Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
-
Chương 99: 99: Chương 98
Từ Văn Tĩnh trao đổi bài kiểm tra với Hà Sơ, nhìn sang thấy Trần Vũ vẫn chưa đổi bài, cô ấy nhắc nhở:
“Cậu mau đổi bài kiểm tra đi để chữa.”
Trần Vũ: “Ừ.”
Ngó sang rồi lại rụt đầu, nếu như có người có tia X quang trong mắt, không chừng sẽ nhìn ra lòng dạ tiểu nhân của bạn học Trần trong khi mặt không đổi sắc gõ mõ, cộc cộc cộc.
Hãy bình tĩnh, không được xấu hổ, cô ổn.
Chỉ cần cô bình tĩnh và tự nhiên, không ai nghĩ cô đang xấu hổ.
Trong mắt Chu Duật, Trần Vũ cứng ngắc quay người lại, đặt bài kiểm tra xuống bàn anh với vẻ mặt thấy chết không sờn, rồi đau khổ quay người về.
Anh cúi đầu nhìn bài thi, rồi nhẹ nhàng vươn tay vỗ vai cô, Trần Vũ quay lại, bình tĩnh mà hào phóng hỏi: “Sao thế?”
“Cậu không lấy đề kiểm tra của tôi.”
Trần Vũ im lặng.
Cô ngại ngùng cúi mặt, rồi dùng tốc độ nhanh nhất xoay người rút lấy bài thi, tất cả hành động đều liền mạch, dứt khoát.
Khóe môi Chu Duật hơi cong lên.
Sau đó anh cúi đầu, xem bài.
Nhưng bút đỏ dừng lại ở chỗ trống viết toàn là công thức và phác thảo câu trả lời, anh ngước mắt lên, thấy bóng lưng cứng ngắc của nữ sinh ngồi bàn trước, không khỏi bật cười.
Anh đổi sang bút chì rồi viết từng bước giải xuống.
Câu nói cuối cùng của thầy vật lý vang lên cùng tiếng chuông reo thông báo tan học.
Bàn trước và bàn sau đổi lại bài kiểm tra, bài làm của Chu Duật có năm dấu tích bằng bút đỏ, Trần Vũ nghĩ, còn bài của mình, nếu Chu Duật dám đánh năm dấu gạch chéo lớn, cô sẽ không thèm để ý anh nguyên một ngày.
Mang suy nghĩ đó, cô mở bài chấm ra, không có dấu gạch chéo đỏ chót như tưởng tượng, mà chỉ có các bước giải được viết ngay ngắn bên cạnh.
Và ở cuối đề kiểm tra, có một dòng chữ được viết bằng bút chì: [Nếu cậu không biết làm, có thể hỏi tôi.]
Trần Vũ nắm chặt đề kiểm tra, tấm lưng cứng nhắc của cô được thả lỏng.
Đồng thời, Trần Vũ cảm thấy dường như thứ cô đang cầm không phải là một tờ giấy mà là một viên kẹo.
Khi Hà Sơ và Từ Tĩnh Văn đều không có ở đây, cô mới quay lại hỏi: “Chu Duật, tôi thêm cậu vào chim cánh cụt, được chứ?”
Chu Duật đang đọc sách nghe tiếng Trần Vũ bèn ngẩng đầu: “Chúng ta thêm đi.”
Anh nhìn cô bằng cặp mắt trong veo, nói sự thật:
“A, lúc trở về tôi sẽ xem.”
“Chữ cái đầu trong tên của cậu, nếu như cậu, chờ tôi một chút.”
Chu Duật bảo đợi một chút rồi cúi đầu, lấy chiếc điện thoại trong ngăn bàn ra.
Đó cũng là loại điện thoại rẻ tiền sinh viên hay dùng.
“Tôi sẽ gửi cho cậu một tin nhắn.”
Trần Vũ vội vàng cầm điện thoại.
Anh đã gửi một biểu tượng cảm xúc của hình chú chim cánh cụt và một chú thỏ màu hồng.
– –
Một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” trong giờ thể dục được giấu nhẹm trong lặng lẽ, không học sinh bàn luận trong lớp.
Tuy nhiên, trong nhóm chim cánh cụt không có giáo viên, một người ẩn danh bất ngờ xuất hiện.
“Nói chuyện được chưa?”
Như thể cửa xả lũ chỉ chờ được mở ra, đến lúc Từ Văn Tĩnh xem được, bạn đó đã đăng hàng trăm bức ảnh.
Đừng chỉ nhìn vào vẻ ngoài nghiêm túc của những học sinh đứng đầu này trong lớp.
Vào tiết học cuối cùng của buổi chiều, cô ấy giơ điện thoại di động lên: “Là thật sao, Trần Vũ?”
Trần Vũ lắc đầu, bỏ hai quyển sách lý và hoá vào cặp: “Thật sự không có, mình đi trước!”
Từ Tĩnh Văn ngẩn người, khi hoàn hồn bóng dáng Trần Vũ đã biến mất tăm.
Từ Tĩnh Văn sững sờ, sao hôm nay cậu ấy đi nhanh như thế?
Cho dù là một giấc mơ cũng tốt, cô đã thực sự quay lại thời khắc này.
Trần Vũ đi một mạch đến nhà ga, bắt xe điện, khung cảnh phố cổ quen thuộc lướt qua, một số cửa hàng mười năm trước vẫn còn ở đó, nhưng có nhiều cửa hàng đã bị phá bỏ.
Hành trình trở về sẽ dài hơn hai trạm, sẽ tốn nhiều thời gian hơn lúc đến trường.
Xe điện lắc lư dừng trước đèn đỏ.
Cô sốt ruột tự hỏi sao lại là đèn đỏ, nhanh lên.
Nếu là mơ, cô ít cũng muốn được nhìn thấy một lần.
Lúc xuống xe, cô bước nhanh trên con đường quen thuộc…
Đôi giày màu trắng chuyển từ đi bộ sang chạy nước rút, xuyên qua cánh cửa nhỏ hẹp, vòng qua bãi đậu xe, cô dừng lại trước cánh cổng sắt màu xanh lục của ngôi nhà công cộng kiểu cũ.
Chìa khóa không thể chính xác mà c ắm vào ổ khóa, sau vài nhịp thở, nó chính xác chui vào ổ khóa, xoay sang trái, cánh cửa sắt cũ kỹ phát ra tiếng két chói tai.
Trần Vũ đẩy cửa, cầu thang bê tông của ngôi nhà công cộng kiểu cũ không chỉ hẹp mà mỗi bậc thang đều cao.
Bà ngoại ở trên tầng hai.
Trần Vũ đi lên cầu thang, càng tới gần lầu hai, cô càng không dám đi nhanh.
Đây chẳng phải là “gần quê thấy rụt rè” sao? Vì quá muốn gặp, trong mơ cũng muốn thấy, cho nên cô lại không có can đảm tiến tới.
Lần này cô cắm chìa khoá vào ổ khóa thật nhẹ nhàng, dễ dàng mở cửa.
Cửa mở ra, ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào, toàn bộ căn phòng hơi tối, ngoại trừ chùm sáng hình thang tạo được bao phủ bởi ánh chiều tà, lặng lẽ nằm ở kia.
Mùi hương quen thuộc của món sườn chua ngọt bay tới, khơi dậy h@m muốn ăn uống trong người.
Ngón trỏ lại động, khẽ đánh thức hồi ức đã ngủ say trong tâm trí, cô ngửi mùi thơm của sườn đến đỏ cả mắt.
“Bà ngoại, con đi học về rồi…”
“Con về rồi, mau vào rửa tay rồi ra ăn cơm.”
Cô đi tới gian cửa bếp, hình bóng trong trí nhớ như bị lớp bụi bao phủ bởi những thứ mới mẻ lại hiện lên rõ ràng.
Cô bước từng bước, chậm rãi đến gần bà.
Như là thăm dò, lại như là sợ hãi.
Cô chầm chậm bước đến sau lưng bà, cúi đầu tựa cằm vào vai bà ngoại.
Sườn non chua ngọt, trong bếp có đủ loại mùi dầu ăn khó chịu.
Nhưng còn có cả mùi hương thoang thoảng và nhiệt độ cơ thể ấm áp của bà ngoại..
Ký ức như nước biển ào tới, giống như một cơn lốc xoáy, như thể muốn cuốn đi tất cả.
Trước khi muốn quật người khác xuống tàn nhẫn như thế,
Bình tĩnh lại, muốn được dỗ dành,
Nhìn kỹ mà xem, bà ngoại đang ngăn nó đấy.
Bà ngoại cầm thìa nêm từng nước dùng, nghe thấy tiếng động liền quay đầu cười dịu dàng: “Là con gái nhất định phải rèn thói quen sạch sẽ, đi rửa tay đi.”
Đổ dung dịch baking soda vào nước chanh có ga, bọt nổi lên trào vào cổ họng.
Rất chua và đầy hơi.
Giống như có gì mắc ở cổ họng.
Trần Vũ cười khanh khách đáp lại, bước nhanh ra khỏi bếp.
Ngay khi vào nhà vệ sinh, cô đóng cửa lại, đôi tay chống lên bệ rửa mặt, không kìm được mà ngắm mình trong gương.
Nước mắt ồ ạt chảy ra, cô khóc oà lên rất khó coi.
Cô nấc những tiếng nghẹn ngào, nhưng không dám khóc to.
Cho dù âm thanh xào rau có lớn cỡ nào, cô cũng không hi vọng bà ngoại sẽ nghe thấy.
Trần Vũ đã không gặp bà trong một thời gian dài.
Về sau bà mất, dù nằm mơ cô cũng gặp bà, chỉ có những ký ức như hình với bóng gắn liền với bà.
vào Tết Đoan Ngọ, cô sẽ nhớ đến món bánh chưng nhân thịt của bà.
Bánh chưng làm bằng gạo nếp, nhân là miếng thịt nửa nạc nửa mỡ kết hợp với đỗ xanh bọc thành một khối, mùi thơm nồng nàn.
Mỗi khi bắt gặp các em tan học, cô không tự chủ mà nghĩ đến cảnh bà ngoại đã từng đứng cạnh bức tường đá chờ mình tan học rồi đưa cho cô một đồng và dặn cô không được để dì biết.
Câu chuyện ngày trước cũng dần trở nên sinh động, rõ ràng trước mắt.
Thấy bà nội kêu, cô vội lấy khăn lạnh chườm lên mắt.
Đến khi mắt không còn đỏ, Trần Vũ mới kéo cửa phòng tắm, cười tươi rồi bước ra ngoài.
Trên bàn ăn, Trần Vũ sung sướng thưởng thức những món ăn do bà ngoại làm.
Bà ngoại gật đầu, nhưng bà vẫn không quên dặn cô ăn nhiều rau dưa.
Chờ đến lúc gần ăn xong, Trần Vũ đột nhiên nhắc tới: “Bà ngoại, con muốn đi khám sức khoẻ, bà đi với con được không?”
Bà ngoại bỗng lo lắng, ánh mắt không an tâm nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới nhìn: “Con không thoải mái chỗ nào?”
“Không phải, là bạn học của con nói, mỗi năm nên khám sức khỏe định kì một lần thì sẽ tốt hơn, tuổi dậy thì cần phải chú ý nội tiết.”
Nghe vậy bà ngoại mới yên tâm: “Vậy bà ngoại đợi con ở cổng bệnh viện.”
Trần Vũ cụp mắt uống một ngụm canh, đặt thìa xuống: “Bà ngoại, bà có thể đi cùng con không, con có chút lo lắng.”
Bà ngoại biết sẽ không lay chuyển được cô nên không nhịn được, hỏi lại: “Khám bệnh có đắt không?”
“Không đắt đâu bà.”
Buổi tối, bà ngoại ngủ cùng Trần Vũ.
Bà ngoại vỗ lưng Trần Vũ, hỏi: “Ở trường con có chuyện gì không vui sao?”
Trần Vũ lắc đầu.
Hơi ấm trong chăn xua đi cái se lạnh của đêm đầu xuân.
Bà ngoại mỉm cười: “Cho dù Trần Vũ của bà có là một đứa trẻ mạnh mẽ, nhưng nếu con có có chuyện không vui, con nhất định phải kể với bà ngoại.”
Trần Vũ “Vâng” một tiếng, cố nén nước mắt vùi mặt vào chăn.
– –
Kết quả kiểm tra sức khỏe chẳng mấy chốc đã có.
Mặc dù bà ngoại có một số bệnh nền nhưng máu của bà tạm thời không có vấn đề gì.
Trần Vũ sốt sắng trước cửa khoa.
Cô cố đợi những bệnh nhân đã hẹn trước ra về, chờ bác sĩ rảnh rỗi mới lễ phép gõ cửa hỏi một câu.
Tối đến, Trần Vũ yên lặng nhìn trần nhà thật lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Sáng nay, cô tò mò hỏi bác sĩ một vấn đề, bác sĩ nhìn cô cẩn thận nói: “Bệnh này không có dấu hiệu cụ thể, vì nó chia làm hai loại cấp tính và mãn tính.
Nếu gia đình không có tiền sử mắc bệnh này, chỉ có thể kiểm tra thường xuyên mới có thể kịp thời phát hiện.”
“Điều quan trọng nhất là phải giữ một thái độ lạc quan.”
Lại nhớ đến lúc cô hỏi, bà chỉ xua tay nói: “Bà không sao, cuối năm ngoái bà đã kiểm tra rồi.”
Trần Vũ trùm chăn kín đầu, cảm giác bất an như mây đen kéo đến.
Có lẽ nó sẽ rất tốt.
Hoặc cũng có thể sẽ rất xấu.
Giờ này năm sau chưa đến nên cô không thể biết trước kết quả.
Tựa như con mèo của Schrödinger, cô không thể làm gì ngoại trừ đợi sang năm mới mọi chuyện xảy ra đều như món quà bất ngờ tìm đến.
Ngay cả khi quá khứ được lặp lại, cô vẫn thật nhỏ bé, chẳng thể làm được gì.
– –
Chỉ là, dù có chuyện gì xảy ra hay sắp xảy ra, chúng ta đều phải lạc quan, nỗ lực tiến bộ từng ngày.
– –
Khi Trần Vũ trở lại, cô gặp Từ Văn Tĩnh, người bạn cùng bàn thân thiết của cô đang nhìn cô ánh mắt đầy ý vị thâm trường.
Cô chột dạ, nhỏ giọng: “Mình chỉ đưa nó cho cậu.”
“Chà, tổng cộng có hai viên kẹo trái cây, một cho tớ và một cho cậu ấy.”
Từ Văn Tĩnh đẩy kính lên, bất mãn: “Thật không công bằng mà.”
Phải nói rằng, giọng điệu trêu chọc của cô ấy quá rõ ràng.
Trần Vũ chỉ biết im lặng.
Tai cô cũng không còn đỏ nữa.
Trần Vũ coi như không có gì xảy ra, bình thản mở sách vật lý xem lời giải của những câu hỏi.
Thật ra có người tai thính ở bàn dưới đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện, anh khẽ đưa ngón tay chạm vào vỏ viên kẹo trong hộp bút, sau đó cúi đầu nhìn sách bài tập, nhếch môi cười.
Dù Trường THCS số 1 ủng hộ phương pháp tự học nhưng áp lực của các học sinh năm cuối luôn lớn hơn.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã cận kề.
Để duy trì thành tích thi toàn điểm A, trường trung học cơ sở số 1 đã tổ chức thêm tiết tự học buổi tối.
Bình thường tan học lúc bốn giờ rưỡi chiều, nhưng giờ phải học đến bảy giờ tối.
Đầu mùa xuân, ngày ngắn đêm dài, bảy giờ trời đã rất tối.
Trần Vũ và Chu Duật đi cùng một chuyến xe điện, giờ cao điểm không có chỗ ngồi, họ đành phải bám chặt vào thành ghế, trong xe bật đèn sáng trưng.
Lúc mới lên xe vô tình cô nhìn qua cửa sổ thấy một bóng hình quen thuộc.
Bọn họ vẫn còn là nam sinh và nữ sinh trong bộ đồng phục học sinh sạch sẽ.
Các nữ sinh thường chỉ cao đến vai các nam sinh.
Trần Vũ nhìn vào sự khác biệt chiều cao trong cửa kính xe, chiều cao của cô không thay đổi, nhưng Chu Duật trong tương lai sẽ cao hơn, cô chỉ cao tới ngực anh.
Qua cửa sổ xe, bốn mắt họ bất ngờ chạm nhau.
Anh đang nhìn cô qua lớp kính xe.
Cô nhìn đi chỗ khác để nhìn phong cảnh.
Đột nhiên, tiếng còi xe vang lên, cùng với tiếng mắng mỏ của tài xế.
Chiếc xe điện phanh gấp, những người đứng trên xe lắc lư như thủy triều rút.
Trần Vũ cũng vậy.
Dù hai tay đã bám chặt vào lưng ghế nhưng cô vẫn mất thăng bằng lao về phía trước, chiếc cặp sách nặng trịch cũng góp phần làm tăng trọng lượng cho cô, cô mất đà theo quán tính lao về phía trước, Trần Vũ cứ nghĩ phen này mình xong rồi, theo phản xạ nhắm chặt mắt chờ cú va chạm xảy ra.
Nhưng lạ quá! Không đau, bởi cô vừa lao vào một lồ ng ngực rắn chắc chứ không phải mặt sàn lạnh lẽo.
Lúc này, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy dây xách hình bầu dục nằm giữa hai chiếc dây đeo cặp sách của cô.
Thật dễ dàng! Giống như xách một con gà.
Anh bình tĩnh kéo cô trở lại vị trí ban đầu.
Trần Vũ hoàn hồn, rơi vào trầm tư một lúc.
Cô cảm thấy Chu Duật đúng là vị cứu tinh.
Anh đã cứu cô bằng cách khác.
------oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook