Ai Nói Tôi Không Biết Yêu
-
Chương 39
Trên người Hạ Tử Nhược là chiếc áo len lỗ, trong lúc dây dưa, một bàn tay cực nóng từ bên dưới thăm dò đi vào, dọc theo vòng eo lả lướt của cô đi lên, nhẹ nhàng sờ nắn. Ngón tay người đàn ông thon dài, lòng bàn tay dày rộng như mang theo lửa, đi đến đâu cũng khiến cô không kìm được run rẩy. Cơ thể cô vì rung động mà bên trong càng trở nên chặt chẽ hơn.
" Buông lỏng".
Sau khi từ miệng Hoắc Quý Ân thốt ra từ này, đôi môi anh dần dần rời xuống, mút vành tai và cổ của Hạ Tử Nhược. Anh nhẹ nhàng liếm tai cô, tuy chỉ hơi nhồn nhột nhưng mang đến kích thích mãnh liệt. Tiếp theo, môi lưỡi của anh, đầu ngón tay của anh, hơi thở của anh không thể ngừng lại. Loại kích thích này gia tăng nhiều lần, vì thế Hạ Tử Nhược dần không cảm nhận được sự hiện hữu của chính mình. Cô như con cá trôi dạt trên biển, hay như cánh diều đứt dây trên bầu trời, lơ lơ lửng lửng theo sự trầm lắng của anh, không biết phiêu bạt tới đâu.
Đây là loại cảm giác cô chưa bao giờ có. Cô thậm chí không biết một người đàn ông còn có thể mang đến cho mình những rung động điên đảo như thế. Xấu hổ đến cùng cực, trái tim Hạ Tử Nhược có cảm giác đập như sấm. Cô đành nhắm chặt hai mắt, khó khăn cắt chặt đôi môi... Trong sâu thẳm tâm hồn cô, mơ hồ ẩn chứa một chút ...ham muốn không cách nào cưỡng lại được.
Cho đến giây phút ngón tay và đầu lưỡi của Hoắc Quý Ân chạy đến trước ngực cô, Hạ Tử Nhược mới hoàn toàn sợ hãi, bỗng nhiên tỉnh táo: " Không... Không được". Cô cuống quýt vội vươn tay bắt lấy cổ tay anh.
Cô thật sự rất lo lắng.
Hạ Tử Nhược cảm nhận được bàn tay đang ôm trọn trước ngực cô khẽ dừng lại. Cô từ từ mở mắt, thấy Hoắc Quý Ân từ nơi mềm mại ngước mắt nhìn cô. Trong ánh sáng hỗn độn, trong mắt mỗi người đều có hình bóng nhỏ bé của nhau.
Cô luống cuống hoảng hốt.
Muốn đọc suy nghĩ sâu trong đầu anh.
Bị anh nhìn như vậy, trong con ngươi Hạ Tử Nhược thấp thoáng một tia sáng yếu ớt. Cô thấy rõ trong đôi mắt tĩnh lặng trắng đen rõ ràng của Hoắc Quý Ân dục vọng dày đặc. Cũng cảm nhận được lửa nóng tản ra từ nơi nào đó đang mạnh mẽ thiêu đốt.
Trong lúc im lặng giằng co, cô bỗng buông lỏng cổ tay anh. Ngay tích tắc Hoắc Quý Ân lộ vẻ nghi hoặc, bàn tay Hạ Tử Nhược phủ lên đầu anh.
Cô vuốt tóc anh, giọng nói vô cùng dịu dàng: " Em vẫn chưa sẵn sàng, ngoan nào".
Hành động này như cô gái trấn an con dã thú đang ngóc đầu dậy, vẻ mặt Hoắc Quý Ân không khỏi cứng đờ, ham muốn dâng trào thất bại trước những lời đó của cô.
Anh khẽ nghiêng người, nằm thẳng sang bên cạnh, vươn tay kéo Hạ Tử Nhược đặt lên khuỷu tay, còn tay kia của anh nắm chặt tay cô, lòng bàn tay dần dần xiết chặt..
Hai người cứ như vậy nằm ôm nhau không nói chuyện tiếp, trong phòng ngủ vẫn luẩn quẩn tiếng thở hổn hển của cả hai.
Chiếc áo sơ mi trên người Hoắc Quý Ân không cài hai cúc đầu, đem cơ ngực vuông vức săn chắc phác họa như ẩn như hiện. Lồng ngực anh vì cảm xúc còn kéo dài nên vẫn hơi phập phồng. Hạ Tử Nhược nghiêng người, vùi mặt lên vùng ngực đang đập thình thịch của anh. Cô hơi nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ -
Tuyết ngừng một lần, chẳng biết bắt đầu rơi xuống khi nào.
Tuyết rơi không mau nhưng rất dày, như ông Trời già tinh nghịch run rẩy mở chiếc bao lông vũ, tuyết trắng như lông chim bay múa đầy trời. Dưới ánh trăng, lông chim như tiêm nhiễm ánh sáng lung linh, xuyên qua màn đêm đen vốn dày đặc. Tầm nhìn không bị cản trở, dãy núi trải dài phía xa xa, rặng phong chằng chịt hấp dẫn chiếu vào mắt Hạ Tử Nhược. Núi và cây đều bị bao phủ bởi tuyết trắng mềm mịn. Vô tình đẩy lùi vẻ sắc nét và hoang vu của mùa đông. Thế giới tuyết đêm đẹp nhất chỉ có vậy.
Nhưng lúc này đây, cảm xúc của Hạ Tử Nhược ngổn ngang trăm mối. Cảnh trí quen thuộc, phòng ngủ quen thuộc, cô như trở về quá khứ - thời kỳ vẫn sống trong ngôi nhà này. Không biết bao nhiêu mùa đông cả ngày lẫn đêm, cô đã từng nằm trên giường như thế, nhìn ra ngoài cửa sổ như thế.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại có phần không giống nhau.
Mải suy nghĩ, cô không nhận ra Hoắc Quý Ân đã xoay người ôm cô vào lòng.
Hoắc Quý Ân vẫn đang im lặng suy nghĩ vấn đề: " Người con gái này không phải vì lần đầu tiên nên căng thẳng thế chứ", nhưng lồng ngực dán sát ngày càng chặt hơn. Anh cong môi, lực trên cánh tay tăng thêm vài phần, giống như muốn đem cô khảm vào trong người.
Đàn ông và phụ nữ khác nhau, lời này không chút nào giả. Thực tế trong phương diện nào đó, đàn ông có tư chất tự nhiên phong phú hơn phụ nữ. Bọn họ từ trước đến nay vô sự tự thông ( không thầy cũng tự biết ). Nếu như bỗng chốc được tình yêu soi sáng, nói không chừng sẽ rất nhanh có thể luyện thành một cao thủ tình trường. Khác với phụ nữ, thân thể của bọn họ vừa mẫn cảm vừa căng thẳng, đặc biệt là lần đầu tiên quan hệ, dù sao cũng hết sức mệt mỏi.
Nghĩ vậy, cuối cùng Hoắc Quý Ân đã trở lại bình thường. Cảm giác thất bại sau khi bị Hạ Tử Nhược cự tuyệt dần dần biến mất.
" Hạ Tử Nhược, đêm nay em ở lại đây với tôi".
Giong nói trong trẻo động lòng người, thốt một câu rồi im lặng nhưng lại khiến Hạ Tử Nhược hơi ngẩn người ra.
Không lẽ người đàn ông này vẫn chưa từ bỏ sao?
Trong lúc cô nhíu mày suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, thì một hồi chuông điện thoại lảnh lót bỗng đánh tới.
Hạ Tử Nhược không thể không dịch chuyển ra khỏi lồng ngực của Hoắc Quý Ân, mặt mũi nghiêm nghị ngồi dậy. Cô tìm chiếc áo khoác trên giường, rút điện thoại trong túi. Nhìn thấy tên người gọi, nét mặt cô hiện tia nghi hoặc -
Hai người nằm gần nhau như vậy, Hoắc Quý Ân khẽ liếc nhìn, thấy tên người gọi, hỏi: " Trình Huyên tìm em?".
" Vâng". Hạ Tử Nhược nhún vai.
Người phụ nữ này đúng là một sát thủ khó chịu.
Cô mang theo vẻ mặt dấu chấm hỏi tiếp điện thoại, chưa kịp thốt ra một từ, đối phương đã nói một tràng giang đại hải.
Cho đến khi bên tai truyền tới tiếng " tút tút", Hạ Tử Nhược tay vẫn nắm chặt điện thoại, nét mặt sa sầm.
Hoắc Quý Ân khẽ dựa đầu giường, nhíu mày nhìn về phía cô. Anh muốn hỏi đến cùng, nhưng Hạ Tử Nhược đã trở mình xuống giường, cầm áo khoác đi ra ngoài, ngữ điệu gấp gáp như hành động: " Đã xảy ra chuyện, em phải quay về khách sạn một chuyến".
" Chuyện gì?". Hoắc Quý Ân ngồi bật dậy.
Căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi chiếc đèn bàn, ánh sáng mập mù. Hạ Tử Nhược xoay người sờ dưới nền nhà, xách đôi giày cao gót dưới giường lên, vội vã xỏ vào. " Đại sứ quán Pháp có người bị ngộ độc thức ăn, bọn họ nghi ngờ đồ ăn của S có vấn đề". Để lại một câu như vậy, cô liền chạy ra mở cửa phòng ngủ.
Sắc mặt Hoắc Quý Ân thay đổi, nhanh nhẹn xuống giường:" Anh đi với em".
" Vâng". Cô chạy xuống cầu thang xoay tròn nhanh như gió.
Toàn bộ vẻ ám muội thoáng qua tan thành mây khói, bầu không khí trong xe vô cùng nghiêm túc.
Bữa tối Hoắc Quý Ân bị say rượu, không thể lái xe, lúc đến như lúc đi đều ngồi trong chiếc xe nhỏ của Hạ Tử Nhược. Sắc mặt anh tuy vẫn hờ hững nhưng đầu mày khẽ cau lại lạnh như băng.
Tương tự như vậy, Hạ Tử Nhược cũng không nói một câu, hai tay nắm chặt tay lái, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, xuyên qua lớp kính chắn gió ẩm ướt nhìn chằm chằm mặt đường. Vào đêm, dòng xe cộ thưa thớt, cả thành phố vô cùng trống trải. Nhưng vì tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ cực thấp, điều kiện đường xá rất xấu, mặt đường trơn trượt kết một tầng băng mỏng. Xe chỉ có thể vừa đi vừa trượt về phía trước.
Cuối cùng cũng chạy đến cửa sau khách sạn, xe dừng lại, hai người nhanh chóng mở cửa xuống xe. Ai ngờ, chân sau Hạ Tử Nhược chưa kịp bước ra khỏi xe, đã có một đám người đột nhiên vây quanh.
Cô ngừng bước, toàn thân cứng ngắc tại chỗ.
Hiển nhiên, ở đây đã sớm có phóng viên ngồi chờ sẵn, hơn nữa còn tinh mắt nhận ra ngay Tổng giám đốc của Tập đoàn Quý Đình. Tiếng ống kính tele nhấn flash" bùm bụp", cùng với những câu hỏi vang lên như sấm, thoáng chốc bên tai hai người nổ vang.
" Hoắc tiên sinh, xin hỏi tình hình người bị ngộ độc hiện tại như thế nào?".
" Quý Đình có theo dõi vấn đề an toàn thực phẩm của S hay không?".
" Sự việc lần này sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Quý Đình chứ?".
Vấn đề này... Những câu hỏi khẳng định khiến Hạ Tử Nhược bất ngờ, thâm tâm vốn khẩn trương của cô lập tức kéo căng hơn, thoáng cái chết chìm. Sau đó, bảo vệ duy trì trật tự khá khó khăn để ngăn chặn phóng viên, cục diện hỗn loạn không thể khống chế.
Không biết đứng bất động, đầu óc trống rỗng trong bao lâu. Bỗng nhiên, đầu vai Hạ Tử Nhược hơi hạ xuống.
Cô cúi ngay đầu, nhìn thấy bàn tay Hoắc Quý Ân đang nắm vai mình. Không đợi cô lấy lại tinh thần, tay kia của anh đã ngăn đám phóng viên ùa lên, tạo thành một vòng tròn bảo vệ nho nhỏ trước người cô.
" Bộ phận PR sẽ phát thông cáo báo chí sau. Xin moi người an tâm đừng nôn nóng".
Bỏ lại câu nói hết sức bình tĩnh, anh liền che chở cho Hạ Tử Nhược đi xuyên qua đám phóng viên, bước nhanh về phía thang máy nhân viên.
Chậm rãi vào thang máy đi lên, chỉ có hai người.
Hạ Tử Nhược có cảm giác bàn tay giữ trên vai đã buông lỏng. Cô nghiêng đầu - chỉ thấy ánh sáng phản chiếu rõ nét bóng người từ trong gương, khuôn mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen sắc sảo của Hoắc Quý Ân là tia sáng điềm tĩnh nghiêm nghị.
Cô im lặng thu hồi ánh nhìn, cho dù không có bất kỳ lời nói hay ánh mắt trao đổi nào nhưng cả hai vẫn ngầm hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề.
Khó giải quyết gấp trăm nghìn lần so với tưởng tượng.
Chiều tối ngày mai nhà hàng S mới mở tiệc rượu. Tập đoàn Quý Đình mượn tiệc rượu này để tiếp đãi tất cả những tạp chí lớn trong lĩnh vực dịch vụ ăn uống và khách sạn. Nhưng hiện tại đã bị đảo lộn, nhà hàng trong buổi kinh doanh thử, vì sự kiện ngộ độc thức ăn đã kinh động đến đám ký giả... Hậu quả có thể nghĩ.
Ngẫm nghĩ một lát, Hoắc Quý Ân quay đầu, hỏi cô: " Có phát hiện gì về nguyên liệu nấu ăn tối nay không?".
Trái tim Hạ Tử Nhược rơi " lộp bộp", đầu óc rối bời. Cô hơi chột dạ nhìn người đàn ông bên cạnh, nhất thời không biết có nên nói cho anh hay - tối nay không phải do đầu bếp chính nấu không.
Không đợi cô lên tiếng, một tiếng " đinh " giòn tan, cửa thang máy mở ra tầng làm việc. Tình hình chưa rõ, Hoắc Quý Ân tuy có nhiều nghi vấn nhưng không quá bận tâm, bước ra khỏi thang máy trước Hạ Tử Nhược.
Hai người bước nhanh xuyên qua ánh đèn chân không lóe lên bên hành lang, đi về phòng họp phía cuối.
Trong phòng họp đèn đuốc sáng trưng, chỉ có một người phụ nữ ngồi trên sô pha, khuỷu tay chống thành ghế, một tay đỡ trán, thoạt nhìn trông khá mệt mỏi.
Không phải Trình Huyên thì là ai.
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, cô ta ngước mắt lên theo tiếng động, trong tích tắc nhìn thấy rõ người đi đến, ánh mắt cô ta cứng ngắc lại.
Cô ta là người đẹp lạnh lùng, trên gương mặt đó dường như vĩnh viễn không có quá nhiều biểu cảm. Nhưng giờ phút này, cô ta vội vàng không kịp chuẩn bị chứng kiến Hoắc Quý Ân và Hạ Tử Nhược xuất hiện cùng lúc, trong mắt vẫn không kiềm chế được hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhưng, tia ngạc nhiên đó thoáng qua tức thì, Trình Huyên đứng lên, kính cẩn gọi một tiếng: " Hoắc tổng".
Hoắc Quý Ân không ngồi, hai tay đút túi quần tây, giọng nói mát lạnh, đi thẳng vào chủ đề: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
" Việc này phải hỏi quản lý trưởng Hạ". Trình Huyên hai tay ôm ngực, vẻ mệt mỏi trên mặt không còn sót chút gì, khôi phục rất nhanh hình tượng nữ cường nhân lão luyện hoạt bát.
Không để cho Hạ Tử Nhược mở miệng, Trình Huyên liếc cô một cái, lần nữa lớn tiếng dọa người: " Quản lý trưởng Hạ, cô tự tiện thuyên chuyển đầu bếp hai, dẫn đến việc khách hàng bị ngộ độc. Cô định sửa chữa như thế nào đây?".
Hạ Tử Nhược nghe khẽ ngẩn người - một tội danh lớn như vậy cứ thế chụp lên đầu cô.
Hoắc Quý Ân cũng ngay lập tức giật mình, anh chau đôi mày, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tử Nhược.
-o0o
: Ở" 今晚的菜是做的?". Hỏi câu này chứng tỏ HQA không hề biết đầu bếp đã bị đổi, phù hợp với câu cuối cùng trong" Đồ ăn tối nay đã làm xong rồi phải không?". Bạn nào dịch/edit chính xác hơn thì nhắn tớ để sửa cho chuẩn nhé.
" Buông lỏng".
Sau khi từ miệng Hoắc Quý Ân thốt ra từ này, đôi môi anh dần dần rời xuống, mút vành tai và cổ của Hạ Tử Nhược. Anh nhẹ nhàng liếm tai cô, tuy chỉ hơi nhồn nhột nhưng mang đến kích thích mãnh liệt. Tiếp theo, môi lưỡi của anh, đầu ngón tay của anh, hơi thở của anh không thể ngừng lại. Loại kích thích này gia tăng nhiều lần, vì thế Hạ Tử Nhược dần không cảm nhận được sự hiện hữu của chính mình. Cô như con cá trôi dạt trên biển, hay như cánh diều đứt dây trên bầu trời, lơ lơ lửng lửng theo sự trầm lắng của anh, không biết phiêu bạt tới đâu.
Đây là loại cảm giác cô chưa bao giờ có. Cô thậm chí không biết một người đàn ông còn có thể mang đến cho mình những rung động điên đảo như thế. Xấu hổ đến cùng cực, trái tim Hạ Tử Nhược có cảm giác đập như sấm. Cô đành nhắm chặt hai mắt, khó khăn cắt chặt đôi môi... Trong sâu thẳm tâm hồn cô, mơ hồ ẩn chứa một chút ...ham muốn không cách nào cưỡng lại được.
Cho đến giây phút ngón tay và đầu lưỡi của Hoắc Quý Ân chạy đến trước ngực cô, Hạ Tử Nhược mới hoàn toàn sợ hãi, bỗng nhiên tỉnh táo: " Không... Không được". Cô cuống quýt vội vươn tay bắt lấy cổ tay anh.
Cô thật sự rất lo lắng.
Hạ Tử Nhược cảm nhận được bàn tay đang ôm trọn trước ngực cô khẽ dừng lại. Cô từ từ mở mắt, thấy Hoắc Quý Ân từ nơi mềm mại ngước mắt nhìn cô. Trong ánh sáng hỗn độn, trong mắt mỗi người đều có hình bóng nhỏ bé của nhau.
Cô luống cuống hoảng hốt.
Muốn đọc suy nghĩ sâu trong đầu anh.
Bị anh nhìn như vậy, trong con ngươi Hạ Tử Nhược thấp thoáng một tia sáng yếu ớt. Cô thấy rõ trong đôi mắt tĩnh lặng trắng đen rõ ràng của Hoắc Quý Ân dục vọng dày đặc. Cũng cảm nhận được lửa nóng tản ra từ nơi nào đó đang mạnh mẽ thiêu đốt.
Trong lúc im lặng giằng co, cô bỗng buông lỏng cổ tay anh. Ngay tích tắc Hoắc Quý Ân lộ vẻ nghi hoặc, bàn tay Hạ Tử Nhược phủ lên đầu anh.
Cô vuốt tóc anh, giọng nói vô cùng dịu dàng: " Em vẫn chưa sẵn sàng, ngoan nào".
Hành động này như cô gái trấn an con dã thú đang ngóc đầu dậy, vẻ mặt Hoắc Quý Ân không khỏi cứng đờ, ham muốn dâng trào thất bại trước những lời đó của cô.
Anh khẽ nghiêng người, nằm thẳng sang bên cạnh, vươn tay kéo Hạ Tử Nhược đặt lên khuỷu tay, còn tay kia của anh nắm chặt tay cô, lòng bàn tay dần dần xiết chặt..
Hai người cứ như vậy nằm ôm nhau không nói chuyện tiếp, trong phòng ngủ vẫn luẩn quẩn tiếng thở hổn hển của cả hai.
Chiếc áo sơ mi trên người Hoắc Quý Ân không cài hai cúc đầu, đem cơ ngực vuông vức săn chắc phác họa như ẩn như hiện. Lồng ngực anh vì cảm xúc còn kéo dài nên vẫn hơi phập phồng. Hạ Tử Nhược nghiêng người, vùi mặt lên vùng ngực đang đập thình thịch của anh. Cô hơi nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ -
Tuyết ngừng một lần, chẳng biết bắt đầu rơi xuống khi nào.
Tuyết rơi không mau nhưng rất dày, như ông Trời già tinh nghịch run rẩy mở chiếc bao lông vũ, tuyết trắng như lông chim bay múa đầy trời. Dưới ánh trăng, lông chim như tiêm nhiễm ánh sáng lung linh, xuyên qua màn đêm đen vốn dày đặc. Tầm nhìn không bị cản trở, dãy núi trải dài phía xa xa, rặng phong chằng chịt hấp dẫn chiếu vào mắt Hạ Tử Nhược. Núi và cây đều bị bao phủ bởi tuyết trắng mềm mịn. Vô tình đẩy lùi vẻ sắc nét và hoang vu của mùa đông. Thế giới tuyết đêm đẹp nhất chỉ có vậy.
Nhưng lúc này đây, cảm xúc của Hạ Tử Nhược ngổn ngang trăm mối. Cảnh trí quen thuộc, phòng ngủ quen thuộc, cô như trở về quá khứ - thời kỳ vẫn sống trong ngôi nhà này. Không biết bao nhiêu mùa đông cả ngày lẫn đêm, cô đã từng nằm trên giường như thế, nhìn ra ngoài cửa sổ như thế.
Nhưng hết lần này đến lần khác lại có phần không giống nhau.
Mải suy nghĩ, cô không nhận ra Hoắc Quý Ân đã xoay người ôm cô vào lòng.
Hoắc Quý Ân vẫn đang im lặng suy nghĩ vấn đề: " Người con gái này không phải vì lần đầu tiên nên căng thẳng thế chứ", nhưng lồng ngực dán sát ngày càng chặt hơn. Anh cong môi, lực trên cánh tay tăng thêm vài phần, giống như muốn đem cô khảm vào trong người.
Đàn ông và phụ nữ khác nhau, lời này không chút nào giả. Thực tế trong phương diện nào đó, đàn ông có tư chất tự nhiên phong phú hơn phụ nữ. Bọn họ từ trước đến nay vô sự tự thông ( không thầy cũng tự biết ). Nếu như bỗng chốc được tình yêu soi sáng, nói không chừng sẽ rất nhanh có thể luyện thành một cao thủ tình trường. Khác với phụ nữ, thân thể của bọn họ vừa mẫn cảm vừa căng thẳng, đặc biệt là lần đầu tiên quan hệ, dù sao cũng hết sức mệt mỏi.
Nghĩ vậy, cuối cùng Hoắc Quý Ân đã trở lại bình thường. Cảm giác thất bại sau khi bị Hạ Tử Nhược cự tuyệt dần dần biến mất.
" Hạ Tử Nhược, đêm nay em ở lại đây với tôi".
Giong nói trong trẻo động lòng người, thốt một câu rồi im lặng nhưng lại khiến Hạ Tử Nhược hơi ngẩn người ra.
Không lẽ người đàn ông này vẫn chưa từ bỏ sao?
Trong lúc cô nhíu mày suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, thì một hồi chuông điện thoại lảnh lót bỗng đánh tới.
Hạ Tử Nhược không thể không dịch chuyển ra khỏi lồng ngực của Hoắc Quý Ân, mặt mũi nghiêm nghị ngồi dậy. Cô tìm chiếc áo khoác trên giường, rút điện thoại trong túi. Nhìn thấy tên người gọi, nét mặt cô hiện tia nghi hoặc -
Hai người nằm gần nhau như vậy, Hoắc Quý Ân khẽ liếc nhìn, thấy tên người gọi, hỏi: " Trình Huyên tìm em?".
" Vâng". Hạ Tử Nhược nhún vai.
Người phụ nữ này đúng là một sát thủ khó chịu.
Cô mang theo vẻ mặt dấu chấm hỏi tiếp điện thoại, chưa kịp thốt ra một từ, đối phương đã nói một tràng giang đại hải.
Cho đến khi bên tai truyền tới tiếng " tút tút", Hạ Tử Nhược tay vẫn nắm chặt điện thoại, nét mặt sa sầm.
Hoắc Quý Ân khẽ dựa đầu giường, nhíu mày nhìn về phía cô. Anh muốn hỏi đến cùng, nhưng Hạ Tử Nhược đã trở mình xuống giường, cầm áo khoác đi ra ngoài, ngữ điệu gấp gáp như hành động: " Đã xảy ra chuyện, em phải quay về khách sạn một chuyến".
" Chuyện gì?". Hoắc Quý Ân ngồi bật dậy.
Căn phòng chỉ được chiếu sáng bởi chiếc đèn bàn, ánh sáng mập mù. Hạ Tử Nhược xoay người sờ dưới nền nhà, xách đôi giày cao gót dưới giường lên, vội vã xỏ vào. " Đại sứ quán Pháp có người bị ngộ độc thức ăn, bọn họ nghi ngờ đồ ăn của S có vấn đề". Để lại một câu như vậy, cô liền chạy ra mở cửa phòng ngủ.
Sắc mặt Hoắc Quý Ân thay đổi, nhanh nhẹn xuống giường:" Anh đi với em".
" Vâng". Cô chạy xuống cầu thang xoay tròn nhanh như gió.
Toàn bộ vẻ ám muội thoáng qua tan thành mây khói, bầu không khí trong xe vô cùng nghiêm túc.
Bữa tối Hoắc Quý Ân bị say rượu, không thể lái xe, lúc đến như lúc đi đều ngồi trong chiếc xe nhỏ của Hạ Tử Nhược. Sắc mặt anh tuy vẫn hờ hững nhưng đầu mày khẽ cau lại lạnh như băng.
Tương tự như vậy, Hạ Tử Nhược cũng không nói một câu, hai tay nắm chặt tay lái, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, xuyên qua lớp kính chắn gió ẩm ướt nhìn chằm chằm mặt đường. Vào đêm, dòng xe cộ thưa thớt, cả thành phố vô cùng trống trải. Nhưng vì tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ cực thấp, điều kiện đường xá rất xấu, mặt đường trơn trượt kết một tầng băng mỏng. Xe chỉ có thể vừa đi vừa trượt về phía trước.
Cuối cùng cũng chạy đến cửa sau khách sạn, xe dừng lại, hai người nhanh chóng mở cửa xuống xe. Ai ngờ, chân sau Hạ Tử Nhược chưa kịp bước ra khỏi xe, đã có một đám người đột nhiên vây quanh.
Cô ngừng bước, toàn thân cứng ngắc tại chỗ.
Hiển nhiên, ở đây đã sớm có phóng viên ngồi chờ sẵn, hơn nữa còn tinh mắt nhận ra ngay Tổng giám đốc của Tập đoàn Quý Đình. Tiếng ống kính tele nhấn flash" bùm bụp", cùng với những câu hỏi vang lên như sấm, thoáng chốc bên tai hai người nổ vang.
" Hoắc tiên sinh, xin hỏi tình hình người bị ngộ độc hiện tại như thế nào?".
" Quý Đình có theo dõi vấn đề an toàn thực phẩm của S hay không?".
" Sự việc lần này sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Quý Đình chứ?".
Vấn đề này... Những câu hỏi khẳng định khiến Hạ Tử Nhược bất ngờ, thâm tâm vốn khẩn trương của cô lập tức kéo căng hơn, thoáng cái chết chìm. Sau đó, bảo vệ duy trì trật tự khá khó khăn để ngăn chặn phóng viên, cục diện hỗn loạn không thể khống chế.
Không biết đứng bất động, đầu óc trống rỗng trong bao lâu. Bỗng nhiên, đầu vai Hạ Tử Nhược hơi hạ xuống.
Cô cúi ngay đầu, nhìn thấy bàn tay Hoắc Quý Ân đang nắm vai mình. Không đợi cô lấy lại tinh thần, tay kia của anh đã ngăn đám phóng viên ùa lên, tạo thành một vòng tròn bảo vệ nho nhỏ trước người cô.
" Bộ phận PR sẽ phát thông cáo báo chí sau. Xin moi người an tâm đừng nôn nóng".
Bỏ lại câu nói hết sức bình tĩnh, anh liền che chở cho Hạ Tử Nhược đi xuyên qua đám phóng viên, bước nhanh về phía thang máy nhân viên.
Chậm rãi vào thang máy đi lên, chỉ có hai người.
Hạ Tử Nhược có cảm giác bàn tay giữ trên vai đã buông lỏng. Cô nghiêng đầu - chỉ thấy ánh sáng phản chiếu rõ nét bóng người từ trong gương, khuôn mặt lạnh lùng, trong đôi mắt đen sắc sảo của Hoắc Quý Ân là tia sáng điềm tĩnh nghiêm nghị.
Cô im lặng thu hồi ánh nhìn, cho dù không có bất kỳ lời nói hay ánh mắt trao đổi nào nhưng cả hai vẫn ngầm hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề.
Khó giải quyết gấp trăm nghìn lần so với tưởng tượng.
Chiều tối ngày mai nhà hàng S mới mở tiệc rượu. Tập đoàn Quý Đình mượn tiệc rượu này để tiếp đãi tất cả những tạp chí lớn trong lĩnh vực dịch vụ ăn uống và khách sạn. Nhưng hiện tại đã bị đảo lộn, nhà hàng trong buổi kinh doanh thử, vì sự kiện ngộ độc thức ăn đã kinh động đến đám ký giả... Hậu quả có thể nghĩ.
Ngẫm nghĩ một lát, Hoắc Quý Ân quay đầu, hỏi cô: " Có phát hiện gì về nguyên liệu nấu ăn tối nay không?".
Trái tim Hạ Tử Nhược rơi " lộp bộp", đầu óc rối bời. Cô hơi chột dạ nhìn người đàn ông bên cạnh, nhất thời không biết có nên nói cho anh hay - tối nay không phải do đầu bếp chính nấu không.
Không đợi cô lên tiếng, một tiếng " đinh " giòn tan, cửa thang máy mở ra tầng làm việc. Tình hình chưa rõ, Hoắc Quý Ân tuy có nhiều nghi vấn nhưng không quá bận tâm, bước ra khỏi thang máy trước Hạ Tử Nhược.
Hai người bước nhanh xuyên qua ánh đèn chân không lóe lên bên hành lang, đi về phòng họp phía cuối.
Trong phòng họp đèn đuốc sáng trưng, chỉ có một người phụ nữ ngồi trên sô pha, khuỷu tay chống thành ghế, một tay đỡ trán, thoạt nhìn trông khá mệt mỏi.
Không phải Trình Huyên thì là ai.
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, cô ta ngước mắt lên theo tiếng động, trong tích tắc nhìn thấy rõ người đi đến, ánh mắt cô ta cứng ngắc lại.
Cô ta là người đẹp lạnh lùng, trên gương mặt đó dường như vĩnh viễn không có quá nhiều biểu cảm. Nhưng giờ phút này, cô ta vội vàng không kịp chuẩn bị chứng kiến Hoắc Quý Ân và Hạ Tử Nhược xuất hiện cùng lúc, trong mắt vẫn không kiềm chế được hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhưng, tia ngạc nhiên đó thoáng qua tức thì, Trình Huyên đứng lên, kính cẩn gọi một tiếng: " Hoắc tổng".
Hoắc Quý Ân không ngồi, hai tay đút túi quần tây, giọng nói mát lạnh, đi thẳng vào chủ đề: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?".
" Việc này phải hỏi quản lý trưởng Hạ". Trình Huyên hai tay ôm ngực, vẻ mệt mỏi trên mặt không còn sót chút gì, khôi phục rất nhanh hình tượng nữ cường nhân lão luyện hoạt bát.
Không để cho Hạ Tử Nhược mở miệng, Trình Huyên liếc cô một cái, lần nữa lớn tiếng dọa người: " Quản lý trưởng Hạ, cô tự tiện thuyên chuyển đầu bếp hai, dẫn đến việc khách hàng bị ngộ độc. Cô định sửa chữa như thế nào đây?".
Hạ Tử Nhược nghe khẽ ngẩn người - một tội danh lớn như vậy cứ thế chụp lên đầu cô.
Hoắc Quý Ân cũng ngay lập tức giật mình, anh chau đôi mày, nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Tử Nhược.
-o0o
: Ở" 今晚的菜是做的?". Hỏi câu này chứng tỏ HQA không hề biết đầu bếp đã bị đổi, phù hợp với câu cuối cùng trong" Đồ ăn tối nay đã làm xong rồi phải không?". Bạn nào dịch/edit chính xác hơn thì nhắn tớ để sửa cho chuẩn nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook