Trước khi đi, Uy Thần còn đưa ta mấy vỉ thuốc cảm mạo, chưa kịp nói lời cảm ơn, hắn đã trở vào nhà, ta ở bên ngoài chỉ biết cười thầm, nguyên lai ta chưa hẳn là cô độc, nếu như có một người bạn như hắn, cả đời cũng không thể trả hết ân nợ này.
Nhắc đến ân nợ, liền nhớ đến tiền thu phí phòng trọ, vội vã chạy về, đồ đạc quả nhiên bị ném ra ngoài.

Đêm nay, xem ra ta phải tìm nơi ngủ trú, chính là, giữa khí trời khắc nghiệt thế này, cảm mạo không sai biệt cũng chưa khỏi hẳn.

Nghĩ đến toàn thân đã run lẩy bẩy, gió mùa đông đánh vào người, một thân ta cô độc trên phố phường.
Đi qua hàng bún, vô thức nhớ đến lúc còn trạc 3 tuổi, mẫu mẫu từng dẫn hai chị em tới đây ăn, mẫu mẫu lúc nào cũng nuông chiều tỷ, quan tâm đút từng miếng cho tỷ, ta ngồi một bên ngây ngốc nở nụ cười, ngay cả ý định ganh tị cũng không có phát sinh.

Mẫu mẫu không phải chưa bao giờ đếm xỉa đến ta, chính là mỗi khi nuông chiều tỷ tỷ, ít nhiều cũng muốn san sẻ với ta, dù chỉ là một chút, chưa bao giờ cảm nhận sự đum bọc yêu thương đó, nhưng ta đã rất hài lòng.

Đối những năm gần đây, việc bán thân đối với nhiều người là bại hoại, ghê tởm, nhục nhã, kiếm được số tiền bao nhiêu, ta vẫn luôn đem ba phần tư gửi cho mẫu mẫu, mặc kệ mẫu mẫu có chết cũng không muốn nhận.
Sớm biết loại người như ta, từ nhỏ đã nhược trí hoang tưởng, đối người ta yêu lại si tình ngu ngốc, còn tình nguyện dâng tấm thân cho hắn sỉ nhục, có biết bao nhiêu là sự chán ghét.

Nhưng ta căn bản vô pháp để tâm, ta yêu hắn, cho dù trong mắt hắn ta có bao nhiêu là chán ghét, chỉ cần được bên cạnh hắn, việc gì ta cũng làm.
Không biết vì cái gì, đêm nay không thể nào chợp mắt, đi qua cửa tiệm đồng hồ, mới biết nguyên lai đã là hai giờ sáng.

Ta dừng một đoạn, tay ôm lấy cơ bụng đang co thắt, buổi chiều rõ ràng vừa mới ăn cháo, vì cái gì lại đói như vậy.
Nghĩ lại, chỉ cần đánh một giấc tuyệt sẽ không sao, nghĩ sao liền làm vậy, ta tìm đến một góc ở dưới tòa nhà chung cư, ôm ba lô đã cũ kĩ vào trong bụng, tựa vào tường ngủ một đêm, một đêm toàn nghe thấy gió đông se lạnh.
Buổi sáng tỉnh dậy, bảo vệ chung cư đuổi ta đi, mơ màng ngồi dậy, chật vật rời khỏi tòa nhà.


Đi đến đường lớn, phía sau có người bịt mắt ta, đánh thuốc mê, liền lôi lên một chiếc xe.

Mùi nước hoa hàng hiệu xông lên mũi, chợt tỉnh dậy, phía trước chỉ là một mảng màu đen, nguyên lai ta vẫn bị bịt mắt.

Bên tai truyền đến tiếng nói chuyện của vài người.
"Thiếu gia, mọi chuyện đều xảy ra suôn sẻ, thuốc chúng ta cũng thuận lợi đem về."
"Tốt lắm, đây là tiền theo quy ước, các ngươi lui xuống được rồi."
"Cảm ơn thiếu gia."
Có một thanh âm rất quen tai, nhưng vô pháp phán đoán, hiện tại rất nhiều câu hỏi đặt trong đầu ta, vì cái gì lại bắt ta, ta đã làm gì quá phận với bất cứ ai sao.

Tay bị trói phía sau, tiếng bước chân một ngày tới gần, hắn dừng lại, tay nâng cằm ta lên.
"Thụy Đường, ngươi có biết ta hận ngươi như thế nào không?"
Giây phút này, trái tim ta ngừng đập, người kia...!không sai biệt lắm chính là Dương ca, hiện tại đối với ta, hắn chỉ là Vương Dương mà ta đã từng quý trọng.
Ngón tay vuốt ve gương mặt ta, đầu móng cố tình ấn mạnh vào da thịt, đau đến toàn thân run rẩy.

Lại vuốt ve đôi môi ta, nhẹ nhàng nói.
"Hôm qua khi ta đến gặp hắn, ta nói ta yêu hắn đến mức nào, hắn lại nhẫn tâm lạnh lùng với ta, còn nói chúng ta chỉ là bạn bè.

Bạn bè là gì chứ, ta có cái gì không thể để hắn yêu ta.

Tất cả là tại ngươi, là tại ngươi!"

Cái tát giáng xuống bên má, ta liều mạng ho khan một tiếng, cảm nhận tư vị của máu tràn bên khóe miệng.

Lại nắm tóc ta lên, mặt kề mặt nói.
"Ngươi có còn biết, hắn sắp sửa kết hôn hay không?"
Thoáng chốc, tâm như bị rơi xuống địa ngục, ta há miệng thở dốc, nhưng lời muốn nói vẫn không tài nào phát ra được, Chính Kỳ...!hắn sẽ kết hôn?
"Tin tức cũng được một tuần, Mộng Hi sau khi biết được, sớm đã rời khỏi Đài Loan, gọi điện thì không nghe máy.

Mọi thứ hỗn tạp tất cả chỉ là vì một tên đê tiện như ngươi!"
"Vì cái gì...!vì cái gì đều là tại ta?" Đến phút này mới thực sự rơi lệ, đêm qua cái bụng đói vẫn chưa được lấp đầy, nghe thấy thanh âm phát ra đều là run rẩy.
Vương Dương thả tay, đi đến bên cạnh ta, nửa điểm trong lời nói có bao nhiêu là sinh khí.
"Một ngày ta và Mộng Hi nói chuyện về ngươi, phụ mẫu hắn vô tình nghe thấy, bọn họ kỳ thật rất thích Mộng Hi, thậm chí từ lâu còn có ý định cho Chính Kỳ và hắn đi châu Âu kết hôn.

Chính là, việc gì đến cũng sẽ đến, Chính Kỳ bị phụ mẫu cấm túc nghỉ học một tháng, giành thời gian tìm một nữ nhân vừa ý cùng hắn kết hôn.

Hắn căn bản không dễ dàng đáp ứng, đi tìm Mộng Hi cùng nhau bỏ trốn, Mộng Hi trước đó đã sớm rời khỏi đây, cùng gia đình ra nước ngoài sinh sống.

Thời gian không có hắn, Chính Kỳ đau khổ đến mức nào, đương lúc ta tìm đến hắn, hắn lại mắng ta, mắng ta tùy tiện nhắc đến một tên đê tiện như ngươi.

Nhưng ta nghĩ, mọi thứ không phải là vì ngươi hay sao?" Bước đến cởi băng dải đen trên mắt ta, quai hàm bị bóp chặt, ta ở một chỗ chỉ biết nức nở.

"Nếu như không có ngươi, Mộng Hi và ta sớm không bàn bạc về chuyện này.

Ngươi từ lâu đã không xứng đáng để Chính Kỳ đặt lên giường, một thứ nam kỹ đáng ghê tởm!"
Miệng bị khống chế kịch liệt, ta bất lực hé môi ra, Vương Dương cầm trong tay mở lọ thuốc kỳ quái, một khắc đổ toàn bộ vào trong khoang miệng, yết hầu vô thức nuốt xuống cảm giác đắng chát, đau đớn trong người bộc phát dữ dội.

Tay bị trói phía sau, giãy dụa ra sao cũng không cách nào dìu xuống thống khổ, đau đến toàn thân phế liệt, ta chỉ hận không thể cắn lưỡi tự sát, nhưng nghĩ lại, mẫu thân của ta vẫn còn, ta mỗi năm đều phải gửi tiền cho mẫu mẫu, liều mạng để nước mắt trào ra, ta khóc trong đau đớn.
"Buông tha ta...!buông tha ta."
"Ngươi có biết bản thân vừa uống cái gì không?" Vương Dương ở phía trước lạnh như băng, trên mặt không lấy một chút biểu tình, nhẫn tâm như vậy, tuyệt tình như vậy sao? Liền ghé sát bên tai ta, thanh âm khàn khàn nói.
"Là thuốc hạ sinh hài tử trộn độc tử a."
Nghe hắn nói, ta thậm chí còn không biết loại thuốc kia gây tác hại gì, thực sự đau quá, sức lực như ta, chỉ vài phút là có thể lâm vào cõi chết, nhưng căn bản không như ta nghĩ, thứ chất lỏng kia, tựa hồ muốn giày vò ta, không cho ta cơ hội bất tỉnh.

Vương Dương cứ thế xoay người bỏ đi.
Một ngày trong căn phòng tối, thân ảnh ta chịu đựng bao nhiêu là thống khổ.

Tỉnh dậy, trời đã tối đen, có bông tuyết rơi trên má, thấm vào da mặt lạnh buốt, thật lâu mới rõ ràng, bản thân đang nằm trên phố, nguyên lai thấy ta bất tỉnh, Vương Dương sai người ném ta ra đường.
Đầu đau đến tê dại, cổ họng đau rát, mi mắt muốn mở to cũng thật nặng nề.

Trước mắt mờ mịt, tứ chi gắng sức ngồi dậy, con đường phía trước thật xa vời, mà bước chân ta, đi không rõ mục đích.

Nếu như không phải nam nhân, nội trong đêm nay ta đã chết thật thê thảm.

Trong đầu lúc này, người duy nhất ta nghĩ đến là hắn.

Chính Kỳ, ta phải đi tìm hắn, không cần sỉ diện cũng được, có bao nhiêu nhu nhược, bao nhiêu cầu khẩn, chỉ cần hắn đừng kết hôn, đừng đem ta là phế thải.


Trên người ta, hắn có thể tùy tiện vũ nhục, có thể tùy tiện đánh ta, hủy bỏ kết hôn, ta cái gì cũng đáp ứng.

Khí lực trên người cạn kiệt, ngã xuống đất đã là trước cổng nhà hắn, tuyết vẫn không ngừng rơi, hòa lẫn pha trộn đều là nước mắt của ta, mùa đông đến tột cùng vẫn chưa bao giờ kết thúc, lạnh thế nào cũng không bằng ánh mắt của hắn.

"Đáp ứng ta một lần, đừng rời bỏ ta, Chính Kỳ.

Nơi kia..

thực sự đau lắm."
Trên mặt đất, nằm cũng đã lâu, cổ họng nghèn nghẹn một thứ, ta đưa tay ôm chặt lấy cổ, liều mạng nôn khan, không biết có phải tác dụng của thuốc hay không, ta một bên không ngừng nôn mửa, bụng quặn thắt, đau đến cắt ruột gan, hô hấp trở nên khó khăn.
Chính Kỳ, ngươi có trở về hay không? Ít nhiều trước khi sang thế giới bên kia, hãy để ta một lần được nhìn thấy ngươi, nghe thấy giọng nói của ngươi.

Đột nhiên nhớ lại, nguyên lai hắn chưa lần nào nở nụ cười với ta, mà đó lại là thứ là ta mong đợi nhất.

Một đêm, đối với ta thật lẻ loi.

Đến lúc bất tỉnh, có tiếng giày tới gần.

Thật tốt quá.

Hoàn chương 15

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương