Ái Sanh Nhật Ký
Chương 62: Nhật ký yêu Sanh (12)

Ngày 13 tháng 4. 

Tình yêu đúng là thứ thần kỳ nhất trên đời, khoảng thời gian này tôi được nếm hết mọi hạnh phúc và ngọt ngào có trên thế gian, tôi giống như một đứa trẻ vừa chào đời, đứng ở một góc nhìn mới, một lần nữa cảm nhận thế giới này. 

Thường thường vẫn còn đắm chìm trong ngọt ngào của hôm qua, thì hôm nay sẽ có niềm vui mới ập vào, mà tất cả những thứ này, đều là Sanh của tôi cho tôi. Cậu ấy đối đãi với tôi tốt như vậy, giờ nào khắc nào cũng muốn đem mọi thứ tốt nhất quý trọng nhất của mình cho tôi, mà cậu ấy còn ngại bản thân mình cho tôi chưa đủ. 

Vì để cho gia đình nhỏ của chúng tôi có cảm giác gia đình hơn, Sanh dần dần mua thêm dụng cụ nhà bếp, từ đó về sau, cậu ấy một quyển lại một quyển thực đơn mua vào trong nhà, mà tôi, từ nay về sau mỗi ngày đều được thường thức cao lương mĩ vị, hơn nữa còn biến đổi đa dạng, tuyệt đối không lặp lại. 

Tôi không biết trong thời gian ngắn như vậy cậu ấy sao có thể làm được, năng lực học tập của cậu ấy thật sự rất mạnh, chỉ cần dựa vào sách, là có thể nắm bắt được kỹ thuật của đầu bếp hạng nhất, hơn nữa, cậu ấy còn biết rõ khẩu vị của tôi, mỗi một món tôi nói thích, cậu ấy đều có thể làm ra hương vị khiến tôi kinh hỉ, cậu ấy hiểu sâu vị giác của tôi. 

À không, không chỉ có tôi, còn có Thịnh Phương và Mạnh Xuân nữa, tôi thường mời hai người bạn tốt đến nhà chúng tôi làm khách, sau khi họ thưởng thức qua tay nghề của Sanh, quả thực bái phục, từ đó về sau thường xuyên không mời cũng tới, mấy người bạn tốt của Sanh cũng như vậy. 

Căn phòng nhỏ màu quả quýt của chúng tôi trở nên náo nhiệt, tôi rất vui khi nhìn thấy cảnh này, chỉ là, chuyện của tôi với Sanh, bọn họ có cảm thấy quái dị không? 

Haiz, nghĩ nhiều làm gì. 

Ngày 5 tháng 5. 

Tôi vui sướng trong lòng, giống như mọi trĩu nặng đầy ắp trong lòng đều được thoát ra ngoài, có đôi khi, tôi thật sự khát vọng có thể có một người thân thiết để chia sẻ, về Sanh với người bên ngoài. Trong lòng tôi tràn ngập dục vọng muốn nói, khát khao có một người bạn, chia sẻ tình yêu khiêm tốn phải bảo vệ của tôi, chia sẻ vì sao tôi không thể tùy tiện lấy một người chồng nói lời vừa lòng đẹp ý, tôi khát vọng nhìn thấy nụ cười chúc phúc trên mặt người đó. 

Hôm nay ăn xong cơm tối, tôi cùng Thịnh Phương ngồi trên ghế đá trong vườn sau Học viện, cậu ấy nói với tôi một chút chuyện giữa bạn trai và mình, tôi không biết thế nào, tự nhiên cậu ấy lại tiếp lời rất nhiều chuyện về Sanh của tôi, sau đó, tôi bị ma xui quỷ khiến nói ra quan hệ của tôi và Sanh với cậu ấy. 

Thịnh Phương phản ứng hoàn toàn ngoài dự liệu của tôi, đầu tiên cậu ấy có chút run sợ, sau đó liền cười rộ lên, nói mình đã sớm đoán được. 

Cậu ấy nói tôi mỗi ngày sẽ không tự chủ được nói về Sanh, lúc tôi nói, trong ánh mắt giống như sáng lên, nụ cười ngọt ngào cực kỳ, đó là biểu cảm khi người ta nói đến tình nhân. 

Cậu ấy nói cậu ấy ngoảnh mặt làm thinh, quan hệ giữa tôi và Sanh, từng ánh mắt động tác ăn ý, hoàn toàn không giống một cặp bạn bè bình thường. 

Cậu ấy nói căn phòng nhỏ màu quả quýt của chúng tôi, gì mà thuê phòng để cùng học tập nghiên cứu, rõ ràng là mượn học tập nghiên cứu để xây ‘ổ yêu’, cũng chỉ có Mạnh Xuân kia thiếu tâm nhãn, nên mới suốt ngày hâm mộ quan hệ vững chắc giữa tôi và Sanh. 

Nói tới đấy, cậu ấy cười càng dữ dội, cuối cùng, cậu ấy nói cho tôi biết, cậu ấy rất thích con người Sanh, phẩm chất, cách làm người, và cả sự cố gắng của Sanh, cậu ấy cảm thấy hai chúng tôi bên nhau nhìn siêu xứng, siêu đẹp mắt. 

Nụ cười của cậu ấy, ánh mắt của cậu ấy, ngôn từ của cậy ấy, chân thành tự nhiên như vậy, không hề ngụy tạo, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. 

Thịnh Phương ở trong lòng tôi, là một người đáng tin, tôi vui mừng vì cậu ấy có thể hiểu tôi, hiểu tình cảm giữa tôi và Sanh, về chuyện này, nội tâm tôi tràn ngập ấm áp và cảm kích. 

Chúng tôi hàn huyên rất lâu, trao đổi qua lại, về dự định tương lai, tâm tình chúng tôi rất vui vẻ, tán gẫu so với mọi ngày lại càng hứng hơn, sau khi chia sẻ bí mật này, tôi cảm giác nội tâm chúng tôi lại thân thiết thêm một bước. 

Có người hiểu cảm giác của tôi thật là tốt, tôi vẫn rất thích cảnh sắc thế này, giờ này khắc này, đột nhiên tôi cảm thấy tương lai lại có nhiều hi vọng hơn một chút, tương lai, nếu có càng nhiều người suy nghĩ giống Thịnh Phương, nếu tôi có thể thuyết phục bố mẹ... Tôi nghĩ giữa tôi và Sanh, hẳn cũng sẽ không quá mức gian nan, tôi hi vọng là thế. 

Ngày 1 tháng 10. 

Anh Vân Tuấn muốn đến đây thăm tôi, tôi trước tiên là về ký túc xá ở, che dấu chuyện mình thuê phòng ở bên ngoài, tôi cũng không muốn bố mẹ biết chuyện này, mỗi lúc như vậy, Thịnh Phương và Mạnh Xuân cũng hao hết tâm tư giúp tôi làm công tác che dấu. 

Anh Vân Tuấn vẫn chưa chết tâm với tôi, anh ta mỗi tuần đều viết thư kể lể tình cảm chân thành, cách hai tháng lại đến trường thăm tôi một lần, điện thoại cũng không gián đoạn, cơ mà anh ta không cực đoan như lúc trước, trở nên tao nhã hẳn lên, khôi phục dáng điệu trước kia. Chỉ là, anh ta thường xuyên vô tình một cách cố tình truy vấn Thịnh Phương và Mạnh Xuân tư liệu về nam sinh của tôi. 

Như vậy có chút buồn cười, lại làm cho người ta có chút buồn rầu, nhưng xem xét tình cảm từ nhỏ đến giờ, tôi cũng không biết làm thế nào cho tốt, tôi chỉ có thể ném đi thư của anh ta, cố gắng tìm cớ tránh anh ta đến đây thăm tôi, trốn điện thoại của anh ta. Chỉ là anh ta vẫn không hề nao núng. 

Tôi không biết Sanh nghĩ thế nào về việc này, sau khi chúng tôi chân chính ở bên nhau, trên cơ bản cậu ấy không hề đề cập tới anh Vân Tuấn, giống như cậu ấy không biết trong cuộc sống của tôi còn có người này, anh Vân Tuấn đến đây thăm tôi, cậu ấy cũng ngầm đồng ý cho tôi trở về ký túc xá, cậu ấy chưa từng chạm mặt anh Vân Tuấn, tôi cũng không muốn bọn họ chạm mặt. 

Tôi nghĩ Sanh nhất định hiểu tôi, cậu ấy biết tôi yêu cậu ấy, biết tôi có cảm tình với anh Vân Tuấn, nhưng không phải tình yêu, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không để ý, tôi cũng không nhắc đến việc này với cậu ấy, bởi vì chẳng có ý nghĩa gì. 

Haiz, nếu rời căn phòng nhỏ của chúng tôi vài ngày, tôi không chịu nổi đâu, xem ra lần này phải kiên quyết rồi, nói lời ác liệt hơn một chút, nếu không anh Vân Tuấn sẽ không chết tâm, bằng không tiếp tục như vậy, dù là đối với anh ta hay với tôi, cũng đều không phải chuyện gì tốt. 

Diệp Tòng Y, không được mềm lòng nha! 

Ngày 10 tháng 10. 

Một ngày vô cùng gay go! 

Tôi thế nào cũng không nghĩ đến, sẽ cãi nhau với Sanh vì lộ ra ảnh chụp cùng anh Vân Tuấn. 

Ảnh chụp đó vào đầu tháng ba, anh Vân Tuấn ngồi cùng tôi trên ghế đá trong sân, tay phải anh ta ôm bả vai của tôi, đầu của tôi hơi hơi nghiêng về phía bờ vai của anh ta, lúc ấy chúng tôi đều cười rất vui vẻ. 

Ảnh chụp này là do anh Vân Tuấn mang tới, anh ta đem cho tôi, là muốn khơi gợi lại hồi ức, tôi tiện tay kẹp vào một quyển sách, không nghĩ tới lại bị Sanh vô tình phát hiện. 

Tôi thừa nhận là ảnh chụp đó có chút thân mật, nhưng bởi vì quan hệ thân thiết giữa hai gia đình, ảnh chụp của tôi và anh Vân Tuấn như vậy không ít, anh ta vẫn rất thương tôi, mà mới thời gian trước, tôi vẫn còn rất tin tưởng anh ta, rất dính anh ta, tựa như người thân, trừ cái đó ra, thật sự không có tâm tư gì khác. 

Nhưng Hàn Sanh lại nghi ngờ tôi trước kia từng thích anh Vân Tuấn, thậm chí, còn nghi ngờ tôi bây giờ vẫn còn tình cảm với anh ta. 

Cậu ấy không chỉ trích tôi, không lớn tiếng cãi nhau, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nghi ngờ, nhưng mà tôi hoàn toàn không chịu nổi biểu tình này, ánh mắt này của cậu ấy. 

Tôi cũng thử giải thích với cậu ấy, cậu ấy lại yên lặng không lên tiếng, hoàn toàn không phản ứng lại tôi, tôi thật sự tức giận đến phát khóc. 

Sanh, sao cậu có thể nghi ngờ tớ như vậy? Sao cậu có thể nghi ngờ tớ thích người khác? 

Ngày 12 tháng 10. 

Từ lúc cãi nhau với Sanh đến nay, đây là ngày thứ ba tôi ở lại trường. Sanh cũng không đến trường tìm tôi, cứ nghĩ đến việc mỗi ngày tôi đều mong chờ cậu ấy đến đây dỗ dành tôi trở về, nhưng sự thật là không, tâm tình của tôi càng ngày càng ê ẩm. 

Buổi sáng Mạnh Xuân luôn thắc mắc sao mắt tôi lại đỏ đỏ sưng sưng, tôi cuối cùng chỉ nói là ngủ không ngon, chỉ có Thịnh Phương biết nguyên nhân, khi không có người nào, cậu ấy sẽ lại khuyên tôi, an ủi tôi, thay tôi phân tích tâm tính của Sanh. 

Tôi nghĩ, có đôi khi, có thể là tôi xem nhẹ cảm nhận của Sanh về chuyện của anh Vân Tuấn, tôi vẫn cần giải thích với cậu ấy, mà không phải tự mình chắc chắn rằng cậy ấy sẽ không ngại. 

Tôi có chút tự trách, nhưng nghĩ đến ngày đó cậu ấy hờ hững với tôi như vậy, lòng tôi lại tan nát. 

Buổi tối, tôi một mình ở ký túc xá, không đi tự học buổi tối, khi bóng dáng Hàn Sanh xuất hiện trước mặt tôi, nước mắt tôi chớp một cái liền chảy ra, tôi nghiêng người, mặt hướng về vách tường không để ý đến cậu ấy, những lại vẫn toàn tâm chú ý vào phản ứng của cậu ấy.

Tôi cảm giác cậu ấy ngồi xuống bên giường tôi, cậu ấy cũng giống như trước kia, dịu dàng vuốt ve những sợi tóc của tôi, sau đó, tôi nghe được giọng thoáng khàn khàn hơn ngày thường: “Tòng Y, thật xin lỗi.” 

“Anh ta thoạt nhìn không tệ, đại đa số con gái đều thích ngoại hình như vậy, cậu ở bên cạnh anh ta, cười rất vui vẻ. Tấm ảnh kia, khiến tớ không thoải mái.” 

“Tớ nghĩ tớ có chút ghen, tớ ghen tị với những gì cậu cùng anh ta trải qua, ghen tị anh ta là thanh mai trúc mã của cậu, ghen tị anh ta là người xuất hiện trong cuộc đời cậu sớm hơn tớ.” 

“Nhưng tớ biết tớ không nên nghi ngờ cậu, cậu đối với tớ tốt như vậy, cái gì cậu cũng đem cho tớ, tớ sao có thể làm như vậy với cậu. Tòng Y, tha thứ cho tớ, tớ bị đố kị làm cho đầu óc mê muội.” 

Giọng của cậu ấy nghe vô cùng áy náy và đau lòng, cậu ấy muốn đến đây ôm tôi, lại bị tôi đẩy ra, cậu ấy chảy nước mắt tiếp tục đến ôm tôi, tôi và cậu ấy lôi kéo một hồi, rốt cuộc tôi không giãy giụa nữa. 

Mọi đau đớn và uất ức trong lòng, khi nhìn thấy cậu ấy lại phòng đại lên n lần, tôi ấy thế mà ở trong lòng cậu ấy khóc không thành tiếng, tôi lại một lần nữa nói cho cậu ấy biết, cậu ấy là người duy nhất tôi yêu, kể lể ra đau đớn và khổ sở hai ngày nay, lên án cậu ấy lạnh lùng vô tình với tôi. 

Mặc kệ cậu ấy an ủi tôi thế nào, giải thích thế nào, nước mắt tôi cũng không ngừng được, cậu ấy không còn cách nào, đành dùng nụ hôn để âu yếm an ủi tôi, ôn tồn một hồi lâu, chúng tôi kéo màn giường, bắt đầu kìm lòng không được mà chìm vào dục vọng. Chiến tranh lạnh vài ngày, đều có một chút tâm tình phải xả, vì vậy chúng tôi dây dưa cũng kịch liệt hơn, ép buộc nhau mồ hôi đầm đìa, cuối cùng, mang theo ý định trừng phạt, tôi dùng sức cắn tay cậu ấy, cậu ấy đau đớn kêu lên, nhưng cũng mặc cho tôi cắn. 

Trước khi Mạnh Xuân các cậu ấy về, tôi ngoan ngoãn cho Sanh dắt về căn phòng nhỏ màu quả quýt của chúng tôi. 

Trên đường, Sanh cam đoan với tôi, về sau sẽ không suy nghĩ bậy bạ, nhưng tôi vẫn quyết định, việc anh Vân Tuấn vẫn còn thích tôi, sau này sẽ không cho anh ta tiếp xúc với tôi nhiều như vậy, tôi không muốn chuyện như vậy lại xảy ra, cảm giác này cực kỳ khó chịu. 

May mà mây đen trong lòng đã tản đi, tâm tình lại trong xanh trở lại. 

Diệp Tòng Y ốm yếu dựa vào đệm sô pha, nhìn chằm chằm quyển nhật ký giấy trắng mực xanh kia, như là sợ bỏ lỡ điều gì, ngón tay trắng thon mỗi lần lật trang, giấy lại phát ra âm thanh ‘sàn sạt’ nhỏ. 

Về phần đại học, bất tri bất giác đã xem xong, mặc dù giữa lúc đó có vụ cãi nhau nhỏ, có tình tiết giận dỗi, nhưng cơ bản là toàn bộ nhật ký luôn ngọt ngào, những hàng chữ để lộ ra tâm tình vui sướng sáng sỡ của chủ nhân, tràn ngập hơi thở tình yêu và hạnh phúc. 

Về tên của Tào Vân Tuấn, sau lần thứ ba thứ năm xuất hiện, sau chuyện ảnh chụp cũng không nhắc tới nữa. 

Hà Na bưng một cái khay trong tay, từ nhà bếp chậm rãi đi đến, nàng nhìn Diệp Tòng Y, hơi hơi lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài không thể nghe thấy, sau đó để khay lên bàn trà, ôn nhu nói: “Tòng Y, cái đó chị cứ từ từ xem, uống canh này trước đi, em đã nấu lâu rồi.” 

- Hà Na, em cứ đặt xuống, chị uống sau. – Diệp Tòng Y hạ mí mắt, thanh âm hơi khác thường. 

Hà Na nhíu mày: “Tòng Y, chị đã té xỉu đấy! Chị có biết bây giờ mình đang suy yếu thế nào không, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?!” 

Khóe miệng Diệp Tòng Y hiện lên một nụ cười thản nhiên, cô ngẩng đầu, nụ cười lại dần trở nên thê lương: “Cơ thể của chị, có người để ý sao?” 

- Em để ý! Cho nên làm ơn, ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút, được không? – Bộ dạng Hà Na, có chút nổi giận. 

Diệp Tòng Y mím môi, tay như có ngàn cân, che lấp phần nhật ký còn lại, trầm mặc chốc lát, cô bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Hà Na, chị... Chị thật sự sợ hãi, lại sợ hãi cái khác...” 

Cô gian nan nuốt xuống một chút, thanh âm lại có chút phát run. 

- Sợ gì? 

- Sợ... Từ bản nhật ký thấy được manh mối chị mất trí nhớ. – Sắc mặt Diệp Tòng Y trắng bệch, trong ánh mắt của cô tràn ngập sợ hãi: “Sợ... Chị mất trí nhớ là bởi vì, cậu ấy... Cậu ấy quan trọng đối với chị như vậy, sao chị có thể quên cậu ấy? Cuộc sống của chị đầy mưu toan và dối gạt, chị không thể không nghĩ như vậy...” 

Hà Na giật giật môi, chần chừ hồi lâu, mới nói: “Mặt sau không viết gì cả, chỉ là, chị nói cho cha mẹ chị chuyện của chị và Hàn Sanh.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương