Ái Sanh Nhật Ký
-
Chương 36: Chị đã gặp biểu tỷ phu của em chưa?
Đối với phần lớn nữ nhân mà nói, mua sắm đúng là điều tuyệt với nhất thế giới, họ có thể mua sắm liên tục mà không biết mệt. Trịnh Duyệt Nhan thần thái hồng hào đi vào trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, từ quầy nước hoa đến quầy đồ trang điểm, rồi lại đến quầy quần áo, nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, thu hoạch tất nhiên cũng phong phú, Trầm Hàn Sanh một mạch đi theo, thay nàng cầm túi lớn túi nhỏ, trong lòng không ngừng kêu khổ.
- Chúng ta có thể tìm chỗ ngồi một chút, uống gì đó nghỉ ngơi được không? – Tên nô dịch bắt đầu thận trọng đề nghị.
Trịnh Duyệt Nhan liếc mắt nhìn nàng một cái: “Mệt mỏi?”
Trầm Hàn Sanh thành thật gật đầu: “Ừ, có chút.”
- Chị phẫu thuật liên tục mấy tiếng cũng không có vấn đề gì, hiện tại đi một chút lại không được?
- Tôi...
- Đừng quên hôm qua ai cho chị ở lại. – Trịnh Duyệt Nhan thấy nàng không còn lời nào để nói, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, ngẩng đầu đi vào một quầy trang phục nhãn hiệu của Ý, Trầm Hàn Sanh thở dài, trong lòng nguyền rủa Tiểu Phương trăm lần, đi theo phía sau nàng bước vào quầy hàng.
- Trịnh tiểu thư, chào mừng cô.
Trầm Hàn Sanh tò mò: “Em thường xuyên đến đây mua quần áo sao?”
- Vâng, thích nhãn hiệu này.
- Trịnh tiểu thư, đây là những mẫu mới cho mùa thu này, cô xem thử có cái nào vừa ý không. – Cô nhân viên bán hàng mỉm cười giới thiệu.
Trầm Hàn Sanh bằng tốc độ nhanh nhất tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức có người đưa đến cho nàng một ly trà, Trịnh Duyệt Nhan xem sơ sơ một chút, cầm hai cái áo choàng nhỏ, một cái màu cà phê, một cái màu vàng nhạt, phong cách không khác nhau mấy, nàng mỗi tay cầm một cái, cười hỏi Trầm Hàn Sanh: “Cái nào đẹp?”
- Đều đẹp. – Trầm Hàn Sanh cầm ly thủy tinh, ngẩng đẩu liếc mắt một cái, không tập trung trả lời.
- Được, gói hết lại cho tôi. – Trịnh Duyệt Nhan cầm trang phục đưa cho nhân viên bán hàng.
- Vâng, Trịnh tiểu thư, xin cô chờ một lát.
Trầm Hàn Sanh ngẩn ra: “Quần áo này rất đắt mà, hơn nữa kiểu dáng cũng không khác nhau mấy, mua cả hai để chi?”
Trịnh Duyệt Nhan chớp mi: “Chị nói đều đẹp á.”
- Nếu tôi nói tất cả quần áo ở đây đều đẹp, em cũng sẽ mua hết sao?
- Có thể. – Trịnh Duyệt Nhan gật gật đầu đáp, thản nhiên nói: “Cho nên ấy, nếu đã đồng ý bồi người ta mua quần áo, chẳng những phải có kiên nhẫn, còn phải có tâm trách nhiệm, và đưa ra ý kiến nghiêm túc, để người ta khỏi mua nhầm, không phải sao?”
Trầm Hàn Sanh không thể đáp lại, Trịnh Duyệt Nhan thanh toán xong, tự mình cầm bao, sau đó vươn tay tới trước mặt Trầm Hàn Sanh: “Đưa em.”
- Cái gì?
- Tất cả mọi thứ. – Khóe mắt Trịnh Duyệt Nhan cũng không nhìn nàng, thanh âm lại lộ ra tia lạnh lùng: “Chị đã vô tâm theo giúp em, em cũng không muốn miễn cưỡng nữa, hiện tại chị có thể đi rồi.”
Trầm Hàn Sanh nhìn một đống to đồ đạc, ngơ ngác nói: “Bằng đó thứ một mình em cầm cũng không tiện.”
- Đó là chuyện của em.
Trịnh Duyệt Nhan gần như đoạt lấy từ trong tay nàng, sau đó như không khí xẹt qua người nàng, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi quầy hàng.
- Duyệt Nhan!
Trịnh Duyệt Nhan nghe được phía sau truyền đến tiếng gọi, cước bộ tuy rằng không dừng nhưng bước chân vẫn chậm lại, Trầm Hàn Sanh chạy đến trước mặt nàng, đưa tay ngăn nàng lại.
Trịnh Duyệt Nhan đứng lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Bác sĩ Trầm, thời gian của chị quý giá, muốn làm gì thì cứ làm đi ạ, không phiền chị đi theo giúp em nữa.”
Trầm Hàn Sanh nhấp mím môi, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
- Thực xin lỗi cái gì?
- Tôi thừa nhận hôm nay tâm trí không tập trung, tôi... Thời gian này tâm tình không tốt.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, sắc mặt dần dần dịu xuống: “Vì sao?”
Trầm Hàn Sanh nghĩ đến Diệp Tòng Y, ánh mắt trở nên vô cùng ảm đạm: “Duyệt Nhan, thực xin lỗi, là một ít việc riêng, tôi không muốn nói.”
- Không sao cả, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của chị, sao chị không buông thả nó ra tạm thời, chuyên tâm giúp em mua sắm, dời hướng chú ý của mình đi, lại làm cho em vui vẻ, chẳng phải là vẹn cả đôi đường? – Trịnh Duyệt Nhan nghiêng đầu một chút, trong mắt lộ ra một chút ý cười.
Trầm Hàn Sanh nghĩ nghĩ, nói: “Được, tôi cam đoan chút nữa sẽ chuyên chú.”
- Thế chưa đủ, phải cho ý kiến xây dựng, tránh cho em tiêu tiền loạn.
- Được rồi, tôi sẽ cố gắng. – Trầm Hàn Sanh vươn tay mỉm cười nói: “Em tính để mình mình mang nhiều túi lớn túi nhỏ như vậy sao?”
- Cho chị biết, có chết cũng đừng chọc em tức giận! – Trịnh Duyệt Nhan hừ một tiếng, đem hơn phân nửa đưa cho nàng: “Cầm!”
Trong một cửa hàng thương hiệu nội y, Trịnh Duyệt Nhan cầm hai cái bra nửa trong suốt siêu sexy, một cái màu đen, một cái màu tím, thay phiên nhau ướm thử trước ngực, sau đó xoay người lại đối mặt với Trầm Hàn Sanh: “Chị cảm thấy cái nào đẹp hơn?”
Trầm Hàn Sanh đứng đó, bất giác có chút xấu hổ: “Cái này... Em tự chọn đi.”
- Em đang hỏi chị cơ mà? – Trịnh Duyệt Nhan khẽ nhíu mũi.
Trầm Hàn Sanh có chút chột dạ nhìn nhìn nhân viên bán hàng cười tươi bên cạnh, bên tai có chút đỏ lên, một lúc lâu, mới nhanh chóng chỉ cái màu tím, lắp bắp nói: “Thế... Cái kia.”
- Ồ. – Trịnh Duyệt Nhan kéo dài thanh âm, trên mặt lộ ra một nụ cười ái muội: “Thì ra là chị thích người khác mặc nội y màu tím nha.”
- Không phải... Tôi chỉ cảm thấy cái màu tìm đẹp hơn thôi. – Trầm Hàn Sanh giải thích một chút, bỗng nhiên đỏ mặt lên: “Ai, em làm sao vậy chứ.”
Trịnh Duyệt Nhan thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng, lại buồn cười: “Được rồi, đừng giải thích, cứ y như kẻ ngốc.”
Nhân viên bán hàng kia cười với Trịnh tiểu thư: “Tiểu thư, cô sẽ lấy cái màu tím?”
- Đương nhiên.
- Để tôi gói lại cho cô.
Trịnh Duyệt Nhan đem túi nội y đưa cho Trầm Hàn Sanh, trên mặt lộ ra một biểu tình mĩ mãn: “Được rồi, vậy cũng nhiều rồi.”
Trầm Hàn Sanh nhìn đồ đạc trong tay, cười khổ nói: “Thế này mới gọi là nhiều?”
- Ý kiến?
- Không có, dù sao cũng không phải tiền của tôi.
Trịnh Duyệt Nhan trắng mắt liếc nàng một cái, sau đó nói: “Được rồi, giờ chúng ta đi ăn cái gì đi.”
Trầm Hàn Sanh không khỏi thở dài một tiếng: “Khổ cả ngày rốt cuộc cũng chấm dứt.”
- Muốn ăn gì?
- Tôi sao cũng được cả, chỉ cần có cái ăn.
Trịnh Duyệt Nhan nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: “Vậy ăn đồ ăn Thượng Hải đi.”
Có thể là do mệt, mấy ngày nay Trầm Hàn Sanh rất thèm ăn, nàng luôn thích vịt bát bửu và cua rượu, ăn khá nhiều, ngược lại Trịnh Duyệt Nhan không hề nhúc nhích đũa, phần lớn thời gian đều mỉm cười nhìn nàng ăn, dường như nhìn nàng ăn cũng là một loại hưởng thụ, đợi đến khi bụng cũng gần no rồi, Trầm Hàn Sanh rốt cuộc nhịn không được nói: “Ăn rất ngon, em sao lại không ăn? Đi cả ngày không đói sao?”
* Cua rượu: Là món ăn truyền thống của Hưng Hóa, Giang Tô, phổ biến ở khu vực miền nam. Dùng muối và các gia vị khác để ngâm rượu cua, vị mặn vừa phải. Thịt cua không tanh, hương vị thơm ngon.
- Hương vị cũng được, nhưng không bằng chị nấu cho em ăn.
Trầm Hàn Sanh cười cười đang muốn khiêm tốn nói vài câu, Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên chuyển đề tài: “Ngày đó vì sao lại không tiếp điện thoại của em?”
- Hả?
- Tối hôm đó em gọi điện thoại cho chị, vang vài tiếng rồi tắt.
Trầm Hàn Sanh hồi tưởng một chút, thức ăn trong miệng bỗng nhiên thấy khó nuốt, sau một lát lâu, mới nói: “Ừm, đêm đó à, di động hết pin.”
- Thế sao đó sao lại không gọi lại cho em?
Trầm Hàn Sanh vốn không phải là người giỏi nói dối, bị nàng ép hỏi vài câu, cả người liền trở nên không được tự nhiên: “À, tôi... Tôi sau đó lại không nhớ đến.”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên bật cười: “Bộ dạng của chị thật đáng yêu, giống như học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi của giáo viên.”
Nghe nàng nói như vậy, Trịnh Duyệt Nhan nhất thời không biết nên cười hay nên khóc, vô thức lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán.
- Sau này em gọi điện thoại cho chị, chị có tiếp không?
Trầm Hàn Sanh ngẩn ra: “Đương... Đương nhiên tiếp rồi.”
- Nếu bởi vì tình huống đặc biệt không tiếp được, chị có gọi lại cho em không?
Trầm Hàn Sanh miễn cưỡng cười nói: “Sẽ gọi lại.”
- Ừm, em cũng nghĩ chị sẽ không bất lịch sự như vậy. – Đôi mắt xinh đẹp long lanh của Trịnh Duyệt Nhan hơi cong lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quyến rũ ngọt ngào: “Thế tối ngày kia chị có rảnh không?”
- Có thể là có.
- Được, tối ngày kia đến chỗ em ăn cơm tối đi, nhớ rõ lời chị vừa nói nhé, em sẽ gọi điện thoại cho chị.
- Ăn cơm tối?
- Đúng vậy, mời chị ăn cơm tối, ngày mai em không rảnh, công ty bận nhiều chuyện, ngày mốt ba em và biểu tỷ phu từ Mỹ về, em sẽ đến sân bay tiếp họ, sau đó cùng gia đình dùng cơm, cho nên đành ngày kia mới tìm chị.
Trầm Hàn Sanh nghe được ba chữ ‘biểu tỷ phu’, sắc mặt không khỏi cứng đờ, bất giác nắm chặt chiếc đũa trong tay, Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên như nhớ đến đều gì, “a” một tiếng: “Hàn Sanh, chị biết biểu tỷ em đúng không?”
- Đã gặp qua. – Trầm Hàn Sanh uống một ngụm nước, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
- Chị thấy chị ấy xinh đẹp không?
Trầm Hàn Sanh sửng sốt, có chút cảnh giác nói: “Ừm, rất xinh đẹp.”
- Vậy chị có gặp qua biểu tỷ phu của em chưa? – Trịnh Duyệt Nhan tiếp tục hỏi.
Trầm Hàn Sanh gần như lập tức phủ nhận: “Không có.”
- Ồ, thế chị nên gặp. – Khẩu khí Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ có chút tiếc nuối: “Biểu tỷ phu và biểu tỷ quả thật công nhận là tuấn nam mĩ nữ, trời sinh một đôi, ai gặp qua hai người họ đều không khỏi tán thưởng ái mộ.”
- Vậy à? – Trầm Hàn Sanh lấy khăn ăn lau miệng, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn, giống như chiếc khăn trải bản trắng noãn kia có gì làm cho nàng hứng thú.
Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ không nhận ra thần sắc nàng khác thường, tiếp tục nói: “Đúng vậy, càng khó tin hơn, hai người họ còn rất ân ái, tuy rằng kết hôn đã nhiều năm, nhưng hiện tại thỉnh thoảng khi em và Hà Na đến làm khách nhà họ, hai người họ trước mặt bọn em vẫn còn anh anh em em, y như đôi tình lữ đang yêu cuồng nhiệt, đôi khi làm cho người ta thấy buồn nôn.”
- Thật làm cho người ta hâm mộ. – Trầm Hàn Sanh cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười có chút bi thảm.
- Ai dám nói không.
Trầm Hàn Sanh sợ nàng nói thêm gì nữa, thình lình lên tiếng: “Em vừa rồi nói ngày kia đến chỗ em ăn cơm tối?”
- Đúng vậy.
- Mấy giờ, em nói cho tôi biết trước để tôi chuẩn bị, lúc đó khỏi đến muộn.
- Chúng ta có thể tìm chỗ ngồi một chút, uống gì đó nghỉ ngơi được không? – Tên nô dịch bắt đầu thận trọng đề nghị.
Trịnh Duyệt Nhan liếc mắt nhìn nàng một cái: “Mệt mỏi?”
Trầm Hàn Sanh thành thật gật đầu: “Ừ, có chút.”
- Chị phẫu thuật liên tục mấy tiếng cũng không có vấn đề gì, hiện tại đi một chút lại không được?
- Tôi...
- Đừng quên hôm qua ai cho chị ở lại. – Trịnh Duyệt Nhan thấy nàng không còn lời nào để nói, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, ngẩng đầu đi vào một quầy trang phục nhãn hiệu của Ý, Trầm Hàn Sanh thở dài, trong lòng nguyền rủa Tiểu Phương trăm lần, đi theo phía sau nàng bước vào quầy hàng.
- Trịnh tiểu thư, chào mừng cô.
Trầm Hàn Sanh tò mò: “Em thường xuyên đến đây mua quần áo sao?”
- Vâng, thích nhãn hiệu này.
- Trịnh tiểu thư, đây là những mẫu mới cho mùa thu này, cô xem thử có cái nào vừa ý không. – Cô nhân viên bán hàng mỉm cười giới thiệu.
Trầm Hàn Sanh bằng tốc độ nhanh nhất tìm một chỗ ngồi xuống, lập tức có người đưa đến cho nàng một ly trà, Trịnh Duyệt Nhan xem sơ sơ một chút, cầm hai cái áo choàng nhỏ, một cái màu cà phê, một cái màu vàng nhạt, phong cách không khác nhau mấy, nàng mỗi tay cầm một cái, cười hỏi Trầm Hàn Sanh: “Cái nào đẹp?”
- Đều đẹp. – Trầm Hàn Sanh cầm ly thủy tinh, ngẩng đẩu liếc mắt một cái, không tập trung trả lời.
- Được, gói hết lại cho tôi. – Trịnh Duyệt Nhan cầm trang phục đưa cho nhân viên bán hàng.
- Vâng, Trịnh tiểu thư, xin cô chờ một lát.
Trầm Hàn Sanh ngẩn ra: “Quần áo này rất đắt mà, hơn nữa kiểu dáng cũng không khác nhau mấy, mua cả hai để chi?”
Trịnh Duyệt Nhan chớp mi: “Chị nói đều đẹp á.”
- Nếu tôi nói tất cả quần áo ở đây đều đẹp, em cũng sẽ mua hết sao?
- Có thể. – Trịnh Duyệt Nhan gật gật đầu đáp, thản nhiên nói: “Cho nên ấy, nếu đã đồng ý bồi người ta mua quần áo, chẳng những phải có kiên nhẫn, còn phải có tâm trách nhiệm, và đưa ra ý kiến nghiêm túc, để người ta khỏi mua nhầm, không phải sao?”
Trầm Hàn Sanh không thể đáp lại, Trịnh Duyệt Nhan thanh toán xong, tự mình cầm bao, sau đó vươn tay tới trước mặt Trầm Hàn Sanh: “Đưa em.”
- Cái gì?
- Tất cả mọi thứ. – Khóe mắt Trịnh Duyệt Nhan cũng không nhìn nàng, thanh âm lại lộ ra tia lạnh lùng: “Chị đã vô tâm theo giúp em, em cũng không muốn miễn cưỡng nữa, hiện tại chị có thể đi rồi.”
Trầm Hàn Sanh nhìn một đống to đồ đạc, ngơ ngác nói: “Bằng đó thứ một mình em cầm cũng không tiện.”
- Đó là chuyện của em.
Trịnh Duyệt Nhan gần như đoạt lấy từ trong tay nàng, sau đó như không khí xẹt qua người nàng, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi quầy hàng.
- Duyệt Nhan!
Trịnh Duyệt Nhan nghe được phía sau truyền đến tiếng gọi, cước bộ tuy rằng không dừng nhưng bước chân vẫn chậm lại, Trầm Hàn Sanh chạy đến trước mặt nàng, đưa tay ngăn nàng lại.
Trịnh Duyệt Nhan đứng lại, ngoài cười nhưng trong không cười: “Bác sĩ Trầm, thời gian của chị quý giá, muốn làm gì thì cứ làm đi ạ, không phiền chị đi theo giúp em nữa.”
Trầm Hàn Sanh nhấp mím môi, thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
- Thực xin lỗi cái gì?
- Tôi thừa nhận hôm nay tâm trí không tập trung, tôi... Thời gian này tâm tình không tốt.
Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng, sắc mặt dần dần dịu xuống: “Vì sao?”
Trầm Hàn Sanh nghĩ đến Diệp Tòng Y, ánh mắt trở nên vô cùng ảm đạm: “Duyệt Nhan, thực xin lỗi, là một ít việc riêng, tôi không muốn nói.”
- Không sao cả, nhưng nếu chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của chị, sao chị không buông thả nó ra tạm thời, chuyên tâm giúp em mua sắm, dời hướng chú ý của mình đi, lại làm cho em vui vẻ, chẳng phải là vẹn cả đôi đường? – Trịnh Duyệt Nhan nghiêng đầu một chút, trong mắt lộ ra một chút ý cười.
Trầm Hàn Sanh nghĩ nghĩ, nói: “Được, tôi cam đoan chút nữa sẽ chuyên chú.”
- Thế chưa đủ, phải cho ý kiến xây dựng, tránh cho em tiêu tiền loạn.
- Được rồi, tôi sẽ cố gắng. – Trầm Hàn Sanh vươn tay mỉm cười nói: “Em tính để mình mình mang nhiều túi lớn túi nhỏ như vậy sao?”
- Cho chị biết, có chết cũng đừng chọc em tức giận! – Trịnh Duyệt Nhan hừ một tiếng, đem hơn phân nửa đưa cho nàng: “Cầm!”
Trong một cửa hàng thương hiệu nội y, Trịnh Duyệt Nhan cầm hai cái bra nửa trong suốt siêu sexy, một cái màu đen, một cái màu tím, thay phiên nhau ướm thử trước ngực, sau đó xoay người lại đối mặt với Trầm Hàn Sanh: “Chị cảm thấy cái nào đẹp hơn?”
Trầm Hàn Sanh đứng đó, bất giác có chút xấu hổ: “Cái này... Em tự chọn đi.”
- Em đang hỏi chị cơ mà? – Trịnh Duyệt Nhan khẽ nhíu mũi.
Trầm Hàn Sanh có chút chột dạ nhìn nhìn nhân viên bán hàng cười tươi bên cạnh, bên tai có chút đỏ lên, một lúc lâu, mới nhanh chóng chỉ cái màu tím, lắp bắp nói: “Thế... Cái kia.”
- Ồ. – Trịnh Duyệt Nhan kéo dài thanh âm, trên mặt lộ ra một nụ cười ái muội: “Thì ra là chị thích người khác mặc nội y màu tím nha.”
- Không phải... Tôi chỉ cảm thấy cái màu tìm đẹp hơn thôi. – Trầm Hàn Sanh giải thích một chút, bỗng nhiên đỏ mặt lên: “Ai, em làm sao vậy chứ.”
Trịnh Duyệt Nhan thấy dáng vẻ sốt ruột của nàng, lại buồn cười: “Được rồi, đừng giải thích, cứ y như kẻ ngốc.”
Nhân viên bán hàng kia cười với Trịnh tiểu thư: “Tiểu thư, cô sẽ lấy cái màu tím?”
- Đương nhiên.
- Để tôi gói lại cho cô.
Trịnh Duyệt Nhan đem túi nội y đưa cho Trầm Hàn Sanh, trên mặt lộ ra một biểu tình mĩ mãn: “Được rồi, vậy cũng nhiều rồi.”
Trầm Hàn Sanh nhìn đồ đạc trong tay, cười khổ nói: “Thế này mới gọi là nhiều?”
- Ý kiến?
- Không có, dù sao cũng không phải tiền của tôi.
Trịnh Duyệt Nhan trắng mắt liếc nàng một cái, sau đó nói: “Được rồi, giờ chúng ta đi ăn cái gì đi.”
Trầm Hàn Sanh không khỏi thở dài một tiếng: “Khổ cả ngày rốt cuộc cũng chấm dứt.”
- Muốn ăn gì?
- Tôi sao cũng được cả, chỉ cần có cái ăn.
Trịnh Duyệt Nhan nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: “Vậy ăn đồ ăn Thượng Hải đi.”
Có thể là do mệt, mấy ngày nay Trầm Hàn Sanh rất thèm ăn, nàng luôn thích vịt bát bửu và cua rượu, ăn khá nhiều, ngược lại Trịnh Duyệt Nhan không hề nhúc nhích đũa, phần lớn thời gian đều mỉm cười nhìn nàng ăn, dường như nhìn nàng ăn cũng là một loại hưởng thụ, đợi đến khi bụng cũng gần no rồi, Trầm Hàn Sanh rốt cuộc nhịn không được nói: “Ăn rất ngon, em sao lại không ăn? Đi cả ngày không đói sao?”
* Cua rượu: Là món ăn truyền thống của Hưng Hóa, Giang Tô, phổ biến ở khu vực miền nam. Dùng muối và các gia vị khác để ngâm rượu cua, vị mặn vừa phải. Thịt cua không tanh, hương vị thơm ngon.
- Hương vị cũng được, nhưng không bằng chị nấu cho em ăn.
Trầm Hàn Sanh cười cười đang muốn khiêm tốn nói vài câu, Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên chuyển đề tài: “Ngày đó vì sao lại không tiếp điện thoại của em?”
- Hả?
- Tối hôm đó em gọi điện thoại cho chị, vang vài tiếng rồi tắt.
Trầm Hàn Sanh hồi tưởng một chút, thức ăn trong miệng bỗng nhiên thấy khó nuốt, sau một lát lâu, mới nói: “Ừm, đêm đó à, di động hết pin.”
- Thế sao đó sao lại không gọi lại cho em?
Trầm Hàn Sanh vốn không phải là người giỏi nói dối, bị nàng ép hỏi vài câu, cả người liền trở nên không được tự nhiên: “À, tôi... Tôi sau đó lại không nhớ đến.”
Trịnh Duyệt Nhan nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên bật cười: “Bộ dạng của chị thật đáng yêu, giống như học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi của giáo viên.”
Nghe nàng nói như vậy, Trịnh Duyệt Nhan nhất thời không biết nên cười hay nên khóc, vô thức lấy khăn tay xoa xoa mồ hôi trên trán.
- Sau này em gọi điện thoại cho chị, chị có tiếp không?
Trầm Hàn Sanh ngẩn ra: “Đương... Đương nhiên tiếp rồi.”
- Nếu bởi vì tình huống đặc biệt không tiếp được, chị có gọi lại cho em không?
Trầm Hàn Sanh miễn cưỡng cười nói: “Sẽ gọi lại.”
- Ừm, em cũng nghĩ chị sẽ không bất lịch sự như vậy. – Đôi mắt xinh đẹp long lanh của Trịnh Duyệt Nhan hơi cong lên, trên mặt lộ ra một nụ cười quyến rũ ngọt ngào: “Thế tối ngày kia chị có rảnh không?”
- Có thể là có.
- Được, tối ngày kia đến chỗ em ăn cơm tối đi, nhớ rõ lời chị vừa nói nhé, em sẽ gọi điện thoại cho chị.
- Ăn cơm tối?
- Đúng vậy, mời chị ăn cơm tối, ngày mai em không rảnh, công ty bận nhiều chuyện, ngày mốt ba em và biểu tỷ phu từ Mỹ về, em sẽ đến sân bay tiếp họ, sau đó cùng gia đình dùng cơm, cho nên đành ngày kia mới tìm chị.
Trầm Hàn Sanh nghe được ba chữ ‘biểu tỷ phu’, sắc mặt không khỏi cứng đờ, bất giác nắm chặt chiếc đũa trong tay, Trịnh Duyệt Nhan bỗng nhiên như nhớ đến đều gì, “a” một tiếng: “Hàn Sanh, chị biết biểu tỷ em đúng không?”
- Đã gặp qua. – Trầm Hàn Sanh uống một ngụm nước, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
- Chị thấy chị ấy xinh đẹp không?
Trầm Hàn Sanh sửng sốt, có chút cảnh giác nói: “Ừm, rất xinh đẹp.”
- Vậy chị có gặp qua biểu tỷ phu của em chưa? – Trịnh Duyệt Nhan tiếp tục hỏi.
Trầm Hàn Sanh gần như lập tức phủ nhận: “Không có.”
- Ồ, thế chị nên gặp. – Khẩu khí Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ có chút tiếc nuối: “Biểu tỷ phu và biểu tỷ quả thật công nhận là tuấn nam mĩ nữ, trời sinh một đôi, ai gặp qua hai người họ đều không khỏi tán thưởng ái mộ.”
- Vậy à? – Trầm Hàn Sanh lấy khăn ăn lau miệng, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn, giống như chiếc khăn trải bản trắng noãn kia có gì làm cho nàng hứng thú.
Trịnh Duyệt Nhan tựa hồ không nhận ra thần sắc nàng khác thường, tiếp tục nói: “Đúng vậy, càng khó tin hơn, hai người họ còn rất ân ái, tuy rằng kết hôn đã nhiều năm, nhưng hiện tại thỉnh thoảng khi em và Hà Na đến làm khách nhà họ, hai người họ trước mặt bọn em vẫn còn anh anh em em, y như đôi tình lữ đang yêu cuồng nhiệt, đôi khi làm cho người ta thấy buồn nôn.”
- Thật làm cho người ta hâm mộ. – Trầm Hàn Sanh cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười có chút bi thảm.
- Ai dám nói không.
Trầm Hàn Sanh sợ nàng nói thêm gì nữa, thình lình lên tiếng: “Em vừa rồi nói ngày kia đến chỗ em ăn cơm tối?”
- Đúng vậy.
- Mấy giờ, em nói cho tôi biết trước để tôi chuẩn bị, lúc đó khỏi đến muộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook