Ai Mới Là Con Trai
Chương 118: Nhỏ hồi tưởng - cô gái câm

Lam Minh Nhật vừa đứng đấy với mình. Hắn chạy theo bóng dáng cô gái. Cầu trời mình không nhìn nhầm. Cầu trời là em ấy.

-"Làm sao vậy Quân?"-Cô đi đến cạnh hắn.

Hắn quay sang ôm lấy bả vai cô với vẻ điên loạn của một năm về trước. Cô giật mình nắm lấy tay hắn.

-"Cậu bị làm sao vậy?"-Cô rất sợ cái cảm giác một năm trước ấy.

Hắn thấy cô có vẻ sợ hãi mình. Ngưng động lại cái cảm xúc. Biết đâu chỉ là hình bóng cô ấy lướt qua mắt mình chỉ vì mình quá nhớ. Có phải như thế chăng?

-"Không."-Hắn thả tay xuống khỏi vai cô.

Hắn sợ hắn hy vọng rồi lại thất vọng. Nhớ lại ngày ấy. Nhiều lần hắn đã bất chấp mọi nguy hiểm để đến khu vực cao đó. Thật kinh hoàng,nó rơi xuống nơi thật đáng sợ.

Bốn phía xung quanh toàn là cây cối cao lớn,suối chảy xiếc,đá lớn khắp nơi. Chim chóc hót ra những tiếng chim ca nghe ù tai. Không một bóng người. Có khi cái xác đấy là nó. Sợi dây chuyền trên tay cái xác đấy đã chứng minh nó rất sợ như thế nào,nó đã nắm lấy và mong hắn đến bên cạnh cứu nó như thế nào.

Cô nhìn bóng hắn lẳng lặng đi. Hiểu ra phần nào. Thật tội nghiệp cho cậu ấy. Tại sao khi yêu thì sức chịu đựng lại trâu bò đến như vậy nhỉ? Đã một năm trôi qua. Khoảng thời gian không dài nhưng đủ để làm một người chữa lành vết thương. Nếu là cô thì cô đã quên tất cả nếu ngày ấy gã không ôm lấy cô. Nhưng là hắn thì cho dù có một năm,hai năm hay trăm năm có khi cũng không quên được. Bởi vì nó đã khắc từ bên ngoài đến tận bên trong trái tim hắn.

Giá như có một Lam Minh Nhật thứ hai xuất hiện nhỉ?

........................................................

Hắn lạnh lùng đi lên phía trước. Cô ấy chết rồi Hoàng Minh Quân à. Mày hãy để cô ấy siêu thoát đi. Đừng dai dẳng giữ chặt cô ấy ở bên mình cho dù đến bên trong giấc mơ. Thật sự là hắn rất sợ điều này. Nhưng hắn phải chấp nhận mà qua Mỹ. Một năm không đủ quên chăng? Vậy thì hai năm,ba năm rồi bốn năm. Trước sau gì cũng sẽ quên thôi.

Cạch.

Hắn mở cửa ra. Thấy anh ngồi đấy lau tay cho Hoàng Minh Thuỵ. Giá như cô ấy nằm ở đấy và thở như Hoàng Minh Thuỵ cũng được nhỉ? Như vậy mình sẽ đến bên cạnh cô ấy mỗi ngày. Hoàng Minh Thuỵ đến khi nào mới tỉnh?

Anh quay sang thấy hắn đứng đấy,nở nụ cười đắng. Hắn cảm nhận được thằng bạn mình đã mong mỏi người con gái ấy tỉnh lại như thế nào? Đã một năm rồi mà cô ấy chưa tỉnh. Tức là cô ấy đã trở thành người thực vật. Chẳng lẽ suốt đời Cao Hoàng Nam sẽ mãi yêu một người thực vật mà bỏ mọi thứ ở tương lai đang chờ cậu ấy sao?

Chàng nắm tay nhỏ đang vừa đi vừa ăn đến thấy hắn đứng đó.

-"Mày...làm sao vậy?"

Hắn quay sang thấy chàng đứng đó,khẽ lắc đầu. Nhỏ nhốn nháo chạy lên nhìn chăm chăm hắn.

-"Người này...là ai?"-Nhỏ lay lay chàng nhìn sang hắn hỏi.

Hắn lạnh lùng chăm chú nhìn nhỏ. Chàng cũng có kém gì anh. Nhỏ tổn thương phần não quá mức đến nỗi bây giờ chỉ cần nói gì,sau một phút quên hết. Nhỏ,thân xác của con nhóc 18 tuổi nhưng tâm hồn lại là đứa con nít 8 tuổi.

Hắn đến gần cú một phát mạnh lên đầu nhỏ. Cái cú này sẽ làm nhỏ nhớ mãi hắn là ai?

-"Tôi tên là Hoàng Minh Quân. Đừng bao giờ quên."

Nói rồi hắn đi qua nhỏ,đặt tay lên vài chàng.

-"Dắt cô ấy qua Mỹ phẫu thuật đi. Có lẽ sẽ làm cô ấy khá hơn."

Chàng đặt tay lên tay hắn gật đầu nhanh chóng.

Hắn lặng thầm xỏ tay vào túi. Hắn đi đứng như nó ngày trước. Lúc nào cũng xỏ tay vào túi quần kết hợp quần sọt và áo sơ mi.

Nhỏ lặng im vài phút để ghi nhớ rõ cái tên Hoàng Minh Quân. Hắn ta là Hoàng Minh Quân? Nhỏ nhớ mờ ảo rằng trong kí ức của mình cũng có cái tên này xuất hiện.

Nhỏ quay lưng lại nhìn bóng hắn. Kiểu cách đó không phải chứ. Một người nhưng tạo nên hai người. Hoàng Minh Quân và Lam Minh Nhật.

Nhỏ đỏ hoe mắt. Nhỏ hồi tưởng lại một năm trước. Những kỉ niệm ở trong đầu nhỏ hiện lên. Mặc dù không rõ khuôn mặt ai. Nhưng nhỏ có thể đoán được ai là ai?

Thằng khỉ 1m80 hay đánh nhau với Lam Minh Nhật kia là Hoàng Minh Quân. Cái thằng tìm quần đùi hoa loe loẹt là Phùng Gia Bảo. Con nhóc nằm tầng trên cao nhất hay giật giật ra lang cang là Hoàng Minh Thuỵ. Quỷ dữ nói chuyện sồn nhất trường là Cao Hoàng Nam. Người hay ăn hàng nhiều nhất là mình. Mình là Nguyễn Minh Phong.

Mình có em một đứa em tên là Thái Mỹ Tuyền. Thái Mỹ Tuyền cùng chung sống với Thái Mỹ Hoà. Và còn có Hoàng Minh Long,Lam Minh Hoàng,Trịnh Gia Khôi nữa. Nhỏ ôm đầu.

Chàng thấy nhỏ có vấn đề ôm lấy trong lòng vỗ về.

-"Không sao."

Nhỏ nhớ lại rồi. Nhưng sao mọi thứ chỉ là mang máng thôi chứ. Những khuôn mặt ấy nhỏ không nhìn rõ được. Mọi thứ biến mất sau một phút. Nhỏ không muốn quên cái cảm giác ấy. Nhỏ không muốn. Nhưng nhỏ lại quên. Đầu mình đau quá. Tại sao lại quên chứ? Nhỏ ngất trong lòng chàng.

Mình...thực...sự không muốn quên. Nhưng mình không thể kiểm soát được. Chuyện gì đã xảy ra với mình? Tại sao mình lại nằm ở đây? Không nhớ một chuyện gì? Tại sao mình cứ như một con bé 8 tuổi cơ chứ? Hai cái tên Lam Minh Nhật và Hoàng Minh Thuỵ là điều mà mình nhớ rõ nhất. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Bọn họ đâu rồi?

.............................

Hắn vừa ra khỏi cổng là bắt gặp một đám du côn đánh một bà mẹ đội nón rách nát,ăn mặc bộ đồ vá nhiều nơi. Trông bà thật tội nghiệp. Hắn lạnh lùng nhưng trái tim ấm áp vẫn không bao giờ phai.

Hắn định chạy đến dạy dỗ cho mấy đứa du côn ấy một bài học. Chưa kịp bước ra. Một con nhỏ tóc ngắn ngang vai,mặt mũi dính lọ nghẹ,ăn mặc xộc xệch chạy đến ôm lấy đỡ cho bà.

Hai người bọn họ bị đám du côn đánh tơi tả. Nói chính xác hơn là con nhỏ đấy đã ôm trọn mà đỡ đau cho bà. Hắn cau mày nhìn người con gái ấy. Hình như người mặc bộ đồ này mình đã gặp ở đâu rồi,thân hình lại rất quen.

-"Hai mẹ con mày chết đi. Dám chọc giận tao hả?"-Tên mập lồi rốn đánh cô bé tơi tả.

Tức nước vỡ bờ là chuyện bây giờ. Nó đứng dậy nhắm thẳng mặt thằng mập nhảy lên cho hắn ta một đá.

Bụp.

Chỉ được cái tội to xác rẻ tiền. Một cước của nó mà thằng mập té nhào ra. Mọi người bịt miệng không ngờ con nhỏ này đánh nhau cũng không tồi.

Nó nhảy ngồi trên người tên mập. Đấm mạnh mẽ với khuôn mặt tức giận tột độ. Dám đánh người mẹ của tao hả thằng chó. Mày sẽ phải trả giá. Nó không kiên nhẫn đánh tơi tả làm răng môi hắn ta lẫn lộn.

Mấy đệ đệ ở cạnh thấy nó đánh bại thủ lĩnh của mình chỉ một cước đá. Không ai dám đến ngăn can. Nhìn đó thôi đủ hiểu nó mạnh cỡ nào.

Hắn trợn hai tròng mắt nhìn người con gái trước mặt. Cách đánh đấm thô bạo ấy không ai khác chỉ có thể là Lam Minh Nhật. Hắn định chạy đến nhưng hắn không chạy đến. Bởi vì hắn sợ. Sợ một điều có thể xảy ra trên đời này. Đó là người giống người.

Mẹ cực khổ chạy đến ôm lấy nó lôi ra. Nếu còn để nó đánh thằng mập ấy thêm nữa thì hai mẹ con phải lên đồn cảnh sát mất.

Tên mập sợ hãi nhìn nó bỏ chạy. Mọi người xung quanh ai cũng mừng vì nó là người đầu tiên đánh được tên mập đấy. Vì gia thế và hội đồng của hắn ta nên không ai dám đánh và nói lại.

Nó ôm lấy người mẹ mắt đỏ hoe nhìn nó. Bà thật đáng thương,cả đời đã tần tảo chăm sóc và nuôi nó lớn khôn. Nó sẽ không để người nào đánh bà một cách tàn nhẫn như vừa rồi được.

Hắn cố tiến gần nhìn khuôn mặt của nó. Chưa kịp tiến đến một bước thì ánh mắt sát thủ và khuôn mặt đầy vết tích ấy quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của hắn.

Là cô gái vừa rồi. Cô ta có khuôn mặt giống Lam Minh Nhật. Không phải chứ. Vậy cô ta là thực,không phải mơ. Vậy cô ấy có thể là Lam Minh Nhật. Hắn mừng trong lòng. Chưa đầy hai phút,nó thu hồi ánh mắt quay sang trìu mến nhìn mẹ mình.

Mẹ cực khổ vuốt tóc nó.

-"Con không sao chứ?"

Nó cười cười lắc đầu ra hiệu không sao.

-"Hai mẹ con mình về nhỉ?"

Nó ôm lấy mẹ gật gật.

Nói rồi mẹ cực khổ ôm lấy nó và dỏ xách kia đi về. Hai bóng dáng ăn mặc tơi tả lang thang trên vỉa hè. Hắn nhanh chân lén lút đi theo hai mẹ con họ.

Đến một căn nhà bằng lá tối tăm. Hai mẹ con họ đi vào. Đèn dầu thắp sáng một góc nhà.

Hắn đứng ngoài cổng ngóng vào. Không lí nào lại ở đây? Chẳng lẽ hai mẹ con họ cực khổ vậy sao?

Sột soạt...sột soạt.

Nghe tiếng động sau lưng. Hắn quay lại thấy ngay khuôn mặt của cô bé vết sẹo đấy đang rất gần mình.

-"A..."-Cứ như ma.

Cô bé đội mũ lưỡi trai sụp xuống che đôi mắt của mình. Tóc tai bù xù,mặt đầy vết sẹo rạch. Nó cong môi nhìn hắn.

Hắn giả nai gãi đầu cười cười nhìn kĩ khuôn mặt nó. Chưa kịp liếc sơ qua thì nó đã vật hắn vào tường. Ánh mắt chết chóc ấy hiện lên,môi nữa nhếch. Hắn nuốt nước bọt nhìn nó. Con gái gì mà thô bạo. Cứ như Lam Minh Nhật ngày trước. Cứ tưởng chỉ có Lam Minh Nhật là người con gái duy nhất bạo lực. Ai ngờ cô gái này cũng không khác gì.

Nó thả hắn ra. Cúi đầu cười nhẹ. Với ý định mời hắn vào nhà. Hắn không quen đến những nơi như thế này. Nhưng cũng vào theo sau lưng nó.

Không biết như thế nào mà lại mời mình vào nhà nhỉ? Hay thấy mình đẹp trai,lại nhà giàu nên định kiếm một căn nhà ta. Hắn nghĩ bậy là khuôn mặt gian lên.

Nó đang đi quay lại liếc hắn như dao cắt cổ. Hắn thôi ngay khuôn mặt đấy đi lẹ lẹ vào trong.

Ngôi nhà tồi tàn đón tiếp hắn. Mẹ cực khổ ngồi đấy nhìn hắn với ánh mắt tò mò. Hắn lễ phép chào hỏi bà.

Nó chạy đến chỉ chỏ tay vài cái rồi bà bật cười quay sang nhìn hắn. Hắn cố gắng nhìn nó đang làm cái đệch gì mà cứ múa loạn xạ.

-"Xin lỗi cháu chuyện hôm bữa Thy Thy va trúng làm cháu ngã xuống cầu thang."-Bà đi đến.

Hắn hiểu ra. Thì ra con nhỏ đấy ra hiệu mình là nạn nhân của nó.

-"A...không sao đâu bác."

Bà cười hiền nhìn hắn nói tiếp.

-"Nó nói con đến đây đòi tiền xin lỗi hay sao mà cứ lẽo đẽo theo sau lưng hai mẹ con rồi còn rình rập trước cửa nhà."

Hắn gãi đầu cười trừ. Cái con nhỏ này nghĩ sao vậy nhỉ? Vì mày giống người yêu tao nên tao mới đi đấy thôi. Chứ tao có điên đâu đi đến mấy cái chỗ vớ cmn vẫn này. Ngoại trừ khi từ thiện. Trời ạ,thế mà cũng nghĩ ra được. Bó giò.

-"À...không. Con đến tìm một người bạn. Con tưởng cậu ta ở đây nên đứng ngóng vào. Nhưng không phải."

-"À...ra là vậy. A,nhà bác hơi lụp xụp nên con thông cảm."

-"Không sao đâu ạ."-Hắn khẽ liếc sang con bé tóc ngắn đấy. Trời ơi,nó lườm mình như thể mình là người đã đánh mẹ nó ban nãy vậy. Cũng may là nó che mắt bằng mũ. Nó mà che mắt bằng dao cái mình đuôi luôn mất. Thật thâm cmn hậu quá.-"Con bác bị sao mà không nói vậy ạ?"

Bà ngừng cười nhìn sang nó đứng đấy cho bà tiếp khách.

-"Nó bị tai nạn nên không nói được nữa. Nó bị câm."

-"Bị câm sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương