Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời
-
Chương 26: Quá khứ (16)
Giang Lục Nhân nhìn từng giọt từng giọt chất lỏng không ngừng rơi xuống rồi chầm chậm tiến vào cơ thể mình. Cánh tay trái của cô đã trở nên đỏ ửng, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Cô quan sát Giang Thừa Dự đang không ngừng gọi điện xử lý công việc bên cạnh, lại cảm thấy bản thân đang gây phiền toái cho anh, đặc biệt là thời gian gần đây càng thường xuyên. Cô nhớ lại anh đã ôm cô, vội vàng lao vọt vào WC để hứng nước lạnh vốc lên vết thương, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cảm động. Sắc mặt anh trở nên rất bối rối, không còn vẻ trấn định như ngày thường, cô nhìn thấy rõ anh đang nhíu mi lại, hàng lông mi dài rung lên vô cùng tinh tế.
Anh thật sự quan tâm đến cô, cô đã có thể tự nói với chính mình như vậy.
Cơ thể cô không đến nỗi yếu ớt đến thế, tuy rằng rất đau đớn, thực ra đến bệnh viện cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng thái độ của anh khiến cô không thể đưa ra ý kiến phản đối.
Các bác sĩ thường luôn đưa ra tình trạng xấu nhất có thể xảy ra, còn bệnh nhân thường không hiểu biết nhiều, chỉ biết răm rắp tuân theo tất cả các yêu cầu của bác sĩ , vừa phiền toái vừa không có hữu dụng. Cô nhìn lại cánh tay mình, bây giờ trông nó thật xấu xí.
Sau một hồi nhận điện thoại liên tục, Giang Thừa Dự mới nhìn đến cô. Sắc mặt anh không tốt lắm. Cô hoài nghi liệu có phải vì đưa cô đến bệnh viện nên anh đã chậm trễ một hạng mục quan trọng hay không, nếu đó là một hợp đồng lớn cần ký kết, cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô nuốt nước bọt:
- Có phải anh đang có việc bận không? Em không có vấn đề gì hết, đợi thêm một lát em sẽ tự về nhà.
Cô nhận ra những lời mình vừa nói thật điên rồ và phi thực tế.
Giang Thừa Dự chớp chớp mi, anh nhìn cô rất lâu, rồi di chuyển ánh mắt đến cánh tay cô.
- Còn đau không em?
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Vẫn tốt mà.
Anh liếc mắt nhìn bình chất lỏng đang chậm chạp chảy xuống, hít sâu:
- Em thật chẳng biết nhớ đời là gì cả.
- Gì cơ?
Cô không thể hiểu nổi, đúng là cô đã mang đến phiền phức cho anh, nhưng cô cũng đâu có yêu cầu anh phải hưng sư động chúng như thế này, cô luôn luôn cố gắng để giảm ảnh hưởng xấu xuống mức thấp nhất nhé.
Cô nghĩ rằng hẳn bây giờ mình cũng không thể quay trở lại công ty được nữa rồi, tuy anh không nói rõ ràng, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra cô chính là cô em gái nuôi nhà họ Giang. Cô còn có thể tưởng tượng ra cái vẻ mặt “thì ra là thế” của tất cả mọi người trong công ty sau khi nghe thấy tin tức kia đấy nhé.
Giang Thừa Dự hơi bất đắc dĩ nhìn cô, tỏ thẳng ý không tốt lành của mình. Bệnh của cô có vẻ cũng không nặng lắm, một vết thương nhỏ như thế này lại chiếm hẳn một phòng bệnh lớn như vậy, đúng là cô đang lãng phí tài nguyên xã hội mà. Thế nhưng đối phương lại kiếm được một cái cớ cực kỳ tốt, đó là không thể để ông Giang Huy phải lo lắng, nhưng về nhà hẳn là không thể thiếu được màn trách mắng đâu.
- Sao em thích đến bệnh viện thế?
Giang Thừa Dự nhìn cô, có vẻ anh đang tìm việc để làm.
Cô không thèm suy nghĩ, chỉ bĩu môi:
- Có lẽ là bệnh viện thích em.
Thật là chẳng có một tế bào hài hước nào hết, anh cũng chẳng cười nổi một cái, vẫn cứ ngồi nguyên si như một bức tượng điêu khức, đến nửa ngày sau anh mới lạnh mặt mở miệng nói:
- Sao cứ nhịn nhục như vậy, em không nhận ra người ta đều đang nhằm vào em à?
Càng nghĩ anh lại càng tức giận:
- Chẳng lẽ em đang cố tình chịu bắt nạt, để anh phải đến làm chỗ dựa cho em mới được.
- Không phải thế.
Cô kích động giật mình, mặc kệ cánh tay đang cắm dây truyền quơ lên trong không khí.
- Lần sau còn để những tình huống này xuất hiện một lần nữa, thì không có cũng là có.
Anh cố tình gây sự nói:
- Thật đáng ghét.
Thật quá đáng mà, thật không thể hiểu nổi cái này có liên quan đến trí tuệ của thương nhân không đây nhỉ.
Cô đơn giản không thèm nhìn anh, chỉ ngước lên trần nhà:
- Em chỉ không muốn Nghiêm tiểu thư kia để bụng thôi, huống chi sau này cô ấy có thể là bạn gái anh, à không phải, còn tự cho mình là vị hôn thê của anh. Em có bất mãn với cô ấy, cũng phải nể mặt mũi của anh nữa chứ.
- Em thật là người xả thân không màng danh lợi đấy, luôn suy nghĩ cho đại cục. Có cần anh phải đặc biệt gửi lời cảm ơn đến em không đây, em gái ngoan của anh.
Anh gằn từng chữ, ánh mắt vờn quanh người cô.
- Em chỉ cảm thấy… không cần phải làm náo loạn lên, huống chi đó là nơi làm việc của anh. Hơn nữa lần trước khi cô ấy xuất hiện cùng anh trước mặt mọi người, anh cũng không hề tránh né…
- Cho nên em liền cảm thấy anh sẽ coi trọng loại phụ nữ như vậy à?
Giang Thừa Dự ngầm ám chỉ “ Chuyện đàn ông gặp dịp thì chơi có thể coi là thật à?”
Nhưng hình như chính anh cũng không ý thức được, trong lời của mình có ngầm hàm ý giải thích.
- A… - Tâm trạng của cô không hiểu sao tốt lên rất nhiều. – Vậy sau này anh không định gặp dịp thì chơi nữa à?
Anh nhìn khuôn mặt trong sáng thuần khiết của cô, nhất thời không biết phải mở miệng nói gì.
Anh vẫn không đi, mà ở lại chăm sóc cô. Cả hai cứ im lặng như vậy nhìn nhau, đó là một trạng thái đơn giản đến mức tận cùng, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng cảm động. Rất lâu trước đây, cô đã từng mơ mộng được một lần cùng anh trải qua những trạng thái như vậy, họ có thể ngồi lặng yên bên cạnh nhau, xuyên qua những khe hở thời gian.
Cánh tay cô vẫn đau đớn như vậy, thế nhưng không còn thấy nhức buốt như ban đầu, đánh phải nghĩ cách không động chạm đến vết thương nữa, vấn đề này cũng không phải là lớn.
Anh cầm di động chơi game. Lần đầu tiên cô biết rằng, những lúc nhàn rỗi anh cũng làm những việc nhàm chán như vậy, chơi một vài trò chơi nhỏ đơn giản, không nhất thiết phải là những trò được trang bị máy móc đặc biệt cao cấp như cô tưởng tượng.
Anh nhận ra cô đang quan sát anh, không tự giác tiến lại gần cô, rủ cô cùng xem những hình ảnh không ngừng chuyển động trên màn hình.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn bóng hai người dựa vào nhau in lên bờ tường, giống như hai cơ thể đang gắn bó hòa quện vào nhau, không hiểu sao mặt cô lại hơi ửng đỏ.
Ngày hôm đó, anh ở bên cạnh chăm sóc cô rất lâu, sau khi từ bệnh viện trở về nhà, trời đã trở nên tối mịt.
Lòng cô chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến thế, dường như có một dòng suối dịu dàng đang chảy qua tình ngóc ngách trong trái tim khô héo của cô, khiến cô vô cùng dễ chịu.
Về đến nhà, đúng như trong tưởng tượng của cô, ông Giang Huy không ngừng hỏi mọi vấn đề, rất quan tâm lo lắng cho cô, từ việc tại sao lại bị thương đến việc chữa trị và xử lý vết thương như thế nào, nên ăn gì, có cần kiêng khem gì không…
Bà Văn Dao vẫn giữ nguyên thái độ như mọi khi, khi nhìn thấy Giang Thừa Dự về cùng cô, sắc mặt bà hình như không được tự nhiên cho lắm, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Vì cánh tay bị thương, hơn nữa cô cũng không thích thái độ nịnh bợ của mọi người khi biết cô là “Giang tiểu thư”, nên không trở lại công ty, mặc dù cô đặc biệt thích được làm quen với công việc ở đây.
Hơn thế, cô còn nhận ra một điểm hay ho may mắn từ khi cánh tay cô bị thương, anh dường như để ý đến cô nhiều hơn.
Mỗi buổi chiều sau khi tan sở, anh sẽ đến gặp cô một lát, họ cùng trò chuyện, tuy rằng nội dung vô cùng bình thản và chẳng có gì hấp dẫn, nhưng ít nhất cũng có thể khẳng định anh rất quan tâm đến cô.
Ngày hôm đó, sau bữa tối, cô trở lại bàn học của mình, mở máy tính xem lại tác phẩm rất nổi tiếng một thời “Cao thủ võ lâm”. Cô rất thích Lưu Xuyên Phong, cũng không khác lắm so với sở thích của các thiếu nữ thòi bấy giờ, đại khái là chuyện có khuynh hướng hơi ngược một chút, Lưu Xuyên Phong cũng khá lạnh lùng hấp dẫn. Vì thế nên cô rất kích động.
Cô dựa vào bàn, tìm một tư thế thoải mái, để không đụng vào chỗ bị thương.
- Xem gì vậy?
- Lưu Xuyên Phong.
- Thích anh ta à?
- Rất cool nhé.
Cô bị các tình tiết trong bộ phim hấp dẫn, cười đến rung người, hai vai không kìm được mà run lên, trả lời đối phương theo bản năng.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô mới nhận ra Giang Thừa Dự đang đứng bên cạnh cô, cô hơi ngượng ngùng vò đầu gãi tai:
- Không làm việc ạ?
- Không ai thấy thêm phiền về chuyện đó đâu, chẳng lẽ em cảm thấy không được à?
Tâm trạng anh có vẻ tốt, anh kéo ghế, ngồi sang bên cạnh cô cùng xem phim.
Cô chỉ định xem một hai tập, phim này rất dài, cô lại vốn không quá cuồng phim. Thật ra, cô thích cuốn tiểu thuyết của nhà văn Diêm Linh viết về Lưu Xuyên Phong, vì cực kỳ thích, cô mới quyết định theo dõi bộ phim hoạt hình này. Thế nhưng, cô rất ngại phải nói rằng, cả cuốn tiểu thuyết đó, cô chỉ thích một vài điểm, đúng là câu truyện viết rất hay, nhưng cô không phải thích cách hành văn và cốt truyện, mà vì Diêm Linh đã miêu tả vô cùng chi tiết tính cách lãng tử thích làm gì thì làm của Lưu Xuyên Phong.
Lại nói đến chuyện “thêm phiền”, khiến cô liên tưởng đến lời thoại Hoa Mộc Anh từng nói,
không nhịn được lại cười.
Dường như anh cũng bị nhiễm tâm trạng vui vẻ của cô, không nhịn được mà cười theo.
- Em đâu có thêm phiền?
Cô không phục:
- Anh thấy em không đến công ty, mọi người có nhớ em không?
Anh suy nghĩ một chút:
- Nếu không, để mai anh cải trang thành phóng viên đến phỏng vấn các đồng nghiệp một chút xem sao nhỉ?
- Ý kiến này không tồi nhé.
Cô vui vẻ phối hợp.
Họ cứ trò chuyện tùy ý như vậy, không khí chưa bao giờ được hài hòa đến thế.
Ở bên cô thật lâu, anh mới ra ngoài, trước khi đi còn nhắc nhở cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Cô rất thích cuộc sống hiện tại như thế này.
Giang Thừa Dự vừa từ phòng cô bước ra, nụ cười lập tức ngưng lại trên khóe miệng. Bà Văn Dao đang đứng cách đó không xa, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn anh.
Anh theo sau bà, sắc mặt sớm khôi phục dáng vẻ bình tĩnh trước đây.
Từ đầu đến cuối quãng đường, bà Văn Dao đều nhíu mày.
Khi vào đến thư phòng, bà không chủ động mở miệng, mà im lặng đánh giá con trai mình, bà muốn tìm ra một điểm gì đó.
Đối diện với ánh mắt của bà Văn Dao, anh chỉ cảm thấy thật phiền toái, anh không còn là trẻ con, anh không cần ai đó phải quản lý như vậy.
Bà Văn Dao chờ mãi vẫn không thấy anh chủ động mở miệng, nửa ngày trời anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặc, trong lòng bà thầm nổi giận:
- Vì sao cứ khăng khăng cố chấp nhất định không tiếp tục hợp tác với Nghiêm Thị?
Anh không hề ngạc nhiên mà tùy tiện trả lời:
- A, tốc độ tác động đến mẹ chậm hơn so với sự tưởng tượng của con đấy.
Thái độ của anh như vậy càng khiến bà Văn Dao cảm thấy không được thoải mái:
- Có phải vì con bé đó không?
Anh không nhịn nữa, mỉm cười:
- Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, chẳng qua đột nhiên con phát hiện ra tài chính của Nghiêm Thị rất có vấn đề, họ muốn dựa vào kế hoạch hợp tác với tập đoàn quốc tế Long Giang để có thể tiếp tục vay vốn ngân hàng thôi. Con không phải là tổ chức từ thiện, vì sao con phải tốt bụng thỏa mãn yêu cầu của Nghiêm Thị chứ?
- Chỉ đơn giản thế thôi à?
- Có gì để phức tạp hơn đây ạ?
Miệng anh bất giác nhếch lên thành một nụ cười tự giễu.
Bà Văn Dao không thể phân biệt được tính chân thật trong lòi nói của anh:
- Tránh xa con bé đó ra một chút.
- Con sao phải thế, nói đi nói lại thì cô ấy đâu phải có máu mủ với con…
- Chuyện đó cũng không thể thay đổi được nó là con gái của một con đàn bà ti tiện.
Giang Thừa Dự im lặng một lát:
- Mẹ, mẹ đang nóng, con không muốn tiếp tục thảo luận với mẹ nữa. Con còn văn kiện cần xem, con ra ngoài trước.
Bà Văn Dao xiết chặt nắm đấm, nhìn theo bóng con trai mình. Ngô Văn Tĩnh, cô sinh được một đứa con gái tốt lắm đấy.
Anh thật sự quan tâm đến cô, cô đã có thể tự nói với chính mình như vậy.
Cơ thể cô không đến nỗi yếu ớt đến thế, tuy rằng rất đau đớn, thực ra đến bệnh viện cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng thái độ của anh khiến cô không thể đưa ra ý kiến phản đối.
Các bác sĩ thường luôn đưa ra tình trạng xấu nhất có thể xảy ra, còn bệnh nhân thường không hiểu biết nhiều, chỉ biết răm rắp tuân theo tất cả các yêu cầu của bác sĩ , vừa phiền toái vừa không có hữu dụng. Cô nhìn lại cánh tay mình, bây giờ trông nó thật xấu xí.
Sau một hồi nhận điện thoại liên tục, Giang Thừa Dự mới nhìn đến cô. Sắc mặt anh không tốt lắm. Cô hoài nghi liệu có phải vì đưa cô đến bệnh viện nên anh đã chậm trễ một hạng mục quan trọng hay không, nếu đó là một hợp đồng lớn cần ký kết, cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
Cô nuốt nước bọt:
- Có phải anh đang có việc bận không? Em không có vấn đề gì hết, đợi thêm một lát em sẽ tự về nhà.
Cô nhận ra những lời mình vừa nói thật điên rồ và phi thực tế.
Giang Thừa Dự chớp chớp mi, anh nhìn cô rất lâu, rồi di chuyển ánh mắt đến cánh tay cô.
- Còn đau không em?
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Vẫn tốt mà.
Anh liếc mắt nhìn bình chất lỏng đang chậm chạp chảy xuống, hít sâu:
- Em thật chẳng biết nhớ đời là gì cả.
- Gì cơ?
Cô không thể hiểu nổi, đúng là cô đã mang đến phiền phức cho anh, nhưng cô cũng đâu có yêu cầu anh phải hưng sư động chúng như thế này, cô luôn luôn cố gắng để giảm ảnh hưởng xấu xuống mức thấp nhất nhé.
Cô nghĩ rằng hẳn bây giờ mình cũng không thể quay trở lại công ty được nữa rồi, tuy anh không nói rõ ràng, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhận ra cô chính là cô em gái nuôi nhà họ Giang. Cô còn có thể tưởng tượng ra cái vẻ mặt “thì ra là thế” của tất cả mọi người trong công ty sau khi nghe thấy tin tức kia đấy nhé.
Giang Thừa Dự hơi bất đắc dĩ nhìn cô, tỏ thẳng ý không tốt lành của mình. Bệnh của cô có vẻ cũng không nặng lắm, một vết thương nhỏ như thế này lại chiếm hẳn một phòng bệnh lớn như vậy, đúng là cô đang lãng phí tài nguyên xã hội mà. Thế nhưng đối phương lại kiếm được một cái cớ cực kỳ tốt, đó là không thể để ông Giang Huy phải lo lắng, nhưng về nhà hẳn là không thể thiếu được màn trách mắng đâu.
- Sao em thích đến bệnh viện thế?
Giang Thừa Dự nhìn cô, có vẻ anh đang tìm việc để làm.
Cô không thèm suy nghĩ, chỉ bĩu môi:
- Có lẽ là bệnh viện thích em.
Thật là chẳng có một tế bào hài hước nào hết, anh cũng chẳng cười nổi một cái, vẫn cứ ngồi nguyên si như một bức tượng điêu khức, đến nửa ngày sau anh mới lạnh mặt mở miệng nói:
- Sao cứ nhịn nhục như vậy, em không nhận ra người ta đều đang nhằm vào em à?
Càng nghĩ anh lại càng tức giận:
- Chẳng lẽ em đang cố tình chịu bắt nạt, để anh phải đến làm chỗ dựa cho em mới được.
- Không phải thế.
Cô kích động giật mình, mặc kệ cánh tay đang cắm dây truyền quơ lên trong không khí.
- Lần sau còn để những tình huống này xuất hiện một lần nữa, thì không có cũng là có.
Anh cố tình gây sự nói:
- Thật đáng ghét.
Thật quá đáng mà, thật không thể hiểu nổi cái này có liên quan đến trí tuệ của thương nhân không đây nhỉ.
Cô đơn giản không thèm nhìn anh, chỉ ngước lên trần nhà:
- Em chỉ không muốn Nghiêm tiểu thư kia để bụng thôi, huống chi sau này cô ấy có thể là bạn gái anh, à không phải, còn tự cho mình là vị hôn thê của anh. Em có bất mãn với cô ấy, cũng phải nể mặt mũi của anh nữa chứ.
- Em thật là người xả thân không màng danh lợi đấy, luôn suy nghĩ cho đại cục. Có cần anh phải đặc biệt gửi lời cảm ơn đến em không đây, em gái ngoan của anh.
Anh gằn từng chữ, ánh mắt vờn quanh người cô.
- Em chỉ cảm thấy… không cần phải làm náo loạn lên, huống chi đó là nơi làm việc của anh. Hơn nữa lần trước khi cô ấy xuất hiện cùng anh trước mặt mọi người, anh cũng không hề tránh né…
- Cho nên em liền cảm thấy anh sẽ coi trọng loại phụ nữ như vậy à?
Giang Thừa Dự ngầm ám chỉ “ Chuyện đàn ông gặp dịp thì chơi có thể coi là thật à?”
Nhưng hình như chính anh cũng không ý thức được, trong lời của mình có ngầm hàm ý giải thích.
- A… - Tâm trạng của cô không hiểu sao tốt lên rất nhiều. – Vậy sau này anh không định gặp dịp thì chơi nữa à?
Anh nhìn khuôn mặt trong sáng thuần khiết của cô, nhất thời không biết phải mở miệng nói gì.
Anh vẫn không đi, mà ở lại chăm sóc cô. Cả hai cứ im lặng như vậy nhìn nhau, đó là một trạng thái đơn giản đến mức tận cùng, nhưng cô lại cảm thấy vô cùng cảm động. Rất lâu trước đây, cô đã từng mơ mộng được một lần cùng anh trải qua những trạng thái như vậy, họ có thể ngồi lặng yên bên cạnh nhau, xuyên qua những khe hở thời gian.
Cánh tay cô vẫn đau đớn như vậy, thế nhưng không còn thấy nhức buốt như ban đầu, đánh phải nghĩ cách không động chạm đến vết thương nữa, vấn đề này cũng không phải là lớn.
Anh cầm di động chơi game. Lần đầu tiên cô biết rằng, những lúc nhàn rỗi anh cũng làm những việc nhàm chán như vậy, chơi một vài trò chơi nhỏ đơn giản, không nhất thiết phải là những trò được trang bị máy móc đặc biệt cao cấp như cô tưởng tượng.
Anh nhận ra cô đang quan sát anh, không tự giác tiến lại gần cô, rủ cô cùng xem những hình ảnh không ngừng chuyển động trên màn hình.
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn bóng hai người dựa vào nhau in lên bờ tường, giống như hai cơ thể đang gắn bó hòa quện vào nhau, không hiểu sao mặt cô lại hơi ửng đỏ.
Ngày hôm đó, anh ở bên cạnh chăm sóc cô rất lâu, sau khi từ bệnh viện trở về nhà, trời đã trở nên tối mịt.
Lòng cô chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến thế, dường như có một dòng suối dịu dàng đang chảy qua tình ngóc ngách trong trái tim khô héo của cô, khiến cô vô cùng dễ chịu.
Về đến nhà, đúng như trong tưởng tượng của cô, ông Giang Huy không ngừng hỏi mọi vấn đề, rất quan tâm lo lắng cho cô, từ việc tại sao lại bị thương đến việc chữa trị và xử lý vết thương như thế nào, nên ăn gì, có cần kiêng khem gì không…
Bà Văn Dao vẫn giữ nguyên thái độ như mọi khi, khi nhìn thấy Giang Thừa Dự về cùng cô, sắc mặt bà hình như không được tự nhiên cho lắm, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.
Vì cánh tay bị thương, hơn nữa cô cũng không thích thái độ nịnh bợ của mọi người khi biết cô là “Giang tiểu thư”, nên không trở lại công ty, mặc dù cô đặc biệt thích được làm quen với công việc ở đây.
Hơn thế, cô còn nhận ra một điểm hay ho may mắn từ khi cánh tay cô bị thương, anh dường như để ý đến cô nhiều hơn.
Mỗi buổi chiều sau khi tan sở, anh sẽ đến gặp cô một lát, họ cùng trò chuyện, tuy rằng nội dung vô cùng bình thản và chẳng có gì hấp dẫn, nhưng ít nhất cũng có thể khẳng định anh rất quan tâm đến cô.
Ngày hôm đó, sau bữa tối, cô trở lại bàn học của mình, mở máy tính xem lại tác phẩm rất nổi tiếng một thời “Cao thủ võ lâm”. Cô rất thích Lưu Xuyên Phong, cũng không khác lắm so với sở thích của các thiếu nữ thòi bấy giờ, đại khái là chuyện có khuynh hướng hơi ngược một chút, Lưu Xuyên Phong cũng khá lạnh lùng hấp dẫn. Vì thế nên cô rất kích động.
Cô dựa vào bàn, tìm một tư thế thoải mái, để không đụng vào chỗ bị thương.
- Xem gì vậy?
- Lưu Xuyên Phong.
- Thích anh ta à?
- Rất cool nhé.
Cô bị các tình tiết trong bộ phim hấp dẫn, cười đến rung người, hai vai không kìm được mà run lên, trả lời đối phương theo bản năng.
Sau khi lấy lại tinh thần, cô mới nhận ra Giang Thừa Dự đang đứng bên cạnh cô, cô hơi ngượng ngùng vò đầu gãi tai:
- Không làm việc ạ?
- Không ai thấy thêm phiền về chuyện đó đâu, chẳng lẽ em cảm thấy không được à?
Tâm trạng anh có vẻ tốt, anh kéo ghế, ngồi sang bên cạnh cô cùng xem phim.
Cô chỉ định xem một hai tập, phim này rất dài, cô lại vốn không quá cuồng phim. Thật ra, cô thích cuốn tiểu thuyết của nhà văn Diêm Linh viết về Lưu Xuyên Phong, vì cực kỳ thích, cô mới quyết định theo dõi bộ phim hoạt hình này. Thế nhưng, cô rất ngại phải nói rằng, cả cuốn tiểu thuyết đó, cô chỉ thích một vài điểm, đúng là câu truyện viết rất hay, nhưng cô không phải thích cách hành văn và cốt truyện, mà vì Diêm Linh đã miêu tả vô cùng chi tiết tính cách lãng tử thích làm gì thì làm của Lưu Xuyên Phong.
Lại nói đến chuyện “thêm phiền”, khiến cô liên tưởng đến lời thoại Hoa Mộc Anh từng nói,
không nhịn được lại cười.
Dường như anh cũng bị nhiễm tâm trạng vui vẻ của cô, không nhịn được mà cười theo.
- Em đâu có thêm phiền?
Cô không phục:
- Anh thấy em không đến công ty, mọi người có nhớ em không?
Anh suy nghĩ một chút:
- Nếu không, để mai anh cải trang thành phóng viên đến phỏng vấn các đồng nghiệp một chút xem sao nhỉ?
- Ý kiến này không tồi nhé.
Cô vui vẻ phối hợp.
Họ cứ trò chuyện tùy ý như vậy, không khí chưa bao giờ được hài hòa đến thế.
Ở bên cô thật lâu, anh mới ra ngoài, trước khi đi còn nhắc nhở cô nghỉ ngơi sớm một chút.
Cô rất thích cuộc sống hiện tại như thế này.
Giang Thừa Dự vừa từ phòng cô bước ra, nụ cười lập tức ngưng lại trên khóe miệng. Bà Văn Dao đang đứng cách đó không xa, lạnh lùng nghiêm mặt nhìn anh.
Anh theo sau bà, sắc mặt sớm khôi phục dáng vẻ bình tĩnh trước đây.
Từ đầu đến cuối quãng đường, bà Văn Dao đều nhíu mày.
Khi vào đến thư phòng, bà không chủ động mở miệng, mà im lặng đánh giá con trai mình, bà muốn tìm ra một điểm gì đó.
Đối diện với ánh mắt của bà Văn Dao, anh chỉ cảm thấy thật phiền toái, anh không còn là trẻ con, anh không cần ai đó phải quản lý như vậy.
Bà Văn Dao chờ mãi vẫn không thấy anh chủ động mở miệng, nửa ngày trời anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặc, trong lòng bà thầm nổi giận:
- Vì sao cứ khăng khăng cố chấp nhất định không tiếp tục hợp tác với Nghiêm Thị?
Anh không hề ngạc nhiên mà tùy tiện trả lời:
- A, tốc độ tác động đến mẹ chậm hơn so với sự tưởng tượng của con đấy.
Thái độ của anh như vậy càng khiến bà Văn Dao cảm thấy không được thoải mái:
- Có phải vì con bé đó không?
Anh không nhịn nữa, mỉm cười:
- Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi, chẳng qua đột nhiên con phát hiện ra tài chính của Nghiêm Thị rất có vấn đề, họ muốn dựa vào kế hoạch hợp tác với tập đoàn quốc tế Long Giang để có thể tiếp tục vay vốn ngân hàng thôi. Con không phải là tổ chức từ thiện, vì sao con phải tốt bụng thỏa mãn yêu cầu của Nghiêm Thị chứ?
- Chỉ đơn giản thế thôi à?
- Có gì để phức tạp hơn đây ạ?
Miệng anh bất giác nhếch lên thành một nụ cười tự giễu.
Bà Văn Dao không thể phân biệt được tính chân thật trong lòi nói của anh:
- Tránh xa con bé đó ra một chút.
- Con sao phải thế, nói đi nói lại thì cô ấy đâu phải có máu mủ với con…
- Chuyện đó cũng không thể thay đổi được nó là con gái của một con đàn bà ti tiện.
Giang Thừa Dự im lặng một lát:
- Mẹ, mẹ đang nóng, con không muốn tiếp tục thảo luận với mẹ nữa. Con còn văn kiện cần xem, con ra ngoài trước.
Bà Văn Dao xiết chặt nắm đấm, nhìn theo bóng con trai mình. Ngô Văn Tĩnh, cô sinh được một đứa con gái tốt lắm đấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook