có thể hoàn toàn lý giải tại sao những kẻ có tiền lại chạy đến thành phố Yên Xuyên này, nơi đây quả thật là một vùng đất thích hợp để an cư lạc nghiệp. Thế nhưng, thời điểm hiện tại, thành phố này đã bắt đầu thực thi các chính sách hạn chế đối với khách vãng lai, đồng thời thực hiện nghiêm khắc chính sách khống chế số lượng nhân khẩu hiện có tại Yên Xuyên, các chính sách này không chỉ mới được ban bố ngày một ngày hai mà bắt đầu hình thành từ vài năm gần đây, không thể không ca ngợi sự sáng suốt của nhà nước trong việc dự liệu chính xác sự phát triển trong tương lai của thành phố. Hơn nữa hoàn toàn có thể xoa dịu mọi băn khoăn của du khách, ngoại trừ giá cả hàng hóa ở sân bay và ga tàu đắt hơn các nơi khác một chút, ở đây hoàn toàn không có hiện tượng “chặt chém” khách du lịch, cũng không hề tồn tại sự phân biệt đối xử, từ vài năm trở lại đây hoàn toàn không xuất hiện các tin tức về bãi công hay biểu tình.
Thành phố này hoàn toàn khác biệt.
Nên thật khó để không nảy sinh hảo cảm với nơi đây.
Hàng ngô đồng hai bên đường xanh mát rì rào trong gió, bỏ quên hàng loạt xe cộ lướt qua với biết bao khí thải.
Tất cả những tòa cao ốc trên đường, không kể cũ mới đều vô cùng sạch sẽ như tân.
Không biết phải bỏ ra bao tâm huyết, chính phủ mới có thể thực thi các chính sách cải tạo hàng loạt toàn bộ các tòa nhà nơi đây, để đổi lấy một khung cảnh tuyệt vời như thế.
- Em thích nơi này à? - Kỷ Thành Minh kín đáo nhìn cô.
- Ừ. – Một nơi không hề tồn tại bất kỳ vấn vương lo lắng.
- Nếu có cơ hội, sẽ thường xuyên ghé qua.
Cô chỉ cười, cũng không biết bao giờ có thể quay lại đây, thành phố này dù sao cũng chẳng phải là cố hương của cô, mà Đông Xuyên cũng chẳng phải, đó cũng chỉ là nơi cô an ổn sống qua ngày.
Có lẽ, anh không hề biết rằng, chính bản thân anh cũng chỉ là một “thảo khấu vào rừng làm cướp”, từ Nam Thành đến Đông Xuyên gây dựng sự nghiệp.
Sự bình thản của anh lúc này, khiến cô nóng lòng muốn thử dò hỏi:
- Vì sao lại đưa tôi đến đây?
- Tôi còn nghĩ em sẽ không mở miệng hỏi cơ.
Sau đó, cô nhanh chóng hiểu được vì sao Kỷ Thành Minh lại đến nơi này.
Tất cả mọi phòng ốc ở đây đều mang đến một cảm giác đơn giản và sạch sẽ, giống như thủy tinh, dù ở trong nhà vẫn khiến người ta hoàn toàn được thoải mái.
Tại một khu biệt thự hoành tráng tọa lạc tại khu vực nổi danh nhất Yên Xuyên, đương nhiên nơi đây hoàn toàn có thể khiến khách quan phải kinh ngạc.
Ít nhất từ trước đến nay, Kỷ Niệm Hi chưa từng được nhìn thấy một khu biệt thự sang trọng đến vậy, toàn bộ các gian nhà đều được xây bằng tre hoặc gỗ lim, và đá ong kết lại, nên nơi đây mang một vẻ đẹp rất tự nhiên, nhưng đủ khiến người xem không sao quên được.
Chủ nhân nơi này không hề che giấu sự sùng bái đối với thiên nhiên.
Người chiêu đãi họ hôm đó, nghe nói là nhà họ Lộ ở Yên Xuyên.
Để có thể hình dung được thế lực của nhà họ Lộ ở Yên Xuyên, cũng giống như thế lực của Kỷ Thành Minh ở Đông Xuyên vậy.
Lần đầu tiên Kỷ Niệm Hi được tham dự một trường hợp như vậy, cô không thể phân biệt được đâu là mục đích thực sự của Kỷ Thành Minh, đành phải đứng bên cạnh Kỷ Thành Minh cười cười làm lành.
Đối với các truyền thuyết về gia tộc họ Lộ, người nối nghiệp của họ tất nhiên không hề tầm thường.
Tiếp đón họ là tam thiếu gia nhà họ Lộ, Lộ Ngang Thịnh, nghe nói đại thiếu gia đã được đưa ra nước ngoài, nhị thiếu gia cũng đang du học ở nước ngoài, nên chỉ có tiểu thiếu gia ở nhà tiếp quản sự nghiệp của gia đình. Hiện nay, Lộ Ngang Thịnh đã hoàn toàn tiếp nhận tập đoàn Hoàn Quang và phát triển cơ nghiệp ngày một huy hoàng hơn.
Kỷ Niệm Hi đang ngồi đối diện Lộ Ngang Thịnh, cô đưa mắt nhìn Kỷ Thành Minh.
Ngang tài ngang sức, trong đầu cô lập tức hiện ra câu nói này.
Hai người đàn ông này, mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều không lọt khỏi mắt đối phương, thế nhưng không khí bữa ăn vẫn vô cùng sôi nổi.
Được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, chỉ có thể kích động mà nghĩ vậy.
- Để hoàn toàn thành tâm hợp tác với chúng tôi. – Lộ Ngang Thịnh chớp chớp mi, lạnh lùng nói. – Thành Minh huynh có nguyện ý hi sinh gì không?
- Tôi là người làm ăn công bằng, nếu đối phương đã thể hiện sự thành tâm hợp tác, phía tôi tất nhiên cũng tình nguyện chi ra không ít.
Kỷ Thành Minh nhẹ nhàng cười, tay cầm một ly rượu lên mời Lộ Ngang Thịnh.
- Thói quen này không tồi. – Lộ Ngang Thịnh uống cạn ly rượu trên tay. – Thế nhưng tôi không thích.
- Những chuyện trên thế gian này để người ta thích quả là ít. – Kỷ Thành Minh dường như vẫn không thỏa hiệp. – Chính phủ tất nhiên cũng không thích bị thương nhân chiếm hết thị phần.
Có tất cả mọi thứ, đều là công bằng.
Mắt Lộ Ngang Thịnh hơi nheo lại, xem ra lần này Kỷ Thành Minh đến đây đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
- Từ khi nào Thành Minh huynh lại nảy sinh hứng thú với làng du lịch vậy? - Lộ Ngang Thịnh đơn giản đi thẳng vào vấn đề chính.
- Lộ huynh đây cũng có thể chuyển từ hứng thú với khách sạn sang làng du lịch, vì sao tôi lại không thể?
…
Kỷ Niệm Hi quan sát từng cử chỉ , lời nói của họ, cô cảm thấy đau đầu vô cùng.
Hai người này âm thầm giao chiến, đại khái là Lộ Ngang Thịnh đang muốn đầu tư một hạng mục, còn Kỷ Thành Minh cũng rất có hứng thú với hạng mục này, nhưng vì anh ở một thành phố khác, có thể gọi chính xác công ty anh thuộc loại di lương, mà tất nhiên chính phủ không hề hi vọng một di lương đến khai phá thành phố Yên Xuyên này. Vài năm gần đây thành phố đang phát triển với tốc độ rất tốt, nên áp lực từ tỉnh ủy với nơi đây càng cao hơn, nếu như có thể để Kỷ Thành Minh ra mặt, chính phủ sẽ thúc đẩy hạng mục này nhanh hơn, mà mối quan hệ bên phía Kỷ Thành Minh cũn trở nên vô cùng tốt đẹp.
Điều không tốt chỉ là, người ta đều không muốn đối phương cướp mất miếng thịt ngon trong miệng mình mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook