Ai Mà Không Mê Trà Xanh!
Chương 108: 108: Chương 107


”Vâng, cháu là bạn học của Trần Vũ.


Cậu ta nhìn chằm chằm vào Trần Vũ, nhịn không được buột miệng thốt ra.

Trần Vũ có bao nhiêu ký ức về bà ngoại là Hứa Tố đều nhớ hết, giờ khắc này cậu ta thậm chí còn tưởng rằng ông trời đã đặc biệt cho cậu ta cơ hội được cùng cô chăm sóc bà ngoại từ thuở xa xưa.

Lý Nhân Bình rất vui khi được gặp bạn cùng lớp của Trần Vũ, nheo mắt và mỉm cười: “À, chào cháu, chào cháu, học tập chăm chỉ, cùng nhau vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học nhé.


Gần một giây sau Hứa Tố mới nói tiếp: “Vâng ạ, bà.


”Bà ơi, xe của chúng ta sắp tới rồi.


Trần Vũ ngắt lời Hứa Tố, cô gật đầu chào tạm biệt với Hứa Tố, sau đó nắm tay bà rời đi.

Hứa Tố đành dừng lại.

Giọng nói đã đến cổ họng lại phải từ từ nuốt trở lại.

Hứa Tố đứng đó, nhìn bóng lưng của hai người rời đi, cảm thấy bóng lưng của cô đã gầy hơn trước, chắc về sau còn gầy hơn rất nhiều.

Báo cáo kiểm tra sẽ có kết quả sau hai ngày, Trần Vũ biết rõ lo lắng trước khi có kết quả là điều vô ích nhất, nhưng loại lo lắng này nằm ngoài tầm kiểm soát.

Chu Duật chú ý đến Trần Vũ đang thất thần suy nghĩ gì đó, nhìn chằm chằm vào một câu hỏi rất lâu mà không viết, lông mày nhíu lại, mím chặt môi và nói: “Nếu em có câu hỏi nào không hiểu, cứ hỏi anh.


Trần Vũ gật đầu.

Cô trông vẫn như thường lệ, nhưng trong lòng Chu Duật lại cảm thấy rằng Trần Vũ không vui.

Dường như cô đang phải chịu một số áp lực và muốn được giải toả một mình.

Vì vậy, trước khi về nhà, Chu Duật bảo Trần Vũ đi dạo với mình.

Trần Vũ có chút kinh ngạc, cô nói: “Chu Duật, anh đối với kỳ thi không có chút lo lắng nào sao?”
Chu Duật nhìn vào mắt cô, suy nghĩ, có vẻ như cô không phải căng thẳng vì đọc sách, thế thì tại sao?
Hai người đi vòng quanh khu phố đổ nát, đi ngang qua một quầy hoa quả, bà chủ đang bê giỏ hoa quả vào bên trong, đến giờ sắp đóng cửa.

Trần Vũ chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình và không nhận thấy Chu Duật đang im lặng nhìn cô.

Khi cô đến cổng sắt xoay tròn, Trần Vũ mới bừng tỉnh đã đi xong một vòng rồi.


Trời đã khuya, Trần Vũ ngẩng đầu nói: “Chu Duật, anh… “
”Đi với anh một chút.


Trần Vũ sửng sốt.

Chu Duật đưa tay ra, do dự một chút, khẽ vuốt tóc cô, nhìn cô chằm chằm: “Chúng ta đi dạo đi.


Tại thời điểm này, dường như Trần Vũ nghĩ rằng mình đã phát hiện ra điều gì đó.

Đi loanh quanh mấy vòng mới đến cửa hàng trái cây của bà chủ, cửa khóa trái, đèn tắt hết, Chu Duật nói: “Trở về ngủ sớm đi.


Cô xuyên qua cửa sắt, quay người lại, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Chu Duật xuyên qua hàng rào sắt rời đi.

Vào ban đêm, Trần Vũ trở mình liên tục và ngủ không được ngon giấc, ngay cả khi cô bắt mình buộc phải thư giãn đầu óc thoải mái, nhưng cô vẫn không ngừng suy nghĩ về mọi thứ.

Cô rất sợ lần này kết quả cũng sẽ như vậy, sợ đến mức mỗi khi nghĩ đến lại co rúm người, cảm thấy có lỗi với bà ngoại đến phát điên.

Trần Vũ hai ngày nay đều ngủ không ngon, liên tục nằm mơ thấy ác mộng.

Cô mơ thấy bà ngày càng gầy gò ốm yếu nằm phờ phạc trong khu bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Khi cô tỉnh lại, thì thấy bà ngoại đang đứng quay lưng về phía cửa sổ, yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài.

Trần Vũ đứng dậy đi đến phía sau bà.

Bởi vì cái miệng đang sưng vù mưng mủ, bà ngoại nói không ra lời, khó khăn cười một tiếng, cười khổ nói: “A Vũ à, bà ngoại cũng muốn sống.


Nhưng không, bà dường như đã đến hồi kết của cuộc đời mình.

Nước mắt của Trần Vũ đột nhiên trào ra.

Làm sao có thể khiến cuộc đời sinh mệnh không bị biến mất.

Làm sao buông ra câu “Bà cũng muốn sống” đây?
Cô ôm chặt bà từ phía sau, chỉ biết nghẹn ngào nói với bà: “Bà ơi, cho dù có sống được một ngày đi chăng nữa, chúng ta cũng phải sống thật tốt.


Bà ngoại không nói gì.

Trần Vũ cứ như vậy khóc lóc tỉnh lại.

Thoát khỏi giấc mơ, liền hoàn toàn tỉnh táo lại.


Cô nhìn lên trần nhà rất lâu, cho đến khi đồng hồ báo thức reo lên, Trần Vũ mới hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần.

Vào buổi trưa, Trần Vũ đợi ở cửa lớp Từ Văn Tĩnh với những câu nói dài ngắn đã được chuẩn bị sẵn.

Chu Duật đi đến văn phòng giáo viên vật lý để kiểm tra các câu hỏi, khi anh đi ra, anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm, Trần Vũ dựa vào bức tường bên ngoài và nhìn xuống bìa vở.

Các bạn trong lớp nắm tay nhau,
la hét và bắt đầu giải tán.

Cô chỉ lặng lẽ chờ đợi ở đó, như thể cô không muốn hoà nhập với mọi người xung quanh.

Phòng học của lớp Chín cuối cùng cũng mở ra, và Từ Văn Tĩnh là người đầu tiên bước ra ngoài.

Nhìn thấy Trần Vũ hiện lên khuôn mặt tươi cười, đưa sổ ghi chép, hai người trò chuyện một hồi, sau đó cô ấy chỉ tay về hướng cầu thang lớn.

Tan học, cô cũng vui cười kể cho anh nghe về chuyện hôm nay ở lớp.

Nếu không phải buổi tối cô nấu món chè cho bà ngoại đột nhiên bỏ nhầm muối, rồi liền cô cười ngốc nghếch với anh nói: “Hôm nay em thật ngu ngốc đúng không.


Chu Duật vẫn cho rằng là do mình quá quan tâm đ ến cô nên suy nghĩ nhiều.

Anh lấy túi đường từ tay cô và đặt lên bàn.

Trần Vũ sửng sốt một hồi, sau đó thấy Chu Duật nghiêm túc nhìn mình với con mắt đen láy, Trần Vũ cười hỏi anh: “Anh làm sao vậy? Đột nhiên lại không nói chuyện nữa.


Món chè vẫn được nấu ấm trên bếp gas, nấm trắng nở ra làm nước dùng sền sệt, táo đỏ được giã mềm, phập phồng trong nồi cùng nấm trắng, vẫn còn đó mùi thơm ngào ngạt thoang thoảng trong gian bếp nhỏ.

Nhưng sự ngọt ngào này cũng không khiến người ta thư thái hơn chút nào.

Chu Duật nói: “Có điều gì khiến em cảm thấy áp lực sao, anh không thể chia sẻ nó với em à?”
Trần Vũ đã rất ngạc nhiên bởi sự nhạy bén của anh.

Cô không muốn nói chuyện này với Chu Duật.

Vậy nên cô thậm chí đã không đề cập đến nó với anh vào ngày khám sức khỏe của bà ngoại.

Hoặc trước đó, Trần Vũ cũng không ngờ Chu Duật sẽ gặp phải bà.

Bây giờ cô đã mạnh mẽ và kiên cường hơn trước đây gấp trăm lần, ngay cả khi cô không thể loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của kết quả có thể xảy ra, nhưng cô đã đến đây một lần, Trần Vũ nghĩ, đó chỉ là lặp lại nỗi đau lần nữa, nhưng lần này cô sẽ thoát khỏi ra con đường sai lầm đó, để bà có thể sống thoải mái nhất có thể.


Nhưng Chu Duật thì khác, anh bây giờ chỉ là một học sinh trung học.

Còn chưa thi kỳ thi tuyển sinh đại học.

Anh chỉ là một cái cây nhỏ chưa mọc tán lá, vì cô mà che mưa che nắng, vẫn đang cố gắng bén rễ, hấp thụ ánh nắng để lớn lên mạnh mẽ.

Cô không chắc bão tố có quật ngã cái cây này được không, khi anh cô đơn, chỉ có bản thân anh mới có thể chống đỡ trong mọi hoàn cảnh, tương lai anh sẽ một mình đạp xe ngàn dặm, chui rúc trong những nơi nguy hiểm.

Lăn lộn, dần trưởng thành từ một cậu bé trở thành một người đàn ông.

Nhưng chưa hết.

Trần Vũ không thể chịu đựng được việc anh phải cùng cô vượt qua nỗi đau mà cô đã từng phải chịu đựng.

Có thể, có thể lần này kết quả sẽ khác.

Sau đó, anh không biết cũng không cảm thấy đau khổ.

Hoặc có thể là thế giới sẽ không thể thay đổi được nữa, cô và bà cô đã có số mệnh là đi trên con đường này, nhưng cô nghĩ, nếu nhất định phải cho anh biết, đó là chuyện của mai sau.

”Chuyện nhỏ thôi, gần đây nhiều chuyện quá, em sẽ quên nhanh thôi, nên không sao đâu.


Trần Vũ suy nghĩ một chút nói: “Có lẽ thời kỳ bình cảnh đã tới.


Cô nói, nở nụ cười ngượng ngùng.

Chu Duật nhìn thẳng vào cô, anh cao hơn cô rất nhiều, cô phải ngẩng mặt lên mới nhìn được anh.

Anh có một cái mũi thẳng tắp, đôi mắt trầm tĩnh như vực sâu, rõ ràng chỉ là một học sinh, nhưng Trần Vũ có thể cảm nhận được cảm giác ngột ngạt khó tả của anh.

Cô gần như quên mất rằng khí thế của Chu Duật luôn rất mạnh mẽ.

Anh là người có thể đánh bại cả đám đông hay lấy một địch một trăm người trên diễn đàn công nghệ trong tương lai.

Đó là thiên tài đứng trên đỉnh kim tự tháp và được gọi là Cao lãnh băng sơn.

Ngay khi nụ cười của cô không thể giữ được lâu hơn nữa, Chu Duật xoay người, cầm túi đường trên bàn, dùng thìa múc một ít, bỏ vào trong nồi chè.

Anh không nói gì nữa, chỉ im lặng đứng đó.

Khi hai người bê chè ra, bà ngoại nhìn Trần Vũ rồi nhìn Chu Duật, tò mò hỏi: “Làm sao vậy, chè nấu hỏng rồi à, mặt hai đứa như quả mướp đắng thế.


”Mới có tí tuổi mà cái mặt cứ nhăn nhó suốt, vui lên nào!”
Bà vỗ vào lưng một trong hai đứa trẻ, lực không quá mạnh nhưng đột nhiên mất kiểm giác, Trần Vũ lao về phía trước, Chu Duật cũng bất ngờ nghiêng người về phía trước, nhưng anh lại vô thức vây quanh những người bên cạnh.

Trần Vũ chống lên tay của Chu Duật, rồi ngồi dậy.

Ánh mắt của hai người đột nhiên chạm nhau, nhưng liền nhanh chóng di chuyển.

Bà vỗ vỗ hai lần rồi quay trở lại phòng ngủ, nhưng khi bà đi ra, trên tay bà cầm một chiếc áo len màu xanh đậm, bà vẫy tay với Chu Duật: “Chu Duật, lại đây thử áo đi này.



Chiếc áo len này chưa được hoàn thiện và cần phải lấy chỉ ở cuối, nhưng trước khi lấy chỉ, phải kiểm tra xem kích thước dưới của áo len có bị nhỏ quá không.

Chu Duật cầm chiếc áo len, cả người không nhúc nhích.

Bà cười: “Lại đây thử xem!”
Anh cứng đơ người như khúc gỗ vậy.

Trần Vũ đến gần anh và nói: “Chu Duật, nhanh lên, bà đang gọi anh kìa.


Từ khi còn nhỏ, không có ai chuẩn bị quần áo cho anh cả.

Kỳ thực ngay từ đầu anh cũng có chút ấn tượng về chuyện này, mẹ anh nắm tay anh dắt anh đi mua sắm, nói: “Con đi mua sắm với mẹ có mệt không?” Chu Duật nói mình không mệt, bởi vì tất cả thứ này đều là quần áo mẹ mua cho anh.

Mẹ anh khoác lên người anh hết chiếc này đến chiếc khác, bảo anh đi soi gương.

”Cái này trông đẹp không, con yêu?”
“Vâng.


”Cái này có phải đẹp trai hơn không? Tuyệt không?”
“… Vâng, vâng.


Mẹ khen anh ngoan, nên sau đó thưởng cho anh cây kem ốc quế.

Nhưng khi anh đã lớn, những gì anh có được đều đã biến mất.

Sau đó, anh chỉ có thể cầm một ít tiền, đi đến quầy hàng bên đường mua quần áo, không ai hỏi anh mặc có đẹp không, cũng không ai hỏi anh mặc có vừa cỡ không.

”Mau lên, chui đầu qua đi.


Chu Duật ngoan ngoãn mặc áo len vào, nó khá vừa vặn với anh, có thể may rộng hơn chút cũng được.

Bà kéo áo len từ phía sau ra, nói: “Nên may rộng thêm một chút nữa, con trai vẫn còn có thể lớn hơn, đến năm sau vẫn có thể mặc vừa.


”Bà ơi, cháu cám ơn.


Chu Duật, người trước đó thường không thích nói chuyện, đột nhiên bây giờ lại nói cảm ơn.

Bà không nhịn được cười ra tiếng: “Ôi, cảm ơn cháu, trẻ con như cháu cái gì cũng chưa hiểu, phải nhờ người lớn chăm sóc, chỉ bảo!”
Chu Duật nói cảm ơn với bà một lần nữa.

Bà không cảm thấy mình làm điều này có gì để cảm ơn cả, bà lẩm bẩm: “Cho bà ăn bát chè khiến hai đứa trông khổ sở đi, có khó ăn đến vậy không?” Vừa nói bà vừa cầm thìa, múc một miếng, bỏ vào miệng, không khỏi gật đầu: “Ăn ngon mà hai đứa?”

------oOo------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương