Ai Lau Mắt Em, Khóc Mối Tình Đầu?
-
Chương 6
Bước qua cánh cổng cấp ba nghĩa là cô đã bước sang một hành trình mới, bước vào một giai đoạn mới, chuẩn bị một hành trang mới để đến tương lai rộng mở. Những bước chân đầu đời của cô là rung động thuở ban sơ trong veo, thuần khiết tựa nước sông Hậu; một chút nhung nhớ thầm lặng chưa kịp đặt tên đó là tình đầu bởi nó chỉ là chút xao xuyến chưa lần nắm tay trao môi hôn, chưa ai kịp nói ai tiếng yêu chỉ hẹn nhau đợi chờ. Thiên Nhi xin gom góp và gói ghém tất cả những ánh nhìn yêu thương, những bồi hồi nhung nhớ của một tình yêu vừa chớm nở, cảm giác xao xuyến về chàng trai áo sơ mi với nụ cười tỏa nắng. Cô hy vọng và đợi chờ mùa Hạ sang năm, cô sẽ ôm tất cả cảm xúc ấy đặt vào balo trở về vùng đất nhỏ miền Tây thân yêu, hít hà không khí quê hương trong lành thơm mát, về thăm lại nơi cho cô bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, bao nhiêu người bạn thân thiết dù chỉ sống ba năm ngắn ngủi. Đặc biệt là cô muốn quay về để nhìn nụ cười tươi trên môi một người. Cô sẽ cố gắng để đứng trước mặt anh không phải với hình ảnh là một cô học trò nhỏ nữa mà sẽ là cô sinh viên năm nhất của trường sư phạm; sẽ là một trong những đồng nghiệp của anh ở tương lai. Cô có thể tượng tưởng ra nụ cười của anh khi đó rạng rỡ ra sao.
Nhờ có động lực ấy cùng sự ủng hộ của ba mẹ và anh hai mà Thiên Nhi bước qua kỳ thi Đại Học quan trọng một cách cực kỳ suông sẻ. Cô thi đậu với số điểm khá cao là 25.5 điểm cho cả ba môn. Tuy không phải là số điểm cao nhất nhưng cũng làm Thiên Nhi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Khi nhận được tin mình đậu Đại Học, người mà cô muốn khoe ngay đó chính là ba mẹ. Nhưng ba cô đang có chuyến công tác dài hạng ở Hongkong, còn anh hai đã đi du học bên Mỹ được hai năm, chỉ có thể đợi tối về gọi báo cho ba và anh hai qua điện thoại mà thôi. Vậy thì cô sẽ tạo bất ngờ cho mẹ bằng cách canh sắp tới giờ tan làm cô bắt xe taxi chạy thẳng đến Tòa soạn báo Ax - nơi mà mẹ đang làm việc trong niềm hân hoan vi diệu,. Vừa thấy bóng dáng mẹ ra khỏi cửa tòa soạn, Thiên Nhi đã gọi to:
- Mẹ.
Mẹ cô nghe tiếng gọi quen thuộc của con gái thì nhìn lên. Lúc thấy Thiên Nhi đứng ở cổng cạnh phòng bảo vệ thì bà cô vô cùng bất ngờ. Nhanh chóng đi về phía cô, trên gương mặt bà là sự lo lắng và căng thẳng vì không biết sao hôm nay tự dưng Thiên Nhi lại đến đây... chẳng lẽ con bé lại bệnh gì sao?. Khi đến gần Thiên Nhi bà liền đặt ra loạt câu hỏi:
- Con đến đây bằng cách nào? Sao con đến đây tìm mẹ mà không gọi điện cho mẹ hay? Con đợi lâu chưa?
Thiên Nhi tươi cười, vì hiểu sự lo lắng trong lòng mẹ nên cô nhanh chóng giải đáp những thắc mắc của bà:
- Con vừa bắt taxi lại đây, thấy cũng đúng giờ mẹ tan làm nên không gọi mẹ mà đứng chờ ạ. Tại lúc chiều đang ở nhà con nhận được tin báo đậu đại học mừng quá con gọi xe thẳng lên tòa soạn báo của mẹ luôn. Chủ yếu muốn tạo bất ngờ cho mẹ ạ.
- Ôi. Con đậu đại học rồi à. Con gái của mẹ giỏi quá. - bà choàng tay qua, ôm cô vào lòng, rồi nói tiếp - Sự kiện lớn như vậy thì phải ăn mừng mới được. Con muốn ăn gì mẹ sẽ dẫn con đi ăn trước. Khi nào ba đi công tác về thì mình sẽ đi ăn một chầu hoành tráng.
- Dạ ăn gì cũng được ạ. Hihi.
- Ừ. Vậy con đợi mẹ một tí mẹ vào dắt xe ra rồi mẹ con mình cùng đi ăn nhé.
- Dạ. - Như nghĩ về điều gì đó nên Thiên Nhi lên tiếng xin phép - Mẹ ơi cho con qua tiệm bán quà lưu niệm bên kia mua ít đồ nhé.
Đối diện tòa soạn mẹ cô đang làm việc có một tiệm chuyên bán thiệp và giấy viết thư, các bưu thiếp làm bằng tay... rất dễ thương. Chợt Thiên Nhi muốn mua ít giấy về viết thư tay gửi một người báo tin đậu Đại Học.
- Muốn mua gì thì mẹ lấy xe ra chở qua mua luôn. Đường này nhiều xe nguy hiểm lắm.
- Thôi mẹ lấy xe rồi qua rước con thôi ạ. Con đi từ từ qua không sao đâu.
- Vậy con đi mua đồ của con đi, tí mẹ qua rước con.
Thiên Nhi nở một nụ cười thật tươi với mẹ, mang theo cõi lòng vui thật vui xoay người đi qua phố. Cô tung tăng như con Sáo nhỏ chuyền cành khẽ ngân nga giai điệu bài hát nào đó không rõ ràng. Mẹ Thiên Nhi cũng rất vui, không phải vì con bà đậu đại học mà vì con bà thực hiện được ước mơ nó ấp ủ từ những ngày bé. Bà nhìn theo bóng dáng nhỏ của con gái một chút rồi xoay người định vào trong lấy xe qua rước con gái. Nhưng khi bà vừa đến bãi giữ xe thì bỗng nghe một loạt những tiếng thét thất thanh, tiếng người la, tiếng còi xe... rồi:
- Rầm... rầm... tránh ra... tránh ra.
Như cảm nhận có điều gì đó chẳng lành bà vội chạy ra ngoài, những người trong cơ quan lúc này cũng chạy ra theo... Một chiếc xe hơi bị mất lái đâm loạn xạ vào người đi đường, một loạt tai nạn nghiêm trọng đang xảy ra.
- Rầm - chiếc xe tải đâm vào bục phân cách đường và dừng lại.
Âm thanh hỗn loạn trên phố chiều tan tầm, rất đông người đang bu lấy vây kín khu vực này, có người nói "mau gọi cấp cứu", "gọi cảnh sát giao thông". "đỡ đỡ nạn nhân vào trong nghỉ tí đi..." Thiên Nhi thấy trời đất trở nên hỗn loạn tối sầm. Trời đang nắng mà sao tự dưng lại thế? Cô thấy người mình như bị ai đó xô một cái, hất khỏi không trung rồi nhẹ hẫng và giờ rất đau. Cô nhắm mắt lại chìm vào hôn mê. Cô có thể nghe thấy tiếng mẹ khóc, tiếng mọi người nói chuyện, cảm nhận được ai đó ẵm cô lên, tiếng xe cấp cứu nhưng cô mệt quá, cô mở mắt suy luận không nổi nữa rồi. Cô phải ngủ một chút thôi.
Sao khi chìm vào giấc ngủ, cô thấy mình đi vào một con đường nhỏ, tối hù. Cô đi đến cuối con đường ấy thì thấy xuất hiện vệt ánh sáng leo loét. Rồi ánh sáng kia mỗi lúc một chói mắt. Cô như bị cuốn theo nguồn ánh sáng kì lạ ấy. Cô đi theo luồng ánh sáng đó đến một chiếc cầu đỏ thật lớn, bên kia cầu có tiếng cười nói, đùa nghịch của những người bạn. Cô lại thấy hình ảnh ngôi trường cấp ba mà cô chỉ vừa mới xa một tháng nay thôi. Nhìn lên phòng học nhỏ cạnh cầu thang tầng ba, cô lại bắt gặp khuôn mặt thân quen của những người bạn cùng lớp. Cô nghe tiếng của bạn Hòa - lớp phó văn thể mỹ đang đứng trên bục giảng huơ tay múa chân làm trò tấu hài cho cả lớp:
- Ê tụi bay, hôm qua lên mạng yahoo new đọc báo tao thấy ở Mỹ người ta mới lai được một giống mèo tai cụp chân ngắn bán cả triệu đô một con. Tao nghĩ ra ý hay mình cho lai giữa con cá Sấu với con Cọp xem ra được cái gì không? Biết đâu bán được cả lớp chúng ta thành tỷ phú hết.
- Ý tưởng thì có nhưng không mới lạ. Cá sấu lai hổ cái ra con gái lớp mình... haha giờ mày đem bán xem có anh nào bỏ vàng ra mua không.... haha. - Kiệt tổ trưởng tổ 1 đang ngồi dưới phát biểu ý kiến.
Cả đám con trai trong lớp ôm bụng cười rần rần.
Gia An đang ngồi bên cạnh Kiệt giận dỗi xoay mặt qua đánh vào lưng Kiệt:
- Có mà tụi con gái chúng tôi không ai thèm yêu và cưới đám con trai tụi ông thì có.
- Vậy thì cho mấy bà ế đến già.
Nhỏ Vân thấy bạn mình bị ăn hiếp, cũng cùng phe con gái không thể để thua được. Nhỏ Vân lên tiếng:
- Có mà tụi ông ế đến già, tụi ông không ai yêu, không ai thèm cưới cho mà tuyệt tử tuyệt tôn luôn. Đừng có chơi trò trù chúng tôi
- Ôi trời giờ tao mới biết con gái lớp mình không chỉ là cá sấu lai cọp mà còn cầm tinh con nhím nữa, vừa nói đến đã xù lông lên rồi. Động vật biến dị tụi bây ơi. Sợ quá hà. Hahaha.
Những trận cười giòn tan của bạn bè khiến Thiên Nhi cảm thấy vô cùng nhớ, cô cũng muốn qua đó tham gia cùng các bạn. Vừa lúc đó cả lớp bỗng quay về phía cô. Cái Vân vẫy vẫy tay:
- Thiên Nhi, vào lớp chơi với mọi người đi.
Nhỏ bạn thân cũng xoay sang cười nói:
- Thiên Nhi, giúp tụi mình xử thằng Kiệt đi, nó trù đám con gái chúng mình ế toàn tập kìa. Còn bảo tụi mình dữ như cọp nữa.
Rồi tất cả cười ha hả, đồng thanh gọi tên cô. Cô cũng muốn chạy sang bên đó với các bạn, nên khi thấy các bạn gọi tên mình thì cô mỉm cười, đưa chân bước lên cầu, đi được vài bước cô thấy đôi chân như tan dần ra trên mây, cả người trở nên nhẹ bẫng, cô đang hoang mang chưa biết phải làm sao nên đi tiếp hay quay lại. Thì bất chợt cô nghe một tiếng gọi từ phía sau lưng. Tiếng gọi thân thương ấy khiến cô quay đầu lại và đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
- Nhi ơi. Em định về trường báo cho anh biết em đậu Đại học rồi phải không?
- Dạ, thầy, sao thầy lại ở đây?
Anh đưa tay ra, kéo cô về lại chân cầu nơi cô vừa đứng ngắm nhìn bạn bè của mình.
- Không có gì đâu em, anh chỉ muốn đến để chúc mừng em mà thôi. Giỏi lắm cô học trò của anh. Giỏi lắm Thiên Nhi của anh.
Lúc này đây cô không còn thấy hình ảnh ngôi trường quen thuộc nữa. Không còn thấy hình ảnh những người bạn xưa nữa. Cô cũng không còn nghe những âm thanh í ới gọi tên cô bên cầu. Cô chỉ còn thấy mỗi gương mặt anh, thấy nụ cười rạng ngời trên môi và đôi mắt lấp lánh niềm vui, sự hãnh diện của anh. Tự nhiên cô lại muốn choàng tay ra ôm lấy anh, nhưng không rõ vì sao anh mỗi lúc một xa cô hơn, cô tiến lên một bước, anh lại lùi lại hai bước, cô càng chạy anh càng xa, càng không với tới... rồi tự dưng anh tan biến như sương khói.
- Thầy... thầy ơi... anh Tuấn đợi Nhi với.
- Nhi. Nhi ơi... con tỉnh lại đi Nhi ơi
Có ai đó đang ôm gương mặt cô, cô lại nghe tiếng khóc thút thít và tiếng gọi quen thuộc nhưng không phải của anh mà là của mẹ cô. Rồi cô lại nghe:
- Em để con bé nằm nghỉ. Em cũng nằm tí đi. Bác sĩ đã kiểm tra hết rồi, con bé không sao đâu sẽ nhanh tỉnh thôi mà.
Còn giọng nói này không ai khác chính là của ba cô, ba về rồi sao? Ba nói hai hôm nữa ba mới về mà. Nay cô chỉ đi đến tòa soạn của mẹ tìm mẹ báo tin và định đi ăn cơm chiều với mẹ thôi. À còn đi mua giấy viết thư cho anh Tuấn nữa. Ủa ba về hồi nào vậy, chắc ba định tạo bất ngờ cho hai mẹ con nên về không báo trước đây mà; nhưng sao người mình ê ẩm quá, đầu cũng rất đau nữa. Thiên Nhi chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt nặng trịch vô cùng khó chịu. Chớp chớp mắt vài cái. Cô chỉ vừa mở mắt ra ba nhanh chóng phát hiện, ba vội chạy tới bên cạnh, mẹ đang ngồi đầu giường cũng xoay lại nhìn cô.
- Ba, mẹ. - Thiên Nhi yếu ớt lên tiếng.
- Con gái, con tỉnh rồi hả con gái. Con làm ba mẹ sợ lắm con có biết không? - mẹ cô nói
- Con bị sao vậy mẹ, đây là bệnh viện hả mẹ.
- Hôm bữa con đi qua đường gặp một chiếc xe mất thắng. Đâm phải rất nhiều xe nhưng không có đâm trúng con, tài xế đánh lái qua kịp. Tuy nhiên do con bị tim, gặp chấn động mạnh nên ngất tại chỗ. Mọi người đưa con vào cấp cứu, bác sĩ kiểm tra hết, chỉ trầy nhẹ do ngã xuống thôi thế mà con lại hôn mê hai ngày nay. Con làm mẹ lo lắm con biết không?
- Thôi con nó mới tỉnh, em để con nghỉ ngơi đi, có gì nói sau. - ba cô lên tiếng.
- Con hôn mê hai ngày ạ?
- Ừ phải rồi. Con đã hôn mê hai ngày rồi.
- Ba cho con hỏi hôm nay là ngày mấy rồi ạ?
- Hôm nay là 27 tháng 8 có gì không con? Con mới tỉnh lại sức khỏe còn yếu lo nghỉ ngơi đi hỏi ngày làm gì?
- Chết rồi, hôm nay là ngày cuối cùng để hoàn thành thủ tục nhập học, con phải làm sao bây giờ.
- Không có gì đâu con, con yên tâm nghỉ ngơi đi. Mai ba sẽ lên trường trình bày tình trạng hiện tại của con cho hiệu trưởng và hoàn thành thủ tục nhập học giúp con.
- Dạ, vậy con cảm ơn ba ạ.
- Thôi con nhắm mắt lại nghỉ ngơi tí nữa đi. Để ba chạy ra báo bác sĩ vào kiểm tra lại cho con.
- Dạ.
Thiên Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc này cô không buồn ngủ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi. Cô nghe tiếng đóng cửa, cô biết ba đã đi tìm bác sĩ. Còn mẹ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của cô. Cô từ từ nhớ về giấc mơ ban nãy, giấc mơ kéo mình tỉnh lại. Cô nghĩ về thầy, cô phải cố gắng chăm sóc bản thân và học tập tốt để mùa hè sang năm lại về thăm trường, thăm anh. Khi ấy, tự dưng cô thấy cơ thể như có nguồn sức mạnh lớn. Không còn đau mỏi gì cả, trái tim cũng đập đều đều lại, không còn cảm giác khó thở như lúc vừa tỉnh lại. Cô nhoe miệng cười, cô biết mình đã vượt qua thử thách rồi, chiếc cầu kia là cầu sinh tử cô không bước qua mà quay về tìm lại được ánh mặt trời tương lai. Trong vô thức cô được thăm lại hồi ức trắng tinh khôi của tuổi học trò, có ước mơ cháy bỏng, có nụ cười hiền hòa mà súyt chút chút nữa đã giữ cô mãi mãi ở tuổi mười tám. May mắn là anh xuất hiện kịp lúc, anh kéo cô ra khỏi cõi mộng ấy....
Nhờ có động lực ấy cùng sự ủng hộ của ba mẹ và anh hai mà Thiên Nhi bước qua kỳ thi Đại Học quan trọng một cách cực kỳ suông sẻ. Cô thi đậu với số điểm khá cao là 25.5 điểm cho cả ba môn. Tuy không phải là số điểm cao nhất nhưng cũng làm Thiên Nhi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Khi nhận được tin mình đậu Đại Học, người mà cô muốn khoe ngay đó chính là ba mẹ. Nhưng ba cô đang có chuyến công tác dài hạng ở Hongkong, còn anh hai đã đi du học bên Mỹ được hai năm, chỉ có thể đợi tối về gọi báo cho ba và anh hai qua điện thoại mà thôi. Vậy thì cô sẽ tạo bất ngờ cho mẹ bằng cách canh sắp tới giờ tan làm cô bắt xe taxi chạy thẳng đến Tòa soạn báo Ax - nơi mà mẹ đang làm việc trong niềm hân hoan vi diệu,. Vừa thấy bóng dáng mẹ ra khỏi cửa tòa soạn, Thiên Nhi đã gọi to:
- Mẹ.
Mẹ cô nghe tiếng gọi quen thuộc của con gái thì nhìn lên. Lúc thấy Thiên Nhi đứng ở cổng cạnh phòng bảo vệ thì bà cô vô cùng bất ngờ. Nhanh chóng đi về phía cô, trên gương mặt bà là sự lo lắng và căng thẳng vì không biết sao hôm nay tự dưng Thiên Nhi lại đến đây... chẳng lẽ con bé lại bệnh gì sao?. Khi đến gần Thiên Nhi bà liền đặt ra loạt câu hỏi:
- Con đến đây bằng cách nào? Sao con đến đây tìm mẹ mà không gọi điện cho mẹ hay? Con đợi lâu chưa?
Thiên Nhi tươi cười, vì hiểu sự lo lắng trong lòng mẹ nên cô nhanh chóng giải đáp những thắc mắc của bà:
- Con vừa bắt taxi lại đây, thấy cũng đúng giờ mẹ tan làm nên không gọi mẹ mà đứng chờ ạ. Tại lúc chiều đang ở nhà con nhận được tin báo đậu đại học mừng quá con gọi xe thẳng lên tòa soạn báo của mẹ luôn. Chủ yếu muốn tạo bất ngờ cho mẹ ạ.
- Ôi. Con đậu đại học rồi à. Con gái của mẹ giỏi quá. - bà choàng tay qua, ôm cô vào lòng, rồi nói tiếp - Sự kiện lớn như vậy thì phải ăn mừng mới được. Con muốn ăn gì mẹ sẽ dẫn con đi ăn trước. Khi nào ba đi công tác về thì mình sẽ đi ăn một chầu hoành tráng.
- Dạ ăn gì cũng được ạ. Hihi.
- Ừ. Vậy con đợi mẹ một tí mẹ vào dắt xe ra rồi mẹ con mình cùng đi ăn nhé.
- Dạ. - Như nghĩ về điều gì đó nên Thiên Nhi lên tiếng xin phép - Mẹ ơi cho con qua tiệm bán quà lưu niệm bên kia mua ít đồ nhé.
Đối diện tòa soạn mẹ cô đang làm việc có một tiệm chuyên bán thiệp và giấy viết thư, các bưu thiếp làm bằng tay... rất dễ thương. Chợt Thiên Nhi muốn mua ít giấy về viết thư tay gửi một người báo tin đậu Đại Học.
- Muốn mua gì thì mẹ lấy xe ra chở qua mua luôn. Đường này nhiều xe nguy hiểm lắm.
- Thôi mẹ lấy xe rồi qua rước con thôi ạ. Con đi từ từ qua không sao đâu.
- Vậy con đi mua đồ của con đi, tí mẹ qua rước con.
Thiên Nhi nở một nụ cười thật tươi với mẹ, mang theo cõi lòng vui thật vui xoay người đi qua phố. Cô tung tăng như con Sáo nhỏ chuyền cành khẽ ngân nga giai điệu bài hát nào đó không rõ ràng. Mẹ Thiên Nhi cũng rất vui, không phải vì con bà đậu đại học mà vì con bà thực hiện được ước mơ nó ấp ủ từ những ngày bé. Bà nhìn theo bóng dáng nhỏ của con gái một chút rồi xoay người định vào trong lấy xe qua rước con gái. Nhưng khi bà vừa đến bãi giữ xe thì bỗng nghe một loạt những tiếng thét thất thanh, tiếng người la, tiếng còi xe... rồi:
- Rầm... rầm... tránh ra... tránh ra.
Như cảm nhận có điều gì đó chẳng lành bà vội chạy ra ngoài, những người trong cơ quan lúc này cũng chạy ra theo... Một chiếc xe hơi bị mất lái đâm loạn xạ vào người đi đường, một loạt tai nạn nghiêm trọng đang xảy ra.
- Rầm - chiếc xe tải đâm vào bục phân cách đường và dừng lại.
Âm thanh hỗn loạn trên phố chiều tan tầm, rất đông người đang bu lấy vây kín khu vực này, có người nói "mau gọi cấp cứu", "gọi cảnh sát giao thông". "đỡ đỡ nạn nhân vào trong nghỉ tí đi..." Thiên Nhi thấy trời đất trở nên hỗn loạn tối sầm. Trời đang nắng mà sao tự dưng lại thế? Cô thấy người mình như bị ai đó xô một cái, hất khỏi không trung rồi nhẹ hẫng và giờ rất đau. Cô nhắm mắt lại chìm vào hôn mê. Cô có thể nghe thấy tiếng mẹ khóc, tiếng mọi người nói chuyện, cảm nhận được ai đó ẵm cô lên, tiếng xe cấp cứu nhưng cô mệt quá, cô mở mắt suy luận không nổi nữa rồi. Cô phải ngủ một chút thôi.
Sao khi chìm vào giấc ngủ, cô thấy mình đi vào một con đường nhỏ, tối hù. Cô đi đến cuối con đường ấy thì thấy xuất hiện vệt ánh sáng leo loét. Rồi ánh sáng kia mỗi lúc một chói mắt. Cô như bị cuốn theo nguồn ánh sáng kì lạ ấy. Cô đi theo luồng ánh sáng đó đến một chiếc cầu đỏ thật lớn, bên kia cầu có tiếng cười nói, đùa nghịch của những người bạn. Cô lại thấy hình ảnh ngôi trường cấp ba mà cô chỉ vừa mới xa một tháng nay thôi. Nhìn lên phòng học nhỏ cạnh cầu thang tầng ba, cô lại bắt gặp khuôn mặt thân quen của những người bạn cùng lớp. Cô nghe tiếng của bạn Hòa - lớp phó văn thể mỹ đang đứng trên bục giảng huơ tay múa chân làm trò tấu hài cho cả lớp:
- Ê tụi bay, hôm qua lên mạng yahoo new đọc báo tao thấy ở Mỹ người ta mới lai được một giống mèo tai cụp chân ngắn bán cả triệu đô một con. Tao nghĩ ra ý hay mình cho lai giữa con cá Sấu với con Cọp xem ra được cái gì không? Biết đâu bán được cả lớp chúng ta thành tỷ phú hết.
- Ý tưởng thì có nhưng không mới lạ. Cá sấu lai hổ cái ra con gái lớp mình... haha giờ mày đem bán xem có anh nào bỏ vàng ra mua không.... haha. - Kiệt tổ trưởng tổ 1 đang ngồi dưới phát biểu ý kiến.
Cả đám con trai trong lớp ôm bụng cười rần rần.
Gia An đang ngồi bên cạnh Kiệt giận dỗi xoay mặt qua đánh vào lưng Kiệt:
- Có mà tụi con gái chúng tôi không ai thèm yêu và cưới đám con trai tụi ông thì có.
- Vậy thì cho mấy bà ế đến già.
Nhỏ Vân thấy bạn mình bị ăn hiếp, cũng cùng phe con gái không thể để thua được. Nhỏ Vân lên tiếng:
- Có mà tụi ông ế đến già, tụi ông không ai yêu, không ai thèm cưới cho mà tuyệt tử tuyệt tôn luôn. Đừng có chơi trò trù chúng tôi
- Ôi trời giờ tao mới biết con gái lớp mình không chỉ là cá sấu lai cọp mà còn cầm tinh con nhím nữa, vừa nói đến đã xù lông lên rồi. Động vật biến dị tụi bây ơi. Sợ quá hà. Hahaha.
Những trận cười giòn tan của bạn bè khiến Thiên Nhi cảm thấy vô cùng nhớ, cô cũng muốn qua đó tham gia cùng các bạn. Vừa lúc đó cả lớp bỗng quay về phía cô. Cái Vân vẫy vẫy tay:
- Thiên Nhi, vào lớp chơi với mọi người đi.
Nhỏ bạn thân cũng xoay sang cười nói:
- Thiên Nhi, giúp tụi mình xử thằng Kiệt đi, nó trù đám con gái chúng mình ế toàn tập kìa. Còn bảo tụi mình dữ như cọp nữa.
Rồi tất cả cười ha hả, đồng thanh gọi tên cô. Cô cũng muốn chạy sang bên đó với các bạn, nên khi thấy các bạn gọi tên mình thì cô mỉm cười, đưa chân bước lên cầu, đi được vài bước cô thấy đôi chân như tan dần ra trên mây, cả người trở nên nhẹ bẫng, cô đang hoang mang chưa biết phải làm sao nên đi tiếp hay quay lại. Thì bất chợt cô nghe một tiếng gọi từ phía sau lưng. Tiếng gọi thân thương ấy khiến cô quay đầu lại và đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
- Nhi ơi. Em định về trường báo cho anh biết em đậu Đại học rồi phải không?
- Dạ, thầy, sao thầy lại ở đây?
Anh đưa tay ra, kéo cô về lại chân cầu nơi cô vừa đứng ngắm nhìn bạn bè của mình.
- Không có gì đâu em, anh chỉ muốn đến để chúc mừng em mà thôi. Giỏi lắm cô học trò của anh. Giỏi lắm Thiên Nhi của anh.
Lúc này đây cô không còn thấy hình ảnh ngôi trường quen thuộc nữa. Không còn thấy hình ảnh những người bạn xưa nữa. Cô cũng không còn nghe những âm thanh í ới gọi tên cô bên cầu. Cô chỉ còn thấy mỗi gương mặt anh, thấy nụ cười rạng ngời trên môi và đôi mắt lấp lánh niềm vui, sự hãnh diện của anh. Tự nhiên cô lại muốn choàng tay ra ôm lấy anh, nhưng không rõ vì sao anh mỗi lúc một xa cô hơn, cô tiến lên một bước, anh lại lùi lại hai bước, cô càng chạy anh càng xa, càng không với tới... rồi tự dưng anh tan biến như sương khói.
- Thầy... thầy ơi... anh Tuấn đợi Nhi với.
- Nhi. Nhi ơi... con tỉnh lại đi Nhi ơi
Có ai đó đang ôm gương mặt cô, cô lại nghe tiếng khóc thút thít và tiếng gọi quen thuộc nhưng không phải của anh mà là của mẹ cô. Rồi cô lại nghe:
- Em để con bé nằm nghỉ. Em cũng nằm tí đi. Bác sĩ đã kiểm tra hết rồi, con bé không sao đâu sẽ nhanh tỉnh thôi mà.
Còn giọng nói này không ai khác chính là của ba cô, ba về rồi sao? Ba nói hai hôm nữa ba mới về mà. Nay cô chỉ đi đến tòa soạn của mẹ tìm mẹ báo tin và định đi ăn cơm chiều với mẹ thôi. À còn đi mua giấy viết thư cho anh Tuấn nữa. Ủa ba về hồi nào vậy, chắc ba định tạo bất ngờ cho hai mẹ con nên về không báo trước đây mà; nhưng sao người mình ê ẩm quá, đầu cũng rất đau nữa. Thiên Nhi chầm chậm mở mắt ra, đôi mắt nặng trịch vô cùng khó chịu. Chớp chớp mắt vài cái. Cô chỉ vừa mở mắt ra ba nhanh chóng phát hiện, ba vội chạy tới bên cạnh, mẹ đang ngồi đầu giường cũng xoay lại nhìn cô.
- Ba, mẹ. - Thiên Nhi yếu ớt lên tiếng.
- Con gái, con tỉnh rồi hả con gái. Con làm ba mẹ sợ lắm con có biết không? - mẹ cô nói
- Con bị sao vậy mẹ, đây là bệnh viện hả mẹ.
- Hôm bữa con đi qua đường gặp một chiếc xe mất thắng. Đâm phải rất nhiều xe nhưng không có đâm trúng con, tài xế đánh lái qua kịp. Tuy nhiên do con bị tim, gặp chấn động mạnh nên ngất tại chỗ. Mọi người đưa con vào cấp cứu, bác sĩ kiểm tra hết, chỉ trầy nhẹ do ngã xuống thôi thế mà con lại hôn mê hai ngày nay. Con làm mẹ lo lắm con biết không?
- Thôi con nó mới tỉnh, em để con nghỉ ngơi đi, có gì nói sau. - ba cô lên tiếng.
- Con hôn mê hai ngày ạ?
- Ừ phải rồi. Con đã hôn mê hai ngày rồi.
- Ba cho con hỏi hôm nay là ngày mấy rồi ạ?
- Hôm nay là 27 tháng 8 có gì không con? Con mới tỉnh lại sức khỏe còn yếu lo nghỉ ngơi đi hỏi ngày làm gì?
- Chết rồi, hôm nay là ngày cuối cùng để hoàn thành thủ tục nhập học, con phải làm sao bây giờ.
- Không có gì đâu con, con yên tâm nghỉ ngơi đi. Mai ba sẽ lên trường trình bày tình trạng hiện tại của con cho hiệu trưởng và hoàn thành thủ tục nhập học giúp con.
- Dạ, vậy con cảm ơn ba ạ.
- Thôi con nhắm mắt lại nghỉ ngơi tí nữa đi. Để ba chạy ra báo bác sĩ vào kiểm tra lại cho con.
- Dạ.
Thiên Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc này cô không buồn ngủ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi. Cô nghe tiếng đóng cửa, cô biết ba đã đi tìm bác sĩ. Còn mẹ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường của cô. Cô từ từ nhớ về giấc mơ ban nãy, giấc mơ kéo mình tỉnh lại. Cô nghĩ về thầy, cô phải cố gắng chăm sóc bản thân và học tập tốt để mùa hè sang năm lại về thăm trường, thăm anh. Khi ấy, tự dưng cô thấy cơ thể như có nguồn sức mạnh lớn. Không còn đau mỏi gì cả, trái tim cũng đập đều đều lại, không còn cảm giác khó thở như lúc vừa tỉnh lại. Cô nhoe miệng cười, cô biết mình đã vượt qua thử thách rồi, chiếc cầu kia là cầu sinh tử cô không bước qua mà quay về tìm lại được ánh mặt trời tương lai. Trong vô thức cô được thăm lại hồi ức trắng tinh khôi của tuổi học trò, có ước mơ cháy bỏng, có nụ cười hiền hòa mà súyt chút chút nữa đã giữ cô mãi mãi ở tuổi mười tám. May mắn là anh xuất hiện kịp lúc, anh kéo cô ra khỏi cõi mộng ấy....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook