Ái Phi Trẫm Là Đặc Công
-
Chương 47: Người bịt mặt
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Vệ Lai nhanh chóng đứng dậy khỏi thùng nước, bước ra khỏi thùng gỗ đồng thời cánh tay phải duỗi ra lấy quần áo ở ngoài mặc nhanh vào người.
Âm thanh trên nóc nhà di chuyển tuy xa mà gần, Vệ Lai ổn định khí, đi theo âm thanh đang hướng phía giường vài bước, lúc dừng chân lại đã xác định trong phòng bên kia hiện có ít nhất ba người.
Sẽ là kẻ nào đây?
Nghe âm tthanh kia như thể truyền đến từ chỗ Quý Mạc Trần, không khỏi có chút lo lắng.
Tuy rằng vẫn còn chưa đến đêm, nhưng nói thế nào trời cũng đã tối, lúc này đây lại đến bò trên nóc nhà người khác, chắc hẳn cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì.
Suy nghĩ đến đây, Vệ Lai theo bản năng liền phóng về hướng bên ngoài gian phòng.
Lúc mở cửa, một cơn gió lạnh ập đến, lúc này mới biết lúc nãy đi ra ngoài nàng chỉ mặc một cái áo mỏng bên trong, còn lại thì chẳng mặc cái gì hết!
Dừng bước chân lại, nhưng không lui về phòng mà lại nhìn theo hướng âm thanh đó.
Nhờ sự trì hoãn này mà được thấy một bóng đen lờ mờ xẹt qua cùng Quý Mạc Trần ở nóc nhà.
Tuy nhiên, có thể âm thanh nàng mở cửa hơi lớn một chút, sau cùng có một người tò mò quay đầu lại nhìn, vừa vặn cùng chạm vào ánh mắt của nàng đang nhìn tới.
Miếng vải đen che lại phần dưới mắt, Vệ Lai nhìn không thấy diện mạo người nọ, nhưng là tia mắt sắc bén vô cùng, kèm theo tính chất đặc biệt cơ bản của một sát thủ.
Theo quán tính mắt nàng nheo lại, không chút yếu thế mà phóng tới khí hàn bức người nhìn trả lại ánh mắt của người nọ.
Đối phương rõ ràng có sửng sốt, Vệ Lai nhanh tay nhanh mắt, đá một cục đá dưới chân lên nắm trong tay ném rồi ném “Vèo” một phát bay thẳng đến đầu kẻ đó.
Võ công của nàng không phải là cổ đại, không có nội lực. Nhưng cục đá này mặc dù không có chuẩn xác nhập huyệt như cao thủ võ lâm, nhưng lại giống một viên đạn bắn ra, bay thẳng đến trán người nọ rồi xuyên ra ngoài.
Đây là bản lĩnh mười năm Vệ Lai vất vả khổ luyện, thời điểm bao nhiêu lần đi làm nhiệm vụ, một chiêu này vào thời điểm mấu chốt thay thế một viên đạn, giúp nàng hoàn thành mục tiêu của mình.
Người bịt mặt vội lách thân, cuối cũng thì vẫn là khinh công bản thân nhanh hơn được một chút, tuy tránh thoát được điểm quan trọng trên cơ thể nhưng lúc cục đá rơi xuống lại nện ở bắp đùi hắn.
Âm thanh trên nóc nhà di chuyển tuy xa mà gần, Vệ Lai ổn định khí, đi theo âm thanh đang hướng phía giường vài bước, lúc dừng chân lại đã xác định trong phòng bên kia hiện có ít nhất ba người.
Sẽ là kẻ nào đây?
Nghe âm tthanh kia như thể truyền đến từ chỗ Quý Mạc Trần, không khỏi có chút lo lắng.
Tuy rằng vẫn còn chưa đến đêm, nhưng nói thế nào trời cũng đã tối, lúc này đây lại đến bò trên nóc nhà người khác, chắc hẳn cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì.
Suy nghĩ đến đây, Vệ Lai theo bản năng liền phóng về hướng bên ngoài gian phòng.
Lúc mở cửa, một cơn gió lạnh ập đến, lúc này mới biết lúc nãy đi ra ngoài nàng chỉ mặc một cái áo mỏng bên trong, còn lại thì chẳng mặc cái gì hết!
Dừng bước chân lại, nhưng không lui về phòng mà lại nhìn theo hướng âm thanh đó.
Nhờ sự trì hoãn này mà được thấy một bóng đen lờ mờ xẹt qua cùng Quý Mạc Trần ở nóc nhà.
Tuy nhiên, có thể âm thanh nàng mở cửa hơi lớn một chút, sau cùng có một người tò mò quay đầu lại nhìn, vừa vặn cùng chạm vào ánh mắt của nàng đang nhìn tới.
Miếng vải đen che lại phần dưới mắt, Vệ Lai nhìn không thấy diện mạo người nọ, nhưng là tia mắt sắc bén vô cùng, kèm theo tính chất đặc biệt cơ bản của một sát thủ.
Theo quán tính mắt nàng nheo lại, không chút yếu thế mà phóng tới khí hàn bức người nhìn trả lại ánh mắt của người nọ.
Đối phương rõ ràng có sửng sốt, Vệ Lai nhanh tay nhanh mắt, đá một cục đá dưới chân lên nắm trong tay ném rồi ném “Vèo” một phát bay thẳng đến đầu kẻ đó.
Võ công của nàng không phải là cổ đại, không có nội lực. Nhưng cục đá này mặc dù không có chuẩn xác nhập huyệt như cao thủ võ lâm, nhưng lại giống một viên đạn bắn ra, bay thẳng đến trán người nọ rồi xuyên ra ngoài.
Đây là bản lĩnh mười năm Vệ Lai vất vả khổ luyện, thời điểm bao nhiêu lần đi làm nhiệm vụ, một chiêu này vào thời điểm mấu chốt thay thế một viên đạn, giúp nàng hoàn thành mục tiêu của mình.
Người bịt mặt vội lách thân, cuối cũng thì vẫn là khinh công bản thân nhanh hơn được một chút, tuy tránh thoát được điểm quan trọng trên cơ thể nhưng lúc cục đá rơi xuống lại nện ở bắp đùi hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook