Ai Là Phượng, Ai Cầu Hoàng?
-
Chương 8: Thành sự
***
Ngày thứ năm, thật ra Bùi Thuẫn đã không mang được Dương Phượng Vân rời đi, cũng vì giữa đường y gặp phải đại binh của Hoàng Triều do Ngọc Đẳng chỉ huy tập kích, toàn quân thiệt hại hơn một nửa, may mắn lắm mới có thể chạy thoát về bản doanh trên hoang thành của Hoàng Triều.
Tờ mờ sáng hôm sau, cũng chính là ngày thứ sáu, Bùi Thuẫn nghe tin tiểu công chúa vẫn còn sống và đang chạy trốn ở bên ngoài, y lập tức sai người đi tìm kiếm, ngay cả mình cũng đi tìm, tuy không tìm thấy tiểu công chúa nhưng bù lại, y gặp Ngọc Đẳng ở Dịch Lăng. Biết được tầm nguy hiểm của Ngọc Đẳng trong trận chiến vừa rồi, Bùi Thuẫn liền xuất kiếm toan giết hắn, nhưng sau khi Ngọc Đẳng thất thủ, y bỗng đổi ý bắt hắn làm con tin.
“Không, ngẫu nhiên thôi. Ta cũng không nghĩ sẽ gặp ngươi và bị bắt lại làm con tin”, Ngọc Đẳng thành thật đáp, Bùi Thuẫn nghe thấy vậy liền lâm vào trầm mặc.
Chiều ngày thứ sáu, một binh lính tìm được Dương Phượng Vân đưa về bản doanh, Bùi Thuẫn rất vui mừng, gánh nặng trên vai như được trút bỏ, ngay sau đó y vạch ra một kế hoạch thâm nhập bản doanh Hoàng Triều, y muốn tìm hiểu rõ thân phận của Ngọc Đẳng, giả làm binh lính trà trộn vào trong, nhưng không ngờ lại bị phát hiện.
Bùi Thuẫn may mắn tránh được một mạng thì cũng bị thương không nhẹ, vừa đúng lúc này, y gặp được Nhược Tử ngẫu nhiên đi ngang qua, không ngờ được nàng tặng dược hoàn, vết thương trên tay liền đỡ đi rất nhiều, y rất cảm kích nhưng đồng thời cũng nảy ra một tâm kế bắt Nhược Tử đi.
Ngày thứ bảy, nhờ dược hoàn kì diệu của Nhược Tử, vết thương trên tay của Bùi Thuẫn đã không còn đáng ngại, y sắp xếp đâu vào đó kế hoạch 'công chúa thế mạng' cho Nhược Tử, và đồng thời thành công trong cuộc thương lượng với Ngọc Đẳng.
Nhưng…
Mạc Lam tạo phản có phải là một 'kế' của Ngọc Đẳng?
Thế cục thay đổi chóng mặt!
Ngọc Đẳng biết công chúa là tiểu công chúa, đương nhiên sẽ nhìn ra kế hoạch 'thế mạng' của Bùi Thuẫn, còn dẫn đường cho đại binh Hoàng Triều tập kích cũng là do hắn để lại ám hiệu từ trước.
Bùi Thuẫn chợt ngộ ra.
Ngọc Đẳng, hắn đã sớm thấu rõ kế hoạch của y, thậm chí còn tương kế tựu kế lợi dụng kế hoạch này để đánh bại Bùi Thuẫn, khiến y thua không thể nào gượng dậy nhưng phải tâm phục khẩu phục.
Dương Phượng quốc chắc chắn sẽ thua, điều này cả hai rõ hơn bao giờ hết, nhưng thâm tâm Bùi Thuẫn vẫn còn muốn chạy trốn, vậy thì Ngọc Đẳng sẽ thẳng một đao chặt đứt ý niệm đó của y.
Bùi Thuẫn là một nhân tài hiếm có và mục đích của Ngọc Đẳng chính là thu phục y, nhưng đầu tiên hắn phải nhẫn nại gieo vào đầu y một ý niệm, đó là vĩnh viễn không thể đánh bại hắn.
Muốn bắt được hổ thì phải vào hang hổ, Ngọc Đẳng đã sớm nghĩ đến điều này chỉ là chưa vội hành động nhưng, cuối cùng người tính cũng không bằng trời tính…
Ngọc Đẳng lẳng lặng nhìn Bùi Thuẫn, khóe mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Có lẽ, y đã nhận ra.
Thế cờ đã hoàn toàn nghiêng về một phía, bàn cờ này sắp tàn cuộc.
***
'Bản doanh' của Dương Phượng quốc thực lớn.
Bên ngoài là diện mạo một biệt viện bình thường, bên trong được thiết kế triệt để biến thái, các lối ra vào tương đối giống hệt nhau, rất dễ lạc đường.
Nhược Tử càng không ngoại lệ, nàng cực kỳ bất lực dựa vào Mạc Lam để chạy trốn.
Tiếng binh khí vang lên lúc gần lúc xa, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Mạc Lam vất vả đỡ Nhược Tử đang mất sức trốn vào một chỗ, thở dài ai oán: "Sư phụ, khi nào người mới trở lại bình thường? Con đã cho người uống thuốc giải rồi mà?", với lại lúc đầu chính miệng người còn cao ngạo chê bai Mỹ Chi Vị là loại độc bình thường.
"Không biết", Nhược Tử khó chịu.
Mạc Lam lại thở dài, không hề tỏ ra xấu hổ nói: "Sư phụ, con chỉ có thể bảo vệ cho bản thân thôi đấy, nếu lỡ như có gặp nguy hiểm gì, là con bỏ người chạy thoát thân trước!"
Nhược Tử quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ: "Nghịch đồ, đợi sức lực hồi phục lại ta nhất định sẽ giết chết ngươi. Thân là đồ đệ của ta mà lại chẳng thể nghĩ ra cách gì chạy thoát sao?"
"Cách? Có, đương nhiên là có rồi. Đợi sư phụ khỏe lại, chúng ta mở đường máu chạy ra!"
Nhược Tử 'ồ' lên một tiếng, bên ngoài bất động thanh sắc, bên trong thì hết sức cảm thán: Hay cho đồ nhi có tài kinh bang tế thế của nàng, thế mà bây giờ mức độ suy nghĩ cũng chỉ bằng sư phụ nó, nàng bắt đầu hối hận rồi.
Nhớ lại lúc đó, Mạc Lam vừa khẩn thiết xin nàng cho đi cùng thì nàng chỉ nhíu mày nói: "Ngươi cũng có thể tự mình trốn thoát, tại sao cứ phải theo ta?"
"Ta thật lòng ngưỡng mộ ngươi, đi theo ngươi là quyết định của ta. Bất kể sau này như thế nào, vĩnh viễn cũng không hối hận", Mạc Lam thành thật, trong ánh mắt ngọc bích trong veo là lòng chân thành, không phải là âm mưu tính toán như lúc ban đầu.
Nhược Tử chợt cảm thấy sầu não, nàng rốt cuộc không biết bản thân đã làm gì mà có thể khiến nha đầu tài giỏi 'trăm năm hiếm gặp' này đổi từ thù địch sang kính trọng như vậy. Chau mày không vui nhìn Mạc Lam, lại thấy ánh mắt ngọc bích sáng rực nhìn mình, toàn thân Nhược Tử lập tức dựng hết da gà.
"Ngươi biết tại sao Sở Sở ngất đến bây giờ vẫn chưa tỉnh không?", nàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Mạc Lam hơi ngẩn ra, liền lắc đầu không biết.
Nhược Tử nhoẻn miệng cười, rõ ràng nét mặt của nàng là đẹp đẽ vô ngần, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng hàn: "Tại sao không đến xem thử đi?"
Mạc Lam nghi hoặc nhìn nàng, ngay lập tức đứng dậy đến gần Sở Sở bị trói trên ghế.
Quả nhiên. Sở Sở đã ngừng thở.
Mạc Lam thất thần đứng tại chỗ, nàng lại nghe Nhược Tử vui vẻ nói: "Ngươi đừng quên, ta trên thực tế độc như rắn rết. Theo một người như ta, ngươi không sợ sao?"
"Một khi đã quyết định đi theo ngươi, ta không bao giờ hối hận", Mạc Lam kiên định.
Trên đời này có rất nhiều kiểu người 'trong ngoài bất nhất', vẻ ngoài đạo mạo thanh tao, nhưng thực tế bên trong lại thủ đoạn vô lại. Mạc Lam cảm phục Nhược Tử cũng vì khí chất của nàng, sự nguy hiểm toát lên rõ ràng không giấu diếm, thậm chí đem lại cho người khác cảm giác bị khuất phục hoàn toàn.
Lúc đầu Mạc Lam sợ nàng, cũng vì Nhược Tử đích thực đã làm nàng ta kinh hồn bạt vía, âm mưu dùng Nhược Tử để phá hủy kế hoạch 'công chúa thế mạng' của Bùi Thuẫn, cũng bởi vậy mà khiến Mạc Lam do dự khi hành động.
Không thể khống chế được Nhược Tử, ngược lại còn bị nàng làm cho khốn đốn mấy phen ở Quỷ Môn Quan, nhưng kế hoạch của Bùi Thuẫn vẫn bị phá hủy, tuy quá trình không theo ý muốn của Mạc Lam nhưng kết quả vẫn được như mong đợi, Mạc Lam không những rất hài lòng mà còn vô cùng sùng bái nữ tử này.
Nhược Tử nhìn Mạc Lam một cách bất đắc dĩ, thấy nàng ta vẫn cương quyết không thay đổi ý định, nàng bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn. Suy đi nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy nữ tử như Mạc Lam đúng là rất hiếm gặp, huống chi nàng ta lại là tộc nhân duy nhất còn lại của Chi Dực?
Nhưng đây cũng chính là vấn đề khiến Nhược Tử sầu não, cũng bởi Mạc Lam đặc biệt như thế nên nàng mới ghen tỵ, không muốn nàng ta theo cùng a.
Nhược Tử cẩn thận cân nhắc một lúc, chợt ngộ ra một ý: "Hay là như thế này, dù gì ta cũng không nỡ để minh châu lấm bụi, chi bằng ta hỏi ngươi một câu, không cần ngươi phải trả lời đúng, chỉ cần ngươi trả lời khiến ta hài lòng, ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ", đúng, nếu là đồ đệ nàng thì sau này, nàng ta có phát huy tài năng chói lọi thế nào đi chăng nữa nàng cũng không hề ghen tỵ, thậm chí còn mặt dày hưởng ké ánh hào quang, tự hào vô sỉ một cách quang minh chính đại.
Nhưng Mạc Lam nghe xong lại ngạc nhiên vô cùng: "Đồ đệ? Nhưng ngươi có bản lĩnh gì dạy ta?"
Nếu luận về võ học thì Mạc Lam cũng biết một ít, nhưng chỉ đủ để bảo vệ bản thân, nhưng luận về văn thì Mạc Lam chắc rằng nàng ta hơn hẳn Nhược Tử. Cũng bởi tự mình trải qua những tình huống dở sống dở chết vừa rồi mà Mạc Lam ý thức được một điều, Nhược Tử rất hay dùng hành động để giải quyết vấn đề, thậm chí lúc cần thiết, nàng cũng không ngại tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Nhược Tử lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Mạc Lam: "Bản lĩnh thì ta có rất nhiều, ngươi không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, càng không nên coi thường người khác. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Có tự tin làm sư phụ của ngươi, ta đương nhiên đầy đủ hai yếu tố, xinh đẹp và giỏi giang. Về phần sau này sẽ dạy ngươi cái gì, lúc đó ngươi sẽ biết. Thế nào?"
Mạc Lam nghe thấy vậy cũng không suy nghĩ thêm, lập tức đồng ý: "Được!"
Nhược Tử khều nhẹ lông mày, khóe miệng lộ ra ý cười đắc ý, nàng cất giọng vui vẻ: "Ta bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám tuổi!", Mạc Lam trả lời ngay, theo như nàng ta nhớ thì chính miệng nàng đã nói mình mười tám tuổi, nhưng Nhược Tử nghe xong liền chau mày: "Không đúng, ngươi còn cơ hội cuối cùng", đó đâu phải tuổi thật của nàng, đó là tuổi của gương mặt nàng đang dịch dung.
Mạc Lam lẳng lặng đánh giá Nhược Tử, chỉ thấy sóng mắt tuyệt đẹp của nàng khẽ luân chuyển, trong vắt như làn nước mùa thu, ánh mắt trôi bồng bềnh, khiến Mạc Lam nhìn mà nhũn cả người.
Không thể nhìn thêm, nữ tử này đích thực là một yêu nghiệt trời sinh! Mạc Lam một mặt hết sức cảm thán, một mặt không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà vô thức buộc miệng: "Ngươi vẫn còn trẻ đẹp lắm!"
Nhược Tử nghe xong thì sửng sốt, sau đó gương mặt tuyệt sắc lộ ra tiếu ý rực rỡ, chói lọi đến nổi Mạc Lam nhắm tịt mắt lại để không ngẩn ngơ.
Đúng là một câu trả lời rất vừa lòng a!
"Được rồi xú đồ nhi, ta giao cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên!", giọng nói mê hoặc của Nhược Tử vang lên.
Mạc Lam vui mừng mở mắt lắng nghe, không ngờ nàng lại ung dung cười nói: "Ta kiệt sức rồi, nếu ngươi có thể mang ta hoàn hảo vô khuyết thoát khỏi nơi này, ta sẽ chữa khỏi dung mạo cho ngươi."
Nhược Tử vừa dứt lời, cơ thể liền ngã nhào ra sau, Mạc Lam hoảng hốt vội kéo nàng lại, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng tù và tiếng hét quân Hoàng Triều tập kích. Mạc Lam không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức mở toang cửa sổ, đột nhiên nàng ta lại nghe tiếng Bùi Thuẫn và tiếng phá cửa phòng, cắn răng đẩy Nhược Tử ra ngoài, ngay lúc Mạc Lam quay lại thì bắt gặp ngay Bùi Thuẫn đứng đối diện.
Nhớ đến đây, Nhược Tử cực kì bất mãn nói với Mạc Lam: "Này, tại sao lúc đó ngươi lại đẩy ta ra ngoài một cách cực kì bất nhã như vậy?"
Mạc Lam chợt quay lại ra dấu im lặng, nàng ta đỡ nàng lên, lời ít ý nhiều: "Sư phụ, có rất nhiều người đang đến", vừa nói Mạc Lam vừa đỡ nàng đi vào trong một biệt viện.
***
Trong làn mưa tuyết, Bùi Thuẫn không do dự chĩa kiếm vào bóng hình áo trắng đối diện, y lúc nào cũng mang theo kiếm bên mình.
Bùi Thuẫn nhìn Ngọc Đẳng, nhưng không nói gì.
Không cần phải nói, nhưng cả hai đều hiểu. Sát ý của Bùi Thuẫn quá rõ ràng, Ngọc Đẳng cũng không tỏ ra lo lắng hay sợ hãi, mặc dù vết thương hai ngày trước đang khiến hắn không thể cử động mạnh.
Bùi Thuẫn không chần chừ thêm, y lập tức vung kiếm lao vào Ngọc Đẳng, hắn liền lách người né ra một khoảng vừa đủ, sau đó liền lắc mình biến đi, nhanh như hồng nhạn đảo bóng, chớp mắt một cái đã đứng trên bờ tường.
Bùi Thuẫn không ngờ khinh công Ngọc Đẳng lại lợi hại như vậy, y điểm lực ở mũi chân nhún người bay lên, vung kiếm hướng về phía hắn, đường kiếm hoa mỹ, hàn quang của kiếm chớp lóe trong bóng đêm đến chói mắt.
Ngọc Đẳng không đánh lại, hắn chỉ dịch người né mũi kiếm, hai người cứ ở thế giằng co trên bờ tường được khoảng một lúc, thì Bùi Thuẫn phát hiện sắc mặt Ngọc Đẳng tái nhợt, y lập tức dùng toàn bộ sức lực công kích, Ngọc Đẳng hơi chau mày, hắn lại một lần nữa lắc mình đáp xuống dưới.
“Hmm”, Bùi Thuẫn hừ lạnh một tiếng rồi dừng lại.
Lúc này y đứng trên bờ tường nhìn xuống, thanh trường kiếm trong tay mơ hồ phát ra những tiếng u u lạnh lẽo, còn Ngọc Đẳng đứng ở dưới, thần sắc hơi ngưng đọng, vẻ mặt thì tái đi, xem chừng không thể cầm cự thêm.
***
Mạc Lam đỡ Nhược Tử tiến vào một biệt viện chứa củi, xung quanh có rất nhiều rơm và củi mộc, nhưng lại rất dơ bẩn.
"Không được để y phục của ta bị bẩn!", Nhược Tử trừng mắt nói, Mạc Lam rùng mình, nàng ta vội vàng tìm một nơi sạch sẽ dìu nàng ngồi xuống.
Nhược Tử lặng người dựa vào bờ tường, nàng vươn tay xoa nhẹ hai bên ấn đường, đầu óc hơi choáng váng và mệt mỏi.
"Phải nhanh chóng ra ngoài, nếu không Hoàng Triều tiến vào đây thì càng bất lợi", Mạc Lam lẩm bẩm, trong đầu suy nghĩ cách chạy thoát.
Nhược Tử lấy ra những viên Thanh Độc Hoàn còn lại uống hết, nàng ngồi xếp bằng, điều tức khí huyết.
Mạc Lam chợt áp tai xuống đất, lắng nghe tiếng chân hỗn loạn phía xa: "Hỗn loạn thế này, vừa dễ cũng vừa khó…"
Gương mặt tuyệt sắc của Nhược Tử chợt xuất hiện vài giọt mồ hôi rịn trên trán.
"…Hừm, đúng là chỉ còn cách đó", Mạc Lam lắc đầu thì thào, chợt nàng ta nhớ ra điều gì vội quay sang Nhược Tử, thấy sắc mặt nàng kém đi, Mạc Lam lo lắng hỏi: "Sư phụ, người sao vậy?"
Nhược Tử khẽ lắc đầu, chậm rãi điều khí xuống đan điền rồi thu tay về, sắc mặt nàng nhanh chóng trở lại bình thường, sóng mắt đẹp đẽ lấp lánh ánh nước hơn trước, không khó để nhận ra phía sau Mạc Lam đang có một hàn quang lạnh lẽo vung tới.
Nhược Tử không do dự nắm lấy tóc Mạc Lam kéo sang một bên, giúp nàng ta tránh được mũi dao gần kề.
Không đợi Nhược Tử lên tiếng, phía sau liền xuất hiện một giọng nói non nớt vang lên: "Là ngươi? Mạc Lam?"
***
Ngọc Đẳng đứng giữa đám tuyết trắng xóa, dáng người lạnh lùng cao quý. Hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Thuẫn đứng trên bờ tường, thanh trường kiếm chỉ xéo xuống dưới, tuyết trắng tuyết đỏ như hòa vào nhau.
Bùi Thuẫn nhẹ nhàng nâng kiếm lên, Ngọc Đẳng nhướng mắt nhìn y, phong thái tự tin và bình tĩnh. Đúng lúc này, Ấu Nghiêm đột ngột xuất hiện, y ngước lên nhìn Bùi Thuẫn một cái, rồi đổ nhào xuống, sau lưng lộ ra chi chit mũi tên.
"Bùi Thuẫn, ngươi hết thời gian rồi", Ngọc Đẳng âm thầm vận khí dằn hơi thở gấp gáp xuống, nhẹ giọng nói.
Lời vừa dứt thì lập tức xung quanh xuất hiện rất nhiều binh lính Hoàng Triều, tất thảy đều hướng lao về Bùi Thuẫn đang đứng trên bờ tường, chỉ một thoáng, biệt viện nhỏ đã bị vây kín chặt chẽ.
Bất thình lình, có thêm một bóng đỏ cùng đứng trên bờ tường, chĩa huyết thương vào yết hầu của Bùi Thuẫn.
“Trác Văn Chương?”, Bùi Thuẫn kinh ngạc lên tiếng, y đáng lẽ đang ở trong thành Dương Phượng chứ?
Trác Văn Chương lạnh lùng nhìn Bùi Thuẫn, áo choàng đỏ rực như máu bay phất phớt trong gió, trên ngũ quan cương nghị của hắn lộ ra vẻ tức giận, ánh mắt toát lên sát khí mãnh liệt.
Bùi Thuẫn kinh ngạc một lúc liền ngỡ ra, y cười nhạt rồi thả kiếm xuống: “Thì ra, Bắc Vương Điện Hạ…", thảo nào, thảo nào.
Bùi Thuẫn liếc qua tất thảy rồi thầm giễu mình, binh bất yếm trá, thắng làm vua, thua làm giặc.
Y đã thua rồi.
***
Ngày thứ năm, thật ra Bùi Thuẫn đã không mang được Dương Phượng Vân rời đi, cũng vì giữa đường y gặp phải đại binh của Hoàng Triều do Ngọc Đẳng chỉ huy tập kích, toàn quân thiệt hại hơn một nửa, may mắn lắm mới có thể chạy thoát về bản doanh trên hoang thành của Hoàng Triều.
Tờ mờ sáng hôm sau, cũng chính là ngày thứ sáu, Bùi Thuẫn nghe tin tiểu công chúa vẫn còn sống và đang chạy trốn ở bên ngoài, y lập tức sai người đi tìm kiếm, ngay cả mình cũng đi tìm, tuy không tìm thấy tiểu công chúa nhưng bù lại, y gặp Ngọc Đẳng ở Dịch Lăng. Biết được tầm nguy hiểm của Ngọc Đẳng trong trận chiến vừa rồi, Bùi Thuẫn liền xuất kiếm toan giết hắn, nhưng sau khi Ngọc Đẳng thất thủ, y bỗng đổi ý bắt hắn làm con tin.
“Không, ngẫu nhiên thôi. Ta cũng không nghĩ sẽ gặp ngươi và bị bắt lại làm con tin”, Ngọc Đẳng thành thật đáp, Bùi Thuẫn nghe thấy vậy liền lâm vào trầm mặc.
Chiều ngày thứ sáu, một binh lính tìm được Dương Phượng Vân đưa về bản doanh, Bùi Thuẫn rất vui mừng, gánh nặng trên vai như được trút bỏ, ngay sau đó y vạch ra một kế hoạch thâm nhập bản doanh Hoàng Triều, y muốn tìm hiểu rõ thân phận của Ngọc Đẳng, giả làm binh lính trà trộn vào trong, nhưng không ngờ lại bị phát hiện.
Bùi Thuẫn may mắn tránh được một mạng thì cũng bị thương không nhẹ, vừa đúng lúc này, y gặp được Nhược Tử ngẫu nhiên đi ngang qua, không ngờ được nàng tặng dược hoàn, vết thương trên tay liền đỡ đi rất nhiều, y rất cảm kích nhưng đồng thời cũng nảy ra một tâm kế bắt Nhược Tử đi.
Ngày thứ bảy, nhờ dược hoàn kì diệu của Nhược Tử, vết thương trên tay của Bùi Thuẫn đã không còn đáng ngại, y sắp xếp đâu vào đó kế hoạch 'công chúa thế mạng' cho Nhược Tử, và đồng thời thành công trong cuộc thương lượng với Ngọc Đẳng.
Nhưng…
Mạc Lam tạo phản có phải là một 'kế' của Ngọc Đẳng?
Thế cục thay đổi chóng mặt!
Ngọc Đẳng biết công chúa là tiểu công chúa, đương nhiên sẽ nhìn ra kế hoạch 'thế mạng' của Bùi Thuẫn, còn dẫn đường cho đại binh Hoàng Triều tập kích cũng là do hắn để lại ám hiệu từ trước.
Bùi Thuẫn chợt ngộ ra.
Ngọc Đẳng, hắn đã sớm thấu rõ kế hoạch của y, thậm chí còn tương kế tựu kế lợi dụng kế hoạch này để đánh bại Bùi Thuẫn, khiến y thua không thể nào gượng dậy nhưng phải tâm phục khẩu phục.
Dương Phượng quốc chắc chắn sẽ thua, điều này cả hai rõ hơn bao giờ hết, nhưng thâm tâm Bùi Thuẫn vẫn còn muốn chạy trốn, vậy thì Ngọc Đẳng sẽ thẳng một đao chặt đứt ý niệm đó của y.
Bùi Thuẫn là một nhân tài hiếm có và mục đích của Ngọc Đẳng chính là thu phục y, nhưng đầu tiên hắn phải nhẫn nại gieo vào đầu y một ý niệm, đó là vĩnh viễn không thể đánh bại hắn.
Muốn bắt được hổ thì phải vào hang hổ, Ngọc Đẳng đã sớm nghĩ đến điều này chỉ là chưa vội hành động nhưng, cuối cùng người tính cũng không bằng trời tính…
Ngọc Đẳng lẳng lặng nhìn Bùi Thuẫn, khóe mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Có lẽ, y đã nhận ra.
Thế cờ đã hoàn toàn nghiêng về một phía, bàn cờ này sắp tàn cuộc.
***
'Bản doanh' của Dương Phượng quốc thực lớn.
Bên ngoài là diện mạo một biệt viện bình thường, bên trong được thiết kế triệt để biến thái, các lối ra vào tương đối giống hệt nhau, rất dễ lạc đường.
Nhược Tử càng không ngoại lệ, nàng cực kỳ bất lực dựa vào Mạc Lam để chạy trốn.
Tiếng binh khí vang lên lúc gần lúc xa, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Mạc Lam vất vả đỡ Nhược Tử đang mất sức trốn vào một chỗ, thở dài ai oán: "Sư phụ, khi nào người mới trở lại bình thường? Con đã cho người uống thuốc giải rồi mà?", với lại lúc đầu chính miệng người còn cao ngạo chê bai Mỹ Chi Vị là loại độc bình thường.
"Không biết", Nhược Tử khó chịu.
Mạc Lam lại thở dài, không hề tỏ ra xấu hổ nói: "Sư phụ, con chỉ có thể bảo vệ cho bản thân thôi đấy, nếu lỡ như có gặp nguy hiểm gì, là con bỏ người chạy thoát thân trước!"
Nhược Tử quay mặt đi, hừ nhẹ một tiếng khinh bỉ: "Nghịch đồ, đợi sức lực hồi phục lại ta nhất định sẽ giết chết ngươi. Thân là đồ đệ của ta mà lại chẳng thể nghĩ ra cách gì chạy thoát sao?"
"Cách? Có, đương nhiên là có rồi. Đợi sư phụ khỏe lại, chúng ta mở đường máu chạy ra!"
Nhược Tử 'ồ' lên một tiếng, bên ngoài bất động thanh sắc, bên trong thì hết sức cảm thán: Hay cho đồ nhi có tài kinh bang tế thế của nàng, thế mà bây giờ mức độ suy nghĩ cũng chỉ bằng sư phụ nó, nàng bắt đầu hối hận rồi.
Nhớ lại lúc đó, Mạc Lam vừa khẩn thiết xin nàng cho đi cùng thì nàng chỉ nhíu mày nói: "Ngươi cũng có thể tự mình trốn thoát, tại sao cứ phải theo ta?"
"Ta thật lòng ngưỡng mộ ngươi, đi theo ngươi là quyết định của ta. Bất kể sau này như thế nào, vĩnh viễn cũng không hối hận", Mạc Lam thành thật, trong ánh mắt ngọc bích trong veo là lòng chân thành, không phải là âm mưu tính toán như lúc ban đầu.
Nhược Tử chợt cảm thấy sầu não, nàng rốt cuộc không biết bản thân đã làm gì mà có thể khiến nha đầu tài giỏi 'trăm năm hiếm gặp' này đổi từ thù địch sang kính trọng như vậy. Chau mày không vui nhìn Mạc Lam, lại thấy ánh mắt ngọc bích sáng rực nhìn mình, toàn thân Nhược Tử lập tức dựng hết da gà.
"Ngươi biết tại sao Sở Sở ngất đến bây giờ vẫn chưa tỉnh không?", nàng đột nhiên mở miệng hỏi.
Mạc Lam hơi ngẩn ra, liền lắc đầu không biết.
Nhược Tử nhoẻn miệng cười, rõ ràng nét mặt của nàng là đẹp đẽ vô ngần, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng hàn: "Tại sao không đến xem thử đi?"
Mạc Lam nghi hoặc nhìn nàng, ngay lập tức đứng dậy đến gần Sở Sở bị trói trên ghế.
Quả nhiên. Sở Sở đã ngừng thở.
Mạc Lam thất thần đứng tại chỗ, nàng lại nghe Nhược Tử vui vẻ nói: "Ngươi đừng quên, ta trên thực tế độc như rắn rết. Theo một người như ta, ngươi không sợ sao?"
"Một khi đã quyết định đi theo ngươi, ta không bao giờ hối hận", Mạc Lam kiên định.
Trên đời này có rất nhiều kiểu người 'trong ngoài bất nhất', vẻ ngoài đạo mạo thanh tao, nhưng thực tế bên trong lại thủ đoạn vô lại. Mạc Lam cảm phục Nhược Tử cũng vì khí chất của nàng, sự nguy hiểm toát lên rõ ràng không giấu diếm, thậm chí đem lại cho người khác cảm giác bị khuất phục hoàn toàn.
Lúc đầu Mạc Lam sợ nàng, cũng vì Nhược Tử đích thực đã làm nàng ta kinh hồn bạt vía, âm mưu dùng Nhược Tử để phá hủy kế hoạch 'công chúa thế mạng' của Bùi Thuẫn, cũng bởi vậy mà khiến Mạc Lam do dự khi hành động.
Không thể khống chế được Nhược Tử, ngược lại còn bị nàng làm cho khốn đốn mấy phen ở Quỷ Môn Quan, nhưng kế hoạch của Bùi Thuẫn vẫn bị phá hủy, tuy quá trình không theo ý muốn của Mạc Lam nhưng kết quả vẫn được như mong đợi, Mạc Lam không những rất hài lòng mà còn vô cùng sùng bái nữ tử này.
Nhược Tử nhìn Mạc Lam một cách bất đắc dĩ, thấy nàng ta vẫn cương quyết không thay đổi ý định, nàng bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn. Suy đi nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy nữ tử như Mạc Lam đúng là rất hiếm gặp, huống chi nàng ta lại là tộc nhân duy nhất còn lại của Chi Dực?
Nhưng đây cũng chính là vấn đề khiến Nhược Tử sầu não, cũng bởi Mạc Lam đặc biệt như thế nên nàng mới ghen tỵ, không muốn nàng ta theo cùng a.
Nhược Tử cẩn thận cân nhắc một lúc, chợt ngộ ra một ý: "Hay là như thế này, dù gì ta cũng không nỡ để minh châu lấm bụi, chi bằng ta hỏi ngươi một câu, không cần ngươi phải trả lời đúng, chỉ cần ngươi trả lời khiến ta hài lòng, ta sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ", đúng, nếu là đồ đệ nàng thì sau này, nàng ta có phát huy tài năng chói lọi thế nào đi chăng nữa nàng cũng không hề ghen tỵ, thậm chí còn mặt dày hưởng ké ánh hào quang, tự hào vô sỉ một cách quang minh chính đại.
Nhưng Mạc Lam nghe xong lại ngạc nhiên vô cùng: "Đồ đệ? Nhưng ngươi có bản lĩnh gì dạy ta?"
Nếu luận về võ học thì Mạc Lam cũng biết một ít, nhưng chỉ đủ để bảo vệ bản thân, nhưng luận về văn thì Mạc Lam chắc rằng nàng ta hơn hẳn Nhược Tử. Cũng bởi tự mình trải qua những tình huống dở sống dở chết vừa rồi mà Mạc Lam ý thức được một điều, Nhược Tử rất hay dùng hành động để giải quyết vấn đề, thậm chí lúc cần thiết, nàng cũng không ngại tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.
Nhược Tử lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Mạc Lam: "Bản lĩnh thì ta có rất nhiều, ngươi không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, càng không nên coi thường người khác. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Có tự tin làm sư phụ của ngươi, ta đương nhiên đầy đủ hai yếu tố, xinh đẹp và giỏi giang. Về phần sau này sẽ dạy ngươi cái gì, lúc đó ngươi sẽ biết. Thế nào?"
Mạc Lam nghe thấy vậy cũng không suy nghĩ thêm, lập tức đồng ý: "Được!"
Nhược Tử khều nhẹ lông mày, khóe miệng lộ ra ý cười đắc ý, nàng cất giọng vui vẻ: "Ta bao nhiêu tuổi?"
"Mười tám tuổi!", Mạc Lam trả lời ngay, theo như nàng ta nhớ thì chính miệng nàng đã nói mình mười tám tuổi, nhưng Nhược Tử nghe xong liền chau mày: "Không đúng, ngươi còn cơ hội cuối cùng", đó đâu phải tuổi thật của nàng, đó là tuổi của gương mặt nàng đang dịch dung.
Mạc Lam lẳng lặng đánh giá Nhược Tử, chỉ thấy sóng mắt tuyệt đẹp của nàng khẽ luân chuyển, trong vắt như làn nước mùa thu, ánh mắt trôi bồng bềnh, khiến Mạc Lam nhìn mà nhũn cả người.
Không thể nhìn thêm, nữ tử này đích thực là một yêu nghiệt trời sinh! Mạc Lam một mặt hết sức cảm thán, một mặt không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà vô thức buộc miệng: "Ngươi vẫn còn trẻ đẹp lắm!"
Nhược Tử nghe xong thì sửng sốt, sau đó gương mặt tuyệt sắc lộ ra tiếu ý rực rỡ, chói lọi đến nổi Mạc Lam nhắm tịt mắt lại để không ngẩn ngơ.
Đúng là một câu trả lời rất vừa lòng a!
"Được rồi xú đồ nhi, ta giao cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên!", giọng nói mê hoặc của Nhược Tử vang lên.
Mạc Lam vui mừng mở mắt lắng nghe, không ngờ nàng lại ung dung cười nói: "Ta kiệt sức rồi, nếu ngươi có thể mang ta hoàn hảo vô khuyết thoát khỏi nơi này, ta sẽ chữa khỏi dung mạo cho ngươi."
Nhược Tử vừa dứt lời, cơ thể liền ngã nhào ra sau, Mạc Lam hoảng hốt vội kéo nàng lại, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng tù và tiếng hét quân Hoàng Triều tập kích. Mạc Lam không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức mở toang cửa sổ, đột nhiên nàng ta lại nghe tiếng Bùi Thuẫn và tiếng phá cửa phòng, cắn răng đẩy Nhược Tử ra ngoài, ngay lúc Mạc Lam quay lại thì bắt gặp ngay Bùi Thuẫn đứng đối diện.
Nhớ đến đây, Nhược Tử cực kì bất mãn nói với Mạc Lam: "Này, tại sao lúc đó ngươi lại đẩy ta ra ngoài một cách cực kì bất nhã như vậy?"
Mạc Lam chợt quay lại ra dấu im lặng, nàng ta đỡ nàng lên, lời ít ý nhiều: "Sư phụ, có rất nhiều người đang đến", vừa nói Mạc Lam vừa đỡ nàng đi vào trong một biệt viện.
***
Trong làn mưa tuyết, Bùi Thuẫn không do dự chĩa kiếm vào bóng hình áo trắng đối diện, y lúc nào cũng mang theo kiếm bên mình.
Bùi Thuẫn nhìn Ngọc Đẳng, nhưng không nói gì.
Không cần phải nói, nhưng cả hai đều hiểu. Sát ý của Bùi Thuẫn quá rõ ràng, Ngọc Đẳng cũng không tỏ ra lo lắng hay sợ hãi, mặc dù vết thương hai ngày trước đang khiến hắn không thể cử động mạnh.
Bùi Thuẫn không chần chừ thêm, y lập tức vung kiếm lao vào Ngọc Đẳng, hắn liền lách người né ra một khoảng vừa đủ, sau đó liền lắc mình biến đi, nhanh như hồng nhạn đảo bóng, chớp mắt một cái đã đứng trên bờ tường.
Bùi Thuẫn không ngờ khinh công Ngọc Đẳng lại lợi hại như vậy, y điểm lực ở mũi chân nhún người bay lên, vung kiếm hướng về phía hắn, đường kiếm hoa mỹ, hàn quang của kiếm chớp lóe trong bóng đêm đến chói mắt.
Ngọc Đẳng không đánh lại, hắn chỉ dịch người né mũi kiếm, hai người cứ ở thế giằng co trên bờ tường được khoảng một lúc, thì Bùi Thuẫn phát hiện sắc mặt Ngọc Đẳng tái nhợt, y lập tức dùng toàn bộ sức lực công kích, Ngọc Đẳng hơi chau mày, hắn lại một lần nữa lắc mình đáp xuống dưới.
“Hmm”, Bùi Thuẫn hừ lạnh một tiếng rồi dừng lại.
Lúc này y đứng trên bờ tường nhìn xuống, thanh trường kiếm trong tay mơ hồ phát ra những tiếng u u lạnh lẽo, còn Ngọc Đẳng đứng ở dưới, thần sắc hơi ngưng đọng, vẻ mặt thì tái đi, xem chừng không thể cầm cự thêm.
***
Mạc Lam đỡ Nhược Tử tiến vào một biệt viện chứa củi, xung quanh có rất nhiều rơm và củi mộc, nhưng lại rất dơ bẩn.
"Không được để y phục của ta bị bẩn!", Nhược Tử trừng mắt nói, Mạc Lam rùng mình, nàng ta vội vàng tìm một nơi sạch sẽ dìu nàng ngồi xuống.
Nhược Tử lặng người dựa vào bờ tường, nàng vươn tay xoa nhẹ hai bên ấn đường, đầu óc hơi choáng váng và mệt mỏi.
"Phải nhanh chóng ra ngoài, nếu không Hoàng Triều tiến vào đây thì càng bất lợi", Mạc Lam lẩm bẩm, trong đầu suy nghĩ cách chạy thoát.
Nhược Tử lấy ra những viên Thanh Độc Hoàn còn lại uống hết, nàng ngồi xếp bằng, điều tức khí huyết.
Mạc Lam chợt áp tai xuống đất, lắng nghe tiếng chân hỗn loạn phía xa: "Hỗn loạn thế này, vừa dễ cũng vừa khó…"
Gương mặt tuyệt sắc của Nhược Tử chợt xuất hiện vài giọt mồ hôi rịn trên trán.
"…Hừm, đúng là chỉ còn cách đó", Mạc Lam lắc đầu thì thào, chợt nàng ta nhớ ra điều gì vội quay sang Nhược Tử, thấy sắc mặt nàng kém đi, Mạc Lam lo lắng hỏi: "Sư phụ, người sao vậy?"
Nhược Tử khẽ lắc đầu, chậm rãi điều khí xuống đan điền rồi thu tay về, sắc mặt nàng nhanh chóng trở lại bình thường, sóng mắt đẹp đẽ lấp lánh ánh nước hơn trước, không khó để nhận ra phía sau Mạc Lam đang có một hàn quang lạnh lẽo vung tới.
Nhược Tử không do dự nắm lấy tóc Mạc Lam kéo sang một bên, giúp nàng ta tránh được mũi dao gần kề.
Không đợi Nhược Tử lên tiếng, phía sau liền xuất hiện một giọng nói non nớt vang lên: "Là ngươi? Mạc Lam?"
***
Ngọc Đẳng đứng giữa đám tuyết trắng xóa, dáng người lạnh lùng cao quý. Hắn ngẩng đầu nhìn Bùi Thuẫn đứng trên bờ tường, thanh trường kiếm chỉ xéo xuống dưới, tuyết trắng tuyết đỏ như hòa vào nhau.
Bùi Thuẫn nhẹ nhàng nâng kiếm lên, Ngọc Đẳng nhướng mắt nhìn y, phong thái tự tin và bình tĩnh. Đúng lúc này, Ấu Nghiêm đột ngột xuất hiện, y ngước lên nhìn Bùi Thuẫn một cái, rồi đổ nhào xuống, sau lưng lộ ra chi chit mũi tên.
"Bùi Thuẫn, ngươi hết thời gian rồi", Ngọc Đẳng âm thầm vận khí dằn hơi thở gấp gáp xuống, nhẹ giọng nói.
Lời vừa dứt thì lập tức xung quanh xuất hiện rất nhiều binh lính Hoàng Triều, tất thảy đều hướng lao về Bùi Thuẫn đang đứng trên bờ tường, chỉ một thoáng, biệt viện nhỏ đã bị vây kín chặt chẽ.
Bất thình lình, có thêm một bóng đỏ cùng đứng trên bờ tường, chĩa huyết thương vào yết hầu của Bùi Thuẫn.
“Trác Văn Chương?”, Bùi Thuẫn kinh ngạc lên tiếng, y đáng lẽ đang ở trong thành Dương Phượng chứ?
Trác Văn Chương lạnh lùng nhìn Bùi Thuẫn, áo choàng đỏ rực như máu bay phất phớt trong gió, trên ngũ quan cương nghị của hắn lộ ra vẻ tức giận, ánh mắt toát lên sát khí mãnh liệt.
Bùi Thuẫn kinh ngạc một lúc liền ngỡ ra, y cười nhạt rồi thả kiếm xuống: “Thì ra, Bắc Vương Điện Hạ…", thảo nào, thảo nào.
Bùi Thuẫn liếc qua tất thảy rồi thầm giễu mình, binh bất yếm trá, thắng làm vua, thua làm giặc.
Y đã thua rồi.
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook