Ai Nói Tôi Không Yêu Em
-
Chương 35
Đêm khuya, khu vực phòng tiếp nhận bệnh nhân có chút lạnh lẽo, băng qua hành lang dài, Tùy An Nhiên đưa tay sờ cổ tay mình, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ.
Trên cổ tay dường như vẫn còn hơi ấm của anh, cùng với xúc cảm nhẵn bóng do vòng hạt để lại. Cô hơi dùng sức, móng tay cắm sâu vào thịt nhưng cô chẳng hề hay biết, chỉ là khi đi đến cửa rồi mới đột ngột đứng lại.
Nhớ lại bóng lưng khi rời đi của Ôn Cảnh Phạm, ánh đèn đường bao lấy bóng dáng ấy khiến cô muốn bất chấp tất cả để xông lên, nhưng cô không có can đảm đó.
Trong khoảnh khắc anh dừng lại, cô lại càng nhát gan không dám tiến lên phía trước. Không phải cô không muốn làm như thế, mà là cô không dám, chỉ khi có được thì mới phải mất đi, nếu như để cô trải nghiệm cảm giác khi có được anh, rồi đến một ngày nào đó cô không níu giữ được nữa... Có phải hay không cả cuộc sống của cô cũng sẽ không còn hoàn chỉnh?
Cô nghĩ mãi, nhất thời cảm thấy khó chịu như uống phải nước chanh, chua đến nỗi dạ dày co thắt lại.
Nước mắt trực trào, cô ngẩng đầu nhìn lên, khẽ chớp mắt, chỉ cảm thấy lông mi hơi ươn ướt, cổ họng nấc nghẹn, hít thở khó nhọc. Cô cứ đứng mãi như thế, sau đó liền đưa tay lên xoa mặt, xác nhận mọi thứ đều không có vấn đề gì mới cất bước đi vào trong.
Đợi về đến phòng bệnh, khắp gian phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng từ ngoài rơi xuống cuối giường.
Cô đóng cửa lại, chuẩn bị ngủ tạm trên sofa một đêm thì nghe thấy tiếng động khe khẽ từ giường truyền đến, sau đó là giọng nói dịu dàng của mẹ cô: "Cảnh Phạm đi rồi à?"
Tùy An Nhiên giật bắn mình, cô đi đến gần mới phát hiện bà vẫn chưa ngủ, đang tựa lưng vào giường. Cô đi qua đó điều chỉnh lại vị trí của gối để bà cảm thấy thoải mái hơn, rồi đưa tay bật đèn: "Mẹ vẫn chưa ngủ sao?"
"Trong lòng có tâm sự nên không ngủ được." An Hâm cầm tay cô so với tay mình, nở nụ cười dịu dàng: "Hồi bé tay của con chỉ cũng chỉ lớn cỡ lòng bàn tay mẹ, nhưng giờ cũng đã bằng mẹ rồi."
"Con đã lớn rồi." Tùy An Nhiên kéo tay của bà, nhẹ nhàng tựa vào lòng mẹ cô.
Cả hai người đều im lặng tận hưởng khoảng thời yên tĩnh này, ánh sáng được phát ra từ chiếc đèn bàn tựa như được vo thành trang giấy vàng, ấm áp làm lòng người yên tĩnh.
Đã rất lâu cô không có tựa vào lòng mẹ làm nũng rồi, cảm giác được nắm lấy tay mẹ khiến tâm trạng của cô cũng theo đó mà dao động, giây phút này cô chỉ muốn lười biếng nằm cạnh mẹ mà thôi.
Mẹ mới chính là người mà cô có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại.
"Con ngồi dậy cùng mẹ trò chuyện nào." An Hâm vỗ nhẹ người cô, ý cười vẫn đọng lại trên môi.
Tùy An Nhiên chớp mắt, vừa định làm nũng thêm chút, nhưng cả người chợt cứng đờ... Làm nũng không phải là chuyện mà Phạm Hy thích nhất hay sao? Mới vài ngày thôi mà cô đã thay đổi theo nó luôn rồi...
Cô im lặng xấu hổ, không nói không rằng cởi giày leo lên giường nằm, nghiêng đầu nhìn An Hâm.
Chăn có mùi nước sát trùng thoang thoảng, không dễ ngửi chút nào. Cô khẽ chun mũi, vừa muốn lên tiếng thì di động đặt trên đầu giường vang lên, cô chườn người qua lấy.
Là tin nhắn của Lục Dập Phương.
Tùy An Nhiên khẽ nhíu mày, vuốt lên mở khóa.
Lục Dập Phương: "Đồng chí Tùy An Nhiên, cô thật sự muốn phụ lòng tôi sao? [vẻ mặt đáng thương]
Biểu tượng cảm xúc mà anh gửi tới đúng là đáng thương thật, Tùy An Nhiên tưởng tượng Lục Dập Phương mà làm ra vẻ mặt này thì liền bật cười.
Mọi cuộc gặp gỡ giữa người với người thật là kỳ diệu, trước khi không biết nhau, cho dù người đó có xuất hiện trước mặt bạn cả trăm lần thì bạn cũng không có ấn tượng với anh ta. Nhưng một khi đã biết nhau rồi, bất kể là ở đâu, đều có thể chú ý đến.
Sau khi Tùy An Nhiên quen biết Lục Dập Phương, ngoài các loại phương tiện truyền thông như truyền hình, báo chí, weibo đều có thể thấy được đại danh của anh, thì đến cả đồng nghiệp của cô vào buồi trà chiều cũng sẽ bàn tán về anh.
Nhưng tất cả những lời bình luận của họ dành cho anh đều là ---- Đạo diễn mặt lạnh, không thích nói cười.
Nhưng ai mà ngờ được anh lại có một mặt như thế này chứ, vừa hài hước lại hay nói đùa, có thể kéo gần khoảng cách với mọi người khiến họ nhận thấy rằng anh chẳng qua cũng chỉ là một người bạn bình thường bên cạnh mà thôi. Chỉ là công việc của anh ta vừa khéo lại là đạo diễn, mà còn là vị đạo diễn có sự nghiệp đang lên như diều gặp gió.
Kỳ thực cảm giác mà anh ta và Ôn Cảnh Phạm mang đến đều như nhau, nếu như là người không quen biết họ, đều cảm thấy họ như những vị thần luôn đứng trên cao, xa vời vợi không thể với tới. Nhưng một khi đã quen biết rồi, bạn sẽ phát hiện, thật ra họ vẫn luôn dịu dàng, chu đáo và ấm áp, họ luôn khéo léo quan tâm đến cảm xúc của bạn, khiến bạn luôn cảm thấy thoải mái khi ở cạnh.
An Hâm thấy cô cười lên, đôi mắt khẽ híp lại nói: "Mẹ thấy người con trai cùng con đến đây khá được đấy, hai đứa có phải đang quen nhau không?"
Ánh mắt Tùy An Nhiên chợt lóe, lắc đầu: "Không phải, bọn con chỉ là bạn bè mà thôi."
"Ơ, là thế sao?" An Hâm có chút đăm chiêu gật đầu, thấy Tùy An Nhiên không lên tiếng bà liền chậm rãi nói: "Nhưng mẹ thấy cậu ta khá thích con đấy."
Tùy An Nhiên: "..." Biểu hiện của cô rõ như vậy sao?
An Hâm nhìn ra suy nghĩ của cô, đưa tay khẽ vuốt tóc cô, do dự một lúc mới cất lời: "Con bây giờ cũng nên tính đến chuyện yêu đương đi, nếu không thì mẹ lại phải lo lắng cho chung thân đại sự của con."
"Không phải mẹ từng nói đã sắp xếp đối tượng xem mắt cho con rồi sao? Lần này con trở về, sẽ không đi nữa."
Động tác của An Hâm khựng lại, mím môi không tiếp lời.
Tùy An Nhiên đợi một lúc lâu vẫn không thấy mẹ cô đáp lại, liền ngẩng đầu lên nhìn, dè dặt hỏi: "Con trở về chăm sóc cho mẹ, mẹ không vui sao?"
"Đương nhiên là mẹ vui rồi, trước giờ con luôn là một người có chủ kiến, mẹ cũng không tiện xen vào, con muốn làm thế nào thì quyết định thế ấy. Nhưng mẹ cũng muốn tỏ rõ thái độ của mình, chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, con không cần vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ mà từ bỏ những thứ mà con vất vả mới có được ở thành phố A."
Chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình.
Hẳn là sẽ có rất ít phụ huynh nói với con mình những lời thứ thế này nhỉ? Nhưng bắt đầu từ năm năm trước mẹ vẫn luôn nhắc nhở cô, đừng để bản thân mình chịu ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân thất bại của bà, cũng đừng vì quãng thời gian tăm tối này mà thay đổi quỹ đạo của chính mình.
Chỉ cần là chuyện mà con bé muốn làm, thì hãy can đảm mà thực hiện. Bà sẽ không trở thành điều ràng buộc của con mình mà sẽ là bến bờ để cô nương tựa vào.
Nhưng làm sao lại không bị ảnh hưởng được kia chứ? Ngược lại chính thái độ này của bà, mới khiến cho vết thương vốn đã kết vảy lại một lần nữa vỡ ra.
Một người phụ nữ ở vào độ tuổi đẹp nhất, đã vì một người đàn ông mà sinh con dưỡng cái, đánh cuộc cả cuộc đời mình. Từ lúc bà gả cho bố An Nhiên thì cuộc sống của bà cũng trở nên rực rỡ, nhưng tình cảm nói tan vỡ là tan vỡ, trong lúc bà như đèn đã cạn dầu, sự vứt bỏ của ông ta cho dù vì bất kỳ nguyên nhân gì thì cũng rất đáng khinh bỉ.
Bà ôm lấy hồi ức mà sống một đời cô độc, lúc ốm đau cũng không có ai chăm sóc. Còn người đàn ông đó đã sớm tái hôn sinh con với người khác.
Không phải khúc mắc trong lòng của Tùy An Nhiên quá lớn, chỉ là nếu đem ra so sánh sẽ khiến người khác cảm thấy bất công và ủy khuất.
Con bé không phải chưa từng nhìn thấy dáng vẻ trước đây của họ, cũng không phải chưa từng trải qua cuộc chia ly đó, nếu nói là không ảnh hưởng thì nó sẽ không tồn tại sao?
Trong khoảnh khắc bà hồi tưởng, cả hai người đều rơi vào trong yên lặng.
Tùy An Nhiên gửi tin nhắn đáp lại: "Xin lỗi anh." Sau đó cũng không giải thích gì thêm.
Lục Dập Phương trả lời lại rất nhanh, là một đoạn tin nhắn thoại. Tùy An Nhiên trông thấy mẹ cô đang nhìn về phía này, hơi do dự rồi đặt di động xuống cùng bà trò chuyện.
Thời gian không còn sớm, âm thanh chuyện trò cũng dần dần nhỏ đi.
Trước khi tiến vào giấc ngủ, An Hâm bỗng lên tiếng: "An Nhiên, có rất nhiều chuyện không như con nghĩ đâu. Mẹ lo lắng nhất chính là cuộc hôn nhân thất bại của mình sẽ ảnh hưởng đến con, nhưng cuối cùng thì nó vẫn xảy ra...."
"Mẹ đừng nói như thế." An Nhiên vỗ nhẹ tay bà an ủi, rồi lại thay bà chỉnh lại góc chăn, sau khi làm xong mọi thứ thì nằm xuống ngắm nhìn mẹ cô.
An Hâm đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn lên tiếng: "Con trở về đi, ở cùng mẹ vài hôm rồi quay trở lại đó..."
Tùy An Nhiên không đáp lại, mẹ cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết gió đã nổi lên từ lúc nào, bên ngoài thấp thoáng có tiếng gió thổi qua. Tùy An Nhiên giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, sau khi xác định mẹ cô đã ngủ sâu, lúc này mới đưa tay tắt đèn, nhẹ nhàng bước xuống giường đi đến bên sofa ngồi xuống.
Cô mở tin nhắn thoại của Lục Dập Phương lên nghe, giọng nói của anh ta cực kỳ vô lại: "Tôi không quan tâm, nữ chính sẽ do cô lồng tiếng. Nếu cô không tham gia tôi sẽ không cho Thời Ngộ tham gia nữa, cô cứ chờ đám fans của cậu ta đuổi giết đi!"
!!!
Tùy An Nhiên mở to mắt, tức giận nhắn lại: "Anh lý trí chút đi! Người lồng tiếng cho nữ chính vô cùng dễ tìm, chỉ cần đạo diễn Lục anh tốn chút thời gian mà thôi. Sao anh có thể làm theo cảm tính như thế chứ, nói không cho Thời Ngộ tham gia là không cho tham gia!"
Không phải cô khoa trương... Nhưng không biết có bao nhiêu người chờ đợi bộ phim này chỉ vì Thời Ngộ tham gia lồng tiếng mà thôi.
Lục Dập Phương buồn bực nhíu mày, đầu óc cũng sắp rối tinh rồi mù cả lên. Anh cũng không thể nói với cô đây là ý kiến của Ôn Cảnh Phạm được, nếu không đến lúc đó cả hai người đều cho anh leo cây... Anh không muốn thế đâu, hai người anh đều phải bắt về!
Nhưng thân là một người vô tội, Lục Dập Phương có chút không vui: "Phim truyền hình sẽ được ra mắt vào mùa hè, cho nên tôi có thời gian để đợi cô thay đổi ý định."
Sau khi nói xong, anh ta còn cảm thấy không đủ mà bổ sung thêm: "Vốn Ôn Cảnh Phạm trở về là có thể bắt đầu công việc được rồi, còn bây giờ... nữ chính cũng chằng còn nên cũng chằng cần cậu ta làm gì."
Tùy An Nhiên hoàn toàn câm nín.
Có vị nào có thể phổ cập cho cô biết, tại sao một người có tính cách ấu trĩ như anh ta lại có thể làm đạo diễn được không?
Ngay lúc cô chuẩn bị gửi tin nhắn cho Ôn Cảnh Phạm thì nhận được một dãy số Lục Dập Phương gửi đến: "Đây là tài khoản wechat mà Thời Ngộ mới đăng ký."
Tùy An Nhiên muốn nhắn lại cảm ơn, nhưng anh ta lại ném một câu đến: "Số di động của Thời Ngộ chắc là cô cũng quen thuộc lắm rồi nhỉ?"
Tùy An Nhiên: "..." Cô không muốn cùng anh ta nói chuyện nữa.
Sau khi Lục Dập Phương nhận được tin nhắn đầy dấu chấm lửng của Tùy An Nhiên thì tâm tình anh trở nên tốt lạ thường. Hừ! Cậu ức hiếp tôi, thì tôi bắt nạt lại người cậu thích!
******
Lúc Tùy An Nhiên chuẩn bị thêm wechat của Ôn Cảnh Phạm thì anh đã kết bạn trước với cô.
Tài khoản này đúng là mới tạo cách đây không lâu, thông tin cá nhân, hình đại diện hay vòng tròn bạn bè đều trống rỗng, chỉ có đúng một cái tên ---- Thời Ngộ Nhĩ An.
Ánh mắt của Tùy An Nhiên dừng ở chữ "An" đặt phía sau tên anh rất lâu, cô ngồi chiếc sofa mềm mại, khẽ cong môi cười.
Đúng thật là khi thích một người, chỉ cần một cử chỉ nho nhỏ của người đó thôi thì cũng có thể liên tưởng đến chính mình, sau đó lại cảm thấy đặc biệt thỏa mãn và ngọt ngào.
Tùy Ngộ Nhi An: "Anh vẫn còn đang trên đường đến đó sao?"
Thời Ngộ Nhĩ An: "Ừm, vừa đến đường cao tốc."
Nhắn xong câu này, Ôn Cảnh Phạm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của những ngọn núi ở xa xa. Anh nghĩ giờ phút này hẳn là cô đang ngồi trên sofa nhắn tin cho anh, cảm xúc kiềm chế khi nãy cũng dịu đi đôi chút.
Nghĩ đến tin nhắn mà Lục Dập Phương gửi cho mình, khẽ cười, bắt đầu cùng vị đạo diễn gian xảo nào đó diễn một tuồng kịch.
Anh cúi đầu, gửi tin nhắn thoại: "Lục Dập Phương hình như tức giận rồi, nhưng em không cần để ý đến cậu ta, cậu ta là người rất dễ nguôi giận."
Anh cố ý đè thấp giọng nói của mình, dịu dàng nhưng có chút mệt mỏi, chậm rãi nói từng chữ, quả thực là một thứ vũ khí lợi hại.
Tùy An Nhiên cảm thấy áy náy, cô khẽ cắn môi, nhíu mày suy nghĩ đối sách: "Nếu không thì sau khi em quay lại thành phố A mời anh ta đi ăn cơm... có lẽ anh ta sẽ không giận nữa"
Ôn Cảnh Phạm nhướn mày, hắng giọng nói: "Không cần đâu, cứ để mặc cậu ta là được."
Tùy An Nhiên đưa tay cào tóc, cảm thấy đầu mình cũng sắp to ra, lại sợ nếu như cô nói ra sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, ngộ nhỡ Lục Dập Phương chỉ là đang lừa cô thì sao! Vậy thì cô sẽ trở thành người châm ngòi chia rẽ họ mất...
"Em vẫn rất mong chờ anh có thể tham gia lồng tiếng cho "Cửu chuyển", các anh cũng đừng vì chuyện của em mà..."
Ôn Cảnh Phạm cười khẽ, lười biếng ngã lưng ra sau ghế, ngón tay đặt trên đùi gõ nhẹ: "Tôi cũng không muốn lồng tiếng cho "Cửu chuyển" lắm."
Tùy An Nhiên nhìn thấy tin nhắn này thì ngẩn ra... Lục Dập Phương thật sự làm như vậy thật sao?
Ôn Cảnh Phạm thấy cô vẫn chưa nhắn lại, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Nhà tôi vừa nuôi cá, dự định chọn vài con để đền cho em, nhưng xem ra không kịp rồi..."
Giọng nói trầm thấp, mang theo chút biếng nhác của anh truyền vào tai cô.
Tùy An Nhiên mím môi, nghe đi nghe lại câu nói đó của anh, dường như cô có thể cảm nhận được anh rất mệt mỏi, khiến cô muốn đưa tay lên xoa dịu nếp nhăn trên trán của anh.
"Bây giờ mỗi ngày Phạm Hy đều muốn ăn cá đù vàng, ha ha ha."
Tiếng cười của anh, phá vỡ lớp phòng tuyến cuối cùng của cô khiến nó hoàn toàn sụp đổ.
Trên cổ tay dường như vẫn còn hơi ấm của anh, cùng với xúc cảm nhẵn bóng do vòng hạt để lại. Cô hơi dùng sức, móng tay cắm sâu vào thịt nhưng cô chẳng hề hay biết, chỉ là khi đi đến cửa rồi mới đột ngột đứng lại.
Nhớ lại bóng lưng khi rời đi của Ôn Cảnh Phạm, ánh đèn đường bao lấy bóng dáng ấy khiến cô muốn bất chấp tất cả để xông lên, nhưng cô không có can đảm đó.
Trong khoảnh khắc anh dừng lại, cô lại càng nhát gan không dám tiến lên phía trước. Không phải cô không muốn làm như thế, mà là cô không dám, chỉ khi có được thì mới phải mất đi, nếu như để cô trải nghiệm cảm giác khi có được anh, rồi đến một ngày nào đó cô không níu giữ được nữa... Có phải hay không cả cuộc sống của cô cũng sẽ không còn hoàn chỉnh?
Cô nghĩ mãi, nhất thời cảm thấy khó chịu như uống phải nước chanh, chua đến nỗi dạ dày co thắt lại.
Nước mắt trực trào, cô ngẩng đầu nhìn lên, khẽ chớp mắt, chỉ cảm thấy lông mi hơi ươn ướt, cổ họng nấc nghẹn, hít thở khó nhọc. Cô cứ đứng mãi như thế, sau đó liền đưa tay lên xoa mặt, xác nhận mọi thứ đều không có vấn đề gì mới cất bước đi vào trong.
Đợi về đến phòng bệnh, khắp gian phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng từ ngoài rơi xuống cuối giường.
Cô đóng cửa lại, chuẩn bị ngủ tạm trên sofa một đêm thì nghe thấy tiếng động khe khẽ từ giường truyền đến, sau đó là giọng nói dịu dàng của mẹ cô: "Cảnh Phạm đi rồi à?"
Tùy An Nhiên giật bắn mình, cô đi đến gần mới phát hiện bà vẫn chưa ngủ, đang tựa lưng vào giường. Cô đi qua đó điều chỉnh lại vị trí của gối để bà cảm thấy thoải mái hơn, rồi đưa tay bật đèn: "Mẹ vẫn chưa ngủ sao?"
"Trong lòng có tâm sự nên không ngủ được." An Hâm cầm tay cô so với tay mình, nở nụ cười dịu dàng: "Hồi bé tay của con chỉ cũng chỉ lớn cỡ lòng bàn tay mẹ, nhưng giờ cũng đã bằng mẹ rồi."
"Con đã lớn rồi." Tùy An Nhiên kéo tay của bà, nhẹ nhàng tựa vào lòng mẹ cô.
Cả hai người đều im lặng tận hưởng khoảng thời yên tĩnh này, ánh sáng được phát ra từ chiếc đèn bàn tựa như được vo thành trang giấy vàng, ấm áp làm lòng người yên tĩnh.
Đã rất lâu cô không có tựa vào lòng mẹ làm nũng rồi, cảm giác được nắm lấy tay mẹ khiến tâm trạng của cô cũng theo đó mà dao động, giây phút này cô chỉ muốn lười biếng nằm cạnh mẹ mà thôi.
Mẹ mới chính là người mà cô có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại.
"Con ngồi dậy cùng mẹ trò chuyện nào." An Hâm vỗ nhẹ người cô, ý cười vẫn đọng lại trên môi.
Tùy An Nhiên chớp mắt, vừa định làm nũng thêm chút, nhưng cả người chợt cứng đờ... Làm nũng không phải là chuyện mà Phạm Hy thích nhất hay sao? Mới vài ngày thôi mà cô đã thay đổi theo nó luôn rồi...
Cô im lặng xấu hổ, không nói không rằng cởi giày leo lên giường nằm, nghiêng đầu nhìn An Hâm.
Chăn có mùi nước sát trùng thoang thoảng, không dễ ngửi chút nào. Cô khẽ chun mũi, vừa muốn lên tiếng thì di động đặt trên đầu giường vang lên, cô chườn người qua lấy.
Là tin nhắn của Lục Dập Phương.
Tùy An Nhiên khẽ nhíu mày, vuốt lên mở khóa.
Lục Dập Phương: "Đồng chí Tùy An Nhiên, cô thật sự muốn phụ lòng tôi sao? [vẻ mặt đáng thương]
Biểu tượng cảm xúc mà anh gửi tới đúng là đáng thương thật, Tùy An Nhiên tưởng tượng Lục Dập Phương mà làm ra vẻ mặt này thì liền bật cười.
Mọi cuộc gặp gỡ giữa người với người thật là kỳ diệu, trước khi không biết nhau, cho dù người đó có xuất hiện trước mặt bạn cả trăm lần thì bạn cũng không có ấn tượng với anh ta. Nhưng một khi đã biết nhau rồi, bất kể là ở đâu, đều có thể chú ý đến.
Sau khi Tùy An Nhiên quen biết Lục Dập Phương, ngoài các loại phương tiện truyền thông như truyền hình, báo chí, weibo đều có thể thấy được đại danh của anh, thì đến cả đồng nghiệp của cô vào buồi trà chiều cũng sẽ bàn tán về anh.
Nhưng tất cả những lời bình luận của họ dành cho anh đều là ---- Đạo diễn mặt lạnh, không thích nói cười.
Nhưng ai mà ngờ được anh lại có một mặt như thế này chứ, vừa hài hước lại hay nói đùa, có thể kéo gần khoảng cách với mọi người khiến họ nhận thấy rằng anh chẳng qua cũng chỉ là một người bạn bình thường bên cạnh mà thôi. Chỉ là công việc của anh ta vừa khéo lại là đạo diễn, mà còn là vị đạo diễn có sự nghiệp đang lên như diều gặp gió.
Kỳ thực cảm giác mà anh ta và Ôn Cảnh Phạm mang đến đều như nhau, nếu như là người không quen biết họ, đều cảm thấy họ như những vị thần luôn đứng trên cao, xa vời vợi không thể với tới. Nhưng một khi đã quen biết rồi, bạn sẽ phát hiện, thật ra họ vẫn luôn dịu dàng, chu đáo và ấm áp, họ luôn khéo léo quan tâm đến cảm xúc của bạn, khiến bạn luôn cảm thấy thoải mái khi ở cạnh.
An Hâm thấy cô cười lên, đôi mắt khẽ híp lại nói: "Mẹ thấy người con trai cùng con đến đây khá được đấy, hai đứa có phải đang quen nhau không?"
Ánh mắt Tùy An Nhiên chợt lóe, lắc đầu: "Không phải, bọn con chỉ là bạn bè mà thôi."
"Ơ, là thế sao?" An Hâm có chút đăm chiêu gật đầu, thấy Tùy An Nhiên không lên tiếng bà liền chậm rãi nói: "Nhưng mẹ thấy cậu ta khá thích con đấy."
Tùy An Nhiên: "..." Biểu hiện của cô rõ như vậy sao?
An Hâm nhìn ra suy nghĩ của cô, đưa tay khẽ vuốt tóc cô, do dự một lúc mới cất lời: "Con bây giờ cũng nên tính đến chuyện yêu đương đi, nếu không thì mẹ lại phải lo lắng cho chung thân đại sự của con."
"Không phải mẹ từng nói đã sắp xếp đối tượng xem mắt cho con rồi sao? Lần này con trở về, sẽ không đi nữa."
Động tác của An Hâm khựng lại, mím môi không tiếp lời.
Tùy An Nhiên đợi một lúc lâu vẫn không thấy mẹ cô đáp lại, liền ngẩng đầu lên nhìn, dè dặt hỏi: "Con trở về chăm sóc cho mẹ, mẹ không vui sao?"
"Đương nhiên là mẹ vui rồi, trước giờ con luôn là một người có chủ kiến, mẹ cũng không tiện xen vào, con muốn làm thế nào thì quyết định thế ấy. Nhưng mẹ cũng muốn tỏ rõ thái độ của mình, chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, con không cần vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ mà từ bỏ những thứ mà con vất vả mới có được ở thành phố A."
Chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình.
Hẳn là sẽ có rất ít phụ huynh nói với con mình những lời thứ thế này nhỉ? Nhưng bắt đầu từ năm năm trước mẹ vẫn luôn nhắc nhở cô, đừng để bản thân mình chịu ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân thất bại của bà, cũng đừng vì quãng thời gian tăm tối này mà thay đổi quỹ đạo của chính mình.
Chỉ cần là chuyện mà con bé muốn làm, thì hãy can đảm mà thực hiện. Bà sẽ không trở thành điều ràng buộc của con mình mà sẽ là bến bờ để cô nương tựa vào.
Nhưng làm sao lại không bị ảnh hưởng được kia chứ? Ngược lại chính thái độ này của bà, mới khiến cho vết thương vốn đã kết vảy lại một lần nữa vỡ ra.
Một người phụ nữ ở vào độ tuổi đẹp nhất, đã vì một người đàn ông mà sinh con dưỡng cái, đánh cuộc cả cuộc đời mình. Từ lúc bà gả cho bố An Nhiên thì cuộc sống của bà cũng trở nên rực rỡ, nhưng tình cảm nói tan vỡ là tan vỡ, trong lúc bà như đèn đã cạn dầu, sự vứt bỏ của ông ta cho dù vì bất kỳ nguyên nhân gì thì cũng rất đáng khinh bỉ.
Bà ôm lấy hồi ức mà sống một đời cô độc, lúc ốm đau cũng không có ai chăm sóc. Còn người đàn ông đó đã sớm tái hôn sinh con với người khác.
Không phải khúc mắc trong lòng của Tùy An Nhiên quá lớn, chỉ là nếu đem ra so sánh sẽ khiến người khác cảm thấy bất công và ủy khuất.
Con bé không phải chưa từng nhìn thấy dáng vẻ trước đây của họ, cũng không phải chưa từng trải qua cuộc chia ly đó, nếu nói là không ảnh hưởng thì nó sẽ không tồn tại sao?
Trong khoảnh khắc bà hồi tưởng, cả hai người đều rơi vào trong yên lặng.
Tùy An Nhiên gửi tin nhắn đáp lại: "Xin lỗi anh." Sau đó cũng không giải thích gì thêm.
Lục Dập Phương trả lời lại rất nhanh, là một đoạn tin nhắn thoại. Tùy An Nhiên trông thấy mẹ cô đang nhìn về phía này, hơi do dự rồi đặt di động xuống cùng bà trò chuyện.
Thời gian không còn sớm, âm thanh chuyện trò cũng dần dần nhỏ đi.
Trước khi tiến vào giấc ngủ, An Hâm bỗng lên tiếng: "An Nhiên, có rất nhiều chuyện không như con nghĩ đâu. Mẹ lo lắng nhất chính là cuộc hôn nhân thất bại của mình sẽ ảnh hưởng đến con, nhưng cuối cùng thì nó vẫn xảy ra...."
"Mẹ đừng nói như thế." An Nhiên vỗ nhẹ tay bà an ủi, rồi lại thay bà chỉnh lại góc chăn, sau khi làm xong mọi thứ thì nằm xuống ngắm nhìn mẹ cô.
An Hâm đã rất mệt mỏi, nhưng vẫn lên tiếng: "Con trở về đi, ở cùng mẹ vài hôm rồi quay trở lại đó..."
Tùy An Nhiên không đáp lại, mẹ cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết gió đã nổi lên từ lúc nào, bên ngoài thấp thoáng có tiếng gió thổi qua. Tùy An Nhiên giữ nguyên tư thế này một lúc lâu, sau khi xác định mẹ cô đã ngủ sâu, lúc này mới đưa tay tắt đèn, nhẹ nhàng bước xuống giường đi đến bên sofa ngồi xuống.
Cô mở tin nhắn thoại của Lục Dập Phương lên nghe, giọng nói của anh ta cực kỳ vô lại: "Tôi không quan tâm, nữ chính sẽ do cô lồng tiếng. Nếu cô không tham gia tôi sẽ không cho Thời Ngộ tham gia nữa, cô cứ chờ đám fans của cậu ta đuổi giết đi!"
!!!
Tùy An Nhiên mở to mắt, tức giận nhắn lại: "Anh lý trí chút đi! Người lồng tiếng cho nữ chính vô cùng dễ tìm, chỉ cần đạo diễn Lục anh tốn chút thời gian mà thôi. Sao anh có thể làm theo cảm tính như thế chứ, nói không cho Thời Ngộ tham gia là không cho tham gia!"
Không phải cô khoa trương... Nhưng không biết có bao nhiêu người chờ đợi bộ phim này chỉ vì Thời Ngộ tham gia lồng tiếng mà thôi.
Lục Dập Phương buồn bực nhíu mày, đầu óc cũng sắp rối tinh rồi mù cả lên. Anh cũng không thể nói với cô đây là ý kiến của Ôn Cảnh Phạm được, nếu không đến lúc đó cả hai người đều cho anh leo cây... Anh không muốn thế đâu, hai người anh đều phải bắt về!
Nhưng thân là một người vô tội, Lục Dập Phương có chút không vui: "Phim truyền hình sẽ được ra mắt vào mùa hè, cho nên tôi có thời gian để đợi cô thay đổi ý định."
Sau khi nói xong, anh ta còn cảm thấy không đủ mà bổ sung thêm: "Vốn Ôn Cảnh Phạm trở về là có thể bắt đầu công việc được rồi, còn bây giờ... nữ chính cũng chằng còn nên cũng chằng cần cậu ta làm gì."
Tùy An Nhiên hoàn toàn câm nín.
Có vị nào có thể phổ cập cho cô biết, tại sao một người có tính cách ấu trĩ như anh ta lại có thể làm đạo diễn được không?
Ngay lúc cô chuẩn bị gửi tin nhắn cho Ôn Cảnh Phạm thì nhận được một dãy số Lục Dập Phương gửi đến: "Đây là tài khoản wechat mà Thời Ngộ mới đăng ký."
Tùy An Nhiên muốn nhắn lại cảm ơn, nhưng anh ta lại ném một câu đến: "Số di động của Thời Ngộ chắc là cô cũng quen thuộc lắm rồi nhỉ?"
Tùy An Nhiên: "..." Cô không muốn cùng anh ta nói chuyện nữa.
Sau khi Lục Dập Phương nhận được tin nhắn đầy dấu chấm lửng của Tùy An Nhiên thì tâm tình anh trở nên tốt lạ thường. Hừ! Cậu ức hiếp tôi, thì tôi bắt nạt lại người cậu thích!
******
Lúc Tùy An Nhiên chuẩn bị thêm wechat của Ôn Cảnh Phạm thì anh đã kết bạn trước với cô.
Tài khoản này đúng là mới tạo cách đây không lâu, thông tin cá nhân, hình đại diện hay vòng tròn bạn bè đều trống rỗng, chỉ có đúng một cái tên ---- Thời Ngộ Nhĩ An.
Ánh mắt của Tùy An Nhiên dừng ở chữ "An" đặt phía sau tên anh rất lâu, cô ngồi chiếc sofa mềm mại, khẽ cong môi cười.
Đúng thật là khi thích một người, chỉ cần một cử chỉ nho nhỏ của người đó thôi thì cũng có thể liên tưởng đến chính mình, sau đó lại cảm thấy đặc biệt thỏa mãn và ngọt ngào.
Tùy Ngộ Nhi An: "Anh vẫn còn đang trên đường đến đó sao?"
Thời Ngộ Nhĩ An: "Ừm, vừa đến đường cao tốc."
Nhắn xong câu này, Ôn Cảnh Phạm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Bên ngoài trời tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của những ngọn núi ở xa xa. Anh nghĩ giờ phút này hẳn là cô đang ngồi trên sofa nhắn tin cho anh, cảm xúc kiềm chế khi nãy cũng dịu đi đôi chút.
Nghĩ đến tin nhắn mà Lục Dập Phương gửi cho mình, khẽ cười, bắt đầu cùng vị đạo diễn gian xảo nào đó diễn một tuồng kịch.
Anh cúi đầu, gửi tin nhắn thoại: "Lục Dập Phương hình như tức giận rồi, nhưng em không cần để ý đến cậu ta, cậu ta là người rất dễ nguôi giận."
Anh cố ý đè thấp giọng nói của mình, dịu dàng nhưng có chút mệt mỏi, chậm rãi nói từng chữ, quả thực là một thứ vũ khí lợi hại.
Tùy An Nhiên cảm thấy áy náy, cô khẽ cắn môi, nhíu mày suy nghĩ đối sách: "Nếu không thì sau khi em quay lại thành phố A mời anh ta đi ăn cơm... có lẽ anh ta sẽ không giận nữa"
Ôn Cảnh Phạm nhướn mày, hắng giọng nói: "Không cần đâu, cứ để mặc cậu ta là được."
Tùy An Nhiên đưa tay cào tóc, cảm thấy đầu mình cũng sắp to ra, lại sợ nếu như cô nói ra sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, ngộ nhỡ Lục Dập Phương chỉ là đang lừa cô thì sao! Vậy thì cô sẽ trở thành người châm ngòi chia rẽ họ mất...
"Em vẫn rất mong chờ anh có thể tham gia lồng tiếng cho "Cửu chuyển", các anh cũng đừng vì chuyện của em mà..."
Ôn Cảnh Phạm cười khẽ, lười biếng ngã lưng ra sau ghế, ngón tay đặt trên đùi gõ nhẹ: "Tôi cũng không muốn lồng tiếng cho "Cửu chuyển" lắm."
Tùy An Nhiên nhìn thấy tin nhắn này thì ngẩn ra... Lục Dập Phương thật sự làm như vậy thật sao?
Ôn Cảnh Phạm thấy cô vẫn chưa nhắn lại, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Nhà tôi vừa nuôi cá, dự định chọn vài con để đền cho em, nhưng xem ra không kịp rồi..."
Giọng nói trầm thấp, mang theo chút biếng nhác của anh truyền vào tai cô.
Tùy An Nhiên mím môi, nghe đi nghe lại câu nói đó của anh, dường như cô có thể cảm nhận được anh rất mệt mỏi, khiến cô muốn đưa tay lên xoa dịu nếp nhăn trên trán của anh.
"Bây giờ mỗi ngày Phạm Hy đều muốn ăn cá đù vàng, ha ha ha."
Tiếng cười của anh, phá vỡ lớp phòng tuyến cuối cùng của cô khiến nó hoàn toàn sụp đổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook