Ai Nói Xấu Sư Huynh Full
-
C10: Chương 19+20
Chương 19: Ta vốn là tam dương chi thể
Mỗi lần gặp lễ tết thêm nhớ người thân, đặc biệt là giao thừa.
Càng không cần nói, đây là một đêm giao thừa phải trải qua trong băng tuyền.
Xung quanh là thanh tùng sừng sững, tuyết trắng trĩu cành, trụ băng treo ngược, từ xa có thể thấy đỉnh của Tuệ Thạch phong, cự thạch Thanh Hư Tử như sắp bay lên, giống hệt tiên cảnh, cảnh sắc có thể gọi là tuyệt.
Đáng tiếc, cái đó đối với Văn Kinh chỉ mặc một cái quần đứng trong băng tuyền, không có tác dụng gì.
Hàm răng cậu đang đánh nhau, sắc mặt thì tái nhợt, miệng hàm hồ oán trách.
Đúng là quá ác độc, quá ác độc…
Ba mươi tết, các sư huynh đều đang ăn sủi cảo, còn mình lại bị phái đến đây để luyện công.
Chất nước băng tuyền đặc thù, quanh năng không kết băng, nhưng rét lạnh tận xương. Với tu vi tầng sáu luyện khí của Văn Kinh, miễn cưỡng có thể chống đỡ hàn khí, không đến nỗi đóng băng.
Thân thể tự động tỏa ra linh khí để chống đỡ, miễn cưỡng giúp ích cho tu vi. Văn Kinh nghĩ, nếu ngâm trong băng tuyền này một tháng, nói không chừng có thể tiến triển.
Nhưng, loại phương pháp tu luyện khổ không nói nổi này, trừ khi đầu người đó bị cửa kẹp, mới tự ngược. Chẳng hạn, ngâm tuyết sơn bích sâm pha trà, vừa thoải mái, mà tu vi tăng trưởng lại nhanh.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Đoàn Hiên này quá hung tàn.
Từ sáng sớm ngâm đến gần tối, bị cấm túc trong nước băng tuyền. Bụng kêu ọt ọt, chỉ có Liễu Thiên Mạch đến xem qua cậu một lần. Hắn đút cho Văn Kinh mấy ngụm cơm, làm cậu cảm động đến chua xót đầy lòng.
Hiện tại các sư huynh đều đang ăn cơm giao thừa, có sư phụ lang độc kia ở đó, nhất định không ai dám đưa cơm cho mình.
Văn Kinh tràn đầy không cam lòng. Đêm giao thừa, tất cả mọi người đều đang đoàn viên, ấm áp náo nhiệt, chỉ có mình cậu cô độc chịu khổ.
Tự quét tuyết trước sân, không quản chuyện người khác… Đoàn Hiên là muốn cậu hiểu ra đạo lý này sao?
Khi làm anh hùng rất sung sướng, bây giờ chịu khổ, quả nhiên mài mòn ý chí.
Cho dù cậu chịu phạt, con cự mãng cũng không biết… Đoàn Hiên mang mục đích này sao?
Sắc trời dần tối, khu rừng cũng chậm rãi tối đen, miệng Văn Kinh đã hơi xanh.
Lạnh quá, thật muốn nhắm mắt lại…
Không biết qua bao lâu, trên vai đột nhiên truyền đến một luồng hơi ấm, chậm rãi rót vào, âm ấm làm người ta thật muốn duỗi thân thể.
Văn Kinh đột nhiên tỉnh táo, túm cánh tay trên vai mình: “… Ai?”
Xung quanh đều đã tối đen, Văn Kinh không thấy rõ cái gì, chỉ biết trên bờ có một người đang ngồi. Ngón tay đó thon dài, có vết chai mỏng, xúc cảm trơn mịn, về cảm giác… rất đẹp.
Trên bờ truyền đến giọng nói thấp trầm của nam tử, ôn nhã hài hòa, làm người yên tâm: “Lộ sư đệ.”
“Quân, Quân sư huynh?” Văn Kinh có chút vô thố, “Sao huynh đến đây.”
Trong bóng tối không ai nói gì, ngón tay thon dài lại chậm rãi rút về. Một tiếng va chạm của chén đũa, có thứ gì đó được bày trước mặt, còn bốc hơi hầm hập.
“Đại sư huynh có việc không thể đến, bảo huynh mang một chén sủi cảo đến cho đệ.”
Khóe mắt Văn Kinh nóng lên, hai tay thò ra khỏi nước, bưng cái chén trên bờ. Các sư huynh không quên cậu, Quân sư huynh còn đặc biệt đưa sủi cảo đến cho cậu …
“Làm, làm phiền Quân sư huynh.” Âm mũi nặng nề, có chút xíu cảm động.
Quân Diễn Chi ôn giọng nói: “Hôm nay sư phụ phạt đệ, chúng ta cũng không rõ tại sao…”
“Đều là do đệ tự tìm… đệ đã hiểu ý đồ của sư phụ rồi, không phải không có đạo lý.” Văn Kinh vội nói.
“Đệ hiểu rồi?”
Văn Kinh nói: “… Sư phụ muốn nói, đừng lo chuyện bao đồng của người khác. Khi chịu khổ, không có ai thay thế được mình.”
“… Lộ sư đệ thật sự nghĩ vậy?” Giọng nói ôn hòa bất biến, nhưng miệng đã mím lại.
Văn Kinh dường như đang tự lầm bầm, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải… đệ chỉ nghĩ, đệ nồng nhiệt dán lên, nhưng nói không chừng người ta lại cảm thấy rất phiền phức thì sao?”
Nếu không phải do cậu nửa đêm hẹn gặp con đại xà đó, tối qua cũng sẽ không đụng phải Đoàn Hiên, hại nó suýt mất mạng. Đại xà nhất định có ổ của mình, từ nay về sau ít gặp mặt mới tốt…
Trong bóng tối lặng thinh rất lâu, Văn Kinh đã giải quyết sạch sẽ chén sủi cảo, liếm miệng cung kính nói: “Đa tạ Quân sư huynh, đệ ăn no rồi.”
“… Ừm.” Quân Diễn Chi chậm rãi thu chén đũa lại, “Qua thêm một canh giờ nữa thì có thể ra rồi?”
“Không sai.”
“Vậy huynh đi trước.”
“… Quân sư huynh đi trước.” Văn Kinh cũng kéo chậm âm thanh, giọng dịu dàng, học theo cảm giác ấm áp như gió xuân của Quân Diễn Chi.
Quân sư huynh đúng là cái gì cũng tốt, từ đầu đến chân, nhìn cũng thoải mái, âm thanh cũng dễ nghe. Nếu cậu có một nửa khí chất của hắn, thì cự mãng cũng sẽ xem trọng cậu hơn…
Tiếng bước chân dẫm lên tuyết đọng dần đi xa, xung quanh lại trở về yên tĩnh.
Băng tuyền khắc cốt, răng Văn Kinh lại run rẩy, chờ đợi một canh giờ cuối cùng qua đi.
Thời gian chờ đợi luôn đặc biệt dài.
Đột nhiên, trong rừng truyền đến âm thanh sột soạt, kèm theo đó là tiếng va chạm nho nhỏ, có thứ gì đó bò trên nền tuyết.
Văn Kinh giật mình: “Sao ngươi lại đến?”
Vừa dứt lời, có vật nặng to lớn nào đó rơi vào nước, dấy đầy bọt nước.
Cự mãng tỏa ra lam quang, run run rẩy rẩy trong băng tuyền.
Văn Kinh không dám tùy tiện hành động, thử sờ lên đầu cự mãng, thấy nó không kháng cự, trong lòng nhảy loạn, ôm lấy thân rắn run rẩy đó.
Vẫn không phản kháng…
Quân sư huynh đưa cơm cho cậu, mãng xà khó tính khó dỗ này lại thân cận với cậu như thế, hôm nay chịu khổ cũng đáng, rất giá trị…
“Tối nay sao ngươi lại đến?” Văn Kinh nhẹ ôm cự mãng: “Vết thương còn chưa lành, đau không?”
Thân rắn run rẩy, lặng lẽ tựa vào Văn Kinh.
“Vốn đã đau, lại bị thương, nên làm sao đây…” Văn Kinh không biết nên làm sao mới tốt, nhẹ nhíu mày.
“Xì xì___”
Trong lòng lo lắng, đột nhiên khí hải của Văn Kinh sinh ra một dòng khí ấm, lập tức lan khắp toàn thân, tay chân cũng bắt đầu cảm thấy ấm áp.
Cự mãng tựa sát vào Văn Kinh, cử động thân thể, chỉ cảm thấy khí ấm xua đi không ít đau đớn, nó hơi ngẩn ra.
“Chuyện gì vậy?” Văn Kinh không rõ ra sao, có hơi nghi hoặc.
Cự mãng lặng lẽ cọ cọ.
Văn Kinh không biết, hôm nay ngâm trong băng tuyền cả ngày, chịu đủ rét lạnh, lại nóng ruột muốn chữa thương cho cự mãng, trong lòng cấp thiết. Thân thể và tâm ý tương hợp, thể chất tam dương chi thể cuối cùng cũng được kích khởi.
Tam dương chi thể vốn là thân thể chí âm chí dương, không những trừ đi hàn lạnh cho cậu, cũng lập tức khiến cự mãng toàn thân dễ chịu.
Nhưng thể chất này quá hiếm gặp, chỉ từng nghe nói qua trong truyền thuyết, nhất thời Quân Diễn Chi không nghĩ ra được. Hai người chỉ cảm thấy tựa vào nhau vô cùng ấm áp, ở trong băng thủy cũng không còn chút cảm giác lạnh lẽo nào.
Văn Kinh tựa vào cự mãng, động một chút cũng không dám, sợ được sợ mất.
Đang lặng lẽ tựa vào nhau, cự mãng đột nhiên ngảng đầu lên, ánh mắt rét lạnh, nhào lên bờ. Văn Kinh kéo đuôi nó, nhỏ giọng nói: “Có người đến sao?”
Thân thể cự mãng run rẩy, gật đầu.
“Đi đi, mau đi đi.” Văn Kinh cúi đầu cắn môi, giống như hạ quyết tâm, lại nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau ngươi an tĩnh ở trong ổ, đừng tùy tiện chạy ra, ta sẽ không nửa đêm đi tìm ngươi nữa.”
Cự mãng yên tĩnh nhìn cậu một lát, cuối cùng quay đầu đi.
===== Đường phân cách =====
Sáng sớm mùng một đầu năm, Văn Kinh đứng trước mặt Đoàn Hiên, tất cung tất kính dâng một ly trà bái sư.
“Mời sư phụ uống trà.”
Đoàn Hiên bưng ly trà uống cạn.
“Đa tạ sư phụ thu nhận con.” Văn Kinh khẩu thị tâm phi, ngoan ngoãn lấy lòng.
Đoàn Hiên truyền cho cậu một quyển sách nửa mới nửa cũ, nói một câu không chút liên quan: “Ngày mai khảo sát tu vi của các ngươi, trước khi trời sáng đợi ở đây.” Nói xong thì quay người đi.
Y vừa ra khỏi điện, chúng đệ tử đã thở ra nhẹ nhõm, tản ra ngồi xuống.
Quy Tâm Bích vỗ vai Văn Kinh nói: “Từ nay về sau đã thật sự trở thành sư huynh đệ rồi. Có phúc cùng hưởng, có khổ đệ chịu.”
Văn Kinh cho hắn một biểu cảm “ha ha”.
Mạc Thiếu Ngôn chậm rì rì nói: “Tối qua đệ không có ở đây, còn hạnh phúc hơn chúng ta nhiều.”
Văn Kinh nhíu mày: “Sao có thể?”
Quy Tâm Bích nghe thế, cũng cho cậu một vẻ mặt “ha ha”.
Văn Kinh thầm cảm thán, bữa cơm giao thừa do Đoàn Hiên chủ trì, trong [Chúng Sinh Chi Kiếp] được miêu tả vô cùng tận tường.
“Trên bàn mười món hai canh, các đệ tử thấy Đoàn Hiên đã động đũa, lũ lượt nâng đũa. Đoàn Hiên ngồi ở chủ tọa, chau mày nhìn quanh, ngữ khí cứng ngắc hỏi: “Năm nay tu vi tiến triển thế nào?” Các đệ tử nghe thế, lập tức buông đũa, bắt đầu từ Liễu Thiên Mạch, mỗi người bẩm báo lại tiến triển tu luyện. Đoàn Hiên nghe xong một lượt, không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt phủ đầy mây đen, lại không tiện phát tác, nói: “Nếu các ngươi cảm thấy tiến triển của mình đã được, thì ăn đi.” Các đệ tử cúi đầu, không một ai dám ăn.”
____ Trích từ chương ba mươi sáu [Chúng Sinh Chi Kiếp].
Văn Kinh cảm thấy, cho dù cơm giao thừa đầy khiếp nhược, thì bất luận thế nào cũng vẫn tốt hơn ở trong băng tuyền một ngày.
Liễu Thiên Mạch nói: “Sư phụ truyền cho đệ công pháp gì?”
Văn Kinh vội lật ra, là quyển [Phụ Nguyên công].
[Phụ Nguyên công] là công pháp thượng phẩm, thích hợp cho loại phế linh căn có đủ ngũ hành như Văn Kinh tu luyện. Trước khi tới trúc cơ, nên chú trọng năng cao tu vi. Sau đó thì phải cùng tu luyện tu vi, thuật pháp. Đoàn Hiên chỉ truyền công pháp, không truyền thuật pháp, chính là có ý này.
Thật ra loại phế linh căn như Văn Kinh, nếu không phải có thể chất tam dương chi thể, cơ bản vô vọng với trúc cơ. Trong Tuệ Thạch phong, cậu và bát sư huynh Mạc Thiếu Ngôn, lục sư huynh Lý Thư đều là phế linh căn, không được người khác xem trọng là rất bình thường.
Văn Kinh lật [Phụ Nguyên công], cẩn thận hỏi: “Đại sư huynh, nếu đệ không hiểu thì phải làm sao?”
Liễu Thiên Mạch nhíu mày nói: “Huynh cũng chưa từng luyện qua… đệ thảo luận thêm với bát sư huynh và lục sư huynh của đệ đi.”
“Vâng…”
Chương 20: Thế giới nội tâm của Đoàn Hiên
Do Đoàn Hiên muốn kiểm tra tu hành của đệ tử, mọi người không có tâm trạng nói cười, tự trở về phòng, hoặc là đi tu luyện thuật pháp, hoặc là nghỉ ngơi dưỡng thần.
Sáng hôm sau, trời còn tối đen như mực, Văn Kinh đã dậy mặc y phục, đến đại điện.
Trong điện đã có năm sáu người, khổ sở đợi sư phụ.
Trong [Chúng Sinh Chi Kiếp], Đoàn Hiên là một nhân vật có tính tranh luận, tốt xấu bất nhất. Có người thích tính cách dứt khoát của y, cũng có người cho rằng y không lo cho đệ tử, dự đoán sẽ thành pháo hôi.
Ban đầu, Văn Kinh đối với Đoàn Hiên không có hảo cảm gì, mãi đến khi một độc giả tên là “Chân Thủy Vô Hương”, lựa tất cả đoạn có liên quan đến Đoàn Hiên trong truyện ra, sau khi tỉ mỉ phân tích, Văn Kinh mới thay đổi cách nhìn về y.
Đoạn bình luận dài tên là “thế giới nội tâm của Đoàn Hiên”, có hơn bốn ngàn chữ, đọc xong có cảm giác vui thích hơn.
[Tội danh lớn nhất của Đoàn Hiên, là không chịu trách nhiệm, mặt lạnh tâm lạnh, không dạy đồ đệ tu hành. Chúng ta xem thử sự thật thế nào.
Chương 37: “Quân Diễn Chi đã tu luyện ‘Chân Dương kiếm quyết’ đến tầng thứ tư, nhưng kiếm phong lại không phá được linh khí hộ thân quanh người Đoàn Hiên. Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn hắn, linh khí chợt phát, chỉ nghe mấy tiếng kim loại nứt vỡ, kiếm đã gãy thành bốn đoạn chỉnh tề. Quân Diễn Chi nhìn kiếm gãy dưới đất, trong lòng chợt động.”
Ở đây, Đoàn Hiên khá nhẫn tâm, khi luyện tập cùng đồ đệ, hủy kiếm của đồ đệ. Nhưng Quân Diễn Chi “trong lòng chợt động”, hắn động cái gì trong lòng đây?
Lại xem chỗ này.
Chương 98: “Tu sĩ Khổ Nhiên thu lại trường kiếm màu đỏ trong tay, cười lớn một tiếng: ‘Cho dù không dùng đại tà kiếm, ta cũng có thể băm người thành tương thịt.’ Nói rồi, gã đoạt một thanh trường kiếm trung phẩm trong tay đệ tử luyện khí bên cạnh, bay tới chỗ Quân Diễn Chi. Quân Diễn Chi lật tay phải lại, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu tím xanh. Nhưng hắn không vội lao lên, chỉ dùng linh khí hộ thể, cố sức chống cự. Lát sau, trường kiếm màu xanh đột nhiên bay ra, dùng thế như lốc xoáy bắn vào đối phương, chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm, trường kiếm của Khổ Nhiên gãy thành hai đoạn. Chúng tọa đại kinh.”
Có ai cảm thấy, chiêu này của Quân Diễn Chi, khá giống Đoàn Hiên đã sử dụng không? Tôi cảm thấy rất giống.
Quân Diễn Chi có ngộ tính đứng đầu Tuệ Thạch phong, hắn “trong lòng chợt động”, tuyệt đối không phải vì nhịp tim không bình thường. Tôi cảm thấy hắn đã lĩnh hội được thứ mà Đoàn Hiên dạy.
Nếu mọi người cảm thấy gán ghép miễn cưỡng, thì ở đây còn một đoạn.
Chương 101: “Quân Diễn Chi nói: ‘Bảo kiếm đều có tì vết, phẩm chất càng thấp, tì vết càng rõ ràng. Lúc giao phong dùng linh khí thăm dò, có thể tìm ra nhược điểm, từ đó chỉ cần công phá nhược điểm đó là được.’ Quy Tâm Bích ngưỡng mộ nói: ‘Tứ sư huynh ngộ tính cao, đệ không biết cái này.’ Quân Diễn Chi nói: ‘Đây đều là sư phụ dạy.’”
Cũng có nghĩa là, hố đào ở chương 37, khoảng chương 100 mới lấp.
Bên dưới còn mấy ví dụ.
…
Tại sao y không trực tiếp chỉ dạy đồ đệ? Tôi cảm thấy có vài nguyên nhân.
Đầu tiên, vì y là một thiên tài.
Nêu một ví dụ, giáo viên tiểu học, giáo viên trung học được đặc biệt bồi dưỡng để giảng dạy, dùng ngôn ngữ đơn giản nhất để biểu đạt khái niệm phức tạp, là một trong những kỹ năng tất yếu. Nhưng có bao nhiêu giáo sư đại học thiên tài rất biết giảng dạy? Gần như không có đi? Dù sao tôi chưa từng gặp được.
Đoàn Hiên là một trong năm đại tu sĩ kim đan, hơn nữa là người trẻ tuổi nhất. Tính cách lãnh khốc cổ quái, không biết dạy học, cũng không tính là lạ kỳ.
Tiếp theo, trong truyện còn từng nhắc đến một nguyên nhân.
Chương 263: “Sư tôn Lục Trăn từng nói: ‘Chuyện tu hành, quan trọng ở tự thân lĩnh hội. Càng không hiểu, thì càng phải nghiên cứu sâu, lĩnh hội sẽ càng sâu sắc. Chẳng hạn người khác mới bắt đầu đã giải thích cho ngươi nghe, không có đường khúc khuỷu gì, sau này không ai giải thích nữa, thì sẽ từng bước khó đi, từng bước gian nan.”
Đoạn này rất có ý nghĩa, dùng tiếng bản xứ nói chính là: Ngươi không thể dạy học kiểu nhồi vịt, phải để học sinh tự động não, bồi dưỡng bọn chúng trở thành nhân tài kiểu tư duy.
Lục Trăn là thân phận gì, mấy lời này có ảnh hưởng lớn bao nhiêu với Đoàn Hiên, không cần nói nhiều.
Cho nên tôi cho rằng, tội danh “không hiểu nhân tình” của Đoàn Hiên được thành lập, tội danh “không thích nghe ‘tục sự’ giữa các phong” thành lập, tội danh “vô tâm phát triển Tuệ Thạch phong lớn mạnh” thành lập, nhưng nói y không quản đến tu vi các đệ tử, thì lại oan uổng cho y.]
____ Trích từ [Thế giới nội tâm của Đoàn Hiên].
Người như thế, giá trị nhân phẩm hệ thống hiển thị là -243, khiến người ta không biết làm sao.
Quân Diễn Chi đứng không xa, lặng lẽ nhìn Văn Kinh.
Mấy đệ tử đều có chút lo lắng, Cổ Tấn Bình bất an nói: “Năm ngoái bị sư phụ đánh cho toàn thân như rã xương, năm nay chỉ mong bớt chút khổ sở.”
Lý Thư chua chát nói: “Ít nhất sư phụ cũng quá chiêu với huynh, ngài không để ý đến đệ và bát sư đệ.”
Là phế linh căn có đủ ngũ hành, muốn bị người đánh, còn phải xem người ta có nguyện ý hay không.
Không bao lâu, các đệ tử lục tục đến nơi, quy củ đứng chờ Đoàn Hiên.
Cuối cùng, một khắc trời hơi sáng, nam nhân mặc đạo bào màu xám đậm bay vào.
Y không nhanh không chậm, gọi Liễu Thiên Mạch ra khỏi hàng, không nói một lời, quá chiêu với hắn trong điện.
Hôm nay Văn Kinh không cần bị đánh, vui sướng thanh nhàn, mím môi nhìn hai người bay qua bay lại trong điện.
Nửa canh giờ sau, Liễu Thiên Mạch bại trận, cà nhắc lui về một bên, đổi sang Hạ Linh.
Văn Kinh nhìn không chuyển mắt, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Cảnh Đoàn Hiên chỉ dạy Quân Diễn Chi, trong văn viết rất không rõ ràng, mà khi phát sinh ngay trước mắt, càng làm người ta như lạc trong sương mù. Văn Kinh không chớp mắt, liều mạng nhìn chăm chú, nhưng làm sao cũng không nhìn ra được Quân Diễn Chi “trong lòng chợt động”. Cho dù động tác hơi đình trệ, Văn Kinh cũng sẽ cho rằng Quân sư huynh đang thương tâm, kiếm bị người ta bẻ gãy mà.
Nếu không phải nhờ “Chân Thủy Vô Hương”, chỉ sợ cả đời cậu cũng không nhìn ra được nội dung đó.
Mùa đông ngày ngắn, sau khi quá chiêu với bảy đệ tử, sắc trời đã hơi trầm.
Đoàn Hiên nhìn sắc trời đã xám bên ngoài điện, hơi nhíu mày, quay sang nhìn Lý Thư, Mạc Thiếu Ngôn và Văn Kinh: “Ba người các ngươi cùng lên.”
“Dạ.”
Lý Thư và Mạc Thiếu Ngôn nghe câu đó đều có chút kích động, vội ra khỏi hàng. Văn Kinh không biết làm sao, bước chậm theo sau lưng họ.
Họ không học kiếm pháp, chỉ biết thuật quang thích cơ bản nhất, ba linh khí như viên thạch tử, nhắm vào Đoàn Hiên.
Thuật quang thích tuy dễ hiểu, nhưng muốn tu luyện đến như lưỡi dao thì không đơn giản, cần phải luyện tập trường kỳ lâu dài. Đoàn Hiên hơi nhíu mày, tùy tiện thu ba cỗ linh khí lại, thuận thế phát ra. Linh khí đi ngược đường cũ, chia ra bắn vào mắt ba người.
“Sư phụ!” Liễu Thiên Mạch kinh hô.
Ba người đại kinh thất sắc, tránh né không kịp, nghiêng đầu đi. Tiếng kêu đau lác đác vang lên, Lý Thư bị trúng chiêu ở trán, Mạc Thiếu Ngôn chảy máu mũi, mặt Văn Kinh hơi đỏ lên, choáng váng đầu óc.
Thật ác độc, thật ác độc… linh khí tấn công hai mắt, làm người ta tự động nhắm mắt, dễ trúng chiêu nhất.
Văn Kinh xoa nửa bên mặt bị sưng, nuốt nước mắt, cúi đầu nói: “Đa tạ sư phụ chỉ dạy.”
Lý Thư và Mạc Thiếu Ngôn cũng che vết thương cảm tạ.
Đoàn Hiên lạnh lùng trừng Văn Kinh, thần sắc lại có một chút cổ quái: “Ngươi đứng qua đây.”
Chuông cảnh báo trong lòng Văn Kinh reo vang. Gọi cậu qua làm gì?
Cậu đứng yên không động, nhưng lại thấy Đoàn Hiên không kiên nhẫn, giọng nói rét đi mấy phần: “Cái đứa nhỏ con nhất.”
Văn Kinh nhìn xung quanh, quả thật mình là người thấp nhất, hơi trào lệ, do dự bước tới trước.
Đoàn Hiên kéo tay Văn Kinh qua ấn, rót một cỗ linh khí vào.
Trong điện một mảng yên tĩnh.
Rất lâu, Đoàn Hiên lạnh lùng nhìn Văn Kinh, đột nhiên nói: “Thiên Mạch.”
“Sư phụ.” Liễu Thiên Mạch vội bước ra khỏi hàng.
“Mùa đông năm nay, bảo nó cách mỗi hôm, ngâm trong băng tuyền tám canh giờ, không được sai sót.” Đoàn Hiên buông tay Văn Kinh ra, lại hồi phục vẻ lạnh lùng.
Mọi người đều sửng sốt.
Văn Kinh hận ngứa muốn cắn gãy cả răng.
“Vâng.” Liễu Thiên Mạch không biết dụng ý, chỉ đành đáp ứng.
Liễu Thiên Mạch lại nói: “Sư phụ, đồ đệ có mấy tục vụ Tuệ Thạch muốn bẩm cáo, xin hỏi sư phụ có thời gian không?”
Đoàn Hiên hơi nhíu mày, nói: “Những chuyện này ngươi tự xử lý.”
Nói xong, thì bay ra khỏi điện.
Liễu Thiên Mạch nhìn bóng người đi xa, trong lòng hậm hực, chỉ đành nói: “Vâng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook