Ai Nói Xấu Sư Huynh Full
C19: Chương 37+38

Chương 37

Tịch Phóng nói: “Đệ tử phái Thanh Hư ta lúc nhập môn, nhất định phải dùng linh thạch kiểm tra linh căn. Hiện nay trong hơn một ngàn ba trăm đệ tử, không có một người nào là thiên linh căn hệ mộc. Nếu những phái khác có đệ tử tư chất cao như thế, nhất định danh tiếng đã truyền khắp Trúc Phong quốc.”

Lộ Chi Sơn nhíu mày: “… Nếu không tìm được, vậy không ai có thể khắc chế ma tu này.” Vừa nói, ánh mắt lại rơi xuống thanh niên nằm dưới đất.

Lục Trường Khanh nói: “Nếu đã vậy, chuyện không thể chậm trễ, kiểm tra lại linh căn cho đệ tử trong môn.”

Tần Hiểu đạo cô của Hoàng Hoa phong ngẫm nghĩ: “Vừa rồi Lộ trưởng lão nói người này nhất định phải có mộc linh căn nồng đậm, chỉ cần linh căn nồng đậm, chứ không phải là thiên linh căn, đúng không?”

Lộ Chi Sơn nói: “Người có hai hoặc ba linh căn, linh căn tất nhiên sẽ không quá đậm, Tần đạo hữu nói vậy nghĩa là sao?”

Tần Hiểu hơi cúi đầu, nhíu mày nói: “Không có gì… có lẽ là do ta nghĩ nhiều.”

Lúc này truyền đến một giọng nữ tử lạnh lùng: “Quân Diễn Chi mấy ngày trước, không phải mộc linh căn rất nồng đậm sao?”

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy nữ tử hai mươi bảy hai mươi tám, thân mặc đạo bào trắng, dung nhan yêu mỹ, làn da trắng tuyết, tô điểm cho gương mặt như hoa sen trắng trồi lên khỏi mặt nước, hóa ra là phong chủ Vọng Nguyệt phong vẫn chưa từng lên tiếng, Lý Thanh Vận.

Tần Hiểu cười nói: “Không sai, lúc đó hắn ở hậu điện tỏa ra một mùi hương thảo mộc, thật làm người ta thoải mái thần trí.”

Những phong chủ khác cũng lục tục nhớ ra, Thiệu Quân nhíu mày nói: “Nguyên nhân thân thể có thể tỏa hương rất nhiều, cũng chưa chắc là do linh căn nồng đậm.”

“Nhưng mùi hương mộc chất đó, cũng thuần tịnh.”

“Hắn là tư chất bậc nào? Nhị linh căn hay tam linh căn?”

Lục Trường Khanh đáp: “Gọi hắn tới, thử là biết.”

Tịch Phóng nhẹ vuốt râu, không nói một lời.

Lộ Chi Sơn thấy mọi người xôn xao, hỏi: “Đã vô cùng khẩn cấp, cứ gọi hắn đến thử một chút thì có quan hệ gì?”

Tịch Phóng trầm tư một chút, nói với Chu Cẩn: “Mấy hôm nay lệnh ngươi chú ý Quân Diễn Chi, có tin tức gì?”

Chu Cẩn chần chừ rất lâu, nhẹ giọng bẩm lại chuyện ngoài điện vừa rồi.

Lộ Chi Sơn nghe thế, trầm giọng lên tiếng: “Thật là nói bậy. Triệu phong chủ phát tác, là do ma tu lôi kéo thần trí, không có quan hệ gì với việc ngửi được mùi hương trên võ đài. Huống chi ma tu dùng lực ý niệm làm người ta mất thần trí, không cần phải niệm ma chú gì. Mau gọi hắn tới, để bần đạo xem thử linh căn của hắn.”

Tịch Phóng gật đầu nói: “Gọi hắn tới đi.”



Thạch thất yên tĩnh, Văn Kinh ngồi trên giường Quân Diễn Chi, ôm rùa đút nó ăn. Rùa đã hơn nửa năm chưa từng trở lại, giờ có chút xa lạ, nằm trên đùi Văn Kinh lặng lẽ gặm cắn.

Quân Diễn Chi nằm nghiêng trên giường, nhìn cậu một lát nói: “Huynh muốn ngủ trưa, đệ có ngủ không?” Lại âm thầm thổi một dòng linh khí vào rùa đen.

Con rùa ngẩng phắt đầu lên, tứ chi vung loạn, ra vẻ muốn bò xuống giường.

Văn Kinh vội đặt rùa xuống đất, nhìn nó từng bước từng bước bò ra.

Rùa đi rồi, Văn Kinh không còn gì làm, liền nằm bên cạnh Quân Diễn Chi, nói: “Sư huynh ngủ đi, đệ nhắm mắt là được.”

“Cũng được…” Quân Diễn Chi quay đầu, nhẹ thổi một hơi khí lên thiếu niên đã nhắm mắt.

Quả nhiên, chỉ lát sau, hô hấp của Văn Kinh đều đặn, đã ngủ.

Quân Diễn Chi nâng tay, cửa phòng và cửa sổ bị đóng chặt, trong phòng tối đi rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng ôm Văn Kinh vào lòng, nhìn một lát, cúi đầu ngậm môi cậu.

Rất lâu chưa từng hôn cậu, lại bắt đầu nhớ nhung.

Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, xúc cảm ấm áp, mang theo chút tê dại. Văn Kinh không động đậy, Quân Diễn Chi nhẹ banh y phục của cậu ra, hôn càng sâu.

Hắn rất ít khi cởi y phục của Văn Kinh, trong mấy tháng gần đây lại càng lúc càng khó nhịn.

Tay chậm rãi vuốt ve, cái bụng dưới lòng bàn tay trơn mịn chắc nịch, không có một chút thịt thừa, ngay cả lông cũng không nhiều lắm.


Bụng dưới của Quân Diễn Chi sưng lên. Tay hắn dừng trên eo Văn Kinh, chần chừ một lát, cuối cùng cởi quần Văn Kinh.

Chỗ kín của hai người cách một tầng quần lót, nhẹ xoa vào nhau. Quân Diễn Chi rời khỏi môi Văn Kinh, vùi đầu vào hõm vai cậu.

Hắn nhẹ thở dốc, thứ đó đã cứng như sắt, nhưng không có chỗ phát tiết.

Bây giờ tiểu tử này sùng bái hắn như thánh nhân, tương lai nếu có một ngày biết…

Nghĩ đến đây, đầu chợt đau đớn, như có lửa đốt, gần như đánh mất thần trí.

Quân Diễn Chi vội rút ra, ngưng thần điều tức, liều mạng áp chế đau đớn.

Qua rất lâu, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại.

Y phục của thiếu niên trong lòng đã bị hắn cởi một nửa, màu da hơi sậm, trơn mịn, quần ngoài mắc ở đầu gối, lộ ra phần lớn thân thể căng chặt. Quân Diễn Chi cúi đầu nhìn, chỉ thấy cậu vẫn ngủ không biết chút gì, khóe môi nhẹ cong lên, mặc lại y phục cho cậu.

Ngón tay hắn nhẹ vuốt lên trán Văn Kinh, an tĩnh nằm bên cạnh.

Văn Kinh ngủ cạn hơn, lật người ôm Quân Diễn Chi, vô thức nhẹ vuốt lưng hắn.

Đây là thói quen lúc Văn Kinh ôm đại xà vào ban đêm. Lúc nhỏ Văn Kinh khá cô đơn, cũng không mấy thân cận với các vị sư huynh, buổi tối mong chờ đại xà tới, vừa ôm vừa hôn, ngủ không được còn nhẹ hỏi “ngươi rốt cuộc là rắn đực hay rắn cái hả?”

Quân Diễn Chi bị hỏi đến phiền, có một ngày cuối cùng lạnh lùng lộ thứ đó của mình ra.

Từ ngày đó, tiểu tử kia cũng không hỏi nữa.

Quân Diễn Chi chẳng thèm động đậy mặc cậu ôm, tâm tư chậm rãi bay sang chỗ khác.

Lúc này, Lộ Chi Sơn chắc đã nói ra chuyện [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] rồi?

Chỉ không biết có người nào nhớ tới hắn không? Nếu không có, bước tiếp theo nên làm sao nhắc nhở bọn họ mình là mộc linh căn nồng đậm?

Họ không biết, [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] khó thể tìm được người kế thừa, không phải vì tính cách của đại năng cao ngạo, mà do bộ công pháp này, nhất định phải là một người đã bước nửa chân vào trong ma đạo truyền thừa.

Cũng không có ai biết, năm đó vì nghiên cứu thuật pháp khắc phục ma đạo, bản thân đại năng cũng âm thầm tu luyện ma công.

Sở dĩ hắn biết những điều này, là vì, lúc hắn mới sáu tuổi, đã được [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] chọn làm người kế thừa.

Không sai, [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] vốn chính là một trong những công pháp truyền thừa của Hằng Dương cung.

Hôm đó, phụ thân mang hắn đến mật thất của Hằng Dương cung. Hắn rụt rè nhìn, mũi không ngừng ngửi được hương thơm thảo mộc, sau khi nhập định, ám ảnh chồng chéo, một lão nhân xuất hiện trong đầu hắn.

Ban đầu lão nhân thần thái cao ngạo, đợi sau khi thần thức dung hợp, lại đột nhiên xuất hiện một cảm xúc bi thương vô cùng vô tận, bảo với hắn bí mật sắp nói không được kể lại cho ai.

Hóa ra đại năng là một tu sĩ kim đan, năm đó một lòng diệt trừ tà ma ngoại đạo, không bận tâm khẩn cầu của thê tử nhi nữ mà tu ma, trên tay dính máu tươi của mấy trăm người vô tội. Một hôm, tu sĩ chìm vào hỗn độn, thần trí thất thường, đợi khi tỉnh táo lại, cuối cùng tìm được cách khắc phục ma tu. Hắn vui mừng kích động, khi quay đầu nhìn xung quanh, lại kinh hãi phát hiện thê tử và nhi nữ đã bị hắn mang vào ảo cảnh, tự tàn sát mà chết.

Tu sĩ dùng công pháp đó diệt trừ ma tu, nhưng từ đó yên hơi lặng tiếng, không biết về đâu.

[Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] không những có thể phá giải thuật ma tu, cũng có thể khống chế tâm ma của mình, tu hành lâu dài, có hy vọng đẩy lùi toàn bộ ma khí.

Chỉ tiếc rằng, tuổi Quân Diễn Chi quá nhỏ không thể tu luyện, phải đợi sau khi mười lăm tuổi mới có thể bắt đầu tu hành. Không ngờ lúc mười tuổi, Hằng Dương cung gặp nạn, [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] cũng bị người cướp mất trong lúc hỗn loạn, cho đến năm ngoái ngẫu nhiên đến Cổ Kính Phái mới cảm ứng được, hóa ra đã lọt vào tay Lộ Chi Sơn.

Quân Diễn Chi không biết ma khí trời sinh của mình từ đâu mà có, nhưng bây giờ đã có Văn Kinh, hắn muốn được sống cùng cậu.

[Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật] làm sao lọt vào tay Lộ Chi Sơn?

Đang trầm tư, Văn Kinh hơi cử động, Quân Diễn Chi ngẩng đầu: “Tỉnh rồi?”

Văn Kinh lập tức buông Quân Diễn Chi ra. Cậu ngồi dậy, mặt hơi đỏ, cười gượng nói: “Sư huynh, đệ lại ôm huynh ngủ rồi…”

Vừa nói, vừa có chút thấp thỏm.

Cậu tự cho rằng mình sùng bái kính ngưỡng Quân sư huynh, nhưng lẽ nào đúng như nhị sư huynh nói, thật ra trong lòng rất bẩn thỉu, một lòng chỉ muốn chiếm tiện nghi của Quân sư huynh?


Quân Diễn Chi mím môi, nhẹ giọng nói: “Sư đệ, huynh có một chuyện muốn hỏi đệ…”

“Chuyện gì?”

“Gia gia của đệ, có quan hệ gì với Lộ trưởng lão của Cổ Kính Phái?”

Văn Kinh dại ra một chút, ung dung nói: “Hóa ra sư huynh đã biết rồi…”

Quân Diễn Chi chậm rãi lên tiếng: “Huynh không biết gì cả. Hôm huynh quen biết đệ, bất cẩn thấy bài tử hắc thạch trên tay đệ, hôm nay Lộ trưởng lão đến thăm, trên người nhi tử của ông ta cũng có đeo một bài tử tương tự, huynh mới hiếu kỳ, lại nghĩ đến họ ‘Lộ’ không thường gặp…”

Vừa nói, vừa quan sát vẻ mặt Văn Kinh.

Văn Kinh thầm nghĩ cũng không có gì đáng che giấu, bèn đáp: “Thực không dám giấu, gia gia đó của đệ quả thật là nhi tử của Lộ trưởng lão Cổ Kính Phái.”

Quân Diễn Chi cúi đầu nói: “Thì ra là thế thật… chuyến này Lộ trưởng lão đến, đệ không định nhận thân sao?”

Văn Kinh vội nói: “Sư huynh có điều không biết, hôm đó sau khi gia gia chết, lúc thu dọn phòng đệ tìm được một cuốn sổ ghi chép nhỏ, phía trên viết thân thế của đệ. Thì ra đệ không phải là tôn tử thân sinh của ông, mà là hài tử do ông bắt đến, mục đích… chính là đoạt xác.”

Quân Diễn Chi ngẩng đầu nhìn cậu: “Không ngờ lại tàn nhẫn đến mức độ này…”

Văn Kinh gật đầu nói: “Ừm, chuyện chính là như vậy.”

Sắc mặt Quân Diễn Chi hơi đỏ, nhẹ kéo cậu vào lòng, ôm lưng cậu: “Thì ra sư đệ cũng giống huynh, tuổi thơ bất hạnh.” Lại nhẹ giọng an ủi: “Đệ đừng buồn, tương lai nhất định huynh sẽ đối tốt với đệ…”

Văn Kinh chỉ cảm thấy hương thảo mộc ập vào mũi, trong lòng thấp thỏm bất an, nhẹ giãy ra: “Đều là chuyện quá khứ rồi, không có gì to tát cả.”

Quân Diễn Chi nhìn cậu, tim chậm rãi gia tốc: “Sư đệ, năm nay đệ sắp mười bảy rồi?”

“Phải.”

Quân Diễn Chi mấp máy môi, cuối cùng hỏi: “Có người trong lòng chưa?”

Văn Kinh ngẩn ra, thầm nghĩ giới tu chân cũng không cho phép yêu sớm sao? Cậu vội nói: “Hoàn toàn không có, ngay cả nghĩ cũng chưa từng.”

“… Cũng có thể nghĩ mà.”

“Không vội, sư huynh cũng không có người trong lòng mà.” Lúc 14 tuổi kiếp trước, có một bạn nữ trong lớp nửa đêm gọi điện cho cậu, bị cha mẹ chất vấn rất lâu. Lúc đó ấp a ấp úng không nói rõ lý do, bị phạt đứng cả buổi chiều. Ngoài miệng người lớn nói ‘con cứ yêu đương đi’, thật ra là nói mát.

Quân Diễn Chi ngậm miệng, không nói nữa.

Văn Kinh bước xuống giường, mở cửa sổ và cửa lớn, gió mát thổi vào, đại quy an tĩnh nằm trên mảnh đất trống trước cửa.

Đột nhiên, linh khí nổi lên trên không, từ xa bay đến một đệ tử mặc trường xam màu mực, ổn trọng vững vàng, đáp xuống trước cửa phòng Quân Diễn Chi, hóa ra là đại đệ tử của Tịch Phóng, Chu Cẩn.

Chu Cẩn có thái độ khiêm nhường, cao giọng nói: “Quân sư đệ, Tịch tông chủ mời sư đệ đến Ngọc Dung phong một chuyến, có chuyện thương lượng.”

Văn Kinh lập tức nhìn về thạch thất, tâm tình hơi kích động.

Trong thạch thất yên tĩnh không có tiếng đáp, không bao lâu có một người bước ra. Quân Diễn Chi ăn mặc chỉnh tề, thanh sam mộc mạc thanh nhã, không nhanh không chậm nói: “Vâng.”



Chương 38

Chu Cẩn đảo mắt qua Quân Diễn Chi, ngữ khí ngôn hành không khác gì bình thường. “Mời.”

Văn Kinh nhìn theo Quân Diễn Chi, cẩn thận thu lại ngưỡng mộ trong mắt.

Tâm tư của Quân Diễn Chi toàn đặt hết lên [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], cũng không phát hiện, nhẹ nhàng dặn dò Văn Kinh một câu, vung y sam lên, cùng Chu Cẩn ngự phong đi.

Chu Cẩn mặc hắc y, mặt không biểu cảm, hỏi: “Vừa rồi đệ tử Hồng Tú phong làm khó ngươi?”


“Đa tạ Chu sư huynh quan tâm, chưa từng làm khó ta.”

“Vậy thì tốt.”

Là đại đệ tử của Tịch Phóng tông chủ, bình thường ngôn hành của Chu Cẩn có thể khái quát bằng “thận trọng từng li”. Hắn là chân linh căn thủy thổ, tư chất trên trung đẳng, may mà được Tịch tông chủ dốc lòng chỉ điểm, chưa đến sáu mươi tuổi đã vào trung kỳ trúc cơ, có hy vọng kết đan. Đệ tử Ngọc Dung phong hơn một trăm bốn mươi người, do hai mươi mấy đệ tử trúc cơ chăm sóc. Vì thế, Chu Cẩn không để ý đến sự vụ của Ngọc Dung phong, đi theo bên cạnh Tịch tông chủ.

Trên đời có một loại người, chuyện trong phận sự làm rất thỏa đáng, tỉ mỉ từng ly, không nói nhiều. Bọn họ chưa từng ức hiếp ai, nếu trong khả năng thì cũng giúp người một tay, chưa từng bỏ đá xuống giếng, cũng không ác ngôn ác ngữ, khiêu khích gây sự.

Chu Cẩn chính là loại người đó.

Tuy Quân Diễn Chi tán thường hắn, nhưng lại không có ý kết giao, suốt đường yên lặng, một trước một sau đến Thanh Hư điện.

Trong hậu điện vốn có tiếng nghị luận, nhưng chìm vào tĩnh lặng, các phong chủ không hẹn mà cùng nhìn nam tử từ tiền điện đi tới, yên lặng không nói.

Quân Diễn Chi không nhanh không chậm, đảo mắt qua Lộ Vân Trác nằm dưới dất, cúi đầu hành lễ: “Tuệ Thạch phong Quân Diễn Chi đợi tông chủ phân phó.”

Mọi người rũ mắt nhìn, chỉ thấy thanh sam của nam tử đã giặt đến bạc màu, dáng người thẳng tắp, trên tóc cột dây màu xanh, rũ đến vai, xen giữa mái tóc đen dài cực kỳ thanh nhã.

Mùi hương thảo mộc nhàn nhạt tản ra dưới mũi, như có như không.

Chu Cẩn bình tĩnh đứng sau lưng Tịch Phóng.

Lộ Chi Sơn vuốt râu, nhìn hắn một lát, chậm rãi nói: “Bước lên trước, hấp thụ linh khí trong linh thạch này.” Nói rồi rút ra một khối linh thạch màu xanh nhạt.

Quân Diễn Chi hơi chần chừ, mang vẻ khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Hắn bước tới, đặt tay lên linh thạch, nhắm mắt lại.

Linh khí trong linh thạch lập tức tràn ra, chảy vào người. Lát sau, linh khí tan hết, linh thạch trở nên ảm đạm vô quang.

Ánh mắt Lộ Chi Sơn sâu thẳm, bình thản nói: “Ngươi là linh căn gì?”

Quân Diễn Chi nén dòng linh khí cuồn cuộn trong người, cung kính nói: “Kim mộc song linh căn.”

Lộ Chi Sơn cân nhắc hồi lâu, nói với Tịch Phóng: “Vừa rồi ta chỉ kiểm tra mộc linh căn của hắn, Tịch tông chủ có hứng thú kiểm tra kim linh căn của hắn không?”

Bình thường khi kiểm tra linh căn, linh căn thạch chỉ có thể kiểm tra ra chủng loại linh căn, người đơn linh căn là thiên linh căn, song linh căn là chân linh căn, cứ thế phân loại. Nếu muốn kiểm tra độ nồng đậm, thì cần hao tốn linh thạch thượng phẩm.

Linh thạch thượng phẩm quý giá hiếm gặp, vừa rồi Lộ Chi Sơn dùng một khối mộc linh thạch thượng phẩm kiểm tra mộc linh căn của Quân Diễn Chi, hiện tại nếu muốn kiểm tra kim linh căn của hắn, thì phải tốn kim linh thạch thượng phẩm.

Cách kiểm tra này, thực sự không phải người bình thường có thể làm được.

Người đơn linh căn có linh căn nồng đậm, ngũ linh căn thì như phế vật, quy luật này chưa từng thay đổi suốt mấy ngàn mấy vạn năm. Nhưng vẫn luôn có một vài người tu tiên cực kỳ hiếm gặp, tuy không phải đơn linh căn, nhưng linh căn cũng rất nồng đậm.

Xem ra, Quân Diễn Chi chính là một trong những người hiếm gặp đó.

Hắn lặng lẽ hơn mười năm, nếu không phải đúng lúc gặp chuyện của Triệu Ninh Thiên, chỉ sợ không ai phát hiện được thiên phú đó của hắn.

Tịch Phóng trầm tư một lát, nói với Chu Cẩn: “Đi lấy một khối kim linh thạch thượng phẩm.”

Kim linh thạch thượng phẩm chứa đựng dồi dào linh khí, nếu so với linh thạch hạ phẩm, thì hơn gấp trăm lần. Người có linh căn nồng đậm, mới có thể hút hết sạch linh khí trong thời gian cực ngắn.

Nhưng vừa rồi Quân Diễn Chi mới hút linh khí trong mộc linh thạch, đan điền đã có cảm giác căng đầy, lập tức nói: “Tông chủ, tu vi của đệ tử chỉ có trúc cơ, không thể hấp thu thêm quá nhiều linh khí.”

Tịch Phóng nhàn nhạt nói: “Không trở ngại.”

Chu Cẩn lập tức nhận lệnh rồi đi.

Không bao lâu Chu Cẩn trở lại, dâng lên một cái hộp bằng ngọc. Tịch Phóng đích thân lấy linh thạch bên trong ra, nói với Quân Diễn Chi: “Ngươi tới thử xem.”:

Linh thạch lớn khoảng lòng bàn tay, ngân quang ẩn ẩn lưu động.

Quân Diễn Chi mím môi, đặt tay lên linh thạch, “Tông chủ, nếu đệ tử lại hấp thu linh khí, chỉ sợ sẽ bạo thể mà chết.”

Tịch Phóng chỉ nhìn hắn, không nói.

Sắc mặt Quân Diễn Chi lạnh lẽo, ngưng thần hấp thu linh khí, thoáng chốc đan điền căng đầy, linh khí tràn khắp toàn thân. Hắn nổi đầy gân xanh, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy mỗi chỗ trong thân thể đều đau đớn kịch liệt.

Hắn ngẩng đầu nhìn Tịch Phóng một cái, lại thấy ánh mắt Tịch Phóng như đuốc, không có ý giải cứu, ngược lại tràn đầy nghiên cứu.

Tần phong chủ của Hoàng Hoa phong nói: “Tịch tông chủ, Quân Diễn Chi này chỉ sợ sắp không chịu nổi rồi.”

Tịch Phóng không nói, trong hậu điện lặng yên như tờ, chỉ nghe tiếng hàm răng va chạm đầy nhẫn nại của Quân Diễn Chi.

“Tông chủ, Quân Diễn Chi này thật sự sắp chống đỡ không nổi rồi.”


Tịch Phóng vẫn không trả lời, Quân Diễn Chi lộ vẻ phẫn hận, đột nhiên buông linh thạch ra: “Tịch tông chủ làm vậy là có ý gì?” Vừa nói, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, máu chảy không ngừng. Sắc mặt hắn tái nhợt, ngã xuống đất, ý thức dần không rõ.

Lộ Chi Sơn chậm rãi nói: “Quả thật là tu vi trúc cơ… ngươi cứu hắn đi.”

Quân Diễn Chi mơ hồ, chỉ cảm thấy một cánh tay đặt lên cổ tay mình, linh khí chậm rãi được rút ra khỏi thân thể, cảm giác căng đầy muốn nổ dần biến mất, nhưng vẫn mơ mơ màng màng.

Mọi người ở hậu điện trầm mặc rất lâu, Thiệu Quân mới nói: “Mộc linh căn và kim linh căn nồng đậm như thế, chẳng kém đơn thiên linh căn bao nhiêu. Tư chất bậc này, thật là hiếm gặp.”

Lộ Chi Sơn vuốt râu không nói.

Lục Trường Khanh nói: “Nếu đã thế, có để hắn thử tiếp nhận truyền thừa không?’

Lộ Chi Sơn nhìn nam tử trẻ tuổi nằm dưới đất, đứng lên nói: “Bần đạo về Cổ Kính Phái một chuyến, hai ngày nữa trở lại. Gần đây ma tu khiến hơn bảy mươi người thần trí thất thường, trong thời gian ngắn chưa chắc lại phát sinh chuyện gì, mong Tịch tông chủ chăm sóc cho mười sáu đệ tử Cổ Kính Phái. Trong một tháng bọn họ vẫn không có gì đáng ngại, sau đó mới càng thêm cuồng bạo, thậm chí tự tàn tự thương cho đến chết. Bây giờ có Quân Diễn Chi này rồi, cứu được hay không, thành bại chỉ một lần.”

Sắc mặt mọi người đều có chút nhẹ nhõm, xôn xao đứng lên: “Làm phiền Lộ trưởng lão.”

Cuối cùng tiễn Lộ Chi Sơn đi, trở về hậu điện, lại thấy Quân Diễn Chi đã tỉnh táo. Hắn ôm ngực đứng lên, lạnh nhạt nhìn mọi người, vẻ mặt rét lạnh.

Tịch Phóng lấy một viên đan được màu đỏ nhạt ra, không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi dùng linh khí kiểm tra tu vi của ngươi, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu không dùng phương pháp khác để thử, chỉ sợ ngươi sẽ bị thương càng nặng. Ma tu vốn nên là kỳ nguyên anh, nếu cố tình thu liễm ma khí toàn thân, ẩn giấu tu vi, chúng ta không thể biết được, nhất định phải thử mới biết.”

Cơn giận của Quân Diễn Chi không giảm: “Tông chủ chỉ kiểm tra tu vi của ta, không kiểm tra tu vi của người khác, là có ý gì?”

Tịch Phóng búng ngón tay, đan dược màu đỏ bay vút qua rơi vào lòng bàn tay Quân Diễn Chi: “Đây là giáng trần đan, có thể giúp ngươi khơi thông linh khí. Hôm nay ngươi có được linh khí của hai khối linh thạch thượng phẩm, lại có đan dược này bổ trợ, trở về điều tức một ngày, tu vi nhất định sẽ tăng tiến lớn. Hai ngày sau lại đến, ta nhất định cho ngươi một đáp án vừa lòng.”

Quân Diễn Chi lộ vẻ không cam lòng, nhưng nhẫn nhịn không phát tác, cuối cùng siết chặt đan dược bỏ đi.

Vừa ra khỏi Thanh Hư điện, hắn hơi rũ đầu, tâm trạng thả lỏng.

Tuy sớm dự liệu được đám người Tịch Phóng sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn, nhưng không ngờ hôm nay liền kiểm tra tu vi của mình. Đáng tiếc, bất luận bọn họ kiểm tra thế nào, cũng không thể kiểm tra ra được…

Sắc trời đã tối, rặng đỏ đầy trời, Quân Diễn Chi nuốt đan dược, ngự phong trở về chỗ ở của mình.

Văn Kinh đã nấu cơm tối xong, vội hỏi hắn vừa rồi có việc gì.

Quân Diễn Chi kể lại những gì đã xảy ra. Sắc mặt hắn vốn tái nhợt, khóe miệng chảy máu, lúc này lại có chút gầy yếu, nhè nhẹ thở dốc.

Văn Kinh nhìn dáng vẻ hắn như thế, không khỏi đau lòng: “Sư huynh mau ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi một lát.”

Dù sao cũng phải dỗ hắn ăn cơm tối, lại dìu lên giường ngủ.

Vẻ tái nhợt của Quân Diễn Chi vẫn không chuyển biến tốt, yếu yếu ớt ớt, ủ trong lòng Văn Kinh không nói một tiếng.

Văn Kinh không khỏi khó hiểu. Tịch tông chủ không phải đã cho hắn một viên giáng trần đan sao? Đã dùng đan dược rồi vận khí chỉnh lý một lát, ngày mai tu vi tất sẽ đại tăng, có thể gọi là vì họa được phúc.

Tiết tấu thăng cấp kinh điển như thế, nam chính trước bị hoài nghi đè ép, sau lại trở thành chúa cứu thế, truyền thừa công pháp. Chỉ là sao đến chỗ sư huynh này, lại nằm không dậy nổi chứ?

Nhưng cậu không dám nói lung tung, đêm nay dỗ hắn ngủ, đắp chăn cho hắn xong mới đi.



Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Quân Diễn Chi điều tức một ngày đã hồi phục bình thường, lại qua một ngày, Lộ Chi Sơn quả nhiên cưỡi Ngọc Diễn Long trở lại Thanh Hư kiếm tông.

Quân Diễn Chi lại bị gọi đến trước mặt các phong chủ.

Vừa vào hậu điện, còn chưa kịp hành lễ, chỉ cảm thấy một mùi hương quen thuộc tràn ra dưới mũi, Quân Diễn Chi mơ màng muốn say.

Lộ Chi Sơn chậm rãi nói: “Cái gì cũng không cần hỏi, nhắm mắt lại, nhập định.”

Quân Diễn Chi cũng không bận tâm lễ tiết, ngồi xuống. Trước mắt tối tăm, không có một vật gì, không bao lâu, trong thức hải lại có một vị lão nhân chắp tay mà đứng, bi thương vô cùng vô tận lại trào dâng từ ý thức, nhấn chìm người khác.

“… Là ngươi?” Âm thanh của lão nhân đó dường như phát ra từ trong đầu.

“Không sai, là ta.”

“… Tu vi ma tu không thấp.”

“Trời sinh đã có.”

Lão nhân cúi đầu, thân hình lại chậm rãi trở nên trong suốt, tiếp theo biến mất, cuối cùng chìm vào trong ý thức: “Chính là ngươi rồi, đi đi…”

Thần thức cuối cùng dung làm một thể, trong đầu xuất hiện ngàn vạn ký hiệu kỳ quái, lại hình thành câu cú và hình ảnh rõ ràng, trào vào đầu như thủy triều. Qua rất lâu, thần trí mới rõ ràng trở lại.

Quân Diễn Chi chậm rãi mở mắt ra, đứng lên nhìn mọi người, không nói một chữ.

Lộ Chi Sơn nhìn cổ quyển trống rỗng trong tay, như tiếc nuối, lại như cảm khái: “… Quả nhiên, ngươi thật là người được chọn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương