Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh
-
Chương 13
Cố Sương Chi cuộn mình trong chăn ấm, híp mắt suy nghĩ, giống hệt một chú mèo lười biếng đang buồn ngủ.
"Có chuyện này muốn hỏi cô."
"Anh hỏi đi."
"Mắt của cô, trước đây có nhìn thấy không?" Người bên kia đầu dây bỗng dưng hỏi câu này làm cho cô trở tay không kịp, "...Hay là bẩm sinh đã không nhìn thấy?"
Cô hỏi lại anh, “Nếu bị mù bẩm sinh thì nghe sẽ không tàn khốc đến thế, đúng không?”
"Tôi không có ý đó." Giọng nói Nguyễn Thanh Ngôn hơi cuống quít, "Cô đừng suy nghĩ lung tung."
"Tôi đương nhiên không suy nghĩ lung tung." Cố Sương Chi cầm di động trở mình một cái, nói tiếp, "Tôi nói thật, nếu từ khi sinh ra đã không nhìn thấy, thì sẽ không biết thế giới này như thế nào. Phong cảnh xinh đẹp, vật đổi sao dời, những hình ảnh ấy sẽ không trở thành hồi ức. Không có hồi ức thì sẽ không có đau khổ."
Lần đầu tiên Cố Sương Chi bộc bạch lòng mình cho anh nghe, có lẽ sự việc nho nhỏ vừa rồi đã dọa cô sợ hãi, cũng có thể là cô đang tìm một cơ hội để dốc bầu tâm sự.
Nguyễn Thanh Ngôn nghe được chút phiền muộn từ lời nói của cô, không biết an ủi người ta như thế nào, nhưng đề tài này là do anh khơi mào, nghĩ tới nghĩ lui chỉ thốt ra được một câu: "Đừng buồn, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."
Điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của cô: "Cám ơn."
Tiếng "cám ơn" này khiến cho lòng anh rối loạn hẳn lên.
Người trong sân bay vô cùng tấp nập, ánh mắt anh bắt đầu mơ hồ.
Anh nheo mắt thành một đường thẳng, ngẩng đầu nhìn ánh đèn neon sặc sỡ.
Những màu sắc ấy pha tạp vào nhau trong tầm mắt, tuy không có ranh giới rõ ràng nhưng vẫn khiến người ta thấy ấm áp.
**
Anh khẽ thở dài, lại mở mắt ra.
"Cô cóphong cảnh nào mà mình muốn nhìn thấy nhất không?" Anh hỏi cô, "Hoặc là, có chỗ nào muốn đi nhưng chưa từng đi?"
"Nhiều lắm nha." Cô nắm chặt tay lại, "Tôi muốn xem cực quang, từ nhỏ đã muốn xem rồi. Còn muốn ngắm sao, một bầu trời đầy sao, anh biết đấy, Thượng Hải bị ô nhiễm, cho nên chẳng nhìn được mấy ngôi sao. Tôi còn muốn được nhìn thấy sóng biển phát sáng, còn rất nhiều, rất nhiều thứ."
Nguyễn Thanh Ngôn gật đầu, "Tóm lại là cô rất thích ánh sáng."
"Ừ" Cố Sương Chi nói với anh, "Ở trong bóng tối đã lâu, không có ai là không thích ánh sáng."
"Chờ mắt cô khỏe lại, tôi sẽ mang cô đi xem từng cái từng cái một nhé." Chỉ vài giây anh đã ra quyết định, "Chúng ta sẽ đi Alaska ngắm cực quang, đi New Zealand ngắm sao, đi Maldives xem sóng biển phát sáng. Chỉ cần cô muốn xem, tôi sẽ mang cô đi, được không?"
""
Cô im lặng, muốn hỏi anh vì sao lại tốt với cô như thế, nhưng lời nói đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
Có lẽ với ai anh cũng tốt như thế, có lẽ do anh tội nghiệp cô là người mù, cũng có lẽchỉ là thuận miệng nói ra mà thôi?
Cho dù là đáp án nào, thì cô cũng không vui nổi.
Cô không muốn suy nghĩ quá bi quan nên dứt khoát không nghĩ nhiều, cố gắng để cho giọng mình không khác gì ngày thường, "Làm sao mà anh biết sẽ có ngày mắt tôi hồi phục chứ?"
"Bởi vì tôi muốn cho cô nhìn ảnh tôi chụp."
"Cho nên?"
"Cho nên sớm muộn gì cô cũng sẽ khỏe lại thôi."
"."
Chả có logic gì cả.
**
Loa truyền đến thông báo nhắc nhở đăng ký thủ tục, hai người thấm thoát đã trò chuyện rất lâu. Nguyễn Thanh Ngôn nhìn giờ trên di động của mình, ở chỗ cô bây giờ đã rạng sáng rồi.
"Cô nhóc, trễ lắm rồi, mau ngủ đi."
Cố Sương Chi trêu anh: "Hết 5 tệ rồi à."
Anh đáp lại: "Đúng vậy, lãi thật, có thể sử dụng lâu như thế."
"Tôi ngủ đây" Giọng nói cô pha thêm ý cười.
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Khó trách anh lại trở thành Lông Xám, khó trách giọng nói của anh lại được mọi người yêu thích đến thế.
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu cô vẫn không thể nào xua đi được âm thanh của anh.
Lời chúc "mơ đẹp" của anh giống như một ma chú, khiến cho cô tin tưởng và mong chờ trong đêm dài đằng đẵng, chắc chắn cô sẽ có 1 giấc mơ đẹp.
**
Nguyễn Thanh Ngôn đi công tác rồi, cho nên Lâm Kiêu vẫn ở lại tiệm đàn giúp đỡ. Trong giờ làm việc, khách đến mua hàng không nhiều, nhưng lại xuất hiện một người bạn đã lâu không gặp.
Khi Hứa Trí Thịnh dẫn một chú chó to đến tiệm, Tiểu Mĩ hét to chạy tới, "Đây là Lông Xám đây mà, em nhận ra được!!"
"Thằng nhóc đó mỗi lần đưa chó đến là tôi biết không có chuyện gì tốt mà." Hứa Trí Thịnh đưa Lông Xám cho Tiểu Mĩ, than phiền, "Lần này đi công tác không biết khi nào trở về."
Vu Niệm rót cho anh một tách trà nóng, "Không phải là nửa tháng sao?"
"" Mới uống được một nửa, tay anh dừng lại, vẻ mặt Hứa Trí Thịnh kinh ngạc nhìn cô, "Sao cô lại biết?"
Vu Niệm chỉ Cố Sương Chi, "Chính miệng Lông Xám nói với tiểu Chi mà."
"Nói với tiểu Chi hả?" Hứa Trí Thịnh trợn mắt kinh ngạc nhìn Cố Sương Chi ngồi trong góc.
"Sao vậy?" Cố Sương Chi cảm thấy một ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình.
"Không." Anh cười nói "Không có gì, tốt lắm."
"Ôi Xám dễ thương quá." Tiểu Mĩ không nhịn được ôm đầu nó vuốt ve, "Em phải chụp một tấm, share lên nhóm tình địch của em mới được."
Vu Niệm nhắc nhở, "Chụp thì chụp, nhớ đừng để lộ vị trí đó."
"Okie, chị yên tâm đi ~" Tiểu Mĩ trả lời, lấy di động từ trong túi xách ra.
Ai ngờ màn hình vừa nhắm ngay mình và Lông Xám, Boss đã sợ tới mức nhảy dựng lên, chạy loạn khắp phòng, suýt tí nữa làm rớt mấy cây đàn tranh, khiến cho bà chủ Vu Niệm sợ thót cả tim.
"Ây!" Hứa Trí Thịnh vội vàng buông tách trà, "Tôi vừa định nói, đừng chụp ảnh nó, con này sợ nhất là bị chụp ảnh."
Anh dở khóc dở cười đứng dậy bắt con chó lại, Lông Xám chạy một vòng, cuối cùng chạy tới bên cạnh Cố Sương Chi.
Cố Sương Chi cẩn thận vươn tay, chạm đến cái đầu mềm mại và một đôi tai đang dựng thẳng lên.
Lông Xám nghịch ngợm trốn phía sau lưng cô, giống như đã tìm được chốn tránh mưa bão.
"Mày là Lông Xám?" Cô cúi đầu hỏi nó.
Tựa như nghe thấy tên mình, Lông Xám ngoan ngoãn ngẩng đầu "gâu" một tiếng.
"Mày ngoan quá!"
Không giống chủ của mày tí nào, cô thầm nghĩ.
**
Hứa Trí Thịnh thấy mọi chuyện đã ổn, nên ngồi xuống uống một hớp trà, than nhẹ, "Cậu ta thì ngon rồi, xách cái đít không mà đi, để một đống chuyện lại cho tôi"
"Chuyện gì?"
"Đợt câu cá lần trước, có cô gái thích cậu ấy, sau đó người ta quấn lấy bà chủ hồ cá hỏi phương thức liên lạc, bà chủ bán đứng tôi." Hứa Trí Thịnh bất đắc dĩ, "Mấy ngày nay, mấy cô gái này thay phiên nhau nhắn tin cho tôi, muốn bùng cháy mà."
Vu Niệm dở khóc dở cười, "Bọn họ lầm cậu là Lông Xám à?"
"Chứ còn gì nữa!" Anh oán giận, "Thằng này trước khi đi còn cười trên sự đau khổ của người khác, lúc đó tôi chỉ muốn đem số điện thoại của nó bán lấy tiền cho rồi."
"Bán cho em đi Hứa đại!" Tiểu Mĩ phấn khích đứng dậy.
"Bán cho em? Thế thì ngày hôm sau anh ấy không mở di động được luôn quá." Vu Niệm ghét bỏ nói.
"Cô nói xem chuyện này là sao hả?" Hứa Trí Thịnh xoa tay, lắc đầu bất đắc dĩ.
Hứa Trí Thịnh lèm bèm cả buổi, cuối cùng chả ai thèm nghe, tản ra làm chuyện của mình, để lại anh dẫn Lông Xám đi tản bộ.
Lúc anh gọi cho Nguyễn Thanh Ngôn, biết được anh ấy đã xuống máy bay an toàn, bây giờ đang ngủ bù, bị anh đánh thức nên tâm trạng không được tốt.
"Đoán thử xem vừa nãy mình ở đâu?" Hứa Trí Thịnh ra vẻ thần bí hỏi anh.
"Trại tạm giam."
"Khỉsao... sao là trại tạm giam hả?"
"Nghe giọng điệu say rượu này của cậu, không phải là hôm qua uống say rồi gây chuyện, mới nộp tiền bảo lãnh mới được ra à?"
Hứa Trí Thịnh nhíu mày, "Biến đi!!"
"Là cậu kêu mình đoán mà..." Đối phương còn tỏ vẻ đúng lí hợp tình, "Nếu như cậu bị bắt thật, nhớ tìm người trông Lông Xám cho tốt, nó không chịu đói được đâu."
"Cậu đủ rồi đấy!" Hứa Trí Thịnh bị anh chọc cho xì khói, cùng lớn lên với nhau, thế mà lại không bằng một con Husky.
Hứa Trí Thịnh hừ lạnh, không có cách, nên liền khai ra, "Mình vừa mới từ Viễn Cầm đi ra."
"Ồ." Nguyễn Thanh Ngôn nhẹ giọng đáp, "Thì sao?"
"Mình vừa nghe được một chuyện không được hay cho lắm>"
"Nói đi"
Khóe miệng Hứa Trí Thịnh gợi lên một nụ cười, "Người đi không bao giờ để lại dấu chân như cậu, thế mà lại thông báo ngày về cho tiểu Cố?"
"Có vấn đề gì hả?"
"Cái này còn chưa rõ nữa hả?" Hứa Trí Thịnh kinh ngạc hỏi lại anh, "Nguyễn Thanh Ngôn cậu khi nào đi mà biết ngày về chưa? Lần nào cũng kéo hành lí nói đi là đi, khi nào quay về lúc nào cũng là một câu đố, ngay cả trợ lý của cậu còn không biết, thế mà lần này cậu lạilại nói cho tiểu Cố?"
"Cậu sai rồi.” Người bên kia ngáp một cái, cãi lại "Mỗi lần đi công tác mình đều báo cho Lông Xám, không tin cậu hỏi nó thử đi."
"." Hứa Trí Thịnh u oán nhìn con chó bên cạnh, thằng nhóc này ánh mắt long lanh, dáng vẻ không có kiên nhẫn.
Biết là giống này trời sinh đã ngáo đá như thế, nhưng mà nhìn cái mặt này, kèm theo giọng nói thiếu đòn của chủ nó, Hứa Trí Thịnh không thể chịu nổi.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng là đây, anh oán thầm.
"Còn có chuyện gì sao?" Người bên bờ kia đại dương nhắm mắt, "Không có thì mình cúp đây."
"Mau biến đi"
Hứa Trí Thịnh cúp điện thoại, lại mở ra đưa Lông Xám nhìn, "Mày nhìn đi, đây là người gì thế hả?"
**
Tuyên truyền cho ca hội Noel bắt đầu rất sớm, thời gian trà chiều, Vu Niệm lôi kéo Cố Sương Chi giúp mình chọn một bài hát.
Tiểu Mĩ ngồi bên cạnh u oán ngồi cắt vải, nói: "Nếu Lông Xám có thể đến ca hội thì tốt quá rồi ~~~"
"Em chờ anh ấy đên ca hội còn không bằng chờ đàn ông có thể sinh con." Vu Niệm không thương tiếc nói.
"Phụt!" Trong nháy mắt Tiểu Mĩ cười ầm lên, "Cái này được đó!"
Cố Sương Chi gật đầu, "Không chỉ thế, phải để cho đàn ông mỗi tháng đều phải trải qua "mùa dâu""
"Mỗi tháng thì sướng quá rồi, mỗi tuần đi, một tuần có 7 ngày luôn."
"Ha ha ha ha được đó!"
Lâm Kiêu ngồi bên cạnh nghe sởn cả tóc gáy, da gà nổi khắp nơi, cuối cùng thốt lên một câu, "Phụ nữ thật đáng sợ."
"Bây giờ cậu mới biết hả?" Vu Niệm cười to, ngoắc ngoắc cậu, "Lại đây uống trà nào, không có ai mua, cứ đứng trước cửa đi tới đi lui làm gì?"
Lâm Kiêu cất di động, mặt lo lắng, "Chị, mấy chị có nghe gì không? Chuyện Yan thứ hai."
"Ai thứ hai hả?"
"Yan, thần tượng của em, Nguyễn Thanh Ngôn"
"Là sao?"
"Hai ngày nay trên mạng có người đăng, nói nhiếp ảnh gia Nhật Bản Kio có phong cách rất giống Yan."
"Phong cách giống thì kỳ lạ lắm hả?" Vu Niệm nói, "Hơn nữa, chúng ta là dân ngoài nghề, vốn dĩ chả nhìn ra cái gì là phong cách."
"Kỳ lạ ở chỗ rất giống, mỗi một tấm hình đều giống, nhưng không giống nhau như đúc."
Tiểu Mĩ chưa nhìn đã thiên vị thần tượng của mình, "Không hổ danh là fan trung thành của Lông Xám nhà tôi."
"Hôm nay đối phương thanh minh, bảo là không biết Yan là ai." Cậu buồn bực hỏi Vu Niệm "Chị nhìn xem có giống không?"
Vu Niệm sờ cằm, gật đầu nói: "Đúng là rất giống, nhưng chị cũng không hiểu cho lắm."
Cố Sương Chi chống đầu, nhàm chán hỏi, "Hai người này ai chụp đẹp hơn?"
"Cái này khó mà nói được" Lâm Kiêu cau mày, do dự nói.
"Đương nhiên là Lông Xám chụp đẹp hơn rồi! Đồ dỏm kia chỉ bắt chước thôi, không hề có tinh túy." Tiểu Mĩ nháy mắt liền hóa thân thành trinh thám, nhìn hai tấm ảnh chụp bình luận.
"Em thì biết cái gì." Vu Niệm chỉ chỉ một tấm trong đó, "Chị thấy tấm này Kio chụp có vẻ đẹp hơn."
Nhìn hai người đang tranh chấp không ngừng, Cố Sương Chi đầu hàng, "Thôi quên đi, mình đi tập đàn đây."
"Có chuyện này muốn hỏi cô."
"Anh hỏi đi."
"Mắt của cô, trước đây có nhìn thấy không?" Người bên kia đầu dây bỗng dưng hỏi câu này làm cho cô trở tay không kịp, "...Hay là bẩm sinh đã không nhìn thấy?"
Cô hỏi lại anh, “Nếu bị mù bẩm sinh thì nghe sẽ không tàn khốc đến thế, đúng không?”
"Tôi không có ý đó." Giọng nói Nguyễn Thanh Ngôn hơi cuống quít, "Cô đừng suy nghĩ lung tung."
"Tôi đương nhiên không suy nghĩ lung tung." Cố Sương Chi cầm di động trở mình một cái, nói tiếp, "Tôi nói thật, nếu từ khi sinh ra đã không nhìn thấy, thì sẽ không biết thế giới này như thế nào. Phong cảnh xinh đẹp, vật đổi sao dời, những hình ảnh ấy sẽ không trở thành hồi ức. Không có hồi ức thì sẽ không có đau khổ."
Lần đầu tiên Cố Sương Chi bộc bạch lòng mình cho anh nghe, có lẽ sự việc nho nhỏ vừa rồi đã dọa cô sợ hãi, cũng có thể là cô đang tìm một cơ hội để dốc bầu tâm sự.
Nguyễn Thanh Ngôn nghe được chút phiền muộn từ lời nói của cô, không biết an ủi người ta như thế nào, nhưng đề tài này là do anh khơi mào, nghĩ tới nghĩ lui chỉ thốt ra được một câu: "Đừng buồn, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."
Điện thoại truyền đến giọng nói lạnh nhạt của cô: "Cám ơn."
Tiếng "cám ơn" này khiến cho lòng anh rối loạn hẳn lên.
Người trong sân bay vô cùng tấp nập, ánh mắt anh bắt đầu mơ hồ.
Anh nheo mắt thành một đường thẳng, ngẩng đầu nhìn ánh đèn neon sặc sỡ.
Những màu sắc ấy pha tạp vào nhau trong tầm mắt, tuy không có ranh giới rõ ràng nhưng vẫn khiến người ta thấy ấm áp.
**
Anh khẽ thở dài, lại mở mắt ra.
"Cô cóphong cảnh nào mà mình muốn nhìn thấy nhất không?" Anh hỏi cô, "Hoặc là, có chỗ nào muốn đi nhưng chưa từng đi?"
"Nhiều lắm nha." Cô nắm chặt tay lại, "Tôi muốn xem cực quang, từ nhỏ đã muốn xem rồi. Còn muốn ngắm sao, một bầu trời đầy sao, anh biết đấy, Thượng Hải bị ô nhiễm, cho nên chẳng nhìn được mấy ngôi sao. Tôi còn muốn được nhìn thấy sóng biển phát sáng, còn rất nhiều, rất nhiều thứ."
Nguyễn Thanh Ngôn gật đầu, "Tóm lại là cô rất thích ánh sáng."
"Ừ" Cố Sương Chi nói với anh, "Ở trong bóng tối đã lâu, không có ai là không thích ánh sáng."
"Chờ mắt cô khỏe lại, tôi sẽ mang cô đi xem từng cái từng cái một nhé." Chỉ vài giây anh đã ra quyết định, "Chúng ta sẽ đi Alaska ngắm cực quang, đi New Zealand ngắm sao, đi Maldives xem sóng biển phát sáng. Chỉ cần cô muốn xem, tôi sẽ mang cô đi, được không?"
""
Cô im lặng, muốn hỏi anh vì sao lại tốt với cô như thế, nhưng lời nói đến bên miệng, lại nuốt trở vào.
Có lẽ với ai anh cũng tốt như thế, có lẽ do anh tội nghiệp cô là người mù, cũng có lẽchỉ là thuận miệng nói ra mà thôi?
Cho dù là đáp án nào, thì cô cũng không vui nổi.
Cô không muốn suy nghĩ quá bi quan nên dứt khoát không nghĩ nhiều, cố gắng để cho giọng mình không khác gì ngày thường, "Làm sao mà anh biết sẽ có ngày mắt tôi hồi phục chứ?"
"Bởi vì tôi muốn cho cô nhìn ảnh tôi chụp."
"Cho nên?"
"Cho nên sớm muộn gì cô cũng sẽ khỏe lại thôi."
"."
Chả có logic gì cả.
**
Loa truyền đến thông báo nhắc nhở đăng ký thủ tục, hai người thấm thoát đã trò chuyện rất lâu. Nguyễn Thanh Ngôn nhìn giờ trên di động của mình, ở chỗ cô bây giờ đã rạng sáng rồi.
"Cô nhóc, trễ lắm rồi, mau ngủ đi."
Cố Sương Chi trêu anh: "Hết 5 tệ rồi à."
Anh đáp lại: "Đúng vậy, lãi thật, có thể sử dụng lâu như thế."
"Tôi ngủ đây" Giọng nói cô pha thêm ý cười.
"Ngủ ngon, mơ đẹp."
Khó trách anh lại trở thành Lông Xám, khó trách giọng nói của anh lại được mọi người yêu thích đến thế.
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu cô vẫn không thể nào xua đi được âm thanh của anh.
Lời chúc "mơ đẹp" của anh giống như một ma chú, khiến cho cô tin tưởng và mong chờ trong đêm dài đằng đẵng, chắc chắn cô sẽ có 1 giấc mơ đẹp.
**
Nguyễn Thanh Ngôn đi công tác rồi, cho nên Lâm Kiêu vẫn ở lại tiệm đàn giúp đỡ. Trong giờ làm việc, khách đến mua hàng không nhiều, nhưng lại xuất hiện một người bạn đã lâu không gặp.
Khi Hứa Trí Thịnh dẫn một chú chó to đến tiệm, Tiểu Mĩ hét to chạy tới, "Đây là Lông Xám đây mà, em nhận ra được!!"
"Thằng nhóc đó mỗi lần đưa chó đến là tôi biết không có chuyện gì tốt mà." Hứa Trí Thịnh đưa Lông Xám cho Tiểu Mĩ, than phiền, "Lần này đi công tác không biết khi nào trở về."
Vu Niệm rót cho anh một tách trà nóng, "Không phải là nửa tháng sao?"
"" Mới uống được một nửa, tay anh dừng lại, vẻ mặt Hứa Trí Thịnh kinh ngạc nhìn cô, "Sao cô lại biết?"
Vu Niệm chỉ Cố Sương Chi, "Chính miệng Lông Xám nói với tiểu Chi mà."
"Nói với tiểu Chi hả?" Hứa Trí Thịnh trợn mắt kinh ngạc nhìn Cố Sương Chi ngồi trong góc.
"Sao vậy?" Cố Sương Chi cảm thấy một ánh mắt nóng rực nhìn về phía mình.
"Không." Anh cười nói "Không có gì, tốt lắm."
"Ôi Xám dễ thương quá." Tiểu Mĩ không nhịn được ôm đầu nó vuốt ve, "Em phải chụp một tấm, share lên nhóm tình địch của em mới được."
Vu Niệm nhắc nhở, "Chụp thì chụp, nhớ đừng để lộ vị trí đó."
"Okie, chị yên tâm đi ~" Tiểu Mĩ trả lời, lấy di động từ trong túi xách ra.
Ai ngờ màn hình vừa nhắm ngay mình và Lông Xám, Boss đã sợ tới mức nhảy dựng lên, chạy loạn khắp phòng, suýt tí nữa làm rớt mấy cây đàn tranh, khiến cho bà chủ Vu Niệm sợ thót cả tim.
"Ây!" Hứa Trí Thịnh vội vàng buông tách trà, "Tôi vừa định nói, đừng chụp ảnh nó, con này sợ nhất là bị chụp ảnh."
Anh dở khóc dở cười đứng dậy bắt con chó lại, Lông Xám chạy một vòng, cuối cùng chạy tới bên cạnh Cố Sương Chi.
Cố Sương Chi cẩn thận vươn tay, chạm đến cái đầu mềm mại và một đôi tai đang dựng thẳng lên.
Lông Xám nghịch ngợm trốn phía sau lưng cô, giống như đã tìm được chốn tránh mưa bão.
"Mày là Lông Xám?" Cô cúi đầu hỏi nó.
Tựa như nghe thấy tên mình, Lông Xám ngoan ngoãn ngẩng đầu "gâu" một tiếng.
"Mày ngoan quá!"
Không giống chủ của mày tí nào, cô thầm nghĩ.
**
Hứa Trí Thịnh thấy mọi chuyện đã ổn, nên ngồi xuống uống một hớp trà, than nhẹ, "Cậu ta thì ngon rồi, xách cái đít không mà đi, để một đống chuyện lại cho tôi"
"Chuyện gì?"
"Đợt câu cá lần trước, có cô gái thích cậu ấy, sau đó người ta quấn lấy bà chủ hồ cá hỏi phương thức liên lạc, bà chủ bán đứng tôi." Hứa Trí Thịnh bất đắc dĩ, "Mấy ngày nay, mấy cô gái này thay phiên nhau nhắn tin cho tôi, muốn bùng cháy mà."
Vu Niệm dở khóc dở cười, "Bọn họ lầm cậu là Lông Xám à?"
"Chứ còn gì nữa!" Anh oán giận, "Thằng này trước khi đi còn cười trên sự đau khổ của người khác, lúc đó tôi chỉ muốn đem số điện thoại của nó bán lấy tiền cho rồi."
"Bán cho em đi Hứa đại!" Tiểu Mĩ phấn khích đứng dậy.
"Bán cho em? Thế thì ngày hôm sau anh ấy không mở di động được luôn quá." Vu Niệm ghét bỏ nói.
"Cô nói xem chuyện này là sao hả?" Hứa Trí Thịnh xoa tay, lắc đầu bất đắc dĩ.
Hứa Trí Thịnh lèm bèm cả buổi, cuối cùng chả ai thèm nghe, tản ra làm chuyện của mình, để lại anh dẫn Lông Xám đi tản bộ.
Lúc anh gọi cho Nguyễn Thanh Ngôn, biết được anh ấy đã xuống máy bay an toàn, bây giờ đang ngủ bù, bị anh đánh thức nên tâm trạng không được tốt.
"Đoán thử xem vừa nãy mình ở đâu?" Hứa Trí Thịnh ra vẻ thần bí hỏi anh.
"Trại tạm giam."
"Khỉsao... sao là trại tạm giam hả?"
"Nghe giọng điệu say rượu này của cậu, không phải là hôm qua uống say rồi gây chuyện, mới nộp tiền bảo lãnh mới được ra à?"
Hứa Trí Thịnh nhíu mày, "Biến đi!!"
"Là cậu kêu mình đoán mà..." Đối phương còn tỏ vẻ đúng lí hợp tình, "Nếu như cậu bị bắt thật, nhớ tìm người trông Lông Xám cho tốt, nó không chịu đói được đâu."
"Cậu đủ rồi đấy!" Hứa Trí Thịnh bị anh chọc cho xì khói, cùng lớn lên với nhau, thế mà lại không bằng một con Husky.
Hứa Trí Thịnh hừ lạnh, không có cách, nên liền khai ra, "Mình vừa mới từ Viễn Cầm đi ra."
"Ồ." Nguyễn Thanh Ngôn nhẹ giọng đáp, "Thì sao?"
"Mình vừa nghe được một chuyện không được hay cho lắm>"
"Nói đi"
Khóe miệng Hứa Trí Thịnh gợi lên một nụ cười, "Người đi không bao giờ để lại dấu chân như cậu, thế mà lại thông báo ngày về cho tiểu Cố?"
"Có vấn đề gì hả?"
"Cái này còn chưa rõ nữa hả?" Hứa Trí Thịnh kinh ngạc hỏi lại anh, "Nguyễn Thanh Ngôn cậu khi nào đi mà biết ngày về chưa? Lần nào cũng kéo hành lí nói đi là đi, khi nào quay về lúc nào cũng là một câu đố, ngay cả trợ lý của cậu còn không biết, thế mà lần này cậu lạilại nói cho tiểu Cố?"
"Cậu sai rồi.” Người bên kia ngáp một cái, cãi lại "Mỗi lần đi công tác mình đều báo cho Lông Xám, không tin cậu hỏi nó thử đi."
"." Hứa Trí Thịnh u oán nhìn con chó bên cạnh, thằng nhóc này ánh mắt long lanh, dáng vẻ không có kiên nhẫn.
Biết là giống này trời sinh đã ngáo đá như thế, nhưng mà nhìn cái mặt này, kèm theo giọng nói thiếu đòn của chủ nó, Hứa Trí Thịnh không thể chịu nổi.
Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng là đây, anh oán thầm.
"Còn có chuyện gì sao?" Người bên bờ kia đại dương nhắm mắt, "Không có thì mình cúp đây."
"Mau biến đi"
Hứa Trí Thịnh cúp điện thoại, lại mở ra đưa Lông Xám nhìn, "Mày nhìn đi, đây là người gì thế hả?"
**
Tuyên truyền cho ca hội Noel bắt đầu rất sớm, thời gian trà chiều, Vu Niệm lôi kéo Cố Sương Chi giúp mình chọn một bài hát.
Tiểu Mĩ ngồi bên cạnh u oán ngồi cắt vải, nói: "Nếu Lông Xám có thể đến ca hội thì tốt quá rồi ~~~"
"Em chờ anh ấy đên ca hội còn không bằng chờ đàn ông có thể sinh con." Vu Niệm không thương tiếc nói.
"Phụt!" Trong nháy mắt Tiểu Mĩ cười ầm lên, "Cái này được đó!"
Cố Sương Chi gật đầu, "Không chỉ thế, phải để cho đàn ông mỗi tháng đều phải trải qua "mùa dâu""
"Mỗi tháng thì sướng quá rồi, mỗi tuần đi, một tuần có 7 ngày luôn."
"Ha ha ha ha được đó!"
Lâm Kiêu ngồi bên cạnh nghe sởn cả tóc gáy, da gà nổi khắp nơi, cuối cùng thốt lên một câu, "Phụ nữ thật đáng sợ."
"Bây giờ cậu mới biết hả?" Vu Niệm cười to, ngoắc ngoắc cậu, "Lại đây uống trà nào, không có ai mua, cứ đứng trước cửa đi tới đi lui làm gì?"
Lâm Kiêu cất di động, mặt lo lắng, "Chị, mấy chị có nghe gì không? Chuyện Yan thứ hai."
"Ai thứ hai hả?"
"Yan, thần tượng của em, Nguyễn Thanh Ngôn"
"Là sao?"
"Hai ngày nay trên mạng có người đăng, nói nhiếp ảnh gia Nhật Bản Kio có phong cách rất giống Yan."
"Phong cách giống thì kỳ lạ lắm hả?" Vu Niệm nói, "Hơn nữa, chúng ta là dân ngoài nghề, vốn dĩ chả nhìn ra cái gì là phong cách."
"Kỳ lạ ở chỗ rất giống, mỗi một tấm hình đều giống, nhưng không giống nhau như đúc."
Tiểu Mĩ chưa nhìn đã thiên vị thần tượng của mình, "Không hổ danh là fan trung thành của Lông Xám nhà tôi."
"Hôm nay đối phương thanh minh, bảo là không biết Yan là ai." Cậu buồn bực hỏi Vu Niệm "Chị nhìn xem có giống không?"
Vu Niệm sờ cằm, gật đầu nói: "Đúng là rất giống, nhưng chị cũng không hiểu cho lắm."
Cố Sương Chi chống đầu, nhàm chán hỏi, "Hai người này ai chụp đẹp hơn?"
"Cái này khó mà nói được" Lâm Kiêu cau mày, do dự nói.
"Đương nhiên là Lông Xám chụp đẹp hơn rồi! Đồ dỏm kia chỉ bắt chước thôi, không hề có tinh túy." Tiểu Mĩ nháy mắt liền hóa thân thành trinh thám, nhìn hai tấm ảnh chụp bình luận.
"Em thì biết cái gì." Vu Niệm chỉ chỉ một tấm trong đó, "Chị thấy tấm này Kio chụp có vẻ đẹp hơn."
Nhìn hai người đang tranh chấp không ngừng, Cố Sương Chi đầu hàng, "Thôi quên đi, mình đi tập đàn đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook