Ái Dục Phục Tùng
-
Chương 20
Mây đen u ám. Trước cửa Tụ phúc lâu các mỹ nữ vẫn đang tiếp tục đón tiếp khách.
“Tiểu Lăng, nghe nói bên đường Hoa Thông vì chuyện dời cửa tiệm mà xảy ra náo loạn, ông chủ Triệu của Ngưng Ngọc Đường nói có người thừa lúc hỗn loạn đã đập phá cửa tiệm của hắn. ” Cố Trung cầm di động, nhíu mày nhìn cảnh sắc u ám bên ngoài cửa thủy tinh, “Chúng ta cùng đi một chuyến đi?”
“Ừm... ” Giang Lăng dùng vai kẹp di động, cắn một miếng bánh ga-tô phủ đầy việt quất, trong miệng nhai ngấu nghiến, “Mấy chuyện này anh nên giao cho Trương Hằng giải quyết, hoặc là ai nhỉ... La Hân đi cũng được.”
Nhìn thấy Giang Lăng ăn vô cùng ngon miệng, Thôi Cát vẻ mặt rất hưng phấn.
“… Cố lão vương... cũng không tính là quá già nhỉ... ” Giang Lăng co chân lên, Ngụy Tần không có ở nhà, cậu ung dung làm điệu bộ như chủ nhà, “Là có quan hệ với cha của em, sao em lại không nhận ra chứ... ông chủ Triệu.”
Cậu ăn bánh ga-tô, lại nghe thêm một lúc.
“… Được được được, em tới liền đây. ” Giang Lăng không nhịn được cúp máy.
Thôi Cát đỏ mặt cười hỏi: “Bánh ăn ngon không?”
“Ừm, không tệ. ” Giang Lăng mặc áo khoác vào, đang sửa sang y phục đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Cậu trước giờ luôn chăm sóc Ngụy Tần?”
Thôi Cát có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Giang Lăng: “Đúng vậy.”
Giang Lăng mặc quần áo chỉnh tề xong kéo cửa đi ra, quay đầu lại hỏi thêm một câu: “Cậu và hắn có quan hệ gì?”
Thôi Cát mặt đỏ rần, không khỏi kích động lên: “Em là người hầu của anh ấy! À không đúng, bảo mẫu!”
Giang Lăng chớp mắt mấy cái: “Ồ.”
“Đợi một chút! ” Thôi Cát đứng lên, “Từ giờ em có thể gọi anh là Lăng ca không?”
Giang Lăng lạnh lùng nói: “Tùy cậu.”
Giang Lăng dừng xe trước cửa Tụ phúc lâu, có tiểu đệ mắt sắc nhanh tay chạy ra ngoài mở cửa xe cho cậu.
Giang Lăng bảo cậu ta vào trong trước, cậu dự định đi mua gói thuốc lá.
Đi vào một con hẻm nhỏ tối tăm, Giang Lăng hai tay đút túi cúi đầu, không để ý ở trước mặt có người đi tới, bả vai liền bị đụng vào.
Bây giờ cậu mới phát hiện mình bị bốn năm người bao vây, không nghĩ tới mình sẽ bị tập kích ở gần Tụ phúc lâu, cậu giương mắt quét qua, bọn chúng đều không phải người tốt.
“Giang lão đại ~ ” Mai Bách Cường ngậm điếu thuốc, kiêu ngạo nhìn Giang Lăng.
Đoán chừng Mai Bách Cường sẽ vì chuyện lần trước mà đến gây phiền phức, chỉ là không nghĩ tới lão hành động nhanh như vậy. Giang Lăng trầm mặc nhìn chằm chằm Mai bách Cường, ánh mắt băng lãnh.
“Cậu xem, chúng ta nhiều người như vậy, còn cậu, chỉ có một người. ” Mai Bách Cường nở nụ cười dâm đãng, “Hay là, cậu làm cho lão nhị của tôi sảng khoái đi, tôi sẽ bỏ qua cậu, thế nào? ” một đám người ồ ồ cười vang.
Giang Lăng ánh mắt lóe lên, nhanh như chớp rút ra dao găm, thân ảnh chợt lóe, đâm vào bụng Mai Bách Cường, Mai Bách Cường hai mắt trợn tròn, điếu thuốc rơi xuống! Phía sau đầu hô lên một tiếng, Giang Lăng cúi người tránh thoát, trở tay nắm chặt thiết côn, càng ngoan cường đánh trả, vung nắm đấm vào mặt người nọ, người nọ nước bọt bay ngang, thân người bị đánh văng vào tường! Giang Lăng rút ra con dao găm, một cước đạp bay Mai bách Cường, bất ngờ sau đầu bị một tên khác dùng côn tập kích, trước mắt cậu bỗng trở nên tối đen...
Thiết côn rơi trên mặt đất loảng xoảng, nhìn Giang Lăng đã mất đi tri giác nằm trên mặt đất, Mai Bách Cường ôm bụng chống vào tường đứng lên, hung hăng hướng mặt đất gắt một tiếng: “Mang đi!!”
“Này, cậu thấy không ~ ” Tiểu Ngô nhỏ giọng nói với Tiểu Trần, “Từ sau khi Ngụy tổng trở về, Tô thủ lĩnh tâm tình tốt lên hẳn.”
Ngụy Tần ký xong văn kiện đưa cho Tô Chiêu, Tô Chiêu trên mặt ngập tràn mùa xuân.
Tiểu Trần sửa sang cặp văn kiện: “Còn không phải sao, người có thể làm cho Ngụy tổng hạ mình xuống lầu đưa văn kiện chỉ có thể là Tô thủ lĩnh thôi.”
Đột nhiên điện thoại di động của Ngụy Tần rung lên, hắn móc ra bấm nút nghe, lập tức nhíu mày.
“Ở chỗ nào? … hiểu rồi. ” Ngụy Tần thần sắc nghiêm túc cúp máy, đột nhiên nhìn chằm chằm Tô Chiêu nói một câu, “Gọi điện thoại cho Cố Trung.”
“… ” Tô Chiêu ngây ngẩn cả người, chuyện tình ái giữa y và Cố Trung được che đậy rất cẩn thận, Ngụy Tần sao có thể biết?!
“Nói cho hắn biết, Giang Lăng đã xảy ra chuyện, ở gần khu công nghiệp. ” nói xong Ngụy Tần xoay người rời đi.
“Anh đi đâu vậy?! ” Tô Chiêu muốn ngăn cản hắn, nhưng Ngụy Tần cũng không quay đầu lại.
Tô Chiêu chớp mắt mấy cái, mở điện thoại di động ra, tìm số của Tử trung cẩu.
Nhìn Tô thủ lĩnh gọi điện thoại, Tiểu Trần hỏi: “Bọn họ đang thảo luận chuyện gì vậy?”
Tiểu Ngô lắc đầu: “Không nghe rõ, nhưng mà nhất định là chuyện đại sự rồi.”
“Tiểu Lăng, nghe nói bên đường Hoa Thông vì chuyện dời cửa tiệm mà xảy ra náo loạn, ông chủ Triệu của Ngưng Ngọc Đường nói có người thừa lúc hỗn loạn đã đập phá cửa tiệm của hắn. ” Cố Trung cầm di động, nhíu mày nhìn cảnh sắc u ám bên ngoài cửa thủy tinh, “Chúng ta cùng đi một chuyến đi?”
“Ừm... ” Giang Lăng dùng vai kẹp di động, cắn một miếng bánh ga-tô phủ đầy việt quất, trong miệng nhai ngấu nghiến, “Mấy chuyện này anh nên giao cho Trương Hằng giải quyết, hoặc là ai nhỉ... La Hân đi cũng được.”
Nhìn thấy Giang Lăng ăn vô cùng ngon miệng, Thôi Cát vẻ mặt rất hưng phấn.
“… Cố lão vương... cũng không tính là quá già nhỉ... ” Giang Lăng co chân lên, Ngụy Tần không có ở nhà, cậu ung dung làm điệu bộ như chủ nhà, “Là có quan hệ với cha của em, sao em lại không nhận ra chứ... ông chủ Triệu.”
Cậu ăn bánh ga-tô, lại nghe thêm một lúc.
“… Được được được, em tới liền đây. ” Giang Lăng không nhịn được cúp máy.
Thôi Cát đỏ mặt cười hỏi: “Bánh ăn ngon không?”
“Ừm, không tệ. ” Giang Lăng mặc áo khoác vào, đang sửa sang y phục đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Cậu trước giờ luôn chăm sóc Ngụy Tần?”
Thôi Cát có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Giang Lăng: “Đúng vậy.”
Giang Lăng mặc quần áo chỉnh tề xong kéo cửa đi ra, quay đầu lại hỏi thêm một câu: “Cậu và hắn có quan hệ gì?”
Thôi Cát mặt đỏ rần, không khỏi kích động lên: “Em là người hầu của anh ấy! À không đúng, bảo mẫu!”
Giang Lăng chớp mắt mấy cái: “Ồ.”
“Đợi một chút! ” Thôi Cát đứng lên, “Từ giờ em có thể gọi anh là Lăng ca không?”
Giang Lăng lạnh lùng nói: “Tùy cậu.”
Giang Lăng dừng xe trước cửa Tụ phúc lâu, có tiểu đệ mắt sắc nhanh tay chạy ra ngoài mở cửa xe cho cậu.
Giang Lăng bảo cậu ta vào trong trước, cậu dự định đi mua gói thuốc lá.
Đi vào một con hẻm nhỏ tối tăm, Giang Lăng hai tay đút túi cúi đầu, không để ý ở trước mặt có người đi tới, bả vai liền bị đụng vào.
Bây giờ cậu mới phát hiện mình bị bốn năm người bao vây, không nghĩ tới mình sẽ bị tập kích ở gần Tụ phúc lâu, cậu giương mắt quét qua, bọn chúng đều không phải người tốt.
“Giang lão đại ~ ” Mai Bách Cường ngậm điếu thuốc, kiêu ngạo nhìn Giang Lăng.
Đoán chừng Mai Bách Cường sẽ vì chuyện lần trước mà đến gây phiền phức, chỉ là không nghĩ tới lão hành động nhanh như vậy. Giang Lăng trầm mặc nhìn chằm chằm Mai bách Cường, ánh mắt băng lãnh.
“Cậu xem, chúng ta nhiều người như vậy, còn cậu, chỉ có một người. ” Mai Bách Cường nở nụ cười dâm đãng, “Hay là, cậu làm cho lão nhị của tôi sảng khoái đi, tôi sẽ bỏ qua cậu, thế nào? ” một đám người ồ ồ cười vang.
Giang Lăng ánh mắt lóe lên, nhanh như chớp rút ra dao găm, thân ảnh chợt lóe, đâm vào bụng Mai Bách Cường, Mai Bách Cường hai mắt trợn tròn, điếu thuốc rơi xuống! Phía sau đầu hô lên một tiếng, Giang Lăng cúi người tránh thoát, trở tay nắm chặt thiết côn, càng ngoan cường đánh trả, vung nắm đấm vào mặt người nọ, người nọ nước bọt bay ngang, thân người bị đánh văng vào tường! Giang Lăng rút ra con dao găm, một cước đạp bay Mai bách Cường, bất ngờ sau đầu bị một tên khác dùng côn tập kích, trước mắt cậu bỗng trở nên tối đen...
Thiết côn rơi trên mặt đất loảng xoảng, nhìn Giang Lăng đã mất đi tri giác nằm trên mặt đất, Mai Bách Cường ôm bụng chống vào tường đứng lên, hung hăng hướng mặt đất gắt một tiếng: “Mang đi!!”
“Này, cậu thấy không ~ ” Tiểu Ngô nhỏ giọng nói với Tiểu Trần, “Từ sau khi Ngụy tổng trở về, Tô thủ lĩnh tâm tình tốt lên hẳn.”
Ngụy Tần ký xong văn kiện đưa cho Tô Chiêu, Tô Chiêu trên mặt ngập tràn mùa xuân.
Tiểu Trần sửa sang cặp văn kiện: “Còn không phải sao, người có thể làm cho Ngụy tổng hạ mình xuống lầu đưa văn kiện chỉ có thể là Tô thủ lĩnh thôi.”
Đột nhiên điện thoại di động của Ngụy Tần rung lên, hắn móc ra bấm nút nghe, lập tức nhíu mày.
“Ở chỗ nào? … hiểu rồi. ” Ngụy Tần thần sắc nghiêm túc cúp máy, đột nhiên nhìn chằm chằm Tô Chiêu nói một câu, “Gọi điện thoại cho Cố Trung.”
“… ” Tô Chiêu ngây ngẩn cả người, chuyện tình ái giữa y và Cố Trung được che đậy rất cẩn thận, Ngụy Tần sao có thể biết?!
“Nói cho hắn biết, Giang Lăng đã xảy ra chuyện, ở gần khu công nghiệp. ” nói xong Ngụy Tần xoay người rời đi.
“Anh đi đâu vậy?! ” Tô Chiêu muốn ngăn cản hắn, nhưng Ngụy Tần cũng không quay đầu lại.
Tô Chiêu chớp mắt mấy cái, mở điện thoại di động ra, tìm số của Tử trung cẩu.
Nhìn Tô thủ lĩnh gọi điện thoại, Tiểu Trần hỏi: “Bọn họ đang thảo luận chuyện gì vậy?”
Tiểu Ngô lắc đầu: “Không nghe rõ, nhưng mà nhất định là chuyện đại sự rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook