Ai Nói Tôi Không Yêu Em
-
Chương 49
Không biết từ lúc nào tuyết đã ngừng rơi, tiếng gió thổi vù vù cũng đã ngừng lại, chỉ có bầu trời không sáng lên nữa, chầm chậm tối.
Anh đứng trước mặt cô, cách cô không xa, cụp mắt nhìn cô, ánh mắt còn tối hơn bầu trời ngoài kia nhưng trong ánh mắt đó dường như có đốm lửa, có một đốm sáng len lỏi trong đó.
Tuỳ An Nhiên bị cách nói không thể tự nhiên hơn được nữa của anh làm cho cứng họng, tách trà trong tay xém chút nữa là cầm không chặt. May mà sắc trời dần tối, trong phòng còn chưa bật điện…nếu không thì gương mặt đỏ ửng của cô không có cách nào giấu được.
Cô ngại ngùng cúi đầu tránh ánh mắt của anh, lòng thầm ảo nảo. Vấn đề này… Sao có thể hỏi một cách thẳng thắn như vậy chứ? Vậy cô nên trả lời là được hay không được đây?
Đợi thật lâu vẫn không thấy cô trả lời, đáy mắt Ôn Cảnh Phạm hiện lên ý cười, nhẹ nhàng nói: “Im lặng là đồng ý nha.”
Mặt Tuỳ An Nhiên càng đỏ hơn, giống như phát sốt, nơi anh nhìn giống như bị bỏng, nóng không thể chịu nổi.
Cuối cùng cô chịu không nổi, ngại quá hoá thẹn, cầm lấy gối quăng qua phía anh, không mạnh lắm nhưng cũng đủ thể hiện sự ngại ngùng của cô.
Ôn Cảnh Phạm đưa tay bắt lấy, lúc nhìn qua lại cô đã quay người, giận dỗi sắp xếp lại đồ đạc.
Bởi vì ở trong phòng nên cô sớm đã cởi khăn choàng xuống. Hôm nay chô mặc chiếc áo len cổ tròn, để lộ cái cổ thon gọn. Lúc cô cúi đầu, những đường nét càng thêm đẹp đẽ. Mắt Ôn Cảnh Phạm tối trầm xuống, anh bỗng nhớ đến cách đây không lâu, ở nhà cô, cô đứng trong bếp nấu ăn, cũng tư thế này, cũng góc độ này, để lộ cái cổ trắng ngần, thon gọn khiến người ta muốn phạm tội.
Chỉ là lúc đó anh không có thân phận thích hợp, mà bây giờ…mọi thứ đều hợp pháp.
Nghĩ như vậy anh liền bật cười, tiện tay đặt chiếc gối trên chiếc sofa gần đó, bước vài bước qua đó, vòng tay ôm cô từ phía sau. Động tác của anh vô cùng dịu dàng. Tuỳ An Nhiên đang nhìn xuống dưới nên có thể thấy được chuỗi hạt trên cổ tay và những ngón tay thon dài của anh.
Cả người cô như cứng lại, động tác trên tay cũng dừng lại ngay lập tức. Ôn Cảnh Phạm cao hơn cô nên ôm cô cực kỳ dễ dàng. Anh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn trên vành tai cô. Hô hấp nóng bỏng phủ xuống, cô mẫn cảm mà ngây người, phản xạ tự nhiên là trốn khỏi vòng tay của anh, đưa tay đẩy cánh tay của anh.
Động tác Ôn Cảnh Phạm dừng lại, thấy cô không phải là bài xích, chỉ là quá căng thẳng mà thôi. Anh thử ôm chặt cô hơn, môi dừng lại ở sau tai cô, lại đặt lên đó một nụ hôn nữa.
Chỉ là sự đụng chạm nhỏ bé nhưng Tuỳ An Nhiên lại cảm thấy dường như mình có thể nghe được tiếng hô hấp của anh, những nơi anh hôn qua nóng ngứa khác lạ, khiến lòng cô gợn sóng.
Không ghét…ngược lại còn thích sự đụng chạm của anh.
Ôn Cảnh Phạm cúi hẳn đầu xuống, đôi môi đặt trên cổ cô nhẹ nhàng hôn, cắn nhẹ một cái. Đôi tay ôm lấy cô trong lòng cũng siết chặt hơn.
Cả người Tuỳ An Nhiên đều nằm trong vòng tay anh, không gian hô hấp phảng phất mùi thơm từ cơ thể anh. Nhiệt độ cơ thể của hai người vì sự tiếp xúc này mà ngày càng tăng cao.
Tay nắm đôi bàn tay anh của cô cũng không kìm được mà nắm chặt hơn, nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên.
Cảm nhận được sự thay đổi nhỏ nhoi của cô, anh nhắm mắt lại, đáy mắt tràn ngập ý cười. Nhưng dần dần, Ôn Cảnh Phạm cảm thấy chỉ hôn thôi vẫn không thoả mãn được anh. Anh đưa tay nhẹ nắm lấy cằm cô quay sang phía mình, cúi đầu hôn cô. Môi cô ấm áp, mang theo hương vị ly trà lúc nãy.
Vào thời khắc hai người chìm vào ái tình, tất cả mọi chi tiết đều có thể được phóng to. Anh mở mắt nhìn cô, đôi mắt cô đen láy lại long lanh, dường như có thể nhìn thấu trái tim anh, khiến nó rung động.
Anh ôm eo cô xoay người lại đối diện với anh. Cô do dự một chút, thả lỏng tay đang nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng sát lại gần anh, nằm gọn trong cái ôm của anh.
Giống như rất nhiều lần cô tưởng tượng, là tư thế mà cô thích.
Cô ngẩng đầu hưởng thụ nụ hôn của anh. Mà nụ hôn này không nhẹ nhàng giống như lúc bắt đầu, dần ma sát hơn, vừa tỉ mỉ vừa mãnh liệt.
Cảm nhận được được sự thuận theo của cô, tay cầm lấy cằm cô của anh siết chặt hơn xíu, môi cô khẽ mở, anh tranh thủ lúc này đưa lưỡi vào miệng cô.
Tuỳ An Nhiên ngây người, không dám động đậy, chỉ biết bản thân ngày một trầm luân, không lối thoát.
Không biết qua bao lâu, Tuỳ An Nhiên cảm thấy hai bên má đau rát, lúc sắp đau đến không chịu được anh mới lui ra. Đôi môi anh vẫn đang an ủi môi cô, chỉ là nhẹ nhàng ma sát, đủ để cô cảm nhận được toàn bộ sự ấm áp tỉ mỉ của anh.
Tuỳ An Nhiên cảm thấy mềm nhũn, cả người mơ hồ. Vì vậy mà các giác quan còn lại mẫn cảm hơn bao giờ hết, đôi tay đặt trên eo cô dần di chuyển và một cảm giác lạ lẫm dâng trào trong cô.
Tuỳ An Nhiên ngây người, muốn tránh đi nhưng anh ôm càng chặt hơn, giọng nói đầy từ tính, trầm thấp nói bên tai cô: “Đừng động…”
Khuôn mặt nóng bừng của cô chôn vùi trong lòng anh, không dám động đậy…
Ôn Cảnh Phạm vui vẻ hôn lên vành tai cô, men xuống cổ, xương quai xanh,…từng cái hôn…nhẹ nhàng lướt qua.
Tuỳ An Nhiên ôm anh càng chặt hơn.
Ôn Cảnh Phạm lúc này mới dừng lại, đôi tay ôm eo cô ôm chặt cô vào lòng, ngón tay nhẹ lướt qua eo cô. May mà cách một lớp quần áo…nếu không, anh làm như vậy sẽ khiến hai người phát điên lên mất…
Sắc trời đã tối, trong phòng còn tối hơn nữa, không một tia sáng, cộng với sự yên lặng trong phòng càng khiến căn phòng thêm mập mờ.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Tuỳ An Nhiên bị tiếng động bất ngờ này làm cho giật mình, chui khỏi vòng tay của Ôn Cảnh Phạm theo phản xạ tự nhiên. Dường như Ôn Cảnh Phạm cũng thả lỏng, cô cứ thế mà lùi về sau, sau đó…đạp vào đuôi của Phàm Hi không biết đã vào phòng từ lúc nào.
Phàm Hi thật sự tức giận rồi!!! Nó hung hăn kêu một tiếng “meo”, dưới sự lảng tránh của Tuỳ An Nhiên do sợ hãi, nó cong đuôi nhảy vào vali của Tuỳ An Nhiên. Đôi mắt xanh ngọc ấy như phát sáng trong đêm đen. Nó không ngừng kêu “meo meo meo”. Tiếng kêu đó vừa tội nghiệp vừa đáng thương.
Ôn Cảnh Phạm cúi đầu bật cười, đưa tay ôm lấy Tuỳ An Nhiên, nghiêng người qua bật đèn.
Sau tiếng “Tách tách”, cả phòng sáng bừng lên. Lúc này Ôn Cảnh Phạm mới buông tay, lại tiện tay ôm Phàm Hi đang kêu đầy oan ức lên, vuốt ve bộ lông nó.
Cả khuôn mặt Tuỳ An Nhiên tràn ngập sự áy náy: “Xin lỗi nha…chị không biết…”
Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục kêu, ngón tay Ôn Cảnh Phạm vẫn đang vuốt ve đầu của Phàm Hi, dường như đang cảnh cáo nó, thấy nó yên lặng lại mới chuyển sang cho An Nhiên: “Nó chẳng qua chỉ là con hổ giấy mà thôi.”
Phàm Hi bị chuyền tay đấu tranh hồi lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Tuỳ An Nhiên. Nó cúi đầu liếm lông của mình, càng cảm thấy oan ức hơn: “Trẫm dẫm đuôi ngươi thử xem, còn nói trẫm chỉ là hổ giấy! Hừ!”
Ngoài dự tính, Ôn Cảnh Phạm không thèm nhìn lại Phàm Hi, anh quay người đi mở cửa.
Tuỳ An Nhiên xoa khuôn mặt nóng như lửa đốt của mình, ngại ngùng giấu mặt vào lưng của Phàm Hi.
Đôi mắt Phàm Hi khẽ động, xoay tròn một vòng: “Loài người ngu ngốc kia, ngươi muốn làm gì trẫm đó! Thân thể ngàn vàng của trẫm sao ngươi có thể làm ô uế chứ!”
Đáng tiếc là Tuỳ An Nhiên một chút cũng không hiểu nỗi lòng của nó, vùi mặt hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nói: “Cơ thể của em thơm quá!”
Phàm Hi kêu “meo meo”, nhìn cô với đôi mắt vô cùng tán thưởng cô: “Trẫm đương nhiên là thơm rồi.”
- -
Từ khi chiều Ôn Cảnh Phạm đã đặt đồ ăn tối ở nhà hàng TC, bây giờ người ta giao đến. Cả một bàn đầy ắp thức ăn, toàn là những món cô thích ăn.
Phàm Hi cũng có một bát cá đù vàng. Lúc này nó đang thoả mãn ăn bữa ăn ngon của mình, chậm rãi ăn như một quý ông.
Một ánh đèn, một con mèo và hai con người.
Ăn xong cơm, anh dọn dẹp chén bát vào phòng bếp, thấy cô bước vào, anh ngẩng nhẹ đầu lên nói: “Ngày mai có muốn nghỉ ngơi thêm một hôm không?”
Tuỳ An Nhiên vừa rửa xong hai quả táo đang định cắt ra, nghe anh nói liền lắc đầu: “Còn có nhiều việc phải làm, ngày mai chúng ta đến phòng thu âm đi, còn chần chừ sẽ khó ăn nói với Lục Tập Phương lắm.”
Ôn Cảnh Phạm im lặng không nói gì, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó, một lát sau mới nói: “Cũng được, vừa hay đoạn thời gian này anh khá rảnh.”
Dọn dẹp xong mọi thứ, anh rửa tay, vừa định đi lấy khăn lau tay, Tuỳ An Nhiên ở bên cạnh thuận tay liền đưa cho anh.
Cô cắt táo xong, ghim vài chiếc tăm lên đó, đưa đến trước mặt anh: “Vậy ngày mai có cần đi dạo xem thử đồ dùng trong gia đình không?”
“Em cứ tính toán đi.” Anh lấy một miếng táo đưa đến bên miệng cô, thấy cô ngây người liền đụng đụng miếng táo vào môi cô, giọng nói ẩn chứa ý cười: “Mở miệng.”
Phàm Hi vào bếp tìm cá đù vàng thấy cảnh tượng này liền bất lực nhìn hai người, buồn bực quay người rời đi: Đứng trước mặt trẫm mà dám show ân ái, thấp kém!
Ôn Cảnh Phạm vào thư phòng làm việc, Tuỳ An Nhiên cũng về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc. Sau khi sắp xếp quần áo xong, cô liền sắp xếp vài đồ dùng cơ bản.
Cô đem theo đồ hồ điện tử của mình, chiếc đồng hồ đó màu hồng, đặt trên chiếc tủ đầu giường chỉ có hai màu đen trắng đơn giản nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ…
Đồ đạc trong thùng giấy từng thứ từng thứ được lấy ra sắp xếp, cả căn phòng dần thêm từng đồ vật nhỏ, giống như cô, từng bước bước vào thế giới của anh, bước vào cuộc sống của anh.
Đợi đến lúc dọn dẹp xong xuôi cũng đã 9 giờ tối rồi. Tuỳ An Nhiên nhìn qua xem, cửa thư phòng chỉ đóng một nửa, có thể nhìn thấy ánh sáng từ căn phòng truyền đến, thấp thoáng còn nghe thấy giọng nói mang đậm âm hưởng Luân Đôn của anh, vừa tao nhã cao quý vừa trầm thấp dễ nghe.
Cô nhìn hồi lâu vẫn không thấy được bóng hình của anh, chỉ nhìn thấy Phàm Hi bị cô giẫm đuôi luôn không vui vẻ đang nằm trên sofa liếm lông mình, lạnh lùng nhìn cô…
Tuỳ An Nhiên quay người đi đến phòng tắm. Cơ thể mệt mỏi cả người được nước ấm rửa trôi, cô nhắm mắt, khoé môi khẽ nhếch, nở một nụ cười…
Dường như mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Chỉ có một số chuyện vẫn chưa được giải quyết.
Nghĩ đến đây cô mở mắt ra, nhất thời mơ hồ. Qua hồi lâu cô mới hồi hồn lại, mặt áo ngủ ra ngoài.
Không biết từ lúc nào Ôn Cảnh Phạm đã vào phòng, cũng đã thay đồ ngủ, đang ngả lưng trên đầu giường, trong tay cầm ipad, chăm chú gõ bàn phím. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn qua, dưới ánh đèn đôi mắt ấy vừa sáng vừa sâu hút.
Tuỳ An Nhiên ngẩng người, bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng… Như vậy có nghĩa là…đêm nay là đêm động phòng hoa chúc rồi…
Anh đứng trước mặt cô, cách cô không xa, cụp mắt nhìn cô, ánh mắt còn tối hơn bầu trời ngoài kia nhưng trong ánh mắt đó dường như có đốm lửa, có một đốm sáng len lỏi trong đó.
Tuỳ An Nhiên bị cách nói không thể tự nhiên hơn được nữa của anh làm cho cứng họng, tách trà trong tay xém chút nữa là cầm không chặt. May mà sắc trời dần tối, trong phòng còn chưa bật điện…nếu không thì gương mặt đỏ ửng của cô không có cách nào giấu được.
Cô ngại ngùng cúi đầu tránh ánh mắt của anh, lòng thầm ảo nảo. Vấn đề này… Sao có thể hỏi một cách thẳng thắn như vậy chứ? Vậy cô nên trả lời là được hay không được đây?
Đợi thật lâu vẫn không thấy cô trả lời, đáy mắt Ôn Cảnh Phạm hiện lên ý cười, nhẹ nhàng nói: “Im lặng là đồng ý nha.”
Mặt Tuỳ An Nhiên càng đỏ hơn, giống như phát sốt, nơi anh nhìn giống như bị bỏng, nóng không thể chịu nổi.
Cuối cùng cô chịu không nổi, ngại quá hoá thẹn, cầm lấy gối quăng qua phía anh, không mạnh lắm nhưng cũng đủ thể hiện sự ngại ngùng của cô.
Ôn Cảnh Phạm đưa tay bắt lấy, lúc nhìn qua lại cô đã quay người, giận dỗi sắp xếp lại đồ đạc.
Bởi vì ở trong phòng nên cô sớm đã cởi khăn choàng xuống. Hôm nay chô mặc chiếc áo len cổ tròn, để lộ cái cổ thon gọn. Lúc cô cúi đầu, những đường nét càng thêm đẹp đẽ. Mắt Ôn Cảnh Phạm tối trầm xuống, anh bỗng nhớ đến cách đây không lâu, ở nhà cô, cô đứng trong bếp nấu ăn, cũng tư thế này, cũng góc độ này, để lộ cái cổ trắng ngần, thon gọn khiến người ta muốn phạm tội.
Chỉ là lúc đó anh không có thân phận thích hợp, mà bây giờ…mọi thứ đều hợp pháp.
Nghĩ như vậy anh liền bật cười, tiện tay đặt chiếc gối trên chiếc sofa gần đó, bước vài bước qua đó, vòng tay ôm cô từ phía sau. Động tác của anh vô cùng dịu dàng. Tuỳ An Nhiên đang nhìn xuống dưới nên có thể thấy được chuỗi hạt trên cổ tay và những ngón tay thon dài của anh.
Cả người cô như cứng lại, động tác trên tay cũng dừng lại ngay lập tức. Ôn Cảnh Phạm cao hơn cô nên ôm cô cực kỳ dễ dàng. Anh khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn trên vành tai cô. Hô hấp nóng bỏng phủ xuống, cô mẫn cảm mà ngây người, phản xạ tự nhiên là trốn khỏi vòng tay của anh, đưa tay đẩy cánh tay của anh.
Động tác Ôn Cảnh Phạm dừng lại, thấy cô không phải là bài xích, chỉ là quá căng thẳng mà thôi. Anh thử ôm chặt cô hơn, môi dừng lại ở sau tai cô, lại đặt lên đó một nụ hôn nữa.
Chỉ là sự đụng chạm nhỏ bé nhưng Tuỳ An Nhiên lại cảm thấy dường như mình có thể nghe được tiếng hô hấp của anh, những nơi anh hôn qua nóng ngứa khác lạ, khiến lòng cô gợn sóng.
Không ghét…ngược lại còn thích sự đụng chạm của anh.
Ôn Cảnh Phạm cúi hẳn đầu xuống, đôi môi đặt trên cổ cô nhẹ nhàng hôn, cắn nhẹ một cái. Đôi tay ôm lấy cô trong lòng cũng siết chặt hơn.
Cả người Tuỳ An Nhiên đều nằm trong vòng tay anh, không gian hô hấp phảng phất mùi thơm từ cơ thể anh. Nhiệt độ cơ thể của hai người vì sự tiếp xúc này mà ngày càng tăng cao.
Tay nắm đôi bàn tay anh của cô cũng không kìm được mà nắm chặt hơn, nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên.
Cảm nhận được sự thay đổi nhỏ nhoi của cô, anh nhắm mắt lại, đáy mắt tràn ngập ý cười. Nhưng dần dần, Ôn Cảnh Phạm cảm thấy chỉ hôn thôi vẫn không thoả mãn được anh. Anh đưa tay nhẹ nắm lấy cằm cô quay sang phía mình, cúi đầu hôn cô. Môi cô ấm áp, mang theo hương vị ly trà lúc nãy.
Vào thời khắc hai người chìm vào ái tình, tất cả mọi chi tiết đều có thể được phóng to. Anh mở mắt nhìn cô, đôi mắt cô đen láy lại long lanh, dường như có thể nhìn thấu trái tim anh, khiến nó rung động.
Anh ôm eo cô xoay người lại đối diện với anh. Cô do dự một chút, thả lỏng tay đang nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng sát lại gần anh, nằm gọn trong cái ôm của anh.
Giống như rất nhiều lần cô tưởng tượng, là tư thế mà cô thích.
Cô ngẩng đầu hưởng thụ nụ hôn của anh. Mà nụ hôn này không nhẹ nhàng giống như lúc bắt đầu, dần ma sát hơn, vừa tỉ mỉ vừa mãnh liệt.
Cảm nhận được được sự thuận theo của cô, tay cầm lấy cằm cô của anh siết chặt hơn xíu, môi cô khẽ mở, anh tranh thủ lúc này đưa lưỡi vào miệng cô.
Tuỳ An Nhiên ngây người, không dám động đậy, chỉ biết bản thân ngày một trầm luân, không lối thoát.
Không biết qua bao lâu, Tuỳ An Nhiên cảm thấy hai bên má đau rát, lúc sắp đau đến không chịu được anh mới lui ra. Đôi môi anh vẫn đang an ủi môi cô, chỉ là nhẹ nhàng ma sát, đủ để cô cảm nhận được toàn bộ sự ấm áp tỉ mỉ của anh.
Tuỳ An Nhiên cảm thấy mềm nhũn, cả người mơ hồ. Vì vậy mà các giác quan còn lại mẫn cảm hơn bao giờ hết, đôi tay đặt trên eo cô dần di chuyển và một cảm giác lạ lẫm dâng trào trong cô.
Tuỳ An Nhiên ngây người, muốn tránh đi nhưng anh ôm càng chặt hơn, giọng nói đầy từ tính, trầm thấp nói bên tai cô: “Đừng động…”
Khuôn mặt nóng bừng của cô chôn vùi trong lòng anh, không dám động đậy…
Ôn Cảnh Phạm vui vẻ hôn lên vành tai cô, men xuống cổ, xương quai xanh,…từng cái hôn…nhẹ nhàng lướt qua.
Tuỳ An Nhiên ôm anh càng chặt hơn.
Ôn Cảnh Phạm lúc này mới dừng lại, đôi tay ôm eo cô ôm chặt cô vào lòng, ngón tay nhẹ lướt qua eo cô. May mà cách một lớp quần áo…nếu không, anh làm như vậy sẽ khiến hai người phát điên lên mất…
Sắc trời đã tối, trong phòng còn tối hơn nữa, không một tia sáng, cộng với sự yên lặng trong phòng càng khiến căn phòng thêm mập mờ.
Bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Tuỳ An Nhiên bị tiếng động bất ngờ này làm cho giật mình, chui khỏi vòng tay của Ôn Cảnh Phạm theo phản xạ tự nhiên. Dường như Ôn Cảnh Phạm cũng thả lỏng, cô cứ thế mà lùi về sau, sau đó…đạp vào đuôi của Phàm Hi không biết đã vào phòng từ lúc nào.
Phàm Hi thật sự tức giận rồi!!! Nó hung hăn kêu một tiếng “meo”, dưới sự lảng tránh của Tuỳ An Nhiên do sợ hãi, nó cong đuôi nhảy vào vali của Tuỳ An Nhiên. Đôi mắt xanh ngọc ấy như phát sáng trong đêm đen. Nó không ngừng kêu “meo meo meo”. Tiếng kêu đó vừa tội nghiệp vừa đáng thương.
Ôn Cảnh Phạm cúi đầu bật cười, đưa tay ôm lấy Tuỳ An Nhiên, nghiêng người qua bật đèn.
Sau tiếng “Tách tách”, cả phòng sáng bừng lên. Lúc này Ôn Cảnh Phạm mới buông tay, lại tiện tay ôm Phàm Hi đang kêu đầy oan ức lên, vuốt ve bộ lông nó.
Cả khuôn mặt Tuỳ An Nhiên tràn ngập sự áy náy: “Xin lỗi nha…chị không biết…”
Tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục kêu, ngón tay Ôn Cảnh Phạm vẫn đang vuốt ve đầu của Phàm Hi, dường như đang cảnh cáo nó, thấy nó yên lặng lại mới chuyển sang cho An Nhiên: “Nó chẳng qua chỉ là con hổ giấy mà thôi.”
Phàm Hi bị chuyền tay đấu tranh hồi lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Tuỳ An Nhiên. Nó cúi đầu liếm lông của mình, càng cảm thấy oan ức hơn: “Trẫm dẫm đuôi ngươi thử xem, còn nói trẫm chỉ là hổ giấy! Hừ!”
Ngoài dự tính, Ôn Cảnh Phạm không thèm nhìn lại Phàm Hi, anh quay người đi mở cửa.
Tuỳ An Nhiên xoa khuôn mặt nóng như lửa đốt của mình, ngại ngùng giấu mặt vào lưng của Phàm Hi.
Đôi mắt Phàm Hi khẽ động, xoay tròn một vòng: “Loài người ngu ngốc kia, ngươi muốn làm gì trẫm đó! Thân thể ngàn vàng của trẫm sao ngươi có thể làm ô uế chứ!”
Đáng tiếc là Tuỳ An Nhiên một chút cũng không hiểu nỗi lòng của nó, vùi mặt hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nói: “Cơ thể của em thơm quá!”
Phàm Hi kêu “meo meo”, nhìn cô với đôi mắt vô cùng tán thưởng cô: “Trẫm đương nhiên là thơm rồi.”
- -
Từ khi chiều Ôn Cảnh Phạm đã đặt đồ ăn tối ở nhà hàng TC, bây giờ người ta giao đến. Cả một bàn đầy ắp thức ăn, toàn là những món cô thích ăn.
Phàm Hi cũng có một bát cá đù vàng. Lúc này nó đang thoả mãn ăn bữa ăn ngon của mình, chậm rãi ăn như một quý ông.
Một ánh đèn, một con mèo và hai con người.
Ăn xong cơm, anh dọn dẹp chén bát vào phòng bếp, thấy cô bước vào, anh ngẩng nhẹ đầu lên nói: “Ngày mai có muốn nghỉ ngơi thêm một hôm không?”
Tuỳ An Nhiên vừa rửa xong hai quả táo đang định cắt ra, nghe anh nói liền lắc đầu: “Còn có nhiều việc phải làm, ngày mai chúng ta đến phòng thu âm đi, còn chần chừ sẽ khó ăn nói với Lục Tập Phương lắm.”
Ôn Cảnh Phạm im lặng không nói gì, dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó, một lát sau mới nói: “Cũng được, vừa hay đoạn thời gian này anh khá rảnh.”
Dọn dẹp xong mọi thứ, anh rửa tay, vừa định đi lấy khăn lau tay, Tuỳ An Nhiên ở bên cạnh thuận tay liền đưa cho anh.
Cô cắt táo xong, ghim vài chiếc tăm lên đó, đưa đến trước mặt anh: “Vậy ngày mai có cần đi dạo xem thử đồ dùng trong gia đình không?”
“Em cứ tính toán đi.” Anh lấy một miếng táo đưa đến bên miệng cô, thấy cô ngây người liền đụng đụng miếng táo vào môi cô, giọng nói ẩn chứa ý cười: “Mở miệng.”
Phàm Hi vào bếp tìm cá đù vàng thấy cảnh tượng này liền bất lực nhìn hai người, buồn bực quay người rời đi: Đứng trước mặt trẫm mà dám show ân ái, thấp kém!
Ôn Cảnh Phạm vào thư phòng làm việc, Tuỳ An Nhiên cũng về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc. Sau khi sắp xếp quần áo xong, cô liền sắp xếp vài đồ dùng cơ bản.
Cô đem theo đồ hồ điện tử của mình, chiếc đồng hồ đó màu hồng, đặt trên chiếc tủ đầu giường chỉ có hai màu đen trắng đơn giản nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ kỳ…
Đồ đạc trong thùng giấy từng thứ từng thứ được lấy ra sắp xếp, cả căn phòng dần thêm từng đồ vật nhỏ, giống như cô, từng bước bước vào thế giới của anh, bước vào cuộc sống của anh.
Đợi đến lúc dọn dẹp xong xuôi cũng đã 9 giờ tối rồi. Tuỳ An Nhiên nhìn qua xem, cửa thư phòng chỉ đóng một nửa, có thể nhìn thấy ánh sáng từ căn phòng truyền đến, thấp thoáng còn nghe thấy giọng nói mang đậm âm hưởng Luân Đôn của anh, vừa tao nhã cao quý vừa trầm thấp dễ nghe.
Cô nhìn hồi lâu vẫn không thấy được bóng hình của anh, chỉ nhìn thấy Phàm Hi bị cô giẫm đuôi luôn không vui vẻ đang nằm trên sofa liếm lông mình, lạnh lùng nhìn cô…
Tuỳ An Nhiên quay người đi đến phòng tắm. Cơ thể mệt mỏi cả người được nước ấm rửa trôi, cô nhắm mắt, khoé môi khẽ nhếch, nở một nụ cười…
Dường như mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Chỉ có một số chuyện vẫn chưa được giải quyết.
Nghĩ đến đây cô mở mắt ra, nhất thời mơ hồ. Qua hồi lâu cô mới hồi hồn lại, mặt áo ngủ ra ngoài.
Không biết từ lúc nào Ôn Cảnh Phạm đã vào phòng, cũng đã thay đồ ngủ, đang ngả lưng trên đầu giường, trong tay cầm ipad, chăm chú gõ bàn phím. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn qua, dưới ánh đèn đôi mắt ấy vừa sáng vừa sâu hút.
Tuỳ An Nhiên ngẩng người, bỗng nhiên cô nhớ đến một chuyện vô cùng quan trọng… Như vậy có nghĩa là…đêm nay là đêm động phòng hoa chúc rồi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook