Cổ Lạc Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, muốn nhìn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Vừa ngẩng đầu, vừa vặn trông thấy đằng trước có một bóng lưng màu đen quen thuộc, sải bước đi nhanh về phía trước.

Cổ Lạc Nhi nhận ra, cái bóng lưng kia đúng là vừa rồi đã trông thấy bên trong hiệu cầm đồ.

Bất quá hắn di chuyển rất nhanh, trong chớp mắt liền biến mất ở góc đường, không thấy bóng dáng.

Cổ Lạc Nhi sững sờ nhìn theo hắn, cho đến khi nhìn không thấy mới thu hồi tầm mắt.

Không yên lòng mà nghĩ, người này, đi nhanh như vậy để làm gì? Bắt kẻ xấu sao?

Nhìn sang hai bên, xung quanh cùng người vừa rồi giống nhau, đều là cảnh tượng người đi đường vội vã, cực lực thu hút mời hàng của người bán hàng rong, ai cũng không có biểu hiện khác thường.

Hiển nhiên cũng không phát sinh các loại chuyện xấu.

Cổ Lạc Nhi nghĩ nghĩ, liền vứt việc này qua một bên.

Người ta di chuyển nhanh hay không, cùng nàng có quan hệ gì?

Tâm tư trở lại trên người, Cổ Lạc Nhi nhịn không được lại bắt đầu than thở.

Vô thức sờ vào vòng tay đặt ở trong cổ tay áo, Cổ Lạc Nhi trong lòng giật mình, vòng tay thế nhưng không cánh mà bay.

Vừa quay đầu lại nhìn, tinh kỳ hiệu cầm đồ cách đó không xa đón gió phấp phới, trên đường cũng không có nhìn thấy vòng tay. Tỉ mỉ nghĩ lại, Cổ Lạc Nhi hiểu được, cái này nhất định là chuyện tốt Hắc y nhân kia làm.

Trừ hắn ra, ai có thể biết trong tay áo của nàng ẩn dấu một chiếc vòng ngọc đáng giá? Khó trách hắn phải đi nhanh như vậy.

Cổ Lạc Nhi nhanh chân bỏ chạy, phải bắt được tên Hắc y nhân kia.

Thật sự là nhìn đoán không ra, khí thế phi phàm như vậy, giống như một hiệp khách, lại là một tên trộm.

Cổ Lạc Nhi vừa ở trong lòng mắng, vừa dùng tốc độ nhanh nhất hướng chỗ Hắc y nhân đi qua đuổi theo.

Không ngờ vừa mới chuyển qua góc đường, liền gặp một người ôm bình hoa hướng trước mặt nàng đi tới.

Cổ Lạc Nhi a a kêu to, đến một cái dừng ngay.

Thân thể kịch liệt lay động vài cái, lòng bàn chân bị mài đến đau nhức, cuối cùng thì ngừng lại.

Cũng không biết đế giày có bị thủng không.

Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ may mắn, may mắn chưa có đụng vào người nọ, bằng không, không phải đụng vỡ bình hoa hắn ôm hay sao.

Còn không đợi nàng hô hấp lại bình thường, người nọ trước mặt bàn chân vừa trượt, cả người hướng phía trước vổ nhào xuống, bình hoa ôm trên tay rơi vỡ tan tành.

Vài miếng mảnh sứ vỡ rơi xuống bên chân Cổ Lạc Nhi.

Cổ Lạc Nhi tiếc nuối mà lắc đầu.

Nàng chính xác không đụng vào hắn, nhưng bình hoa vẫn vỡ, thật sực là đáng tiếc.

Lúc này nàng mới nhìn rõ nơi mình đứng là ngã tư đường.

Hóa ra đây là con phố bán đồ cổ, ven đường bày đầy các loại cổ đồng.

(nguyên bản: cổ đồng: đồ cổ, loại đồ cổ)

Xem ra, bình hoa người ngã sấp xuống này ôm cũng là đồ cổ, khó trách hắn coi như bảo bối đem nó ôm trên người.

Vỡ chính là vỡ, đó cũng không còn cách nào khác.

Trên đường nhìn không thấy bóng dáng Hắc y nhân.

Nhìn cách hắn đi đường, hẳn là biết võ công, nhanh chóng di chuyển.

Cổ Lạc Nhi lại bị chuyện này làm lỡ, làm sao còn đuổi được hắn.

Cổ Lạc Nhi chán nản dậm chân một cái, lại muốn tiếp tục đuổi theo.

Nàng nhất định không chịu hết hy vọng.

Vừa mới chạy hai bước, thân mình lại bị người khác kéo lại một phen.

“Đứng lại. Làm hỏng bình hoa của ta đã nghĩ chạy?”

Cổ Lạc Nhi nhìn lên, bắt lấy người của nàng đúng là nam tử ôm bình hoa vừa rồi.

Hắn diện mạo hơn hai mươi tuổi, một thân mặc quần áo sa tanh màu xanh sẫm, vạt áo cùng viền cổ tay đều có đường viền hoa kiểu dáng rườm rà, trên người còn thêu một bông hoa mẫu đơn lớn.

Trên ngón tay cái đang bắt lấy tay trái nàng, còn đeo một cái nhẫn ngọc thật lớn.

Vừa thấy đã biết là người chủ có tiền.

Vóc người ngược lại thập phần đoan chính, nhưng phối hợp quần áo cùng đồ trang sức trên người, lại có vẻ thô tục.

Giống như nhà giàu mới nổi.

(Nguyên văn: nhà giàu mới nổi. Giọng điệu mỉa mai)

Cổ Lạc Nhi không rảnh cùng hắn phiếm chuyện, nói: “Này, là ngươi tự mình té ngã làm vỡ đấy nhé?”

Gạt tay nhà giàu mới nổi ra, muốn đuổi lên phía trước.

Người kia lần nữa kéo nàng lại.

Trong miệng kêu gào nói: “Còn dám nói không phải ngươi đụng vỡ? Vậy vì sao ngươi phải vội vã chạy trốn? Tất cả mọi người nhìn thấy, chính là ngươi đụng vỡ. Để mọi người đến bình luận phân xử. Xem đi, mảnh sứ vỡ còn đang ở dưới chân ngươi kìa.”

Thanh âm người này cũng coi như dễ nghe, nhưng lời này nghe vào trong tai Cổ Lạc Nhi lại cực kỳ chói tai.”

Làm cho nàng hỏa khí đại phát.

Chính hắn té vỡ, lại còn muốn đổ lên người nàng.

Quả thực chính là một hành vi vô lại.

Nàng hôm nay như thế nào mà vận mệnh xui xẻo vậy?

Đầu tiên là gặp được một tên hoàng đế lười tột cùng đáng ghét, sau đó là một tên trộm ngoại hình bất phàm, hiện tại tới tên vô lại muốn vu oan cho nàng.

Những người này như thế nào cũng không bình thường chứ?

Cổ Lạc Nhi căm tức mà gạt tay hắn ra.

Hướng hắn reo lên: “Ai nói ta muốn chạy trốn? Ta muốn đi bắt kẻ trộm, ngươi đừng đến gây trở ngại cho ta. Còn có, ai thấy ta đụng vỡ bình hoa của ngươi? Con mắt nào trông thấy?”

Lời nàng vừa dứt, liền có vài thanh âm đồng thời tiến vào trong tai.

“Chúng ta thấy.”

“Chính là ngươi đụng vỡ bình hoa của chủ tử nhà ta.”

“Hai con mắt đều thấy được.”

Cổ Lạc Nhi nhìn bốn phía xung quanh, trông thấy mấy người hầu bộ dáng như hổ vồ mồi nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng uy hiếp nàng.

Cổ Lạc Nhi tức giận đến suýt ngất đi.

Hướng tên nhà giàu mới nổi quát: “Đây đều là người của ngươi đi? Người của ngươi làm sao có thể làm chứng? Nghĩ muốn ngụy tạo chứng cứ sao? Hừ, nghe ý kiến người khác nói như thế nào.”

Nhà giàu mới nổi lại không hề sợ hãi nói: “Được thôi, liền nghe người khác nói như thế nào.”

Cổ Lạc Nhi quái lạ với thái độ của hắn, nhìn sang hai bên, đã thấy sau khi mọi người sau khi nghe tên nhà giàu mới nổi nói, đều tản ra, hoặc là cúi đầu, không dám ngoảnh mặt lại phía bọn họ.

Giống như sợ bị Cổ Lạc Nhi bắt lại làm chứng.

Cổ Lạc Nhi thầm nghĩ không ổn, có thể nào hôm nay gặp phải cường hào?

(Diễm: Cường hào hoặc Ác bá: Kẻ cậy quyền ức hiếp người dân?)

Trong đám người truyền đến thanh âm khe khẽ.

“Này tiểu ca, trêu chọc đến Phùng thái úy, hôm nay chính là phiền toái.”

“Chính là, Phùng thái úy là quyền thần trong triều, là dân chúng bình thường có thể đắc tội hay sao?”

“Chúng ta đi mau, đừng để bị liên lụy.”

Thanh âm cực thấp, người trên đường lại vừa nhiều, nhưng không ai ra làm chứng.

Rất nhanh, người trên đường liền tản ra hơn phân nửa.

Các quầy hàng rong cũng nhanh chóng thu quầy.

Cổ Lạc Nhi hiểu được, hóa ra nhà giàu mới nổi này đúng là trọng thần trong triều, gọi là Phùng thái úy.

Thật sự là nhìn không ra.

A, chức Thái Úy này đúng là đủ cao.

Lại nhìn lên, bên đường còn có cỗ xe kiệu đang lưu lại, bốn kiệu phu đều đưa tay bưng trước ngực, nhìn bên này.

Dường như bộ dáng bất cứ lúc nào có thể lại đây hỗ trợ.

Cổ Lạc Nhi không khỏi cười khổ, những người này đều là nanh vuốt của Phùng thái úy, riêng một mình nàng không thể đối phó được, hôm nay nàng thật đúng là phiền toái.

Cho dù dùng đến lệnh bài xuất cung của nàng.

Có lẽ hắn ta đường đường là một thái úy, cũng sẽ không đem một tên tiểu thái giám vô danh để vào mắt.

Phùng thái úy đắc ý nhìn Cổ Lạc Nhi.

Hắn đã biết không ai dám ở trước mặt hắn nói lung tung.

Hắn cực mê sưu tầm đồ cổ, phố này là nơi hắn thích đi dạo nhất, bởi vậy trên đường người dân xung quanh đều biết hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương