Ai Là Vương Phi [Nhân Ngư]
-
Chương 1: Cầu hôn
Ở một thời đại tinh tế giống cái cùng thú nhân lưu hành cực phổ biến, Nhị hoàng tử Lạc Thiên Tường kiêu dũng thiện chiến không ít thư tính mến mộ đã làm ra một cử chỉ kinh người, hắn chọn tiểu nhi tử Mộc gia làm bạn lữ tương lai của hắn, mấu chốt là tiểu nhi tử Mộc gia Mộc Trạch cũng là một thú nhân, cho dù Mộc Trạch không phải là thân sinh của Mộc gia, nhưng cũng không đồng nghĩa với Mộc gia sẽ nguyện ý đem con nuôi đưa cho một thú nhân khác cường áp.
Mộc Trạch xác thật là một mĩ nhân ngư phi thường xinh đẹp, là thú nhân so với giống cái còn mỹ lệ hơn, dựa theo lời của mọi người thì chính là Mộc Trạch nếu như che dấu một chút hơi thở của thú nhân đi, bọn họ tuyệt đối sẽ không hoài nghi cậu không phải là giống cái.
Khi cậu biết được chính mình thế nhưng lại bị thú nhân cầu hôn, cậu ha hả. Cho dù cậu không cẩn thận bị thoái hóa thành một quả trứng xuyên qua đến thời đại này, nhưng cậu vẫn luôn cho rằng đây là một cái thiên đường, bởi vì không còn có nhân ngư nào cầu thân cậu nữa, cậu không cần lo lắng sẽ bị áp, Mộc Trạch tỏ vẻ muốn áp cũng là mình áp người khác, chỉ tiếc rằng nhân ngư đều là thân thể lưỡng tính, hơn nữa bề ngoài của cậu lại so với những người khác còn mỹ lệ cùng nhu nhược hơn, thế cho nên vẫn luôn bị nhân ngư coi là người ở phía dưới.
Thế giới thú nhân thiệt tốt, Mộc Trạch nghĩ tuy rằng thân thể vẫn là như cũ, nhưng ở trong mắt mọi người, cậu chính là thú nhân có thể biến thân, có thể áp thú nhân giống cái, thỏa thỏa làm công nha.
"Vương phi," Mộc Trạch vừa về đến Mộc gia liền nghe được bên ngoài binh lính kêu mình là Vương phi, không cần nghĩ, người này nhất định không phải là nhà mình.
Giờ phút này, Lạc Thiên Tường đã mang theo sính lễ ngồi ở đại sảnh Mộc gia, "Thỉnh đem vợ...... Mộc Trạch giao cho con."
Thực mau là có thể quang minh chính đại đem vợ yêu ôm về nhà rùi, Lạc Thiên Tường thầm nghĩ.
Mộc gia chủ nhìn Lạc Thiên Tường một bộ xuân sắc, liền cảm thấy cực kỳ không vui. Đối phương rõ ràng là bằng hữu của thằng cả nhà mình, theo lý thuyết cũng chỉ gặp qua thằng út vài lần mà thôi, mẹ nó hai đứa đều còn là thú nhân nữa.
"Không có khả năng!" Mộc gia chủ quyết đoán nói.
Năm đó Mộc phu nhân ở bờ sông bị thương sinh hạ một quả trứng chết, trùng hợp nhìn thấy bên cạnh có một quả trứng nhân ngư, hơn nữa Mộc gia lại là gia tộc nhân ngư, Mộc phu nhân liền cho rằng đây là trời cao an bài. Vì thế Mộc phu nhân liền mang quả trứng kia về nhà, dưỡng đã hai mươi năm, bọn họ cũng không có dấu diếm thân thế của Mộc Trạch với bên ngoài, thân là một thú nhân nên chịu được khảo nghiệm.
Chính là bọn họ ai cũng không nghĩ tới Lạc Thiên Tường thế nhưng lại coi trọng thằng út, Mộc gia chủ không còn lời nào, cả nước trên dưới đều biết tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Nhị hoàng tử này phi thường cao, yêu cầu một mặt phải xinh đẹp như hoa, sau đó chính là thực lực không thể quá yếu, giống cái vốn đã thưa thớt thực lực lại không cường, Nhị hoàng tử mới đưa ra yêu cầu, liền không có giống cái nào có thể tuyển được, ngay cả á thú cũng không trúng cử.
"Giống cái thưa thớt như vậy, con cưới thú nhân không phải là hợp ý mọi người sao, như vậy những con trai khác của người cũng sẽ thêm vài phần cơ hội," Lạc Thiên Tường tự nhận là phi thường thông minh, nhanh như vậy liền lại nghĩ ra một cái lý do tốt.
Mộc gia chủ chỉ nghĩ hoàng thất lại sao lại có thể xuất ra một người mặt dày vô sỉ như vậy chớ, bọn họ căn bản là không thiếu giống cái, hoàng thất sao có thể cho phép người này cưới thú nhân được chứ.
Kỳ thật hoàng thất nghĩ chính là chỉ cần Lạc Thiên Tường có người muốn liền OK thôi, đừng lại đi tai họa cho bọn họ là được, mặt khác vài vị hoàng tử khác cũng rất sợ Lạc Thiên Tường, chỉ sợ người này tinh lực quá thịnh tìm bọn họ đánh lộn, bọn họ không muốn bị đánh đâu.
"Không được!" Mộc Trạch tiến vào đại sảnh liền nghe được Lạc Thiên Tường nói, lập tức âm thanh lạnh lùng nói, vội đi đến trước mặt Mộc gia chủ, "Phụ thân, con muốn cưới giống cái."
Mộc Trạch nghĩ đây là nguyện vọng hai đời của mình, nhất định phải áp đảo người khác, mà không phải là bị áp. Cậu nghĩ mình đã nhiều năm không có gặp qua Lạc Thiên Tường rồi, vị này mấy năm trước không phải đã lên chiến trường rồi sao, như thế nào vừa về liền bắt đầu động kinh vậy. Thân thể giống cái thế nào cũng so với thú nhân thì mềm mại hơn, được rồi, cho dù thân thể của mình cũng thực mềm mại, nhưng này không thể so được, Mộc Trạch tỏ vẻ mình là thú nhân! Quay đầu giận chỉ Lạc Thiên Tường, "Nhị hoàng tử, tôi cảm tạ anh ở trên chiến trường đã cứu đại ca, nhưng tuyệt sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy của anh đâu."
Đúng vậy, đối phương cứu thằng cả của mình, Mộc gia chủ nhíu mày, Nhị hoàng tử này thật sự thích nhân ngư như vậy sao, ánh mắt sáng lên, đột nhiên vỗ đùi một cái, "Cậu xem Mộc Lan như thế nào, thân sinh của ta đó."
Mộc Trạch thiếu chút nữa là trực tiếp té ngã, phụ thân ông ấy suy nghĩ cái gì vậy, Nhị ca nếu biết sẽ điên mất. Đương nhiên cậu cũng biết phụ thân sở dĩ thay đổi người, chỉ sợ là vì cảm thấy mình là con nuôi, không thể để con nuôi báo ân vì thân sinh nhi tử được. Tuy rằng không muốn hy sinh Nhị ca, nhưng chủ ý này thật sự là khá tốt, vì thế Mộc Trạch gật đầu.
"Không tồi, Nhị ca lớn lên môi hồng răng trắng, mỹ lệ xinh đẹp, phi thường được mọi người hoan nghênh," Mộc Trạch trợn mắt nói dối, tin tưởng Nhị ca nhất định sẽ có biện pháp giải thoát, tỷ như bảo đại ca nghĩ cách báo ân cho mình.
Lạc Thiên Tường khóe miệng giật giật, hắn cứu Mộc Thanh căn bản không phải là vì hiếp bức Mộc gia gả con cho, chính là thấy đối phương gặp nguy hiểm nên cứu thôi. Đừng tưởng rằng hắn chưa có gặp qua Mộc Lan, Mộc Lan bộ dáng kia chỉ có thể nói là dương cương, cái gì môi hồng răng trắng, đùa à. Đương nhiên hắn cũng không dám tùy ý nói vợ yêu nhà mình, đó chính là vợ yêu mình đã định ra từ rất sớm trước kia rồi mà. Hắn căn bản là không giống như người ta nói thích những thứ mĩ lệ, trước kia mua những thứ thần mã chạm ngọc xinh đẹp kia, là hắn nghĩ có một ngày có thể đưa cho người trong lòng.
"Này không thể được, luận mỹ mạo, em xếp hạng ở trên mấy người ca ca của em đó," Lạc Thiên Tường mở quang não ra, tìm tòi cái gọi là bảng xếp hạng độ mạo mĩ, "Mấy năm gần đây, em là viện hoa luôn ổn định đứng đầu trong bảng hoa hậu giảng đường nha."
Đúng, không phải giáo thảo cũng không phải viện thảo, cái này nói ra thì đều là nước mắt, Mộc Trạch tỏ vẻ mình chỉ là đối với những giống cái đó hơi tốt một chút mà thôi, để cho bọn họ cảm nhận được sự ôn nhu của cậu, nhưng là bọn họ thế nhưng lại coi cậu như tri kỷ, tri kỷ đến không thành bạn lữ được nổi. Rõ ràng giống cái, á thú mới được gọi là viện hoa hoa hậu giảng đường, nhưng những người đó thế nhưng lại xếp cậu thành hoa, những giống cái cùng á thú đó còn từng một lần nói rằng cậu chỉ là đầu thai sai giới tính thôi, bọn họ không kỳ thị cậu, sẽ coi cậu là bạn tốt. Suất, ai mẹ nó muốn làm bằng hữu chớ.
Mộc Trạch cảm giác tâm thiệt mệt, đối phương ngay từ đầu đã phóng đại chiêu tổn hại như vậy rồi, này thật sự được chứ, "Nhưng tôi là thú nhân có thể biến thân, này không thay đổi được."
Mấy tên gia hỏa của viện nghiên cứu khoa học kia chưa nói cậu có thể sinh hài tử, người toàn thế giới đều biết cậu là thú nhân được chứ, thật muốn hất cho Nhị hoàng tử đầy mặt huyết, có lẽ đối phương sẽ không động kinh nữa.
"Mộc gia em cùng hoàng thất bọn anh đều có mấy thú nhân, dưới tình trạng giống cái thưa thớt, tỷ lệ sinh dục lại thấp như hiện nay, những thú nhân như chúng ta mới càng hẳn phải làm gương tốt mới được," Lạc Thiên Tường thật muốn vỗ tay, vuốt cằm, gật gật đầu, mình nói chuyện thật sự là quá tuyệt vời, "Để mọi người hiểu được thú nhân hoàng thất, đại gia tộc cũng không có đặc quyền, ở trước mặt giống cái, thú nhân là bình đẳng, hơn nữa chúng ta kết hôn, cũng có thể dẫn dắt những thú nhân khác kết hợp, không cần phải mãi cô đơn cả đời, giống cái không phải nói chờ là có thể chờ được, chúng ta còn phải suy xét vì đời sau nữa, không thể vì một thế hệ mà tiêu hao giống cái đời sau được."
Mộc Trạch cùng Mộc gia chủ đều kinh ngạc, Nhị hoàng tử rõ ràng không phải là một thú nhân sẽ vì thú nhân đại chúng mà suy xét nhiều như vậy, nhưng còn bây giờ thì sao, đối phương thế nhưng lại nói ra đạo lý lớn như thế, bọn họ thiệt không còn lời gì để nói.
"Vậy...... Vậy tuyển người khác đi," Mộc Trạch tỏ vẻ áp lực thực lớn.
"Mộc gia vẫn luôn luôn cùng hoàng thất giao hảo, cũng không thiếu người thừa kế," Lạc Thiên Tường sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối không thể buông tha vợ yêu được, thật vất vả mới chờ đến vợ yêu hai mươi tuổi, giờ phải cột vào bên người rồi, "Trong gia tộc cũng không có đấu tranh, mọi người sẽ không cho rằng Mộc gia là bởi vì hào môn tranh đấu mà hy sinh nhi tử."
Làm sao bây giờ, người này nói có đạo lý như vậy, thiệt muốn xé nát đối phương, Mộc Trạch tỏ vẻ mình sắp bị đối phương tẩy não đến nơi rồi. Ngẫm lại hai mươi năm trước sau khi xuyên qua vừa biết được đây là thế giới thú nhân, mình thiếu chút nữa đã cao hứng điên luôn, hiện tại hết thảy lại vòng trở về chỗ cũ, tâm thiệt nghẹn, thiệt muốn lại xuyên thêm lần nữa quá.
"Mộc Trạch, trước kia không phải cũng có người nói em hẳn là nên gả cho thú nhân rồi sao," tin tức trên diễn đàn trường học cũng không phải là mình phát, Lạc Thiên Tường thầm nghĩ những học sinh đó thực là có ánh mắt, thú nhân xinh đẹp giống như Mộc Trạch phải nên được gả cho thú nhân, giảm bớt nỗi lo về giống cái, "Mọi người đều cho rằng anh ái mộ em, sau này ở bên nhau, cũng sẽ không cho rằng em cố ý làm mất mặt thú nhân đâu."
Càng nói càng có đạo lý, Mộc Trạch ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Kỳ thật anh có thể cưới thú nhân bình dân."
Mộc Trạch nghĩ giữa bọn họ thật sự là không có cảm tình thâm hậu gì cả, căn bản là chưa gặp đối phương được mấy lần a, này thật là cường thủ hào đoạt đó, Nhị hoàng tử, anh vui vẻ mà nói thẳng ra như vậy thiệt làm người ta không phản bác nổi.
"Ở trong mắt bọn họ, bọn họ sẽ cho rằng hoàng thất cưỡng bách bình dân, dễ khiến bạo động, mà quý tộc thì không giống," yên lặng tự cho bản thân một cái like, Lạc Thiên Tường nghĩ mình đây hết thảy đều là suy xét vì quốc gia đó, ân, hắn chỉ là ích kỷ một chút thui, vì bản thân giành lấy hạnh phúc cả đời, này cũng không có không đúng nha. Nếu hôm nay mình không làm như vậy, phỏng chừng gia hỏa này sẽ lại xem nhẹ mình nữa mất. Lạc Thiên Tường nghĩ bản thân đã bao nhiêu lần làm bộ ngẫu nhiên gặp được đối phương, kết quả đối phương cứ thẳng tắp đi về phía trước, cứ như vậy mà ngó lơ mình.
Lại nghĩ đến từ khi đối phương còn ở sơ trung mình đã yêu thầm đối phương rồi, kết quả lên tới đại học, còn chưa có theo đuổi được người, người này đối với mình còn chả có ấn tượng gì cả, nhiều lắm thì chỉ dừng lại ở Nhị hoàng tử, bằng hữu của Mộc Thanh mà thôi, thời điểm lúc Lạc Thiên Tường biết được ở đại học có không ít thú nhân theo đuổi Mộc Trạch, hắn liền kiềm chế không nổi nữa, còn tiếp tục yêu thầm như vậy nữa, vợ yêu liền bị người khác theo đuổi mất, vậy còn ám cái P à.
Mộc gia chủ nghe xong một phen ngôn luận của Lạc Thiên Tường, không biết nên cảm thán đối phương quan tâm đến tương lai của quốc gia như thế, hay là nên khiếp sợ đối phương mặt dày vô sỉ đến nước này, rõ ràng chính là muốn gặm củ cải trắng nhà bọn họ, lại còn không biết xấu hổ đường hoàng mà nói ra nhiều lý do như vậy.
Mộc Trạch yên lặng mà nhìn thoáng qua Mộc gia chủ, sau đó lại nhìn thoáng qua Lạc Thiên Tường, giơ tay phải lên, "Tôi cự tuyệt."
Cho dù đối phương nói có đạo lý như thế, khiến mình lại lần nữa không còn lời gì để nói, nhưng Mộc Trạch tỏ vẻ đó cũng không cần hy sinh mình nha.
Lạc Thiên Tường đứng dậy đi đến bên người Mộc Trạch, cầm cổ tay phải của đối phương, "Đừng vội cự tuyệt, trước suy xét hai ngày đã."
Thấy Lạc Thiên Tường nói xong lời này liền sửa sang lại quần áo rời đi, Mộc Trạch thật muốn nói bản thân không cần suy xét đâu, hoàng thất sao lại vọt ra một hoàng tử như vậy chớ.
Mộc Trạch chính là miếng thịt trong miệng Lạc Thiên Tường, hắn luyến tiếc buông tay, càng đừng nói là hắn còn chưa từng ngậm khối thịt này ở trong miệng, mỗi năm hắn đều sẽ cố ý tới Mộc gia xem Mộc Trạch, chỉ là người sau lại không có cảm giác được tình yêu thâm trầm của hắn mà thôi.
*Editor: biến thái!
Mộc Trạch xác thật là một mĩ nhân ngư phi thường xinh đẹp, là thú nhân so với giống cái còn mỹ lệ hơn, dựa theo lời của mọi người thì chính là Mộc Trạch nếu như che dấu một chút hơi thở của thú nhân đi, bọn họ tuyệt đối sẽ không hoài nghi cậu không phải là giống cái.
Khi cậu biết được chính mình thế nhưng lại bị thú nhân cầu hôn, cậu ha hả. Cho dù cậu không cẩn thận bị thoái hóa thành một quả trứng xuyên qua đến thời đại này, nhưng cậu vẫn luôn cho rằng đây là một cái thiên đường, bởi vì không còn có nhân ngư nào cầu thân cậu nữa, cậu không cần lo lắng sẽ bị áp, Mộc Trạch tỏ vẻ muốn áp cũng là mình áp người khác, chỉ tiếc rằng nhân ngư đều là thân thể lưỡng tính, hơn nữa bề ngoài của cậu lại so với những người khác còn mỹ lệ cùng nhu nhược hơn, thế cho nên vẫn luôn bị nhân ngư coi là người ở phía dưới.
Thế giới thú nhân thiệt tốt, Mộc Trạch nghĩ tuy rằng thân thể vẫn là như cũ, nhưng ở trong mắt mọi người, cậu chính là thú nhân có thể biến thân, có thể áp thú nhân giống cái, thỏa thỏa làm công nha.
"Vương phi," Mộc Trạch vừa về đến Mộc gia liền nghe được bên ngoài binh lính kêu mình là Vương phi, không cần nghĩ, người này nhất định không phải là nhà mình.
Giờ phút này, Lạc Thiên Tường đã mang theo sính lễ ngồi ở đại sảnh Mộc gia, "Thỉnh đem vợ...... Mộc Trạch giao cho con."
Thực mau là có thể quang minh chính đại đem vợ yêu ôm về nhà rùi, Lạc Thiên Tường thầm nghĩ.
Mộc gia chủ nhìn Lạc Thiên Tường một bộ xuân sắc, liền cảm thấy cực kỳ không vui. Đối phương rõ ràng là bằng hữu của thằng cả nhà mình, theo lý thuyết cũng chỉ gặp qua thằng út vài lần mà thôi, mẹ nó hai đứa đều còn là thú nhân nữa.
"Không có khả năng!" Mộc gia chủ quyết đoán nói.
Năm đó Mộc phu nhân ở bờ sông bị thương sinh hạ một quả trứng chết, trùng hợp nhìn thấy bên cạnh có một quả trứng nhân ngư, hơn nữa Mộc gia lại là gia tộc nhân ngư, Mộc phu nhân liền cho rằng đây là trời cao an bài. Vì thế Mộc phu nhân liền mang quả trứng kia về nhà, dưỡng đã hai mươi năm, bọn họ cũng không có dấu diếm thân thế của Mộc Trạch với bên ngoài, thân là một thú nhân nên chịu được khảo nghiệm.
Chính là bọn họ ai cũng không nghĩ tới Lạc Thiên Tường thế nhưng lại coi trọng thằng út, Mộc gia chủ không còn lời nào, cả nước trên dưới đều biết tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của Nhị hoàng tử này phi thường cao, yêu cầu một mặt phải xinh đẹp như hoa, sau đó chính là thực lực không thể quá yếu, giống cái vốn đã thưa thớt thực lực lại không cường, Nhị hoàng tử mới đưa ra yêu cầu, liền không có giống cái nào có thể tuyển được, ngay cả á thú cũng không trúng cử.
"Giống cái thưa thớt như vậy, con cưới thú nhân không phải là hợp ý mọi người sao, như vậy những con trai khác của người cũng sẽ thêm vài phần cơ hội," Lạc Thiên Tường tự nhận là phi thường thông minh, nhanh như vậy liền lại nghĩ ra một cái lý do tốt.
Mộc gia chủ chỉ nghĩ hoàng thất lại sao lại có thể xuất ra một người mặt dày vô sỉ như vậy chớ, bọn họ căn bản là không thiếu giống cái, hoàng thất sao có thể cho phép người này cưới thú nhân được chứ.
Kỳ thật hoàng thất nghĩ chính là chỉ cần Lạc Thiên Tường có người muốn liền OK thôi, đừng lại đi tai họa cho bọn họ là được, mặt khác vài vị hoàng tử khác cũng rất sợ Lạc Thiên Tường, chỉ sợ người này tinh lực quá thịnh tìm bọn họ đánh lộn, bọn họ không muốn bị đánh đâu.
"Không được!" Mộc Trạch tiến vào đại sảnh liền nghe được Lạc Thiên Tường nói, lập tức âm thanh lạnh lùng nói, vội đi đến trước mặt Mộc gia chủ, "Phụ thân, con muốn cưới giống cái."
Mộc Trạch nghĩ đây là nguyện vọng hai đời của mình, nhất định phải áp đảo người khác, mà không phải là bị áp. Cậu nghĩ mình đã nhiều năm không có gặp qua Lạc Thiên Tường rồi, vị này mấy năm trước không phải đã lên chiến trường rồi sao, như thế nào vừa về liền bắt đầu động kinh vậy. Thân thể giống cái thế nào cũng so với thú nhân thì mềm mại hơn, được rồi, cho dù thân thể của mình cũng thực mềm mại, nhưng này không thể so được, Mộc Trạch tỏ vẻ mình là thú nhân! Quay đầu giận chỉ Lạc Thiên Tường, "Nhị hoàng tử, tôi cảm tạ anh ở trên chiến trường đã cứu đại ca, nhưng tuyệt sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lý như vậy của anh đâu."
Đúng vậy, đối phương cứu thằng cả của mình, Mộc gia chủ nhíu mày, Nhị hoàng tử này thật sự thích nhân ngư như vậy sao, ánh mắt sáng lên, đột nhiên vỗ đùi một cái, "Cậu xem Mộc Lan như thế nào, thân sinh của ta đó."
Mộc Trạch thiếu chút nữa là trực tiếp té ngã, phụ thân ông ấy suy nghĩ cái gì vậy, Nhị ca nếu biết sẽ điên mất. Đương nhiên cậu cũng biết phụ thân sở dĩ thay đổi người, chỉ sợ là vì cảm thấy mình là con nuôi, không thể để con nuôi báo ân vì thân sinh nhi tử được. Tuy rằng không muốn hy sinh Nhị ca, nhưng chủ ý này thật sự là khá tốt, vì thế Mộc Trạch gật đầu.
"Không tồi, Nhị ca lớn lên môi hồng răng trắng, mỹ lệ xinh đẹp, phi thường được mọi người hoan nghênh," Mộc Trạch trợn mắt nói dối, tin tưởng Nhị ca nhất định sẽ có biện pháp giải thoát, tỷ như bảo đại ca nghĩ cách báo ân cho mình.
Lạc Thiên Tường khóe miệng giật giật, hắn cứu Mộc Thanh căn bản không phải là vì hiếp bức Mộc gia gả con cho, chính là thấy đối phương gặp nguy hiểm nên cứu thôi. Đừng tưởng rằng hắn chưa có gặp qua Mộc Lan, Mộc Lan bộ dáng kia chỉ có thể nói là dương cương, cái gì môi hồng răng trắng, đùa à. Đương nhiên hắn cũng không dám tùy ý nói vợ yêu nhà mình, đó chính là vợ yêu mình đã định ra từ rất sớm trước kia rồi mà. Hắn căn bản là không giống như người ta nói thích những thứ mĩ lệ, trước kia mua những thứ thần mã chạm ngọc xinh đẹp kia, là hắn nghĩ có một ngày có thể đưa cho người trong lòng.
"Này không thể được, luận mỹ mạo, em xếp hạng ở trên mấy người ca ca của em đó," Lạc Thiên Tường mở quang não ra, tìm tòi cái gọi là bảng xếp hạng độ mạo mĩ, "Mấy năm gần đây, em là viện hoa luôn ổn định đứng đầu trong bảng hoa hậu giảng đường nha."
Đúng, không phải giáo thảo cũng không phải viện thảo, cái này nói ra thì đều là nước mắt, Mộc Trạch tỏ vẻ mình chỉ là đối với những giống cái đó hơi tốt một chút mà thôi, để cho bọn họ cảm nhận được sự ôn nhu của cậu, nhưng là bọn họ thế nhưng lại coi cậu như tri kỷ, tri kỷ đến không thành bạn lữ được nổi. Rõ ràng giống cái, á thú mới được gọi là viện hoa hoa hậu giảng đường, nhưng những người đó thế nhưng lại xếp cậu thành hoa, những giống cái cùng á thú đó còn từng một lần nói rằng cậu chỉ là đầu thai sai giới tính thôi, bọn họ không kỳ thị cậu, sẽ coi cậu là bạn tốt. Suất, ai mẹ nó muốn làm bằng hữu chớ.
Mộc Trạch cảm giác tâm thiệt mệt, đối phương ngay từ đầu đã phóng đại chiêu tổn hại như vậy rồi, này thật sự được chứ, "Nhưng tôi là thú nhân có thể biến thân, này không thay đổi được."
Mấy tên gia hỏa của viện nghiên cứu khoa học kia chưa nói cậu có thể sinh hài tử, người toàn thế giới đều biết cậu là thú nhân được chứ, thật muốn hất cho Nhị hoàng tử đầy mặt huyết, có lẽ đối phương sẽ không động kinh nữa.
"Mộc gia em cùng hoàng thất bọn anh đều có mấy thú nhân, dưới tình trạng giống cái thưa thớt, tỷ lệ sinh dục lại thấp như hiện nay, những thú nhân như chúng ta mới càng hẳn phải làm gương tốt mới được," Lạc Thiên Tường thật muốn vỗ tay, vuốt cằm, gật gật đầu, mình nói chuyện thật sự là quá tuyệt vời, "Để mọi người hiểu được thú nhân hoàng thất, đại gia tộc cũng không có đặc quyền, ở trước mặt giống cái, thú nhân là bình đẳng, hơn nữa chúng ta kết hôn, cũng có thể dẫn dắt những thú nhân khác kết hợp, không cần phải mãi cô đơn cả đời, giống cái không phải nói chờ là có thể chờ được, chúng ta còn phải suy xét vì đời sau nữa, không thể vì một thế hệ mà tiêu hao giống cái đời sau được."
Mộc Trạch cùng Mộc gia chủ đều kinh ngạc, Nhị hoàng tử rõ ràng không phải là một thú nhân sẽ vì thú nhân đại chúng mà suy xét nhiều như vậy, nhưng còn bây giờ thì sao, đối phương thế nhưng lại nói ra đạo lý lớn như thế, bọn họ thiệt không còn lời gì để nói.
"Vậy...... Vậy tuyển người khác đi," Mộc Trạch tỏ vẻ áp lực thực lớn.
"Mộc gia vẫn luôn luôn cùng hoàng thất giao hảo, cũng không thiếu người thừa kế," Lạc Thiên Tường sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối không thể buông tha vợ yêu được, thật vất vả mới chờ đến vợ yêu hai mươi tuổi, giờ phải cột vào bên người rồi, "Trong gia tộc cũng không có đấu tranh, mọi người sẽ không cho rằng Mộc gia là bởi vì hào môn tranh đấu mà hy sinh nhi tử."
Làm sao bây giờ, người này nói có đạo lý như vậy, thiệt muốn xé nát đối phương, Mộc Trạch tỏ vẻ mình sắp bị đối phương tẩy não đến nơi rồi. Ngẫm lại hai mươi năm trước sau khi xuyên qua vừa biết được đây là thế giới thú nhân, mình thiếu chút nữa đã cao hứng điên luôn, hiện tại hết thảy lại vòng trở về chỗ cũ, tâm thiệt nghẹn, thiệt muốn lại xuyên thêm lần nữa quá.
"Mộc Trạch, trước kia không phải cũng có người nói em hẳn là nên gả cho thú nhân rồi sao," tin tức trên diễn đàn trường học cũng không phải là mình phát, Lạc Thiên Tường thầm nghĩ những học sinh đó thực là có ánh mắt, thú nhân xinh đẹp giống như Mộc Trạch phải nên được gả cho thú nhân, giảm bớt nỗi lo về giống cái, "Mọi người đều cho rằng anh ái mộ em, sau này ở bên nhau, cũng sẽ không cho rằng em cố ý làm mất mặt thú nhân đâu."
Càng nói càng có đạo lý, Mộc Trạch ngẩng đầu nhìn trần nhà, "Kỳ thật anh có thể cưới thú nhân bình dân."
Mộc Trạch nghĩ giữa bọn họ thật sự là không có cảm tình thâm hậu gì cả, căn bản là chưa gặp đối phương được mấy lần a, này thật là cường thủ hào đoạt đó, Nhị hoàng tử, anh vui vẻ mà nói thẳng ra như vậy thiệt làm người ta không phản bác nổi.
"Ở trong mắt bọn họ, bọn họ sẽ cho rằng hoàng thất cưỡng bách bình dân, dễ khiến bạo động, mà quý tộc thì không giống," yên lặng tự cho bản thân một cái like, Lạc Thiên Tường nghĩ mình đây hết thảy đều là suy xét vì quốc gia đó, ân, hắn chỉ là ích kỷ một chút thui, vì bản thân giành lấy hạnh phúc cả đời, này cũng không có không đúng nha. Nếu hôm nay mình không làm như vậy, phỏng chừng gia hỏa này sẽ lại xem nhẹ mình nữa mất. Lạc Thiên Tường nghĩ bản thân đã bao nhiêu lần làm bộ ngẫu nhiên gặp được đối phương, kết quả đối phương cứ thẳng tắp đi về phía trước, cứ như vậy mà ngó lơ mình.
Lại nghĩ đến từ khi đối phương còn ở sơ trung mình đã yêu thầm đối phương rồi, kết quả lên tới đại học, còn chưa có theo đuổi được người, người này đối với mình còn chả có ấn tượng gì cả, nhiều lắm thì chỉ dừng lại ở Nhị hoàng tử, bằng hữu của Mộc Thanh mà thôi, thời điểm lúc Lạc Thiên Tường biết được ở đại học có không ít thú nhân theo đuổi Mộc Trạch, hắn liền kiềm chế không nổi nữa, còn tiếp tục yêu thầm như vậy nữa, vợ yêu liền bị người khác theo đuổi mất, vậy còn ám cái P à.
Mộc gia chủ nghe xong một phen ngôn luận của Lạc Thiên Tường, không biết nên cảm thán đối phương quan tâm đến tương lai của quốc gia như thế, hay là nên khiếp sợ đối phương mặt dày vô sỉ đến nước này, rõ ràng chính là muốn gặm củ cải trắng nhà bọn họ, lại còn không biết xấu hổ đường hoàng mà nói ra nhiều lý do như vậy.
Mộc Trạch yên lặng mà nhìn thoáng qua Mộc gia chủ, sau đó lại nhìn thoáng qua Lạc Thiên Tường, giơ tay phải lên, "Tôi cự tuyệt."
Cho dù đối phương nói có đạo lý như thế, khiến mình lại lần nữa không còn lời gì để nói, nhưng Mộc Trạch tỏ vẻ đó cũng không cần hy sinh mình nha.
Lạc Thiên Tường đứng dậy đi đến bên người Mộc Trạch, cầm cổ tay phải của đối phương, "Đừng vội cự tuyệt, trước suy xét hai ngày đã."
Thấy Lạc Thiên Tường nói xong lời này liền sửa sang lại quần áo rời đi, Mộc Trạch thật muốn nói bản thân không cần suy xét đâu, hoàng thất sao lại vọt ra một hoàng tử như vậy chớ.
Mộc Trạch chính là miếng thịt trong miệng Lạc Thiên Tường, hắn luyến tiếc buông tay, càng đừng nói là hắn còn chưa từng ngậm khối thịt này ở trong miệng, mỗi năm hắn đều sẽ cố ý tới Mộc gia xem Mộc Trạch, chỉ là người sau lại không có cảm giác được tình yêu thâm trầm của hắn mà thôi.
*Editor: biến thái!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook