Ái Phi, Trẫm Thật Sự Không Mệt Mỏi
-
Chương 157: Sinh tử tương bác
Đông Phong Túy lại lắc đầu.
“Ta đã đề phòng chiêu này của lão, liên tục phái người điều tra tung tích lão ở Ma Thiên Nhai. Nếu như lão rời khỏi Ma Thiên nhai, bọn họ không thể không biết.”
Lãnh Dạ cũng tiếp lời nói: “Ta cũng đã phái người giám thị. Hắc Ma lão quái khẳng định chưa hề đào tẩu.”
Cổ Lạc Nhi thật muốn nghi ngờ.
Nếu Hắc Ma lão quái thật sự lợi hại như lời bọn hắn, thủ hạ của bọn hắn làm sao mà biết thực hư?
Nói không chừng Hắc Ma lão quái thổi qua mí mắt bọn họ, bọn họ cũng không biết.
Đông Phong Túy nhìn ra nghi ngờ của nàng.
Giải thích nói: “Mỗi người đều có một ưu điểm. Người ta phái có sở trường này, lại trải qua huấn luyện đặc thù, bọn họ đương nhiên đánh không lại Hắc Ma lão quái, nhưng giám thị lão ta nhất định không có vấn đề.”
Lãnh Dạ lạnh lùng nói tiếp: “Ta tin, tuyệt đối tin tưởng.”
Đông Phong Túy đã từng mai phục xung quanh Cô Hồng bảo, những người chặt đứt đường lương thực khi đó, y đã được chứng kiến.
Y nghĩ hết biện pháp, cũng không thể bắt được bọn họ.
Đông Phong Túy phái người đến Ma Thiên nhai, đương nhiên càng không thể tầm thường.
Đông Phong Túy biết y đang căm giận hành động của mình, cũng không tức giận, mỉm cười.
“Lãnh Dạ, người ngươi phái cũng sẽ không kém đi?”
Lãnh Dạ ngạo nghễ đáp: “Đó là đương nhiên.”
Cổ Lạc Nhi phân tích.
“Thế thì, Hắc Ma lão quái tuyệt đối chưa rời khỏi Ma Thiên Nhai, lão ta nhất định vẫn còn ở đây.”
“Đúng vậy.”
Đông Phong Túy cùng Lãnh Dạ đồng thanh trả lời.
Lời của bọn hắn vừa nói ra, trong sảnh lại vang lên tiếng cười khằng khặc quái dị.
Giống y hệt tiếng cười khi trước.
“Vốn định tìm đồ giả mạo để lừa các ngươi, nhưng chẳng lừa được. Đúng là hậu sinh khả uý.”
Tiếng cười quái dị vẫn theo bốn phương tám hướng truyền đến, không phân biệt được phương hướng.
Tiếng cười quái dị dần dần nhỏ đi, cuối cùng ngừng lại.
Sau đó giữa im lặng đột nhiên vang lên một tiếng đùng đoàng.
Đông Phong Túy kêu lên: “Không ổn, có thuốc nổ.”
Lãnh Dạ cũng kêu: “Nhanh, chạy đi.”
Nhưng theo một tiếng vang thật lớn, cửa thông xuống bậc thang vững vàng đóng lại.
Cửa sổ vốn đã bị đóng đinh, đường trốn hoàn toàn bị ngăn chặn.
Hắc Ma lão quái thấy thế thân bị hạ gục, còn muốn hủy diệt tầng lầu này, nhằm đưa ba người bọn họ vào chỗ chết.
Quá độc ác.
Đông Phong Túy ngưng thần vận công, nghe ngóng âm thanh nơi phát ra ngòi nổ.
Lãnh Dạ thì duỗi ra một ngón tay, chấm vào nước mang theo, nâng lên không trung.
Sau đó, hai người nhìn nhau, đồng thời chỉ một vị trí trên nóc trần.
“Bên kia.”
Cổ Lạc Nhi đã hiểu rõ ý của bọn hắn.
Bọn hắn đang tìm đột phá khẩu.
(đột phá khẩu: nơi vị trí phòng ngự của đối phương bị chọc thủng)
Đông Phong Túy lắng nghe tiếng động, là để tìm nơi không có đặt thuốc nổ.
Lãnh Dạ thì dò hướng gió, để tìm ra ống thông gió.
Bọn họ đã chỉ vào cùng một nơi, như vậy, chỗ ấy chính là đột phá khẩu.
Cổ Lạc Nhi cầm huyết tích tử vỡ thành hai mảnh trên mặt đất, ném về phía hai người ấy chỉ.
Chỉ nghe thấy truyền đến một tiếng va chạm mãnh liệt.
Âm thanh ấy như truyền đến từ bốn phương tám hướng, không nhận ra phương hướng.
“Là nơi Hắc Ma lão quái ở đó vừa rồi.”
Ba người đồng thời nói.
Cấu trúc nơi ấy hiển nhiên đã được thiết kế đặc biệt, cho nên Hắc Ma lão quái đứng ở nơi đó nói chuyện, bọn họ không tìm ra được hướng giọng nói truyền đến.
“Nhanh, chúng ta cùng phát lực vào chỗ ấy, nói không chừng có thể mở ra một lỗ hổng.”
Lực lượng ba người gộp lại tương đối khả quan, mà lại dưới tình thế nguy cấp, uy lực so với bình thường càng thêm lớn.
Chỉ nghe vang một tiếng thật lớn, thoáng chốc long trời lở đất.
Đá vụn trên nóc bay tán loạn, phá ra một lỗ hổng đủ một người ra ngoài.
“Lạc Nhi, ngươi lên trước đi.” Lãnh Dạ nói.
Đông Phong Túy lại phản đối.
“Không, Lãnh Dạ, ngươi đi trước. Cẩn thận Hắc Ma lão quái.”
Lãnh Dạ hiểu ý hắn, là sợ Hắc Ma lão quái mai phục bên ngoài, Cổ Lạc Nhi dẫn đầu ra trước sẽ gặp độc thủ của lão.
Cho nên, để Lãnh Dạ mở đường.
Mà chính hắn, hiển nhiên muốn áp phía sau.
Chuyện quá khẩn cấp, Lãnh Dạ không có thời gian khiêm nhường cùng hắn.
Vận một lực, phóng lên trên, xông ra khỏi nóc nhà.
Kêu lên: “Lạc Nhi, lên nhanh một chút.”
Cổ Lạc Nhi cũng không khiêm nhường.
Nàng biết rõ, Đông Phong Túy tuyệt đối sẽ không chạy đi trước nàng.
Giờ khắc này, thuốc nổ bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung, khiêm nhường chỉ lãng phí vô ích thời gian lánh nạn.
Như lúc hỏa hoạn, rất nhiều người tranh nhau giành giật muốn chạy trốn, kết quả ngược lại chen chúc ở cửa ra, không có ai ra được.
Sau đó, đương nhiên bị chết cháy.
Nếu từng người một đi ra, thì nhiều người có thể thoát được.
Cổ Lạc Nhi thi triển khinh công, lại được Đông Phong Túy cộng lực, thuận lợi mà lên trên nóc nhà.
“Đông Phong Túy, nhanh lên.”
Còn chưa ổn định, Cổ Lạc Nhi đã gọi.
Lãnh Dạ chờ ở trên bắt lấy cánh tay Cổ Lạc Nhi, giúp nàng ổn định thân hình.
Mắt thấy ánh lửa đã phóng lên cao, Lãnh Dạ vội kéo Cổ Lạc Nhi, nhảy xuống Hắc Ma cung.
Trên đỉnh đầu, tiếng nổ mạnh phá vỡ không gian.
Chấn động khiến màng nhĩ run rẩy.
Cổ Lạc Nhi hoảng sợ gọi: “Còn Đông Phong Túy, chàng chưa đi ra.”
Lãnh Dạ đã mang theo Cổ Lạc Nhi vọt vào không trung.
Nghe vậy đáp: “Đừng lo, hắn sẽ ra được.”
Thật ra, Đông Phong Túy có ra được hay không, Lãnh Dạ không chắc chắn.
Nhưng trong lúc này, y còn có thể nói thế nào?
Phía dưới có bóng đen chớp động, một thân ảnh như quỷ mị di chuyển về phía bọn họ.
Trong tay lão, Huyết Tích Tử đang xoay nhanh như gió.
Là Hắc Ma lão quái thật sự, lão canh giữ phía dưới chờ bọn họ sa lưới.
Huyết Tích Tử xoáy như lốc, xoáy về phía hai người trên không trung.
Khinh công Lãnh Dạ vốn không bằng Đông Phong Túy, lại thêm tay đang kéo Cổ Lạc Nhi, không cách nào nghiêng người.
Khinh công Cổ Lạc Nhi lại càng không thuần thục.
Hai người chỉ có thể cứng đối cứng, tiếp một chiêu này của Hắc Ma lão quái.
Có điều, từ trên không tiếp xuống, cũng không phải không có chỗ tốt.
Không đủ linh hoạt ứng biến, nhưng uy thế trên binh khí đánh xuống, lực đạo lại cực kỳ uy mãnh.
Kiếm Lãnh Dạ chém về phía Huyết Tích Tử, trường tiên Cổ Lạc Nhi liền quấn vào xích sắt của nó.
Hai người hợp lực, cuối cùng may mắn quấn trụ Huyết tích tử, vững vàng chạm đất.
Hắc Ma lão quái vốn định thừa dịp hai người đang ở trên không, chưa kịp chạm đất mà thừa cơ đánh lén.
Không ngờ hai người này có thể thi triển binh khí quấn lấy Huyết tích tử của lão ở trên không.
Một chiêu thất bại, tức giận không thôi.
Vội vã muốn thu hồi Huyết Tích Tử, vừa dùng lực, Huyết Tích Tử lại không nhúc nhích tí nào.
Khí lực hai người trước mắt to lớn như vậy, lão vốn không ngờ được.
Mấy năm nay, lão vẫn luôn chú ý tới tình hình hai vị công tử này.
Có thực lực chống lại lão, hiện trên đời này, chỉ có Tam công tử trên giang hồ.
Nhiễm Sương công tử tính khí dị thường, quanh năm chỉ ở Thu Diệp sơn trang, không can dự đến chuyện bên ngoài.
Không cần quá lo lắng.
Lão chỉ lo Đạp Tuyết công tử và Lãnh Dạ công tử.
Bốn năm trước hai người bọn họ từng tìm đến lão gây rối, lần này khỏi nghĩ cũng biết, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha lão.
Đạp Tuyết công tử xuất quỷ nhập thần, không ai biết tung tích của hắn, cũng không có ai biết thực lực của hắn.
Thẳng đến hơn một tháng trước, mới có người truyền ra, Đạp Tuyết công tử hóa ra lại là đương kim hoàng thượng.
Tin tức này quả thực làm người ta giật mình.
Rất nhiều người tỏ ra nghi ngờ với tin này.
Về phần Lãnh Dạ công tử, Hắc Ma lão quái hiểu được không ít.
Biết rõ bốn năm nay võ công y bỗng nhiên tăng vượt bậc, là đối thủ khá mạnh của mình.
Lão thậm chí đã từng định chủ động xuất kích, xử lý Lãnh Dạ.
Nhưng Lãnh Dạ phòng bị rất khá, lão thủy chung không thể đắc thủ.
Có điều, lão cũng không cần quá lo lắng.
Bởi vì, lão biết cho dù Đạp Tuyết hay Lãnh Dạ, từng người đấu một cũng không phải đối thủ của lão.
Nhưng lão vạn lần không ngờ, hai người bọn họ lại liên thủ để đối phó lão.
Chẳng những liên thủ, còn mang theo một người.
Một tiểu cô nương không biết từ đâu tới.
Trên giang hồ, chưa từng nghe qua lai lịch của tiểu cô nương này.
Nội lực của nàng đúng là kinh người.
Hắc Ma lão quái nhất thời không thu được Huyết Tích Tử trở về, tay kia lặng lẽ lấy ra ám khí, định đánh lén về phía hai người.
Lãnh Dạ thừa hiểu Hắc Ma lão quái, biết lão trời sinh tính gian trá.
Bởi vậy, ánh mắt không rời khỏi người lão phút nào.
Thấy lão không bắt lấy Huyết Tích tử mà lặng lẽ thu tay trái vào trong áo, trong lòng biết khác thường.
Đang muốn nhắc nhở Cổ Lạc Nhi, chợt trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nổ cực lớn.
Cổ Lạc Nhi gan mật cũng vỡ ngẩng đầu nhìn lên.
Trong lòng không nén nổi một ý nghĩ đáng sợ.
Đông Phong Tý đến bây giờ còn không chưa xuống đây, có phải hắn đã gặp chuyện chẳng lành không?
Trên đỉnh đầu, khói đặc mù mịt bay lên trời.
Vô số vụn đá vụn gỗ lẫn lộn rơi xuống dưới.
Nhưng không hề thấy Đông Phong Túy.
Cổ Lạc Nhi hoảng hốt, trường tiên trên tay cũng mất đi lực đạo.
Hắc Ma lão quái nhân cơ hội vận lực, thu hồi trường tiên.
Đồng thời, tay trái giương lên, vài mũi ám khí mạnh mẽ bắn về phía Lãnh Dạ cùng Cổ Lạc Nhi.
“Ta đã đề phòng chiêu này của lão, liên tục phái người điều tra tung tích lão ở Ma Thiên Nhai. Nếu như lão rời khỏi Ma Thiên nhai, bọn họ không thể không biết.”
Lãnh Dạ cũng tiếp lời nói: “Ta cũng đã phái người giám thị. Hắc Ma lão quái khẳng định chưa hề đào tẩu.”
Cổ Lạc Nhi thật muốn nghi ngờ.
Nếu Hắc Ma lão quái thật sự lợi hại như lời bọn hắn, thủ hạ của bọn hắn làm sao mà biết thực hư?
Nói không chừng Hắc Ma lão quái thổi qua mí mắt bọn họ, bọn họ cũng không biết.
Đông Phong Túy nhìn ra nghi ngờ của nàng.
Giải thích nói: “Mỗi người đều có một ưu điểm. Người ta phái có sở trường này, lại trải qua huấn luyện đặc thù, bọn họ đương nhiên đánh không lại Hắc Ma lão quái, nhưng giám thị lão ta nhất định không có vấn đề.”
Lãnh Dạ lạnh lùng nói tiếp: “Ta tin, tuyệt đối tin tưởng.”
Đông Phong Túy đã từng mai phục xung quanh Cô Hồng bảo, những người chặt đứt đường lương thực khi đó, y đã được chứng kiến.
Y nghĩ hết biện pháp, cũng không thể bắt được bọn họ.
Đông Phong Túy phái người đến Ma Thiên nhai, đương nhiên càng không thể tầm thường.
Đông Phong Túy biết y đang căm giận hành động của mình, cũng không tức giận, mỉm cười.
“Lãnh Dạ, người ngươi phái cũng sẽ không kém đi?”
Lãnh Dạ ngạo nghễ đáp: “Đó là đương nhiên.”
Cổ Lạc Nhi phân tích.
“Thế thì, Hắc Ma lão quái tuyệt đối chưa rời khỏi Ma Thiên Nhai, lão ta nhất định vẫn còn ở đây.”
“Đúng vậy.”
Đông Phong Túy cùng Lãnh Dạ đồng thanh trả lời.
Lời của bọn hắn vừa nói ra, trong sảnh lại vang lên tiếng cười khằng khặc quái dị.
Giống y hệt tiếng cười khi trước.
“Vốn định tìm đồ giả mạo để lừa các ngươi, nhưng chẳng lừa được. Đúng là hậu sinh khả uý.”
Tiếng cười quái dị vẫn theo bốn phương tám hướng truyền đến, không phân biệt được phương hướng.
Tiếng cười quái dị dần dần nhỏ đi, cuối cùng ngừng lại.
Sau đó giữa im lặng đột nhiên vang lên một tiếng đùng đoàng.
Đông Phong Túy kêu lên: “Không ổn, có thuốc nổ.”
Lãnh Dạ cũng kêu: “Nhanh, chạy đi.”
Nhưng theo một tiếng vang thật lớn, cửa thông xuống bậc thang vững vàng đóng lại.
Cửa sổ vốn đã bị đóng đinh, đường trốn hoàn toàn bị ngăn chặn.
Hắc Ma lão quái thấy thế thân bị hạ gục, còn muốn hủy diệt tầng lầu này, nhằm đưa ba người bọn họ vào chỗ chết.
Quá độc ác.
Đông Phong Túy ngưng thần vận công, nghe ngóng âm thanh nơi phát ra ngòi nổ.
Lãnh Dạ thì duỗi ra một ngón tay, chấm vào nước mang theo, nâng lên không trung.
Sau đó, hai người nhìn nhau, đồng thời chỉ một vị trí trên nóc trần.
“Bên kia.”
Cổ Lạc Nhi đã hiểu rõ ý của bọn hắn.
Bọn hắn đang tìm đột phá khẩu.
(đột phá khẩu: nơi vị trí phòng ngự của đối phương bị chọc thủng)
Đông Phong Túy lắng nghe tiếng động, là để tìm nơi không có đặt thuốc nổ.
Lãnh Dạ thì dò hướng gió, để tìm ra ống thông gió.
Bọn họ đã chỉ vào cùng một nơi, như vậy, chỗ ấy chính là đột phá khẩu.
Cổ Lạc Nhi cầm huyết tích tử vỡ thành hai mảnh trên mặt đất, ném về phía hai người ấy chỉ.
Chỉ nghe thấy truyền đến một tiếng va chạm mãnh liệt.
Âm thanh ấy như truyền đến từ bốn phương tám hướng, không nhận ra phương hướng.
“Là nơi Hắc Ma lão quái ở đó vừa rồi.”
Ba người đồng thời nói.
Cấu trúc nơi ấy hiển nhiên đã được thiết kế đặc biệt, cho nên Hắc Ma lão quái đứng ở nơi đó nói chuyện, bọn họ không tìm ra được hướng giọng nói truyền đến.
“Nhanh, chúng ta cùng phát lực vào chỗ ấy, nói không chừng có thể mở ra một lỗ hổng.”
Lực lượng ba người gộp lại tương đối khả quan, mà lại dưới tình thế nguy cấp, uy lực so với bình thường càng thêm lớn.
Chỉ nghe vang một tiếng thật lớn, thoáng chốc long trời lở đất.
Đá vụn trên nóc bay tán loạn, phá ra một lỗ hổng đủ một người ra ngoài.
“Lạc Nhi, ngươi lên trước đi.” Lãnh Dạ nói.
Đông Phong Túy lại phản đối.
“Không, Lãnh Dạ, ngươi đi trước. Cẩn thận Hắc Ma lão quái.”
Lãnh Dạ hiểu ý hắn, là sợ Hắc Ma lão quái mai phục bên ngoài, Cổ Lạc Nhi dẫn đầu ra trước sẽ gặp độc thủ của lão.
Cho nên, để Lãnh Dạ mở đường.
Mà chính hắn, hiển nhiên muốn áp phía sau.
Chuyện quá khẩn cấp, Lãnh Dạ không có thời gian khiêm nhường cùng hắn.
Vận một lực, phóng lên trên, xông ra khỏi nóc nhà.
Kêu lên: “Lạc Nhi, lên nhanh một chút.”
Cổ Lạc Nhi cũng không khiêm nhường.
Nàng biết rõ, Đông Phong Túy tuyệt đối sẽ không chạy đi trước nàng.
Giờ khắc này, thuốc nổ bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung, khiêm nhường chỉ lãng phí vô ích thời gian lánh nạn.
Như lúc hỏa hoạn, rất nhiều người tranh nhau giành giật muốn chạy trốn, kết quả ngược lại chen chúc ở cửa ra, không có ai ra được.
Sau đó, đương nhiên bị chết cháy.
Nếu từng người một đi ra, thì nhiều người có thể thoát được.
Cổ Lạc Nhi thi triển khinh công, lại được Đông Phong Túy cộng lực, thuận lợi mà lên trên nóc nhà.
“Đông Phong Túy, nhanh lên.”
Còn chưa ổn định, Cổ Lạc Nhi đã gọi.
Lãnh Dạ chờ ở trên bắt lấy cánh tay Cổ Lạc Nhi, giúp nàng ổn định thân hình.
Mắt thấy ánh lửa đã phóng lên cao, Lãnh Dạ vội kéo Cổ Lạc Nhi, nhảy xuống Hắc Ma cung.
Trên đỉnh đầu, tiếng nổ mạnh phá vỡ không gian.
Chấn động khiến màng nhĩ run rẩy.
Cổ Lạc Nhi hoảng sợ gọi: “Còn Đông Phong Túy, chàng chưa đi ra.”
Lãnh Dạ đã mang theo Cổ Lạc Nhi vọt vào không trung.
Nghe vậy đáp: “Đừng lo, hắn sẽ ra được.”
Thật ra, Đông Phong Túy có ra được hay không, Lãnh Dạ không chắc chắn.
Nhưng trong lúc này, y còn có thể nói thế nào?
Phía dưới có bóng đen chớp động, một thân ảnh như quỷ mị di chuyển về phía bọn họ.
Trong tay lão, Huyết Tích Tử đang xoay nhanh như gió.
Là Hắc Ma lão quái thật sự, lão canh giữ phía dưới chờ bọn họ sa lưới.
Huyết Tích Tử xoáy như lốc, xoáy về phía hai người trên không trung.
Khinh công Lãnh Dạ vốn không bằng Đông Phong Túy, lại thêm tay đang kéo Cổ Lạc Nhi, không cách nào nghiêng người.
Khinh công Cổ Lạc Nhi lại càng không thuần thục.
Hai người chỉ có thể cứng đối cứng, tiếp một chiêu này của Hắc Ma lão quái.
Có điều, từ trên không tiếp xuống, cũng không phải không có chỗ tốt.
Không đủ linh hoạt ứng biến, nhưng uy thế trên binh khí đánh xuống, lực đạo lại cực kỳ uy mãnh.
Kiếm Lãnh Dạ chém về phía Huyết Tích Tử, trường tiên Cổ Lạc Nhi liền quấn vào xích sắt của nó.
Hai người hợp lực, cuối cùng may mắn quấn trụ Huyết tích tử, vững vàng chạm đất.
Hắc Ma lão quái vốn định thừa dịp hai người đang ở trên không, chưa kịp chạm đất mà thừa cơ đánh lén.
Không ngờ hai người này có thể thi triển binh khí quấn lấy Huyết tích tử của lão ở trên không.
Một chiêu thất bại, tức giận không thôi.
Vội vã muốn thu hồi Huyết Tích Tử, vừa dùng lực, Huyết Tích Tử lại không nhúc nhích tí nào.
Khí lực hai người trước mắt to lớn như vậy, lão vốn không ngờ được.
Mấy năm nay, lão vẫn luôn chú ý tới tình hình hai vị công tử này.
Có thực lực chống lại lão, hiện trên đời này, chỉ có Tam công tử trên giang hồ.
Nhiễm Sương công tử tính khí dị thường, quanh năm chỉ ở Thu Diệp sơn trang, không can dự đến chuyện bên ngoài.
Không cần quá lo lắng.
Lão chỉ lo Đạp Tuyết công tử và Lãnh Dạ công tử.
Bốn năm trước hai người bọn họ từng tìm đến lão gây rối, lần này khỏi nghĩ cũng biết, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha lão.
Đạp Tuyết công tử xuất quỷ nhập thần, không ai biết tung tích của hắn, cũng không có ai biết thực lực của hắn.
Thẳng đến hơn một tháng trước, mới có người truyền ra, Đạp Tuyết công tử hóa ra lại là đương kim hoàng thượng.
Tin tức này quả thực làm người ta giật mình.
Rất nhiều người tỏ ra nghi ngờ với tin này.
Về phần Lãnh Dạ công tử, Hắc Ma lão quái hiểu được không ít.
Biết rõ bốn năm nay võ công y bỗng nhiên tăng vượt bậc, là đối thủ khá mạnh của mình.
Lão thậm chí đã từng định chủ động xuất kích, xử lý Lãnh Dạ.
Nhưng Lãnh Dạ phòng bị rất khá, lão thủy chung không thể đắc thủ.
Có điều, lão cũng không cần quá lo lắng.
Bởi vì, lão biết cho dù Đạp Tuyết hay Lãnh Dạ, từng người đấu một cũng không phải đối thủ của lão.
Nhưng lão vạn lần không ngờ, hai người bọn họ lại liên thủ để đối phó lão.
Chẳng những liên thủ, còn mang theo một người.
Một tiểu cô nương không biết từ đâu tới.
Trên giang hồ, chưa từng nghe qua lai lịch của tiểu cô nương này.
Nội lực của nàng đúng là kinh người.
Hắc Ma lão quái nhất thời không thu được Huyết Tích Tử trở về, tay kia lặng lẽ lấy ra ám khí, định đánh lén về phía hai người.
Lãnh Dạ thừa hiểu Hắc Ma lão quái, biết lão trời sinh tính gian trá.
Bởi vậy, ánh mắt không rời khỏi người lão phút nào.
Thấy lão không bắt lấy Huyết Tích tử mà lặng lẽ thu tay trái vào trong áo, trong lòng biết khác thường.
Đang muốn nhắc nhở Cổ Lạc Nhi, chợt trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nổ cực lớn.
Cổ Lạc Nhi gan mật cũng vỡ ngẩng đầu nhìn lên.
Trong lòng không nén nổi một ý nghĩ đáng sợ.
Đông Phong Tý đến bây giờ còn không chưa xuống đây, có phải hắn đã gặp chuyện chẳng lành không?
Trên đỉnh đầu, khói đặc mù mịt bay lên trời.
Vô số vụn đá vụn gỗ lẫn lộn rơi xuống dưới.
Nhưng không hề thấy Đông Phong Túy.
Cổ Lạc Nhi hoảng hốt, trường tiên trên tay cũng mất đi lực đạo.
Hắc Ma lão quái nhân cơ hội vận lực, thu hồi trường tiên.
Đồng thời, tay trái giương lên, vài mũi ám khí mạnh mẽ bắn về phía Lãnh Dạ cùng Cổ Lạc Nhi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook