Ai Nói Tôi Không Biết Yêu
-
Chương 36
Edit: Hamilk
Thực tế đã chứng minh, nhu cầu dục vọng đối với cơ thể người đàn ông không bao giờ là đủ, nhận được một chút, sẽ muốn nhiều hơn. Giống như Hoắc Quý Ân lúc này, ôm, hôn, vẫn không thể giải thoát anh khỏi ngọn lửa, ngược lại, ngọn lửa lớn đó càng lúc càng cháy dữ dội.
Anh muốn tiến thêm một bước.
Đương nhiên, Hạ Tử Nhược cũng phát hiện ra, cho dù cô không cúi đầu nhìn, cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể người đàn ông. Nóng rực, lại mãnh liệt. Như thể có một loại cảm xúc nào đó bị dồn nén, buộc chặt hoàn toàn ở một chỗ, lựa thời cơ có thể nổ mạnh.
Sự thay đổi kiểu này của anh khiến cô vừa khẩn trương vừa thẹn đỏ mặt, đưa tay định đẩy Hoắc Quý Ân ra, lại bị anh ôm chặt hơn, môi càng dùng sức. Ngay khi Hạ Tử Nhược không biết làm thế nào cho phải, đến hô hấp cũng trở nên khó mà tiếp tục thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tay Hoắc Quý Ân đang nắm eo cô khẽ dừng lại, cô thoáng thở hắt ra, nhân cơ hội lên tiếng “ Điện thoại... của anh”. Lời vừa ra khỏi miệng, ngay Hạ Tử Nhược cũng không tin nổi sự dịu dàng của mình, từ môi cho đến cổ họng đều tràn ngập vẻ ôn tồn.
Sự thân mật bắt buộc bị gián đoạn, đáy mắt đen của Hoắc Quý Ân nổi lên tia không kiên nhẫn, anh không thích cuộc gọi này. Anh vuốt ve gương mặt ửng đỏ của Hạ Tử Nhược, giọng nói khàn khàn: “ Em lấy giúp anh điện thoại đem lại đây”. Anh chỉ chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên bàn ăn cơm.
Ông chủ vẫn là ông chủ, luyện công trong nháy mắt, khí thế lạnh lùng cao ngạo sẽ trở lại: “ Sao anh nhận điện thoại cũng phải có người phục vụ vậy”. Miệng cô trêu chọc, người tuột khỏi đùi anh, hai chân mềm nhũn chạm đất.
Hoắc Quý Ân cúi đầu nhìn chiếc lều của mình, anh đứng lên như vậy không hay lắm đâu.
Điện thoại kiên trì kêu, màn hình lấp lóe, Hạ Tử Nhược đến bên bàn, vươn tay cầm di động, khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi tới, động tác của cô mơ hồ cứng đờ -
Trình Huyên.
Mười một giờ đêm, người phụ nữ này tìm Hoắc Quý Ân có việc gì?
Cô kìm nén tia khác thường trong mắt, cầm điện thoại đưa cho anh, bản thân xoay người đi vào trong bếp. “ Em đi hâm đồ ăn”.
“ Ừ”. Anh gật gật đầu, di chuyển tầm mắt về phía chiếc di động, sắc mặt lạnh nhạt tiếp điện thoại.
Hai người một phen hừng hực khí thế quấn quýt si mê, bát thịt băm hấp trứng để trên khay chờ không được, đã sớm nguội lạnh. Hạ Tử Nhược bỏ vào trong nồi đun nóng một lần nữa. Trong lúc chờ sôi, thấp thoáng có tiếng nói từ phòng khách truyền đến, đơn giản trầm thấp, cô nghe không rõ lắm. Cô sờ môi, dục vọng tiêm nhiễm, biến mất vô cùng chậm nên vẫn sưng đỏ, trái tim của cô vì cuộc điện thoại kia đã lạnh đi phân nửa.
Tắt bếp, cô đổ đồ ăn ra bát, bưng lên bàn.
Hoắc Quý Ân đã tắt điện thoại, ngồi trước bàn ăn, tổng tài cao lãnh biến thân thành một người đàn ông tốt ở nhà. Anh cầm lấy chiếc đũa, chưa gắp thức ăn liền ném ra một câu: “ Tử Nhược, em sắp bận rộn rồi”.
“ Sao cơ?”. Cô ngồi xuống đối diện, vẻ mặt nghi hoặc.
Ánh mắt Hoắc Quý Ân dừng trên mặt cô, đôi mắt hẹp dài vẫn tích tụ ánh sáng dịu dàng, giọng nói cũng khôi phục vẻ nhẹ nhàng thường ngày: “ Vừa rồi Trình Huyên nói S sẽ khai trương sớm hai ngày”.
Trong lòng Hạ Tử Nhược bỗng dưng căng thẳng: “ Vì sao?”. Thời gian vốn đã quá gấp gáp, giờ lại như vậy, là đùa chết cô rồi.
“ Trước đêm trừ tịch, Đại sứ quán Pháp đã đặt bao toàn bộ để liên hoan”. Anh trả lời không nhanh không chậm, lực chú ý chuyển tới đồ ăn.
“ Nhất định phải tiếp riêng à?”. Cô nhướng mày hỏi.
“ Ừ, bọn họ là khách hàng cũ của Quý Đình, rất có lợi cho nhà hàng sau này”. Nói đến làm ăn, Hoắc Quý Ân luôn có thái độ quả quyết bày mưu tính kế. “ Hơn nữa anh nghe Trình Huyên nói công tác chuẩn bị của S đã gần như hoàn tất”.
Trình Huyên nói, Trình Huyên nói...
Được rồi, đều nghe theo cô ta là được rồi, Hạ Tử Nhược không lên tiếng.
Không biết có phải do ở Cam Túc bị đói, hay là vì mỗi phần đồ ăn đều do Hạ Tử Nhược làm ra, một bữa cơm sinh hoạt thường ngày của gia đình, Hoắc Quý Ân ăn khá chăm chú, cử chỉ ăn vừa tao nhã vừa trầm ổn.
Nhưng trái tim của Hạ Tử Nhược thì đang ở nơi khác.
Cô không giải thích được cảm giác của mình đối với Trình Huyên, một phụ nữ lạnh như băng, vẻ bề ngoài kiêu ngạo khó gần. Nhưng dù sao, bất kể cô ta tốt xấu thế nào thì cũng là quản lý của S, gặp tình huống khẩn cấp kiểu này, lẽ ra Trình Huyên phải thông báo với cô một tiếng chứ?
“ Trình Huyên rất thân quen với anh à?”. Nhịn không được, Hạ Tử Nhược nhướng mi hỏi.
Trầm mặc một lát, Hoắc Quý Ân ngước con ngươi từ giữa chiếc bát lên, ánh mắt nheo lại, ý vị thâm trường: “ Em ghen à?”.
“ Không có đâu”. Vẻ mặt cô vừa tức giận vừa buồn cười: “ Em không thèm nhỏ mọn với anh”. Yêu cầu mùi vị ăn uống, e là không ai có thể đáp ứng được Hoắc Quý Ân, cô chẳng qua là theo Tô Khải ăn một bữa cơm mà thôi, người đàn ông này liền ở nhà cô không đi, còn nhất quyết ăn cơm cô nấu.
Hoắc Quý Ân cong môi, trả lời bằng giọng điệu hờ hững: “ Từ khi anh bắt đầu sự nghiệp, Trình Huyên đã đi theo anh, xem như một nhân viên có thâm niên của Quý Đình”.
“ Gây dựng sự nghiệp?”. Hạ Tử Nhược thoáng mơ hồ, trên mặt mang theo tia ngạc nhiên không thể che dấu: “ Anh...”.
“ Anh gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng”. Anh tóm lược, cúi đầu gẩy gẩy miếng thức ăn.
Hạ Tử Nhược đúng là đã bị giật mình.
Một người phải có năng lực, mưu lược và ý tưởng như thế nào mới có thể tay không tạo ra một đế quốc khách sạn?
Cô không thể tưởng tượng nổi.
Cô từng cho rằng người đàn lãnh khốc vô tình, kiêu căng bá đạo ấy tất cả đều do thói quen đồng tiền tạo nên. Mà lúc này, cô ngồi an vị đối diện với Hoắc Quý Ân, ánh sáng mềm mại phác thảo một bóng hình hoàn hảo tinh tế, đặc điểm khuôn mặt rõ ràng quen thuộc, mắt mũi quen thuộc, nhưng đột nhiên Hạ Tử Nhược cảm thấy bản thân chưa từng hiểu về Hoắc Quý Ân.
Cô thậm chí hoàn toàn không biết bối cảnh sau lưng anh.
Khuỷu tay Hạ Tử Nhược đặt lên mặt bàn, hai tay đỡ má, ở khoảng cách gần như vậy, không chớp mắt nhìn anh.
Cô nhất thời thất thần.
Cảm xúc sâu xa, nhưng hầu hết mọi người đều nông cạn, chỉ mê luyến vẻ bề ngoài, lớp rực rỡ giả tạo nhất. Cô có thể đẩy lớp hào nhoáng, để đi vào nơi sâu nhất trong nội tâm anh không?
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, Hoắc Quý Ân buông đũa, khẽ ngước mắt: “ Hạ Tử Nhược, em thích anh phải không?”.
Tâm trí phiêu du bị túm quay về với sự thật, ánh mắt của cô lăn tăn một tia kích động, miệng giải thích: “ Ai nói em thích anh”.
Hoắc Quý Ân không tranh luận với cô, chỉ vươn người ra phía trước, cách bàn ăn chỉ vào ngực cô: “ Trái tim của em”.
Trái tim cô đã viết rõ như thế, cho dù cô không nói ra, anh cũng cảm nhận được.
Anh không hề chạm vào cô, nhưng Hạ Tử Nhược lại cảm thấy dây đàn nào đó ở trong tim như bị người ta trêu chọc, đó là bàn tay của Hoắc Quý Ân –
Nắm bắt trái tim cô.
Cô vừa mới từ từ điều hòa được sắc mặt, chớp mắt lại đỏ bừng lên, không thể tiếp tục như vậy, trái tim sẽ chịu đựng không nổi: “ Thời gian không còn sớm, anh ăn no rồi thì đi đi”. Cô hạ lệnh trục khách.
Hoắc Quý Ân vốn không muốn đi nhanh như thế, nhưng hai ngày rời thành phố B, tồn đọng rất nhiều công văn chưa xử lý, anh không tình nguyện đứng lên: “ Ừ, anh còn phải quay về văn phòng”.
Hạ Tử Nhược ngạc nhiên: “ Muộn thế này”.
Anh mặc áo khoác, sờ đầu cô: “ Em biết đau lòng cho anh là được rồi”.
“...”.
Đừng nhìn người đàn ông bình thường hay nói lời lạnh nhạt, một khi đã nói lời ngon tiếng ngọt, thì dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài, điên cuồng bên trong đều lộ ra hết. Hạ Tử Nhược không ngăn được, đành mặc anh làm trò.
Tiễn anh tới cửa, Hạ Tử Nhược đang định đóng cửa, Hoắc Quý Ân bỗng dưng quay người lại.
Cô vừa mới nghi hoặc mở to mắt, trên môi đã hơi nóng lên, anh cúi đầu, in một nụ hôn lên đôi môi như cánh hoa của cô. Hạ Tử Nhược nghĩ đây chính là goodbyekiss, chỉ khẽ lướt qua, nào ngờ Hoắc Quý Ân căn bản không viết kịch bản như vậy.
Hai cánh môi dính vào nhau, tách không ra.
Im lặng dây dưa, đèn điều khiển bằng âm thanh ở hành lang không biết tắt từ bao giờ, chỉ còn ánh sáng từ trong phòng hắt ra, mông lung mờ mịt một mảnh nhỏ. Hoắc Quý Ân hôn vô cùng dịu dàng, mới đầu chỉ là chạm vào đôi môi ấm áp mềm mại như cánh hoa. Sau đó thì hôn sâu, vừa nóng nảy, vừa hời hợt mút vào. Nhưng chính nụ hôn trăn trở hàm xúc đó, ngược lại khiến đòi hỏi trở nên kéo dài vô tận, răng môi tương giao biến thành sầu triền miên.
Hạ Tử Nhược không thể không thừa nhận, Hoắc Quý Ân quả nhiên là một cao thủ tình trường, bị anh thân mật ôm hôn, toàn thân cô mơ hồ nóng lên, cho dù gió lạnh lùa vào từ cửa cầu thang, đều không thể xua tan hơi nóng cực độ. Cơ thể cô như bị đào một khoảng trống, tiếp theo một lần nữa được anh nạp vào đó sự nóng bỏng và quyến luyến, chi phối hết thảy.
Cánh tay Hạ Tử Nhược buông bên người, bất giác bị anh nhẹ nhàng cầm lấy, di chuyển đến thắt lưng. Cho dù cách một lớp áo khoác, cô vẫn có thể cảm nhận được phần eo với đường cong thẳng tắp mềm dẻo. Bàn tay cô khẽ cứng ngắc, sau đó vô tình siết chặt. Chính một kích thích rất nhỏ như vậy, lại khiến thắt lưng thẳng căng của anh run rẩy mãnh liệt, nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Âm thanh loảng xoảng, vô cùng chói tai vang lên trong hành lang trống trải.
Tiếng động khiến đèn bỗng bật sáng.
Động tác của hai người hơi cứng đờ, thân mật quấn quýt thu lại theo bản năng, nhìn sang nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy cánh cửa trống trộm ở nhà đối diện bật mở, một ông già đi từ bên trong ra.
Ông lão đương nhiên không ngờ tới buổi tối đi đổ rác có thể gặp được một màn sống động/ màu sắc/ mới lạ/ thơm ngon như thế. Sau một lúc lâu sửng sốt nhìn hai người, ông lão đột nhiên nhếch miệng cười với Hạ Tử Nhược: “ Cô gái, kiếm được đối tượng rồi hả?”.
“... Không phải ạ”. Trên mặt Hạ Tử Nhược lộ vẻ xấu hổ.
“ Đúng vậy”. Sắc mặt Hoắc Quý Ân hiện vẻ bình tĩnh không sợ hãi.
Hầy, hai đáp án này không giống nhau. Ông lão vui vẻ, bắt đầu cầm túi rác đi xuống tầng dưới, không quên hô một tiếng với Hoắc Quý Ân: “ Chàng trai, cô gái này không tồi, cố lên”.
“ Cảm ơn”. Hoắc Quý Ân cười cười.
Suốt cả tối bị hôn đến ba lần, điều đó làm cho Hạ Tử Nhược ngủ muộn hơn ngày thường hai tiếng.
Nằm trằn trọc trên giường, cô chỉ cảm thấy xoang mũi, khoang miệng, ngay cả sự yên tĩnh vốn có của ngôi nhà đều vương hơi thở của Hoắc Quý Ân, từng tấc từng tấc một lây lan.
Nhưng mối quan hệ này có được xem như là... người yêu không?
Hoắc Quý Ân chưa từng thổ lộ nghiêm túc với cô cơ mà.
Thực tế đã chứng minh, nhu cầu dục vọng đối với cơ thể người đàn ông không bao giờ là đủ, nhận được một chút, sẽ muốn nhiều hơn. Giống như Hoắc Quý Ân lúc này, ôm, hôn, vẫn không thể giải thoát anh khỏi ngọn lửa, ngược lại, ngọn lửa lớn đó càng lúc càng cháy dữ dội.
Anh muốn tiến thêm một bước.
Đương nhiên, Hạ Tử Nhược cũng phát hiện ra, cho dù cô không cúi đầu nhìn, cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể người đàn ông. Nóng rực, lại mãnh liệt. Như thể có một loại cảm xúc nào đó bị dồn nén, buộc chặt hoàn toàn ở một chỗ, lựa thời cơ có thể nổ mạnh.
Sự thay đổi kiểu này của anh khiến cô vừa khẩn trương vừa thẹn đỏ mặt, đưa tay định đẩy Hoắc Quý Ân ra, lại bị anh ôm chặt hơn, môi càng dùng sức. Ngay khi Hạ Tử Nhược không biết làm thế nào cho phải, đến hô hấp cũng trở nên khó mà tiếp tục thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Tay Hoắc Quý Ân đang nắm eo cô khẽ dừng lại, cô thoáng thở hắt ra, nhân cơ hội lên tiếng “ Điện thoại... của anh”. Lời vừa ra khỏi miệng, ngay Hạ Tử Nhược cũng không tin nổi sự dịu dàng của mình, từ môi cho đến cổ họng đều tràn ngập vẻ ôn tồn.
Sự thân mật bắt buộc bị gián đoạn, đáy mắt đen của Hoắc Quý Ân nổi lên tia không kiên nhẫn, anh không thích cuộc gọi này. Anh vuốt ve gương mặt ửng đỏ của Hạ Tử Nhược, giọng nói khàn khàn: “ Em lấy giúp anh điện thoại đem lại đây”. Anh chỉ chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên bàn ăn cơm.
Ông chủ vẫn là ông chủ, luyện công trong nháy mắt, khí thế lạnh lùng cao ngạo sẽ trở lại: “ Sao anh nhận điện thoại cũng phải có người phục vụ vậy”. Miệng cô trêu chọc, người tuột khỏi đùi anh, hai chân mềm nhũn chạm đất.
Hoắc Quý Ân cúi đầu nhìn chiếc lều của mình, anh đứng lên như vậy không hay lắm đâu.
Điện thoại kiên trì kêu, màn hình lấp lóe, Hạ Tử Nhược đến bên bàn, vươn tay cầm di động, khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi tới, động tác của cô mơ hồ cứng đờ -
Trình Huyên.
Mười một giờ đêm, người phụ nữ này tìm Hoắc Quý Ân có việc gì?
Cô kìm nén tia khác thường trong mắt, cầm điện thoại đưa cho anh, bản thân xoay người đi vào trong bếp. “ Em đi hâm đồ ăn”.
“ Ừ”. Anh gật gật đầu, di chuyển tầm mắt về phía chiếc di động, sắc mặt lạnh nhạt tiếp điện thoại.
Hai người một phen hừng hực khí thế quấn quýt si mê, bát thịt băm hấp trứng để trên khay chờ không được, đã sớm nguội lạnh. Hạ Tử Nhược bỏ vào trong nồi đun nóng một lần nữa. Trong lúc chờ sôi, thấp thoáng có tiếng nói từ phòng khách truyền đến, đơn giản trầm thấp, cô nghe không rõ lắm. Cô sờ môi, dục vọng tiêm nhiễm, biến mất vô cùng chậm nên vẫn sưng đỏ, trái tim của cô vì cuộc điện thoại kia đã lạnh đi phân nửa.
Tắt bếp, cô đổ đồ ăn ra bát, bưng lên bàn.
Hoắc Quý Ân đã tắt điện thoại, ngồi trước bàn ăn, tổng tài cao lãnh biến thân thành một người đàn ông tốt ở nhà. Anh cầm lấy chiếc đũa, chưa gắp thức ăn liền ném ra một câu: “ Tử Nhược, em sắp bận rộn rồi”.
“ Sao cơ?”. Cô ngồi xuống đối diện, vẻ mặt nghi hoặc.
Ánh mắt Hoắc Quý Ân dừng trên mặt cô, đôi mắt hẹp dài vẫn tích tụ ánh sáng dịu dàng, giọng nói cũng khôi phục vẻ nhẹ nhàng thường ngày: “ Vừa rồi Trình Huyên nói S sẽ khai trương sớm hai ngày”.
Trong lòng Hạ Tử Nhược bỗng dưng căng thẳng: “ Vì sao?”. Thời gian vốn đã quá gấp gáp, giờ lại như vậy, là đùa chết cô rồi.
“ Trước đêm trừ tịch, Đại sứ quán Pháp đã đặt bao toàn bộ để liên hoan”. Anh trả lời không nhanh không chậm, lực chú ý chuyển tới đồ ăn.
“ Nhất định phải tiếp riêng à?”. Cô nhướng mày hỏi.
“ Ừ, bọn họ là khách hàng cũ của Quý Đình, rất có lợi cho nhà hàng sau này”. Nói đến làm ăn, Hoắc Quý Ân luôn có thái độ quả quyết bày mưu tính kế. “ Hơn nữa anh nghe Trình Huyên nói công tác chuẩn bị của S đã gần như hoàn tất”.
Trình Huyên nói, Trình Huyên nói...
Được rồi, đều nghe theo cô ta là được rồi, Hạ Tử Nhược không lên tiếng.
Không biết có phải do ở Cam Túc bị đói, hay là vì mỗi phần đồ ăn đều do Hạ Tử Nhược làm ra, một bữa cơm sinh hoạt thường ngày của gia đình, Hoắc Quý Ân ăn khá chăm chú, cử chỉ ăn vừa tao nhã vừa trầm ổn.
Nhưng trái tim của Hạ Tử Nhược thì đang ở nơi khác.
Cô không giải thích được cảm giác của mình đối với Trình Huyên, một phụ nữ lạnh như băng, vẻ bề ngoài kiêu ngạo khó gần. Nhưng dù sao, bất kể cô ta tốt xấu thế nào thì cũng là quản lý của S, gặp tình huống khẩn cấp kiểu này, lẽ ra Trình Huyên phải thông báo với cô một tiếng chứ?
“ Trình Huyên rất thân quen với anh à?”. Nhịn không được, Hạ Tử Nhược nhướng mi hỏi.
Trầm mặc một lát, Hoắc Quý Ân ngước con ngươi từ giữa chiếc bát lên, ánh mắt nheo lại, ý vị thâm trường: “ Em ghen à?”.
“ Không có đâu”. Vẻ mặt cô vừa tức giận vừa buồn cười: “ Em không thèm nhỏ mọn với anh”. Yêu cầu mùi vị ăn uống, e là không ai có thể đáp ứng được Hoắc Quý Ân, cô chẳng qua là theo Tô Khải ăn một bữa cơm mà thôi, người đàn ông này liền ở nhà cô không đi, còn nhất quyết ăn cơm cô nấu.
Hoắc Quý Ân cong môi, trả lời bằng giọng điệu hờ hững: “ Từ khi anh bắt đầu sự nghiệp, Trình Huyên đã đi theo anh, xem như một nhân viên có thâm niên của Quý Đình”.
“ Gây dựng sự nghiệp?”. Hạ Tử Nhược thoáng mơ hồ, trên mặt mang theo tia ngạc nhiên không thể che dấu: “ Anh...”.
“ Anh gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng”. Anh tóm lược, cúi đầu gẩy gẩy miếng thức ăn.
Hạ Tử Nhược đúng là đã bị giật mình.
Một người phải có năng lực, mưu lược và ý tưởng như thế nào mới có thể tay không tạo ra một đế quốc khách sạn?
Cô không thể tưởng tượng nổi.
Cô từng cho rằng người đàn lãnh khốc vô tình, kiêu căng bá đạo ấy tất cả đều do thói quen đồng tiền tạo nên. Mà lúc này, cô ngồi an vị đối diện với Hoắc Quý Ân, ánh sáng mềm mại phác thảo một bóng hình hoàn hảo tinh tế, đặc điểm khuôn mặt rõ ràng quen thuộc, mắt mũi quen thuộc, nhưng đột nhiên Hạ Tử Nhược cảm thấy bản thân chưa từng hiểu về Hoắc Quý Ân.
Cô thậm chí hoàn toàn không biết bối cảnh sau lưng anh.
Khuỷu tay Hạ Tử Nhược đặt lên mặt bàn, hai tay đỡ má, ở khoảng cách gần như vậy, không chớp mắt nhìn anh.
Cô nhất thời thất thần.
Cảm xúc sâu xa, nhưng hầu hết mọi người đều nông cạn, chỉ mê luyến vẻ bề ngoài, lớp rực rỡ giả tạo nhất. Cô có thể đẩy lớp hào nhoáng, để đi vào nơi sâu nhất trong nội tâm anh không?
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, Hoắc Quý Ân buông đũa, khẽ ngước mắt: “ Hạ Tử Nhược, em thích anh phải không?”.
Tâm trí phiêu du bị túm quay về với sự thật, ánh mắt của cô lăn tăn một tia kích động, miệng giải thích: “ Ai nói em thích anh”.
Hoắc Quý Ân không tranh luận với cô, chỉ vươn người ra phía trước, cách bàn ăn chỉ vào ngực cô: “ Trái tim của em”.
Trái tim cô đã viết rõ như thế, cho dù cô không nói ra, anh cũng cảm nhận được.
Anh không hề chạm vào cô, nhưng Hạ Tử Nhược lại cảm thấy dây đàn nào đó ở trong tim như bị người ta trêu chọc, đó là bàn tay của Hoắc Quý Ân –
Nắm bắt trái tim cô.
Cô vừa mới từ từ điều hòa được sắc mặt, chớp mắt lại đỏ bừng lên, không thể tiếp tục như vậy, trái tim sẽ chịu đựng không nổi: “ Thời gian không còn sớm, anh ăn no rồi thì đi đi”. Cô hạ lệnh trục khách.
Hoắc Quý Ân vốn không muốn đi nhanh như thế, nhưng hai ngày rời thành phố B, tồn đọng rất nhiều công văn chưa xử lý, anh không tình nguyện đứng lên: “ Ừ, anh còn phải quay về văn phòng”.
Hạ Tử Nhược ngạc nhiên: “ Muộn thế này”.
Anh mặc áo khoác, sờ đầu cô: “ Em biết đau lòng cho anh là được rồi”.
“...”.
Đừng nhìn người đàn ông bình thường hay nói lời lạnh nhạt, một khi đã nói lời ngon tiếng ngọt, thì dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài, điên cuồng bên trong đều lộ ra hết. Hạ Tử Nhược không ngăn được, đành mặc anh làm trò.
Tiễn anh tới cửa, Hạ Tử Nhược đang định đóng cửa, Hoắc Quý Ân bỗng dưng quay người lại.
Cô vừa mới nghi hoặc mở to mắt, trên môi đã hơi nóng lên, anh cúi đầu, in một nụ hôn lên đôi môi như cánh hoa của cô. Hạ Tử Nhược nghĩ đây chính là goodbyekiss, chỉ khẽ lướt qua, nào ngờ Hoắc Quý Ân căn bản không viết kịch bản như vậy.
Hai cánh môi dính vào nhau, tách không ra.
Im lặng dây dưa, đèn điều khiển bằng âm thanh ở hành lang không biết tắt từ bao giờ, chỉ còn ánh sáng từ trong phòng hắt ra, mông lung mờ mịt một mảnh nhỏ. Hoắc Quý Ân hôn vô cùng dịu dàng, mới đầu chỉ là chạm vào đôi môi ấm áp mềm mại như cánh hoa. Sau đó thì hôn sâu, vừa nóng nảy, vừa hời hợt mút vào. Nhưng chính nụ hôn trăn trở hàm xúc đó, ngược lại khiến đòi hỏi trở nên kéo dài vô tận, răng môi tương giao biến thành sầu triền miên.
Hạ Tử Nhược không thể không thừa nhận, Hoắc Quý Ân quả nhiên là một cao thủ tình trường, bị anh thân mật ôm hôn, toàn thân cô mơ hồ nóng lên, cho dù gió lạnh lùa vào từ cửa cầu thang, đều không thể xua tan hơi nóng cực độ. Cơ thể cô như bị đào một khoảng trống, tiếp theo một lần nữa được anh nạp vào đó sự nóng bỏng và quyến luyến, chi phối hết thảy.
Cánh tay Hạ Tử Nhược buông bên người, bất giác bị anh nhẹ nhàng cầm lấy, di chuyển đến thắt lưng. Cho dù cách một lớp áo khoác, cô vẫn có thể cảm nhận được phần eo với đường cong thẳng tắp mềm dẻo. Bàn tay cô khẽ cứng ngắc, sau đó vô tình siết chặt. Chính một kích thích rất nhỏ như vậy, lại khiến thắt lưng thẳng căng của anh run rẩy mãnh liệt, nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Âm thanh loảng xoảng, vô cùng chói tai vang lên trong hành lang trống trải.
Tiếng động khiến đèn bỗng bật sáng.
Động tác của hai người hơi cứng đờ, thân mật quấn quýt thu lại theo bản năng, nhìn sang nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy cánh cửa trống trộm ở nhà đối diện bật mở, một ông già đi từ bên trong ra.
Ông lão đương nhiên không ngờ tới buổi tối đi đổ rác có thể gặp được một màn sống động/ màu sắc/ mới lạ/ thơm ngon như thế. Sau một lúc lâu sửng sốt nhìn hai người, ông lão đột nhiên nhếch miệng cười với Hạ Tử Nhược: “ Cô gái, kiếm được đối tượng rồi hả?”.
“... Không phải ạ”. Trên mặt Hạ Tử Nhược lộ vẻ xấu hổ.
“ Đúng vậy”. Sắc mặt Hoắc Quý Ân hiện vẻ bình tĩnh không sợ hãi.
Hầy, hai đáp án này không giống nhau. Ông lão vui vẻ, bắt đầu cầm túi rác đi xuống tầng dưới, không quên hô một tiếng với Hoắc Quý Ân: “ Chàng trai, cô gái này không tồi, cố lên”.
“ Cảm ơn”. Hoắc Quý Ân cười cười.
Suốt cả tối bị hôn đến ba lần, điều đó làm cho Hạ Tử Nhược ngủ muộn hơn ngày thường hai tiếng.
Nằm trằn trọc trên giường, cô chỉ cảm thấy xoang mũi, khoang miệng, ngay cả sự yên tĩnh vốn có của ngôi nhà đều vương hơi thở của Hoắc Quý Ân, từng tấc từng tấc một lây lan.
Nhưng mối quan hệ này có được xem như là... người yêu không?
Hoắc Quý Ân chưa từng thổ lộ nghiêm túc với cô cơ mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook