Edit: Thiên Kết

Hiệu quả cách âm cho dù tốt hơn thì cũng có lợi ích gì?

Mấu chốt là Nhậm Tư Đồ để tâm đến vấn đề này, một lát sau cô hỏi phòng của dì Trần có ở gần đây hay không, một lát nữa cô lại muốn Thời Chung đi xem cửa đã được khóa cẩn thận hay chưa? Hứng thú của anh cũng bị những lo lắng của cô làm ảnh hưởng ít nhiều nhưng khi tay anh luồn vào áo, nắm lấy nơi mềm mại của cô thì hứng thú lại một lần nữa dâng cao.

Thời Chung đặt môi lên hôn Nhậm Tư Đồ, nù hôn say đắm, triền mien làm cho hơi thở hai người trở nên hỗn loạn vậy mà anh vẫn chưa thỏa mãn: “Dì Trần chưa bao giờ thấy phụ nữ ngủ lại ở đây, dì nghĩ là anh có vấn đề, lần này em phải thay anh rửa sạch oan khuất đó.”

Nhậm Tư Đồ còn chưa đồng ý giúp anh gỡ sạch hiểu lần này mà anh đã lột sạch không còn một mảnh quần áo trên người cô. Nhậm Tư Đồ chỉ còn cố gắng giữ cái áo sơmi trên cơ thể mình, vậy mà anh lại nhanh tay tháo nốt chiêc nút cuối cùng. Cô không cảm thấy lạnh vì trong phòng rất ấm áp ngoài ra còn có nhiệt độ của cơ thể người đàn ông đang dán chặt lên thân thể cô.

Thói quen của Nhậm Tư Đồ thật ra thì rất nhiều ví dụ như trước tiên phải đi tắm, ví dụ như dù anh có năn nỉ cỡ nào thì cô cũng nhất định phải mặc đồ để che đi phía sau lưng, nếu không thì trong long sẽ rất bất an không thể nào thoải mái được. Người đàn ông này thật có sức quyến rũ, anh làm cho cô buông bỏ tất cả chìm đắm trong sự kích tình anh mang đến.

Lại ví dụ như hiện tại Nhậm Tư Đồ đang co người lại nằm dưới thân Thời Chung, chỉ có nơi đó bị anh mạnh mẽ gia tăng sức lực tấn công tới. Nhưng mà cô chỉ cắn chặt răng phát ra những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng. Anh nghe được tiếng rên rỉ bèn hành động nhanh hơn và mạnh mẽ hơn, anh chỉ muốn nhìn thấy cô một lúc nào đó không chịu đựng được nữa sẽ hét lên thật to.

Thời Chung vốn đang có chút bất mãn, đúng lúc này lại cảm thấy có cái gì đó rung lên kèm theo tiếng “Ong ong” thì lại càng làm cho anh phiền não.

Mà người phụ nữ dưới thân thể anh thì chưa chìm hẳn vào kích thích của anh nên khi nghe tiếng động thì hoàn toàn tỉnh táo lại, cô đưa tay lên với lấy ví tiền ở trên tủ đầu giường.

Chắc là điện thoại ở trong ví rung.

Thời Chung bắt được tay Nhậm tư Đồ, mặt mày có chút khó chịu: “Em chuyen tâm một chút đi.”

Ngay sau đó anh hung hăng cúi xuống hôn cô.

Lúc này mà nghe điện thoại thì thật sự là rất mất hứng, Nhậm Tư Đồ chỉ hơi do dự một chút rồi lại ôm lấy bả vai anh, để cho bản thân không suy nghĩ lung tung nữa.

Nhưng tiếng điện thoại rung chỉ dừng 1 lát rồi lại tiếp tục, giống như nếu không có ai nghe nó sẽ vẫn tiếp tục rung. Nhậm Tư Đồ không thể làm gì khác chỉ còn cách đẩy Thời Chung ra một chút: “Em nghe điện thoại đã.”

Nhậm Tư Đồ chủ động hôn Thời Chung một cái biểu hiện rõ sự áy náy, Anh thở dài đành buông tha cho cô.

Nhậm Tư Đồ lấy điện thoại từ trong ví ra, Thời Chung nhìn màn hình điện thoại thì mi tâm lại nhíu vào: “Mạc Nhất Minh? Anh ta là ai vậy?”

“Đồng nghiệp................” Nhậm Tư Đồ nhỏ nhẹ giải thích rồi nghe điện thoại: “Alo?”

Bên phía Mạc Nhất Minh truyền tới là tiếng nhạc, giống như là saxophone đoán chừng là anh ta đang ở quán rượu mà Mạc Nhất Minh vừa mở miệng liền nói: “Cô đoán được là tôi đã gặp người nào không?”

“Là ai?”

“Thịnh Gia Ngôn.”

Nhậm Tư Đồ rõ rang là nhìn thấy sắc mặt Thời Chung trầm xuống, phòng ngủ yên tĩnh như vậy nên chắc anh cũng nghe được đầu dây bên kia nói gì.

Nhậm Tư Đồ có chút áy náy nhìn Thời Chung một cái, cô không biết hiện tại mình nên tiếp tục nghe hay tắt điện thoại, nhưng đầu dây bên kia Mạc Nhất Minh lại hỏi ra một câu khiến cho cô không thể nào không nghe tiếp: “Có muốn tôi hỏi giùm cô vì sao lại gạt cô chuyện bằng luật sư bị hủy không?”

Nhậm Tư Đồ bất ngờ la lên: “Đừng.”

Sau đó cô mới ý thức được rằng giọng nói mang vẻ lo lắng của mình đã bị Thời Chung nghe thấy, cô không biết anh sẽ suy nghĩ thành cái dạng gì nữa.

Mạc Nhất Minh lại tiếp tục nói: “Vậy cô có muốn tới đây gặp trực tiếp anh ta mà hỏi không? Nhìn anh ta có vẻ là đã uống khá nhiều rồi đấy.”

“Tôi……….” Nhậm Tư Đồ do dự, chữ thứ hai còn chưa thốt ra khỏi miệng liền quay qua lườm Thời Chung một cái.

Thời Chung làm ra vẻ không giận dỗi nữa từ từ tiến gần tới cô.

Nhậm Tư Đồ đang nghe điện thoại thì không hiểu tại sao Thời Chung lại tiến tới phía mình, kết quả là anh không cần tốn một chút sức nào đã tiến vào người cô.

Nhậm Tư Đồ cảm nhận cơ thể bất ngờ được lấp đầy khiến cho cô cảm thấy bất ngờ, cô lại nghe thấy bên đầy dây bên kia truyền đến tiếng Mạc Nhất Minh chào hỏi người khác: “Này.”

“……………….”

Mạc Nhất Minh cùng người đó nói chuyện không to cũng không nhỏ vừa vặn truyền vào điện thoại: “Có muốn nói chuyện với cô ấy mấy câu không?”

“…………………”

Mạc Nhất Minh hình như đem điện thoại đưa cho người kia, giọng nói cất lên là giọng mà Nhậm Tư Đồ cảm thấy không thể nào quen thuộc hơn được nữa là giọng nói của Thịnh Gia Ngôn: “Tư Đồ?”

Nghe thấy giọng nói này, bàn tay cầm điện thoại của Nhậm Tư Đồ không chủ động mà cứng đờ ra, cùng lúc đó vật kia ở sâu trong cơ thể cô bỗng nhiên va chạm một cái thật mạnh làm cho cô không nhịn được ở bên điện thoại ưm một tiếng.

Nhậm Tư Đồ sợ hãi nên vội vàng che miệng lại, cô trừng mắt một cái.

Thịnh Gia Ngôn ở đầu bên kia vì say rượu nên cũng không phát hiện ra sự bất thường của cô, anh chỉ nói: “Anh gặp một người bạn, anh ta bảo anh nói với em mấy câu. Anh cũng không biết anh ta đang muốn gì nữa.”

Ngay sau đó giọng nói Mạc Nhất Minh cũng truyền vào điện thoại: “Là tôi vô tình đem chuyện anh bị tước bằng luật sư nói cho cô ấy biết…..Ai, tôi cũng không biết nói sao nữa, cũng là hai người tự làm khổ nhau thôi.”

Đầu bên kia Thịnh Gia Ngôn im lặng mấy giây, bên này Nhậm Tư Đồ bị Thời Chung dày vò nên chỉ dám bịt chặt miệng mà không dám làm gì khác.

Thịnh Gia Ngôn cuối cùng cũng cười nói: “Em biết hết rồi……….”

Nhậm Tư Đồ còn chưa kịp trả lời—người đàn ông trước mặt cô đã không thể nhịn được nữa đưa tay ra gạt điện thoại của cô văng ra xa, sau đó bên tai cô truyền tới tiếng “Phang”—

Điện thoại của cô rốt cuộc có phải đập vào tường rơi xuống nằm trên sàn nhà?

Nhậm Tư Đồ cảm thấy người đàn ông này là cố ý, mỗi một động tác của anh đều làm cho bụng dưới cô bủn rủn, mũi chân cũng không nhịn được mà hơi co lại. Người đàn ông này như vậy nhưng vẫn chưa thấy đủ, anh còn muốn hơn nữa—anh đột nhiên nằm lên người cô, không hề áp bức cô them nữa. Vào lúc đó Nhậm Tư Đồ cảm thấy thật thoải mái mặc dù cô đang bị anh đè lên, cô còn muốn hít thở vài cái nhưng chưa kịp thì hô hấp chợt chậm lại—

Thời Chung ôm lấy eo Nhậm Tư Đồ, nháy mắt đem hai chân của cô co lên gối trước ngực, đôi tay vững vàng giữ chặt hai bên bắp đùi cô, bắt đầu mạnh mẽ tiens vào.

Nhậm Tư Đồ thấy thân thể mình bị Thời Chung bất ngờ tiến vào nên hơi thở cũng chưa kịp bình ổn thì nơi đó đã bị anh hung hăng tiến vào, mỗi một động tác đều là hướng đến nơi mẫn cảm nhất của cô. Cả người cô sớm đã không còn sức lực, nơi tư mật cứ như thế mà phơi bày trước mặt anh.

Nhậm Tư Đồ vôn cố gắng đè nén âm thanh chỉ dám than nhẹ trong cổ họng nhưng nếu cứ bị Thời Chung dày vò như vậy thì sớm muộn cô cũng sẽ không kiềm chế được mà thét lên.

Một tiếng thét chói tai vang lên đem Nhậm Tư Đồ nhấn chìm trong thủy triều xúc cảm, than thể cô không nhịn được mà co rút lại, chặt chẽ đến mức làm cho vật đó cũng phải dừng lại. Thời Chung ở trên cao nhìn xuống anh mắt mất hồn của Nhậm Tư Đồ, anh nhìn thấy trong mắt cô tràn ngập dục vọng nhưng lại như muốn kìm nén không muốn bộc lộ ra ngoài. Anh cảm thấy bất mãn tiếp tục hung hăng động thân không chỉ thế anh còn dùng cả tay tiến vào nơi ấy của cô.

Nhậm Tư Đồ rốt cuộc không nhịn được nữa bắt lấy tay anh: “Đừng……..”

Âm thanh của Nhậm Tư Đồ bởi vì hành động của Thời Chung mà vỡ vụn thế nhưng anh cũng không chịu ngừng lại dù chỉ là một chút, đầu ngón tay mềm mại vẫn dịu dàng xoa nắn làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy mình giống như đang ở trên thiên đường cũng như địa ngục.

Nhậm Tư Đồ cảm thấy dưỡng khí trong thân thể mình dường như sắp bị hút cạn, cả người đều ướt át, khóe mắt ướt nước mắt, thân thể ướt mồ hôi, nơi tư mật kia vì bị Thời Chung liên tục tấn công mà cũng không ngừng tiết ra dịch. Thế nhưng anh cũng chưa có thỏa mãn, vươn tay dung sức ôm lấy gáy, hôn lên môi cô.

Nhưng ngay sau đó cả người Nhậm Tư Đồ trở nên run rẩy, chỉ một chút nữa thôi là cả thân thể bị cơn sóng tình cuốn chìm.

"Đừng cái gì?"

Thời Chung cố ý dừng lại để hỏi cô, âm than lạnh lẽo, làm bộ như không nhìn thấy cô đang bị giày vò chết đi sống lại.

Nhậm Tư Đồ co chút nói không thành tiếng, cô cắn răng lắc đầu, cô chỉ biết để tâm hồn mình nhìn thân thể từ bước từng bước bước vào trầm luân......Thời Chung cũng không có nói thêm gì nữa, anh chỉ ở trên cao nhìn xuống, nhìn cô bị anh dày vò thành mất hồn.

Lúc này Thời Chung không chỉ dừng lại mà còn đang dần dần rời khỏi thân thể cô.

Nhậm Tư Đồ cảm nhận nhiệt độ càm lúc càng lúc rời xa khỏi mình, cô rốt cuộc buông lỏng hàm răng đang cắn chặt, thốt ra âm thanh nhỏ đến nỗi chính cô cũng không có nghe rõ, mang theo chút hàm ý cầu khẩn: "Em..............ô................"

Anh ta rõ ràng là muốn trừng phạt cô, anh ta lạnh lùng nhìn cô: "Nói chuyện."

Nhậm Tư Đồ thật ra cũng không biết mình đang nói cái gì, tất cả đều không thốt được thành lời, cô không nói lời cầu khẩn, anh vẫn như vậy cũng không muốn buông tha cho cô nhưng cũng không chịu tiến vào trong thân thể cô, ác ý nói ra từng câu từng chũ rõ ràng giống như đang dạy dỗ một học sinh không biết nghe lời: "Nói đi chứ, nói em muốn anh."

Nhậm Tư Đồ cau mày, há hốc mồn chỉ cảm thấy cả người bủn rủn bởi vì cảm giác thân thể đang được lấp đầy bỗng nhiên trống rỗng, cô rốt cuộc cuongc mở miệng ríu rít cầu xin anh: "Cho................Ách................Cho em................."

Hai hàm răng Nhậm Tư Đồ chỉ khẽ phát ra tiếng ưm cực nhỏ, giống như bị trúng thuốc mê. Thời Chung chần chừ một giây rồi chọn lựa đáp ứng, anh ôm cả thân thể mềm mại vô lực của cô ôm vào trong lòng để cho cô chủ động nghênh đón anh tiến vào.

Nhậm Tư Đồ chỉ có thể ôm chặt lấy anh, móng tay dường như cũng cắm chặt vào phần lưng của anh. Đầu chôn chặt trong hõm cổ anh, nhưng anh lại nâng mặt cô lên, hôn cô rồi hỏi: "Em thích sao?"

Nhậm Tư Đồ bị Thời Chung hỏi xaaais hổ đến mức chịu không được chỉ có thể dùng sức hôn anh, đem tất cả như muốn hòa tan.

Lân đầu tiên Thời Chung thấy Nhậm Tư Đồ chủ động như thế liền tỏ ra ngạc nhiên, anh không nhịn được mà ôm chặt cô, dụng vọng của anh cứ như vậy mà bị sự mềm mại này bao bọc, không có khe hở. Anh không có báo trước mà động thân mạnh một cái, ở chôn sau vào chỗ mềm mại của cô.

***

Cả người Nhậm Tư Đồ mệt mỏi nhưng cô lại không buồn ngủ mà mở mắt trừng trừng nhìn trần nhà. Trong phòng tắm tiếng nước chảy ngừng dần, không lâu sau Thời Chung đi ra mà trên thân thể vẫn còn lưu lại mùi thơm của sữa tắm, mùi vị thật dễ chịu đi đến ngồi xuống bên giường của cô.

Nhìn dáng vẻ thoải mái của anh, Nhậm Tư Đồ không nhin được dùng giọng nói ký quái hỏi: "Anh thoải mái?"

Thời Chung nhún vai một cái ngồi ở mép giường dùng khăn lau khô tóc, vừa đùa nghịch với đầu ngón tay của Nhậm Tư Đồ: "Anh nói ôm em đi tắm, em lại không đi. Tắm song tinh thần thật sảng khoái."

Nhậm Tư Đồ sợ là cô cùng Thời Chung cùng vào phòng tắm lại thoát không khỏi một trận vật lộn đọ sức trong đó. Nên cô muốn chờ anh tắm xong thì cô sẽ đi, lúc cô bước xuống khỏi giường thì cũng chưa đi tới cửa phòng tắm thì nhặt được điện thoại của mình lúc nãy bị Thời Chung ném đi.

Nhậm Tư Đồ do dự một chút cuối cùng cũng khom người nhặt điện thoại lên, cô cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng ở sau lưng, cô thật không biết lúc này nên hay không nên mở máy lên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương