Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời
-
Chương 17: Hiện tại (6)
Sau khi Lục Kỳ Hiên chạy đi mất, trên mặt Kỷ Trừng Tâm biểu đạt vô cùng nhiều sắc thái cảm xúc, khuôn mặt cô đang trắng bệch, bỗng một cảm giác hết thuốc chữa nho nhỏ chạy xẹt qua trái tim cô, rồi cô lại thấy buồn cười, xong lại nghĩ, chỉ muốn khóc rống lên và nhắm chặt mắt lại. Cô cảm thấy dường như mình sắp biến thành một bà cô kỳ quái.
Kỷ Thành Minh lại không có nhiều thái độ như vậy, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trên tấm kính bàn trà, căn bản là không có suy nghĩ nhiều, biểu hiện của anh tỏ ra thật sự bình thường.
Kỷ Trừng Tâm không ngờ rằng sau đó Lục Kỳ Hiên vẫn còn đến quấy rầy anh trai cô, cô cho rằng giờ phút này anh đang nghĩ về Hướng Tư Gia, được rồi, con gái mà, luôn luôn cho rằng đàn ông cũng sẽ giống như phụ nữ, đều đặt tình yêu ở vị trí quan trọng nhất.
- Anh. – Lục Hiên Kỳ mở miệng. – Em muốn ra ngoài tuyên truyền cho phong trào “Yêu nước có lý trí”.
Kỷ Thành Minh đập bàn, nhìn Lục Hiên Kỳ:
- Vậy a.
Thấy Kỷ Thành Minh không chút tỏ ra chút thái độ, Lục Hiên Kỳ dừng lại, nhìn anh khó hiểu:
- Anh, lần này anh không có lý do để phản đối em đi chứ?
Kỷ Thành Minh gật đầu:
- Em muốn đi đâu?
- Đi biểu tình, ở đó, tuyên truyền cho “Yêu nước có lý trí”.
Tận đáy lòng Lục Hiên Lỳ bộc lộ tấm lòng tràn đầy nhiệt tình pẫn nộ, anh càng nổi nóng, cảm thấy đồng bào mình đang trình diễn một màn giải trí lớn cho người ta xem.
- Vậy a, em vừa nói em muốn đi đâu?
Kỷ Thành Minh thật sự vẫn nhìn Lục Hiên Kỳ.
- Em ra ngoài…. Biểu tình…. Tuyên truyền cho “Yêu nước có lý trí”.
- Em .. lập lại một lần nữa.
Kỷ Thành Minh tỏ ra bình thản như không hề nghe thấy.
- Em nói em muốn đi tuyên truyền cho “Yêu nước có lý trí”.
- Vậy a…
- Anh.
- Em lập lại một lần nữa.
- Em nói em muốn đi tuyên truyền cho “Yêu nước có lý trí”.
- Lặp lại một lần nữa.
….
Kết quả là, Lục Hiên Kỳ ngồi trên sofa cho đến khi cậu ta có thể nói về cụm từ “yêu nước có lý trí” mà không mang theo một chút biểu cảm nào, Kỷ Thành Minh vẫn liên tục nhắc lại một câu nói đáng sợ “lặp lại lần nữa”.
Kỷ Thành Minh nhìn vào ngón nhẫn, anh nhìn cho đến khi trong tiềm thức không còn suy nghĩ gì, lúc đó mới chậm rãi mở miệng:
- Bây giờ em có thể đi rồi đấy.
Lục Hiên Kỳ nằm trên sofa, không hiểu suy nghĩ về vấn đề gì mà tỏ ra khó chịu:
- Anh, vì sao?
- Xem thêm tin tức đi?
Kỷ Thành Minh day day trán, dường như đang mệt muốn chết, không muốn tiếp tục mở miệng nữa.
Xem thêm tin tức chính là xem chương trình truyền hình do Tư Lịch là người dẫn chương tình, họ đưa ra những hình ảnh chân thực không mang theo bất kỳ sắc thái biểu cảm nào, không cần dẫn dắt người xem theo cảm xúc của mình, đó mới chính là một người dẫn chương trình vĩ đại. Muốn khuyên một ai đó, ít nhất bản thân phải giữ được bình tĩnh, không bị bất kỳ ai ảnh hưởng.
Lục Hiên Kỳ nhếch miệng, không biết phải nói gì.
- Mệt rồi, anh phải đi nghỉ đây.
Kỷ Thành Minh lắc lắc cái điện thoại di động trên tay.
- Ở nhà vừa gọi điện đến, trường của các em vừa tạm nghỉ, họ đã xin phép cho các em rồi, em định quay về trường hay ở chỗ anh vài ngày đây?
- Em đang suy nghĩ.
Nói xong liền đi lên tầng hai.
Kỷ Thành Minh híp mi:
- Xuống ngay.
- Dạ?
Nhìn Kỷ Thành Minh khó hiểu:
- Em đâu có đi biểu tình hay bạo động đâu.
- Anh nói, em ngủ tầng dưới.
Chuyện này Lục Kỳ Hiên cũng không phản bác, thực ra cậu ta không biết nên hỏi như thế nào.
Nhưng Kỷ Trừng Tâm lại rất tò mò, thấy Lục Kỳ Hiên không nghe mình nói, cô lập tức mở miệng hỏi:
- Vì sao không được ngủ trên tầng hai? Vậy em có được lên không?
Một bên hỏi, nhưng trong đầu đã đưa ra rất nhiều hình ành, dĩ nhiên là những hình ảnh rất bất bình thường rồi.
Kỷ Thành Minh không nói gì.
- Anh đang dấu diếm cái gì thế?
Kỷ Trừng Tâm lại càng tò mò.
- Em nghĩ thế nào?
- Phụ nữ hả?
- Sao em có thể thông minh như thế nhỉ?
- …
Kỷ Trừng Tâm xin thề với trời, cô chỉ nói chơi chơi vậy thôi, tuyệt đối không hề chứa đựng bất kỳ sắc thái cảm xúc nào hết nhé. Huống chi, câu trả lời của Kỷ Thành Minh lại không hề phối hợp với sự lương thiện của cô. Chính vì sự nham hiểm của ông anh trai luôn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng người khác mới khiến cô lâm vào tình huống phải đối mặt với mỹ nữ mà không thể nói lên lời.
Kỷ Trừng Tâm nhìn người đẹp một lượt từ trên xuống dưới, bắt đầu hơi mơ hồ không biết phải nói gì, sau đó cô lại cảm thấy khá kỳ quái, cuối cùng là vui mừng, nhìn tới nhìn lui đưa mắt đánh giá người đẹp trước mặt thêm vài lần. Làn da thật đẹp, ánh mắt mê man, người thì quá gày, nhưng vẫn có thể là một mỹ nhân khiến cảnh đẹp ý vui.
Nếu so sánh với chị Hướng Tư Gia cũng không kém chút nào, tuy không cùng một loại, nhưng vẫn rất được nhé.
Kỷ Trừng tâm vuốt cằm, suy nghĩ nửa ngày, rồi cảm thấy không thể đoán nổi tuổi của mỹ nữ này, không khỏi lắc đầu.
- Hi, người đẹp.
Kỷ Trừng tâm trong lòng vẫn đang không ngừng tưởng tượng về người đẹp này vài lần, đã bị ánh mắt cô nàng thu hút, cô đành chủ động.
- XIn chào.
Cười cười nhưng không đáp lại.
Kỷ Trùng Tâm không nói gì, nhìn lên trần nhà, chỉnh đốn lại cảm xúc, rồi tiếp tục mở miệng:
- Cô tên gì? Chúng ta có thể làm quen một chút được không? Tôi là Kỷ Trừng tâm, em gái của anh trai tôi.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Thành Minh đã nhàn nhã bước lại, trên mặt anh không có thái độ gì, anh đến trước mặt Kỷ Trừng Tâm, dùng tay véo má cô.
- Đau lắm đó.
Kỷ Trừng Tâm kêu ầm ĩ.
- Vậy a.
Kỷ Thành Minh buông tay, chỉ vào Giang Lục Nhân:
- Cô ấy cũng là em gái anh, nhớ chưa?
- Từ khi nào mẹ chúng ta lại sinh thêm một cô con gái là chị ấy thế? Cứ nhìn cái bộ dạng sợ vợ của cha hẳn cũng không dám ra ngoài kiếm con riêng đúng không?
Kỷ Trừng Tâm lập tức quát lại.
- Anh nói là em gái anh, sao em lại nhắc đến cha mẹ làm gì thế?
Vẻ mặt của Kỷ Thành Minh tỏ ra rất bất đắc dĩ, khiến cho Kỷ Trừng Tâm không sao có thể tưởng tượng nổi.
Kỷ Trừng Tâm tới gần Kỷ Thành Minh, cô nói nhỏ:
- Anh không mắc bệnh yêu em gái đấy chứ?
- Không nói trước được, có khi sau này lại có. (:D heehhee, mọi người để ý nhé)
Kỷ Trừng Tâm lập tức nhảy ra xa anh vài bước, trịnh trọng nhìn Kỷ Thành Minh, chỉ chỉ vào anh, rồi lại chỉ chỉ vào Giang Lục Nhân đang ngồi trên giường, cuối cùng lại nhìn lại ông anh trai yêu quý của mình:
- Anh thật quá ác liệt.
Giang Lục Nhân nhìn Kỷ Thành Minh đang xoa dịu cô em gái của mình, một chút cảm xúc cô cũng lười thể hiện. Cô đang cầm giấy khai sinh ngày hôm qua anh vừa đưa cho cô, cô không thể hiểu rõ tại sao anh lại làm như vậy. Kỷ Niệm Hi, thật sự là một cái tên vô cùng xa lạ, xa lạ đến mức, người ta có gọi tên cô, cô chắc cũng không quay đầu. Cô luôn cho rằng cái tên chỉ là một loại ký hiệu, bản thân cô chính là đại diện cho ký hiệu đó, rồi một ngày, đến thời điểm phải thay đổi lại ký hiệu, cô mới nhận ra, hóa ra rất khó có thể vứt bỏ tình cảm đối với ký hiệu này.
Chuyện nực cười nhất là, họ Kỷ, cô theo họ anh ta, dù có muốn hay không thì chuyện này cũng ẩn chứa bao nhiêu ý nghĩa châm chọc đây?
Cô cầm giấy khai sinh, trong lòng lại dấy lên một cảm xúc tức giận khó có thể gọi tên. Cô giận cái gì đây, bản thân cô vốn là con gái nuôi nhà họ Giang, cô vốn không phải họ Giang, ngay cả rốt cuộc cô mang họ gì cô cũng không biết, tội gì cô phải tiếp tục tính toán với một cái tên them nữa.
Cô mâm mê bờ môi, cuối cùng vẫn không thể nhịn được hỏi anh:
- Vì sao lại muốn tôi mang họ anh?
Anh thản nhiên đứng dậy, trong ánh mắt anh mang theo một chút ý cười, nhìn qua rất ôn hòa, vô hại:
- Vậy cô muốn họ gì? Cô không cảm thấy cô đương nhiên phải mang họ này à? Chẳng lẽ cô cảm thấy là tôi sẽ để cô lấy một thân phận khác nghiễm nhiên sống ở đây à?
Thân phận khác, một câu lại có thật nhiều ẩn ý.
Cô nhìn anh, cảm thấy hơi bất lực.
Sự tồn tại của anh quá mạnh mẽ, không thể coi như không nhìn thấy, không thể xem nhẹ.
Cô vuốt ve tờ giấy khai sinh, trong lòng hoảng loạn:
- Anh muốn tôi phải làm gì?
- Cô cho rằng, cô có giá trị gì?
Kỷ Thành Minh lại không có nhiều thái độ như vậy, ánh mắt anh nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trên tấm kính bàn trà, căn bản là không có suy nghĩ nhiều, biểu hiện của anh tỏ ra thật sự bình thường.
Kỷ Trừng Tâm không ngờ rằng sau đó Lục Kỳ Hiên vẫn còn đến quấy rầy anh trai cô, cô cho rằng giờ phút này anh đang nghĩ về Hướng Tư Gia, được rồi, con gái mà, luôn luôn cho rằng đàn ông cũng sẽ giống như phụ nữ, đều đặt tình yêu ở vị trí quan trọng nhất.
- Anh. – Lục Hiên Kỳ mở miệng. – Em muốn ra ngoài tuyên truyền cho phong trào “Yêu nước có lý trí”.
Kỷ Thành Minh đập bàn, nhìn Lục Hiên Kỳ:
- Vậy a.
Thấy Kỷ Thành Minh không chút tỏ ra chút thái độ, Lục Hiên Kỳ dừng lại, nhìn anh khó hiểu:
- Anh, lần này anh không có lý do để phản đối em đi chứ?
Kỷ Thành Minh gật đầu:
- Em muốn đi đâu?
- Đi biểu tình, ở đó, tuyên truyền cho “Yêu nước có lý trí”.
Tận đáy lòng Lục Hiên Lỳ bộc lộ tấm lòng tràn đầy nhiệt tình pẫn nộ, anh càng nổi nóng, cảm thấy đồng bào mình đang trình diễn một màn giải trí lớn cho người ta xem.
- Vậy a, em vừa nói em muốn đi đâu?
Kỷ Thành Minh thật sự vẫn nhìn Lục Hiên Kỳ.
- Em ra ngoài…. Biểu tình…. Tuyên truyền cho “Yêu nước có lý trí”.
- Em .. lập lại một lần nữa.
Kỷ Thành Minh tỏ ra bình thản như không hề nghe thấy.
- Em nói em muốn đi tuyên truyền cho “Yêu nước có lý trí”.
- Vậy a…
- Anh.
- Em lập lại một lần nữa.
- Em nói em muốn đi tuyên truyền cho “Yêu nước có lý trí”.
- Lặp lại một lần nữa.
….
Kết quả là, Lục Hiên Kỳ ngồi trên sofa cho đến khi cậu ta có thể nói về cụm từ “yêu nước có lý trí” mà không mang theo một chút biểu cảm nào, Kỷ Thành Minh vẫn liên tục nhắc lại một câu nói đáng sợ “lặp lại lần nữa”.
Kỷ Thành Minh nhìn vào ngón nhẫn, anh nhìn cho đến khi trong tiềm thức không còn suy nghĩ gì, lúc đó mới chậm rãi mở miệng:
- Bây giờ em có thể đi rồi đấy.
Lục Hiên Kỳ nằm trên sofa, không hiểu suy nghĩ về vấn đề gì mà tỏ ra khó chịu:
- Anh, vì sao?
- Xem thêm tin tức đi?
Kỷ Thành Minh day day trán, dường như đang mệt muốn chết, không muốn tiếp tục mở miệng nữa.
Xem thêm tin tức chính là xem chương trình truyền hình do Tư Lịch là người dẫn chương tình, họ đưa ra những hình ảnh chân thực không mang theo bất kỳ sắc thái biểu cảm nào, không cần dẫn dắt người xem theo cảm xúc của mình, đó mới chính là một người dẫn chương trình vĩ đại. Muốn khuyên một ai đó, ít nhất bản thân phải giữ được bình tĩnh, không bị bất kỳ ai ảnh hưởng.
Lục Hiên Kỳ nhếch miệng, không biết phải nói gì.
- Mệt rồi, anh phải đi nghỉ đây.
Kỷ Thành Minh lắc lắc cái điện thoại di động trên tay.
- Ở nhà vừa gọi điện đến, trường của các em vừa tạm nghỉ, họ đã xin phép cho các em rồi, em định quay về trường hay ở chỗ anh vài ngày đây?
- Em đang suy nghĩ.
Nói xong liền đi lên tầng hai.
Kỷ Thành Minh híp mi:
- Xuống ngay.
- Dạ?
Nhìn Kỷ Thành Minh khó hiểu:
- Em đâu có đi biểu tình hay bạo động đâu.
- Anh nói, em ngủ tầng dưới.
Chuyện này Lục Kỳ Hiên cũng không phản bác, thực ra cậu ta không biết nên hỏi như thế nào.
Nhưng Kỷ Trừng Tâm lại rất tò mò, thấy Lục Kỳ Hiên không nghe mình nói, cô lập tức mở miệng hỏi:
- Vì sao không được ngủ trên tầng hai? Vậy em có được lên không?
Một bên hỏi, nhưng trong đầu đã đưa ra rất nhiều hình ành, dĩ nhiên là những hình ảnh rất bất bình thường rồi.
Kỷ Thành Minh không nói gì.
- Anh đang dấu diếm cái gì thế?
Kỷ Trừng Tâm lại càng tò mò.
- Em nghĩ thế nào?
- Phụ nữ hả?
- Sao em có thể thông minh như thế nhỉ?
- …
Kỷ Trừng Tâm xin thề với trời, cô chỉ nói chơi chơi vậy thôi, tuyệt đối không hề chứa đựng bất kỳ sắc thái cảm xúc nào hết nhé. Huống chi, câu trả lời của Kỷ Thành Minh lại không hề phối hợp với sự lương thiện của cô. Chính vì sự nham hiểm của ông anh trai luôn có thể đoán được suy nghĩ trong lòng người khác mới khiến cô lâm vào tình huống phải đối mặt với mỹ nữ mà không thể nói lên lời.
Kỷ Trừng Tâm nhìn người đẹp một lượt từ trên xuống dưới, bắt đầu hơi mơ hồ không biết phải nói gì, sau đó cô lại cảm thấy khá kỳ quái, cuối cùng là vui mừng, nhìn tới nhìn lui đưa mắt đánh giá người đẹp trước mặt thêm vài lần. Làn da thật đẹp, ánh mắt mê man, người thì quá gày, nhưng vẫn có thể là một mỹ nhân khiến cảnh đẹp ý vui.
Nếu so sánh với chị Hướng Tư Gia cũng không kém chút nào, tuy không cùng một loại, nhưng vẫn rất được nhé.
Kỷ Trừng tâm vuốt cằm, suy nghĩ nửa ngày, rồi cảm thấy không thể đoán nổi tuổi của mỹ nữ này, không khỏi lắc đầu.
- Hi, người đẹp.
Kỷ Trừng tâm trong lòng vẫn đang không ngừng tưởng tượng về người đẹp này vài lần, đã bị ánh mắt cô nàng thu hút, cô đành chủ động.
- XIn chào.
Cười cười nhưng không đáp lại.
Kỷ Trùng Tâm không nói gì, nhìn lên trần nhà, chỉnh đốn lại cảm xúc, rồi tiếp tục mở miệng:
- Cô tên gì? Chúng ta có thể làm quen một chút được không? Tôi là Kỷ Trừng tâm, em gái của anh trai tôi.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Thành Minh đã nhàn nhã bước lại, trên mặt anh không có thái độ gì, anh đến trước mặt Kỷ Trừng Tâm, dùng tay véo má cô.
- Đau lắm đó.
Kỷ Trừng Tâm kêu ầm ĩ.
- Vậy a.
Kỷ Thành Minh buông tay, chỉ vào Giang Lục Nhân:
- Cô ấy cũng là em gái anh, nhớ chưa?
- Từ khi nào mẹ chúng ta lại sinh thêm một cô con gái là chị ấy thế? Cứ nhìn cái bộ dạng sợ vợ của cha hẳn cũng không dám ra ngoài kiếm con riêng đúng không?
Kỷ Trừng Tâm lập tức quát lại.
- Anh nói là em gái anh, sao em lại nhắc đến cha mẹ làm gì thế?
Vẻ mặt của Kỷ Thành Minh tỏ ra rất bất đắc dĩ, khiến cho Kỷ Trừng Tâm không sao có thể tưởng tượng nổi.
Kỷ Trừng Tâm tới gần Kỷ Thành Minh, cô nói nhỏ:
- Anh không mắc bệnh yêu em gái đấy chứ?
- Không nói trước được, có khi sau này lại có. (:D heehhee, mọi người để ý nhé)
Kỷ Trừng Tâm lập tức nhảy ra xa anh vài bước, trịnh trọng nhìn Kỷ Thành Minh, chỉ chỉ vào anh, rồi lại chỉ chỉ vào Giang Lục Nhân đang ngồi trên giường, cuối cùng lại nhìn lại ông anh trai yêu quý của mình:
- Anh thật quá ác liệt.
Giang Lục Nhân nhìn Kỷ Thành Minh đang xoa dịu cô em gái của mình, một chút cảm xúc cô cũng lười thể hiện. Cô đang cầm giấy khai sinh ngày hôm qua anh vừa đưa cho cô, cô không thể hiểu rõ tại sao anh lại làm như vậy. Kỷ Niệm Hi, thật sự là một cái tên vô cùng xa lạ, xa lạ đến mức, người ta có gọi tên cô, cô chắc cũng không quay đầu. Cô luôn cho rằng cái tên chỉ là một loại ký hiệu, bản thân cô chính là đại diện cho ký hiệu đó, rồi một ngày, đến thời điểm phải thay đổi lại ký hiệu, cô mới nhận ra, hóa ra rất khó có thể vứt bỏ tình cảm đối với ký hiệu này.
Chuyện nực cười nhất là, họ Kỷ, cô theo họ anh ta, dù có muốn hay không thì chuyện này cũng ẩn chứa bao nhiêu ý nghĩa châm chọc đây?
Cô cầm giấy khai sinh, trong lòng lại dấy lên một cảm xúc tức giận khó có thể gọi tên. Cô giận cái gì đây, bản thân cô vốn là con gái nuôi nhà họ Giang, cô vốn không phải họ Giang, ngay cả rốt cuộc cô mang họ gì cô cũng không biết, tội gì cô phải tiếp tục tính toán với một cái tên them nữa.
Cô mâm mê bờ môi, cuối cùng vẫn không thể nhịn được hỏi anh:
- Vì sao lại muốn tôi mang họ anh?
Anh thản nhiên đứng dậy, trong ánh mắt anh mang theo một chút ý cười, nhìn qua rất ôn hòa, vô hại:
- Vậy cô muốn họ gì? Cô không cảm thấy cô đương nhiên phải mang họ này à? Chẳng lẽ cô cảm thấy là tôi sẽ để cô lấy một thân phận khác nghiễm nhiên sống ở đây à?
Thân phận khác, một câu lại có thật nhiều ẩn ý.
Cô nhìn anh, cảm thấy hơi bất lực.
Sự tồn tại của anh quá mạnh mẽ, không thể coi như không nhìn thấy, không thể xem nhẹ.
Cô vuốt ve tờ giấy khai sinh, trong lòng hoảng loạn:
- Anh muốn tôi phải làm gì?
- Cô cho rằng, cô có giá trị gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook