Ai Nói Tôi Không Yêu Em
-
Chương 38
Trong khoang máy bay có người qua kẻ lại, cũng có tiếng nói chuyện cười đùa, Tuỳ An Nhiên đưa tay che mắt, tấm chăn đắp trên người kéo đến cổ nhưng cũng không ngăn được cơn lạnh từ chân truyền lên, từng trận từng trận lạnh buốt.
Chị tiếp viên hàng không đẩy xe đi qua đi lại mấy lần, thấy mặt cô trắng bệt, môi trắng như không có giọt máu nào chịu không được mà khều cánh tay cô một cái. Thấy cô bỏ tay xuống nhìn về phía mình thì tiếp viên đưa qua một cốc nước nóng, giọng nói dịu nhẹ hỏi cô: “Có phải quý khách có chỗ nào không thoả mái không?”
Tuỳ An Nhiên đột ngột mở mắt nên choáng váng, sau khi cảm thấy trời đất rung chuyển thì mới nhìn rõ người trước mặt, cô mỉm cười, vẫy vẫy tay nói: “Tôi không sao, chỉ là không nghỉ ngơi đủ thôi.”
Chị tiếp viên hàng không đó đưa ly nước nóng trong tay cho cô, nói: “Chị có muốn uống nước không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn.” Tuỳ An Nhiên nhận ly nước, hạ giọng cảm ơn và uống hết nước trong đó.
Lúc máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố A đã là giữa trưa. Nhiệt độ thành phố A mấy ngày nay giảm, mấy ngày liên tiếp đều âm u, mây đen đấy trời, không thể phân biệt ngày giờ rõ ràng.
Từ sân bay đi ra ngoài, cô ghé nhà vệ sinh rửa mặt. Đứng trước bồn rửa tay cô mới nhìn thấy rõ mặt mình…có bao nhiêu doạ người. Khuôn mặt ấy như thể được đắp lên một lớp giấy trắng, không có chút khí sắc nào. Bởi vì ngủ không đủ giấc, bọng mắt hơi đen, lại thêm miếng băng gạc trên trán… Đã lâu rồi cô không nhếch nhác trên như vậy.
Cô vốc nước rửa mặt, nhiệt độ nước lạnh buốt, tiếp xúc với mặt khiến cô tỉnh táo không ít. Nhìn thấy mặt mình đỡ hơn rồi, cô mới lấy tay vỗ vỗ mặt, đợi đến khi ánh mắt có hồn hơn mới rút giấy lau sạch mặt rồi quay người rời đi.
Đi ra khỏi sân bay cô mới biết nhiệt độ thành phố A sau khi giảm đi có bao nhiêu lạnh, trong không khí đó như có băng, hô hấp vào lạnh đến nỗi khiến người ta nghẹt thở, cô họng đau rát. Hít lâu hơn một chút thì cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều có thể bị bầu không khí này dễ dàng phá hỏng.
Cô quấn chặt áo khoác, không dám ở lâu hơn nữa, vội vàng bắt taxi trực tiếp anh khu chung của của Ôn Cảnh Phạm.
Lúc ở sân bay thành phố S cô nói chuyện với Ôn Cảnh Phạm thì thấy giọng anh cực kỳ thảm hại, khàn đến nổi không phát ra thành tiếng. Không biết là vì hôm anh rời đi cô từ chối anh khiến hai người ngượng ngùng hay vì một nguyên nhân nào khác, khi anh bắt máy, hai người đều im lặng không biết nào gì. Cả hai cứ im lặng hồi lâu, dường như anh nghe thấy âm thanh phức tạp từ đầu bên kia truyền đến mới thở dài, hỏi cô: “Em đang ở đâu đó?”
“Em đang ở sân bay…” Cô trả lời.
Ôn Cảnh Phạm im lặng không nói gì, giọng nói biếng nhác đó cuối cùng cũng rõ ràng hơn: “Em…quay về rồi?”
“Em đang ở thành phố S, sắp lên máy bay rồi. Anh…đang ở nhà sao?”
“Ở nhà.” Anh vừa ho vừa trả lời cô, Tuỳ An Nhiên nghe thấy liền cảm thấy đau giùm anh, qua một lúc anh mới đỡ ho, lúc mở miệng, giọng nói so với khi nãy càng khàn hơn: “Mấy giờ em đến, anh đi đón em.”
“Không cần.” Tuỳ An Nhiên từ chối.
Lời vừa nói xong cô liền nghe thấy đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, xen lẫn sự im lặng đó là tiếng thở nặng nề của anh. Tuỳ An Nhiên nhẹ cắn môi, vội vàng bổ sung thêm nửa câu sau: “Đợi em qua đó đi.”
Vì vậy cô như như vậy mà đến nhà anh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuỳ An Nhiên bước xuống xe đứng trước khu chung cư của Ôn Cảnh Phạm, nhẹ nghiêng đầu nhìn lên. Anh ở lầu 7.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần trước cô đến cũng đứng ở vị trí này, chờ anh đem đồ cần dùng thường ngày của Phàm Hi xuống. Bây giờ cũng tại vị trí này nhưng là lên nhà anh…
Cô đưa tay xoa nhẹ cái trán đau nhức rồi mới bước vào trong.
Thang máy từ từ đi lên, suy nghĩ của cô cũng càng loạn. Những suy nghĩ loạn xạ đó quá nhiều khiến lòng cô lo lắng khôn nguôi nhưng lại không biết nguyên nhân là vì sao. Đợi đến lúc cô kéo hành lí đứng trước nhà Ôn Cảnh Phạm cô mới biết nguyên nhân là gì… Cô muốn quay đầu đến cửa an toàn gần đó nghĩ xem lát nữa nên nói gì, hoặc là nghĩ xem nên làm biểu cảm gì, nhưng vừa quay người lại do dự không bước đi.
Người trong đó…có lẽ bệnh đến không phân biệt nỗi đông tây nam bắc gì rồi, cô do dự cái vấn đề này dường như không có ý nghĩa gì cả. Chỉ là bước lên phía trước một bước luôn khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Đang lúc cô do dự không biết nên làm gì mới thích hợp thì cửa mở ra. Người đứng trước cửa và người đứng sau cửa đang muốn ra ngoài đối mặt nhìn nhau ngẩng người.
Nhưng người phản ứng đầu tiên lại là Ôn Cảnh Phạm. Anh bước lên phía trước nhìn cô, lúc nhìn thấy băng gạc trên trán cô con ngươi sẫm lại, lông mày cũng vô thức nhíu lại.
Tuỳ An Nhiên lại vô thức lùi về phía sau một bước. Bản thân cô còn chưa phát hiện ra động tác chùn bước này của mình thì Ôn Cảnh Phạm đã nhạy bén nhìn thấy. Bước chân đang tiến về phía trước của anh dừng lại, cách cô một cánh tay. Vào lúc Tuỳ An Nhiên nghĩ là anh sẽ đứng im tại đó thì anh lại bước một bước thật lớn về phía cô và dừng lại trước mặt cô.
Sắc mặt anh cũng rất khó nhìn, trắng bệt, sự mệt mỏi hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
“Trán em…” Anh nhẹ nói ra hai chữ, chưa kịp nói xong thì che miệng ho vài tiếng. Lúc quay đầu lại anh mới nhìn thấy hành lí ở phía sau lưng cô, ánh mắt nhẹ chuyển, dường như còn có ý cười nhưng tốc độ quá nhanh, Tuỳ An Nhiên chưa kịp nắm bắt thì đã tan dưới đáy mắt của anh.
Anh không nói chuyện nữa, đưa tay chạm vào vết thương trên trán cô, nhìn thấy vết máu còn ẩn hiện ở trong thì biến sắc, giọng nói khàn khàn đó như có cát ở trong, hỏi cô: “Làm sao lại bị vậy?”
Tuỳ An Nhiên không có mặt mũi nào nói với anh là do sau khi cô nghe tin không liên lạc được với anh mà té ngã bị thương trán, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, bộ dáng không muốn trả lời anh.
Đáy mắt Ôn Cảnh Phạm dịu dàng hơn, đưa tay nhấc hành lí của cô, tay còn lại mạnh mẽ kéo cổ tay cô dắt cô vào trong.
“Em ngồi đó đi.”
Trong nhà có hệ thống sưởi ấm, so với trời lạnh bên ngoài không biết ấm hơn bao nhiêu lần.
Ôn Cảnh Phạm sau khi vào nhà thuận tay đóng cửa lại, đặt hành lí cô ở một góc phòng khách, thấy cô vẫn đứng đó chưa kịp nói gì thì từ trong phòng bếp có một bóng đen vụt ra, nhanh chóng đáp ở huyền quan.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuỳ An Nhiên vì đột nhiên nhìn thấy Phàm Hi nên rất kinh ngạ, vừa ngồi xổm xuống thì Phàm Hi đã nhảy lên cánh tay rồi ngồi vào lòng cô, nhẹ cọ đầu vào ngực cô làm nũng, kêu “meo meo”. Đôi mắt màu xanh như viên ngọc đó ánh lên, cực kỳ xinh đẹp.
Cô đổi dép, ngón tay vuốt v e thân mình Phàm Hi. Lúc này cô mới có thời gian nhìn kỹ nhà của anh, ngôi nhà này và cảm giác anh đem đến cho người ta không giống nhau – đơn giản, không có nhiều đồ trang trí dư thừa, thứ nên có đều có, hoàn hảo tuyệt vời.
Anh đưa tay xách Phàm Hi đang nằm trong lòng An Nhiên nhẹ nhàng đặt xuống đất. Anh đứng thẳng người dậy, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: “Vết thương trên trán có nghiêm trọng không?”
“Là Ôn Cảnh Nhiên xử lí đó, khâu vài mũi, không có ảnh hưởng gì lắm.” Cô sờ sờ trán, thấy sắc mặt ánh như trắng hơn khi nãy mới nhớ ra chuyện chính…
“Anh thì sao?” Cô vừa nói vừa đưa tay lên trên. Chiều cao của cô và Ôn Cảnh Phạm cách nhau khá lớn, cứ như vậy nhón chân thì trọng tâm không được ổn định lắm nhưng may là cô vừa làm động tác đó thì cũng theo bản năng đưa tay nắm chặt cánh tay của anh để giữ thăng bằng. Ôn Cảnh Phạm cũng vô thức mà đưa tay giữ ổn định cho cô.
Lòng bàn tay tiếp xúc trán anh nóng đến như bỏng tay cô nhưng Tuỳ An Nhiên chưa kịp nhận ra nhiệt độ trên trán anh quá cao thì đã bị nhiệt độ ở lòng bàn tay anh doạ sợ rồi.
“Sao mà nóng như vậy?”
“Sao lại lạnh như vậy?”
Nói xong hai người đều im lặng. Ôn Cảnh Phạm quăng chìa khoá xe anh luôn cầm trong tay lên sofa, dứt khoát quay người bế cô lên nói: “Em đến phòng tôi ngủ một giấc đi, sắc mặt em kém quá.”
Tuỳ An Nhiên vùng vẫy nhưng không thoát ra được, tức giận nói: “Em đến đây không phải để nghỉ ngơi, là để xem xem anh có sao không.”
“Có sao.” Anh trả lời chắc như đinh đóng cột, nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của cô như muốn ăn tươi nuốt sống anh liền dời mắt đi.
“Vậy cho nên em ở đây với anh, thuận tiện cho anh chăm sóc em.”
Câu này…nói ra đầy mâu thuẫn nhưng lại được xem như đương nhiên.
Tuỳ An Nhiên nghĩ nửa ngày vẫn không tìm ra cách trả lời anh, chỉ có thể im lặng không nói gì nữa. Chính vào thời gian im lặng như vậy anh đã đi đến trước giường lớn của mình, lúc đặt cô xuống giường, không biết Phàm Hi đang ở cuối chân giường từ lúc nào đã nhảy lên giường, đi đến giữa hai gối ở đầu giường, nho nhã ngồi xuống.
Tuỳ An Nhiên hơi ngại ngùng, trốn ánh mắt của anh nên nhìn chỗ khác thì thấy thuốc để tủ đầu giường lộn xộn cả lên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Cảnh Phạm ngồi xuống bên cạnh anh, cẩn thận nhìn vết thương trên trán của cô nhưng không dám mở ra xem, sau khi xác định xung quanh đó không bị sưng tấy mới dời mắt sang khuôn mặt trắng bệt của cô, lông mày càng lúc nhíu càng chặt.
“Còn đau không?”
Tuỳ An Nhiên gật đầu, góc yếu đuối trong cô bị câu nói này của anh kéo ra ngoài, sôi ùng ục, chua đến đau cả răng.
“Ở chỗ anh ngủ một lát nha? Anh đi nấu cháo cho em, đợi một lát anh gọi em dậy ăn.” Tay anh đặt trên đầu cô, định dìu cô nằm xuống.
Xung quanh cô toàn là hơi thở của anh, nhất thời bị hoảng loạn, cô đưa tay cầm lấy tay anh, thấy anh khựng người lại, lỗ tai liền đỏ lên: “Em…Em lo lắng cho anh…”
Ôn Cảnh Phạm ngẩng người một lúc, sau đó lại bật cười: “Anh vừa uống thuốc, sốt cũng đã giảm rồi, không có gì đáng lo ngại.”
“Lúc nãy anh định ra ngoài?” Cô nhìn quần áo anh mặc chỉnh tề trên người.
“Ừ.” Dường như cũng chú ý thấy điều này, anh cởi áo khoác ngoài vắt trên tay vịn sofa gần đó nói: “Chuẩn bị đi đón em nhưng anh lại nhớ sai giờ.”
Tuỳ An Nhiên nhìn áo khoác mình đang mặt trên người, đỏ mặt cởi nó ra.
Ôn Cảnh Phạm lại tự nhiên cầm áo của cô treo trên móc quần áo bên cạnh, nhìn thấy cô không tự nhiên thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Em không cần lo lắng, anh không làm gì em đâu.”
Tuy là rất muốn là gì đó.
“Tối qua Lục Tập Phương nói không liên lạc được với anh…” Thấy anh quay lại, cô vô lùi lại để chỗ cho anh ngồi.
Bản thân cô cũng không biết nhưng Ôn Cảnh Phạm lại thu hết những động tác nhỏ đó vào mắt, lặng lẽ nhíu mày, theo ý cô ngồi bên cạnh cô nói: “Nên em lo lắng cho anh?”
Tuỳ An Nhiên do dự một lát rồi gật đầu.
“Hôm qua ăn cơm xong thì phát sốt, sau khi uống thuốc thì nghỉ ngơi. Điện thoại ở chế độ im lặng nên mới không liên lạc được với anh.” Thấy cô vẫn đang ngồi, đưa tay ôm vai cô ấn cô nằm xuống: “Phòng khách của anh là chỗ vui chơi của Phàm Hi nên chỉ có thể em ngủ ở đây, em chịu đựng xíu.”
Tuỳ An Nhiên quay đầu nhìn Phàm Hi rảnh rỗi li ếm lông, im lặng không nói… Nói gì cũng không đúng cả.
Cảm nhận được ánh mắt của Tuỳ An Nhiên, Phàm Hi nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ kêu một tiếng, giọng nói ấy dường như có mấy phần…vui vẻ phấn khích.
Trẫm cảm thấy trẫm làm đúng quá đi mất!
Chị tiếp viên hàng không đẩy xe đi qua đi lại mấy lần, thấy mặt cô trắng bệt, môi trắng như không có giọt máu nào chịu không được mà khều cánh tay cô một cái. Thấy cô bỏ tay xuống nhìn về phía mình thì tiếp viên đưa qua một cốc nước nóng, giọng nói dịu nhẹ hỏi cô: “Có phải quý khách có chỗ nào không thoả mái không?”
Tuỳ An Nhiên đột ngột mở mắt nên choáng váng, sau khi cảm thấy trời đất rung chuyển thì mới nhìn rõ người trước mặt, cô mỉm cười, vẫy vẫy tay nói: “Tôi không sao, chỉ là không nghỉ ngơi đủ thôi.”
Chị tiếp viên hàng không đó đưa ly nước nóng trong tay cho cô, nói: “Chị có muốn uống nước không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn.” Tuỳ An Nhiên nhận ly nước, hạ giọng cảm ơn và uống hết nước trong đó.
Lúc máy bay hạ cánh ở sân bay thành phố A đã là giữa trưa. Nhiệt độ thành phố A mấy ngày nay giảm, mấy ngày liên tiếp đều âm u, mây đen đấy trời, không thể phân biệt ngày giờ rõ ràng.
Từ sân bay đi ra ngoài, cô ghé nhà vệ sinh rửa mặt. Đứng trước bồn rửa tay cô mới nhìn thấy rõ mặt mình…có bao nhiêu doạ người. Khuôn mặt ấy như thể được đắp lên một lớp giấy trắng, không có chút khí sắc nào. Bởi vì ngủ không đủ giấc, bọng mắt hơi đen, lại thêm miếng băng gạc trên trán… Đã lâu rồi cô không nhếch nhác trên như vậy.
Cô vốc nước rửa mặt, nhiệt độ nước lạnh buốt, tiếp xúc với mặt khiến cô tỉnh táo không ít. Nhìn thấy mặt mình đỡ hơn rồi, cô mới lấy tay vỗ vỗ mặt, đợi đến khi ánh mắt có hồn hơn mới rút giấy lau sạch mặt rồi quay người rời đi.
Đi ra khỏi sân bay cô mới biết nhiệt độ thành phố A sau khi giảm đi có bao nhiêu lạnh, trong không khí đó như có băng, hô hấp vào lạnh đến nỗi khiến người ta nghẹt thở, cô họng đau rát. Hít lâu hơn một chút thì cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều có thể bị bầu không khí này dễ dàng phá hỏng.
Cô quấn chặt áo khoác, không dám ở lâu hơn nữa, vội vàng bắt taxi trực tiếp anh khu chung của của Ôn Cảnh Phạm.
Lúc ở sân bay thành phố S cô nói chuyện với Ôn Cảnh Phạm thì thấy giọng anh cực kỳ thảm hại, khàn đến nổi không phát ra thành tiếng. Không biết là vì hôm anh rời đi cô từ chối anh khiến hai người ngượng ngùng hay vì một nguyên nhân nào khác, khi anh bắt máy, hai người đều im lặng không biết nào gì. Cả hai cứ im lặng hồi lâu, dường như anh nghe thấy âm thanh phức tạp từ đầu bên kia truyền đến mới thở dài, hỏi cô: “Em đang ở đâu đó?”
“Em đang ở sân bay…” Cô trả lời.
Ôn Cảnh Phạm im lặng không nói gì, giọng nói biếng nhác đó cuối cùng cũng rõ ràng hơn: “Em…quay về rồi?”
“Em đang ở thành phố S, sắp lên máy bay rồi. Anh…đang ở nhà sao?”
“Ở nhà.” Anh vừa ho vừa trả lời cô, Tuỳ An Nhiên nghe thấy liền cảm thấy đau giùm anh, qua một lúc anh mới đỡ ho, lúc mở miệng, giọng nói so với khi nãy càng khàn hơn: “Mấy giờ em đến, anh đi đón em.”
“Không cần.” Tuỳ An Nhiên từ chối.
Lời vừa nói xong cô liền nghe thấy đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, xen lẫn sự im lặng đó là tiếng thở nặng nề của anh. Tuỳ An Nhiên nhẹ cắn môi, vội vàng bổ sung thêm nửa câu sau: “Đợi em qua đó đi.”
Vì vậy cô như như vậy mà đến nhà anh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuỳ An Nhiên bước xuống xe đứng trước khu chung cư của Ôn Cảnh Phạm, nhẹ nghiêng đầu nhìn lên. Anh ở lầu 7.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần trước cô đến cũng đứng ở vị trí này, chờ anh đem đồ cần dùng thường ngày của Phàm Hi xuống. Bây giờ cũng tại vị trí này nhưng là lên nhà anh…
Cô đưa tay xoa nhẹ cái trán đau nhức rồi mới bước vào trong.
Thang máy từ từ đi lên, suy nghĩ của cô cũng càng loạn. Những suy nghĩ loạn xạ đó quá nhiều khiến lòng cô lo lắng khôn nguôi nhưng lại không biết nguyên nhân là vì sao. Đợi đến lúc cô kéo hành lí đứng trước nhà Ôn Cảnh Phạm cô mới biết nguyên nhân là gì… Cô muốn quay đầu đến cửa an toàn gần đó nghĩ xem lát nữa nên nói gì, hoặc là nghĩ xem nên làm biểu cảm gì, nhưng vừa quay người lại do dự không bước đi.
Người trong đó…có lẽ bệnh đến không phân biệt nỗi đông tây nam bắc gì rồi, cô do dự cái vấn đề này dường như không có ý nghĩa gì cả. Chỉ là bước lên phía trước một bước luôn khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Đang lúc cô do dự không biết nên làm gì mới thích hợp thì cửa mở ra. Người đứng trước cửa và người đứng sau cửa đang muốn ra ngoài đối mặt nhìn nhau ngẩng người.
Nhưng người phản ứng đầu tiên lại là Ôn Cảnh Phạm. Anh bước lên phía trước nhìn cô, lúc nhìn thấy băng gạc trên trán cô con ngươi sẫm lại, lông mày cũng vô thức nhíu lại.
Tuỳ An Nhiên lại vô thức lùi về phía sau một bước. Bản thân cô còn chưa phát hiện ra động tác chùn bước này của mình thì Ôn Cảnh Phạm đã nhạy bén nhìn thấy. Bước chân đang tiến về phía trước của anh dừng lại, cách cô một cánh tay. Vào lúc Tuỳ An Nhiên nghĩ là anh sẽ đứng im tại đó thì anh lại bước một bước thật lớn về phía cô và dừng lại trước mặt cô.
Sắc mặt anh cũng rất khó nhìn, trắng bệt, sự mệt mỏi hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
“Trán em…” Anh nhẹ nói ra hai chữ, chưa kịp nói xong thì che miệng ho vài tiếng. Lúc quay đầu lại anh mới nhìn thấy hành lí ở phía sau lưng cô, ánh mắt nhẹ chuyển, dường như còn có ý cười nhưng tốc độ quá nhanh, Tuỳ An Nhiên chưa kịp nắm bắt thì đã tan dưới đáy mắt của anh.
Anh không nói chuyện nữa, đưa tay chạm vào vết thương trên trán cô, nhìn thấy vết máu còn ẩn hiện ở trong thì biến sắc, giọng nói khàn khàn đó như có cát ở trong, hỏi cô: “Làm sao lại bị vậy?”
Tuỳ An Nhiên không có mặt mũi nào nói với anh là do sau khi cô nghe tin không liên lạc được với anh mà té ngã bị thương trán, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh, bộ dáng không muốn trả lời anh.
Đáy mắt Ôn Cảnh Phạm dịu dàng hơn, đưa tay nhấc hành lí của cô, tay còn lại mạnh mẽ kéo cổ tay cô dắt cô vào trong.
“Em ngồi đó đi.”
Trong nhà có hệ thống sưởi ấm, so với trời lạnh bên ngoài không biết ấm hơn bao nhiêu lần.
Ôn Cảnh Phạm sau khi vào nhà thuận tay đóng cửa lại, đặt hành lí cô ở một góc phòng khách, thấy cô vẫn đứng đó chưa kịp nói gì thì từ trong phòng bếp có một bóng đen vụt ra, nhanh chóng đáp ở huyền quan.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuỳ An Nhiên vì đột nhiên nhìn thấy Phàm Hi nên rất kinh ngạ, vừa ngồi xổm xuống thì Phàm Hi đã nhảy lên cánh tay rồi ngồi vào lòng cô, nhẹ cọ đầu vào ngực cô làm nũng, kêu “meo meo”. Đôi mắt màu xanh như viên ngọc đó ánh lên, cực kỳ xinh đẹp.
Cô đổi dép, ngón tay vuốt v e thân mình Phàm Hi. Lúc này cô mới có thời gian nhìn kỹ nhà của anh, ngôi nhà này và cảm giác anh đem đến cho người ta không giống nhau – đơn giản, không có nhiều đồ trang trí dư thừa, thứ nên có đều có, hoàn hảo tuyệt vời.
Anh đưa tay xách Phàm Hi đang nằm trong lòng An Nhiên nhẹ nhàng đặt xuống đất. Anh đứng thẳng người dậy, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: “Vết thương trên trán có nghiêm trọng không?”
“Là Ôn Cảnh Nhiên xử lí đó, khâu vài mũi, không có ảnh hưởng gì lắm.” Cô sờ sờ trán, thấy sắc mặt ánh như trắng hơn khi nãy mới nhớ ra chuyện chính…
“Anh thì sao?” Cô vừa nói vừa đưa tay lên trên. Chiều cao của cô và Ôn Cảnh Phạm cách nhau khá lớn, cứ như vậy nhón chân thì trọng tâm không được ổn định lắm nhưng may là cô vừa làm động tác đó thì cũng theo bản năng đưa tay nắm chặt cánh tay của anh để giữ thăng bằng. Ôn Cảnh Phạm cũng vô thức mà đưa tay giữ ổn định cho cô.
Lòng bàn tay tiếp xúc trán anh nóng đến như bỏng tay cô nhưng Tuỳ An Nhiên chưa kịp nhận ra nhiệt độ trên trán anh quá cao thì đã bị nhiệt độ ở lòng bàn tay anh doạ sợ rồi.
“Sao mà nóng như vậy?”
“Sao lại lạnh như vậy?”
Nói xong hai người đều im lặng. Ôn Cảnh Phạm quăng chìa khoá xe anh luôn cầm trong tay lên sofa, dứt khoát quay người bế cô lên nói: “Em đến phòng tôi ngủ một giấc đi, sắc mặt em kém quá.”
Tuỳ An Nhiên vùng vẫy nhưng không thoát ra được, tức giận nói: “Em đến đây không phải để nghỉ ngơi, là để xem xem anh có sao không.”
“Có sao.” Anh trả lời chắc như đinh đóng cột, nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của cô như muốn ăn tươi nuốt sống anh liền dời mắt đi.
“Vậy cho nên em ở đây với anh, thuận tiện cho anh chăm sóc em.”
Câu này…nói ra đầy mâu thuẫn nhưng lại được xem như đương nhiên.
Tuỳ An Nhiên nghĩ nửa ngày vẫn không tìm ra cách trả lời anh, chỉ có thể im lặng không nói gì nữa. Chính vào thời gian im lặng như vậy anh đã đi đến trước giường lớn của mình, lúc đặt cô xuống giường, không biết Phàm Hi đang ở cuối chân giường từ lúc nào đã nhảy lên giường, đi đến giữa hai gối ở đầu giường, nho nhã ngồi xuống.
Tuỳ An Nhiên hơi ngại ngùng, trốn ánh mắt của anh nên nhìn chỗ khác thì thấy thuốc để tủ đầu giường lộn xộn cả lên.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Cảnh Phạm ngồi xuống bên cạnh anh, cẩn thận nhìn vết thương trên trán của cô nhưng không dám mở ra xem, sau khi xác định xung quanh đó không bị sưng tấy mới dời mắt sang khuôn mặt trắng bệt của cô, lông mày càng lúc nhíu càng chặt.
“Còn đau không?”
Tuỳ An Nhiên gật đầu, góc yếu đuối trong cô bị câu nói này của anh kéo ra ngoài, sôi ùng ục, chua đến đau cả răng.
“Ở chỗ anh ngủ một lát nha? Anh đi nấu cháo cho em, đợi một lát anh gọi em dậy ăn.” Tay anh đặt trên đầu cô, định dìu cô nằm xuống.
Xung quanh cô toàn là hơi thở của anh, nhất thời bị hoảng loạn, cô đưa tay cầm lấy tay anh, thấy anh khựng người lại, lỗ tai liền đỏ lên: “Em…Em lo lắng cho anh…”
Ôn Cảnh Phạm ngẩng người một lúc, sau đó lại bật cười: “Anh vừa uống thuốc, sốt cũng đã giảm rồi, không có gì đáng lo ngại.”
“Lúc nãy anh định ra ngoài?” Cô nhìn quần áo anh mặc chỉnh tề trên người.
“Ừ.” Dường như cũng chú ý thấy điều này, anh cởi áo khoác ngoài vắt trên tay vịn sofa gần đó nói: “Chuẩn bị đi đón em nhưng anh lại nhớ sai giờ.”
Tuỳ An Nhiên nhìn áo khoác mình đang mặt trên người, đỏ mặt cởi nó ra.
Ôn Cảnh Phạm lại tự nhiên cầm áo của cô treo trên móc quần áo bên cạnh, nhìn thấy cô không tự nhiên thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Em không cần lo lắng, anh không làm gì em đâu.”
Tuy là rất muốn là gì đó.
“Tối qua Lục Tập Phương nói không liên lạc được với anh…” Thấy anh quay lại, cô vô lùi lại để chỗ cho anh ngồi.
Bản thân cô cũng không biết nhưng Ôn Cảnh Phạm lại thu hết những động tác nhỏ đó vào mắt, lặng lẽ nhíu mày, theo ý cô ngồi bên cạnh cô nói: “Nên em lo lắng cho anh?”
Tuỳ An Nhiên do dự một lát rồi gật đầu.
“Hôm qua ăn cơm xong thì phát sốt, sau khi uống thuốc thì nghỉ ngơi. Điện thoại ở chế độ im lặng nên mới không liên lạc được với anh.” Thấy cô vẫn đang ngồi, đưa tay ôm vai cô ấn cô nằm xuống: “Phòng khách của anh là chỗ vui chơi của Phàm Hi nên chỉ có thể em ngủ ở đây, em chịu đựng xíu.”
Tuỳ An Nhiên quay đầu nhìn Phàm Hi rảnh rỗi li ếm lông, im lặng không nói… Nói gì cũng không đúng cả.
Cảm nhận được ánh mắt của Tuỳ An Nhiên, Phàm Hi nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ kêu một tiếng, giọng nói ấy dường như có mấy phần…vui vẻ phấn khích.
Trẫm cảm thấy trẫm làm đúng quá đi mất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook