Ai Nói Tôi Kết Hôn
-
Chương 26: Một Chén Canh Thịt
Tả Tư Ninh không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được cảm xúc của mình khi mà Lục Lệ Thành như một kẻ điên, vừa cuồng bạo hôn mình, vừa thò tay kéo nội y của mình xuống. Cho dù hắn không kìm được thú tính lại thêm tinh lực mãnh liệt mênh mông thì ít nhất hắn cũng nên che đậy tốt hành vi phạm tội của hắn rồi tìm một chỗ không ai vây xem... Đằng này tên đàn ông này lại cứ muốn ở trước công chúng. Hắn điên rồi!
Càng điên cuồng hơn chính là ánh mắt của hắn rơi vào trên người Hàn Duệ – người mới vừa chạy tới. Hắn cố tình khiêu khích, lấy tay vuốt dọc từ lưng Tả Tư Ninh xuống, vuốt ve cái mông của cô. Hành vi lưu manh không chút nào che giấu lại có phần giống đứa trẻ nhỏ đang tuyên cáo chủ quyền.
Người đời cười hắn quá khùng điên, hắn cười người đời không hiểu tư thái.
Tả Tư Ninh không phản kháng. Nếu có thể, cô sẽ không để ý chút nào mà đá một phát vào hạ bộ của hắn, sau đó tát cho hắn hai cái tát. Đáng tiếc, cô không thể, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ bởi vì lưỡi dao lạnh băng đang đặt ở trên cổ cô. Không cần hoài nghi, chỉ cần cô hơi phản kháng, người nọ sẽ không khách khí lấy dao mà chào hỏi. Có lẽ là cổ, hoặc giả là khuôn mặt hay lại có thể là ngực... vô luận ở chỗ nào Tả Tư Ninh cũng không thể để cho mình bị thương.
Vừa mới nói đây là ở nơi công cộng, bởi vậy một đám đông người vây xem là chuyện bình thường. Bất quá lúc mọi người chảy nước miếng nhìn cặp đôi không chút kiêng kị ôm hôn nhau nơi công cộng vẫn không quên lấy camera, mobile... các loại chụp lại cái màn này. Thậm chí có người còn nhận ra người phụ nữ kia chính là tiểu minh tinh. Phàm đã là nhân vật của công chúng thì việc này lại càng thú vị rồi. Có người len lén liên hệ với giới truyền thông, có người thì trực tiếp phát lên internet, còn có người áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất, vận dụng ngón tay, bàn chân, ánh mắt... kể cả những công cụ vật lý để giữ một khoảng cách và bắt đầu phê phán đạo đức đôi nam nữ không biết xấu hổ này.
Tả Tư Ninh nhìn, nở nụ cười: bản chất con người đại để là như vậy. Sự nhiệt tình của đám đông vây xem đối với cảnh tượng như thế này làm cho sức quan sát những việc khác của họ giảm hẳn. Có người nào để ý thấy trên cổ của cô đang có một thanh dao Thụy Sĩ sao? Có người nào phát giác thân thể cô đang cực kì cứng ngắc sao? Không có. Có lẽ có, nhưng rất nhiều người lựa chọn đứng từ xa mà xem chứ không nhúng tay vào vì đó là chuyện không quan hệ gì với mình.
Nếu đổi lại, Tả Tư Ninh đứng ở vị trí của bọn họ thì cô cũng không đảm bảo rằng mình sẽ cư xử khác bọn họ. Cô hiểu rõ ràng rằng cái cảnh “khiêu dâm” trực tiếp tại hiện trường này gây chấn động hơn nhiều so với tranh ảnh, video. Có lẽ lúc này ở trên blog, nhà nhà, người người đã có status về chuyện này, lại còn không thiếu phần share.
Không để ý tới phản ứng của cả đám người, cô không e dè nhìn thẳng vào mắt Lục Lệ Thành. Trong mắt cô có phẫn nộ, có khinh bỉ, nhưng lại càng thêm thông cảm. Cô thậm chí còn nở nụ cười: anh dùng cái loại phương thức cực đoan không biết xấu hổ này để muốn hủy tôi sao? Đáng tiếc anh sai lầm rồi, chuyện mất mặt tôi đã làm nhiều, sao lại để ý đến chuyện như thế này.
Kì thật trong lúc này vệ sĩ của Hàn Duệ đã sớm tới hiện trường. Bọn họ đang đánh nhau với người của Lục Lệ Thành. Tuy người của Hàn Duệ chiếm ưu thế về số lượng nhưng hiển nhiên vì thiếu thực chiến, lại gặp phải bọn lưu manh hàng ngày vẫn chém chém giết giết nên không chiếm được nhiều tiện nghi. Nhưng bởi vì trình độ của bọn họ khá chuyên nghiệp nên cũng không rơi vào hạ phong mà còn có xu thế khống chế cục diện.
Hàn Duệ đứng cách hai người chừng mười bước, nhìn Lục Lệ Thành, tháo mắt kính xuống, cười. Nụ cười đó là nụ cười Tả Tư Ninh thấy quỉ dị nhất. Mặt anh lại giống như “tiểu bạch kiểm”, lúc cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền thật đáng yêu. Thế nhưng khi nụ cười kia lan đến vết sẹo trên khóe mắt thì bộ dáng lại tăng thêm vài nét hung dữ.
Anh bước tới gần một bước, bình tĩnh: “Xin chào, tôi là Hàn Duệ, là chồng của cô ấy. Có lẽ chúng ta nên đi tới một chỗ nào đó để nói chuyện.” Những lời khôi hài khó có được của anh lại khiến không ai cười nổi.
Lục Lệ Thành bất động. Hắn nói vào tai Tả Tư Ninh, lạnh lùng cười: “Em gả cho hắn? Đây là câu nói đùa cực kì có ý tứ, Tả Tư Ninh em vậy mà kết hôn rồi...” Bỗng nhiên ánh mắt hắn như là thủy tinh vỡ vụn, vừa sắc nhọn vừa bắt chặt người đối diện: “Em đã kết hôn, vì sao lại xuất hiện trước mặt anh?”
Tả Tư Ninh muốn trả lời đáng tiếc Hàn Duệ không cho cô cơ hội. Anh giành trước một bước, lên tiếng: “Bắt cóc, cưỡng ép con tin. Lại thêm nữa là phi lễ người phụ nữ đã có chồng. Những tội này cộng lại thì sẽ bị phán không nhẹ. Anh muốn tiếp tục giằng co với tôi hay là thừa dịp cảnh sát còn chưa tới mà chạy trốn?” Khi nói chuyện anh nhìn lướt qua cánh tay phải của Lục Lệ Thành, biểu tình bình tĩnh một cách đáng sợ: “Anh vẫn bảo vệ cánh tay phải, lúc trước đã bị thương đi? Nhìn màu sắc cánh tay áo, hẳn là miệng vết thương đã bị vỡ ra. Cho dù phải phế đi cánh tay của mình anh vẫn muốn đấu tiếp với tôi sao? Đương nhiên, nếu anh thích làm người không tay hoặc là muốn vài năm nằm tù thì không ai phản đối. Nghĩ cho rõ ràng quyết định nào là tốt nhất, sáng suốt nhất đi.”
Lúc Lục Lệ Thành buông Tả Tư Ninh ra, hắn ngẳn ngủi nói chuyện đơn độc với Hàn Duệ một hồi. Bất quá nội dung cuộc nói chuyện không có người thứ ba nghe được. Sau khi nói xong, Lục Lệ Thành liếc Tả Tư Ninh một cái rồi mang thủ hạ nhanh chóng ly khai.
Vào khoảnh khắc lúc Lục Lệ Thành rời đi, chân Tả Tư Ninh mềm nhũn. Cô trực tiếp ngồi xuống dưới đất, thở dài một hơi. Lúc con dao kia để tại cổ của cô, cô cực kì khẩn trương, vạn nhất mình xảy ra chuyện thì con trai phải làm như thế nào?
Lúc cùng Hàn Duệ đi về nhà, Tả Tư Ninh hỏi hắn và Lục Lệ Thành đã nói cái gì. Hàn Duệ cười cười: “Tôi bảo anh ta phải đối xử có khuôn phép đối với cô, chuyện không nên làm tuyệt đối không được làm.”
Tả Tư Ninh cười gượng: “Tôi mới phát hiện ra rằng anh rất hài hước.” Chỉ là uy hiếp thì không đủ để cho Lục Lệ Thành dễ dàng buông tha như vậy được, có lẽ, Hàn Duệ đã hứa hẹn chuyện gì với hắn.
Sói con ở trong nhà kêu “oa hu, oa hu” bởi vì nhàm chám và cũng bởi vì nhớ chủ nhân. Nó kiễng chân nhìn ra phía cửa, không biết qua bao nhiêu lâu thì bỗng nhiên cửa mở. Nước mắt lưng tròng, sói con khẩn trương bổ nhào vào người chủ nhân, thân thiết cọ cọ. Nó nghe thấy tiếng cười của phụ nữ bên cạnh, còn có lời nói của cô: “Vật nhỏ này thật là dính anh, quả thật một ngày không gặp như cách ba năm.”
Sói con dụng mũi hừ một hơi. Tuy nó không hiểu người phụ nữ này nói cái gì, nhưng khẳng định là không có lời gì hay cả vì người phụ nữ này tới cướp đoạt chủ nhân với mình.
Hàn Duệ nhìn thoáng qua chén bát ngổn ngang trên mặt bàn, không tự chủ nhíu mày lại rồi đẩy bả vai của Tả Tư Ninh: “Cô đi tắm rửa trước đi. Nhớ kì cọ sạch sẽ.”
Bồn tắm màu trắng tràn đầy bong bóng, nhiệt độ nước vừa phải, Tả Tư Ninh nằm ở bên trong nhấc chân để nước chảy qua chân. Có thể nói là còn trơn bóng thoải mái hơn so với đôi môi người tình. Có lẽ bởi vì quá thư thái, cô dần dần nhắm mắt lại. Trong mộng, cô thấy Lục Lệ Thành cầm dao, đem chộp Hữu Hữu vào trong tay. Hắn uy hiếp đòi một trăm vạn, nếu không một dao giải quyết Hữu Hữu.
Tuy biết rõ là mộng nhưng Tả Tư Ninh vẫn khẩn trương, lạnh run, cố ngăn không gào thét: “Buông đứa bé ra. Con mẹ nó, ngươi có phải là người không? Nó là con của ngươi.” Chợt một cước đạp tới, ầm, đau thấu nội tâm.
Bởi vì đau, Tả Tư Ninh mở mắt ra. Đập vào mắt cô là một cặp mắt sâu thẳm như hồ mùa đông, trong veo mà lạnh lùng, nhìn không thấy đáy. Trong nháy mắt, cô thấy như có cả một dòng sông băng đổ từ đầu xuống. Mọi giác quan đều kích động gấp đôi bình thường. Cô cẩn thận lâu như vậy, không dám để cho người khác phát hiện là mình có con trai, hiện tại lại do chính mồm mình nói cho người khác biết chuyện này. Thật sự là chuyện tắm rửa gây họa. Chỉ tắm rửa thôi mà sao lại ngủ thiếp đi a.
Hai cặp mắt trừng nhau trong vài giây, trong khoảng khắc đó, tâm tư Tả Tư Ninh cuồng loạn, đầu óc xoay chuyển hơn mười vòng, nghĩ tới vô số biện pháp, cuối cùng cô thậm chí nghĩ, mang hết mọi chuyện kể cho Hàn Duệ, để cho anh quyết định li dị hay không li dị. Cùng lắm thì trở lại thời điểm xuất phát, tiếp tục trả tiền cho anh. Nếu anh muốn phí bồi thường tinh thần gì gì đó thì quên đi, không có cửa đâu!
Cái gọi là ngang không đấu lại với liều chết, liều chết không đấu lại với không biết xấu hổ. Tả Tư Ninh nghĩ mình đã không biết xấu hổ, lại đấu cùng người, trong quá trình hẳn được coi là một loại đại ưu thế đi?
Hàn Duệ đứng dậy, lấy cái áo choàng xuống, sắc mặt bình tĩnh: “Mặc quần áo tử tế vào rồi đi ra ăn cơm đi.”
Tả Tư Ninh nghĩ lệch cả đầu cũng không đoán ra đây là tình huống gì.
Nhưng để cho giật mình nhất chính là, trong lúc cô ngâm mình ngủ trong bồn tắm, Hàn Duệ lại nấu bữa tối, thịt bò, rượu vang, cả ngọn nến cũng đốt lên... anh đây là muốn náo cái loại kia a!
Nếu nói lúc trước Tả Tư Ninh còn có thể cảm động nhưng sau khi trải qua lần mạo hiểm này, lúc cô nhìn thấy mấy thứ Hàn Duệ tỉ mỉ chuẩn bị thì không phải là cảm động mà là khủng hoảng. Thường thường trước khi bão táp nổi lên thì đều rất yên tĩnh nhưng đôi lúc lại không theo qui luật đó. Anh quá bình tĩnh, cho nên người ta không thể không hoài nghi là trong lòng anh đang nổi lên bão táp. Thân thể Tả Tư Ninh không tự chủ rùng mình một cái, cô nắm chặt áo choàng, khô khốc cười hai cái: “Hôm nay tôi mệt mỏi, không có khẩu vị. Anh ăn một mình đi!”
Trước khi Hàn Duệ lên tiếng, Tả Tư Ninh xoay người, mở cửa phòng ngủ, đi vào, đóng... không đóng được cửa. Cô thấy một bàn tay chống vào cửa phòng ngủ, đẩy ra, sau đó thân thể Hàn Duệ xuất hiện. Anh không cần tốn nhiều sức lực liền đi vào, đóng kín cửa, khóa lại, sau đó bình tĩnh cởi áo khoác, cởi nút tay áo, cổ áo. Anh nhận thấy Tả Tư Ninh đang nhìn chằm chằm vào anh, anh nhấc mày: “Em muốn giúp anh?”
Trái tim của Tả Tư Ninh bắt đầu gầm thét như điên, cô quấn chặt áo tắm, ý thức được chuyện kế tiếp muốn phát sinh là cái gì. Cũng không biết đầu óc nghĩ như thế nào, tay cô đè lại cánh tay đang cởi nút áo của Hàn Duệ, giương ra khuôn mặt tươi cười: “Vừa rồi không cảm thấy nhưng vừa vào phòng em liền thấy đói bụng. Chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong anh đi tắm rửa, sau đó lại...”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị ôm lấy, đẩy lên giường. Cả người Tả Tư Ninh trên dưới chấn động kịch liệt, cả đầu cũng bắt đầu chấn động, bóng dáng Hàn Duệ lay động phải phải, trái trái, trên trên, dưới dưới, cực kì mờ nhạt làm cho đại não không làm sao thanh tĩnh của cô lại càng thêm hoang mang hơn: “Chuyện ngày hôm nay anh không có gì muốn nói? Không có gì muốn hỏi em?”
Hàn Duệ nhíu mày: “Không có, anh chỉ biết, hiện tại, anh và em là vợ chồng hợp pháp, mà hôm nay là tân hôn của chúng ta.”
Tả Tư Ninh trừng mắt: “Đêm tân hôn, không sai. Nhưng chúng ta lại khác, ba năm sau...”
Tay Hàn Duệ khẽ vuốt thái dương của cô, khẽ nâng cằm của cô lên. Không biết có phải bởi vì dùng quá nhiều lực mà sắc mặt của anh có chút hồng, trong mắt cũng ít đi một tia xa cách, có thể miễn cưỡng gọi là cái gì đó ôn nhu: “Em nhớ không sai, nhưng chúng ta là vợ chồng, vào giờ khắc này chúng ta đều phải thích ứng với loại thay đổi này. Nếu em không muốn nấu cơm, anh có thể làm giúp em, trù nghệ của anh khá tốt. Nếu em mệt mỏi, anh giúp em mát xa, tay nghề của anh cũng không tệ lắm. Nếu...” Giọng nói nhỏ nhẹ của anh vang bên tai như thôi miên, làm cho cô bình tĩnh lại. Tay anh mềm mại nhẹ đặt trên vai, trên hông...
Tả Tư Ninh cảm thấy quá thư thái, thoải mái đến không biết mình lúc nào đã quay lưng, để mặc đôi tay của anh tùy ý đặt trên lưng mình, để mặc đôi môi của anh du tẩu trên người... rõ ràng là ướt át mà mát mẻ, làm cô sau khi vừa lấy lại bình tĩnh lại sinh ra một niềm đam mê nóng chảy. Cơ thể ngứa ngáy, không thể cưỡng lại mà vuốt ve chà xát cái chăn mỏng một chút để giảm bớt dục hỏa đang lan tràn từng tấc từng tấc trên da thịt.
Nhưng mà giống như uống rượu độc để giải khát, những thứ này hoàn toàn không đủ. Cơ thể theo bảo năng khao khát hơn, cô trở tay, muốn ôm lấy mặt của anh, vô ý đụng phải vật nóng hổi, vạm vỡ, đầy đủ sức mạnh... nắm ở trong tay, từng đợt sóng kích thích giăng đầy tế bào giác quan...
Có một ngọn lửa đã yên lặng năm năm trong cơ thể bị thiêu đốt, từng tấc da thịt bị kích thích. Một tiếng rên rỉ từ trong miệng bật ra, thân thể như là có một chỗ hổng lớn, cảm giác trống rỗng cực độ, khát vọng muốn có cái gì để lấp đầy chỗ hổng này, đầu óc Tả Tư Ninh mê loạn, bật nói: “Van cầu anh, cho em...”
Càng điên cuồng hơn chính là ánh mắt của hắn rơi vào trên người Hàn Duệ – người mới vừa chạy tới. Hắn cố tình khiêu khích, lấy tay vuốt dọc từ lưng Tả Tư Ninh xuống, vuốt ve cái mông của cô. Hành vi lưu manh không chút nào che giấu lại có phần giống đứa trẻ nhỏ đang tuyên cáo chủ quyền.
Người đời cười hắn quá khùng điên, hắn cười người đời không hiểu tư thái.
Tả Tư Ninh không phản kháng. Nếu có thể, cô sẽ không để ý chút nào mà đá một phát vào hạ bộ của hắn, sau đó tát cho hắn hai cái tát. Đáng tiếc, cô không thể, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ bởi vì lưỡi dao lạnh băng đang đặt ở trên cổ cô. Không cần hoài nghi, chỉ cần cô hơi phản kháng, người nọ sẽ không khách khí lấy dao mà chào hỏi. Có lẽ là cổ, hoặc giả là khuôn mặt hay lại có thể là ngực... vô luận ở chỗ nào Tả Tư Ninh cũng không thể để cho mình bị thương.
Vừa mới nói đây là ở nơi công cộng, bởi vậy một đám đông người vây xem là chuyện bình thường. Bất quá lúc mọi người chảy nước miếng nhìn cặp đôi không chút kiêng kị ôm hôn nhau nơi công cộng vẫn không quên lấy camera, mobile... các loại chụp lại cái màn này. Thậm chí có người còn nhận ra người phụ nữ kia chính là tiểu minh tinh. Phàm đã là nhân vật của công chúng thì việc này lại càng thú vị rồi. Có người len lén liên hệ với giới truyền thông, có người thì trực tiếp phát lên internet, còn có người áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất, vận dụng ngón tay, bàn chân, ánh mắt... kể cả những công cụ vật lý để giữ một khoảng cách và bắt đầu phê phán đạo đức đôi nam nữ không biết xấu hổ này.
Tả Tư Ninh nhìn, nở nụ cười: bản chất con người đại để là như vậy. Sự nhiệt tình của đám đông vây xem đối với cảnh tượng như thế này làm cho sức quan sát những việc khác của họ giảm hẳn. Có người nào để ý thấy trên cổ của cô đang có một thanh dao Thụy Sĩ sao? Có người nào phát giác thân thể cô đang cực kì cứng ngắc sao? Không có. Có lẽ có, nhưng rất nhiều người lựa chọn đứng từ xa mà xem chứ không nhúng tay vào vì đó là chuyện không quan hệ gì với mình.
Nếu đổi lại, Tả Tư Ninh đứng ở vị trí của bọn họ thì cô cũng không đảm bảo rằng mình sẽ cư xử khác bọn họ. Cô hiểu rõ ràng rằng cái cảnh “khiêu dâm” trực tiếp tại hiện trường này gây chấn động hơn nhiều so với tranh ảnh, video. Có lẽ lúc này ở trên blog, nhà nhà, người người đã có status về chuyện này, lại còn không thiếu phần share.
Không để ý tới phản ứng của cả đám người, cô không e dè nhìn thẳng vào mắt Lục Lệ Thành. Trong mắt cô có phẫn nộ, có khinh bỉ, nhưng lại càng thêm thông cảm. Cô thậm chí còn nở nụ cười: anh dùng cái loại phương thức cực đoan không biết xấu hổ này để muốn hủy tôi sao? Đáng tiếc anh sai lầm rồi, chuyện mất mặt tôi đã làm nhiều, sao lại để ý đến chuyện như thế này.
Kì thật trong lúc này vệ sĩ của Hàn Duệ đã sớm tới hiện trường. Bọn họ đang đánh nhau với người của Lục Lệ Thành. Tuy người của Hàn Duệ chiếm ưu thế về số lượng nhưng hiển nhiên vì thiếu thực chiến, lại gặp phải bọn lưu manh hàng ngày vẫn chém chém giết giết nên không chiếm được nhiều tiện nghi. Nhưng bởi vì trình độ của bọn họ khá chuyên nghiệp nên cũng không rơi vào hạ phong mà còn có xu thế khống chế cục diện.
Hàn Duệ đứng cách hai người chừng mười bước, nhìn Lục Lệ Thành, tháo mắt kính xuống, cười. Nụ cười đó là nụ cười Tả Tư Ninh thấy quỉ dị nhất. Mặt anh lại giống như “tiểu bạch kiểm”, lúc cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền thật đáng yêu. Thế nhưng khi nụ cười kia lan đến vết sẹo trên khóe mắt thì bộ dáng lại tăng thêm vài nét hung dữ.
Anh bước tới gần một bước, bình tĩnh: “Xin chào, tôi là Hàn Duệ, là chồng của cô ấy. Có lẽ chúng ta nên đi tới một chỗ nào đó để nói chuyện.” Những lời khôi hài khó có được của anh lại khiến không ai cười nổi.
Lục Lệ Thành bất động. Hắn nói vào tai Tả Tư Ninh, lạnh lùng cười: “Em gả cho hắn? Đây là câu nói đùa cực kì có ý tứ, Tả Tư Ninh em vậy mà kết hôn rồi...” Bỗng nhiên ánh mắt hắn như là thủy tinh vỡ vụn, vừa sắc nhọn vừa bắt chặt người đối diện: “Em đã kết hôn, vì sao lại xuất hiện trước mặt anh?”
Tả Tư Ninh muốn trả lời đáng tiếc Hàn Duệ không cho cô cơ hội. Anh giành trước một bước, lên tiếng: “Bắt cóc, cưỡng ép con tin. Lại thêm nữa là phi lễ người phụ nữ đã có chồng. Những tội này cộng lại thì sẽ bị phán không nhẹ. Anh muốn tiếp tục giằng co với tôi hay là thừa dịp cảnh sát còn chưa tới mà chạy trốn?” Khi nói chuyện anh nhìn lướt qua cánh tay phải của Lục Lệ Thành, biểu tình bình tĩnh một cách đáng sợ: “Anh vẫn bảo vệ cánh tay phải, lúc trước đã bị thương đi? Nhìn màu sắc cánh tay áo, hẳn là miệng vết thương đã bị vỡ ra. Cho dù phải phế đi cánh tay của mình anh vẫn muốn đấu tiếp với tôi sao? Đương nhiên, nếu anh thích làm người không tay hoặc là muốn vài năm nằm tù thì không ai phản đối. Nghĩ cho rõ ràng quyết định nào là tốt nhất, sáng suốt nhất đi.”
Lúc Lục Lệ Thành buông Tả Tư Ninh ra, hắn ngẳn ngủi nói chuyện đơn độc với Hàn Duệ một hồi. Bất quá nội dung cuộc nói chuyện không có người thứ ba nghe được. Sau khi nói xong, Lục Lệ Thành liếc Tả Tư Ninh một cái rồi mang thủ hạ nhanh chóng ly khai.
Vào khoảnh khắc lúc Lục Lệ Thành rời đi, chân Tả Tư Ninh mềm nhũn. Cô trực tiếp ngồi xuống dưới đất, thở dài một hơi. Lúc con dao kia để tại cổ của cô, cô cực kì khẩn trương, vạn nhất mình xảy ra chuyện thì con trai phải làm như thế nào?
Lúc cùng Hàn Duệ đi về nhà, Tả Tư Ninh hỏi hắn và Lục Lệ Thành đã nói cái gì. Hàn Duệ cười cười: “Tôi bảo anh ta phải đối xử có khuôn phép đối với cô, chuyện không nên làm tuyệt đối không được làm.”
Tả Tư Ninh cười gượng: “Tôi mới phát hiện ra rằng anh rất hài hước.” Chỉ là uy hiếp thì không đủ để cho Lục Lệ Thành dễ dàng buông tha như vậy được, có lẽ, Hàn Duệ đã hứa hẹn chuyện gì với hắn.
Sói con ở trong nhà kêu “oa hu, oa hu” bởi vì nhàm chám và cũng bởi vì nhớ chủ nhân. Nó kiễng chân nhìn ra phía cửa, không biết qua bao nhiêu lâu thì bỗng nhiên cửa mở. Nước mắt lưng tròng, sói con khẩn trương bổ nhào vào người chủ nhân, thân thiết cọ cọ. Nó nghe thấy tiếng cười của phụ nữ bên cạnh, còn có lời nói của cô: “Vật nhỏ này thật là dính anh, quả thật một ngày không gặp như cách ba năm.”
Sói con dụng mũi hừ một hơi. Tuy nó không hiểu người phụ nữ này nói cái gì, nhưng khẳng định là không có lời gì hay cả vì người phụ nữ này tới cướp đoạt chủ nhân với mình.
Hàn Duệ nhìn thoáng qua chén bát ngổn ngang trên mặt bàn, không tự chủ nhíu mày lại rồi đẩy bả vai của Tả Tư Ninh: “Cô đi tắm rửa trước đi. Nhớ kì cọ sạch sẽ.”
Bồn tắm màu trắng tràn đầy bong bóng, nhiệt độ nước vừa phải, Tả Tư Ninh nằm ở bên trong nhấc chân để nước chảy qua chân. Có thể nói là còn trơn bóng thoải mái hơn so với đôi môi người tình. Có lẽ bởi vì quá thư thái, cô dần dần nhắm mắt lại. Trong mộng, cô thấy Lục Lệ Thành cầm dao, đem chộp Hữu Hữu vào trong tay. Hắn uy hiếp đòi một trăm vạn, nếu không một dao giải quyết Hữu Hữu.
Tuy biết rõ là mộng nhưng Tả Tư Ninh vẫn khẩn trương, lạnh run, cố ngăn không gào thét: “Buông đứa bé ra. Con mẹ nó, ngươi có phải là người không? Nó là con của ngươi.” Chợt một cước đạp tới, ầm, đau thấu nội tâm.
Bởi vì đau, Tả Tư Ninh mở mắt ra. Đập vào mắt cô là một cặp mắt sâu thẳm như hồ mùa đông, trong veo mà lạnh lùng, nhìn không thấy đáy. Trong nháy mắt, cô thấy như có cả một dòng sông băng đổ từ đầu xuống. Mọi giác quan đều kích động gấp đôi bình thường. Cô cẩn thận lâu như vậy, không dám để cho người khác phát hiện là mình có con trai, hiện tại lại do chính mồm mình nói cho người khác biết chuyện này. Thật sự là chuyện tắm rửa gây họa. Chỉ tắm rửa thôi mà sao lại ngủ thiếp đi a.
Hai cặp mắt trừng nhau trong vài giây, trong khoảng khắc đó, tâm tư Tả Tư Ninh cuồng loạn, đầu óc xoay chuyển hơn mười vòng, nghĩ tới vô số biện pháp, cuối cùng cô thậm chí nghĩ, mang hết mọi chuyện kể cho Hàn Duệ, để cho anh quyết định li dị hay không li dị. Cùng lắm thì trở lại thời điểm xuất phát, tiếp tục trả tiền cho anh. Nếu anh muốn phí bồi thường tinh thần gì gì đó thì quên đi, không có cửa đâu!
Cái gọi là ngang không đấu lại với liều chết, liều chết không đấu lại với không biết xấu hổ. Tả Tư Ninh nghĩ mình đã không biết xấu hổ, lại đấu cùng người, trong quá trình hẳn được coi là một loại đại ưu thế đi?
Hàn Duệ đứng dậy, lấy cái áo choàng xuống, sắc mặt bình tĩnh: “Mặc quần áo tử tế vào rồi đi ra ăn cơm đi.”
Tả Tư Ninh nghĩ lệch cả đầu cũng không đoán ra đây là tình huống gì.
Nhưng để cho giật mình nhất chính là, trong lúc cô ngâm mình ngủ trong bồn tắm, Hàn Duệ lại nấu bữa tối, thịt bò, rượu vang, cả ngọn nến cũng đốt lên... anh đây là muốn náo cái loại kia a!
Nếu nói lúc trước Tả Tư Ninh còn có thể cảm động nhưng sau khi trải qua lần mạo hiểm này, lúc cô nhìn thấy mấy thứ Hàn Duệ tỉ mỉ chuẩn bị thì không phải là cảm động mà là khủng hoảng. Thường thường trước khi bão táp nổi lên thì đều rất yên tĩnh nhưng đôi lúc lại không theo qui luật đó. Anh quá bình tĩnh, cho nên người ta không thể không hoài nghi là trong lòng anh đang nổi lên bão táp. Thân thể Tả Tư Ninh không tự chủ rùng mình một cái, cô nắm chặt áo choàng, khô khốc cười hai cái: “Hôm nay tôi mệt mỏi, không có khẩu vị. Anh ăn một mình đi!”
Trước khi Hàn Duệ lên tiếng, Tả Tư Ninh xoay người, mở cửa phòng ngủ, đi vào, đóng... không đóng được cửa. Cô thấy một bàn tay chống vào cửa phòng ngủ, đẩy ra, sau đó thân thể Hàn Duệ xuất hiện. Anh không cần tốn nhiều sức lực liền đi vào, đóng kín cửa, khóa lại, sau đó bình tĩnh cởi áo khoác, cởi nút tay áo, cổ áo. Anh nhận thấy Tả Tư Ninh đang nhìn chằm chằm vào anh, anh nhấc mày: “Em muốn giúp anh?”
Trái tim của Tả Tư Ninh bắt đầu gầm thét như điên, cô quấn chặt áo tắm, ý thức được chuyện kế tiếp muốn phát sinh là cái gì. Cũng không biết đầu óc nghĩ như thế nào, tay cô đè lại cánh tay đang cởi nút áo của Hàn Duệ, giương ra khuôn mặt tươi cười: “Vừa rồi không cảm thấy nhưng vừa vào phòng em liền thấy đói bụng. Chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong anh đi tắm rửa, sau đó lại...”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị ôm lấy, đẩy lên giường. Cả người Tả Tư Ninh trên dưới chấn động kịch liệt, cả đầu cũng bắt đầu chấn động, bóng dáng Hàn Duệ lay động phải phải, trái trái, trên trên, dưới dưới, cực kì mờ nhạt làm cho đại não không làm sao thanh tĩnh của cô lại càng thêm hoang mang hơn: “Chuyện ngày hôm nay anh không có gì muốn nói? Không có gì muốn hỏi em?”
Hàn Duệ nhíu mày: “Không có, anh chỉ biết, hiện tại, anh và em là vợ chồng hợp pháp, mà hôm nay là tân hôn của chúng ta.”
Tả Tư Ninh trừng mắt: “Đêm tân hôn, không sai. Nhưng chúng ta lại khác, ba năm sau...”
Tay Hàn Duệ khẽ vuốt thái dương của cô, khẽ nâng cằm của cô lên. Không biết có phải bởi vì dùng quá nhiều lực mà sắc mặt của anh có chút hồng, trong mắt cũng ít đi một tia xa cách, có thể miễn cưỡng gọi là cái gì đó ôn nhu: “Em nhớ không sai, nhưng chúng ta là vợ chồng, vào giờ khắc này chúng ta đều phải thích ứng với loại thay đổi này. Nếu em không muốn nấu cơm, anh có thể làm giúp em, trù nghệ của anh khá tốt. Nếu em mệt mỏi, anh giúp em mát xa, tay nghề của anh cũng không tệ lắm. Nếu...” Giọng nói nhỏ nhẹ của anh vang bên tai như thôi miên, làm cho cô bình tĩnh lại. Tay anh mềm mại nhẹ đặt trên vai, trên hông...
Tả Tư Ninh cảm thấy quá thư thái, thoải mái đến không biết mình lúc nào đã quay lưng, để mặc đôi tay của anh tùy ý đặt trên lưng mình, để mặc đôi môi của anh du tẩu trên người... rõ ràng là ướt át mà mát mẻ, làm cô sau khi vừa lấy lại bình tĩnh lại sinh ra một niềm đam mê nóng chảy. Cơ thể ngứa ngáy, không thể cưỡng lại mà vuốt ve chà xát cái chăn mỏng một chút để giảm bớt dục hỏa đang lan tràn từng tấc từng tấc trên da thịt.
Nhưng mà giống như uống rượu độc để giải khát, những thứ này hoàn toàn không đủ. Cơ thể theo bảo năng khao khát hơn, cô trở tay, muốn ôm lấy mặt của anh, vô ý đụng phải vật nóng hổi, vạm vỡ, đầy đủ sức mạnh... nắm ở trong tay, từng đợt sóng kích thích giăng đầy tế bào giác quan...
Có một ngọn lửa đã yên lặng năm năm trong cơ thể bị thiêu đốt, từng tấc da thịt bị kích thích. Một tiếng rên rỉ từ trong miệng bật ra, thân thể như là có một chỗ hổng lớn, cảm giác trống rỗng cực độ, khát vọng muốn có cái gì để lấp đầy chỗ hổng này, đầu óc Tả Tư Ninh mê loạn, bật nói: “Van cầu anh, cho em...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook