Ai Nói Tôi Kết Hôn
-
Chương 11: Hợp Đồng Làm Vợ Người Đê Tiện
Hai chữ kết hôn cần hai người dành cả cuộc đời để viết. Nếu chỉ vì tâm tình bị kích thích hoặc chỉ là chơi đùa mà kết hôn thì loại hôn nhân này không thể thập toàn.
Tả Tư Ninh xoa trán, lập lại một lần nữa: “Anh đùa cái gì vậy?” Không một chút nghi vấn, đây chắc chắn là lời nói đùa. Không nói đến thân phận, gia thế của hai người khác biệt, mà nhận thức chân chính giữa hai người cũng không có. Tả Tư Ninh không tin vài lần ngắn ngủi làm người mẫu khỏa thân đã làm cho người đàn ông trước mắt yêu mình điên cuồng.
Cô có thể kết luận rằng: người đàn ông này đầu óc quả nhiên không bình thường.
Hàn Duệ không thèm để ý: “Cô có thể đáp ứng hay không?”
Tả Tư Ninh lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, xem ra kết luận của mình thật chính xác. Nếu không phải đầu óc của người đàn ông này có vấn đề, hắn tuyệt đối sẽ không có khả năng hỏi như vậy. Là một người bình thường nhưng cô vẫn phải giả bộ thưởng thức, tuyên dương người không bình thường này một chút: “Ông chủ Hàn, trước khi đưa ra vấn đế này, anh có đối tượng không?”
Hàn Duệ nhướng mày chống đỡ: “Không có.”
Trong lòng Tả Tư Ninh âm thầm khinh bỉ, tuy nhiên vẫn cố hướng dẫn từng bước, từng bước: “Vậy xin hỏi ngón tay giữa của bàn tay trái anh đeo cái gì?” Ánh mắt cô hướng vào bàn tay trái của Hàn Duệ. Từ lúc vào cửa cô vẫn chưa phát hiện bàn tay trái của Hàn Duệ đã trống không, đâu còn có bóng dáng chiếc nhẫn nào nữa?
Được rồi, nguyên lai là đã tháo nhẫn xuống. Thảm nào mà anh ta phủ định rõ ràng như vậy, không hề cố kị. Tả Tư Ninh không muốn thấy anh như thế.
Hàn Duệ giơ tay trái lên: “Bây giờ đã không có.”
Tả Tư Ninh từ bỏ tranh luận: “Ok! Cho dù là anh không có đối tượng nhưng anh phải nói một chút là thích cái gì ở tôi? Anh cũng biết, tôi chỉ là một ca sĩ nhỏ, ca hát cũng được, khuôn mặt cũng được thông qua, nhưng hình như không có ưu điểm gì khác?”
Hàn Duệ không cần nghĩ ngợi: “Cái gì cũng không thích.”
Tả Tư Ninh thật có một loại kích động muốn đi tìm chết. Phụ nữ có thể nói bản thân mình cái gì cũng không tốt, nhưng vẫn hi vọng là người khác lễ phép nói lại một câu: kì thật cô cũng rất tốt. Vậy mà anh ta – ông chủ Hàn trực tiếp dội một chậu nước lạnh. Tả Tư Ninh muốn nắm lấy tóc anh ta hỏi: Anh cái gì cũng không vừa ý, sao lại muốn cưới tôi? Có phải rảnh rỗi quá hay không, muốn tìm nơi vui đùa?
Cô không nói, bởi vì cảm thấy rằng có tiếp tục nói thì cũng là ông nói gà bà nói vịt.
Không để ý tới vẻ mặt không thể diễn đạt bằng lời của Tư Ninh, Hàn Duệ nhếch môi: “Có lẽ cô cảm thấy lời của tôi khó mà tin được. Tuy nhiên tôi chính là đang nói sự thật. Nếu cô đáp ứng, tôi sẽ cưới cô. Không phải vĩnh viễn mà là ba năm. Ba năm sau nếu cô còn nguyện ý ở cùng một chỗ với tôi, như thế tôi sẽ nuôi cô cả đời. Nếu cô muốn rời đi, tôi sẽ xem xét đem nhà cửa cho cô.”
Tư Ninh hăng hái: “Sao lại là ba năm?” Lúc cô nhìn lần nữa vào Hàn Duệ, cô đem tay đặt ở cửa miệng, ngăn chặn kinh hô của mình: Hàn Duệ đã tháo kính râm xuống. So với người bạn học cũ trong trí nhớ của cô thì càng nam tính hơn. Nhất là vết sẹo ở khóe mắt của anh, nhất định là có một câu chuyện trong đó!
Hàn Duệ không nói gì, chỉ kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một tờ giấy. Trực tiếp đem tờ giấy đưa cho Tư Ninh.
Trên tờ giấy có một tiêu đề lớn: “Hợp đồng hôn nhân”, Tư Ninh cảm thấy khái niệm hôn nhân bình thường của mình đã bị thách thức. Cô đã nhìn thấy chứng nhận kết hôn, có xem qua lời thề hôn nhân, nhưng chưa bao giờ xem qua thứ hợp đồng hôn nhân này.
Cô mang tâm tình chế giễu của mình nhịn xuống. Cái “hợp đồng” này rất đơn giản, chỉ có ba điều: Một: hai bên nam nữ tự nguyện thực hiện hợp đồng. Hai: một tháng sau đi cục dân chứng làm giấy kết hôn. Trong ba năm, đàng gái không cần hoàn lại nợ nần đã nợ đàng trai. Đồng thời sau khi li dị còn có thể đạt được một phần tài sản của đàng trai. Ba: trong ba năm, đàng gái cần phải đáp ứng nghĩa vụ của một người vợ.
Nhìn đến dòng cuối cùng, Tả Tư Ninh lật giấy, tìm trên dưới trái phải xem trên đó có ghi dòng chữ: “Sinh hoạt quá nhàm chám, chỉ đùa một chút để điều hòa.”
Hàn Duệ ngăn cản động tác của cô, thanh âm trầm thấp mê người: “Tôi hiểu cô, hiện tại cô cần tiền. Mà tôi thì cần một người vợ phù hợp.”
Tả Tư Ninh nhanh chóng nhắm mắt, đến lúc mở ra, tia lửa từ ánh mắt của cô chiếu rọi: “Tốt! Vậy nói một chút về yêu cầu của anh về người vợ phù hợp đi!”
Hàn Duệ không chút khách khí: “Điều đầu tiên, phải đủ đê tiện, da mặt phải đủ dầy. Thứ hai, phải biết diễn trò, hoặc là ít nhất thì phải có khả năng diễn trò. Thứ ba, không nảy sinh tình cảm gút mắc với tôi, nhưng không được hoàn toàn xa lạ.”
Tả Tư Ninh so sánh điều kiện của anh với chính mình: điều thứ nhất, thỏa mãn. Bởi vì chính mình thường xuyên õng ẹo làm dáng với Hàn Duệ mặc dù hắn không đáp ứng. Điều thứ hai, cũng thõa mãn. Cô không phải che giấu cả thiên hạ chuyện mình có con trai sao? Giấu diếm cả giới truyền thông lẫn ba của nó. Điều thứ ba cũng thỏa mãn... Thì ra cô là một người đàn bà có cẩu vận như vậy!
Tả Tư Ninh cười ha hả. Lúc này cô coi người đàn ông trước mặt là một đứa trẻ, một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu. Ban đầu cô tức giận, cho rằng anh ta tính chơi đùa trên hôn nhân. Kết quả thì phát hiện ra rằng anh ta là một đứa trẻ làm việc không để ý hậu quả.
Cô lấy tư thái của người mẹ, hiền lành nở nụ cười, dùng giọng điệu như đối với Hữu Hữu cười hỏi anh ta: “Anh yêu cầu đàng gái phải có trách nhiệm của người vợ, có nghĩa là bao gồm cả chuyện lên giường sao?”
Hàn Duệ gật đầu: “Điều này tất nhiên.”
Tả Tư Ninh càng thêm hiền lành: “Tốt! Có một vấn đề rất hiện thực, nếu đàng gái có thai thì làm sao? Một khi có con, bất kể là song phương có bao nhiêu bằng mặt không bằng lòng thì bọn họ cũng không tránh được nảy sinh tình cảm gút mắc. Điều này không phải là phá vỡ hiệp ước ban đầu hay sao?”
Ngữ khí của Hàn Duệ kiên định: “Sẽ không có con.”
Tả Tư Ninh tiếc hận nhìn đứa trẻ cố chấp: “Cho dù là uống thuốc tránh thai, cho dù mang theo bao cao su vẫn có thể có khả năng. Anh cho rằng những biện pháp này tuyệt đối không có sơ sót sao?” Là người từng trải, cô nghĩ mình ở phương diện này có tư cách lên tiếng. Bởi vì đã nếm qua khổ, cho nên cô không hi vọng đứa nhỏ Hàn Duệ này vì cái nguyên nhân gì đó mà đi lên con đường cực đoan này. Anh ta là quí tộc độc thân, tìm được một người phụ nữ có tướng mạo, phẩm hạnh hoàn toàn không khó.
Hàn Duệ bình tĩnh: “Nếu những biện pháp này còn không đủ, có thể đi bệnh viện, phá!”
“Đi bệnh viện phá... Chúng ta không thể có đứa nhỏ này...” Trong trí nhớ, cái âm thanh kia lại vang lên, đan vào với âm thanh của Hàn Duệ, chồng chéo lên nhau làm Tư Ninh không phân rõ ràng người trước mắt là ai.
Phá thai, phá thai, phá thai... Sự việc từ miệng anh ta nói ra thật là nhẹ, anh ta làm sao biết cái loại cảm giác vui sướng khi một đứa trẻ lớn lên trong cơ thể mình? Anh ta làm sao biết loại cảm ứng giữa mẹ và con? Anh ta làm sao biết khi người đàn bà ngồi trên bàn mổ, cô ta có thể nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ? Tiếng khóc làm tê tâm liệt phế, làm cho cô chạy trốn khỏi bàn mổ... để cho cô dù bị đuổi khỏi nhà vẫn phải sinh đứa trẻ đó ra.
Tả Tư Ninh ngẩng đầu, ánh mắt đỏ sẫm như máu. Cô cười lạnh, giơ tay tát một cái: “Không có cam đảm nuôi dưỡng thì đừng có mà gieo giống khắp nơi. Đi ra ngoài luôn luôn phải trả giá. Anh cho rằng phá thai là có thể kết thúc sao? Luôn luôn có kết quả ngoài dự liệu. Nếu có người đàn bà nào đó không phá thai, cô ta sinh ra đứa con. Chờ cho khi nó lớn, mang nó đi tìm anh, anh có thể bóp chết nó sao? Loại đàn ông như thế không nên sinh ra trên cõi đời này.”
Hàn Duệ nghi hoặc nhìn người đàn bà kích động không rõ nguyên nhân. Không hiểu thống hận của cô ta từ đâu mà tới. Anh không cần đứa trẻ bởi vì anh không dám đảm bảo rằng tương lai có thể cho đứa trẻ cái gì. Chỉ cần có một điểm nhỏ khả năng là đứa trẻ sẽ đi lại con đường của anh, anh liền không thể cho phép đứa trẻ xuất hiện. Ít nhất anh có thể hoàn toàn nắm chắc là đứa trẻ không thể xuất hiện.
Mà hơn nữa, không có đứa trẻ rằng buộc, quan hệ của anh và “vợ” lại càng thêm dễ dàng. Hai người là đối tác tốt nhất, hợp diễn một hồi để tất cả mọi người đều tin tưởng, sau đó mỗi người đều thu được lợi.
Hàn Duệ giữ chặt người phụ nữ muốn bỏ đi. Anh ấn cô xuống giường, sau đó nhanh chóng phủ người lên. Tay chân anh trói buộc thân thể của cô, làm cho cô không thể động đậy. Sau đó hôn lên môi cô. Động tác hoàn toàn bất đồng, anh nhẹ nhàng mà tinh tế thăm dò khóe môi của Tư Ninh. Dùng đầu lưỡi nhẹ cậy hàm răng cô ra, răng môi quấn quanh. Không ai có thể kháng cự được cạm bẫy thâm tình của anh. Đồng thời, anh dùng mũi ngăn không cho Tư Ninh thở, ngăn cản không khí tiến vào khoang mũi của cô...
Tả Tư Ninh không thể không thừa nhận anh ta là cao thủ. Anh ta tạo cho mình cảm giác nghẹn thở, cảm giác hoàn toàn bất đồng với nụ hôn chiếm đoạt, cuồng phong bạo vũ của Lục Lệ Thành.
Có lẽ vì một chút phân tâm, cô buông lỏng hàm răng. Đầu lưỡi Hàn Duệ thuận thế tự do vào trong miệng cô. Nhẵn mịn, trong trẻo. Cảm giác giống như thạch hoa quả. Từng viên thạch thật nhỏ, từng viên, từng viên, hương vị kia... là mùi thuốc lá cám dỗ. Nó có ma lực khiến người phát nghiện.
Tả Tư Ninh không biết Hàn Duệ buông đôi môi của mình ra vào lúc nào. Cô chỉ biết mình hãm trong đó thật lâu... Cho đến khi cô hít thở được không khí trong lành, cô cắn đầu lưỡi của chính mình, không cho phép mình rơi vào tay giặc lần nữa.
Cái đau sâu sắc trên đầu lưỡi làm cho cô tỉnh táo một chút. Cô nắm tay, mở miệng: “Này, cùng ngủ thì được bao nhiêu tiền? Tôi là một ca sĩ tiềm lực, đồng thời lại là một nghệ sĩ tích cực phát triển con đường nghệ thuật của mình. Vậy nên giá tiền cũng không thể thấp chứ?” Nói xong, cô hơi nhướng mày: “Cần tôi cởi thắt lưng sao?”
Người đàn bà dưới thân nhanh chóng từ bỏ phản kháng, lấy một tư thế phi thường phối hợp xuất hiện. Loại biểu tình cố tình coi thường này lại mang một ý nghĩa cự tuyệt khác.
Hàn Duệ vui mừng nở nụ cười: “Bộ dạng này của cô rất tốt. Rất phù hợp với yêu cầu của tôi.”
Sắc mặt Tả Tư Ninh thay đổi, bộ dạng đê tiện này chính là bộ dạng mà anh ta muốn sao? Đây đúng là không phải người đàn ông bình thường. Ở trước mặt anh ta, chiêu số của mình thật không dùng được rồi.
Hàn Duệ cúi xuống: “Còn nhớ rõ ngày hôm nay là ngày quay thử không? Đây chỉ là sự bắt đầu, kế tiếp là thiên đường hay vẫn là địa ngục thì đều do cô lựa chọn. Cự tuyệt tôi, đường sự nghiệp của cô sẽ không thuận lợi. Sau ba năm, cô có thể trả hết nợ cho tôi sao? Nếu không thể, đến lúc đó cô sẽ mất thêm cái gì đó so với trong tưởng tượng của cô: sinh hoạt của cô, người nhà của cô, bạn bè của cô...”
Tim Tư Ninh lơ lửng ở trong nước. Nên cho thêm khí phách làm cho trái tim chìm hẳn xuống, hay là quẳng cái khí phách đó đi để nổi lên trên mặt nước?
Cô nghĩ nếu cô chỉ có một mình cô sẽ không chút do dự mà phang vào miệng của Hàn Duệ. Sau đó dùng châm giẫm qua thân thể của anh nói: Mẹ nó, anh có gì đặc biệt hơn người? Không phải chỉ có mấy cái đồng tiền dơ bẩn đó sao? Bà đây không hầu hạ ngươi thì có làm sao?
Cực kì đáng tiếc là cô còn có Hữu Hữu. Cô có thể hai bàn tay trắng, thậm chí lưu lạc đầu đường, nhưng con trai thì không thể chịu một chút ủy khuất.
Một khi tâm trí nghĩ đến đứa trẻ, cô bắt đầu dao động. Thiên tính vốn là như vậy, cô luôn đặt đứa trẻ lên trước mình, vì con, làm cái gì cũng được.
Hàn Duệ ngồi lên. Anh lấy một điếu thuốc từ trong ngăn tủ, đốt. Miệng nhả ra từng vòng khói trắng. Khói trắng bao phủ mịt mờ: “Cô trở về đi, nghĩ thông suốt rồi mang hành lý chuyển tới.” Anh nhìn cửa sổ rồi lại hít một hơi mang mùi thuốc lá cay vào cổ họng: “Hi vọng trước khi tôi mất đi tính nhẫn nại cô có thể nghĩ thông suốt. Nếu không cô sẽ biết tôi có thể làm đến bước kia.”
Tả Tư Ninh xoa trán, lập lại một lần nữa: “Anh đùa cái gì vậy?” Không một chút nghi vấn, đây chắc chắn là lời nói đùa. Không nói đến thân phận, gia thế của hai người khác biệt, mà nhận thức chân chính giữa hai người cũng không có. Tả Tư Ninh không tin vài lần ngắn ngủi làm người mẫu khỏa thân đã làm cho người đàn ông trước mắt yêu mình điên cuồng.
Cô có thể kết luận rằng: người đàn ông này đầu óc quả nhiên không bình thường.
Hàn Duệ không thèm để ý: “Cô có thể đáp ứng hay không?”
Tả Tư Ninh lộ ra biểu tình tỉnh ngộ, xem ra kết luận của mình thật chính xác. Nếu không phải đầu óc của người đàn ông này có vấn đề, hắn tuyệt đối sẽ không có khả năng hỏi như vậy. Là một người bình thường nhưng cô vẫn phải giả bộ thưởng thức, tuyên dương người không bình thường này một chút: “Ông chủ Hàn, trước khi đưa ra vấn đế này, anh có đối tượng không?”
Hàn Duệ nhướng mày chống đỡ: “Không có.”
Trong lòng Tả Tư Ninh âm thầm khinh bỉ, tuy nhiên vẫn cố hướng dẫn từng bước, từng bước: “Vậy xin hỏi ngón tay giữa của bàn tay trái anh đeo cái gì?” Ánh mắt cô hướng vào bàn tay trái của Hàn Duệ. Từ lúc vào cửa cô vẫn chưa phát hiện bàn tay trái của Hàn Duệ đã trống không, đâu còn có bóng dáng chiếc nhẫn nào nữa?
Được rồi, nguyên lai là đã tháo nhẫn xuống. Thảm nào mà anh ta phủ định rõ ràng như vậy, không hề cố kị. Tả Tư Ninh không muốn thấy anh như thế.
Hàn Duệ giơ tay trái lên: “Bây giờ đã không có.”
Tả Tư Ninh từ bỏ tranh luận: “Ok! Cho dù là anh không có đối tượng nhưng anh phải nói một chút là thích cái gì ở tôi? Anh cũng biết, tôi chỉ là một ca sĩ nhỏ, ca hát cũng được, khuôn mặt cũng được thông qua, nhưng hình như không có ưu điểm gì khác?”
Hàn Duệ không cần nghĩ ngợi: “Cái gì cũng không thích.”
Tả Tư Ninh thật có một loại kích động muốn đi tìm chết. Phụ nữ có thể nói bản thân mình cái gì cũng không tốt, nhưng vẫn hi vọng là người khác lễ phép nói lại một câu: kì thật cô cũng rất tốt. Vậy mà anh ta – ông chủ Hàn trực tiếp dội một chậu nước lạnh. Tả Tư Ninh muốn nắm lấy tóc anh ta hỏi: Anh cái gì cũng không vừa ý, sao lại muốn cưới tôi? Có phải rảnh rỗi quá hay không, muốn tìm nơi vui đùa?
Cô không nói, bởi vì cảm thấy rằng có tiếp tục nói thì cũng là ông nói gà bà nói vịt.
Không để ý tới vẻ mặt không thể diễn đạt bằng lời của Tư Ninh, Hàn Duệ nhếch môi: “Có lẽ cô cảm thấy lời của tôi khó mà tin được. Tuy nhiên tôi chính là đang nói sự thật. Nếu cô đáp ứng, tôi sẽ cưới cô. Không phải vĩnh viễn mà là ba năm. Ba năm sau nếu cô còn nguyện ý ở cùng một chỗ với tôi, như thế tôi sẽ nuôi cô cả đời. Nếu cô muốn rời đi, tôi sẽ xem xét đem nhà cửa cho cô.”
Tư Ninh hăng hái: “Sao lại là ba năm?” Lúc cô nhìn lần nữa vào Hàn Duệ, cô đem tay đặt ở cửa miệng, ngăn chặn kinh hô của mình: Hàn Duệ đã tháo kính râm xuống. So với người bạn học cũ trong trí nhớ của cô thì càng nam tính hơn. Nhất là vết sẹo ở khóe mắt của anh, nhất định là có một câu chuyện trong đó!
Hàn Duệ không nói gì, chỉ kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một tờ giấy. Trực tiếp đem tờ giấy đưa cho Tư Ninh.
Trên tờ giấy có một tiêu đề lớn: “Hợp đồng hôn nhân”, Tư Ninh cảm thấy khái niệm hôn nhân bình thường của mình đã bị thách thức. Cô đã nhìn thấy chứng nhận kết hôn, có xem qua lời thề hôn nhân, nhưng chưa bao giờ xem qua thứ hợp đồng hôn nhân này.
Cô mang tâm tình chế giễu của mình nhịn xuống. Cái “hợp đồng” này rất đơn giản, chỉ có ba điều: Một: hai bên nam nữ tự nguyện thực hiện hợp đồng. Hai: một tháng sau đi cục dân chứng làm giấy kết hôn. Trong ba năm, đàng gái không cần hoàn lại nợ nần đã nợ đàng trai. Đồng thời sau khi li dị còn có thể đạt được một phần tài sản của đàng trai. Ba: trong ba năm, đàng gái cần phải đáp ứng nghĩa vụ của một người vợ.
Nhìn đến dòng cuối cùng, Tả Tư Ninh lật giấy, tìm trên dưới trái phải xem trên đó có ghi dòng chữ: “Sinh hoạt quá nhàm chám, chỉ đùa một chút để điều hòa.”
Hàn Duệ ngăn cản động tác của cô, thanh âm trầm thấp mê người: “Tôi hiểu cô, hiện tại cô cần tiền. Mà tôi thì cần một người vợ phù hợp.”
Tả Tư Ninh nhanh chóng nhắm mắt, đến lúc mở ra, tia lửa từ ánh mắt của cô chiếu rọi: “Tốt! Vậy nói một chút về yêu cầu của anh về người vợ phù hợp đi!”
Hàn Duệ không chút khách khí: “Điều đầu tiên, phải đủ đê tiện, da mặt phải đủ dầy. Thứ hai, phải biết diễn trò, hoặc là ít nhất thì phải có khả năng diễn trò. Thứ ba, không nảy sinh tình cảm gút mắc với tôi, nhưng không được hoàn toàn xa lạ.”
Tả Tư Ninh so sánh điều kiện của anh với chính mình: điều thứ nhất, thỏa mãn. Bởi vì chính mình thường xuyên õng ẹo làm dáng với Hàn Duệ mặc dù hắn không đáp ứng. Điều thứ hai, cũng thõa mãn. Cô không phải che giấu cả thiên hạ chuyện mình có con trai sao? Giấu diếm cả giới truyền thông lẫn ba của nó. Điều thứ ba cũng thỏa mãn... Thì ra cô là một người đàn bà có cẩu vận như vậy!
Tả Tư Ninh cười ha hả. Lúc này cô coi người đàn ông trước mặt là một đứa trẻ, một đứa trẻ cái gì cũng không hiểu. Ban đầu cô tức giận, cho rằng anh ta tính chơi đùa trên hôn nhân. Kết quả thì phát hiện ra rằng anh ta là một đứa trẻ làm việc không để ý hậu quả.
Cô lấy tư thái của người mẹ, hiền lành nở nụ cười, dùng giọng điệu như đối với Hữu Hữu cười hỏi anh ta: “Anh yêu cầu đàng gái phải có trách nhiệm của người vợ, có nghĩa là bao gồm cả chuyện lên giường sao?”
Hàn Duệ gật đầu: “Điều này tất nhiên.”
Tả Tư Ninh càng thêm hiền lành: “Tốt! Có một vấn đề rất hiện thực, nếu đàng gái có thai thì làm sao? Một khi có con, bất kể là song phương có bao nhiêu bằng mặt không bằng lòng thì bọn họ cũng không tránh được nảy sinh tình cảm gút mắc. Điều này không phải là phá vỡ hiệp ước ban đầu hay sao?”
Ngữ khí của Hàn Duệ kiên định: “Sẽ không có con.”
Tả Tư Ninh tiếc hận nhìn đứa trẻ cố chấp: “Cho dù là uống thuốc tránh thai, cho dù mang theo bao cao su vẫn có thể có khả năng. Anh cho rằng những biện pháp này tuyệt đối không có sơ sót sao?” Là người từng trải, cô nghĩ mình ở phương diện này có tư cách lên tiếng. Bởi vì đã nếm qua khổ, cho nên cô không hi vọng đứa nhỏ Hàn Duệ này vì cái nguyên nhân gì đó mà đi lên con đường cực đoan này. Anh ta là quí tộc độc thân, tìm được một người phụ nữ có tướng mạo, phẩm hạnh hoàn toàn không khó.
Hàn Duệ bình tĩnh: “Nếu những biện pháp này còn không đủ, có thể đi bệnh viện, phá!”
“Đi bệnh viện phá... Chúng ta không thể có đứa nhỏ này...” Trong trí nhớ, cái âm thanh kia lại vang lên, đan vào với âm thanh của Hàn Duệ, chồng chéo lên nhau làm Tư Ninh không phân rõ ràng người trước mắt là ai.
Phá thai, phá thai, phá thai... Sự việc từ miệng anh ta nói ra thật là nhẹ, anh ta làm sao biết cái loại cảm giác vui sướng khi một đứa trẻ lớn lên trong cơ thể mình? Anh ta làm sao biết loại cảm ứng giữa mẹ và con? Anh ta làm sao biết khi người đàn bà ngồi trên bàn mổ, cô ta có thể nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ? Tiếng khóc làm tê tâm liệt phế, làm cho cô chạy trốn khỏi bàn mổ... để cho cô dù bị đuổi khỏi nhà vẫn phải sinh đứa trẻ đó ra.
Tả Tư Ninh ngẩng đầu, ánh mắt đỏ sẫm như máu. Cô cười lạnh, giơ tay tát một cái: “Không có cam đảm nuôi dưỡng thì đừng có mà gieo giống khắp nơi. Đi ra ngoài luôn luôn phải trả giá. Anh cho rằng phá thai là có thể kết thúc sao? Luôn luôn có kết quả ngoài dự liệu. Nếu có người đàn bà nào đó không phá thai, cô ta sinh ra đứa con. Chờ cho khi nó lớn, mang nó đi tìm anh, anh có thể bóp chết nó sao? Loại đàn ông như thế không nên sinh ra trên cõi đời này.”
Hàn Duệ nghi hoặc nhìn người đàn bà kích động không rõ nguyên nhân. Không hiểu thống hận của cô ta từ đâu mà tới. Anh không cần đứa trẻ bởi vì anh không dám đảm bảo rằng tương lai có thể cho đứa trẻ cái gì. Chỉ cần có một điểm nhỏ khả năng là đứa trẻ sẽ đi lại con đường của anh, anh liền không thể cho phép đứa trẻ xuất hiện. Ít nhất anh có thể hoàn toàn nắm chắc là đứa trẻ không thể xuất hiện.
Mà hơn nữa, không có đứa trẻ rằng buộc, quan hệ của anh và “vợ” lại càng thêm dễ dàng. Hai người là đối tác tốt nhất, hợp diễn một hồi để tất cả mọi người đều tin tưởng, sau đó mỗi người đều thu được lợi.
Hàn Duệ giữ chặt người phụ nữ muốn bỏ đi. Anh ấn cô xuống giường, sau đó nhanh chóng phủ người lên. Tay chân anh trói buộc thân thể của cô, làm cho cô không thể động đậy. Sau đó hôn lên môi cô. Động tác hoàn toàn bất đồng, anh nhẹ nhàng mà tinh tế thăm dò khóe môi của Tư Ninh. Dùng đầu lưỡi nhẹ cậy hàm răng cô ra, răng môi quấn quanh. Không ai có thể kháng cự được cạm bẫy thâm tình của anh. Đồng thời, anh dùng mũi ngăn không cho Tư Ninh thở, ngăn cản không khí tiến vào khoang mũi của cô...
Tả Tư Ninh không thể không thừa nhận anh ta là cao thủ. Anh ta tạo cho mình cảm giác nghẹn thở, cảm giác hoàn toàn bất đồng với nụ hôn chiếm đoạt, cuồng phong bạo vũ của Lục Lệ Thành.
Có lẽ vì một chút phân tâm, cô buông lỏng hàm răng. Đầu lưỡi Hàn Duệ thuận thế tự do vào trong miệng cô. Nhẵn mịn, trong trẻo. Cảm giác giống như thạch hoa quả. Từng viên thạch thật nhỏ, từng viên, từng viên, hương vị kia... là mùi thuốc lá cám dỗ. Nó có ma lực khiến người phát nghiện.
Tả Tư Ninh không biết Hàn Duệ buông đôi môi của mình ra vào lúc nào. Cô chỉ biết mình hãm trong đó thật lâu... Cho đến khi cô hít thở được không khí trong lành, cô cắn đầu lưỡi của chính mình, không cho phép mình rơi vào tay giặc lần nữa.
Cái đau sâu sắc trên đầu lưỡi làm cho cô tỉnh táo một chút. Cô nắm tay, mở miệng: “Này, cùng ngủ thì được bao nhiêu tiền? Tôi là một ca sĩ tiềm lực, đồng thời lại là một nghệ sĩ tích cực phát triển con đường nghệ thuật của mình. Vậy nên giá tiền cũng không thể thấp chứ?” Nói xong, cô hơi nhướng mày: “Cần tôi cởi thắt lưng sao?”
Người đàn bà dưới thân nhanh chóng từ bỏ phản kháng, lấy một tư thế phi thường phối hợp xuất hiện. Loại biểu tình cố tình coi thường này lại mang một ý nghĩa cự tuyệt khác.
Hàn Duệ vui mừng nở nụ cười: “Bộ dạng này của cô rất tốt. Rất phù hợp với yêu cầu của tôi.”
Sắc mặt Tả Tư Ninh thay đổi, bộ dạng đê tiện này chính là bộ dạng mà anh ta muốn sao? Đây đúng là không phải người đàn ông bình thường. Ở trước mặt anh ta, chiêu số của mình thật không dùng được rồi.
Hàn Duệ cúi xuống: “Còn nhớ rõ ngày hôm nay là ngày quay thử không? Đây chỉ là sự bắt đầu, kế tiếp là thiên đường hay vẫn là địa ngục thì đều do cô lựa chọn. Cự tuyệt tôi, đường sự nghiệp của cô sẽ không thuận lợi. Sau ba năm, cô có thể trả hết nợ cho tôi sao? Nếu không thể, đến lúc đó cô sẽ mất thêm cái gì đó so với trong tưởng tượng của cô: sinh hoạt của cô, người nhà của cô, bạn bè của cô...”
Tim Tư Ninh lơ lửng ở trong nước. Nên cho thêm khí phách làm cho trái tim chìm hẳn xuống, hay là quẳng cái khí phách đó đi để nổi lên trên mặt nước?
Cô nghĩ nếu cô chỉ có một mình cô sẽ không chút do dự mà phang vào miệng của Hàn Duệ. Sau đó dùng châm giẫm qua thân thể của anh nói: Mẹ nó, anh có gì đặc biệt hơn người? Không phải chỉ có mấy cái đồng tiền dơ bẩn đó sao? Bà đây không hầu hạ ngươi thì có làm sao?
Cực kì đáng tiếc là cô còn có Hữu Hữu. Cô có thể hai bàn tay trắng, thậm chí lưu lạc đầu đường, nhưng con trai thì không thể chịu một chút ủy khuất.
Một khi tâm trí nghĩ đến đứa trẻ, cô bắt đầu dao động. Thiên tính vốn là như vậy, cô luôn đặt đứa trẻ lên trước mình, vì con, làm cái gì cũng được.
Hàn Duệ ngồi lên. Anh lấy một điếu thuốc từ trong ngăn tủ, đốt. Miệng nhả ra từng vòng khói trắng. Khói trắng bao phủ mịt mờ: “Cô trở về đi, nghĩ thông suốt rồi mang hành lý chuyển tới.” Anh nhìn cửa sổ rồi lại hít một hơi mang mùi thuốc lá cay vào cổ họng: “Hi vọng trước khi tôi mất đi tính nhẫn nại cô có thể nghĩ thông suốt. Nếu không cô sẽ biết tôi có thể làm đến bước kia.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook