Ai Muốn Tình Sâu Lầm Vào Phù Hoa
-
Chương 52
Có lúc Tư Đồ sẽ tự lừa dối mình, thật ra thì lần này anh đang thử cô, chỉ là thử ác hơn so với lần trước mà thôi, tàn khốc hơn một chút.
Nhưng hôm nay nhìn bóng lưng hào sảng rời đi của anh, Tư Đồ rốt cuộc ý thức được, tất cả đã kết thúc rồi.
Có phải thật vậy hay không thì còn phải chờ sau khi kết thúc mới nhận ra được, mới có thể hối hận giống như cô như bây giờ? Tư Đồ đứng tại chỗ, cười không nổi, khóc cũng không xong, chỉ cảm thấy đầu óc bị từng chút từng chút hút hết. Cho đến khi một tiếng khóc từ xa truyền đến.
Cũng không biết là người nào đang khóc, càng khóc càng đau lòng, đến khi tiếng khóc biến thành tiếng nấc không thể hô hấp, đứt quãng nghẹn ngào. Bước chân Tư Đồ chầm chậm đi tới, đi qua cái khúc quanh làm cản tầm mắt, thì nhìn thấy Thẩm Thấm không có hình tượng chút nào ngồi dưới đất, mặt đầy nước mắt.
Thẩm Thấm nhìn thấy giày của cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái, xấu hổ cúi đầu. Tư Đồ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thấm: "Vừa rồi cô ở đây nghe lén tôi cùng anh ấy nói chuyện?"
Thẩm Thấm gật đầu một cái.
"Vậy, không phải cô nên vui vẻ sao? Anh ấy cự tuyệt tôi."
Bởi vì khóc thút thít mà nghẹn ngào, Thẩm Thấm nghe cô nói như vậy chợt cười, bất quá là cười khổ: "Tôi vốn rất vui vẻ, nhưng. . . . . . Nhưng lúc anh ấy đi qua chỗ này, tôi đang muốn hỏi, nếu anh ấy đã quyết định rời xa cô, vậy tôi có thể ở bên cạnh anh ấy không. Thế nhưng anh ấy còn không cho tôi có cơ hội mở lời, đã lên tiếng từ chối tôi."
". . . . . ."
"Ngay cả cô ấy tôi còn không cần, huống chi cô chỉ giống cô ấy vài điểm mà thôi. . . . . ." Thẩm Thấm học giọng nói của Thời Chung, nói lại lời lúc nãy, nước mắt rơi như mưa.
Tư Đồ chưa từng nghĩ mình và cô gái này sẽ trở thành người chung chiến tuyến ——cùng một buổi tối bị cùng một người đàn ông từ chối. . . . . .
Tư Đồ về đến nhà đã là hai giờ sáng, cô thói quen đi tìm rượu của mình, theo thói quen cho là uống say thì có thể làm tê dại tất cả, chờ hôm sau tỉnh lại có lẽ chuyện gì cũng bị mất, nhưng cô mới vừa ngồi ở bên cạnh bàn ăn rót cho mình một ly, điện thoại trong túi liền rung .
Là Tôn Dao gọi điện thoại tới.
Mặc dù Tôn Dao chủ động gọitới, nhưng chờ Tư Đồ vừa bắt máy, Tôn Dao rất kinh ngạc: "Trễ như thế còn chưa ngủ?"
Tư Đồ quơ quơ ly rượu, viên đá lạnh băng trong ly va chạm nhau phát ra âm thanh giòn mà có lực, Tư Đồ cũng không còn hơi sức trả lời —— cũng không phải là đau buồn, chỉ là tâm mệt mỏi mà thôi: "Không ngủ được, uống hai chén. Cậu thì sao? Cũng mất ngủ à?"
"Tớ đang đợi cảnh diễn tối nay, nhàm chán muốn chết. Gọi tới xem xem cậu ngủ chưa, không ngủ thì trò chuyện với tớ." Giọng nói của Tôn Dao cực kỳ có tinh thần, mỗi một chữ đều vang vang có lực, "Tại sao đột nhiên lại mất ngủ? Tớ còn cho rằng cậu đã thoát khỏi bóng mà thất tình từ lâu rồi chứ."
Tư Đồ nghĩ thật lâu, mình làm thế nào để trả lời cái vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui, hình như đáp án cực kỳ đơn giản, hai chữ là có thể nói lên tình hình chung: "Phạm tiện chứ sao. Tớ mới vừa phóng đi tìm hắn, nghĩ vãn hồi kia mà, kết quả bị hắn hung hăng dội cho tớ một chậu nước lạnh. Một khi người đàn ồn này không thương, quả nhiên rất tỉnh táo. . . . . . Không đúng, rất lãnh khốc. Một chút dài dòng dây dưa cũng không có."
Tôn Dao bày tỏ xin lắng tai nghe.
Tư Đồ nói hết tất cả.
Lúc nãy khi rời đi, Thẩm Thấm còn hỏi cô có muốn cùng đi uống rượu hay không, hai người đau lòng tiếp đi uống rượu cũng là một cách phát tiết, nhưng mặc dù hôm nay Tư Đồ tự nhận mình và cô gái nhỏ này cùng chiến tuyến, nhưng vẫn còn ngăn cách, Tư Đồ không thể nâng ly tâm sự với cô ấy được. Hôm nay có Tôn Dao làm bạn, coi như Tư Đồ không dính giọt rượu, đem việc phiền lòng nói hết ra ngoài, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nghe cô nói nhiều chuyện không vui như vậy, Tư Đồ vỗ trán ngao ngán: "Họ Trầm kia cũng quá bất đạo, đục khoét nền tảng cũng không phải là cô ấy. Làm cho cậu và Thời Chung không được yên thân, chính cô ấy cũng không có được bao nhiêu? Thật là được không bằng mất. . . . . ."
Dù sao Tôn Dao cũng là bạn thân của Tư Đồ, coi như cảm thấy Tư Đồ xử lý việc này quá hồ đồ, cũng nghiêm chỉnh trách cứ cô, chỉ có thể đem toàn bộ trách nhiệm đỗ trên người Thẩm Thấm.
Tư Đồ không có nói gì tiếp, thật ra thì trong lòng cô rõ ràng Thời Chung nói rất đúng, coi như không phải Thẩm Thấm, tương lai cô cũng có thể sẽ bởi vì các loại chuyện cỏn con khác mà hiểu lầm anh, nói cho cùng, trong tiềm thức cô cũng không tin người đàn ông này sẽ chung thủy. Mặc dù Thời Chung nhiều lần dùng hành động thực tế nói cho cô biết, anh là trường hợp đặc biệt. . . . . .
Tôn Dao biết Tư Đồ nhiều năm như vậy, rất rõ ràng lúc này Tư Đồ trầm mặc ý vị như thế nào, chỉ có thể nói, "Cũng đúng, hiện tại quay trở lại truy cứu ai đúng ai sai đã không có ý nghĩa." Nhưng vừa nói xong, Tôn Dao lại không nhịn được quay trở lại truy cứu, "Trước đây tớ cũng đã nói với cậu, một tháng anh ta không liên lạc với cậu, nhất định là đã hoàn toàn chấm dứt, cậu còn chạy đi vãn hồi, kết quả là chỉ có thể là tự rước lấy . . . . ."
"Đừng rắc muối trên vết thương của tớ nữa được không?" Tư Đồ bất đắc dĩ cắt đứt lời cô nói.
"Tớ cũng không phải là Gia Cát Lượng." Giọng nói của Tư Đồ có chút bực tức, Tôn Dao cách thật xa cũng cảm nhận được, bất đắc dĩ chỉ có thể đổi lời nói, "Bước kế tiếp cậu định làm như thế nào?"
"Không biết."
Tôn Dao tính tình nóng nảy không cho phép xảy ra cuộc diện như thế này nữa, Tư Đồ còn dùng một câu "Không biết" đem cái gì cũng lấp liếm cho qua, "Cô nãi nãi nhà tôi ơi, cậu không thể tranh giành một chút hay sao? Lần trước hai ngươi giận nhau, hỏi cậu muốn làm thế nào, cậu nói không biết, hiện tại thì sao đây, cũng ‘không biết’ nữa sao?"
Tư Đồ bị cô nói như vậy, chỉ có thể ngửa đầu rót sạch rượu trong chén, mới có thể miễn cưỡng đè nén nước mắt xuống đáy lòng.
Tôn Dao biết trong lòng cô buồn bực, vì vậy chỉ có thể nhẹ giọng trở nên bình hòa một chút sau, mới nói tiếp: "Hoặc là từ hôm nay trở đi, quyết định thật nhanh, quyết định hoàn toàn quên mất hắn. Hoặc là. . . . . ."
Trước lời đề nghị của Tôn Dao Tư Đồ không làm được, cô cũng dựa vào bản năng, níu lấy nửa câu còn chưa nói ra miệng của Tôn Dao nói: "Hoặc là cái gì?"
"Hoặc là. . . . . ." Tôn Dao mới vừa cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên tức giận bật thốt lên mà thôi, thật ra thì trong đầu không có nghĩ phương pháp thứ hai, nên nhất thời cứng họng nói không được nữa. Cho đến Tôn Dao vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ đến nên nói như thế nào, "Hoặc là đuổi theo. Quả thật trước đây anh ta rất tốt với cậu, hiện tại lại rất độc ác vứt bỏ cậu không thương tiếc, quan hệ bây giờ của hai người đang ngang nhau. Ở trong mắt của anh ta bây giờ cậu cũng như những người phụ nữ bình thường khác, nên cậu hãy tạo, khơi gợi cảm giác hưng sthus của anh ta là được rồi. Đuổi ngược lên đương nhiên tốt, cậu sẽ hiểu được cái gì gọi là vì yêu nên sinh hận, cũng không làm chuyện gì lưu luyến rồi, cũng để cho cậu không phải hối hận và buông bỏ cuộc tình này hoàn toàn, như vậy không phải rất tốt sao?"
"Hoặc là. . . . . ." Tôn Dao mới vừa cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên tức giận bật thốt lên mà thôi, thật ra thì trong đầu không có nghĩ phương pháp thứ hai, nên nhất thời cứng họng nói không được nữa. Cho đến Tôn Dao vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ đến nên nói như thế nào, "Hoặc là đuổi theo. Quả thật trước đây anh ta rất tốt với cậu, hiện tại lại rất độc ác vứt bỏ cậu không thương tiếc, quan hệ bây giờ của hai người đang ngang nhau. Ở trong mắt của anh ta bây giờ cậu cũng như những người phụ nữ bình thường khác, nên cậu hãy tạo, khơi gợi cảm giác hưng sthus của anh ta là được rồi. Đuổi ngược lên đương nhiên tốt, cậu sẽ hiểu được cái gì gọi là vì yêu nên sinh hận, cũng không làm chuyện gì lưu luyến rồi, cũng để cho cậu không phải hối hận và buông bỏ cuộc tình này hoàn toàn, như vậy không phải rất tốt sao?"
Tư Đồ cúp điện thoại. Hoàn toàn uống không trôi ly rượu trong tay, bởi vì bây gờ trong đầu cô vọng về đều là lời nói kia của Tôn Dao.
Đuổi ngược. . . . . .
Cô làm sao?
Lần trước nếu không phải vì Thời Chung muốn thử cô, một chút chủ động cô cũng không có. Hiện tại trực tiếp từ lấy lòng thăng làm đuổi ngược?
Trước một khắc,Tư Đồ còn không nghĩ ra được phương pháp gì có thể, sau một khắc Tư Đồ hình như đã hiểu ra được chuyện gì đó, "Pằng "một cái, đem ly rượu để xuống, cầm cái chìa khóa, điện thoại di động cùng ví tiền liền đi ra cửa.
Thời gian đã không còn sớm, đã là thứ bảy rồi, ban ngày kẹt xe phải đi vòng vòng thành phố, bây giờ đường trống một đường chạy thẳng, Tư Đồ đang lái xe thì đột nhiên nghĩ đến, có lẽ trong đời một người luôn luôn vì người kia hoặc chuyện nào đó mà điên cuồng một lần, tựa như cô bây giờ, thật ra thì căn bản không xác định đám người kia còn ở chỗ đó hay không, nhưng cô vẫn muốn xông vào.
Trước cô đi theo Thẩm Thấm tới chỗ này thì bảo vệ đắp ánh huỳnh quang thông hành ở trên mu bàn tay cô, hôm nay cô dựa vào cái này tiến vào khu VIP, nhanh chóng đi tới cửa ghế lô, Tư Đồ hít đầy một hơi, đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt cũng đã là một căn phòng yên tĩnh. Trừ mấy phục vụ hoặc đang quét, hoặc đem rượu niêm phong cất vào kho, những người khách khác không biết đã đi nơi nào.
Giống như tân tân khổ khổ đi lên đỉnh núi, lại bị người ta một chưởng đẩy xuống, làm cô hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tư Đồ nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy cửa phòng vệ sinh bị người ta kéo ra.
Sau đó, một người đàn ông xem ra cô cũng quen đi ra.
Người đàn ông này vừa mới ói xong, nhắm hai mắt nắm tay cầm cái cửa một hồi lâu, lúc này mới cất bước đi ra toilet, nhìn thấy Tư Đồ, hắn nháy nháy mắt, nhận ra Tư Đồ: " Đây không phải là láo nữ già mồm vừa rồi sao? Tại sao lại trở lại?"
"Thời Chung ở đâu?"
"Tại sao tôi phải nói cho cô biết?" Người này rõ ràng thích xem người khác kinh ngạc, nhất là phụ nữ cố làm thanh cao, "Tôi nhớ rất rõ ràng, cô còn thiếu tôi một ly rượu chưa trả."
Tư Đồ chẳng thèm tranh cãi cùng loại vô lại này, quay đầu muốn đi, nhưng một giây kế tiếp cô liền thay đổi ý tưởng. Thật ra thì trong lòng tự hỏi, cô kiêu ngạo so với Thời Chung quan trọng hơn sao? Bước chân của Tư Đồ liền không tự chủ được, ngưng lại: "Ý anh là tôi đem nợ tính xong, anh sẽ nói cho tôi biết?"
Đối phương không có gật đầu, cũng là ngầm cho phép. Loại thái độ lập lờ nước đôi này thật ra thì càng giống như là ở đùa bỡn cô, nhưng Tư Đồ đã không có thời gian so đo nhiều như vậy, có lẽ bỏ cơ hội lần này, cô sẽ không có cơ hội nữa, cũng không còn có dũng khí làm những chuyện này.
Tư Đồ bước nhanh đi vào phòng, lấy chai rượu Louis 13 từ phục đang chuẩn bị niêm phong cất vào kho, rót cho mình tràn đầy, lập tức từ trong phòng được bao đi ra: "Nói lời giữ lời!"
Nói xong liền uống hết.
Rượu mạnh như vậy, đối phương nhìn mà trợn tròn mắt.
Tư Đồ dùng tốc độ nhanh nhất uống xong, nâng ly rượu không còn lại gì hết, ý bảo đối phương chính mình là một giọt cũng không có còn dư lại. Đối phương mắt kinh ngạc, tiếp tục chế nhạo Tư Đồ: "Đây không phải rất tốt sao? Mới vừa tính là cái gì? Còn gạt ta nói không biết uống rượu. . . . . ."
Tư Đồ căn bản cũng không đáp lời của hắn, tiếp tục níu lấy vấn đề duy nhất mình muốn hỏi: "Anh hiện tại có thể nói cho tôi biết Thời Chung đang ở đâu?"
Đối phương thở dài, đoán chừng là hoàn toàn chịu thua với một người phụ nữ như vậy, dừng một chút sau, hắn khôi phục nghiêm trang nói: ". . . . . . Hắn uống say rồi, Tôn bí thư mới vừa dìu hắn rời đi, cũng đã đến bãi đậu xe rồi."
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy người phụ nữ này đem ly rượu nhét vào trong tay mình, quay đầu bỏ chạy —— thấy thế người đàn ông vừa lắc đầu vừa im lặng cười, trong lòng càng tò mò: rốt cuộc cô gái này cùng Thời Chung quan hệ như thế nào?
***
Sáng sớm tỉnh lại.
Thời Chung từ từ mở mắt, ngồi dậy.
Đau đầu đã thành thói quen như vậy, ngược lại anh không thấy khó chịu, chỉ có chút miệng đắng lưỡi khô. Ngay sau đó anh nhìn thấy ly nước trên tủ đầu giường.
Lần này trái lại Thời Chung rất kinh ngạc, Tôn bí thư rốt cuộc cũng biết tỉ mỉ một lần, biết chuẩn bị cho người say rượu một ly nước rồi.
Anh cầm ly nước uống một hớp liền nhăn mày lại. Đây là nước mật ong giải rượu, vẫn là—— đây tuyệt đối không phải là chuyện Tôn bí thư làm ra được.
Thời Chung đang muốn đem ly nước để lại, bên tai liền truyền đến "Ken két" một tiếng, tiếng cửa mở. Thời Chung phóng tầm mắt nhìn, thoáng sửng sốt.
Lại là. . . . . .
Lại là. . . . . .
Tư Đồ.
Cô thấy anh tỉnh, cũng không có đi tới, chỉ là đứng ở cửa bên, xa xa nhìn anh, âm thanh nhu nhu ——đúng là cô chưa từng dùng giọng nói như vậy nói chuyện với anh: "Anh ngủ tiếp một lát, em mới vừa nấu xong nồi cháo, lát nữa đem cho anh ăn."
Thời Chung lại nhíu mi tâm, xác nhận mình không có nhận lầm người, giọng nói theo vẻ mặt một đạo nghiêm túc: "Anh nhớ rõ tối hôm qua đã nói rất rõ ràng với em rồi."
Trong nháy mắt nét mặt Tư Đồ trở nên cứng ngắc.
Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, người phụ nữ này không biết từ chỗ nào học được da mặt dày đối phó anh: "Không sai. Anh nói vô cùng rõ ràng. Quan hệ trước đây của chúng ta đã thanh toán hết rồi. Cho nên hiện tại, đến lượt em đuổi theo anh."
Cô dùng giọng nói như đây là chuyện đương nhiên và ánh mắt rất nghiêm túc, Thời Chung bị cô nhìn như vậy, không nhịn được hơi khẽ cau mày.
Nhưng hôm nay nhìn bóng lưng hào sảng rời đi của anh, Tư Đồ rốt cuộc ý thức được, tất cả đã kết thúc rồi.
Có phải thật vậy hay không thì còn phải chờ sau khi kết thúc mới nhận ra được, mới có thể hối hận giống như cô như bây giờ? Tư Đồ đứng tại chỗ, cười không nổi, khóc cũng không xong, chỉ cảm thấy đầu óc bị từng chút từng chút hút hết. Cho đến khi một tiếng khóc từ xa truyền đến.
Cũng không biết là người nào đang khóc, càng khóc càng đau lòng, đến khi tiếng khóc biến thành tiếng nấc không thể hô hấp, đứt quãng nghẹn ngào. Bước chân Tư Đồ chầm chậm đi tới, đi qua cái khúc quanh làm cản tầm mắt, thì nhìn thấy Thẩm Thấm không có hình tượng chút nào ngồi dưới đất, mặt đầy nước mắt.
Thẩm Thấm nhìn thấy giày của cô, ngẩng đầu nhìn cô một cái, xấu hổ cúi đầu. Tư Đồ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thấm: "Vừa rồi cô ở đây nghe lén tôi cùng anh ấy nói chuyện?"
Thẩm Thấm gật đầu một cái.
"Vậy, không phải cô nên vui vẻ sao? Anh ấy cự tuyệt tôi."
Bởi vì khóc thút thít mà nghẹn ngào, Thẩm Thấm nghe cô nói như vậy chợt cười, bất quá là cười khổ: "Tôi vốn rất vui vẻ, nhưng. . . . . . Nhưng lúc anh ấy đi qua chỗ này, tôi đang muốn hỏi, nếu anh ấy đã quyết định rời xa cô, vậy tôi có thể ở bên cạnh anh ấy không. Thế nhưng anh ấy còn không cho tôi có cơ hội mở lời, đã lên tiếng từ chối tôi."
". . . . . ."
"Ngay cả cô ấy tôi còn không cần, huống chi cô chỉ giống cô ấy vài điểm mà thôi. . . . . ." Thẩm Thấm học giọng nói của Thời Chung, nói lại lời lúc nãy, nước mắt rơi như mưa.
Tư Đồ chưa từng nghĩ mình và cô gái này sẽ trở thành người chung chiến tuyến ——cùng một buổi tối bị cùng một người đàn ông từ chối. . . . . .
Tư Đồ về đến nhà đã là hai giờ sáng, cô thói quen đi tìm rượu của mình, theo thói quen cho là uống say thì có thể làm tê dại tất cả, chờ hôm sau tỉnh lại có lẽ chuyện gì cũng bị mất, nhưng cô mới vừa ngồi ở bên cạnh bàn ăn rót cho mình một ly, điện thoại trong túi liền rung .
Là Tôn Dao gọi điện thoại tới.
Mặc dù Tôn Dao chủ động gọitới, nhưng chờ Tư Đồ vừa bắt máy, Tôn Dao rất kinh ngạc: "Trễ như thế còn chưa ngủ?"
Tư Đồ quơ quơ ly rượu, viên đá lạnh băng trong ly va chạm nhau phát ra âm thanh giòn mà có lực, Tư Đồ cũng không còn hơi sức trả lời —— cũng không phải là đau buồn, chỉ là tâm mệt mỏi mà thôi: "Không ngủ được, uống hai chén. Cậu thì sao? Cũng mất ngủ à?"
"Tớ đang đợi cảnh diễn tối nay, nhàm chán muốn chết. Gọi tới xem xem cậu ngủ chưa, không ngủ thì trò chuyện với tớ." Giọng nói của Tôn Dao cực kỳ có tinh thần, mỗi một chữ đều vang vang có lực, "Tại sao đột nhiên lại mất ngủ? Tớ còn cho rằng cậu đã thoát khỏi bóng mà thất tình từ lâu rồi chứ."
Tư Đồ nghĩ thật lâu, mình làm thế nào để trả lời cái vấn đề này, nghĩ tới nghĩ lui, hình như đáp án cực kỳ đơn giản, hai chữ là có thể nói lên tình hình chung: "Phạm tiện chứ sao. Tớ mới vừa phóng đi tìm hắn, nghĩ vãn hồi kia mà, kết quả bị hắn hung hăng dội cho tớ một chậu nước lạnh. Một khi người đàn ồn này không thương, quả nhiên rất tỉnh táo. . . . . . Không đúng, rất lãnh khốc. Một chút dài dòng dây dưa cũng không có."
Tôn Dao bày tỏ xin lắng tai nghe.
Tư Đồ nói hết tất cả.
Lúc nãy khi rời đi, Thẩm Thấm còn hỏi cô có muốn cùng đi uống rượu hay không, hai người đau lòng tiếp đi uống rượu cũng là một cách phát tiết, nhưng mặc dù hôm nay Tư Đồ tự nhận mình và cô gái nhỏ này cùng chiến tuyến, nhưng vẫn còn ngăn cách, Tư Đồ không thể nâng ly tâm sự với cô ấy được. Hôm nay có Tôn Dao làm bạn, coi như Tư Đồ không dính giọt rượu, đem việc phiền lòng nói hết ra ngoài, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nghe cô nói nhiều chuyện không vui như vậy, Tư Đồ vỗ trán ngao ngán: "Họ Trầm kia cũng quá bất đạo, đục khoét nền tảng cũng không phải là cô ấy. Làm cho cậu và Thời Chung không được yên thân, chính cô ấy cũng không có được bao nhiêu? Thật là được không bằng mất. . . . . ."
Dù sao Tôn Dao cũng là bạn thân của Tư Đồ, coi như cảm thấy Tư Đồ xử lý việc này quá hồ đồ, cũng nghiêm chỉnh trách cứ cô, chỉ có thể đem toàn bộ trách nhiệm đỗ trên người Thẩm Thấm.
Tư Đồ không có nói gì tiếp, thật ra thì trong lòng cô rõ ràng Thời Chung nói rất đúng, coi như không phải Thẩm Thấm, tương lai cô cũng có thể sẽ bởi vì các loại chuyện cỏn con khác mà hiểu lầm anh, nói cho cùng, trong tiềm thức cô cũng không tin người đàn ông này sẽ chung thủy. Mặc dù Thời Chung nhiều lần dùng hành động thực tế nói cho cô biết, anh là trường hợp đặc biệt. . . . . .
Tôn Dao biết Tư Đồ nhiều năm như vậy, rất rõ ràng lúc này Tư Đồ trầm mặc ý vị như thế nào, chỉ có thể nói, "Cũng đúng, hiện tại quay trở lại truy cứu ai đúng ai sai đã không có ý nghĩa." Nhưng vừa nói xong, Tôn Dao lại không nhịn được quay trở lại truy cứu, "Trước đây tớ cũng đã nói với cậu, một tháng anh ta không liên lạc với cậu, nhất định là đã hoàn toàn chấm dứt, cậu còn chạy đi vãn hồi, kết quả là chỉ có thể là tự rước lấy . . . . ."
"Đừng rắc muối trên vết thương của tớ nữa được không?" Tư Đồ bất đắc dĩ cắt đứt lời cô nói.
"Tớ cũng không phải là Gia Cát Lượng." Giọng nói của Tư Đồ có chút bực tức, Tôn Dao cách thật xa cũng cảm nhận được, bất đắc dĩ chỉ có thể đổi lời nói, "Bước kế tiếp cậu định làm như thế nào?"
"Không biết."
Tôn Dao tính tình nóng nảy không cho phép xảy ra cuộc diện như thế này nữa, Tư Đồ còn dùng một câu "Không biết" đem cái gì cũng lấp liếm cho qua, "Cô nãi nãi nhà tôi ơi, cậu không thể tranh giành một chút hay sao? Lần trước hai ngươi giận nhau, hỏi cậu muốn làm thế nào, cậu nói không biết, hiện tại thì sao đây, cũng ‘không biết’ nữa sao?"
Tư Đồ bị cô nói như vậy, chỉ có thể ngửa đầu rót sạch rượu trong chén, mới có thể miễn cưỡng đè nén nước mắt xuống đáy lòng.
Tôn Dao biết trong lòng cô buồn bực, vì vậy chỉ có thể nhẹ giọng trở nên bình hòa một chút sau, mới nói tiếp: "Hoặc là từ hôm nay trở đi, quyết định thật nhanh, quyết định hoàn toàn quên mất hắn. Hoặc là. . . . . ."
Trước lời đề nghị của Tôn Dao Tư Đồ không làm được, cô cũng dựa vào bản năng, níu lấy nửa câu còn chưa nói ra miệng của Tôn Dao nói: "Hoặc là cái gì?"
"Hoặc là. . . . . ." Tôn Dao mới vừa cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên tức giận bật thốt lên mà thôi, thật ra thì trong đầu không có nghĩ phương pháp thứ hai, nên nhất thời cứng họng nói không được nữa. Cho đến Tôn Dao vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ đến nên nói như thế nào, "Hoặc là đuổi theo. Quả thật trước đây anh ta rất tốt với cậu, hiện tại lại rất độc ác vứt bỏ cậu không thương tiếc, quan hệ bây giờ của hai người đang ngang nhau. Ở trong mắt của anh ta bây giờ cậu cũng như những người phụ nữ bình thường khác, nên cậu hãy tạo, khơi gợi cảm giác hưng sthus của anh ta là được rồi. Đuổi ngược lên đương nhiên tốt, cậu sẽ hiểu được cái gì gọi là vì yêu nên sinh hận, cũng không làm chuyện gì lưu luyến rồi, cũng để cho cậu không phải hối hận và buông bỏ cuộc tình này hoàn toàn, như vậy không phải rất tốt sao?"
"Hoặc là. . . . . ." Tôn Dao mới vừa cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên tức giận bật thốt lên mà thôi, thật ra thì trong đầu không có nghĩ phương pháp thứ hai, nên nhất thời cứng họng nói không được nữa. Cho đến Tôn Dao vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ đến nên nói như thế nào, "Hoặc là đuổi theo. Quả thật trước đây anh ta rất tốt với cậu, hiện tại lại rất độc ác vứt bỏ cậu không thương tiếc, quan hệ bây giờ của hai người đang ngang nhau. Ở trong mắt của anh ta bây giờ cậu cũng như những người phụ nữ bình thường khác, nên cậu hãy tạo, khơi gợi cảm giác hưng sthus của anh ta là được rồi. Đuổi ngược lên đương nhiên tốt, cậu sẽ hiểu được cái gì gọi là vì yêu nên sinh hận, cũng không làm chuyện gì lưu luyến rồi, cũng để cho cậu không phải hối hận và buông bỏ cuộc tình này hoàn toàn, như vậy không phải rất tốt sao?"
Tư Đồ cúp điện thoại. Hoàn toàn uống không trôi ly rượu trong tay, bởi vì bây gờ trong đầu cô vọng về đều là lời nói kia của Tôn Dao.
Đuổi ngược. . . . . .
Cô làm sao?
Lần trước nếu không phải vì Thời Chung muốn thử cô, một chút chủ động cô cũng không có. Hiện tại trực tiếp từ lấy lòng thăng làm đuổi ngược?
Trước một khắc,Tư Đồ còn không nghĩ ra được phương pháp gì có thể, sau một khắc Tư Đồ hình như đã hiểu ra được chuyện gì đó, "Pằng "một cái, đem ly rượu để xuống, cầm cái chìa khóa, điện thoại di động cùng ví tiền liền đi ra cửa.
Thời gian đã không còn sớm, đã là thứ bảy rồi, ban ngày kẹt xe phải đi vòng vòng thành phố, bây giờ đường trống một đường chạy thẳng, Tư Đồ đang lái xe thì đột nhiên nghĩ đến, có lẽ trong đời một người luôn luôn vì người kia hoặc chuyện nào đó mà điên cuồng một lần, tựa như cô bây giờ, thật ra thì căn bản không xác định đám người kia còn ở chỗ đó hay không, nhưng cô vẫn muốn xông vào.
Trước cô đi theo Thẩm Thấm tới chỗ này thì bảo vệ đắp ánh huỳnh quang thông hành ở trên mu bàn tay cô, hôm nay cô dựa vào cái này tiến vào khu VIP, nhanh chóng đi tới cửa ghế lô, Tư Đồ hít đầy một hơi, đẩy cửa đi vào.
Đập vào mắt cũng đã là một căn phòng yên tĩnh. Trừ mấy phục vụ hoặc đang quét, hoặc đem rượu niêm phong cất vào kho, những người khách khác không biết đã đi nơi nào.
Giống như tân tân khổ khổ đi lên đỉnh núi, lại bị người ta một chưởng đẩy xuống, làm cô hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tư Đồ nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy cửa phòng vệ sinh bị người ta kéo ra.
Sau đó, một người đàn ông xem ra cô cũng quen đi ra.
Người đàn ông này vừa mới ói xong, nhắm hai mắt nắm tay cầm cái cửa một hồi lâu, lúc này mới cất bước đi ra toilet, nhìn thấy Tư Đồ, hắn nháy nháy mắt, nhận ra Tư Đồ: " Đây không phải là láo nữ già mồm vừa rồi sao? Tại sao lại trở lại?"
"Thời Chung ở đâu?"
"Tại sao tôi phải nói cho cô biết?" Người này rõ ràng thích xem người khác kinh ngạc, nhất là phụ nữ cố làm thanh cao, "Tôi nhớ rất rõ ràng, cô còn thiếu tôi một ly rượu chưa trả."
Tư Đồ chẳng thèm tranh cãi cùng loại vô lại này, quay đầu muốn đi, nhưng một giây kế tiếp cô liền thay đổi ý tưởng. Thật ra thì trong lòng tự hỏi, cô kiêu ngạo so với Thời Chung quan trọng hơn sao? Bước chân của Tư Đồ liền không tự chủ được, ngưng lại: "Ý anh là tôi đem nợ tính xong, anh sẽ nói cho tôi biết?"
Đối phương không có gật đầu, cũng là ngầm cho phép. Loại thái độ lập lờ nước đôi này thật ra thì càng giống như là ở đùa bỡn cô, nhưng Tư Đồ đã không có thời gian so đo nhiều như vậy, có lẽ bỏ cơ hội lần này, cô sẽ không có cơ hội nữa, cũng không còn có dũng khí làm những chuyện này.
Tư Đồ bước nhanh đi vào phòng, lấy chai rượu Louis 13 từ phục đang chuẩn bị niêm phong cất vào kho, rót cho mình tràn đầy, lập tức từ trong phòng được bao đi ra: "Nói lời giữ lời!"
Nói xong liền uống hết.
Rượu mạnh như vậy, đối phương nhìn mà trợn tròn mắt.
Tư Đồ dùng tốc độ nhanh nhất uống xong, nâng ly rượu không còn lại gì hết, ý bảo đối phương chính mình là một giọt cũng không có còn dư lại. Đối phương mắt kinh ngạc, tiếp tục chế nhạo Tư Đồ: "Đây không phải rất tốt sao? Mới vừa tính là cái gì? Còn gạt ta nói không biết uống rượu. . . . . ."
Tư Đồ căn bản cũng không đáp lời của hắn, tiếp tục níu lấy vấn đề duy nhất mình muốn hỏi: "Anh hiện tại có thể nói cho tôi biết Thời Chung đang ở đâu?"
Đối phương thở dài, đoán chừng là hoàn toàn chịu thua với một người phụ nữ như vậy, dừng một chút sau, hắn khôi phục nghiêm trang nói: ". . . . . . Hắn uống say rồi, Tôn bí thư mới vừa dìu hắn rời đi, cũng đã đến bãi đậu xe rồi."
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy người phụ nữ này đem ly rượu nhét vào trong tay mình, quay đầu bỏ chạy —— thấy thế người đàn ông vừa lắc đầu vừa im lặng cười, trong lòng càng tò mò: rốt cuộc cô gái này cùng Thời Chung quan hệ như thế nào?
***
Sáng sớm tỉnh lại.
Thời Chung từ từ mở mắt, ngồi dậy.
Đau đầu đã thành thói quen như vậy, ngược lại anh không thấy khó chịu, chỉ có chút miệng đắng lưỡi khô. Ngay sau đó anh nhìn thấy ly nước trên tủ đầu giường.
Lần này trái lại Thời Chung rất kinh ngạc, Tôn bí thư rốt cuộc cũng biết tỉ mỉ một lần, biết chuẩn bị cho người say rượu một ly nước rồi.
Anh cầm ly nước uống một hớp liền nhăn mày lại. Đây là nước mật ong giải rượu, vẫn là—— đây tuyệt đối không phải là chuyện Tôn bí thư làm ra được.
Thời Chung đang muốn đem ly nước để lại, bên tai liền truyền đến "Ken két" một tiếng, tiếng cửa mở. Thời Chung phóng tầm mắt nhìn, thoáng sửng sốt.
Lại là. . . . . .
Lại là. . . . . .
Tư Đồ.
Cô thấy anh tỉnh, cũng không có đi tới, chỉ là đứng ở cửa bên, xa xa nhìn anh, âm thanh nhu nhu ——đúng là cô chưa từng dùng giọng nói như vậy nói chuyện với anh: "Anh ngủ tiếp một lát, em mới vừa nấu xong nồi cháo, lát nữa đem cho anh ăn."
Thời Chung lại nhíu mi tâm, xác nhận mình không có nhận lầm người, giọng nói theo vẻ mặt một đạo nghiêm túc: "Anh nhớ rõ tối hôm qua đã nói rất rõ ràng với em rồi."
Trong nháy mắt nét mặt Tư Đồ trở nên cứng ngắc.
Nhưng tiếp theo một cái chớp mắt, người phụ nữ này không biết từ chỗ nào học được da mặt dày đối phó anh: "Không sai. Anh nói vô cùng rõ ràng. Quan hệ trước đây của chúng ta đã thanh toán hết rồi. Cho nên hiện tại, đến lượt em đuổi theo anh."
Cô dùng giọng nói như đây là chuyện đương nhiên và ánh mắt rất nghiêm túc, Thời Chung bị cô nhìn như vậy, không nhịn được hơi khẽ cau mày.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook