Ái Nhân Đích Đại Vô Tình FULL
-
Chương 29
Cầm tờ chi phiếu trong tay, lưỡng lự một lúc lâu, vẫn phải đem nhét vào trong túi áo, số tiền lớn như vậy, ta không thể tùy tiện xài phung phí.
Nghĩ một hồi, trước phải thuê một phòng trọ, sau đó ra phố tìm một quán hủ tiếu lấp bụng, chuyện sau đó thế nào hãy tính sau.
Quán ăn vỉa hè quen thuộc, nhìn qua có chút trống trải, từng có một thân ảnh ở trước mặt ta, ôn nhu nở nụ cười, hắn ăn rất nhiều, ngay cả chủ quán còn phải kinh sợ.
Bất tri bất giác nở nụ cười, người ta nhớ đến cũng không phải ai xa lạ, Trịnh Phi, hắn hiện tại đang làm gì, 3 năm không liên lạc, giống như mọi tung tích của hắn đều không còn ở đây.
Chợt kinh ngạc, ta vì cái gì lại nhớ tới hắn, hắn chẳng qua chỉ muốn thương hại ta mà thôi.
Hai năm trước, tình cờ nghe thấy Chính Kỳ nói chuyện điện thoại, mà người gọi đến cũng không phải Trịnh Phi, hắn nói ở đầu dây.
"Trịnh Phi căn bản chỉ thương hại hắn ta, ngươi đừng nói nhăng nói cuội."
Hai từ "hắn ta" mà Chính Kỳ nhắc tới, không sai biệt chính là nói đến ta.
Ta cũng không muốn trách Trịnh Phi, hắn đã nhiều lần giúp ta, ngay cả ta còn mang nợ hắn, mọi khi muốn có cơ hội cảm tạ, nhưng hắn như vậy đã đột nhiên rời khỏi ta, giống như một bóng ma, thất thường đến sợ hãi.
Nhưng đó là ta đã lầm, loại suy nghĩ kia chính do ta hoài tưởng mà thôi.
Hai năm này, ta vẫn hay lui tới nhà Chính Kỳ, hắn từng nói với ta.
"Từ giờ một khi ta quên, ngươi phải nhắc ta dùng bao, nếu không muốn gây thêm cho ta rắc rối nào nữa."
Hắn kiên quyết như vậy, cho dù có phải nhẫn nhịn trong đau đớn, ta vẫn cam tâm tình nguyện.
Nhiều lần nhớ Tiểu Khương, cầu xin hắn mới chịu cho ta gặp mặt nhi tử một lần, nhưng lần đó cũng là một ngày tàn nhẫn với ta.
Ánh mắt của Khương nhi, nhìn ta đã không còn như trước, có chút quen thuộc.
Sống lưng ta chợt run lên, không sai, ánh mắt của Khương nhi, so với Chính Kỳ không khác biệt là bao nhiêu, lạnh đến thấu xương.
Thân hình đã cao hơn trước rồi, cũng gầy hơn, cái gì cũng khác xưa, thậm chí còn có chút điển trai nữa, nếu như lớn thêm một chút, ta sẽ nhận nhầm nó là Chính Kỳ.
"Ngươi nếu không có việc gì, ta cùng cha trở về nhà nội."
Đó là lần đầu tiên Khương nhi không gọi ta là "ba ba" , ta không kịp kinh ngạc, cũng không kịp đau khổ, cứ như vậy ngây dại nhìn Khương nhi quay lưng đi.
Năm đó Khương nhi đã vào cấp một.
Ta đã biết, trong lòng Tiểu Khương đã không còn ta nữa.
Cũng phải, ta chỉ là một người cha vô dụng, không xứng đáng được bên cạnh nhi tử.
Những lúc này phải nên khóc mới đúng, nhưng một giọt cũng không thể rơi xuống, sống mũi ít nhiều có cay cay, là ta đã nuốt nước mắt vào trong.
Khi đó cũng là thời điểm ta nhìn thấy Chính Kỳ ôm một nam nhân lạ mặt trong nhà, ta ở trước cửa, như một hài tử ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ.
Không thể hô hấp, không thể di chuyển, tựa như một tấn đá đè lên chân, thật nhanh muốn chạy thoát, đau quá, Chính Kỳ.
Một ngày, ta không kìm được chạy vào, quỳ gối khóc lóc, cầu xin hắn đừng bỏ mặc ta, ta vừa nói vừa cố ý đem nam nhân kia đuổi đi.
Nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn khinh thường của hắn, Chính Kỳ lạnh lùng nhìn ta, đem ta đánh cho một trận, đánh xong cũng không còn hứng thú với nam nhân kia, liền vô tình đuổi đi, hung hăng xé áo ta, làm ta cả đêm ngất đi.
Ta đã biết, chỉ cần làm công cụ để hắn trút giận, như vậy hắn không thể mang tình nhân về nhà nữa.
Nhưng ta đã cho rằng nhẫn nhịn có thể vượt qua rồi.
Không, là ông trời còn muốn hành hạ ta.
Tiểu Khương, Khương nhi của ta, hai tiếng "ba ba" đã từng nói với ta, hiện tại đã giành cho một người khác, chính ta còn không thể thốt nên lời.
Là Mộng Hi.
Hắn xoa đầu Tiểu Khương, nắm lấy bàn tay Tiểu Khương, ở một góc đường, hình ảnh hai người họ thật hạnh phúc.
Một khắc đó, ta nghĩ muốn xông tới ôm lấy Khương nhi, muốn kéo Khương nhi trở về bên ta.
Ta thối lui, thối lui không ngừng, nhìn thấy một chiếc xe thể thao chạy tới, Chính Kỳ mở cửa đi ra.
Trái tim ta chợt lạnh, giây phút này, ta phát hiện mình chưa bao giờ tức giận tới như vậy, lập tức xoay người, vì cái gì lại im lặng chứng kiến, vì cái gì lúc nào cũng phải nhẫn nhịn.
Ta phải rời đi, phải rời khỏi hắn, đến ngay cả Khương nhi cũng không cần ta, ta cũng không bức thiết phải nhẫn nhịn thêm một lần nào nữa.
Ngày hôm sau, ta đã tới tìm hắn, biết rõ nói ra lời kia cũng đã nhiều lần, nhưng ta đã quyết định, đây sẽ là lần cuối cùng.
Ngay sau đó, ta gặp Tiểu Khương, khi đó vẫn là không kìm được rơi lệ.
"Khương nhi, ba ba biết mình vô dụng, không thể chăm sóc cho con, con có thể chán ghét ta, nhưng hãy sống thật tốt, con còn tương lai rộng mở.
Cảm ơn con ba năm đã luôn bên cạnh ta."
Đáp lại là vẻ mặt lạnh lùng của Khương nhi, ta chỉ cười khổ, sợ rằng ở đây càng lâu càng khiến ta không thể rời đi.
Chạy đi, chạy đi thật nhanh, ở một bãi biển rộng lớn, nơi này mới xứng đáng cho ta, đúng vậy.
Bước chân có chút nhanh, nước thấm vào da lạnh lẽo, có mùi mặn của biển, khó thở vô cùng, ta cười, nụ cười hạnh phúc nhất.
Hoàn chương 29
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook