Ái Dục Tội Phạm Tình Yêu
-
C45: Nổ súng
Lạc Xuyên không thể để vụt mất con mồi, cô lập tức nói với thiếu tá Vũ:
- Anh đối phó với hắn, tôi sẽ đuổi theo Nhất Quý Trình.
Trong tình huống cấp bách, Khiết Doanh không chần chừ liền đáp:
- Được.
Nhìn theo lối Nhất Quý Trình vừa tẩu thoát, cô chẳng thấy hắn đâu cả. Khoảng cách từ ô cửa sổ đến mặt đất cũng không quá cao. Lạc Xuyên không chần chừ, cô nhanh chóng nhảy khỏi cửa sổ, an toàn đáp xuống đất, khẩn trương tìm kiếm kẻ lắm mưu mô.
Cô cẩn trọng nhìn ngó xung quanh, liên tục xoay người quan sát và hướng súng về phía trước để đề cao cảnh giác. Bất chợt cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau. Lạc Xuyên vội quay người lại, vừa lúc trông thấy một bóng dáng chạy xẹt qua.
Cô lập tức đuổi theo, vừa chạy vào một lối dẫn được vài mét thì nhìn thấy phía trước là đường cùng. Lạc Xuyên liền linh cảm thấy chuyện chẳng lành. Từng bước chân gan dạ của đại úy Cố đang dần tiến đến gần căn nhà bỏ trống.
Lúc này bọn tội phạm đột ngột xuất hiện ngay trước mặt cô, chúng bước ra từ bên trong ngôi nhà. Ngoài Nhất Quý Trình còn có hai tên khác.
- Lily, thật không ngờ mày là kẻ phản bội. Tao sẽ tự tay trừ khử mày.
Bọn chúng hướng mũi súng về phía cô, tình thế rõ ràng là ỷ đông hiếp yếu. Dẫu vậy đại úy Cố vẫn chẳng chút nao núng, bởi lẽ đây chẳng phải là lần đầu tiên cô đối đầu với bọn tội phạm nguy hiểm.
- Tôi thật lòng khuyên các người, đừng cố chấp nữa, càng chống cự chỉ khiến các người tội chồng tội.
Một kẻ làm ăn phi pháp, liều lĩnh nhiều năm như Nhất Quý Trình thì nào dễ dàng chấp nhận đầu hàng trước pháp luật. Nói đúng ra, hắn không can tâm bị bắt khi đang ở đỉnh cao của danh vọng và sự nghiệp.
Nhất Quý Trình nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy căm hận, hắn gằn giọng:
- Sắp chết rồi mà còn nhiều lời, tao thật hối hận vì đã nhìn lầm mày.
Từ lòng tin mà tên boss dành cho cô nay chỉ còn lại sự thù hận dâng trào đến đỉnh điểm. Đối với Nhất Quý Trình, cô và các thuộc khác như những quân cờ trong tay hắn, để hắn mặc sức điều khiển. Bất chợt thân phận thật sự của cô lại chính là cảnh sát - khắc tinh không đội trời chung với hắn.
Lạc Xuyên đã tạt một gáo nước lạnh giá vào mặt của Nhất Quý Trình. Hắn cứ ngỡ cô là công cụ giúp hắn đạt được tham vọng, nào ngờ cô lại chính là ngọn lửa chỉ chờ thời cơ thích hợp mà bùng cháy, thiêu trụi mọi mưu đồ, kế hoạch đê hèn mà hắn vẫn chưa kịp thực hiện, trực tiếp phá nát con đường danh vọng ngỡ như trải đầy thảm đỏ mà hắn hằng mong muốn.
Sự phẫn nộ trong lòng Nhất Quý Trình đã bộc phát, hắn quyết định kết liễu kẻ thù đang ở ngay trước mắt. Nhưng trời không dung túng cho kẻ ác, Nhất Quý Trình còn chưa kịp bóp còi thì đội cảnh sát đã chạy đến chi viện cho cô.
Một người cảnh sát nhìn cô cất lời:
- Đại úy Cố không sao chứ?
Cô liền đáp:
- Tôi không sao, mọi người đến rất đúng lúc.
Hai bên hướng mũi súng vào nhau, cuộc đối đầu sống còn đầy căng thẳng. Đội cảnh sát lần nữa kiên nhẫn lặp lại câu nói quen thuộc:
- Xung quanh đây đã bị cảnh sát bao vây, các người nên bỏ súng xuống đầu hàng, pháp luật sẽ xem xét và giảm nhẹ án phạt.
Khi bắt tay vào hoạt động phạm pháp, Nhất Quý Trình đã biết rất rõ án phạt mà hắn phải gánh chịu nếu mọi chuyện đổ bể. Chính vì vậy, hắn chẳng hy vọng bất kỳ điều gì vào việc được giảm án.
- Đừng nhiều lời, tao đã nói rồi, hôm nay nếu tao chết thì cũng sẽ lôi cảnh sát bọn mày chết cùng.
Vừa nói dứt lời, hắn ta đã điên cuồng nổ súng, những tên đàn em thấy vậy cũng lập tức nổ súng theo. Âm thanh súng đạn liên tục vang lên chói tay. Cảnh sát không ngừng né đạn và bắn trả.
Mưa đạn xối xả lao tới, cảnh tượng nguy hiểm thót tim. Một viên đạn xẹt qua cánh tay phải của cô, máu đỏ lập tức ứa ra, thấm ướt tay áo. Cô giữ bình tĩnh, vội đưa bàn tay trái giữ chặt vị trí bị thương.
Thiếu tá Vũ Khiết Doanh lo lắng liền chạy nhanh đến gần cô, anh ấy kéo Lạc Xuyên đứng nắp vào cây cột gần đó để né đạn rồi nói:
- Đại úy Cố, cô bị thương rồi, cô cứ ở đây đi, chuyện còn lại để tôi và mọi người xử lý.
Ánh mắt cô tràn ngập sự mạnh mẽ, quyết tâm:
- Chỉ là vết thương nhỏ thôi, tôi vẫn có thể hỗ trợ mọi người.
Khiết Doanh lo lắng cho đồng đội nên vẫn cố khuyên nhủ:
- Nhưng mà vết thương của cô đang chảy máu…
Lạc Xuyên không màn đến bản thân, cô đưa mắt nhìn quanh rồi chợt nảy ra một ý tưởng khi trông thấy cầu thang:
- Thiếu tá Vũ, tôi có ý này…
Cô nói nhỏ vào tai của Khiết Doanh, dù rất lo cho vết thương của cô nhưng trước sự quyết tâm của Lạc Xuyên, thiếu tá Vũ cũng khó lòng ngăn cản được. Cả hai cùng nhau di chuyển lên cầu thang, theo kế hoạch vừa bàn, sẵn sàng thực hiện.
Cuộc nổ súng vẫn kịch liệt diễn ra, bọn tội phạm cứng đầu, thà chết cũng nhất quyết không đầu hàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook