Ai Muốn Kết Hôn Với Anh?
-
Chương 8: End chính văn
Khách sạn Kính Xuyên.
"Gì!!!!"
Lâm Minh Chử ghét bỏ lấy điện thoại ra khỏi tai: "Lục Thần, muốn hét điếc tai tớ thì cậu cứ nói thẳng."
"Chử Nhi, Chử Nhi à." Má Lục ôm điện thoại run rẩy không thôi, "Hai người các cậu, các cậu, các cậu..."
Lâm Minh Chử bất đắc dĩ: "Tớ hai mươi ba, anh ấy ba mươi hai, có giấy kết hôn, không trái với pháp luật."
Lục Thần: "... Ai chủ động?"
Mặt Lâm Minh Chử lại bắt đầu nóng: "Tớ."
Lục Thần càng lúc càng thấy, 600.000km2 tổ quốc này thật đúng là một mảnh đất thần kỳ.
"Ôi dào dù gì thì gặp cậu rồi hẵng kể sau nhá." Lâm Minh Chử ngại ngùng khụ hai tiếng: "Hạ Liên Kỳ bảo cách một tiếng là phải gọi cho anh ấy một cuộc. Vậy nha tớ cúp đây!"
Lục Thần ôm chiếc điện thoại đã bị cúp máy, hỗn độn trong gió.
Vốn chỉ định tìm hiểu tình hình chiến đấu thế nào, kết quả bất ngờ chẳng kịp đề phòng đã bị phang thức ăn chó vào mặt.
Má Lục cảm thấy, giờ mặt cậu ta đang mang biểu cảm này: Người đã kết hôn, người đã kết hôn.jpg
Lâm Minh Chử đá đôi dép lê một cái rồi ra khỏi phòng, điện thoại cậu sắp hết pin, muốn đến chỗ tiếp tân mượn sạc, rồi sững người luôn ở đại sảnh.
"Minh Chử?" Người tới lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Lâm Minh Chử cũng giật mình, nở nụ cười: "Vưu Nhất?"
Vưu Nhất là bạn học cấp ba với Lâm Minh Chử. Vừa khéo năm ấy phân ban Tự nhiên và Xã hội, cộng thêm cả Lục Thần thành ba người cùng được phân đến một lớp. Tình bạn của con trai tới rất đơn giản, trong một lần phối hợp ăn ý ở trận đấu bóng rổ giao lưu dành cho khóa dưới, rồi sau đó đi ăn thịt nướng, tình bạn hữu nghị xem như đã có nền tảng. Ba người đều chơi với nhau rất vui, quan hệ cũng càng ngày càng thân thiết.
Sau đó, lớp 12 năm ấy Lâm Minh Chử theo Lâm Á đến California, kỳ nghỉ về Diêm Tắc thường tìm Lục Thần cọ vài ngày. Vì Vưu Nhất không học ở đại học Diêm Tắc nên cơ hội gặp gỡ của bọn họ không nhiều lắm.
Nhưng lần gặp mặt cuối vẫn phải có.
Vào kỳ nghỉ hè ba năm trước, Vưu Nhất cũng vừa dịp về Diêm Tắc, hôm đó ba người đều uống chút rượu. Lục Thần mơ màng ngủ thiếp đi. Vưu Nhất ôm vai Lâm Minh Chử, mang đôi mắt ửng đỏ hôn lên vai Lâm Minh Chử một cái.
Người tửu lượng tệ như Lâm Minh Chử, tức khắc tỉnh bảy phần.
"Minh Chử... Cậu, cậu đã biết từ lâu rồi, đúng không?" Vưu Nhất dựa vào ghế, từ từ nhắm mắt thì thào, "Minh Chử, tớ xin lỗi... Tối nay, lật, lật bài rồi... chúng ta, vẫn là, anh em tốt..."
Lâm Minh Chử nhìn hai người anh em đã bất tỉnh nhân sự, cực kỳ đau đầu.
Tâm tư của Vưu Nhất, trước khi ra nước ngoài cậu đã nhận ra. Chẳng qua...
Lâm Minh Chử cười khổ đứng dậy, tính tiền, gọi xe.
Tuy cậu đã nghiêm túc nói về chuyện xu hướng tình dục của cậu với nữ sĩ Lâm Á, nhưng trừ việc là anh em ra thì đúng là cậu không hề có ý gì khác với Vưu Nhất. Quan hệ của hai người rất tốt, cậu không muốn vì một chuyện khác thường này mà chặt đứt tình cảm mấy năm nay, chỉ mong rằng Vưu Nhất sẽ dần dần phai nhạt phần tâm tư này.
Sau đó, hai người đã từng thành thật nói chuyện một lần, từ khi ấy, quả thật là Vưu Nhất không còn thể hiện ý về chuyện đó nữa.
Cậu ta thoải mái giãi bày với Lâm Minh Chử rằng, có lẽ do năm ấy chơi quá thân với nhau bèn sinh ra chút ảo tưởng sai lệch, bây giờ đã gần như không còn tâm tư ấy nữa. Lâm Minh Chử cũng cười đáp quan hệ anh em chắc chắn sẽ không cắt đứt, không thích tớ là tốt nhất, nếu thật sự thích —— vậy thì cậu chỉ có thể thất tình thôi, anh em đây lực bất tòng tâm!
Lời Vưu Nhất nói là sự thật.
Sau khi lớn lên rồi hồi tưởng về tình cảm với Lâm Minh Chử, quá nửa là do hormone quấy phá lung tung trong thời kỳ trưởng thành. Hồi học cấp ba cứ sớm chiều ở bên nhau, tất nhiên sẽ thân thiết hơn với người khác. Vưu Nhất là một người cởi mở hiểu tình hiểu lý, lúc thích một người thì sẽ là kiểu tình cảm thuần túy và hết mình, nhưng khi biết Lâm Minh Chử vô tình thì cũng đành dừng, chậm rãi chỉnh đốn lại cảm xúc.
Tuổi dậy thì là một độ tuổi rất tinh tế chẳng ai chắc chắn được, nhưng tình nghĩa đã trải qua cùng nhau suốt quãng thời gian cấp ba của bọn cậu sẽ chẳng hề thay đổi. Nên là bạn bè thì vẫn là bạn bè, nên là anh em thì vẫn là anh em, chỉ những điều này thôi.
Có lẽ đó chính là lý do vì sao bọn cậu có thể trở thành bạn bè, bởi đều là những người có tính cách giống nhau, vừa cool ngầu vừa cởi mở.
Vừa trông thấy nhau, bao sự vui mừng ngạc nhiên khi xa cách gặp lại ập vào mặt.
"Minh Chử, sao cậu lại ở Kính Xuyên? Chưa về Diêm Tắc hả?" Vưu Nhất hỏi câu này trước. Thật ra cậu ta cũng tình cờ đến Kính Xuyên làm việc cho gia đình, không ngờ lại gặp Lâm Minh Chử ở chính khách sạn cậu ta ở.
Lâm Minh Chử ho nhẹ hai tiếng, gương mặt anh tuấn vừa lãnh đạm nhưng cũng ôn hòa của Hạ Liên Kỳ hiện lên trong đầu.
"Đi cùng người khác đến công tác." Khóe mắt Lâm Minh Chử phiếm đỏ, cười gian xảo: "Là người nhà."
Vưu Nhất vừa thấy cậu đỏ mặt, nhìn chiếc áo sơ mi kiểu nam rõ là lớn hơn hai cỡ trên người cậu, thầm đoán ra được vài phần, nhưng chỉ cười nói: "Giờ giám đốc Lâm cũng là người bận rộn rồi nhỉ."
"Đờ mờ cậu." Lâm Minh Chử cười nói: "Cậu thì sao? Sao lại ở Kính Xuyên?"
"Bố tớ bảo tớ tới Kính Xuyên thăm hỏi một người thầy thay cho bố, mấy ngày nữa sẽ về Diêm Tắc."
Lâm Minh Chử gật đầu. Bỗng cậu cúi đầu nhìn bản thân, dép lê của khách sạn, áo sơ mi của Hạ Liên Kỳ, mà hình như tóc cũng rối...
"Khụ khụ, thế, tớ về sửa soạn trước chút nhé." Lâm Minh Chử gãi tóc, có hơi ngượng ngùng.
"Minh Chử." Vưu Nhất đột ngột gọi cậu.
Lâm Minh Chử ngẩng đầu: "Ừ?"
"Cậu..." Vưu Nhất vừa mở miệng, nghĩ một lát rồi lại đổi cách hỏi: "Anh ta, đối xử tốt với cậu không?"
Lâm Minh Chử giật mình một lát, tức khắc nhận ra cậu ra đang nói tới chuyện gì, bèn cười đáp: "Bọn tớ rất tốt."
"Được, vậy người anh em này cũng an tâm rồi." Vưu Nhất thẳng thắn cười, nháy mắt với cậu, "Khi nào để tớ diện kiến thế? Người nhà mẹ đẻ tớ đây sẽ chống lưng cho cậu, người khác không được bắt nạt Chử Nhi của chúng tớ."
"Đệch." Lâm Minh Chử cười rồi đấm vào vai cậu ta, "Sao nói y như Lục Thần vậy? Đừng bị cậu ấy lây tính nhé."
"Ầy, dù gì tớ cũng phải biết người cậu thích là kiểu thế nào chứ." Vưu Nhất nói theo kiểu Lục Thần, tuy mặc âu phục và đi giày da, nhưng tất nhiên giờ đây đã mang dáng vẻ hoạt bát của một học sinh cấp ba, "Nếu không tớ sẽ chẳng cam tâm đâu, đúng không mối tình đầu?"
Lâm Minh Chử vui vẻ: "Được. Tối nay đợi anh ấy về sẽ cho cậu gặp."
Chờ chút đã.
Vừa nãy cậu ra ngoài... là để làm gì ấy nhỉ? Mượn sạc điện thoại. Mượn sạc điện thoại là để làm gì ấy nhỉ? Điện thoại hết pin rồi. Điện thoại...
Lâm Minh Chử trợn mắt.
"Sao thế?" Vưu Nhất tò mò nhìn cậu.
"Ờm, Vưu Nhất à." Lâm Minh Chử nháy mắt, cười gượng hai tiếng, "Chắc là... không cần chờ đến tối đâu."
Vưu Nhất đang không kịp phản ứng lại, bản năng nhìn về phía sau theo ánh nhìn của Lâm Minh Chử.
Một người đàn ông tóc đen mắt đen đang đi về phía hai người, mặt mũi trông rất ôn hòa, nhưng tạo cảm giác lạnh lùng bắt mắt. Vóc người anh ta cao to, áo khoác là kiểu basic bình thường nhất, nhưng khi mặc lên người anh ta lại mang khí chất không giống người thường.
Người đàn ông đến chỗ bọn họ rất nhanh, cởi áo khoác của hắn ra rồi khoác lên người Lâm Minh Chử: "Tiểu Chử có chuyện gì à? Đi ra cũng không biết mặc thêm áo khoác, cảm lạnh thì phải làm sao?"
Lâm Minh Chử hít mũi: "Em, em ra ngoài mượn đồ..."
"Trong hành lý của anh nhiều áo khoác đến vậy, ra ngoài không biết lấy một cái sao?" Hạ Liên Kỳ nhìn cậu vẫn ổn mới yên lòng, dịu dàng trách cậu.
"Anh, không phải đang họp à? Sao bây giờ đã về rồi?" Lâm Minh Chử yên lặng bọc mình trong chiếc áo bành tô ngài Hạ đã tự tay phủ thêm cho, quyết định cứ hỏi một câu khá là mấu chốt trước đã.
"Còn nói nữa à, tin nhắn không gửi, gọi cho em cũng không nhấc máy." Hạ Liên Kỳ nhẹ nhàng chọt chóp mũi cậu, "Không yên tâm nên về xem em thế nào."
Lâm Minh Chử: "..."
Vưu Nhất: "..."
Asher đi ngay phía sau với Khương Quân Tửu: "..."
"Khụ khụ." Bị ánh nhìn với mức độ vi diệu khác nhau của cả ba người nhìn chăm chú, tai Lâm Minh Chử không khỏi nóng bừng, "Điện thoại hết pin, vừa định ra tìm sạc thì... Em cũng không phải trẻ con nữa mà..."
Giờ Hạ Liên Kỳ mới nhận ra, hành động vừa nãy của hắn đúng là như một học sinh cấp ba vậy, vì thế bèn cười gượng hai tiếng: "Ừ... Không sao, dù gì cũng sắp họp xong rồi, về sớm tìm em cũng không vấn đề gì cả."
"Phù..." Lâm Minh Chử thở một hơi sâu, phát hiện ra ở hiện trường trừ hai người bọn cậu thì còn ba người còn sống khác, bèn quyết định chuyện nào đó sẽ lén nói sau với Hạ Liên Kỳ, "Người này là?"
Hạ Liên Kỳ xoay người, mỉm cười vỗ lên thằng bạn thân đang làm vẻ mặt "Hạ Liên Kỳ cậu làm người cái nào": "Giám đốc Khương, tổng phụ trách bên tập đoàn Khương thị trong nước, dự án hợp tác Kính Xuyên lần này..."
"Chẳng phải người ngoài, lão Hạ cậu có thể không qua loa về tớ được không?" Khương Quân Tửu cực kỳ không nể mặt cắt phăng màn giới thiệu chính thức của Hạ Liên Kỳ, rồi mỉm cười chào hỏi với Lâm Minh Chử: "Chào cậu, tôi là Khương Quân Tửu."
Woa, đây là người trong lòng mà giám đốc Hạ vạn cưng vạn chiều đó sao! Trông đáng yêu quá đi.
Lâm Minh Chử chưa từng bắt chuyện với bạn bè làm ăn của Hạ Liên Kỳ bao giờ, nhưng trông quan hệ của hai người... cũng chẳng tệ lắm, bèn thoải mái đáp: "Lâm Minh Chử."
"Ồ, Minh Chử à." Khương Quân Tửu cười như gió xuân phất vào mặt, "Thì ra Tiểu Chử mà giám đốc Hạ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chính là cậu."
"Hả?" Lâm Minh Chử hơi mờ mịt.
Hạ Liên Kỳ mím môi, hỏi về Vưu Nhất đang đứng một bên: "Tiểu Chử, người này là?"
"À à, đây là Vưu Nhất." Lâm Minh Chử vội tóm lấy Vưu Nhất, "Bạn học hồi cấp ba của em, cực kỳ thân, anh nhớ Lục Thần chứ, ba bọn em cùng một hội."
"Chào cậu. Tôi là Hạ Liên Kỳ, hai người này đều là người hợp tác dự án của chúng tôi, giám đốc Khương, cậu Asher." Hạ Liên Kỳ ôn hòa nói.
Vưu Nhất mỉm cười gật đầu, lễ phép chào hỏi mọi người.
Ở quầy tiếp tân của khách sạn Kính Xuyên, cô tiếp tân đã từng gặp qua vô số sóng to gió lớn yên lặng ngừng thở: Loại không khí nhìn ngoài thì thân thiện bên trong cứ thấy như nước ngầm cuộn trào là sao vậy...
Ban đầu là hai người trông khá trẻ đứng bắt chuyện ở đại sảnh, người đàn ông cao nhất ấy vội xông tới khoác áo bành tô lên một người trong đó. Ừm, hình như hai người này đã ở cùng một phòng vào ngày hôm qua nhờ? Vậy sao sau đó lại có hai người tới nữa? Hơn nữa đều là kiểu... Ừm, trông đường hoàng lắm.
Tuy năm người đàn ông này mang khí chất bên ngoài khác nhau, nhưng không thể không nói rằng, người này còn bắt mắt hơn người kia.
Thôi, người có thể vào khách sạn Kính Xuyên ở không phải là người có tiền có lai lịch à, yên lặng hít drama là được. Cô tiếp tân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, rất thông minh giảm cảm giác tồn tại của mình.
Không thể không công nhận rằng, là một nhân viên làm nghề dịch vụ đã trải qua bao sóng to gió lớn, sức quan sát và suy đoán của cô tiếp tân đây hết sức xuất sắc.
Mọi người vui vẻ giới thiệu bản thân, nhưng thật ra lại thầm mang những suy nghĩ khác.
Vưu Nhất vừa được gặp người mà "mối tình đầu" của cậu ta thích, đang mang vẻ mặt không cảm xúc đánh giá Hạ Liên Kỳ. Hạ Liên Kỳ thì, có lẽ là xuất phát từ trực giác nên cũng để ý vài phần về cái cậu "bạn học hồi cấp ba" đột ngột xuất hiện của bạn nhỏ Lâm Minh Chử. Khương Quân Tửu thì chẳng cần phải nói, rốt cuộc cũng gặp được người trong lòng bí ẩn của thằng bạn chí cốt, hơn nữa còn có cả Asher đang ở đây, trái tim thích hóng chuyện hít drama của Khương đại công tử bùng cháy không ngừng. Lâm Minh Chử thì khá đơn thuần không ra vẻ gì, cậu 100% chẳng hiểu cái quái gì cả.
Là người nước ngoài duy nhất ở hiện trường, tất nhiên ngài Asher không hiểu cái kiểu gặp chuyện thì nói một đằng nghĩ một nẻo của người Trung Quốc.
Vưu Nhất đã biết Hạ Liên Kỳ là người yêu của Chử Nhi bọn cậu, Khương Quân Tửu cũng dựa vào năng lực trinh thám vĩ đại của hắn nên đã đoán gần hết quan hệ của hai người. Nhưng Asher thì khác.
Không chỉ không có danh hiệu bạn tốt, còn bị cái tên "tình nhân nhỏ" Lâm Minh Chử show ân ái vài ngày, tình huống này của ngài Asher mà đặt trong phim ảnh thì chính là kiểu cải xanh nhỏ(*) bố không yêu mẹ không thương. Đang u sầu thì "bạn học hồi cấp ba" của Lâm Minh Chử và "bạn hợp tác" của Hạ Liên Kỳ đồng thời nhìn vào mặt hắn.
(*Nguyên văn: 小青菜 - chắc là chỉ một kiểu nhân vật đáng thương nào đó trong phim, cơ mà lại không có định nghĩa gì trên baidu ngoài ảnh cải xanh =)) nên mình giữ nguyên vậy.)
Là người nước ngoài duy nhất tại hiện trường, ngài Asher cảm thấy lúc này hắn phải làm chút chuyện.
"Cậu Lâm, cậu, không giới thiệu về anh Hạ với bạn học cậu à?"
Suy nghĩ của Asher rất đơn giản, rất drama. Lâm Minh Chử là tình nhân được Hạ Liên Kỳ bao dưỡng, nhưng bây giờ bạn học của cậu ta lẫn bạn hợp tác của Hạ Liên Kỳ đều ở đây, dựa vào sự phát triển của phim truyền hình, chắc hẳn giờ đây tên tình nhân yêu diễm đê tiện đang đầy vẻ luống cuống sắp bị vạch trần, cảm thấy thẹn không thể nào giấu diếm trước mặt bạn cùng trường, vô cùng xấu hổ trước đồng nghiệp của bố đường...
Sự thật đã chứng minh, phim truyền hình vớ vẩn mà mấy tên biên kịch ngu ngốc nào đó làm ra không chỉ có người trong nước xem, mà phạm vi còn lan ra cả vài bạn bè quốc tế chẳng thể giữ nhãn lực được lâu.
Lâm Minh Chử với Hạ Liên Kỳ liếc mắt với nhau một cái, bất đắc dĩ thở dài.
Ầy, vốn đang nghĩ mấy ngày nay phang thức ăn cún có phải hơi quá đáng lắm không, hay là ngừng phang dữ dội vào mặt người bạn nước ngoài này thì... Đây là chính cậu/anh đã mãnh liệt yêu cầu đấy nhé.
Lâm Minh Chử bạch bạch bạch chạy về phòng, rồi lại nhanh chóng bạch bạch bạch chạy về.
Dưới ánh nhìn như cười như không của Hạ Liên Kỳ và cái nhìn chăm chú của cả ba người, Lâm Minh Chử lẳng lặng mở tờ giấy sặc sỡ kia ra, giơ ra phía trước mấy cen-ti-mét.
"Ờm, chính thức giới thiệu nhé." Lâm Minh Chử ho nhẹ một tiếng, gằn từng chữ:
"Đây là ngài Hạ... Khụ, là người kết hôn với tôi."
"Giấy kết hôn là thật, đảm bảo hợp pháp, cảm ơn cảm ơn."
...
"Ờm... Vưu Nhất ơi." Lâm Minh Chử hơi chột dạ cười gượng: "Có phải... phạm vi tấn công mạnh bạo của tớ hơi lớn?"
Vưu Nhất tự hỏi một lát, nghiêm túc đáp: "Tớ với ngài Khương chắc là không thấy gì, nhưng ngài A kia thì... có vẻ khó chịu."
"Khụ, tuy lần đầu tiên gặp gã tớ đã muốn ném giấy kết hôn vào mặt gã rồi..." Lâm Minh Chử ho nhẹ: "Nhưng hôm nay cũng là gã mãnh liệt yêu cầu đúng không, cầu gì đáp nấy thôi."
Vưu Nhất thầm nói chả biết là ai cho ngài Asher đây dũng khí mà làm tình địch của Lâm Minh Chử.
Nhớ lại sự kiện bạo đánh vừa xảy ra của tờ giấy kết hôn, Vưu Nhất không khỏi âm thầm thắp một ngọn nến cho ngài Asher kia.
Trên giấy kết hôn có chữ ký tên tiếng Anh của Hạ Liên Kỳ và Lâm Minh Chử, giấy kết hôn với hoa văn và thể chữ Minh cộng thêm cả con dấu cực kỳ phô trương chứng thực rằng hai người đã thật sự là quan hệ chồng chồng hợp pháp. Ba người còn lại bị tờ giấy chọc vào mắt với những mức độ khác nhau. Nhưng đoán chắc tình hình bên Asher là nghiêm trọng nhất, như bị chọc mù luôn rồi.
Song, ngài Asher "thân tàn chí kiên", tựa như một nhân vật giãy dụa đến cùng trong phim truyền hình: "Cậu, rõ ràng cậu là tình nhân của Hạ cơ mà, cậu..."
Lâm Minh Chử rung tờ giấy phát ra ánh vàng trong tay, trông vô tội lắm: "Tôi với chồng tôi chơi trò tình thú ấy mà."
Dù tố chất tâm lý của Vưu Nhất và Khương Quân Tửu có tốt thì giờ đây cũng vô thức ngừng thở.
Asher khó tin nổi ôm ngực, cảm thấy gã đã bị lừa gạt bởi mảnh đất xinh đẹp hấp dẫn này rồi.
"Anh Asher, anh cũng biết đấy, sau kết hôn luôn muốn chơi mấy trò khác thường một chút." Lâm Minh Chử vốn không muốn bạo đánh gã nữa, nhưng cái vẻ mặt kiểu thế giới quan sụp đổ này của Asher rất giống một người bạn nước ngoài họ A kia, cậu không khỏi bực mình.
Ôi, mấy người nước ngoài phiền quá đi mất, nhất là những tên họ A.
Song, cũng có thể là vì người yêu của mình rất được chào đón nhỉ? Lâm Minh Chử lặng lẽ tự hỏi.
Vưu Nhất và Khương Quân Tửu khéo léo liếc nhìn nhau, hai người thông minh đã suy luận ra gần hết tiền căn hậu quả, không hẹn mà cùng chuyển ánh nhìn thương xót sang Asher đã hoàn toàn kinh ngạc tới nỗi sững người.
Khóe mắt Hạ Liên Kỳ chứa ý cười, trên mặt viết dòng "Tôi cứ im lặng hùa theo vợ thôi ấy mà."
Sau đó, Hạ Liên Kỳ vừa thấy Khương Quân Tửu định bụng hỏi hắn, bèn bảo Lâm Minh Chử đi trò chuyện với bạn học của cậu trước, còn hắn thì bị Khương đại công tử túm đến phòng khách phụ, để Lâm Minh Chử và Vưu Nhất ở phòng khách chính.
Vưu Nhất nhớ tới vẻ mặt đặc sắc và bóng dáng đau thương ra về của Asher, không khỏi cảm khái: "Chử Nhi, may là lúc ấy tớ chỉ theo đuổi cậu thôi, chứ không làm tình địch của cậu."
Lâm Minh Chử cười tươi: "Kẻ nhớ thương người yêu của tớ, dù có xa cách mấy cũng giết không tha."
Giờ này khắc này, cách một bức tường, người được nhớ thương kia yên lặng vuốt mũi.
"Hạ Liên Kỳ." Khương Quân Tửu nhìn hắn, một lời khó nói hết.
Ngài Hạ "lén kết hôn" bị bạn bắt tại trận: "... Hả?"
"Sao cậu không ngỏm luôn cho rồi?" Khương Quân Tửu nghiêm túc hỏi.
"Ngỏm làm gì? Vợ tớ đáng yêu như vậy mà." Hạ Liên Kỳ yếu ớt nói.
"..." Khương Quân Tửu lẳng lặng nhìn chăm chú vào giám đốc Hạ từng rất đỗi oai phong trong giới kinh doanh, mà hiện nay thì đầu óc chứa đầy tình yêu.
Hạ Liên Kỳ thu lại vẻ đùa cợt, chân thành nói: "Quân Tửu, tớ nghiêm túc với em ấy. Giấy kết hôn đã cấp từ nửa năm trước ở California, khi ấy vì vài lý do đặc biệt nên vẫn không thể nói rõ với cậu, thật sự rất xin lỗi."
"Này, cậu giải thích với tớ làm quái gì." Khương Quân Tửu khoát tay cười nói: "Chỉ là hôm nay hơi bất ngờ thôi. Tuy biết ngài Hạ đây vẫn luôn có người trong lòng, nghĩ là cậu vẫn đang yêu trong đau khổ, nhưng ai ngờ đã ngọt ngào với nhau, giấy kết hôn cũng lấy luôn rồi."
Lâm Minh Chử đi ngang qua phòng khách phụ, nghe được câu "vẫn luôn có người trong lòng", không khỏi dừng bước.
"Nửa năm trước tớ gặp em ấy lần đầu tiên, ngay tại quán bar gần công ty bọn tớ."
"Lúc đó... tớ đã thích em ấy rồi. Thật ra một người đã hơn ba mươi như tớ lại động lòng với một bạn nhỏ chỉ hơi hai mươi, chẳng hay ho gì. Sau đó chúng tớ đăng ký kết hôn... Xin lỗi cậu, nguyên do cụ thể, không được em ấy đồng ý, tớ tạm thời không thể kể cho cậu nghe." Hạ Liên Kỳ nghiêm túc nói.
Khương Quân Tửu ném cho hắn một cái nhìn tỏ vẻ đã hiểu.
Lâm Minh Chử im lặng đứng bên cạnh, tiếng hít thở dần nhỏ đến nỗi chẳng còn nghe thấy gì nữa.
"Tóm lại là nửa năm trước bọn tớ đã kết hôn giả với nhau. Nửa năm nay bọn tớ vẫn sống chung, nhưng tách phòng ngủ, dạo này mới về nước."
"Nhóc con này trông thì rất ngay thẳng rất cởi mở, nhưng thật ra cũng chỉ là một tiểu quỷ mà thôi." Hạ Liên Kỳ cười nói, trong mắt đều mang vẻ dịu dàng, "Sáng thức dậy phải dụi mắt như nửa ngày, dép lê thường xuyên bị đá cái chỗ này một cái chỗ kia một cái. Em ấy thích cháo gạo tẻ, nhưng không ăn được gạo nếp, lúc uống sữa nóng chắc chắn phải bỏ thêm hai thìa đường."
"Em ấy đã kể chuyện nhà cho tớ, em ấy thật sự rất yêu mẹ, mỗi cuối tuần bọn tớ đều đến thăm bà. Bọn trẻ hiện giờ ai chẳng bận bịu chẳng thích đi đây đi đó, nhưng mỗi tuần Tiểu Chử đều trò chuyện cùng mẹ, tự mình đến cửa hàng chọn quà cho mẹ, tối thì bọn tớ cùng ăn cơm."
"Những chuyện khác thì tớ không làm được, chỉ có thể cố gắng hết sức để chăm sóc cho em ấy. Tính Tiểu Chử hơi bướng bỉnh, nhưng em ấy thật sự rất đơn thuần rất lương thiện, tớ luôn nghĩ rằng... Sau khi bọn tớ ly hôn rồi, em ấy sẽ có thể gặp được một người em ấy thích thật lòng."
Khương Quân Tửu khẽ hỏi: "Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện... tỏ tình với cậu ấy à?"
"Tiểu Chử hãy còn trẻ như vậy, hơn hai mươi tuổi, sao tớ lại cản đường em ấy được chứ?" Hạ Liên Kỳ nhớ lại bao suy nghĩ lẫn cảm xúc của chính hắn lúc ấy, "Quan hệ của chúng tớ là kiểu thế, tớ luôn muốn quan tâm đến em ấy nhiều hơn một chút, nhưng lại sợ em ấy sinh ra ảo giác, xem cảm giác ỷ lại thành thích. Tớ không thể lợi dụng quan hệ của bọn tớ để ảnh hưởng đến suy nghĩ của em ấy, nếu có một ngày em ấy gặp người em ấy thật sự thích, tớ không muốn em ấy thấy nuối tiếc."
"Cho nên cậu..." Giọng của Khương Quân Tửu vẫn khẽ khàng như trước, "Chưa từng kể chuyện kết hôn cho bọn tớ nghe? Cậu cũng chưa từng để người khác chạm vào cậu..."
Hạ Liên Kỳ cười khẽ: "Trước đây tớ đã từng nghĩ, có được 300 ngày bên em ấy thì nên thấy đủ rồi. Cậu nói xem tớ đã ba mươi tuổi, thoắt cái qua 300 ngày rồi, cái danh chồng trước của người ta thì tính sao đây? Bạn trai sau này của em ấy sẽ có ý kiến gì với em ấy không? Tớ ước gì có thể nói với tất cả các cậu, rằng tớ Hạ Liên Kỳ đã kết hôn với Lâm Minh Chử, song tớ vẫn phải suy nghĩ cho em ấy."
"Lúc đó khi em ấy bảo muốn kết hôn giả với tớ, tớ đã tự nhắc nhở bản thân rằng, có thể giúp được em ấy, tớ nên thấy đủ rồi, chắc chắn không được vi phạm. Thật ra chỉ cần là chuyện của em ấy, gần như tớ chẳng thể suy xét được gì. Lần đầu tiên gặp nhau cũng vậy, kết hôn rồi cũng thế. Lý trí thì thấy tớ không được cản trở em ấy, nhưng lại không nhịn được ý muốn kề cận với em ấy nhiều hơn."
"Chuyện ở giới kinh doanh phức tạp đến vậy, người cũng nhiều, tớ đã may mắn kết hôn với người mình thích, may mắn trải qua 300 ngày với người đó, sao tớ có thể để em ấy làm tấm gỗ chắn được chứ? Nói thật, lúc ấy khi Asher, hay cả những người khác đứng trước mặt tớ, tớ đều thật sự muốn kéo em ấy đến bên mình, để bọn họ nhìn xem người yêu tớ tốt đến thế nào."
Đôi mắt của Hạ Liên Kỳ rất đỗi thâm tình, nói một hồi chính hắn cũng thấy vui: "Thật ra dán giấy kết hôn lên mặt tớ cũng muốn lắm chứ, nhưng cũng chỉ thầm thích trong đầu thôi, chứ vợ tớ vẫn giỏi nhất."
Khương Quân Tửu bất thình lình bị đút thức ăn cún đầy miệng, ho nhẹ: "Vậy sao sau đó hai cậu đã thành như vậy?"
Hạ Liên Kỳ nhớ tới chuyện đêm đó ở Moony, không khỏi bật cười: "Bởi vì rất thích. Khi đã rất thích một người thì thường chẳng thể giấu nổi."
Khương Quân Tửu yên lặng ăn thức ăn cún, thầm nghĩ cái tên này khi yêu với khi tương tư đơn phương không giống nhau, đây là cái tính lãnh đạm lạnh lùng cấm dục đó à! Bây giờ tự mang bong bóng màu hồng lên sân khấu luôn rồi được không!
Thời gian bộc bạch thâm tình đã kết thúc, hai người cũng nhanh chóng khôi phục kiểu nói chuyện bình thường. Rốt cuộc Khương Quân Tửu cũng hỏi cái câu mà hắn đã tò mò rất lâu: "Thế, Asher, và cả chuyện tình nhân bé nhỏ là sao? Không phải là chiến lược mà bọn tớ đang nghĩ tới thật đó chứ? Lão Hạ cậu còn có lúc nổi tính trẻ con cấp ba à?"
"Hết cách thôi, vợ trẻ trung, còn tớ thì không được trẩu chút ư?" Hạ Liên Kỳ cười nói: "Ngày ấy Asher hẹn tớ ăn cơm, bạn nhỏ nhà bọn tớ xông thẳng vào. Em ấy thật sự rất biết cách, cả tháng này tớ bó tay với Asher, em ấy vừa xung trận một cái đã khiến người ta biến mất như hơi nước."
Khương Quân Tửu gật đầu đồng cảm. Từ hành động vĩ đại phang thẳng giấy kết hôn vào mặt tình địch, hắn đã gần đoán ra được, bữa tiệc hôm ấy rất đặc sắc.
"Quân Tửu, tớ thật sự đã sa vào lưới tình với em ấy." Hạ Liên Kỳ khẽ cười, "Bạn nhỏ này, tớ thật sự rất thích em ấy."
"... Hạ Liên Kỳ." Người thiếu niên bước ra từ sau cánh cửa, nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Hạ Liên Kỳ đứng phắt dậy từ sô pha: "Tiểu Chử? Em..."
"Em cũng đã nghe thấy rồi." Xoang mũi của Lâm Minh Chử hơi chua xót, cố gắng bình tĩnh mở miệng, nhưng giọng lại không kiềm nén được mà hơi run run, "Những lời đó, anh định khi nào thì... nói với em?"
Hạ Liên Kỳ cảm nhận được cảm xúc của cậu, vội dừng chân: "Tiểu Chử..."
"Nếu hôm nay em không tình cờ nghe được." Giọng nói của Lâm Minh Chử hơi khàn, "Không phải anh định, mãi mãi không nói với em đấy chứ?"
Thì ra Hạ Liên Kỳ không phải nhất thời hứng chí mới nhận lời tỏ tình của cậu, thì ra từ lần đầu gặp nhau, Hạ Liên Kỳ đã suy nghĩ cho cậu nhiều đến vậy, thì ra nửa năm nay, anh ấy vẫn luôn...
Hạ Liên Kỳ nhất thời nghẹn lời. Khương Quân Tửu nhìn hai người, biết thời biết thế rời khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại.
Lâm Minh Chử đứng đực tại chỗ, hốc mắc dần nóng bừng.
Hạ Liên Kỳ đau xót, bước nhanh về phía trước, kéo bạn nhỏ đã đỏ ửng cả mắt vào lòng hắn: "Tiểu Chử, anh xin lỗi, anh sai rồi."
"Ai muốn nghe anh xin lỗi chứ!" Lâm Minh Chử được hắn ôm vào lòng, gắng sức nhịn tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, nhưng sự nghẹn ngào ấy lại cùng bùng lên với những cảm xúc khác, chẳng thể kiềm nén nổi.
"Anh không muốn để em buồn." Hạ Liên Kỳ xoa tóc cậu, dỗ dành: "Sau này sẽ không bao giờ gạt em nữa, được không? Chuyện gì cũng nói với em đầu tiên."
Lâm Minh Chử không thích khóc, thật sự cũng không muốn khóc như phụ nữ trước mặt người yêu. Nhưng từng lời của Hạ Liên Kỳ đánh vào trái tim cậu, cảm xúc nhất thời dâng trào mãnh liệt, cậu không thể khống chế được.
Lâm Minh Chử không nói lời nào, Hạ Liên Kỳ cứ ôm cậu như vậy, khe khẽ vỗ về bảo bối của hắn, dù không nói bất cứ lời nào, song lại hết sức dịu dàng an ủi người yêu nhỏ, chứa đựng biết bao lửa nóng và tình yêu đã tích cóp từng chút một từ rất lâu.
Rốt cuộc cũng kiềm nén được chút cảm xúc cồn cào, Lâm Minh Chử đánh lên vai hắn: "Anh có ngốc không vậy! Thích một người cũng không biết nói ra à! Chồng trước cái đếch, anh còn dám nói ly hôn lần nữa với em thử xem?"
"Anh ngốc, nhưng may mà em đủ thông minh, sau này mọi chuyện của nhà chúng mình sẽ giao cho em quản hết." Hạ Liên Kỳ ôm cậu không buông, lải nhải thổi khí nóng vào tai cậu, "Không ly hôn, có đánh chết anh cũng không ly. Nếu chúng mình cãi nhau, em cứ ra sức làm khó anh đi, để anh dỗ dành em."
"Lần sau mà cãi nhau em sẽ đá anh ra khỏi phòng luôn." Lâm Minh Chử hung dữ trợn mắt uy hiếp hắn.
Hạ Liên Kỳ cầu xin khoan dung: "Cái này không được đâu cục cưng, đổi sang cái khác được không? Buổi tối anh muốn ôm em ngủ cơ."
"Anh thật là..." Lâm Minh Chử bó tay trước lời hắn nói, oán hận cắn lên vai hắn một cái. Người này thật là, gì mà ra sức làm khó anh đi, nói hai câu lừa tình là khiến người khác không giận nổi nữa.
Hạ Liên Kỳ ra vẻ như rất đau, "shhh" một tiếng: "Cục cưng à, răng em tốt quá."
"Còn có thứ tốt hơn cơ, anh muốn thử chút không?" Lâm Minh Chử cắn răng nói.
"Có chứ."
Hạ Liên Kỳ cười, cúi đầu hôn cậu.
---------------------------------------------------- CHÍNH VĂN HOÀN --------------------------------------------------
"Gì!!!!"
Lâm Minh Chử ghét bỏ lấy điện thoại ra khỏi tai: "Lục Thần, muốn hét điếc tai tớ thì cậu cứ nói thẳng."
"Chử Nhi, Chử Nhi à." Má Lục ôm điện thoại run rẩy không thôi, "Hai người các cậu, các cậu, các cậu..."
Lâm Minh Chử bất đắc dĩ: "Tớ hai mươi ba, anh ấy ba mươi hai, có giấy kết hôn, không trái với pháp luật."
Lục Thần: "... Ai chủ động?"
Mặt Lâm Minh Chử lại bắt đầu nóng: "Tớ."
Lục Thần càng lúc càng thấy, 600.000km2 tổ quốc này thật đúng là một mảnh đất thần kỳ.
"Ôi dào dù gì thì gặp cậu rồi hẵng kể sau nhá." Lâm Minh Chử ngại ngùng khụ hai tiếng: "Hạ Liên Kỳ bảo cách một tiếng là phải gọi cho anh ấy một cuộc. Vậy nha tớ cúp đây!"
Lục Thần ôm chiếc điện thoại đã bị cúp máy, hỗn độn trong gió.
Vốn chỉ định tìm hiểu tình hình chiến đấu thế nào, kết quả bất ngờ chẳng kịp đề phòng đã bị phang thức ăn chó vào mặt.
Má Lục cảm thấy, giờ mặt cậu ta đang mang biểu cảm này: Người đã kết hôn, người đã kết hôn.jpg
Lâm Minh Chử đá đôi dép lê một cái rồi ra khỏi phòng, điện thoại cậu sắp hết pin, muốn đến chỗ tiếp tân mượn sạc, rồi sững người luôn ở đại sảnh.
"Minh Chử?" Người tới lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
Lâm Minh Chử cũng giật mình, nở nụ cười: "Vưu Nhất?"
Vưu Nhất là bạn học cấp ba với Lâm Minh Chử. Vừa khéo năm ấy phân ban Tự nhiên và Xã hội, cộng thêm cả Lục Thần thành ba người cùng được phân đến một lớp. Tình bạn của con trai tới rất đơn giản, trong một lần phối hợp ăn ý ở trận đấu bóng rổ giao lưu dành cho khóa dưới, rồi sau đó đi ăn thịt nướng, tình bạn hữu nghị xem như đã có nền tảng. Ba người đều chơi với nhau rất vui, quan hệ cũng càng ngày càng thân thiết.
Sau đó, lớp 12 năm ấy Lâm Minh Chử theo Lâm Á đến California, kỳ nghỉ về Diêm Tắc thường tìm Lục Thần cọ vài ngày. Vì Vưu Nhất không học ở đại học Diêm Tắc nên cơ hội gặp gỡ của bọn họ không nhiều lắm.
Nhưng lần gặp mặt cuối vẫn phải có.
Vào kỳ nghỉ hè ba năm trước, Vưu Nhất cũng vừa dịp về Diêm Tắc, hôm đó ba người đều uống chút rượu. Lục Thần mơ màng ngủ thiếp đi. Vưu Nhất ôm vai Lâm Minh Chử, mang đôi mắt ửng đỏ hôn lên vai Lâm Minh Chử một cái.
Người tửu lượng tệ như Lâm Minh Chử, tức khắc tỉnh bảy phần.
"Minh Chử... Cậu, cậu đã biết từ lâu rồi, đúng không?" Vưu Nhất dựa vào ghế, từ từ nhắm mắt thì thào, "Minh Chử, tớ xin lỗi... Tối nay, lật, lật bài rồi... chúng ta, vẫn là, anh em tốt..."
Lâm Minh Chử nhìn hai người anh em đã bất tỉnh nhân sự, cực kỳ đau đầu.
Tâm tư của Vưu Nhất, trước khi ra nước ngoài cậu đã nhận ra. Chẳng qua...
Lâm Minh Chử cười khổ đứng dậy, tính tiền, gọi xe.
Tuy cậu đã nghiêm túc nói về chuyện xu hướng tình dục của cậu với nữ sĩ Lâm Á, nhưng trừ việc là anh em ra thì đúng là cậu không hề có ý gì khác với Vưu Nhất. Quan hệ của hai người rất tốt, cậu không muốn vì một chuyện khác thường này mà chặt đứt tình cảm mấy năm nay, chỉ mong rằng Vưu Nhất sẽ dần dần phai nhạt phần tâm tư này.
Sau đó, hai người đã từng thành thật nói chuyện một lần, từ khi ấy, quả thật là Vưu Nhất không còn thể hiện ý về chuyện đó nữa.
Cậu ta thoải mái giãi bày với Lâm Minh Chử rằng, có lẽ do năm ấy chơi quá thân với nhau bèn sinh ra chút ảo tưởng sai lệch, bây giờ đã gần như không còn tâm tư ấy nữa. Lâm Minh Chử cũng cười đáp quan hệ anh em chắc chắn sẽ không cắt đứt, không thích tớ là tốt nhất, nếu thật sự thích —— vậy thì cậu chỉ có thể thất tình thôi, anh em đây lực bất tòng tâm!
Lời Vưu Nhất nói là sự thật.
Sau khi lớn lên rồi hồi tưởng về tình cảm với Lâm Minh Chử, quá nửa là do hormone quấy phá lung tung trong thời kỳ trưởng thành. Hồi học cấp ba cứ sớm chiều ở bên nhau, tất nhiên sẽ thân thiết hơn với người khác. Vưu Nhất là một người cởi mở hiểu tình hiểu lý, lúc thích một người thì sẽ là kiểu tình cảm thuần túy và hết mình, nhưng khi biết Lâm Minh Chử vô tình thì cũng đành dừng, chậm rãi chỉnh đốn lại cảm xúc.
Tuổi dậy thì là một độ tuổi rất tinh tế chẳng ai chắc chắn được, nhưng tình nghĩa đã trải qua cùng nhau suốt quãng thời gian cấp ba của bọn cậu sẽ chẳng hề thay đổi. Nên là bạn bè thì vẫn là bạn bè, nên là anh em thì vẫn là anh em, chỉ những điều này thôi.
Có lẽ đó chính là lý do vì sao bọn cậu có thể trở thành bạn bè, bởi đều là những người có tính cách giống nhau, vừa cool ngầu vừa cởi mở.
Vừa trông thấy nhau, bao sự vui mừng ngạc nhiên khi xa cách gặp lại ập vào mặt.
"Minh Chử, sao cậu lại ở Kính Xuyên? Chưa về Diêm Tắc hả?" Vưu Nhất hỏi câu này trước. Thật ra cậu ta cũng tình cờ đến Kính Xuyên làm việc cho gia đình, không ngờ lại gặp Lâm Minh Chử ở chính khách sạn cậu ta ở.
Lâm Minh Chử ho nhẹ hai tiếng, gương mặt anh tuấn vừa lãnh đạm nhưng cũng ôn hòa của Hạ Liên Kỳ hiện lên trong đầu.
"Đi cùng người khác đến công tác." Khóe mắt Lâm Minh Chử phiếm đỏ, cười gian xảo: "Là người nhà."
Vưu Nhất vừa thấy cậu đỏ mặt, nhìn chiếc áo sơ mi kiểu nam rõ là lớn hơn hai cỡ trên người cậu, thầm đoán ra được vài phần, nhưng chỉ cười nói: "Giờ giám đốc Lâm cũng là người bận rộn rồi nhỉ."
"Đờ mờ cậu." Lâm Minh Chử cười nói: "Cậu thì sao? Sao lại ở Kính Xuyên?"
"Bố tớ bảo tớ tới Kính Xuyên thăm hỏi một người thầy thay cho bố, mấy ngày nữa sẽ về Diêm Tắc."
Lâm Minh Chử gật đầu. Bỗng cậu cúi đầu nhìn bản thân, dép lê của khách sạn, áo sơ mi của Hạ Liên Kỳ, mà hình như tóc cũng rối...
"Khụ khụ, thế, tớ về sửa soạn trước chút nhé." Lâm Minh Chử gãi tóc, có hơi ngượng ngùng.
"Minh Chử." Vưu Nhất đột ngột gọi cậu.
Lâm Minh Chử ngẩng đầu: "Ừ?"
"Cậu..." Vưu Nhất vừa mở miệng, nghĩ một lát rồi lại đổi cách hỏi: "Anh ta, đối xử tốt với cậu không?"
Lâm Minh Chử giật mình một lát, tức khắc nhận ra cậu ra đang nói tới chuyện gì, bèn cười đáp: "Bọn tớ rất tốt."
"Được, vậy người anh em này cũng an tâm rồi." Vưu Nhất thẳng thắn cười, nháy mắt với cậu, "Khi nào để tớ diện kiến thế? Người nhà mẹ đẻ tớ đây sẽ chống lưng cho cậu, người khác không được bắt nạt Chử Nhi của chúng tớ."
"Đệch." Lâm Minh Chử cười rồi đấm vào vai cậu ta, "Sao nói y như Lục Thần vậy? Đừng bị cậu ấy lây tính nhé."
"Ầy, dù gì tớ cũng phải biết người cậu thích là kiểu thế nào chứ." Vưu Nhất nói theo kiểu Lục Thần, tuy mặc âu phục và đi giày da, nhưng tất nhiên giờ đây đã mang dáng vẻ hoạt bát của một học sinh cấp ba, "Nếu không tớ sẽ chẳng cam tâm đâu, đúng không mối tình đầu?"
Lâm Minh Chử vui vẻ: "Được. Tối nay đợi anh ấy về sẽ cho cậu gặp."
Chờ chút đã.
Vừa nãy cậu ra ngoài... là để làm gì ấy nhỉ? Mượn sạc điện thoại. Mượn sạc điện thoại là để làm gì ấy nhỉ? Điện thoại hết pin rồi. Điện thoại...
Lâm Minh Chử trợn mắt.
"Sao thế?" Vưu Nhất tò mò nhìn cậu.
"Ờm, Vưu Nhất à." Lâm Minh Chử nháy mắt, cười gượng hai tiếng, "Chắc là... không cần chờ đến tối đâu."
Vưu Nhất đang không kịp phản ứng lại, bản năng nhìn về phía sau theo ánh nhìn của Lâm Minh Chử.
Một người đàn ông tóc đen mắt đen đang đi về phía hai người, mặt mũi trông rất ôn hòa, nhưng tạo cảm giác lạnh lùng bắt mắt. Vóc người anh ta cao to, áo khoác là kiểu basic bình thường nhất, nhưng khi mặc lên người anh ta lại mang khí chất không giống người thường.
Người đàn ông đến chỗ bọn họ rất nhanh, cởi áo khoác của hắn ra rồi khoác lên người Lâm Minh Chử: "Tiểu Chử có chuyện gì à? Đi ra cũng không biết mặc thêm áo khoác, cảm lạnh thì phải làm sao?"
Lâm Minh Chử hít mũi: "Em, em ra ngoài mượn đồ..."
"Trong hành lý của anh nhiều áo khoác đến vậy, ra ngoài không biết lấy một cái sao?" Hạ Liên Kỳ nhìn cậu vẫn ổn mới yên lòng, dịu dàng trách cậu.
"Anh, không phải đang họp à? Sao bây giờ đã về rồi?" Lâm Minh Chử yên lặng bọc mình trong chiếc áo bành tô ngài Hạ đã tự tay phủ thêm cho, quyết định cứ hỏi một câu khá là mấu chốt trước đã.
"Còn nói nữa à, tin nhắn không gửi, gọi cho em cũng không nhấc máy." Hạ Liên Kỳ nhẹ nhàng chọt chóp mũi cậu, "Không yên tâm nên về xem em thế nào."
Lâm Minh Chử: "..."
Vưu Nhất: "..."
Asher đi ngay phía sau với Khương Quân Tửu: "..."
"Khụ khụ." Bị ánh nhìn với mức độ vi diệu khác nhau của cả ba người nhìn chăm chú, tai Lâm Minh Chử không khỏi nóng bừng, "Điện thoại hết pin, vừa định ra tìm sạc thì... Em cũng không phải trẻ con nữa mà..."
Giờ Hạ Liên Kỳ mới nhận ra, hành động vừa nãy của hắn đúng là như một học sinh cấp ba vậy, vì thế bèn cười gượng hai tiếng: "Ừ... Không sao, dù gì cũng sắp họp xong rồi, về sớm tìm em cũng không vấn đề gì cả."
"Phù..." Lâm Minh Chử thở một hơi sâu, phát hiện ra ở hiện trường trừ hai người bọn cậu thì còn ba người còn sống khác, bèn quyết định chuyện nào đó sẽ lén nói sau với Hạ Liên Kỳ, "Người này là?"
Hạ Liên Kỳ xoay người, mỉm cười vỗ lên thằng bạn thân đang làm vẻ mặt "Hạ Liên Kỳ cậu làm người cái nào": "Giám đốc Khương, tổng phụ trách bên tập đoàn Khương thị trong nước, dự án hợp tác Kính Xuyên lần này..."
"Chẳng phải người ngoài, lão Hạ cậu có thể không qua loa về tớ được không?" Khương Quân Tửu cực kỳ không nể mặt cắt phăng màn giới thiệu chính thức của Hạ Liên Kỳ, rồi mỉm cười chào hỏi với Lâm Minh Chử: "Chào cậu, tôi là Khương Quân Tửu."
Woa, đây là người trong lòng mà giám đốc Hạ vạn cưng vạn chiều đó sao! Trông đáng yêu quá đi.
Lâm Minh Chử chưa từng bắt chuyện với bạn bè làm ăn của Hạ Liên Kỳ bao giờ, nhưng trông quan hệ của hai người... cũng chẳng tệ lắm, bèn thoải mái đáp: "Lâm Minh Chử."
"Ồ, Minh Chử à." Khương Quân Tửu cười như gió xuân phất vào mặt, "Thì ra Tiểu Chử mà giám đốc Hạ vẫn luôn tâm tâm niệm niệm chính là cậu."
"Hả?" Lâm Minh Chử hơi mờ mịt.
Hạ Liên Kỳ mím môi, hỏi về Vưu Nhất đang đứng một bên: "Tiểu Chử, người này là?"
"À à, đây là Vưu Nhất." Lâm Minh Chử vội tóm lấy Vưu Nhất, "Bạn học hồi cấp ba của em, cực kỳ thân, anh nhớ Lục Thần chứ, ba bọn em cùng một hội."
"Chào cậu. Tôi là Hạ Liên Kỳ, hai người này đều là người hợp tác dự án của chúng tôi, giám đốc Khương, cậu Asher." Hạ Liên Kỳ ôn hòa nói.
Vưu Nhất mỉm cười gật đầu, lễ phép chào hỏi mọi người.
Ở quầy tiếp tân của khách sạn Kính Xuyên, cô tiếp tân đã từng gặp qua vô số sóng to gió lớn yên lặng ngừng thở: Loại không khí nhìn ngoài thì thân thiện bên trong cứ thấy như nước ngầm cuộn trào là sao vậy...
Ban đầu là hai người trông khá trẻ đứng bắt chuyện ở đại sảnh, người đàn ông cao nhất ấy vội xông tới khoác áo bành tô lên một người trong đó. Ừm, hình như hai người này đã ở cùng một phòng vào ngày hôm qua nhờ? Vậy sao sau đó lại có hai người tới nữa? Hơn nữa đều là kiểu... Ừm, trông đường hoàng lắm.
Tuy năm người đàn ông này mang khí chất bên ngoài khác nhau, nhưng không thể không nói rằng, người này còn bắt mắt hơn người kia.
Thôi, người có thể vào khách sạn Kính Xuyên ở không phải là người có tiền có lai lịch à, yên lặng hít drama là được. Cô tiếp tân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, rất thông minh giảm cảm giác tồn tại của mình.
Không thể không công nhận rằng, là một nhân viên làm nghề dịch vụ đã trải qua bao sóng to gió lớn, sức quan sát và suy đoán của cô tiếp tân đây hết sức xuất sắc.
Mọi người vui vẻ giới thiệu bản thân, nhưng thật ra lại thầm mang những suy nghĩ khác.
Vưu Nhất vừa được gặp người mà "mối tình đầu" của cậu ta thích, đang mang vẻ mặt không cảm xúc đánh giá Hạ Liên Kỳ. Hạ Liên Kỳ thì, có lẽ là xuất phát từ trực giác nên cũng để ý vài phần về cái cậu "bạn học hồi cấp ba" đột ngột xuất hiện của bạn nhỏ Lâm Minh Chử. Khương Quân Tửu thì chẳng cần phải nói, rốt cuộc cũng gặp được người trong lòng bí ẩn của thằng bạn chí cốt, hơn nữa còn có cả Asher đang ở đây, trái tim thích hóng chuyện hít drama của Khương đại công tử bùng cháy không ngừng. Lâm Minh Chử thì khá đơn thuần không ra vẻ gì, cậu 100% chẳng hiểu cái quái gì cả.
Là người nước ngoài duy nhất ở hiện trường, tất nhiên ngài Asher không hiểu cái kiểu gặp chuyện thì nói một đằng nghĩ một nẻo của người Trung Quốc.
Vưu Nhất đã biết Hạ Liên Kỳ là người yêu của Chử Nhi bọn cậu, Khương Quân Tửu cũng dựa vào năng lực trinh thám vĩ đại của hắn nên đã đoán gần hết quan hệ của hai người. Nhưng Asher thì khác.
Không chỉ không có danh hiệu bạn tốt, còn bị cái tên "tình nhân nhỏ" Lâm Minh Chử show ân ái vài ngày, tình huống này của ngài Asher mà đặt trong phim ảnh thì chính là kiểu cải xanh nhỏ(*) bố không yêu mẹ không thương. Đang u sầu thì "bạn học hồi cấp ba" của Lâm Minh Chử và "bạn hợp tác" của Hạ Liên Kỳ đồng thời nhìn vào mặt hắn.
(*Nguyên văn: 小青菜 - chắc là chỉ một kiểu nhân vật đáng thương nào đó trong phim, cơ mà lại không có định nghĩa gì trên baidu ngoài ảnh cải xanh =)) nên mình giữ nguyên vậy.)
Là người nước ngoài duy nhất tại hiện trường, ngài Asher cảm thấy lúc này hắn phải làm chút chuyện.
"Cậu Lâm, cậu, không giới thiệu về anh Hạ với bạn học cậu à?"
Suy nghĩ của Asher rất đơn giản, rất drama. Lâm Minh Chử là tình nhân được Hạ Liên Kỳ bao dưỡng, nhưng bây giờ bạn học của cậu ta lẫn bạn hợp tác của Hạ Liên Kỳ đều ở đây, dựa vào sự phát triển của phim truyền hình, chắc hẳn giờ đây tên tình nhân yêu diễm đê tiện đang đầy vẻ luống cuống sắp bị vạch trần, cảm thấy thẹn không thể nào giấu diếm trước mặt bạn cùng trường, vô cùng xấu hổ trước đồng nghiệp của bố đường...
Sự thật đã chứng minh, phim truyền hình vớ vẩn mà mấy tên biên kịch ngu ngốc nào đó làm ra không chỉ có người trong nước xem, mà phạm vi còn lan ra cả vài bạn bè quốc tế chẳng thể giữ nhãn lực được lâu.
Lâm Minh Chử với Hạ Liên Kỳ liếc mắt với nhau một cái, bất đắc dĩ thở dài.
Ầy, vốn đang nghĩ mấy ngày nay phang thức ăn cún có phải hơi quá đáng lắm không, hay là ngừng phang dữ dội vào mặt người bạn nước ngoài này thì... Đây là chính cậu/anh đã mãnh liệt yêu cầu đấy nhé.
Lâm Minh Chử bạch bạch bạch chạy về phòng, rồi lại nhanh chóng bạch bạch bạch chạy về.
Dưới ánh nhìn như cười như không của Hạ Liên Kỳ và cái nhìn chăm chú của cả ba người, Lâm Minh Chử lẳng lặng mở tờ giấy sặc sỡ kia ra, giơ ra phía trước mấy cen-ti-mét.
"Ờm, chính thức giới thiệu nhé." Lâm Minh Chử ho nhẹ một tiếng, gằn từng chữ:
"Đây là ngài Hạ... Khụ, là người kết hôn với tôi."
"Giấy kết hôn là thật, đảm bảo hợp pháp, cảm ơn cảm ơn."
...
"Ờm... Vưu Nhất ơi." Lâm Minh Chử hơi chột dạ cười gượng: "Có phải... phạm vi tấn công mạnh bạo của tớ hơi lớn?"
Vưu Nhất tự hỏi một lát, nghiêm túc đáp: "Tớ với ngài Khương chắc là không thấy gì, nhưng ngài A kia thì... có vẻ khó chịu."
"Khụ, tuy lần đầu tiên gặp gã tớ đã muốn ném giấy kết hôn vào mặt gã rồi..." Lâm Minh Chử ho nhẹ: "Nhưng hôm nay cũng là gã mãnh liệt yêu cầu đúng không, cầu gì đáp nấy thôi."
Vưu Nhất thầm nói chả biết là ai cho ngài Asher đây dũng khí mà làm tình địch của Lâm Minh Chử.
Nhớ lại sự kiện bạo đánh vừa xảy ra của tờ giấy kết hôn, Vưu Nhất không khỏi âm thầm thắp một ngọn nến cho ngài Asher kia.
Trên giấy kết hôn có chữ ký tên tiếng Anh của Hạ Liên Kỳ và Lâm Minh Chử, giấy kết hôn với hoa văn và thể chữ Minh cộng thêm cả con dấu cực kỳ phô trương chứng thực rằng hai người đã thật sự là quan hệ chồng chồng hợp pháp. Ba người còn lại bị tờ giấy chọc vào mắt với những mức độ khác nhau. Nhưng đoán chắc tình hình bên Asher là nghiêm trọng nhất, như bị chọc mù luôn rồi.
Song, ngài Asher "thân tàn chí kiên", tựa như một nhân vật giãy dụa đến cùng trong phim truyền hình: "Cậu, rõ ràng cậu là tình nhân của Hạ cơ mà, cậu..."
Lâm Minh Chử rung tờ giấy phát ra ánh vàng trong tay, trông vô tội lắm: "Tôi với chồng tôi chơi trò tình thú ấy mà."
Dù tố chất tâm lý của Vưu Nhất và Khương Quân Tửu có tốt thì giờ đây cũng vô thức ngừng thở.
Asher khó tin nổi ôm ngực, cảm thấy gã đã bị lừa gạt bởi mảnh đất xinh đẹp hấp dẫn này rồi.
"Anh Asher, anh cũng biết đấy, sau kết hôn luôn muốn chơi mấy trò khác thường một chút." Lâm Minh Chử vốn không muốn bạo đánh gã nữa, nhưng cái vẻ mặt kiểu thế giới quan sụp đổ này của Asher rất giống một người bạn nước ngoài họ A kia, cậu không khỏi bực mình.
Ôi, mấy người nước ngoài phiền quá đi mất, nhất là những tên họ A.
Song, cũng có thể là vì người yêu của mình rất được chào đón nhỉ? Lâm Minh Chử lặng lẽ tự hỏi.
Vưu Nhất và Khương Quân Tửu khéo léo liếc nhìn nhau, hai người thông minh đã suy luận ra gần hết tiền căn hậu quả, không hẹn mà cùng chuyển ánh nhìn thương xót sang Asher đã hoàn toàn kinh ngạc tới nỗi sững người.
Khóe mắt Hạ Liên Kỳ chứa ý cười, trên mặt viết dòng "Tôi cứ im lặng hùa theo vợ thôi ấy mà."
Sau đó, Hạ Liên Kỳ vừa thấy Khương Quân Tửu định bụng hỏi hắn, bèn bảo Lâm Minh Chử đi trò chuyện với bạn học của cậu trước, còn hắn thì bị Khương đại công tử túm đến phòng khách phụ, để Lâm Minh Chử và Vưu Nhất ở phòng khách chính.
Vưu Nhất nhớ tới vẻ mặt đặc sắc và bóng dáng đau thương ra về của Asher, không khỏi cảm khái: "Chử Nhi, may là lúc ấy tớ chỉ theo đuổi cậu thôi, chứ không làm tình địch của cậu."
Lâm Minh Chử cười tươi: "Kẻ nhớ thương người yêu của tớ, dù có xa cách mấy cũng giết không tha."
Giờ này khắc này, cách một bức tường, người được nhớ thương kia yên lặng vuốt mũi.
"Hạ Liên Kỳ." Khương Quân Tửu nhìn hắn, một lời khó nói hết.
Ngài Hạ "lén kết hôn" bị bạn bắt tại trận: "... Hả?"
"Sao cậu không ngỏm luôn cho rồi?" Khương Quân Tửu nghiêm túc hỏi.
"Ngỏm làm gì? Vợ tớ đáng yêu như vậy mà." Hạ Liên Kỳ yếu ớt nói.
"..." Khương Quân Tửu lẳng lặng nhìn chăm chú vào giám đốc Hạ từng rất đỗi oai phong trong giới kinh doanh, mà hiện nay thì đầu óc chứa đầy tình yêu.
Hạ Liên Kỳ thu lại vẻ đùa cợt, chân thành nói: "Quân Tửu, tớ nghiêm túc với em ấy. Giấy kết hôn đã cấp từ nửa năm trước ở California, khi ấy vì vài lý do đặc biệt nên vẫn không thể nói rõ với cậu, thật sự rất xin lỗi."
"Này, cậu giải thích với tớ làm quái gì." Khương Quân Tửu khoát tay cười nói: "Chỉ là hôm nay hơi bất ngờ thôi. Tuy biết ngài Hạ đây vẫn luôn có người trong lòng, nghĩ là cậu vẫn đang yêu trong đau khổ, nhưng ai ngờ đã ngọt ngào với nhau, giấy kết hôn cũng lấy luôn rồi."
Lâm Minh Chử đi ngang qua phòng khách phụ, nghe được câu "vẫn luôn có người trong lòng", không khỏi dừng bước.
"Nửa năm trước tớ gặp em ấy lần đầu tiên, ngay tại quán bar gần công ty bọn tớ."
"Lúc đó... tớ đã thích em ấy rồi. Thật ra một người đã hơn ba mươi như tớ lại động lòng với một bạn nhỏ chỉ hơi hai mươi, chẳng hay ho gì. Sau đó chúng tớ đăng ký kết hôn... Xin lỗi cậu, nguyên do cụ thể, không được em ấy đồng ý, tớ tạm thời không thể kể cho cậu nghe." Hạ Liên Kỳ nghiêm túc nói.
Khương Quân Tửu ném cho hắn một cái nhìn tỏ vẻ đã hiểu.
Lâm Minh Chử im lặng đứng bên cạnh, tiếng hít thở dần nhỏ đến nỗi chẳng còn nghe thấy gì nữa.
"Tóm lại là nửa năm trước bọn tớ đã kết hôn giả với nhau. Nửa năm nay bọn tớ vẫn sống chung, nhưng tách phòng ngủ, dạo này mới về nước."
"Nhóc con này trông thì rất ngay thẳng rất cởi mở, nhưng thật ra cũng chỉ là một tiểu quỷ mà thôi." Hạ Liên Kỳ cười nói, trong mắt đều mang vẻ dịu dàng, "Sáng thức dậy phải dụi mắt như nửa ngày, dép lê thường xuyên bị đá cái chỗ này một cái chỗ kia một cái. Em ấy thích cháo gạo tẻ, nhưng không ăn được gạo nếp, lúc uống sữa nóng chắc chắn phải bỏ thêm hai thìa đường."
"Em ấy đã kể chuyện nhà cho tớ, em ấy thật sự rất yêu mẹ, mỗi cuối tuần bọn tớ đều đến thăm bà. Bọn trẻ hiện giờ ai chẳng bận bịu chẳng thích đi đây đi đó, nhưng mỗi tuần Tiểu Chử đều trò chuyện cùng mẹ, tự mình đến cửa hàng chọn quà cho mẹ, tối thì bọn tớ cùng ăn cơm."
"Những chuyện khác thì tớ không làm được, chỉ có thể cố gắng hết sức để chăm sóc cho em ấy. Tính Tiểu Chử hơi bướng bỉnh, nhưng em ấy thật sự rất đơn thuần rất lương thiện, tớ luôn nghĩ rằng... Sau khi bọn tớ ly hôn rồi, em ấy sẽ có thể gặp được một người em ấy thích thật lòng."
Khương Quân Tửu khẽ hỏi: "Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện... tỏ tình với cậu ấy à?"
"Tiểu Chử hãy còn trẻ như vậy, hơn hai mươi tuổi, sao tớ lại cản đường em ấy được chứ?" Hạ Liên Kỳ nhớ lại bao suy nghĩ lẫn cảm xúc của chính hắn lúc ấy, "Quan hệ của chúng tớ là kiểu thế, tớ luôn muốn quan tâm đến em ấy nhiều hơn một chút, nhưng lại sợ em ấy sinh ra ảo giác, xem cảm giác ỷ lại thành thích. Tớ không thể lợi dụng quan hệ của bọn tớ để ảnh hưởng đến suy nghĩ của em ấy, nếu có một ngày em ấy gặp người em ấy thật sự thích, tớ không muốn em ấy thấy nuối tiếc."
"Cho nên cậu..." Giọng của Khương Quân Tửu vẫn khẽ khàng như trước, "Chưa từng kể chuyện kết hôn cho bọn tớ nghe? Cậu cũng chưa từng để người khác chạm vào cậu..."
Hạ Liên Kỳ cười khẽ: "Trước đây tớ đã từng nghĩ, có được 300 ngày bên em ấy thì nên thấy đủ rồi. Cậu nói xem tớ đã ba mươi tuổi, thoắt cái qua 300 ngày rồi, cái danh chồng trước của người ta thì tính sao đây? Bạn trai sau này của em ấy sẽ có ý kiến gì với em ấy không? Tớ ước gì có thể nói với tất cả các cậu, rằng tớ Hạ Liên Kỳ đã kết hôn với Lâm Minh Chử, song tớ vẫn phải suy nghĩ cho em ấy."
"Lúc đó khi em ấy bảo muốn kết hôn giả với tớ, tớ đã tự nhắc nhở bản thân rằng, có thể giúp được em ấy, tớ nên thấy đủ rồi, chắc chắn không được vi phạm. Thật ra chỉ cần là chuyện của em ấy, gần như tớ chẳng thể suy xét được gì. Lần đầu tiên gặp nhau cũng vậy, kết hôn rồi cũng thế. Lý trí thì thấy tớ không được cản trở em ấy, nhưng lại không nhịn được ý muốn kề cận với em ấy nhiều hơn."
"Chuyện ở giới kinh doanh phức tạp đến vậy, người cũng nhiều, tớ đã may mắn kết hôn với người mình thích, may mắn trải qua 300 ngày với người đó, sao tớ có thể để em ấy làm tấm gỗ chắn được chứ? Nói thật, lúc ấy khi Asher, hay cả những người khác đứng trước mặt tớ, tớ đều thật sự muốn kéo em ấy đến bên mình, để bọn họ nhìn xem người yêu tớ tốt đến thế nào."
Đôi mắt của Hạ Liên Kỳ rất đỗi thâm tình, nói một hồi chính hắn cũng thấy vui: "Thật ra dán giấy kết hôn lên mặt tớ cũng muốn lắm chứ, nhưng cũng chỉ thầm thích trong đầu thôi, chứ vợ tớ vẫn giỏi nhất."
Khương Quân Tửu bất thình lình bị đút thức ăn cún đầy miệng, ho nhẹ: "Vậy sao sau đó hai cậu đã thành như vậy?"
Hạ Liên Kỳ nhớ tới chuyện đêm đó ở Moony, không khỏi bật cười: "Bởi vì rất thích. Khi đã rất thích một người thì thường chẳng thể giấu nổi."
Khương Quân Tửu yên lặng ăn thức ăn cún, thầm nghĩ cái tên này khi yêu với khi tương tư đơn phương không giống nhau, đây là cái tính lãnh đạm lạnh lùng cấm dục đó à! Bây giờ tự mang bong bóng màu hồng lên sân khấu luôn rồi được không!
Thời gian bộc bạch thâm tình đã kết thúc, hai người cũng nhanh chóng khôi phục kiểu nói chuyện bình thường. Rốt cuộc Khương Quân Tửu cũng hỏi cái câu mà hắn đã tò mò rất lâu: "Thế, Asher, và cả chuyện tình nhân bé nhỏ là sao? Không phải là chiến lược mà bọn tớ đang nghĩ tới thật đó chứ? Lão Hạ cậu còn có lúc nổi tính trẻ con cấp ba à?"
"Hết cách thôi, vợ trẻ trung, còn tớ thì không được trẩu chút ư?" Hạ Liên Kỳ cười nói: "Ngày ấy Asher hẹn tớ ăn cơm, bạn nhỏ nhà bọn tớ xông thẳng vào. Em ấy thật sự rất biết cách, cả tháng này tớ bó tay với Asher, em ấy vừa xung trận một cái đã khiến người ta biến mất như hơi nước."
Khương Quân Tửu gật đầu đồng cảm. Từ hành động vĩ đại phang thẳng giấy kết hôn vào mặt tình địch, hắn đã gần đoán ra được, bữa tiệc hôm ấy rất đặc sắc.
"Quân Tửu, tớ thật sự đã sa vào lưới tình với em ấy." Hạ Liên Kỳ khẽ cười, "Bạn nhỏ này, tớ thật sự rất thích em ấy."
"... Hạ Liên Kỳ." Người thiếu niên bước ra từ sau cánh cửa, nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Hạ Liên Kỳ đứng phắt dậy từ sô pha: "Tiểu Chử? Em..."
"Em cũng đã nghe thấy rồi." Xoang mũi của Lâm Minh Chử hơi chua xót, cố gắng bình tĩnh mở miệng, nhưng giọng lại không kiềm nén được mà hơi run run, "Những lời đó, anh định khi nào thì... nói với em?"
Hạ Liên Kỳ cảm nhận được cảm xúc của cậu, vội dừng chân: "Tiểu Chử..."
"Nếu hôm nay em không tình cờ nghe được." Giọng nói của Lâm Minh Chử hơi khàn, "Không phải anh định, mãi mãi không nói với em đấy chứ?"
Thì ra Hạ Liên Kỳ không phải nhất thời hứng chí mới nhận lời tỏ tình của cậu, thì ra từ lần đầu gặp nhau, Hạ Liên Kỳ đã suy nghĩ cho cậu nhiều đến vậy, thì ra nửa năm nay, anh ấy vẫn luôn...
Hạ Liên Kỳ nhất thời nghẹn lời. Khương Quân Tửu nhìn hai người, biết thời biết thế rời khỏi phòng, khẽ đóng cửa lại.
Lâm Minh Chử đứng đực tại chỗ, hốc mắc dần nóng bừng.
Hạ Liên Kỳ đau xót, bước nhanh về phía trước, kéo bạn nhỏ đã đỏ ửng cả mắt vào lòng hắn: "Tiểu Chử, anh xin lỗi, anh sai rồi."
"Ai muốn nghe anh xin lỗi chứ!" Lâm Minh Chử được hắn ôm vào lòng, gắng sức nhịn tiếng nghẹn ngào trong cổ họng, nhưng sự nghẹn ngào ấy lại cùng bùng lên với những cảm xúc khác, chẳng thể kiềm nén nổi.
"Anh không muốn để em buồn." Hạ Liên Kỳ xoa tóc cậu, dỗ dành: "Sau này sẽ không bao giờ gạt em nữa, được không? Chuyện gì cũng nói với em đầu tiên."
Lâm Minh Chử không thích khóc, thật sự cũng không muốn khóc như phụ nữ trước mặt người yêu. Nhưng từng lời của Hạ Liên Kỳ đánh vào trái tim cậu, cảm xúc nhất thời dâng trào mãnh liệt, cậu không thể khống chế được.
Lâm Minh Chử không nói lời nào, Hạ Liên Kỳ cứ ôm cậu như vậy, khe khẽ vỗ về bảo bối của hắn, dù không nói bất cứ lời nào, song lại hết sức dịu dàng an ủi người yêu nhỏ, chứa đựng biết bao lửa nóng và tình yêu đã tích cóp từng chút một từ rất lâu.
Rốt cuộc cũng kiềm nén được chút cảm xúc cồn cào, Lâm Minh Chử đánh lên vai hắn: "Anh có ngốc không vậy! Thích một người cũng không biết nói ra à! Chồng trước cái đếch, anh còn dám nói ly hôn lần nữa với em thử xem?"
"Anh ngốc, nhưng may mà em đủ thông minh, sau này mọi chuyện của nhà chúng mình sẽ giao cho em quản hết." Hạ Liên Kỳ ôm cậu không buông, lải nhải thổi khí nóng vào tai cậu, "Không ly hôn, có đánh chết anh cũng không ly. Nếu chúng mình cãi nhau, em cứ ra sức làm khó anh đi, để anh dỗ dành em."
"Lần sau mà cãi nhau em sẽ đá anh ra khỏi phòng luôn." Lâm Minh Chử hung dữ trợn mắt uy hiếp hắn.
Hạ Liên Kỳ cầu xin khoan dung: "Cái này không được đâu cục cưng, đổi sang cái khác được không? Buổi tối anh muốn ôm em ngủ cơ."
"Anh thật là..." Lâm Minh Chử bó tay trước lời hắn nói, oán hận cắn lên vai hắn một cái. Người này thật là, gì mà ra sức làm khó anh đi, nói hai câu lừa tình là khiến người khác không giận nổi nữa.
Hạ Liên Kỳ ra vẻ như rất đau, "shhh" một tiếng: "Cục cưng à, răng em tốt quá."
"Còn có thứ tốt hơn cơ, anh muốn thử chút không?" Lâm Minh Chử cắn răng nói.
"Có chứ."
Hạ Liên Kỳ cười, cúi đầu hôn cậu.
---------------------------------------------------- CHÍNH VĂN HOÀN --------------------------------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook