Khoan hãy nói tới bọn họ.

Lâm Huy, tại sao cậu ta lại ở đây? Câu “bắt sống” kia là có ý nghĩa gì?

“Thái Thế An là thầy của tôi, tôi và vệ sĩ của anh ta vừa phối hợp để chặn đầu tên vừa rồi, cậu không cần suy đoán lung tung. Bây giờ chúng ta sẽ đổi địa điểm, từ nay cậu không phải tới khách sạn nữa, thay vào đó hãy tới nhà tôi. Trong thời gian học anh ta có thể sẽ đi qua đi lại giữa Châu Âu và Việt Nam, tôi sẽ phụ đạo giúp cậu.” Lâm Huy như thể hiểu thấu tâm tư của lục Chi, dường như mỗi lần cô nghĩ gì, có rắc rối gì, anh đều giải đáp, trước là như vậy, giờ cũng như vậy. Nhưng…

“Không cần đâu. Dù sao cũng cảm ơn ý tốt của cậu. Nếu thầy không có ở đây, vậy tôi về đây.” Lục Chi cười như không cười, chuẩn bị rời đi, đột nhiên Lâm Huy buột miệng nói:

“Về sao?”

“…”

Cô có nghe nhầm không? Đó là giọng lãnh đạm thường ngày của anh ư? Hay là một đưa trẻ…giống như cô năm đó, khi mẹ đi ra khỏi cửa sau khi thăm cô, cô cũng dùng giọng như vậy, lời như vậy nói như thế. Hơn ai hết, cô hiểu cảm giác đó, là lưu luyến, là buồn tẻ, là thất vọng, là mong đợi kì tích sẽ đến, sự chờ đợi. Nhưng…

Đó không phải Lâm Huy, anh sẽ không có những cảm xúc ấy, không bao giờ.

“Đúng vậy.” Giọng nói nhàn nhạt của cô từ từ vang lên.

“Tôi sẽ nhắn tin cho cậu địa chỉ học khác, nơi này không an toàn, tạm thời cậu cứ về nhà, lần sau chúng ta sẽ gặp lại.” Cho dù có mang chút tư vị vào lời nói, nhung cuối cùng vẫn là chất giọng lãnh đạm đó, có lẽ anh chỉ mệt mỏi quá thôi, không đáng để những suy nghĩ của cô lại lần nữa rối ren trong mớ hỗn độn.

“Được.” Lục Chi không quay đầu lại bình thản nói, chuẩn bị bước đi…

“Ngày đó… Cậu nói tôi vẫn chưa hiểu hết về con người cậu.” Lâm Huy bỗng dưng nói, giọng nói ấy nhàn nhạt và nhẹ nhàng, không thể nhận ra giọng điệu, nhưng đó là biểu hiện của một sự âm thầm. Lục Chi lại lần nữa đứng lại, ánh nhìn rơi vào khoảng không không xác định.

“…Tôi nghĩ là cậu chỉ nói đùa cho nên cũng không nghĩ nhiều, giờ thì thật sự là như vậy…” Giọng nói đó mờ nhạt dần, gần như khiến Lục Chi không nghe thấy gì, lúc cô định nói lời tạm biệt lần cuố cùng để ngay lập tức thoát khỏi nơi khiến cho tâm trí rối bời này, anh bỗng dưng mỉm cười nói:

“…Dù sao thì cũng chào cậu, Lục Chi, tôi đã về.”

Đằng sau cô, bóng dáng cậu thanh niên cao ráo với từng đường nét như được khắc họa, quay lưng lại với ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, vầng hào quang xung quanh anh cũng không thể che dấu đi ánh mắt có chút dao động trên khuôn mặt tuấn tú ấy.

Hai bàn tay Lục Chi thả lỏng, cô biết anh đang nhìn cô, mọi động tác của cô sẽ đều được thu vào đôi mắt chim ưng ấy, cô không thể để lộ sự yếu đuối, một hành động nào có thể chứng minh bản thân đang có sự biến đổi đối với anh, nếu không…nếu không Lâm Huy nhất định sẽ nhìn ra được cô đang nghĩ gì, anh nhất định sẽ nhìn ra được mặt yếu đuối mà cô luôn muốn che giấu…

Nhắm mắt vào, mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng lúc này cho dù là một cái nhếch moi cũng khiến cô thấy khó khăn tột cùng, lấy ra sự dũng cảm ở đáy lòng mỉm cười một cách tự nhiên quay lại đối mặt với anh.

Trước mặt Lâm Huy giờ này là một cô nàng vô cùng xinh đẹp và mạnh mẽ, một phong thái mà trước giờ anh chưa từng nhìn thấy, khuôn mặt tự tin tới sắc sảo, một chút cảm xúc cũng khiến anh nhìn không ra.

Quả thật, đây là cô gái lạ nhất mà anh từng gặp.

Lục Chi tiến lại gần, trên khuôn mặt ấy vẫn đong đầy vẻ lịch sự và mặn mà. Đứng trước mặt anh, nhìn anh bằng ánh mắt thoạt nhìn vui vẻ và vô tư nhưng thực sự khiến người ta sởn gai ốc.

“Chào cậu, Lâm Huy.”

Không phải chào mừng cậu quay lại, không có cậu đã về rồi, hay đơn giản chỉ là tôi rất vui vì lại được gặp cậu. Mà là vỏn vẹn:

“Chào cậu, Lâm Huy.”

Hoàn toàn không giống như Lục Chi mà anh đã từng nhìn thấy, từng nói cười, từng khiến anh vui vẻ, từng khiến anh giống như một đứa trẻ, từng nấu ăn cho anh, từng thô lỗ nói chuyện, từng đánh người mà vẫn có sự tốt bụng…

Câu nói kia giống như trực tiếp vạch ra một mối quan hệ giữa hai người, đó là lời chào thông thường giữa những người mới gặp nhau, mới lần đầu quen biết. Ánh mắt cô nhìn anh cũng chẳng phải là với một cố nhân, mà là giành cho một người mới xa lạ, hơn nữa khoảng cách còn rất dài. Từ cách nói chuyện của cô khi nhìn thấy anh cho tới giờ, có thể khẳng định mối quan hệ này… Càng cố kéo lại càng thêm dài.

Anh không cười, chỉ nhìn Lục Chi một cách khó hiểu, ánh mắt như xoáy tận vào trong tim cô, Lục Chi cũng không hề trốn tránh ánh mắt ấy, hai người nhìn thẳng như vậy, không ai có ý định chớp mắt trước.

Bỗng dưng tiếng nói của Lục Chi vang lên:

“Có vẻ cậu quên mất cách lịch sự tối thiểu rồi nhỉ?” Cô cười cười nhìn anh, ánh mắt liếc xuống bên dưới.

Lâm Huy cũng nhìn xuống, thấy cánh tay phải của cô đang giơ lên không trung, giống như muốn bắt tay chào hỏi.

Lâm Huy nhìn cánh tay đó một lúc, sau đó đột nhiên mỉm cười, ngẩng lên nhìn cô:

“Chúng ta đều quên.” Chất giọng nhạt nhẽo hòa với điệu cười khô khan vang lên, anh trực tiếp đi qua cô, tiến về phía cửa phòng, nhẹ nhàng mở cửa, giống như vậy, giọng nói nhàn nhạt mà nhẹ nhàng vang lên:

“Chúng ta sẽ gặp sau, cậu về cẩn thận.”

Cánh tay ục Chi vẫn bơ vơ trên không, bầu trời trước mắt nhạt dần, những đám mây không còn rõ màu xanh hay trắng, chỉ thấy trong lòng như có cả thế giới đè vào, nụ cười cũng không còn trên môi, hạ tay xuống, cô quay người đi thẳng ra ngoài.

Lâm Huy vẫn dứng yên tại chỗ, tay nắm cửa vẫn giữ chặt, thậm chí gân xanh trên mu bàn tay còn nổi lên rõ rệt, ánh mắt không có điểm xác định để nhìn, chỉ thấy phía trước mờ nhạt và nhường chỗ cho những suy nghĩ ùa đến trong đầu.

Đóng cửa lại, tay trái vẫn không có ý định buông nắm đấm cửa ra, nhẹ nhàng liếm môi, đưa tay phải lên day day trán. Giờ không phải lúc nghĩ tới những điều này, quan trọng là giải quyết những tên đang có ý định gây nguy hiểm cho Lục Chi.

Lâm Huy vừa buông nắm đấm cửa ra, một cuộc điện thoại được gọi đến, mở máy ra nghe, người đàn ông ở đầu dây bên kia đã vội nói:

“Xung quanh khách sạn đều có tay chân của bọn hắn, khoảng năm tới bảy tên.”

Vừa nghe xong, Lâm Huy lập tức ném điện thoại, mở cửa đuổi theo Lục Chi.

Ra tới hành lang, nhìn xung quanh, quên cả có camera trên đầu. Lục Chi đã ở trong thang máy từ lâu, anh nhìn lên thang máy, con số hiện lên là số 10. Lâm Huy không nói một lời liền nhảy xuống cầu thang bộ của tầng 12 này, dùng hết tốc lực phi xuống tầng 5 chỉ trong vòng chưa tới mười giây, nhanh chóng ấn thang máy đi lên của tầng nắm. May mắn sao cô mới tầng 6, anh vừa ấn nút thì thang máy bên cô đã hiện thị số năm. Vừa đúng lúc chuông reo lên một cái “tinh”, cửa thang máy mở ra.

Sau khi ra khỏi căn phòng có Lâm Huy, Lục Chi như được nhẹ nhõm đi phần nào, không có áp lực, mà chỉ là sợ nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng kia đối với cô. Ra ngoài rồi, không được nhìn thấy anh nữa, sẽ chẳng phải nhìn ánh mắt lạnh thấu xương kia xoáy thẳng vào tận sâu tâm hồn cô. Thế nhưng, hành động cuối cùng của anh lại khiến cho cô cảm thấy một sự mất mát to lớn trong lòng…

Cô làm sao vậy…

Đang suy nghĩ miên man, cửa thang máy chợt mở, khuôn mặt đang hiện hình trong đầu cô nháy mắt đã xuất hiện trước mặt, Lục Chi quên cả giữ gìn hình tượng, cứ thế dùng ánh mắt ngạc nhiên sửng sốt nhìn anh.

Lâm Huy không nói một lời, trực tiếp kéo cô ra, nhấn nút lên của thang máy bên kia, mặc cho Lục Chi há hốc mồm kinh ngạc đến thế nào cũng chẳng buồn giải thích.

Lục Chi ra sức rũ bỏ cổ tay mình ra khỏi bàn tay anh, nhưng Lâm Huy rất khó, cho dù có mười Lục Chi cũng không đấu lại được một vận động viên karatedo mang tầm quốc tế.

“Cậu làm gì vậy?!” Cô tức giận, thô lỗ hét lên.

Lâm Huy đột nhiên quay sang, ánh mắt có chút khác khác..

Đúng lúc này cửa thang máy mở, Lâm Huy liền kéo cô vào thang máy, sau khi ấn số tầng mười hai rồi mới buông tay cô ra.

Lục Chi xoa cổ tay, điều chỉnh lại sắc mặt:

“Rốt cuộc là cậu đang làm gì?”

Lâm Huy liếc nhìn cô một cái, không lạnh chẳng nóng nói :

"Tự cậu cảm nhận được."

" … " Lúc này, không từ nào diễn tả được cảm xúc tận sau trong đáy lòng cô ngoài một từ : Cay !

Khoan đã… Lâm Huy hình như có nâng cao âm hai chữ « cảm nhận ». Giọng nói bình thường của anh đều là mọt tông, rất ít khi có chuyện nhấn mạnh chữ nào đó. Chẳng lẽ muốn cô nhớ lại cảm giác trước khi tới nơi này ?

Có chuyện gì ?

…Khoan, lẽ nào, bọn chúng…theo dõi cô thật ư ?

Nhưng…liên quan gì tới Lâm Huy ? Tại sao Lâm Huy lại biết chuyện của gia đình cô ? Hoặc giả, nếu ý cậu ấy không phải như hướng cô phân tích, vậy tóm lại cậu ấy đang nói gì ?

Nếu muốn thử cậu ấy, vậy thì không nói thẳng không được. Nghĩ vậy, Lục Chi bèn do dự hỏi :

“Cậu biết bọn họ sao?” Câu nói này ẩn ý có nhiều, nhưng nếu như thực sự Lâm Huy không biết bọn họ mà cô nói là ai, thì chắc chắn anh sẽ không hiểu cô đang nói vấn đề gì.

Nhưng…

"Điều quan trọng là cậu đang bị theo dõi." Lại một câu không đầu không cuối, nhưng Lục Chi có thể hiểu được, Lâm Huy chắc chắn biết bọn họ, hơn nửa còn rất rõ về tình huống của cô.

Lục Chi quay mặt đi.

"Điều chỉnh phòng theo dõi của khách sạn giúp tôi.”

"Được."

Lục Chi quay sang, thấy anh đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại, vẻn vẹn một câu nói nhưng lại có chút bí ẩn.

"Tinh !" Thang máy mở ra, Lục Chi cẩn thận bước ra ngoài, nhìn ngang nhìn dọc, lỡ miệng buông một câu :

"Chắc bọn chúng không theo dõi tôi qua camera chứ ?"

Nói xong mới hối hận có ý định vả miệng…

Lâm Huy đi tới bên cạnh, mở miệng nói : "Không, người của Thái Thế An đã tắt camera tầng này rồi, nhưng thời gian không được dài, chúng ta phải vào phòng nhanh lên."

Lâm huy nhập mã, mở cửa rồi nhanh chóng kéo cô vào trong, hai người cuối cùng lại phải ở chung một nơi…

Anh đi tới phòng khách, kéo rèm cửa ra, ngoài trời có mưa phùn nhẹ, ánh nắng bị che đi, trên trời bị che phủ bởi một màu xám mờ nhạt, sấm chớp cũng từ từ kéo đến…

Kéo một bên rèm lại, một bên kia mở toang hết cỡ, sau đó anh nhìn cô, nhàn nhạt nói :

"Có lẽ cậu không về được ngay đâu. "

Lục Chi nhìn ra ngoài trời, tiếng mưa bắt đầu to dần, lòng càng cảm thấy bồi hồi…

Cô không nói gì.

"Cộc cộc…" Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói của lễ tân vang lên, bằng tiếng anh:

"Mr. Canto, ngài có bưu phẩm"

Lâm Huy nhìn ra ngoài cửa, chầm chậm bước ra, Lục Chi cũng chú ý tới, cô nhanh chóng bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

“Cảm ơn.”

Cách âm không tốt, cô nghe rõ tiếng nói của Lâm Huy nhưng không biết anh đang nói gì, có lẽ đó là tiếng nước ngoài, cụ thể là Ý, Pháp, hay Đức,… gì đó, bởi vì khẩu âm như vậy cô đã từng nghe vài lần trước đây khi còn bé, lúc mẹ dẫn cô đi gặp những người bạn từ bên Châu Âu về.

“Không phải họ, đừng lo.”

Tuy là một câu nói bình thường, nhưng đã có sức mạnh xóa tan nỗi âu lo và xóa tan sự căng thẳng tới bất chợt của cô. Lục Chi không nói gì, im lặng ở trong phòng anh.

Cô thực sự không biết, sau khi ra ngoài sẽ phải đối mặt với anh như thế nào và nên nói điều gì…

Cô thực sự chưa có can đảm hỏi điều kia… Bởi vì nếu như đó là sự thật…thì trái tim cô có lẽ sẽ có một góc vỡ vụn…không…là từ từ nứt nẻ, cuối cùng những mảnh vỡ sẽ rơi cùng một lúc, trái tim sẽ chẳng còn một mảnh vụn…

Trời mưa… Tâm sự càng thêm nhiều…

Lục Chi ngồi lên trên giường, lặng lẽ ngắm nhìn cơn mưa đông ngoài kia, hình ảnh Lâm Huy cứ thế xuất hiện, vừa mơ hồ, lại vừa rõ ràng…

Lâm Huy ngoài phòng khách, ngồi trên ghế sofa, tay cầm tập tài liệu mà Thái Thế An gửi, nhưng không để tâm, ánh mắt anh nhìn vào cánh cửa phòng đang đóng lại gần đó, một lúc rồi dời đi, chuyển tầm nhìn sang cơn mưa nặng hạt ngoài trời…

Có lẽ khi cơn mưa đổ xuống, sẽ gây ra tiếng động ồn ào tới khó chịu, nhiều người không hề thíc mưa cũng bởi sự ồn ào của nó. Nhưng đó là bởi vì cuocj sống của họ trôi qua một cách quá bình yên, bình yên tới nỗi họ không thích tiếng ồn ào dù chỉ mọt chút, và cũng chẳng hiểu được gái trị của những cơn mưa.

Nhưng đối với anh và cô, hai con người có một cuộc sống nhìn qua tưởng chừng bình lặng, nhưng lại là một thế giới với bao nhiêu âm mưu, hận thù và thần chết.

Giống như cơn mưa vậy, nó có thể rất ồn ào, nhưng khi ở một mình lặng ngắm những cơn mưa ấy, bạn sẽ thấy, khoảnh khắc này bình yên đến lạ lẫm, những hồi tưởng cứ thế theo bạn, cảm xúc của bạn sẽ dạt dào hơn bất cứ lúc nào…

Khi cảm xúc dâng trào, cũng chính là khi con người ta sống thật với bản thân mình.

Anh và cô, đều là những người thích ngắm nhưng cơn mưa đến bất chợt như vậy…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương