Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
Chương 99: Tâm tư này là gì đây 2

Gió ngừng thổi, đám mây phía chân trời cũng dường như dừng lại.

Lại nhìn xuống dưới chân, Cổ Lạc Nhi không còn hoảng hốt sợ hãi như vừa rồi nữa.

Phía sau nàng, có một chiếc dù mạnh mẽ bảo hộ, hắn sẽ bảo vệ nàng, nàng đâu cần phải sợ chứ.

Cổ Lạc Nhi nhắm mắt lại, đắm say trong khoảnh khắc ấm áp này.

“Lạc Nhi, cơ nỏ nàng dùng vừa rồi là ai đưa cho nàng?”

Trên đỉnh đầu truyền đến lời thầm thì nhẹ nhàng của Đạp Tuyết công tử.

Cổ Lạc Nhi vốn không có ý định giấu hắn, thấp giọng nói: “Là Lãnh Dạ đưa ta.”

“Nàng biết Lãnh Dạ?”

Cổ Lạc Nhi thở dài.

“Cũng không tính là biết được. Hắn ép ta làm một việc. Nhưng ngay cả làm thế nào để tìm hắn ta cũng không biết.”

“Lạc Nhi, Lãnh Dạ là người rất khó đối phó. Nàng giúp hắn bán mạng, sẽ rất phiền toái.”

Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ, ta cũng biết rõ a, nhưng là, ta trúng tiêu hồn tán, có thể không giúp hắn làm sao?

“Huynh biết về Lãnh Dạ rất nhiều sao? Ta có cách nào thoát hỏi hắn không?”

Cổ Lạc Nhi hỏi.

Trong lòng dâng lên một tia hi vọng.

Bản lĩnh Đạp Tuyết công tử lớn như vậy, nói không chừng hắn có thể có biện pháp nào đấy.

Đạp Tuyết công tử cười khẽ một tiếng.

Đáp: “Nàng đi theo bên người bản công tử, một tấc không rời, Lãnh Dạ sẽ không dám làm gì nàng.”

Cổ Lạc Nhi âm thầm thở dài.

Nàng thật sự không ngờ Đạp Tuyết công tử, lại nói với nàng những lời đùa giỡn này.

Nếu nói hắn có ý với nàng, vì sao ngữ khí lại khêu nhẹ như vậy?

Nếu nói hắn vô ý với nàng, nhưng theo mấy ngày nay nàng nghe ngóng, Đạp Tuyết công tử từ trước đến nay giữ mình trong sạch, chưa từng cùng bất kỳ nữ nhân nào sinh ra vướng mắc.

Những nữ nhân khác ngay cả một mảnh góc áo của hắn cũng không có cơ hội đụng tới.

“Huynh đã quên thân phận của ta sao?”

Cổ Lạc Nhi yếu ớt nói.

Tuy nàng chỉ là phi tử trên danh nghĩa của Đông Phong Túy, nhưng ở xã hội này, danh tiết rất quan trọng.

Đạp Tuyết công tử sẽ không quan tâm sao?

Đạp Tuyết công tử trong lòng vẫn đang nghĩ, đương nhiên chưa quên, bằng không còn có thể ôm nàng sao?

Tối hôm qua cảm giác ôm nàng quá tốt, làm cho hắn nhịn không được lại nghĩ muốn ôm nàng.

Hơn nữa, hôm nay nàng làm hại hắn bị Thái hậu giày vò cả buổi sáng, vất vả lắm Thái hậu ầm ĩ đến mệt mỏi, hắn mới trở lại thanh tĩnh được.

Món nợ này, hắn không tính mới là lạ.

Trong miệng lại hỏi: “Nàng thích làm Tiên phi?”

“Không hề.” Cổ Lạc Nhi phản đối nói, “Tiên phi đây là giả, chỉ là trên danh nghĩa.”

Lời này đúng trong dự đoán của Đạp Tuyết công tự, nhưng nghe từ chính miệng Cổ Lạc Nhi nói ra, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái.

“Nghe nói hoàng đế rất anh tuấn, nữ nhân không phải đều thích nam tử tuấn mỹ sao?”

“Anh tuấn thì sao? Hắn chẳng qua chỉ một kẻ đại lười bách vô nhất dụng.”

(Bách vô nhất dụng: ý nói trăm thứ không dùng được một)

Khẩu khí Cổ Lạc Nhi hết sức khinh thường.

Thật sự nha, nếu không phải Đông Phong Túy hồ đồ, trọng dụng Phùng Thái Úy, tùy ý để Nguyệt quý phi làm xằng làm bậy, nàng sao có thể rước lấy một đống phiền toái này.

Đạp Tuyết công tử đột nhiên buông lỏng tay ra, không ôm Cổ Lạc Nhi nữa.

Xoay người, nhìn phong cảnh phía xa.

“Hoàng đế làm vậy, luôn có dụng ý của hắn.”

“Dụng ý? Hắn còn có thể có dụng ý gì? Huynh đừng giúp hắn nói tốt. Hắn là tên hoàng đế kém cỏi nhất ta đã đừng gặp.”

Cổ Lạc Nhi hồn nhiên chưa thấy biến hóa của Đạp Tuyết công tử, trái lại còn nói thêm.

Nói xong không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng đời này kỳ thật chỉ thấy qua một hoàng đế như vậy.

Đạp Tuyết công tử trầm mặc, thật lâu không nói.

Cổ Lạc Nhi thưởng thức một hồi phong cảnh xa xa, hỏi Đạp Tuyết công tử.

“Huynh đã biết người bịt mặt vừa rồi ám sát ta là ai sai sử?”

“Uh.”

Đạp Tuyết công tử trầm thấp trả lời, bộ dáng tràn đầy mất hứng.

Âm thanh ‘Uh’ này nghe qua rất quen thuộc, Cổ Lạc Nhi cảm giác tựa hồ đã nghe qua đâu đó, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.

Nghĩ nghĩ, bỏ qua việc này, lại hỏi.

“Là ai? Có thể nói cho ta biết không?”

“Phùng Thái Úy.”

Đạp Tuyết công tử vẫn trả lời hết sức giản lược, cùng với dáng vẻ vừa rồi trêu chọc Cổ Lạc Nhi một trời một vực.

Cổ Lạc Nhi kỳ quái, nàng rốt cuộc đã mạo phạm hắn ở đâu a?

Hay là hắn không vừa ý tính hiếu kỳ quá nặng của nàng, luôn hỏi thăm không dứt?

Nhưng đây là chuyện có liên quan đến bản thân nàng, nàng có thể nào không quan tâm?

Chỉ là, đáp án này chính là trong dự liệu của nàng.

Ngoại trừ Phùng Thái Úy và Nguyệt quý phi, nàng đâu có mích lòng người nào.

Cổ Lạc Nhi không để ý tới hắn, suy nghĩ chuyện vừa rồi, lầm bầm lầu bầu.

“Kỳ quái, Phùng Thái Úy sao lại biết chuyện ta đi tới xưởng khắc bản thương đây?”

“Chẳng lẽ, khắc bản thương đó là do hắn phái tới?”

“Đúng vậy, đúng là hắn phái.”

Đạp Tuyết công tử tiếp lời.

Ngày hôm qua, Phùng Thái Úy đốt Minh Châu lâu không thành, hắn liền đoán được Phùng Thái Úy sẽ không dễ dàng buông tha cho Cổ Lạc Nhi.

Bởi vậy, phái người đi điều tra động tĩnh của Phùng Thái Úy.

Được biết Phùng Thái Úy mượn cơ hội Cổ Lạc Nhi tìm kiếm khắc bản thương, phái người giả trang làm khắc bản thương, lừa Cổ Lạc Nhi đến ngoại thành để lấy tính mạng nàng.

Hắn không yên tâm để người khác cứu Cổ Lạc Nhi, vì vậy mượn dịp ngủ trong phòng, chuồn khỏi hoàng cung.

Đến đây cứu Cổ Lạc Nhi.

Phùng Thái Úy lần này ra tay ngoan độc, phái tới chắc chắn sẽ không phải hạng người bình thường.

May mắn hắn đến kịp thời, nếu như chậm thêm chút nữa, hậu quả khó lường được.

Đạp Tuyết công tử cả kinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lời chế nhạo vừa rồi của Cổ Lạc Nhi đều đã quên bay đến chín tầng mây.

Lại vươn tay, ôm Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi thân thể cứng đờ, nhưng cũng không cự tuyệt.

“Lạc Nhi, đừng lo lắng, từ nay về sau Phùng Thái Úy sẽ không dám làm gì nàng.”

“Uhm.”

Hai người không ai nói gì thêm, yên lặng đứng giữa vách núi đen, nhìn màu chân trời mỹ lệ.

Thật lâu, Đạp Tuyết công tử mới nói: “Lạc Nhi, chúng ta trở về thành đi thôi.”

“Được.”

Cổ Lạc Nhi lưu luyến đáp ứng.

Đúng vậy, sắc trời không còn sớm, nàng cần phải trở về.

Từ nay về sau, nàng còn có cơ hội gặp lại Đạp Tuyết công tử không?

Hắn đối với nàng, rốt cuộc là tâm tư gì?

Trong đầu còn đang mơ màng suy nghĩ, thân thể đã nhẹ bẫng bay lên.

“Đạp Tuyết công tử.” Cổ Lạc Nhi khẽ gọi.

“Gọi ta là Đạp Tuyết.”

Cổ Lạc Nhi vừa mới bình tĩnh trở lại tâm đã rối loạn.

Nói chuyện có chút lắp bắp.

“Đây, đây là tên thật của huynh sao?”

“Không phải, là biệt hiệu bằng hữu trên giang hồ gọi.”

“Tên thật của huynh là gì? Có thể nói cho ta biết không?”

“Hôm nay không được. Sau này, có một ngày, nàng sẽ biết.”

Cổ Lạc Nhi lòng tràn đầy thất vọng.

“Sẽ có một ngày như vậy sao?”

“Sẽ có.”

Đạp Tuyết công tử trả lời hết sức chắc chắn.

Cổ Lạc Nhi thoáng phấn chấn.

“Như vậy, hôm nay ta cũng không thể nhìn thấy gương mặt thật của huynh rồi?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương