Ái Quả Tình Hoa
Chương 29: Chương 29

Đêm tuy đã khuya, nhưng nhà họ Hùng vẫn còn mở toang cửa cái, đèn lửa sáng rực, khi xe Phi rẽ vào cửa thì bóng người tới lui tấp nập. Phi không lấy làm lạ, biết rằng cả nhà đang chờ đợi tin Tố Tố. Cũng có người tìm nàng nhưng tìm không được vừa về đến.
Chàng nghĩ đến sự chứng thực thân phận của mình, bởi khi vào cửa, chàng thấy hai viên cảnh sát đang đi tới đi lui. Lão Vương đã về trước khi xe chàng vào cửa, Lão Vương lẹ làng đến mở cửa xe. Lão vừa mừng vừa kêu lên:
- Cô đã về rồi!
Phi ra dấu không cho lão kêu lớn lên, dụng ý để cho nàng ngủ, nhưng rốt cuộc nàng cũng tỉnh giấc, nhưng đôi mắt nàng vẫn còn nhắm nghiền. Trong nhà đều kinh động, có ba bốn người ra đón tận cửa, người đi đến bên chiếc xe trước nhất là bà Hùng, tiếp theo đó là lão Hùng và lão Khưu, theo sau chót là A Kim.
Lão Vương trông thấy Tố Tố dựa vào lòng của Phi, lão biết rằng sự tình rất nghiêm trọng. Lão giật mình không dám lên tiếng nữa, tay lão vịn cửa xe, nhường chỗ cho Phi bồng nàng ra khỏi xe. Bà Hùng vừa đi vừa chạy đến bên xe sờ lên trán nàng, bà kêu nho nhỏ:
- Tố Tố! Tố Tố!
Phi cúi nhìn xuống thấy nàng mở to mắt ra, miệng nàng mấp máy như gọi tiếng má má, sau đó nàng lập tức nhắm mắt lại. Chàng sợ mọi người lo âu, bởi chàng thấy có mặt cả hai lão Hùng và Khưu.
Phi nhỏ giọng nói nhanh:
- Không có chi đáng ngại, cô Tố Tố chỉ cảm mạo, nên cơ thể phát nóng dữ thế thôi.
Khưu viện trưởng đưa tay lên sờ trán nàng, ông ta có cảm giác nhiệt độ khá cao, trong lòng ông rất lo ngại, nhưng làm ra vẻ bình tĩnh nói:
- Không sao đâu, Phi hãy bồng nó đến giường để tôi xem mạch mới biết.
Phi rất do dự, vì từ trước chàng chưa vào phòng nàng lần nào. Nhưng tình trạng cấp bách này chàng không câu nệ chi cả. Chàng lập tức bồng nàng vào nhà, bà Hùng đi trước hướng dẫn chàng lên lầu. Chàng theo sau đặt Tố Tố xuống giường, bà Hùng lấy mền trùm lại cho con gái.
Khưu viện trưởng cũng vừa đến nơi, lão lập tức chẩn mạch cho nàng, đồng thời dùng nhiệt kế để xem sức nóng, giây lát sau lão châu mày, hiển nhiên nhiệt độ của nàng đã trên 38 độ.

Lão Khưu bèn biên toa cho Tố Tố, giao cho lão Hùng:
- Nên phái lão Vương chạy xe đi lấy thuốc, để Tố Tố nó ngủ giây lát, chúng ta xuống nhà khách ngồi bàn vài việc.
Đến nhà khách ngồi xong, Phi đem tất cả câu chuyện tường thuật lại ọi người nghe. Chàng cũng nói rõ, khi ở tại trà thất thì Tố Tố rất khỏe, chỉ thấy sắc mặt nàng xanh xao thôi. Lúc qua cầu chàng xem thấy nàng không được khỏe cho lắm, lúc lên xe thì nhiệt độ của nàng càng cao, chàng nói rõ ọi người khỏi phải lo sợ.
Bởi khi xe vừa vào cửa, mọi người thấy nàng mê man, tưởng nàng tự tử hay ngộ độc, sau khi nghe chàng tường thuật mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Vợ chồng lão Hùng hướng vào Phi mà tạ Ơn rối rít. Sau khi bà Hùng nghe rõ đầu đuôi, bà lập tức lên lầu để săn sóc con. Khưu viện trưởng nghe Phi báo cáo, ông hơi nhẹ lo nói:
- Theo tôi xem nó bị chứng cảm mạo không mấy nghiêm trọng chỉ nghỉ ngơi vài hôm thì khỏi. Điều cần thiết là nó biết Cơ Thực đã chết, điều đó rất quan trọng.
Hùng Kiến Phương vẻ nóng nẩy hỏi:
- Điều đó quan trọng lắm sao?
Khưu Đông Vượng châu mày nói:
- Điều đó khó mà thấy, hoặc một vài câu mà phân tách cho đầy đủ ý nghĩa. Nếu cháu nó chưa biết tin Cơ Thực đã chết thật, thì tâm tánh nó trở nên bất thường, lắm khi nó có cảm giác thương tâm. Sự thực nó biết tin Cơ Thực chết rất lâu, sau đó qua một cơn bịnh nặng, cháu nó lại nhận rằng Cơ Thực chưa chết, chứng đó gọi là tinh thần phân tán khi đó luôn luôn phủ nhận sự thật, không hề tiếp nhận những tin chẳng lành. Nhưng đương lúc tinh thần của cháu đã chán chường, biết rõ Cơ Thực đã chết. Tình hình hiện giờ rất thường, có thể tiếp nhận những sự thực trước mắt rồi vậy.
Nghe lão Khưu nói thế, lão Hùng rất hy vọng:
- Nếu thế thì bịnh trạng của nó có phần khả quan.
Lão Khưu tiếp ly nước ngọt uống một hớp, nói:
- Chiếu theo sự thật thì vậy. Nhưng phải ngừa sự phản ứng sau này, nếu cháu nó không nhắc đến tên Cơ Thực, không trông chờ tin Cơ Thực, không viết thư gởi cho Cơ Thực, như thế quả cháu nó đã tiếp nhận sự thực không còn bị tiềm thức che mờ.

Hùng Kiến Phương đang cao hứng lại bị lời giải thích của lão Khưu mà tiêu tan phần nào niềm hy vọng, lão Khưu lại tiếp:
- Hiện giờ chứng minh Tố Tố nó đã tiếp nhận sự thật thế là, chúng ta không nên có ý nghĩ tạo những sự giả trá như hồi trước nữa, nhưng phải chú ý đến sự phản ứng. Qua cơn bịnh này, có thể giúp cho Tố Tố nó có quan niệm nhận xét, nếu cháu nó nằm luôn tai giường mấy hôm, thần trí của nó có thể hoàn toàn khôi phục.
Lão Hùng nghe nói, ông ta rất hy vọng, bèn hướng sang Phi với vẻ van cầu:
- Tôi xin van cầu cháu Phi, hãy ở lại đây liên tiếp vài hôm.
Phi nghe lão Hùng nói, chàng rất ngạc nhiên, vì chàng định vài hôm nữa sẽ dọn về y viện, nhưng chàng chưa hề nói ra cho người nào trong nhà họ Hùng biết. Có lẽ Khưu viện trưởng đã nói với lão Hùng? Lão Khưu thấy chàng hoang mang bèn giải thích:
- Đêm qua tôi gặp anh Kiến Phương tại một tiệc đãi khách, tôi có lời yêu cầu, vì gần đây trông thấy Tố Tố có mòi khởi sắc, hy vọng Phi về y viện để giúp việc với tôi. Anh Kiến Phương đã đồng ý cho Phi dọn về y viện nội ngày mai, hiện giờ bịnh trạng của Tố Tố lại thay đổi, Phi cũng nên lưu lại đây ít hôm nữa để trông nom giúp.
Hùng Kiến Phương lại nói tiếp:
- Cháu Phi, nếu hôm nay không nhờ cháu tìm ra Tố Tố, chưa biết kết quả nó sẽ bi thảm đến chừng nào. Tôi chưa biết lấy chi mà đền đáp cho vừa. Tố Tố nó rất tín nhiệm cháu. Do đó, vợ chồng tôi yêu cầu cháu lưu lại ít hôm nữa...
Phi đứng trước hai vị lão nhân yêu cầu, chàng chỉ biết gật đầu nói:
- Thưa bác, bác đã quá lời, cháu nào dám từ nan. Hai vị muốn cho cháu ở lại đây thì cháu phải tuân mạng.
Lão Vương đem thuốc và dụng cụ y sĩ đến cho Khưu viện trưởng, lão Hùng hướng dẫn lão Khưu đi lên lầu để chích thuốc cho Tố Tố, chỉ còn lão Vương ở lại dưới nhà khách. Phi trông thấy một cảnh sát viên đi tới đi lui đằng trước, chàng lấy làm lạ hỏi:
- Chắc chiều này bác Hùng mời cảnh sát đi tìm Tố Tố hả?
Lão Vương lắc đầu nói:

- Không, bọn họ đâu phải vì chuyện của tiểu thơ, mà họ vì việc khác mới đến đây chớ.
Nghe lão Vương đáp, ngoài sự tưởng tượng của Phi, chàng hỏi tiếp:
- Vậy họ đến đây với chuyện gì?
- Ờ, khi cậu đi tìm tiểu thơ, trong khi đó có một biến cố ngoài sức tưởng tượng, Vương Cách đã trốn ra khỏi y viện...
Phi thất sắc hỏi:
- Vương Cách đã trốn ra rồi sao? Hắn trốn ra tự lúc nào? Hắn đến đây làm phiền hả?
Lão Vương lắc đầu nói:
- Tôi biết không mấy rõ, tôi từ Đài Bắc về hồi mười một giờ, dường như nghe y viện gọi điện thoại thông tri cho biết, Vương Cách trốn thoát khỏi y viện vào khoảng mười giờ, hắn lén cắp bộ đồ thường phục tại ký túc xá, đánh một y sĩ bị thương, hắn ra phía sau ký túc xá trèo tường mà ra. Bà nghe tin này, lập tức gọi điện thoại cho ông hay, một mặt xin cảnh sát đến bảo vệ, chẳng bao lâu ông về, cảnh sát cũng vừa đến nơi.
Phi nghe rõ, lòng chàng mới nhẹ nhàng phần nào. Nhưng thâm tâm chàng lúc nào cũng ân hận. Bởi Vương Cách là người do chàng đề nghị với Thiên Phú cho ra phòng ngoài. Tại đây được thong thả hơn, trừ vấn đề không tự do ra đằng trước thôi, nhưng đằng phía sau thì đi tới lui được thong thả. Nào ngờ Vương Cách lợi dụng cơ hội đó, lại phía sau đả thương y sĩ mà trốn ra ngoài.
Phi nhẹ lo việc Vương Cách đến đây gây sự, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, hắn sẽ đến đây bất cứ lúc nào.
Phi tin rằng, chàng còn ở đây ngày nào thì nhất định sẽ chế phục được Vương Cách. Nhưng chàng cũng tin rằng, y viện đã thông tri cho cảnh sát cuộc, có thể Vương Cách không bao lâu sẽ bị bắt trở lại. Đứng về phương diện chàng mà giải thích, nếu Vương Cách đến gây sự thì chàng phải ăn nói làm sao với hai vị lão giả Nếu chàng không ở tại nhà Hùng xưởng trưởng, nếu Hùng xưởng trưởng không phải là cha Tố Tố, thì chàng mặc kệ ai làm gì thì làm. Nhưng hiện tại mọi sự kiện nó đã liên quan với nhau, Phi không thể đứng riêng hoặc làm ngơ cho được.
Lão Vương lui ra ngoài, Hùng xưởng trưởng và Khưu viện trưởng cũng từ trên lầu đi xuống. Lão Khưu vừa rửa tay, vừa thâu thập những dụng cụ trên bàn, nói:
- Để Tố Tố nó ngủ yên một giấc, nhất định sáng mai nhiệt độ sẽ giảm, chừng đó cho nó uống thuốc thêm thì sẽ lành bịnh.
Hùng xưởng trưởng lộ vẻ lo lắng:
- Nhiệt độ chắc chắn sẽ lui phải không anh?

- Nếu sáng mai nhiệt độ vẫn còn, hoặc chỉ giảm đôi chút thì lập tức gọi điện thoại cho tôi haỵ Phi ở đây thường tuần mạch và nhiệt độ cho Tố Tố.
Phi chỉ còn biết lên tiếng vâng dạ, Khưu viện trưởng xách xách tay, nói:
- Thôi tôi về.
Phi rất cần đem sự tình của Vương Cách mà giải thích khi có mặt hai lão ở đây, chàng mạnh dạn nói:
- Vừa rồi tôi nghe lão Vương nói Vương Cách đã trốn ra khỏi y viện, vấn đề này cũng do tôi sai lầm, do đó, cháu muốn lợi dụng ít phút đồng hồ để giải thích cùng bác Hùng.
Hai lão cùng nhìn nhau, dường như sự kiện của Phi vừa đề cập đến là ngoài ý liệu của hai lão. Hùng xưởng trưởng dùng tay vỗ lên vai Phi, vẻ khẩn thiết:
- Cháu Phi, đừng nên vì việc này mà phải lo lắng, tôi không bao giờ cho việc đó lầm lỗi tại Phị Vấn đề xử sự của Phi rất đúng, anh Đông Vượng đã nói rất nhiều với tôi rồi. Chẳng qua vấn đề này ngoài việc đồn đãi và sự thật thì nó cách nhau rất xạ Sau này có cơ hội, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận cũng chẳng muộn.
Khưu viện trưởng cũng hướng vào chàng mà gật đầu:
- Sau này chúng ta sẽ thảo luận. Vấn đề này Phi không lầm lỗi gì đâu.
Phi gật đầu tỏ vẻ ưng thuận, chàng bước lại xách chiếc xách tay cho viện trưởng để đưa ông ra xe. Hai vị lão nhân gia vừa đi vừa nói chuyện nho nhỏ, sau đó viện trưởng lên xe, lão Vương mở máy cho xe chạy ra ngoài cửa cái.
Hùng xưởng trưởng đưa viện trưởng ra về, bèn quay trở vào cám ơn hai viên cảnh sát một vài câu, vì vừa rồi lão và lão Khưu bàn luận nhau, không nên để cảnh sát ở lại đây.
Sau khi đưa Khưu viện trưởng về xong, Phi trở về phòng, chàng mới nghĩ đến Bân Bân. Chàng xem đồng hồ tay đã đúng hai giờ sáng. Chàng không biết Bân Bân và Phú rời Trung ương tửu quán tự lúc nào? Dầu họ chưa muốn về cũng phải về, vì tiệm quán đã đóng cửa nên chắc họ đã về từ sớm rồi.
Phi cảm thấy có lỗi với Bân Bân, bởi từ khi chàng rời tửu quán đến giờ chưa có dịp giải thích cho nàng rõ, đến điện thoại cũng không gọi cho nàng biết.
Chàng bước đến nơi có điện thoại để gọi cho nàng, nhưng khi đến nơi chàng phải do dự. Vì trong lúc đó mọi người đều ngủ, các phòng đều tắt đèn lửa. Chàng không thể làm ồn phá giấc ngủ của người khác. Nghĩ thế, Phi bèn bỏ điện thoại xuống

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương