Tầm Tầm luôn miệng kêu đau cuối cùng cũng được Thời Chung dỗ ngủ. Lúc này đã là đêm khuya, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đều của Tầm Tầm, Thời Chung kéo góc chăn cho cậu, ngoái đầu nhìn Nhậm Tư Đồ đang khoác áo khoác của anh ngủ trên sa lon, không khỏi cười một tiếng.

Thời Chung rón rén tới bên sofa, vốn muốn đánh thức cô, nhưng vừa cúi xuống chuẩn bị vỗ vai cô thì anh lại đổi ý, bế Nhậm Tư Đồ vẫn đang say giấc mộng lên.

Nhậm Tư Đồ ngủ không sâu, thân thể vừa rời khỏi ghế sa lon là đã tỉnh, ánh mắt mơ màng thoáng qua sự sợ hãi, khi nhìn thấy rõ khuôn mặt tươi cười của anh cô liền nổi giận: "Anh có thể đừng làm em sợ thế không. . . . . ."

Thời Chung quay đầu lại nhìn Tầm Tầm, sau đó quay lại chau mày nhìn Nhậm Tư Đồ ý bảo cô đừng lên tiếng. Nhậm Tư Đồ không thể làm gì khác hơn là thu giọng lại, vòng tay ôm cổ Thời Chung, mặc anh ôm mình ra khỏi phòng bệnh.

Đến hành lang, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, Nhậm Tư Đồ được anh đặt trên ghế dài, cô quấn chặt áo của Thời Chung quanh người, ngẩng đầu nhìn Thời Chung ở trước mặt: "Ngày mai anh được nghỉ à?"

Thời Chung lắc đầu, sau đó ngồi xuống cạnh cô.

Nhậm Tư Đồ đẩy anh một cái: "Vậy anh mau về nhà ngủ một giấc đi, một mình em ở đây với Tầm Tầm là được."

Thời Chung không làm như lời cô nói mà chỉ ngước mắt nhìn quanh, không vui nhíu mày: "Tôn Dao đâu? Thằng bé xảy ra chuyện mà cô ấy không giúp chăm sóc, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu cả."

Nhậm Tư Đồ nhìn quanh hành lang, quả thật không thấy bóng dáng của Tôn Dao. Cô nghĩ có lẽ là Tôn Dao đi tìm Từ Kính nói chuyện rồi, nhưng chuyện giữa Tôn Dao và Từ Kính, Nhậm Tư Đồ thật sự không biết nên giải thích thế nào với Thời Chung, vì vậy chỉ có thể nói: "Cậu ấy có chuyện quan trọng hơn phải xử lý. Đừng quên em cũng là bác sĩ, dù sao một mình em bận rộn cũng quen rồi, anh về ngủ đi, ngoan. . . . . ."

Nhậm Tư Đồ lấy chiêu đối phó với trẻ nhỏ ra đối phó với anh, vừa nói còn vừa đưa tay vuốt đầu anh, mặt Thời Chung đen đi, kéo bàn tay đang để trên đầu anh xuống, giữ trong tay mình nghịch chơi.

Thời Chung dùng tay còn lại kéo vai Nhậm Tư Đồ qua, để cô dựa vào vai anh.

Xem ra anh vẫn không có ý định rời đi.

"Anh cứ về ngủ đi. Em thật sự không cần anh ở lại đâu."

Nhậm Tư Đồ chưa từ bỏ ý định ngẩng đầu nhìn anh, nhắc lại. Thời Chung bịt mắt cô lại, giúp cô nhắm mắt: "Không phải là em luôn nói anh quá dư thừa tinh lực à? Anh thật sự không mệt, bây giờ có về nhà cũng không ngủ được, cho nên bây giờ anh ngồi ở đây không phải vì em, mà chỉ là muốn em nói chuyện phiếm cùng thôi."

Nhậm Tư Đồ không làm gì được anh, ngược lại còn bị anh bắt nhắm nghiền hai mắt lại, dĩ nhiên là gối đầu trên vai anh càng thấy buồn ngủ hơn, bắt giác lại nói ra sự lo lắng trong lòng: "Thứ Sáu tuần sau lễ phục sẽ được đưa về nước, thứ Bảy tuần sau thử lễ phục, chủ nhật chụp ảnh cưới, không phải anh sẽ đều vắng mặt chứ?"

Thời Chung không trả lời, vẻ mặt trở nên phức tạp.

Nhậm Tư Đồ nhìn ra, đè xuống sự mất mát trong lòng, sửa lời nói: "Thôi, chỉ cần anh không vắng mặt trong lễ kết hôn là tốt rồi."

Thời Chung thoáng nghiêng đầu, hôn lên trán cô để cô yên tâm: "Yên tâm đi, cho dù công ty có phá sản anh cũng sẽ không vắng mặt bất cứ gì."

Cái này mặc dù là thề nhưng Nhậm Tư Đồ nghe cảm thấy rất hạnh phúc, cũng không mắng anh là quạ đen, hai người cứ như vậy câu được câu chăng trò chuyện, Nhậm Tư Đồ thỉnh thoảng lại chen một câu: "Nếu anh mệt thì nhớ nói với em một tiếng, em sẽ thả anh về nhà ngủ."

Mặc dù cô nói như vậy, nhưng khi nói chuyện người ngáp liên tục vẫn là cô, cô không biết mình đã ngủ quên từ khi nào, chỉ là khi tỉnh lại thì đã là sáng sớm, bên cạnh sofa của phòng bệnh chính là cửa sổ, vài tia nắng sớm xuyên qua rèm cửa nhảy nhót trên mí mắt cô, Nhậm Tư Đồ nhìn vòng tia sáng trên tay, sửng sốt một lát rồi ngồi dậy.

Trên người cô vẫn là áo khoác của Thời Chung nhưng trong phòng bệnh đã không còn thấy bóng dáng của anh đâu nữa. Có mùi thơm của thức ăn thấm vào mũi Nhậm Tư Đồ, cô nhìn quanh liền thấy hai phần đồ ăn sáng đặt trên bàn trà trước mặt mình.

Nhậm Tư Đồ sờ sờ hộp đồ ăn, vẫn còn nóng. Dưới túi ny lon còn có tờ giấy mà Thời Chung để lại cho cô ——

"Phần ăn bên trái rất thanh đạm, là của Tầm Tầm; bên phải là của em."

Cuối tồi giấy còn có hai chữ, lời ít mà ý nhiều: ông xã.

Khoé miệng Nhậm Tư Đồ thoáng hiện ý cười, gấp tờ giấy cất đi xong thì nhìn Tầm Tầm, thấy Tầm Tầm vẫn còn sâu giấc liền nâng tay nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, cô quyết định không đánh thức Tầm Tầm, mà ăn bữa sáng yêu dấu trước.

Nhưng mùi thơm của đồ ăn rất nhanh đã khiến Tầm Tầm hé mắt —— Nhậm Tư Đồ vừa mới ăn miếng thứ hai đã cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, Nhậm Tư Đồ không khỏi để cái muỗng xuống, nhìn về giường bệnh một lần nữa, Tầm Tầm vừa rồi còn ngủ say bây giờ đang nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay cô, thèm đến nuốt nước miếng, sau đó cậu ngước mắt nhìn Nhậm Tư Đồ, nói: "Con đói rồi. . . . . ."

Tham ăn, có thể kêu đói, vậy chắc chắn là không còn gì đáng ngại rồi. . . . . . Nhậm Tư Đồ thở phào nhẹ nhõm, đưa phần đồ ăn của cậu ra.

Tầm Tầm ăn phần ăn của mình, vừa ăn vừa hỏi: "Mặt con bị thương như vậy rồi, có phải là con sẽ không thể làm phù rể cho ba mẹ nữa?" Nói xong còn không quên sờ nhẹ băng gạc trên trán.

Tầm Tầm luôn gọi nam đồng trong hôn lễ thành phù rể, Nhậm Tư Đồ cũng không sửa cho cậu. Mặc dù không thể mời Lý Duệ làm nữ đồng nhưng cậu vẫn luôn mơ ước có thể mặc tây trang trong hôn lễ của Nhậm Tư Đồ, nâng váy cho cô.

Nhậm Tư Đồ kéo cánh tay Tầm Tầm đang đặt trên băng gạc ra, để tránh Tầm Tầm vụ làm đau mình, vừa trấn an cậu: "Yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo. Hôn lễ ngày đó mẹ sẽ lấy cho con một cái mũ, che kín băng gạc lại, đảm bảo con còn đẹp trai hơn Thời Chung."

Tầm Tầm lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, lại ăn một miếng cháo nhỏ, nửa nhịp sau mới phản ứng lại, vội vàng sửa lời: "Vậy cũng không được, sao con có thể giành danh tiếng với ba chân dài được? Không được không được. . . . . . Con chỉ cần đẹp trai hơn các phù rể khác là tốt rồi."

Nhìn dáng vẻ Tầm Tầm khoát tay phủ nhận, Nhậm Tư Đồ chỉ có thể bật cười lắc đầu, bởi vì cô chợt ý thức được, khoảng cách giữa cô và hạnh phúc cực hạn lại gần thêm một bước. . . . . .

Chỉ không đến hai tuần nữa thôi.

***

Quả nhiên Nhậm Tư Đồ nói được là làm được, đến thứ bảy, cô dành một ngày để đến tiệm áo cưới thử lễ phục, cũng đưa Tầm Tầm đến thử lễ phục của cậu — kiếm cho cậu một chiếc nữ. Tầm Tầm đội cái mũ lên, có thể che kín băng gạc trên đỉnh đầu.

Tầm Tầm yêu thích lễ phục của cậu không buông tay, vội vàng yêu cầu dì nhân viên phục vụ dẫn mình đi thử áo, thay cả bộ tây trang nhỏ.

Phía bên kia, Nhậm Tư Đồ cũng đã đổi váy cưới. Chỉ có điều phần hông của váy hơi chật, đây cũng là điểm mà cô không ngờ tới.

Váy cưới được thiết kế rất sáng tạo, bên trên thì nghiêng vai kiểu Hy Lạp, lộ xương quai xanh nhưng lại có thể che hơn nửa phần lưng phía sau, phía dưới hình đuôi cá, cộng thêm thắt lưng dựng thẳng cực kỳ đẹp, bộ váy chỉ cần treo lên cũng đã cực kỳ thướt tha, tuyệt đối không uổng số tiền đặt làm áo cưới ở nước ngoài, chỉ có điều Nhậm Tư Đồ không ngờ mình lại mập lên, vả lại không mập chỗ khác, chỉ mập ở hông.

Chỉ là trước bộ hoa phục này, dù thế nào cô cũng phải nhét mình vào, cũng may vòng eo chỉ hơi chật một chút, Nhậm Tư Đồ hóp bụng vào vẫn có thể chui qua.

Nhậm Tư Đồ đang cố gắng hóp bụng đứng trước gương, đang xem xét chiếc váy cưới trên người mình từ trên xuống dưới, trái trái phải phải, trên trên dưới dưới thì trên người mình thì có tiếng bước chân đến gần phòng thay đồ của cô. Nghe động tĩnh, Nhậm Tư Đồ lập tức quay lại nhìn.

trên đường tới tiệm áo cưới cô còn nhận được điện thoại của Thời Chung, anh nói anh đang trên dường tới tiệm áo cưới, có thể sẽ đến muộn hơn cô 10’, giờ phút này nghe tiếng bước chân, Nhậm Tư Đồ còn tưởng chú rể chậm trễ rút cuộc đã tới, nhưng quay đầu nhìn lại người đi vào phòng thử quần áo không phải là Thời Chung, mà là Tôn Dao.

Sau lưng Tôn Dao còn có một người đàn ông vạm vỡ ---Người này Nhậm Tư Đồ chưa từng gặp, chắc là vệ sĩ của Từ Kính.

Kể từkhi cókết quả DNA của Tầm Tầm, Nhậm Tư Đồ chưa từng gặp lại Tôn Dao, nhưng họ vẫn luôn gọi điện thoại giữliên lạc, cô cũng đã nói chuyện mình đi thử lễ phục cho cô nàng. Kể từ khi Từ Kính biết Tầm Tầm là con anh ta, mặc dù còn chưa đánh chủý lên Tầm Tầmnhưng đã ép Tôn Dao đến ở với anh ta, nó chẳng khác gì là giam lỏng Tôn Dao cả. Tôn Dao sợ Từ Kính sẽ xuống tay với Tầm Tầm nên nói điều kiện vói Từ Kính trước, chỉ có thể tạm thời đi vào khuôn khổ.

Chẳng qua là Nhậm Tư Đồ không ngờ Từ Kính lại phái vệ sĩ đi theo Tân Dao, thậm chí còn cùng vào trong cửa hàng áo cưới.

Vệ sĩ kia đang chuẩn bị theo đuôi Tôn Dao vào trong phòng thử quần áo thì bị cô nàng quay đầu lườm: “Làm ơn đi! Ở đây là phòng thử quần áo của phụ nữ? Anh chờ ở ngoài có được không?”

Anh chàng vệ sĩ không thể làm gì khác hơn là xanh mặt bước ra ngoài.

Tôn Dao là phù dâu duy nhất trong hôn lễ của Nhậm Tư Đồ, Tôn Dao chọn một chiếc váy - là một chiếc váy ngắn màu tím nhạt, cũng được thiết kế nghiêng vai kiểu Hi Lạp giống Nhậm Tư Đồ.

Chỉ là vừa nghĩ tới vệ sĩ của Từ Kính vẫn đứng ngoài của thì Tôn Dao liến mất tâm trạng ngắm nhìn lễ phục phù dâu của mình, chỉ đặt mông an vị trên chiếc ghế quý phi trắng bằng da, hăng hái hỏi: “Thời Chung đâu?đang thử quần áo ở bên cạnh à?”

“Anh ấy còn chưa tới.”

Tôn Dao kinh ngạc nhíu mày: “'Anh ta bận lắm à? Thửlễ phục cũng đến trễ?”.

Nhậm TưĐồ chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai, coi như là trảlời Tôn Dao. Tôn Dao thấy thế, cũng không tiện làm mất hứng của cô, cẩn thận xem xét váy cưới trên người Nhậm Tư Đồ, thức thời nói thêm một câu: “Xem xem váy cưới anh ta chuẩn bị cho cậu sa hoa vậy,đến trễ một chút cũng không sao, cậu thấy đúng không?’”

Nhậm Tư Đồ nghe vậy, không nhịn được cúi đầu nhìn. Đai lưng khảm rất nhiều kim tuyến, cô chỉ động một cái là cỗ ánh sáng phản xạ mà bây giờ cô vừa cúi đầu nhìn, lại có một tia sáng lọt vào mắt Tôn Dao, cô nàng che mắt, giả vờbày ra bộ dạng ghét bỏ, thở dài nói: “Mình sắp mù rồiđây này? Cậu mau cởi bộ này ra đi, đổi sang bộđồđi mời rượu ý.”

Nhậm Tư Đồ biết đây chỉ là những lời chọc ghẹo của Tôn Dao, cũng không đểý, tiếp tục đứng ngắm áo cưới trước gương, đúng lúc này lại có người đẩy cửa đi vào.

Người vào là Tầm Tầm, nhân viên phục vụ hay ai khác? Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp quayđầu lại nhìn, người đẩp cửađi vào đã lên tiếng —

“không được đổi”. Là giọng của Thời Chung.

Đâylà đang trả lời mấy câu chọc ghẹo Tôn Dao sao?

Tôn Dao vẫn lơ đễnh như trước,cười chào hỏi: “Chú rể à, cuối cùng anh cũng đã tới. Nếu anh tới trễ một chút nữa, mắt của tôi nhất định sẽ bị bộ đồ trên người bà xã của anh chọc mù đây.”

Tôn Dao gọi anh là chú rể khiến anh rất vừa lòng, anh khách khí nói với Tôn Dao một câu: “Để hai người đợi lâu rồi.”

nói xong thì bước qua Tôn Dao đi thẳng tới chỗ Nhậm Tư Đồ.

Bởi vì váy cưới rất dài, Nhậm Tư Đồ không thể không đứng trên bục cao, cũng vì thế mà Thời Chung đi tới trước mặt cô liền thấp hơn cô một đoạn.

Thời Chung cứ như vậy hơi ngẩng mặt lên nhìn vào mắt cô, hiển nhiên áo cưới hoa lệ phức tạp cũng không bằng nụ cười tươi tắn và ánh mắt ngọt ngào của cô dành cho anh ---

“Có đẹp không?” Nhậm Tư Đồ chỉ váy cưới trên người mình hỏi anh.

“Rất đẹp.” Nhưng anh chỉ lo nhìn khuôn mặt cô.

Tôn Dao ngồi trên ghế quý phi thấy không được, cất giọng nhắc nhở: “Cậu ấy đang hỏi anh là váy cưới có đẹp hay không, anh ít nhất cũng nên ngó xuống một cái rồi mới nhận xét chứ.”

Thời Chung thu lại nụ cười, quay đầu nhìn Tôn Dao, cô nàng kiêng kị, làm động tác kéo khóa trên miệng, tỏ ý mình sẽ không nhiều lời nữa. Lúc này Thời Chung mới hài lòng quay lại, cúi đầu nhìn bộ váy cưới trên người Nhậm Tư Đồ, nhận xét: “ Đẹp lắm.”

Nhậm Tư Đồ bây giờ cao hơn anh một cái đầu, nhìn xuống nghiêm túc hỏi anh: “Ngày mai chụp hình cưới, anh không được đến trễ nữa.”

cô như vậy mà vẫn rất đẹp, Thời Chung trịnh trọng gật đầu phối hợp. Nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn có chút không yên lòng, cao giọng nói: “Nếu anh lại đến trễ, em sẽ…”

“sẽ làm gì?”

Nhậm Tư Đồ không nói được nữa, cô thật sự không nghĩ ra cái gì để trừng phạt anh hết. Ngược lại, Thời Chung đảo mắt suy nghĩ một lát rồi nhìn cô, cười đề nghị: "Nếu không thì như vậy đi? Nếu anh đến trễ nữa, thì em hãy dùng cách xử phạt thân xác để xử phạt anh."

Dùng cách xử phạt về 'thể xác', hai chữ không khỏi khiến người ta nghĩ lung tung, Nhậm Tư Đồ nhịn cười, tiếp tục nghiêm mặt: "Anh bận rộn như vậy, chỉ sợ ngay cả thời gian nhận xử phạt cũng không có. Không phải hạng mục của công ty anh đã đi vào quỹ đạo rồi sao? Tại sao không thấy anh rảnh rỗi mà còn bận rộn hơn thế?"

Ánh mắt của Thời Chung thoáng qua tia hoảng hốt, Nhậm Tư Đồ đứng gần như vậy đương nhiên không bỏ qua màn này, nhưng cô còn chưa kịp nói nửa chữ đã bị hai tiếng "Cốc cốc" cắt đứt ——

Nhìn về phía cửa, chỉ thấy nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, "Thời tiên sinh, lễ phục của ngài chúng tôi đã đưa đến phòng thay đồ ở cách vách rồi."

Thời Chung gật đầu với nhân viên phục vụ, ngoái đầu lại nói với Nhậm Tư Đồ một câu: "Anh đi thử lễ phục trước." Tiếng nói vừa dứt, cánh tay vòng ngang hông Nhậm Tư Đồ của anh cũng rời khỏi, anh bước ra ngoài. Nhậm Tư Đồ chỉ có thể nghiêng đầu nhìn, đến tận khi anh biết mất ở ngoài cửa.

Nhậm Tư Đồ suy nghĩ hồi lâu, cảm giác không đúng lắm, không thể làm gì khác hơn là nhờ Tôn Dao giúp đỡ: "Cậu có thấy là anh ấy có chút không vui không?"

Tôn Dao xòe tay, ý bảo mình không giúp gì được: "Mình xin lỗi, mắt mình bị Thật xin lỗi,đôi mắt của cậu làm mù rồi, chẳng thấy cái gì hết."

Tuy nói như vậy nhưng Tôn Dao vẫn không nhịn được quan sát chiếc váy cưới thêm mấy lần, đủ để thấy cô nàng là nói một đằng, nghĩ một nẻo. Chỉ là không ngờ, hôm sau chụp hình cưới cái váy do danh gia thiết kế tỉ mỉ này lại nhận được sự than vãn của đám nhiếp ảnh gia.

"Áo cưới này sáng quá, dùng tấm phản quang thế nào cũng không hiệu quả." ——

Người chỉnh ánh sáng kể khổ với nhiếp ảnh gia.

Nhiếp ảnh gia cũng có nỗi khổ nói: "Chụp hơn 10 tấm, toàn bộ đều thành giấy bỏ. Kim cương chói át cả mặt cô dâu luôn."

Thời Chung vẫn duy trì tư thế ôm cô từ sau lưng, Nhậm Tư Đồ dựa vào ngực của anh, không biết mệt, chỉ có điều nhìn bộ dạng khó phối hợp của đám nhân viên công tác, hơi chút xấu hổ.

Nhậm Tư Đồ nhìn Thời Chung, trưng đầu ý kiến của anh: "Nếu không... Em thay bộ váy mà họ cung cấp để chụp ảnh cưới nha? Nếu không chúng ta sẽ phải chờ rất lâu đó."

Hôm nay rất nắng, tuy Nhậm Tư Đồ và Thời Chung đứng trong ô nhưng tất cả nhân viên đều đứng dưới trời nắng, Nhậm Tư Đồ nhìn những nhân viên công tác chảy đầy mồ hôi, cảm thấy rất có lỗi.

Thời Chung quả quyết phủ nhận đề nghị của cô:" Đừng đổi."

"Nhưng..."

"Đứng như vậy, rất hợp ý anh." Thời Chung ôm chặt eo cô, cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên tai cô, không nhịn được than thở một câu: "Đã bao lâu anh không ôm em như vậy rồi hả?"

Nhậm Tư Đồ bị anh cọ có chút ngứa, nghĩ nghĩ, cũng không lên tiếng, cứ lặng lẽ như vậy hưởng thụ cái ôm của anh.

Vì thế đám nhân viên chỉ có thể tiếp tục bận rộn, đôi vợ chồng mới cưới cứ ở một bên vừa ôm nhau, vừa cười nói vui vẻ.

May mà cuối cùng nhiếp ảnh gia cũng tìm được vấn đề, dù sao cũng là đòan đội chụp ảnh số một số hai trong nước, tiếp theo chính là thời gian chụp hình của cô dâu. Tuy Thời Chung không cần chụp ảnh nhưng cũng không rời khỏi, cứ như vậy đứng quan sát.

Nhưng cũng hơi khó khăn cho Nhậm Tư Đồ, cô phối hợp không được tốt lắm, hoàn toàn không phô bày được hết dáng người, mà anh thì cứ đứng nhìn cô không chớp mắt, để mỗi lần nhiếp ảnh gia yêu cầu cô đổi tư thế, đều cảm thấy anh rất vui vẻ, còn như đang giễu cợt cô.

Nhiếp ảnh gia không hài lòng vỗ máy ảnh, chỉ có thể ngẩng đầu dặn dò Nhậm Tư Đồ: "Thời phu nhân, thả lỏng, đừng cứng đơ như thế. Vừa đúng lúc Thời tiên sinh ở đây, cô chỉ cần nhìn về phía anh ấy, ánh mắt thả lỏng một chút là được."

Có lẽ trong nội tâm nhiếp ảnh gia đã sớm kêu khổ mấy ngàn lần rồi, anh ta không mong ánh mắt vừa có thể thả lỏng, vừa hấp dẫn lại vừa mang chút tình yêu nữa.. . . . . .

Nhậm Tư Đồ không nhịn được nhìn Thời Chung ở bên ngoài, khoé miệng vừa thả lỏng đôi chút lại căng thẳng, không thể làm ra vẻ mặt nhẹ nhõm nữa. Nhậm Tư Đồ không nhịn được, đầu hàng Thời Chung: "Anh đi vào nghỉ ngơi chút đi." Rõ ràng là chê anh cản trở.

Thời Chung vẫn không muốn rời đi, ngược lại còn đi tới chỗ nhiếp ảnh gia: "Cái gì là vừa thả lỏng vừa hấp dẫn, lại mang chút tình yêu?"

Nhiếp ảnh gia kêu trợ thủ ra, trợ thủ chỉ dùng ba giây đã thành công biểu diễn một ánh mắt tuyệt diệu. Thời Chung nghiên cứu một chút, rất nhanh đã biết phải làm gì, lúc này lại bảo nhiếp ảnh gia: "Vậy nhớ chụp hình."

Nhiếp ảnh gia còn chưa hiểu lời này của Thời Chung là có ý gì, anh đã rời khỏi chỗ nhiếp ảnh gia —— cũng không phải là làm theo lời Nhậm Tư Đồ, mà là đi thẳng tới trước mặt cô.

Nhậm Tư Đồ còn tưởng anh không nghe rõ câu "Anh đi vào nghỉ ngơi một chút đi?" của cô cho nên mới đến gần, hỏi xem cô vừa nói cái gì. Nhưng không ngờ anh vừa đến chỗ cô, không nói hai lời đã giơ tay giữ chặt gáy cô.

Nhậm Tư Đồ bị anh kéo ngửa đầu ra sau, sau đó đôi môi bị anh hôn lên.

Đầu tiên anh chỉ định hôn một cái chuồn chuồn đạp nước thôi, nhưng bây giờ anh lại hôn một nụ hôn hoàn toàn khác biệt, Nhậm Tư Đồ bị răng môi nóng rực của anh dây dưa, âm thanh quanh quẩn trong óc dần dần cũng bị đầu lưỡi của anh quét hết. Chung quanh có người nhìn... Nhìn... Nhìn...

Đến lúc Nhậm Tư Đồ được buông ra đã có chút choáng váng, Thời Chung vẫn không nói gì, quay đầu, để lại một người chỉ có thể vừa tức vừa hờn, vừa thẹn thùng vừa lúng túng nhìn bóng lưng anh rời khỏi.

Nhiếp ảnh gia bên ngoài cũng lĩnh ngộ được câu kia: “Vậy nhớ chụp hình” rốt cuộc là ý gì, đè xuống sự kích động, dùng máy ảnh chụp lại một màn này.

Khi Thời Chung trở lại chỗ đứng lúc trước thìcũng là lúc nhiếp ảnh gia chụp hình thành công, hô to một câu “OK!”

Nhậm Tư Đồ ở trong sân nhìn nhiếp ảnh gia một chút, lại nhìn Thời Chung một chút, rất nhanh đã hiểu ra, không nhịn được lườm Thời Chung một cái. Thời Chung nhìn khuôn mặt đỏửng của cô nhún vai.

Nhậm Từ Đồ liếc bốn phía, thấy tất cả nhên viên đều nhìn cô, biết rằng, nụ hôn mập mờ nóng bỏng cư như vậy bị người vây xem, Nhậm Tư Đồ tức không chịu được, lại trợn mắt lườm người khởi xướng một cái.

Người khởi xướng lúc này không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn quayđầu đi — nghe theo lệnh của bà xã đại nhân, vào phòng nghỉ ngơi chờ sai khiến.

không có Thời Chung đứng giám sát, Nhậm Tư Đồ chụp ảnh thuận lợi hơn nhiều, gần trưa là xong, cả đám nhân viên chuẩn bị đi tới chỗ khác chụp, trước khi đi còn phải dọn dẹp dụng cụ, Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng có thể trở về phòng nghỉ ngơi nghỉngơi chốc lát.

Chỉ là không ngờ, Thời Chung lại không ởđây, ngược lại thư ký Tôn xuất hiện — Nhậm TưĐồ đẩy của phòng nghỉ ngơi ra, chỉ thấy thư ký Tôn nói với mấy nhiên viên công tác: “Mấy người cứđến đó trước đi, chụp ảnh một mình cô dâu trước, sau đó Thời tiên sinh sẽ tới.”

Nhâm Tư Đồ đang đứng ở cửa phòng, vôthức chen miệng vào nói: “Anh ấy đâu?”

Nghe thấy thanh âm của Nhậm Tư Đồ, thư ký Tôn vốn đưa lưng về phía cửa bỗng đờ người, nửa giây sau mới quap đầu nhìn lại.

“Éc...Là công ty tạm thời có việc gấp,Thời tổng phảichạy tới xử lý.”

Thư ký Tôn đáp lại có chút ấp úng, Nhậm Tư Đồ cũng không đểý, hôm nay trong đầu cô chỉ cóba chữ —

“không thể nào?” Ảnh cưới mới chụp được một nửa chú rểđã chạy?

Thư ký Tôn cười cười nhìn cô,cô chỉ có thểbắt đắc dĩ lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa thở dài một hơi.

Lúc đó, trong lòng Nhậm Tư Đồ không có tính đến tình huống xấu nhất, đương nhiên khồng ngờ Thời Chung lại rời đi như vậy, côchụp cả một ngày, Thời Chung vẫn chưa trở lại.Chỉcó thể để ngày mai chụp tiếp thôi.

Gần sáng Thời Chung mới về đến nhà, Tầm Tầm đã sớm đi ngủ, Nhậm Tư Đồ vẫn còn ở phòng khách, cầm khung hình điện tử liếc nhìn ngày chụp hình.

Nhậm Tư Đồ nghe thấy động tĩnh anh trở về, ngón tay đang phủi khung hình dừng lại một chút, nhưng rất nhanh cô hoàn toàn coi anh như không khí, tiếp tục cắm đầu cắ cổ nhìn hình không ngẩng đầu lên.

Thời Chung đi tới, dừng ở sau sofa, cúi đầu vòng tay ôm vai cô, giọng nói cầu xin tha thứ: “Bà xã đại nhân, anh biết tội rồi.”

“....”

cô không lên tiếng, Thời Chung liền im lặnh hôn lên tai cô: “Anh đi mua Washboard (ván giặt) nhé?”

Nhậm Tư Đồ vốn muốn lườm anh, nhưng ngoái đầu thấy anh mệt mỏi liền mềm lòng, nhưng giọng nói vẫn chẳng khách khí chút nào: “Cũng may là trước khi anh chạy đi đã chụp không ít ảnh hai người, nếu không hôm nay em nhất định sẽ khiến anh quỳ trên Washboard.”

Thời Chung lậptức phụ họa: “không thành vấn đề, bây giờ anh sẽ bảo thư kí Tôn mua năm tấm tới đây, không, mười tấm.”

nói xong còn thật sự muốn móc điện thoại gọi cho thư kí Tôn. Động tác của Nhậm Tư Đồ không hề khách khí, đoạt lấy điện thoại rồi nhét khung ảnh vào tay anh: “Hôn lễ cần một tấm phóng to, anh chọn đi, ngày mai sẽ đưa đi phóng.”

Thời Chung lập tức ngoan ngoãn đáp: “Tuân lệnh!”

Hai người cứ như vậy ngồi trên ghế salon chọn hình.

Nhậm Tư Đồ không thể chọn, vứt chuyện mình tức giận sang một bên: “Em thấy tấm này không tệ. Tấm này không tồi. Còn tấm này nữa cũng tốt vô cùng.”

Chọn tới chọn lui không biết là chọn hay bỏ, Nhậm Tư Đồ không thể làm gì khác hơn lá vừ nhìn chằm chằm khung điện tử, vừa mở miệng xin trợ giúp người ngồi bên cạnh, nhưng vẫn không thấy Thời Chung trả lời: “Anh thấy tấm nào tốt nhất?”

“.....”

cô không nghe thấy Thời Chung trả lời, ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy Thời Chung đang nhìn chằm chằm vào một góc bàn, vẻ mặt ngây ngô, cô nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Thời Chung?”

Thời Chung lúc này mới phục hồi tinh thần, ngẩng đầunhìn lại Nhậm Tư Đồ.

cô quan sát anh, không khỏi nghi ngờ nhăn mày lại: “Thế nào? Tại sao lại mất hồn mất vía thế....”

Thời Chung nhíu mày, cúi đầu tránh ánh mắt của Nhậm Tư Đồ, giọng nói vẫn như thường hỏi cô: “Còn chưa chọn xong à?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương