Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
-
Chương 49: Sợ hãi
Chẳng còn cách nào, người này quả thực có sức mạnh đó, dù nàng có rất tức giận đi chăng nữa thì đứng trước mặt hắn cũng không dám bộc phát.
“Được rồi ngươi ngủ đi.” Quý Mạc Trần vẫn nói chuyện bằng giọng nhẹ nhàng như vậy, “Cô nương chỉ cần chú ý dưỡng thương là được rồi, những chuyện khác đã có ta!”
Nàng giật mình, đây có được coi như hắn hứa sẽ bảo vệ nàng không?
Vệ Lai nhắm hờ hai mắt nhưng vẫn không quên ý nghĩ muốn rời khỏi đây, tuy nói bị kẻ thanh nhã này đè lên người liên tục, nhưng vẫn giống như một cây gai cứng đâm vào tim nàng.
Vẫn phất phất tay, không cẩn thận chạm vào gò má Quý Mạc Trần.
Hắn không tránh, cố thắt cái nút cuối cùng cho nàng xong sau đó liền lùi lại một bước, nói:
“Ngủ đi! Yên tâm, dù có ai đến, đều không liên quan tới ngươi.”
Nói xong, không ở lại thêm một khắc nào nữa, ánh nến rọi sáng kéo nghiêng bóng dáng hắn bước đi.
Vệ Lai cắn chặt răng, dự cảm tuyệt vọng đó càng ngày càng ập tới mãnh liệt.
Trực giác nói cho nàng biết, tám chín phần mười là hướng về phía nàng.
Cô gái tuyệt mỹ hơi ngẩng đầu lên thở dài, nghe qua lại như có thể khiến tim người ta vỡ tan.
Trời mới biết nàng rất muốn quẳng hết trí nhớ đi, chỉ cần dựa vào một gian trúc nhỏ trong núi này cả đời không rời cũng mãn nguyện.
Trời mới biết khi nàng biết mấy người bịt mặt có thể là đang tìm nàng thì nỗi sợ hãi đó càng mạnh liệt hơn.
Cho dù là có người như Quý Mạc Trần gần ngay trước mắt, cũng không cách nào ngăn được hết sự hoảng loạn trong lòng.
Nàng không quên mình xông vào nơi này thế nào, cũng không vì nơi thanh nhã này mà hủy diệt hoàn toàn tòa cung viện u mịch kia.
Mặc dù tòa cung viện đó chỉ để lại trong trí nhớ nàng một ngọn lửa thiêu cháy và còn cả mũi tên tạo ra vết thương đến giờ vẫn chưa lành.
“Là tới bắt ta?” Theo bản năng than nhẹ, “Trốn lâu như vậy rồi, nên tới thì vẫn tới.”
Bất đắc dĩ lắc đầu, tuyệt vọng qua đi, Vệ Lai lại bắt đầu suy nghĩ.
Nếu truy binh đã gần đến, nàng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn. Tuy lời Quý Mạc Trần nói là hứa hẹn với nàng, nhưng đối với nàng mà nói, nàng tình nguyện chạy trốn đến chân trời góc bể một lần nữa, cũng không muốn ngọn núi này, gian trúc nhỏ cùng Quý Mạc Trần tao nhã đó bị mọi việc quấy nhiễu như vậy.
“Được rồi ngươi ngủ đi.” Quý Mạc Trần vẫn nói chuyện bằng giọng nhẹ nhàng như vậy, “Cô nương chỉ cần chú ý dưỡng thương là được rồi, những chuyện khác đã có ta!”
Nàng giật mình, đây có được coi như hắn hứa sẽ bảo vệ nàng không?
Vệ Lai nhắm hờ hai mắt nhưng vẫn không quên ý nghĩ muốn rời khỏi đây, tuy nói bị kẻ thanh nhã này đè lên người liên tục, nhưng vẫn giống như một cây gai cứng đâm vào tim nàng.
Vẫn phất phất tay, không cẩn thận chạm vào gò má Quý Mạc Trần.
Hắn không tránh, cố thắt cái nút cuối cùng cho nàng xong sau đó liền lùi lại một bước, nói:
“Ngủ đi! Yên tâm, dù có ai đến, đều không liên quan tới ngươi.”
Nói xong, không ở lại thêm một khắc nào nữa, ánh nến rọi sáng kéo nghiêng bóng dáng hắn bước đi.
Vệ Lai cắn chặt răng, dự cảm tuyệt vọng đó càng ngày càng ập tới mãnh liệt.
Trực giác nói cho nàng biết, tám chín phần mười là hướng về phía nàng.
Cô gái tuyệt mỹ hơi ngẩng đầu lên thở dài, nghe qua lại như có thể khiến tim người ta vỡ tan.
Trời mới biết nàng rất muốn quẳng hết trí nhớ đi, chỉ cần dựa vào một gian trúc nhỏ trong núi này cả đời không rời cũng mãn nguyện.
Trời mới biết khi nàng biết mấy người bịt mặt có thể là đang tìm nàng thì nỗi sợ hãi đó càng mạnh liệt hơn.
Cho dù là có người như Quý Mạc Trần gần ngay trước mắt, cũng không cách nào ngăn được hết sự hoảng loạn trong lòng.
Nàng không quên mình xông vào nơi này thế nào, cũng không vì nơi thanh nhã này mà hủy diệt hoàn toàn tòa cung viện u mịch kia.
Mặc dù tòa cung viện đó chỉ để lại trong trí nhớ nàng một ngọn lửa thiêu cháy và còn cả mũi tên tạo ra vết thương đến giờ vẫn chưa lành.
“Là tới bắt ta?” Theo bản năng than nhẹ, “Trốn lâu như vậy rồi, nên tới thì vẫn tới.”
Bất đắc dĩ lắc đầu, tuyệt vọng qua đi, Vệ Lai lại bắt đầu suy nghĩ.
Nếu truy binh đã gần đến, nàng sẽ không khoanh tay ngồi nhìn. Tuy lời Quý Mạc Trần nói là hứa hẹn với nàng, nhưng đối với nàng mà nói, nàng tình nguyện chạy trốn đến chân trời góc bể một lần nữa, cũng không muốn ngọn núi này, gian trúc nhỏ cùng Quý Mạc Trần tao nhã đó bị mọi việc quấy nhiễu như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook