Ai "Gảnh" Thảo Mai?
Chương 28: Xưng hô.

Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.


Lộ Hứa Nam dời ghế tới cuối giường rồi ngồi xuống, anh mím môi nhìn Ninh Y hai giây, lại lẳng lặng nhích lên phía trước, dường như đã nhích đến chỗ bên cạnh tủ đầu giường.


Anh ngắm Ninh Y đang nhắm mắt yên tĩnh nằm trên giường, phát hiện gương mặt bị phơi nắng tới mức đỏ bừng hồi nãy đã trắng bệch, cả người như búp bê sứ dễ vỡ vậy, so với con nhóc tung tăng, lượn quanh anh trước kia như hai người khác nhau.


Lộ Hứa Nam càng nhìn càng thấy không hợp mắt.


Vẻ mặt nhợt nhạt không hợp mắt, sắc môi như trong suốt không hợp mắt, từng sợi tóc mai ướt đẫm cũng không hợp mắt.


Lộ Hứa Nam đưa tay vén những lọn tóc bết trên má cô sang một bên, anh cảm nhận được mồ hôi lạnh nhễ nhại trên ngón tay thì lại kéo chiếc chăn mỏng mà bác sĩ đã đắp cho cô lên thêm một chút.


Tủ đầu giường có đặt hộp khăn giấy, anh rút hai tờ rồi gấp đôi, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt Ninh Y.


Tầm mắt không kiềm được mà rơi vào mắt cô, Lộ Hứa Nam nhướng mày.


Lông mi còn rất dài.


Như bác sĩ nói, đúng là Ninh Y tỉnh lại vô cùng nhanh.


Lộ Hứa Nam còn chưa kịp lau lần thứ hai đã thấy hàng mi cô run lên, sau đó cô run rẩy mở mắt.


Bàn tay đang lau mồ hôi của anh khẽ khựng lại, anh trùm tờ khăn giấy sạch lên mặt Ninh Y theo bản năng, dùng giọng điệu cứng ngắc nói: "Tỉnh thì tự lau đi, bẩn muốn chết."


Bác sĩ cầm đường glu-cơ tới cửa thì thấy cảnh này.


Vừa nãy chị ấy vì mềm lòng và cảm động nên cố ý cho nam sinh này một cơ hội để thể hiện tốt: "..."


Thằng nhỏ kiêu ngạo, vừa rồi lúc thấy cậu bế người ta lên cũng không thấy cậu sợ bẩn.


Chân Ninh Y bây giờ như nhũn ra, không có sức trợn mắt với anh, hiển nhiên cũng không nhận ra Lộ Hứa Nam miệng chê cô bẩn nhưng lại nắm chặt khăn giấy lau mồ hôi cho cô trong tay.


Cô giơ lấy khăn giấy tùy tiện lau vài cái, âm thanh mắng người trong lòng cũng ỉu xìu.


"Con rùa đen khốn khiếp, tôi đổ mồ hôi nhiều như vậy chả phải là vì tìm cậu khắp nơi dưới nắng gắt à?"


Lộ Hứa Nam mím môi, nhìn động tác chậm chạp của cô mà cuống hết cả lòng, thầm nghĩ sao ban nãy mình không lau nhanh chút nhỉ?


Nhưng lời nói ra miệng lại không hay ho gì: "Ninh Nhất Nhất, cậu lại nhịn ăn giảm cân đúng không? Tôi nói chứ cậu không có não sao? Mập thì mập, dù sao vóc người của cậu cũng đâu có gì."


Ninh Y suýt nữa bị anh chọc tức muốn bay từ trên giường xuống, cô dứt khoát nhắm mắt, mắt không thấy, tai yên tĩnh.


Bác sĩ nghe Lộ Hứa Nam nói những câu không nên nói thì thật sự không nhìn nổi.


Chị đi vào, nhấc chân đá vào chân ghế của Lộ Hứa Nam một cách chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tỏ ý anh xê ra.


Lộ Hứa Nam đứng dậy dạt sang một bên, anh thấy bác sĩ lấy ống hút đâm vào lọ đường glu-co cho cô từ từ uống.


"Chị vừa nghe..." Bác sĩ ngừng lại một chút, chỉ vào Lộ Hứa Nam, dường như không tìm được từ thích hợp để gọi.


"Bạn học."


"Anh."


Ninh Y và Lộ Hứa Nam lên tiếng cùng lúc.


Lộ Hứa Nam nghe vậy, không khỏi cau mày nhìn Ninh Y trên giường.


Rõ ràng ngày nào cũng kêu "anh Nam anh Nam", bây giờ tự dưng đổi thành bạn học.


Đối diện với ánh mắt của bác sĩ, Lộ Hứa Nam không vui vẻ mà giải thích thêm: "Là anh trai hàng xóm lớn lên với nhau, cũng là bạn cùng lớp."


À ra là thanh mai trúc mã.


Bác sĩ gật đầu, nhìn Ninh Y hỏi tiếp: "Nghe bạn em nói, cách đây không lâu em cũng bị hạ đường huyết mà ngất đúng không? Bị thường xuyên lắm à? Đi khám chưa?"


"Dạ khám định kỳ, ngày thường em đều mang theo kẹo và chocolate bên người, không hay bị đâu ạ." Ninh Y nhả ống hút ra.


Bác sĩ "à" một tiếng: "Có lẽ hôm nay chưa ăn cơm trưa, lại vận động quá nhiều..."


Lộ Hứa Nam không nhịn được mà chen ngang: "Bác sĩ, chị có thể để cậu ấy uống xong rồi hỏi không ạ?"


Bác sĩ nghe thì hơi ngớ ra, trông lo lắng vậy sao lúc nãy lại ném khăn giấy vào mặt người ta?


Chị chỉ muốn xác nhận xem người bệnh đã đến bệnh viện chẩn đoán về nguyên nhân chính xác bị hạ đường huyết hay chưa thôi, nếu chưa thì đi kiểm tra càng sớm càng tốt, tránh để kéo dài việc chữa bệnh.


Bây giờ biết Ninh Y hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình nên bác sĩ cũng yên tâm, chị hất cằm với Lộ Hứa Nam: "Bệnh nhân cần nghỉ ngơi, phiền anh của bệnh nhân mang chút thức ăn thanh đạm tới cho em ấy."


Lộ Hứa Nam chả hiểu sao mình nghe từ "anh" trong miệng bác sĩ thì hơi vui vẻ, anh gật đầu đáp, xoay người đi ra mua cơm.


Ninh Y uống đường glu-co, tinh thần tốt hơn nhiều, đầu ngón tay nắm lọ rỗng, cô "à" lên một tiếng, nhớ tới hỏi: "Bác sĩ, cho em hỏi vết thương của bạn em đã chữa trị chưa ạ?"


Bác sĩ kinh ngạc: "Nó bị thương hả? Chị không nghe nó nói!"


Ninh Y hơi cau mày, chỉ bả vai trái rồi trả lời: "Dạ ngay vai ấy, lúc ngã cầu thang thì bả vai bị đập trúng. Đợi cậu ấy quay lại, chị có thể hoãn một chút thì giờ nghỉ trưa để giúp cậu ấy kiểm tra không ạ?"


Phòng y tế cũng có thời gian nghỉ trưa, cô lo lắng chờ Lộ Hứa Nam quay về thì bác sĩ không ở đây.


Bác sĩ cười nói: "Được, buổi trưa có người mang cơm cho chị, chị không ra ngoài."


"Anh bán đồ ăn bên ngoài" của bác sĩ nhanh hơn Lộ Hứa Nam, Ninh Y nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi đối diện bác sĩ ở bàn ăn thì nhớ anh ấy là giáo viên của trường.


Đợi Lộ Hứa Nam ướt đẫm mồ hôi xách hai túi lớn thức ăn về thì bác sĩ lập tức đặt đũa xuống, kiểm tra vết thương cho anh trước.


Lộ Hứa Nam ngồi trên ghế, anh kéo một tay áo xuống, bả vai bên trái lộ ra.


Bác sĩ nhìn rồi ngạc nhiên: "Cậu nhịn kinh thật đấy!"


Bàn tay tháo bịch thức ăn của Ninh Y dừng lại một lúc, cô không kiềm được mà đứng dậy, đi vòng ra sau bác sĩ để nhìn.


Bả vai khá sưng, máu bầm lớn cỡ bàn tay hơi tím tái, nhìn thôi đã thấy đau.


Bác sĩ ấn vai Lộ Hứa Nam, nâng cánh tay anh lên rồi từ từ di chuyện, cẩn thận hỏi tình trạng đau nhức, sau khi xác định không tổn thương tới xương cốt mới xoa dầu nóng cho anh tan máu bầm.


Từ góc độ của Ninh Y có thể thấy được Lộ Hứa Nam cắn chặt răng, đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.


Xoa khoảng mười phút thì bác sĩ mới thu tay, chị vừa dùng nước khử trùng rửa tay vừa nói: "Sau khi về nhà cũng phải nhờ người ta xoa bóp giúp em, phải xoa bóp thì máu bầm mới nhanh tan. Chút nữa chị kê cho em đơn thuốc lưu thông máu tan máu bầm."


Bởi vì quá đau nên Lộ Hứa Nam vẫn ngồi ở đó, anh không kéo tay áo lên.


Anh liếc đến Ninh Y đang đến gần, còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được một hơi lạnh chạm vào vết thương của mình.


Là Ninh Y dùng ngón trỏ vuốt nhẹ lên bả vai anh.


Cơ thể Lộ Hứa Nam chấn động, dường như anh lập tức kéo tay áo lên rồi đứng dậy và nghiêng đầu, khuôn mặt tràn đầy cảnh giác nhìn Ninh Y: "Cậu làm gì đấy?"


Y như cô con dâu nhỏ bị vấy bẩn.


Ninh Y trố mắt: "Ơ... Tôi chỉ muốn xem có sưng lắm không..."


"Cậu làm như tôi cố tình lợi dụng cậu đấy... Nam mô."


Bên tai Lộ Hứa Nam nóng lên, anh cúi đầu cài nút áo.


Chị bác sĩ không khỏi cười nhẹ ra tiếng, chị quay đầu nhìn bạn trai, đưa đơn thuốc cho Ninh Y rồi vẫy tay với bọn họ: "Được rồi, không còn chuyện gì thì đừng ngồi đó nữa, lên giường nằm đi. Ăn cơm uống nước xong, nghỉ ngơi nửa tiếng mà thấy không có gì bất thường, lấy thuốc xong là có thể về lớp."


Vốn đã làm phiền giờ nghỉ trưa của người ta, hiển nhiên hai người ngựa không dừng vó dời địa bàn ngay và luôn.


Sau khi Lộ Hứa Nam được xoa bóp chỗ máu bầm thì hành động linh hoạt hơn trước rất nhiều, trái lại là Ninh Y vẫn khá yếu, tay chân vẫn chưa có sức.


Lộ Hứa Nam thấy sắc mặt cô còn tái nhợt bèn mở cho cô thêm một lọ glu-co, anh kêu cô lên giường nằm, tự mình bày thức ăn lên bàn của giường bệnh.


Đúng là Ninh Y hơi rung động, cũng không tranh việc với anh mà ngoan ngoãn uống nước đường.


Cô uống xong, vừa ngẩng đầu là thấy một tay Lộ Hứa Nam bưng cháo, tay khác cầm muỗng, ngồi xuống giường nhìn cô.


Ninh Y lập tức ném lọ rỗng vào thùng rác, giơ tay ra nhận: "Cảm ơn."


Lộ Hứa Nam khẽ khựng lại hỏi: "Cầm nổi không?"


"Có ý gì? Tôi không cầm nổi thì cậu định đút tôi chắc?"


Ninh Y hơi nhíu mày: "Nổi, hơn nữa em cũng để trên bàn được."


Lộ Hứa Nam liền trực tiếp đặt chén cháo lên bàn trước mặt cô.


Ninh Y nắm cây muỗng rồi đảo, thầm cảm thấy kỳ lạ.


"Sao bỗng dưng hôm nay chó Lộ tốt với mị thế? Vì vừa nãy mị xỉu à? Nhưng lần trước nhập viện cũng đâu thấy cậu ta quan tâm như vậy..."


Ninh Y băn khoăn về vấn đề này, mà Lộ Hứa Nam cũng không nghĩ ra.


Đúng vậy, anh sao thế? Suốt buổi trưa chạy lên chạy xuống, bận đó bận đây vì Ninh Nhất Nhất.


"Chẳng lẽ mị xỉu vì cậu ta nên trong lòng cậu ta áy náy?"


Phải! Chính là nguyên nhân này!


Lộ Hứa Nam cảm thấy mình đã tìm được lý do, trong phút chốc sáng tỏ ngay.


Anh cầm đôi đũa mới mở, gõ lên chén cháo đối phương, nghiêm giọng nói: "Chơi cái gì đấy? Ăn nhanh lên, ở bên cạnh cậu trì hoãn cả một buổi trưa. Ninh Nhất Nhất, phiền cậu nhớ rõ tình trạng sức khỏe của mình, bất cứ lúc nào cũng phải ăn kẹo, đừng có hở cái là xỉu, thật là làm lỡ chuyện."


"Chậc, y như rành. Mị nói sao lại chợt đổi tính, nhưng..."


Ninh Y ngẩng đầu, nghiêm túc mở miệng: "Lúc ở cầu thang, em thật sự cảm ơn anh. Em cũng không biết anh bị thương nặng như vậy..."


"Nặng cái gì? Thằng Phương Từ kia nó nói quá thôi."' Lộ Hứa Nam cắt ngang lời cô, lơ đễnh nói: "Cỡ này còn không bằng bị Lộ Ưng Bắc hành cho một trận."


Ninh Y bĩu môi.


"Ha, cũng không biết vừa nãy ai ngồi trên ghế khám đau đến đổ mồ hôi lạnh."


Lộ Hứa Nam nghiến răng, chế giễu nói: "Vốn đã xấu rồi còn làm cái mặt gì đấy. Ăn cơm lẹ, đừng có đói bụng hạ đường huyết, rồi giả bộ đụng vào tôi."


Ninh Y: "..."


"%&*¥#¥"


...


Trong lớp 11/1.


Đoàn Bội Luy vừa bấm điện thoại vừa tám với Nhan Tử Vân: "Tử Vân, Ninh Y với Lộ Hứa Nam thật sự đang quen à?"


Bàn tay lật sách của Nhan Tử Vân khẽ khựng lại, cô ta ngẩng đầu liếc Đoàn Bội Luy một cách lạnh lùng: "Mày nói lung tung gì đó?"


"Đâu, trên diễn đàn trường nó đoán ấy chứ! Mày thân với Ninh Y nên tao mới muốn hỏi mày thử." Đoàn Bội Luy đưa điện thoại cho đối phương: "Nè, buổi trưa có người chụp được hình Ninh Y nắm tay Lộ Hứa Nam bên sân bóng rổ."


Nhan Tử Vân nhìn tấm hình trên điện thoại Đoàn Bội Luy, dù hơi mờ nhưng đúng là có thể nhận ra Lộ Hứa Nam và Ninh Y.


Trong hình, Ninh Y đi trước, cô dắt tay Lộ Hứa Nam, không hề che giấu.


Cô ta nhìn đôi tay nắm chặt nhau của hai người, tầm nửa phút sau mới thu ánh mắt lại, đọc sách tiếp rồi lạnh nhạt nói: "Nhìn như Ninh Nhất Nhất kiên quyết kéo anh Nam vậy."


Đoàn Bội Luy gật đầu hùa, khinh thường nói: "Cũng đúng, Ninh Y mặt dày đi theo Lộ Hứa Nam cũng không phải chuyện ngày một ngày hai..."


Nhan Tử Vân siết một góc trang giấy, hồi lâu vẫn chưa sang trang, mãi sau mới vang lên âm thanh bị xé rách.


Là cô ta dùng móng tay rạch mạnh tờ giấy...


Lộ Hứa Nam và Ninh Y chia nhau vào lớp bằng cửa trước cửa sau, Phương Từ đã ngồi trên ghế đợi từ lâu, thấy anh đi vào thì lập tức nhướng mày hỏi: "Sao rồi anh Nam? Anh em chí cốt chớ? Nghe em nói thế, có phải Ninh Y cảm động lắm không? Hai người tới phòng y tế rồi đi đâu hú hí vậy?"


Không nghe còn đỡ, vừa nghe cậu ta nói là Lộ Hứa Nam liền nhớ tới vì Phương Từ cứ bảo anh bị thương nặng nên Ninh Y mới vội vàng kéo anh đến phòng y tế, cuối cùng ngất xỉu.


Anh tiện tay lấy quyển sách, đập lên người đối phương, nói: "Hú hí cục cứt, Ninh Nhất Nhất ngất xỉu ở phòng y tế, cả trưa mới tỉnh lại."


Phương Từ: "Hả? Xảy ra chuyện gì?"


Lộ Hứa Nam đáp: "Sức khỏe cậu ấy vốn không tốt, vẫn luôn có bệnh hạ đường huyết. Hôm nay nắng gắt vậy, cậu ấy không ăn cơm, còn nôn nóng chạy, trong phút chốc hạ đường huyết rồi xỉu."


Phương Từ nghe mà tặc lưỡi hít hà: "May là không sao."


"Lộ Hứa Nam." Ninh Y chạy từ phía trước tới, đặt bịch thuốc lên bàn anh rồi nhắc nhở: "Thuốc tan máu bầm, vừa nãy quên đưa cho anh. Tối về anh cũng phải uống đấy! Đừng quên nha!"


Lộ Hứa Nam phất phất tay: "Biết rồi, dài dòng."


Phương Từ nhìn anh tiện tay nhét bịch thuốc vào hộc bàn, dường như có gì đó chặn lại, mò mò thì lấy ra một cái túi quà màu xanh biển, anh mở cặp, ném cả túi quà lẫn bịch thuốc vào trong.


Phương Từ nhớ món quà đó là do Mộ Vãn Tình tặng khi sáng.


Cậu quay đầu nhìn bóng lưng Ninh Y, bỗng có chút không nỡ, nghĩ ngợi một hồi thì mở miệng khuyên nhủ: "Ừm ờ, anh Nam à... Tô Cách Lạp đã từng nói, một chân đạp hai thuyền thì một ngày nào đó thuyền cũng lật thôi. Dù tụi mình tuổi trẻ khỏe mạnh, có thể bơi lên bờ ngay cả khi rơi xuống nước. Nhưng đâu có cần đúng không? Thật ra Ninh Y tốt lắm lôn, mềm mại đáng yêu, mỗi ngày đều vây quanh anh gọi "anh Nam à anh Nam ới". Biết rõ sức khỏe mình không tốt mà còn đội nắng đi tìm anh khắp nơi để dẫn anh đến phòng y tế. Dù ngất xỉu cũng còn nhớ anh phải uống thuốc, anh..."


"Khoan." Lộ Hứa Nam nghe cậu ta lải nhải, động tác nhét đồ vào cặp không khỏi khựng lại, anh hỏi: "Vừa nãy lúc Ninh Nhất Nhất đưa thuốc cho tao, cậu ấy gọi tao là gì?"


Phương Từ chả hiểu tại sao anh chợt hỏi câu này, cũng không để ý rốt cuộc Ninh Y vừa gọi gì, trả lời một cách đương nhiên: "Anh Nam ơi, đó giờ không phải bả đều kêu anh như vậy à?"


Lộ Hứa Nam nhíu mày, giọng nói tràn đầy sự không vui: "Không, cậu ấy gọi tao là Lộ Hứa Nam."


...


Tác giả có lời muốn nói:


Thằng nhóc Lộ: Nhất Nhất đã không gọi tôi là anh?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương